Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 87

Vệ Quốc Công đứng giữa sân, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mảnh thư trong tay.

Ngón tay ông run rẩy không ngừng.

Con bồ câu xám trong tay ông cất tiếng gù gù, giãy dụa vài cái, thấy không thoát nổi thì cũng thôi không động nữa.

Lục Chiêu đứng ở cách đó không xa, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vệ Quốc Công.

Hắn ta nuốt khan một ngụm, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Sau khi quan sát hồi lâu, thấy lão phụ thân chú ý toàn bộ vào mảnh thư trên tay, dường như không rảnh để ý tới mình, Lục Chiêu lập tức quay người bỏ chạy.

Sắc mặt của phụ thân... thực sự khủng khiếp!

Không biết trong thư viết những gì.

Lục Chiêu nghĩ mãi không ra, phải là quân báo khẩn cấp cỡ nào mới khiến phụ thân đen mặt như thế.

Nhưng hắn ta có một dự cảm——

Dạo này tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không... có khi sẽ bị phụ thân đánh cho nhừ tử.

Lục Chiêu cắm đầu chạy về phòng, rồi vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Ở hậu viện, lồng ngực Vệ Quốc Công phập phồng kịch liệt, một hồi lâu sau mới gắng sức trấn định lại.

Mảnh thư trong tay ông là để gửi vào cung ở Kinh Thành.

Dường như để giữ bí mật, trong thư có không ít đoạn dùng ám ngữ.

Trớ trêu thay, Vệ Quốc Công từng là tướng lĩnh được Thái Tổ tín nhiệm nhất, năm xưa không ít lần ông dùng loại ám ngữ này để dâng tin cho Thái Tổ.

Vì sao?

Trên mặt Vệ Quốc Công hiện lên vẻ đau đớn.

Vì sao ông lại hiểu được những chữ viết trong thư.

Giây phút này, Vệ Quốc Công chỉ hận đôi mắt mình mù đi cho rồi.

Bàn tay ông từ từ siết chặt, siết chặt đến mức khiến ông hận không thể lập tức tự vẫn để tạ tội.

Cái gì gọi là: "Thế tử Vệ Quốc Công sau khi hỏi thái y lấy thuốc, liền cùng Bệ hạ ở chung một phòng, chẳng bao lâu sau, trong phòng dường như có âm thanh khác thường"?

Lại còn: "Bệ hạ cùng Thế tử ở trong phòng nửa ngày, Thế tử gọi nước ấm hai lần", ban ngày ban mặt gọi nước ấm làm gì, chẳng lẽ... chẳng lẽ là cái ý đó sao!?

Vệ Quốc Công kìm nén bi thống, tiếp tục đọc xuống.

Dòng chữ phía dưới viết:

Sáng sớm trong phòng truyền ra động tĩnh, khi vào xem, liền phát hiện chậu nước rơi xuống đất. Toàn thân Thế tử ướt sũng, áo ngoài rơi mất, chỉ còn mặc áo ngủ, mà Bệ hạ thì gương mặt ửng đỏ.

Vệ Quốc Công nhìn xuống mảnh thư, thấy những hàng chữ chi chít ghi chép chi tiết thời khắc Bệ hạ cùng Thế tử ở chung, càng khiến ông cảm thấy nghẹt thở, ngực như bị đá đè.

Vệ Quốc Công vừa nghĩ đến cảnh Bệ hạ đối diện trưởng tử, thường thường có chút trốn tránh, lại nghĩ tới bộ dáng của Lục Chương, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, hận không thể lập tức thanh lý môn hộ.

Chắc chắn là nghịch tử kia dụ dỗ Bệ hạ! Tâm tính của Bệ hạ đơn thuần mới bị mê hoặc, mà tên nghịch tử ấy thế nhưng còn, còn...

"Gù gù!"

Trong tay Vệ Quốc Công, con bồ câu chỉ cảm thấy cánh đau buốt, nó lập tức dang móng vuốt giãy giụa, liều mạng kêu lớn.

Này, người, đừng có bóp chặt quá!

Ta chính là bồ câu ngự dụng đó!

Vệ Quốc Công giật mình, vội buông lỏng một chút lực đạo, cùng con bồ câu xám trong tay bốn mắt nhìn nhau.

Con bồ câu xám vặn vẹo mấy cái, nghiêng đầu:

"Gì?"

.....

Hôm nay Vệ Quốc Công rất khác thường.

Trong bữa sáng, ánh mắt Thẩm Miên quét qua đã lập tức nhận ra ông như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thường xuyên giận dữ trừng mắt nhìn Lục Chương.

Nhận thấy ánh nhìn dừng trên người mình, Vệ Quốc Công cũng nhạy bén nhìn lại.

Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Đế, Vệ Quốc Công: ......

Đôi mắt Vệ Quốc Công thoáng ngấn lệ.

Ông thẹn với Thái Tổ, thẹn với Tiên Đế, thẹn với liệt tổ liệt tông của nhà họ Lục!

Lục Chiêu ngồi một bên, hết nhìn người này lại nhìn người kia, đầu óc sắp thành cái trống lắc.

Bên cạnh hắn ta, Tống Thanh Ninh chỉ lặng lẽ cầm đũa, chuyên tâm cúi đầu ăn cơm.

Hoắc Yếm ở doanh trại chăm sóc thương binh.

Aiz... nếu hắn có ở đây, chí ít cũng có người cùng chia sẻ bầu không khí xấu hổ đến mức khó thở này.

Tống Thanh Ninh lặng lẽ liếc sang Lục Chương đang không màng đến sắc mặt của phụ thân mình, rồi thản nhiên gắp cho Hoàng Đế một chiếc bánh bao nhân súp, chỉ biết thở dài một hơi thật dài trong lòng.

Đầu óc của Lục đại nhân, đến cả tang thi cũng chê là thứ não yêu đương.

Thở than xong, ánh mắt của cậu ta lại lướt sang Lục Chiêu bên cạnh, Tống Thanh Ninh: ...

Người này, người này hình như không có não.

Một bữa sáng cứ thế kết thúc trong bầu không khí quỷ dị.

Sau khi súc miệng rửa tay, Thẩm Miên nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi nhìn về phía Vệ Quốc Công nãy giờ vẫn dùng ánh mắt như muốn lăng trì Lục Chương: "Vệ Quốc Công... có chuyện gì muốn nói sao?"

Nín nhịn suốt một buổi sáng, nếu không hỏi ra, e là Vệ Quốc Công sẽ nghẹn chết mất.

Vệ Quốc Công rùng mình, thần sắc trên mặt biến đổi khó lường.

Ông hít sâu một hơi, đứng dậy xin tội: "Bệ hạ, sáng nay tiểu nhi tử của thần ở trong viện bắt được một con bồ câu đưa tin."

Thẩm Miên: ?

Kỹ năng của công chính nguyên tác, có phải... thắp sáng không đúng chỗ rồi không?!

Thẩm Miên hỏi: "Là từ phía Lan Đê phái tới—?"

Vệ Quốc Công lộ ra vẻ mặt có chút khó xử: "Hẳn là... hẳn là gửi về trong cung."

Đôi mắt Thẩm Miên hơi mở to: "Hửm?"

Cái gì? Y không có gửi thư về trong cung mà?!!!

Lúc này, Mộc Tê vừa bưng trà bánh đi ngang, nghe được thì "A" một tiếng.

Nàng nhẹ giọng nói: "Có phải là con bồ câu xám tròn trịa kia không?"

Vệ Quốc Công vội vàng đáp: "Đúng là nó!"

Ông lập tức cúi mình về phía Thẩm Miên: "Xin Bệ hạ thứ tội, thần ban đầu cũng tưởng là thư từ phía Lan Đê, cho nên đã trực tiếp mở ra."

Thẩm Miên liếc sang Mộc Tê.

Mộc Tê giải thích: "Là để gửi cho Tiền công công."

Trên mặt nàng không lộ nửa điểm khác thường, không nhìn ra trong thư có viết những lời hổ lang.

Nghe Mộc Tê nói vậy, Thẩm Miên mới nhớ ra: "Ồ, thì ra là cái đó."

Trước khi y rời Kinh, Tiền công công nước mắt rưng rưng mà níu kéo Mộc Tê lải nhải một hồi, sau khi Mộc Tê trở về liền đem chuyện ấy nói lại cho y.

Thẩm Miên vốn không mấy để tâm.

Y thuận miệng đáp ứng, mặc kệ bọn họ muốn sao thì cứ vậy.

Không ngờ bồ câu đưa tin lại bị Lục Chiêu bắt được.

Nhìn Vệ Quốc Công trông có vẻ vô cùng bất an, Thẩm Miên liền an ủi: "Không có gì, ông cũng đâu biết đó là thư gửi về cung. Chờ lát nữa giao cho Mộc Tê, để nàng phong lại rồi gửi đi là được."

Mộc Tê nghe vậy, đưa tay về phía Vệ Quốc Công.

Vệ Quốc Công run run tay, dâng bức thư lên.

Thẩm Miên thoáng liếc qua cuộn thư dày dặn chữ viết, chợt hỏi: "Đúng rồi, ngươi không viết chuyện gì trên chiến trường đấy chứ?"

Nếu Mộc Tê miêu tả y trên chiến trường thế nào, chỉ sợ khi thư về tới nơi, Tiền công công sẽ khóc đến ba ngày ba đêm!

Nghĩ đến thôi, Hoàng Đế cũng cảm thấy sợ hãi.

Mộc Tê kiên định lắc đầu: "Không có."

Nàng nhớ lại, rồi đáp ngắn gọn: "Chỉ là một ít chuyện nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày của Bệ hạ."

Thẩm Miên gật đầu hài lòng: "Ừ, vậy thì được, đi đi."

Vệ Quốc Công kinh ngạc nhìn Mộc Tê.

Chuyện... chuyện nhỏ sao?!

Ông lại nhìn gương mặt bình thản của Thẩm Miên, trong lòng càng rối bời, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ lui xuống.

Lục Chương tiễn bóng lưng cô tịch của phụ thân rời đi, rồi quay lại lột cho Thẩm Miên một hạt thông.

Thẩm Miên: Người này có thể để tâm đến sự sống chết của phụ thân mình một chút được không?!

Có lẽ ánh mắt của Thẩm Miên quá mức lên án, Lục Chương khựng lại, rồi mang vẻ ấm ức: "Hai ngày nay thần đã rất kiềm chế rồi."

Lúc phụ thân có mặt, hắn ngay cả việc nắm tay Bệ hạ cũng chưa từng làm!

Thẩm Miên: ...

Y bất lực túm lấy hệ thống đang lén ăn hạt thông, nhón hai hạt bỏ vào miệng.

......

Tâm tình của Vệ Quốc Công phức tạp, ông dạo quanh trong thành một vòng, cuối cùng bước lên tường thành, đưa mắt nhìn xa về hướng đại quân Lan Đê.

Đến bữa trưa, Thẩm Miên đang định gọi Vệ Quốc Công đến cùng dùng cơm, thì có người bẩm lại: Vệ Quốc Công đã dẫn quân đi đánh Lan Đê rồi.

Thẩm Miên: ?

Sao lại đột ngột như vậy?

Mãi tới tận tối, Vệ Quốc Công mới mang một thân khí lạnh trở về thành.

Sau lưng ông là một đoàn tướng sĩ áp giải tù binh cùng chiến lợi phẩm ngựa và lương thảo.

Vệ Quốc Công dài hơi thở ra một tiếng.

A, hả giận xong, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.

Lan Đê phải đối diện với Vệ Quốc Công vô cớ bộc phát bạo ngược, liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

"Khốn kiếp."

Tên phó tướng tiếp nhận vị trí của Tùng Cam hung hăng nhổ xuống đất, mắng: "Họ Lục kia điên rồi hay sao?"

Ngày nào cũng dẫn quân truy kích bọn chúng!

Nếu không phải Đại Vương hạ lệnh chết, buộc phải cầm chân Tĩnh Bắc quân, thì giờ gã đã sớm bỏ chạy.

Tùng Cam tám phần mười cũng đã chết, không biết khi nào Đại vương tử bên kia mới hạ được Thịnh Nhạc?!

Cũng không rõ khi nào viện binh của Đại Vương mới tới, lúc này gã chỉ mong sớm quay về Lan Đê!

Phó tướng ngước mắt nhìn về phía thành Tuyên Ninh xa xa, trong lòng nóng như lửa đốt, ngửa cổ uống cạn chút rượu còn lại trong túi da.

.....

Kinh Thành.

Một con bồ câu xám béo mập "phành phạch" bay thẳng vào hoàng cung.

Tiền công công từ xa trông thấy, đôi mắt lập tức sáng bừng: "Tới rồi! Tin của Bệ hạ tới rồi!"

Hắn lấy ra một nắm đậu, giơ lên trước mặt bồ câu, rồi từ từ rải xuống nền gạch xanh.

Con bồ câu xám lập tức "gù gù" cất tiếng, rồi bay sà xuống.

Tiền công công nhân lúc nó chuyên tâm mổ hạt đậu, cẩn thận tháo lấy phong thư buộc trên chân.

Nắm chặt bức thư trong tay, Tiền công công bất giác mỉm cười.

Mỗi lần Bệ hạ viết thư cho hắn đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, lần này phải xem thử thư do Mộc Tê gửi đến mới được.

Không biết dạo gần đây vị Thế tử kia có ngoan ngoãn hay không.

Nghĩ tới Lục Chương, Tiền công công liền không nhịn được mà thở dài, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Haiz, mong rằng Vệ Quốc Công có thể trông coi con mình cẩn thận một chút.

Hắn dùng tâm tình phức tạp mở bức thư do Mộc Tê gửi tới.

Đầu thư vẫn còn khá bình thường, Tiền công công mỉm cười tiếp tục đọc xuống.

Đọc được mấy dòng, nụ cười kia liền cứng lại.

"Rắc."

Ngón tay hắn siết chặt tờ giấy, cả người như nứt toác ra.

Khó tin đến cực điểm, Tiền công công đem bức thư của Mộc Tê lật qua lật lại đọc đến năm lần.

Đến cuối cùng, hắn gần như đã thuộc lòng từng chữ.

Chốc lát sau, một tiếng bi thương bi phẫn như xé gan xé ruột bật ra khỏi cổ họng: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy!"

"Bệ hạ——!"

......

"Hắt xì!"

Trên tường thành Tuyên Ninh, Thẩm Miên đang ngẩng đầu nhìn về xa bỗng hắt xì một cái.

Lục Chương lập tức bước lên nửa nhịp, che gió cho y, giọng đầy quan tâm: "Có phải Bệ hạ bị lạnh rồi không?"

"Không sao."

Thẩm Miên lắc đầu, đưa tay gãi gãi chóp mũi hơi ngứa.

Ai đang nhắc tới y vậy?

Lục Chương nghiêng người, chạm tay lên lò sưởi trong lòng ngực Thẩm Miên, thấy vẫn còn nóng hổi mới yên lòng.

Lục Chiêu ở phía sau nhìn cảnh ấy, khẽ hít vào một hơi.

Tống Thanh Ninh lập tức đưa mắt sáng rực nhìn hắn ta.

Thế nào, tên ngốc này cuối cùng cũng nhận ra giữa ca ca mình và nghĩa phụ có chỗ mờ ám rồi sao?

Chỉ thấy Lục Chiêu nhỏ giọng cảm thán: "Chả trách ca ca có thể được Bệ hạ trọng dụng."

Hắn ta nói đầy kính phục: "Cẩn thận chu toàn như vậy, Bệ hạ không coi trọng ca ca thì còn coi trọng ai?!"

Nghĩ đến năm ngoái, hắn ta vậy mà còn dùng lòng dạ ti tiện suy đoán việc Bệ hạ trọng dụng ca ca.

Giờ xem ra, tất cả đều là công lao khổ tâm của ca ca!

Đợi ngày sau hắn ta cũng có được chức quan, nhất định phải học tập ca ca cho thật tốt.

Tống Thanh Ninh: ......

Cậu ta lặng lẽ dịch người ra xa.

Xin nhắc lại lần nữa, tuyệt đối đừng có ăn cắp não của cậu ta!

Thẩm Miên đưa mắt nhìn về phương xa: "Binh tàn của Lan Đê nay cũng chỉ còn kéo dài hơi thở, không biết phía Lan Đê Vương sẽ có động tác gì."

Lục Chương tính toán thời gian Vệ Quốc Công trở về, liền tiến gần thêm nửa bước, đứng song song cùng Thẩm Miên.

Lục Chiêu ở sau lưng, gương mặt hiện rõ vẻ "đã học được rồi".

.....

Lan Đê.

Lan Đê Vương cầm chặt phong thư vừa tháo từ chân con ưng, khóe mắt rạng ngời, liền nhịn không được mà cười lớn: "Ha ha ha, thư từ Tuyên Ninh báo tới, nói bọn họ đã hạ được thành Tuyên Nin rồi!"

"Lần này họ Lục kia, cuối cùng cũng phải ngã thôi!"

Ông ta lập tức điểm hai vị tướng lĩnh: "Các ngươi, dẫn binh đi Tuyên Ninh, phải kìm chặt Tĩnh Bắc quân, đem thành trì này giữ vững bằng mọi giá cho bản vương!"

Tiếng ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, ông ta nâng chén rượu uống cạn một hơi.

"Không biết tình hình bên Thịnh Nhạc thế nào rồi."

Phía dưới mấy người nghe vậy liếc nhau, lập tức đồng loạt mở miệng ca tụng: "Đại vương tử trí dũng song toàn, chắc hẳn không bao lâu nữa, Đại Vương liền có thể nhận được tin thắng trận!"

Lan Đê Vương híp mắt gật đầu, dường như đã thấy cảnh thiên hạ Đại Cảnh cúi đầu triều cống xưng thần trước Lan Đê.

Trong vương trướng, bầu không khí phút chốc tràn ngập hoan lạc.



________
Tác giả có lời muốn nói:

Đêm ấy, Tiền công công mộng mị, liên tục kêu gào trong mơ: "Không, không, không, Bệ hạ——!!"

Bình Luận (0)
Comment