Lan Đê Vương mở yến tiệc đến tận hừng đông mới lui về nghỉ ngơi, những tướng lĩnh bị ông ta điểm danh thì vội vã trở về chuẩn bị binh mã và lương thảo.
Đúng lúc Lan Đê đang lòng đầy hớn hở, chuẩn bị xuất binh chi viện cho thành Tuyên Ninh "đã công phá được", thì vị Đại vương tử vốn được kỳ vọng rất cao đang sứt đầu mẻ trán, mặt mày xám xịt.
"Đại vương tử!"
Phó tướng phía sau Đạt Ha Tô nhìn pháo hỏa trên tường thành Thịnh Nhạc vẫn không ngừng phun ra lưỡi lửa, trong lòng vẫn còn run sợ, thấp giọng nói: "Không bằng... không bằng chúng ta rút trước?"
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tổn thất của Lan Đê sẽ quá lớn.
Hiện tại bọn họ đừng nói là công thành, ngay cả đến gần tường thành cũng đã cực kỳ khó khăn!
Đạt Ha Tô nhìn Tô Lặc vẫn đang trật tự chỉ huy trên tường thành, quai hàm siết chặt, giọng trầm đến mức như có thể nhỏ ra máu.
"Rút?"
Rút đi đâu?
Lúc này phụ vương chỉ sợ còn tưởng rằng gã đã đánh hạ được Thịnh Nhạc. Nếu giờ mà rút quân, chờ quay về...
Nghĩ đến mấy người đệ đệ vẫn như hổ rình ngôi Vương của Lan Đê, Đạt Ha Tô hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại.
"Bản vương không tin, Thịnh Nhạc có thể chống đỡ mãi được!"
"Bản vương phải xem, lương thảo trong thành của chúng còn duy trì được bao lâu!"
Trên tường thành, Tô Lặc nhìn thấy quân Lan Đê dường như lại muốn thử công thành lần nữa, bèn khẽ "chậc chậc" hai tiếng như đang chờ trò vui.
Xem ra Đạt Ha Tô quyết định liều sống chết với bọn họ.
Cũng chẳng lạ gì, xét về nhân lực, Lan Đê Vương lần này chắc là đã đặt hết hy vọng lên vai Đạt Ha Tô. Nếu gã không đánh hạ được Thịnh Nhạc, chỉ có thể ủ rũ chạy về, thì cả Lan Đê Vương lẫn đám huynh đệ kia, tuyệt đối sẽ không để gã được sống yên ổn.
Chỉ có điều ——
Đạt Ha Tô hẳn không biết, lương thảo trong thành Thịnh Nhạc có thể chống đỡ bao lâu nhỉ?
Nếu gã biết, chỉ sợ lúc này đã quay đầu rút chạy.
......
Ngoài thành Tuyên Ninh, Lục Chương cưỡi ngựa đi ngay phía sau Vệ Quốc Công.
"Những ngày ở Kinh Thành, con có lười biếng việc luyện võ không?"
Ánh mắt nghiêm khắc của lão phụ thân dán chặt vào đại nhi tử, giọng điệu khắt khe.
Lục Chiêu đi theo sau vừa nghe liền giật mình ngẩng đầu, kinh hãi nhìn về phía phụ thân cùng đại ca.
Sao thế này, phụ thân lại đi dạy dỗ đại ca ư?
Đây chẳng phải vẫn luôn là câu hắn ta bị mắng sao?
Không khí vi diệu lập tức tràn ngập giữa ba người.
Nhưng rất nhanh, Lục Chương đã dùng thực lực chứng minh, hắn chưa từng có chút buông lơi nào.
Móng ngựa tung bay, tuyết trắng bắn tán loạn, xen lẫn tiếng hô xung phong của quân Lan Đê, máu tươi không ngừng rơi vãi khắp mặt đất.
Vệ Quốc Công nhìn võ nghệ của trưởng tử không hề thoái lui, sắc mặt cuối cùng cũng không còn khó coi như trước.
"Khốn kiếp!"
Phó tướng của Tùng Cam đứng ở phía xa, nhìn phụ tử Vệ Quốc Công liên tục suất quân xông pha liều chết, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong: "Đám họ Lục này đều điên cả rồi chắc?!"
Khí thế của Đại Cảnh quá mạnh, những ngày qua bọn chúng tổn thất nặng nề, đành phải tiếp tục rút lui.
Các tướng lãnh Lan Đê theo sát phía sau, không ai dám cất lời.
Đã lui xa đến thế, chi bằng lui hẳn về đất Lan Đê còn hơn.
Những ngày này, Tĩnh Bắc quân vẫn không hề có ý định xuất binh chi viện cho Thịnh Nhạc. Không biết là do không nhận được tin tức từ Thịnh Nhạc, hay bên phía Đại vương tử tiến triển không thuận lợi.
......
Đến khi mặt trời lặn, Lục Chương mới theo Vệ Quốc Công trở về thành.
Từ xa thấy Hoàng Đế nghênh giá, trên người Lục Chương lập tức thoát sạch sát khí, vội vàng giấu thanh kiếm còn vương máu ra phía sau.
Thẩm Miên nhìn thấy động tác nhỏ ấy của hắn, không nói gì, chỉ bước lên an ủi Vệ Quốc Công mấy câu.
—— Quân đội dưới trướng Tùng Cam lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Những ngày qua, Thẩm Miên quan sát thấy trong hàng ngũ quân Lan Đê còn có không ít binh lính dị tộc.
Những người này phần lớn bị coi như vật hy sinh trong các đợt công thành, thoạt nhìn là bị Lan Đê bắt ép đưa tới. Trước đó y còn từng trông thấy có người thừa cơ hỗn loạn mà lén bỏ chạy.
Đám người này vốn chẳng có chút tình cảm gì với Lan Đê, nếu bắt được, có thể giao cho Tống Thanh Ninh làm nông trồng trọt.
Còn về phần những tù binh Lan Đê phản tâm nặng nề kia...
Thì dứt khoát bắt đi đào quặng là vừa!
Còn chưa kịp trở về phủ, trong lòng Thẩm Miên đã phân loại xong tương lai cho đám tù binh Lan Đê.
Hôm nay Lục Chương hiếm lắm mới không quấn lấy Thẩm Miên, toàn thân giáp trụ đầy bụi đất lẫn vết máu, vừa về phủ, việc đầu tiên chính là tắm rửa thay y phục.
Vệ Quốc Công thấy trưởng tử như vậy, ngay cả cơm cũng chẳng buồn ăn, liền mang theo tiểu nhi tử trở về chỗ ở của mình.
Ánh mắt Tống Thanh Ninh đảo một vòng giữa Lục Chương và Thẩm Miên, liền vội vàng nói: "Ta... ta hôm nay muốn ra ngoài dạo một chút, bữa tối sẽ không về ăn đâu!"
Thật đúng là một nghĩa tử biết điều!
Thẩm Miên nhìn bóng dáng Vệ Quốc Công vội vàng rời đi, môi hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không gọi lại.
Thôi, mấy ngày nay Vệ Quốc Công ở trong phủ cùng bọn họ dùng cơm, y cũng cảm giác khẩu phần ăn của ông ấy đã giảm đi không ít.
Đến khi Lục Chương thay y phục xong bước vào, liền không thấy phụ thân đâu, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: "Phụ thân đã về rồi?"
Thẩm Miên vừa sắp xếp mấy quyển tấu chương từ Kinh Thành đưa tới, vừa nhàn nhạt liếc hắn: "Sao thế, Lục ái khanh trông có vẻ thật đáng tiếc?"
Lục Chương bước tới gần Thẩm Miên, mỉm cười thành thật lắc đầu: "Thế thì không phải."
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Thẩm Miên.
Giọng hắn mang theo mấy phần cảm khái: "Bệ hạ dạo này gầy đi nhiều."
Thẩm Miên khẽ rụt tay lại: "Là cường tráng hơn rồi, trẫm còn cao thêm một chút nữa cơ. Với lại, ngươi có thể ngoan ngoãn một chút không?!"
Cái tay này sao càng lúc càng đi quá trớn thế!
09 ở một bên nghe vậy, liền liếc qua dữ liệu thân thể của ký chủ.
Ừm...
0.9mm, không phải cũng tính là cao thêm sao?
Lục Chương ngẩng mắt, giọng thành khẩn: "Nếu Bệ hạ không thích thần chạm tay... vậy muốn chạm ——"
"Không cần!"
Thẩm Miên đoán được ngay hắn định làm gì, vội vàng rút tay về, ánh mắt cảnh giác nhìn qua: "Trẫm không muốn chạm cái gì hết!"
Lục Chương có phần tiếc nuối: "Vậy sao."
Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng, không buồn để ý tới hắn nữa.
Một lát sau, Lục Chương bỗng mở miệng, ngữ khí kiên định: "Bệ hạ, trận chiến này nhất định sẽ thuận lợi."
"Bệ hạ không cần quá mức lo lắng."
Thẩm Miên sững ra, rồi dời ánh mắt.
Y đương nhiên biết sẽ không có vấn đề gì, dù sao từ khi y quyết định thân chinh ra trận, chỉ số sinh mệnh vẫn luôn ổn định, chưa từng phát ra cảnh báo.
Thế nhưng ——
Dẫu Đại Cảnh đang chiếm thế thượng phong, nhưng quân Lan Đê chung quy không phải làm từ giấy. Mỗi ngày chứng kiến không ngừng có binh sĩ bị thương được đưa về, Thẩm Miên khó tránh khỏi nảy sinh lo lắng.
Y mong trận chiến này có thể nhanh chóng kết thúc.
Hai người trong chốc lát không ai lên tiếng, Thẩm Miên tự mình đi vào nội thất, từ sau bình phong lấy ra một chiếc khăn sạch, nhét vào lòng Lục Chương.
"Lau khô tóc đi."
"Sau đó chuẩn bị ăn cơm!"
Lục Chương đón lấy chiếc khăn, khẽ giọng nói: "Tạ ơn Bệ hạ."
Sự thật chứng minh, khi Vệ Quốc Công có mặt, Lục Chương quả thực thu liễm không ít.
Sau bữa cơm, Mộc Tê bưng trà vào, nhìn thấy vành tai Hoàng Đế hơi ửng đỏ, trong mắt hiện lên nét nghi hoặc.
Than lửa trong phòng... vẫn còn nóng ư?
Rõ ràng nàng đã sớm điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi mà?
.......
Ngoài thành Thịnh Nhạc, Đạt Ha Tô nhìn mảnh đất phía xa vốn phì nhiêu nay đã hóa thành một vùng khô cằn, trong lòng không khỏi dâng lên từng cơn đau xót.
Lần này gã dẫn quân đánh Thịnh Nhạc, trong đó có không ít thân binh tâm phúc, kết quả, kết quả lại là...
Đạt Ha Tô nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Tô Lặc đang đứng sừng sững trên tường thành, hận không thể lột da rút gân, uống máu ăn thịt hắn ngay tức khắc.
Nếu còn tiếp tục giằng co thế này, chỉ e chưa kịp đánh hạ Thịnh Nhạc, quân của gã đã bị bào mòn đến chết sạch!
Trên tường thành, Tô Lặc nheo mắt nhìn quân Lan Đê xa xa.
Đạt Ha Tô cũng sắp chống đỡ không nổi.
"Chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất thành nghênh chiến!"
Đám tướng lãnh đi theo sau lưng hắn nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rực.
Những ngày gần đây họ luôn bị giam trong thành, đã sớm nghẹn đến khó chịu.
Đạt Ha Tô chờ đợi đã lâu, rốt cuộc cũng thấy cửa thành Thịnh Nhạc mở ra.
Trong mộng tưởng trước khi xuất binh, Thịnh Nhạc hẳn phải là tòa thành không chút sức chống cự dưới vó ngựa thiết kỵ của Lan Đê, chỉ cần cửa thành mở ra, gã liền có thể thừa thế xông vào, tận hưởng chiến quả huy hoàng.
Nhưng hiện tại ——
Tướng sĩ Đại Cảnh chỉnh tề bước ra khỏi thành, lưỡi đao lóe sáng hàn quang, khí thế hùng hổ thẳng tiến về phía quân Lan Đê.
Khác với đám người Lan Đê mệt mỏi rã rời, quân Đại Cảnh ai nấy tinh thần phấn chấn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm tất thắng.
Đạt Ha Tô mấy lần thúc quân xung phong, nhưng đều bị chặn đánh trở về, thậm chí còn tổn thất không ít binh mã.
Cuối cùng, gã cắn môi hung hăng quát: "Rút quân trước!"
Trong chớp mắt, quân Lan Đê liền bị đánh cho tan tác, chật vật rút lui.
Tô Lặc một đường suất quân truy kích đến tận biên cảnh Đại Cảnh và Ô Bốc mới hạ lệnh dừng lại.
"Tướng quân?"
Phó tướng phía sau có chút do dự: "Chúng ta không thừa cơ truy bắt sao?"
Đây rõ ràng là thời cơ tốt nhất, ngay trước mắt đã có thể bắt được Đại vương tử của Lan Đê.
"Không cần."
Tô Lặc ghìm ngựa, mắt nhìn xa xăm: "Cứ để bọn chúng đi."
"Ô Bốc..."
Hắn khẽ cười, giọng mang vài phần giễu cợt: "Chỉ e trước khi quay về, Lan Đê lại tính chuyện đi Ô Bốc cướp bóc một phen."
"Chúng thật sự cho rằng Ô Bốc toàn là phường ngu xuẩn hay sao?"
Lần này Lan Đê đại bại, hắn xem vị Đại vương tử kia có thể bình yên quay về hay không.
Ô Bốc xưa nay vốn là bọn gió chiều nào theo chiều ấy, gặp kẻ mạnh thì khúm núm, thấy kẻ yếu liền chà đạp, thủ đoạn này đã quá lão luyện.
Về phần món nợ Ô Bốc cho Lan Đê mượn đường ——
Đợi sau này xử trí cũng chưa muộn.
"Hu ——"
Đạt Ha Tô sau khi thúc ngựa chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng xác định đã thoát khỏi sự truy kích của Đại Cảnh, liền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Tô Lặc không đuổi theo.
Gã đại khái điểm lại binh mã, ngẫm nghĩ một lát, rồi định bụng trước tiên sang Ô Bốc cướp bóc một phen.
—— Trận này, bọn họ không ngờ Đại Cảnh đã sớm có chuẩn bị, bản thân gã tổn thất thảm trọng. Nếu cứ thế quay về, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Chi bằng, tấn công Ô Bốc trước, nhân tiện bổ sung lương thảo, tu chỉnh binh mã, rồi mới tính bước tiếp theo.
Thế nhưng, kế hoạch còn chưa kịp hoàn thành, một mũi tên lông vút thẳng bay đến!
"Điện hạ!"
Phó tướng bên cạnh vội vàng đánh rơi mũi tên, đồng thời nhìn về phía phương hướng tên bay tới.
Ngay giây khắc sau, vô số mũi tên dày đặc như mưa, ập thẳng về phía đội ngũ Lan Đê vừa mới kịp thở một hơi.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang dậy khắp nơi.
Đạt Ha Tô nhìn về phía đại quân Ô Bốc không biết từ đâu bất ngờ kéo đến, trong khoảnh khắc chỉ thấy cả da đầu tê dại.
......
Lan Đê Vương vẫn chìm đắm trong ảo tưởng, vẫn chưa hay biết đại kế của mình đã hoàn toàn tan vỡ. Hai tướng lãnh mà ông ta phái đi chi viện, đang mang binh mã một đường Nam tiến, thẳng hướng thành Tuyên Ninh.
Nhưng bọn chúng không biết, kẻ mà mình muốn "chi viện" sớm đã bị Thẩm Miên xử lý sạch sẽ. Thậm chí, một bộ phận còn bị áp giải đi khai khẩn ruộng đất.
Khi thám báo truyền tin, nói quân chi viện của Lan Đê đã cách thành ba mươi dặm, thì Tĩnh Bắc quân đã sớm bày xong trận phục.
"Dọc đường đi, sao lại không thấy bóng dáng Tĩnh Bắc quân đâu cả."
Cương An suất lĩnh binh mã, một đường thẳng tiến đến dưới chân thành Tuyên Ninh, thuận lợi đến mức ngay chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
Phó tướng phía sau cười nói: "Chắc là đã bị Tùng Cam và Nội Nhĩ Cát cản trở rồi."
Cương An khẽ lắc đầu, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.
Mãi đến khi nhìn thấy chiến kỳ của Lan Đê tung bay trên thành Tuyên Ninh, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dừng lại cách cổng thành không xa, ngẩng đầu hô to về phía thủ vệ trên tường thành: "Truyền cho Tùng Cam, nói Cương An phụng lệnh Lan Đê Vương đến đây, mau mở cổng thành!"
Đáp lại hắn là một giọng nói xa lạ: "Cuối cùng cũng tới rồi, trẫm đã chờ ngươi từ lâu."
Chưa kịp để Cương An định thần, thì ngay trên cổng thành, những nòng pháo đen kịt như mực đồng loạt hướng về phía quân Lan Đê đang hoàn toàn không hề phòng bị.