Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 89

Đồng tử của Cương An khi nhìn thấy hỏa pháo trên cổng thành thì đột ngột co rút.

Đám người Lan Đê hoàn toàn không hề phòng bị, liền đối diện với hỏa pháo đã được Ứng Tông cải tiến, căn bản không có sức chống trả.

"Rút lui!"

Cương An nhìn ánh mắt bình tĩnh của thiếu niên trên tường thành, tim hắn chợt nhảy dựng, lập tức gào thét ra lệnh lui quân.

Tiếng nổ rền vang, khói lửa cuồn cuộn, Thẩm Miên nhìn đám người Lan Đê chật vật bỏ chạy dưới thành, nhưng y không hạ lệnh thừa thắng truy kích.

"Bệ hạ."

Lục Chương vẫn lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm Miên, đưa tay kéo nhẹ: "Bệ hạ lùi ra sau một chút, cẩn thận khói làm ngài sặc."

Thẩm Miên khẽ "Ừm" một tiếng, liền lui nửa bước, sau đó từ tay Mộc Tê nhận lấy chiếc cung của mình.

Hệ thống thành thục trèo lên vai ký chủ, bắt đầu phân tích dữ liệu.

Cương An thúc ngựa phi nhanh, sau lưng chợt vang lên tiếng gió xé.

Hắn vội cúi rạp người, buông bàn đạp, tay phải móc vào lưng ngựa, cả người treo nghiêng ở một bên.

Quả nhiên, ngay sau đó, một mũi tên lướt sượt qua, chỉ kém chút nữa đã ghim thẳng vào đầu ngựa.

"Chậc."

Ánh mắt Thẩm Miên lộ vẻ tiếc nuối, lại rút một mũi tên khác: "Thân thủ quả nhiên linh hoạt."

Đối phương tránh được.

Lục Chương nhìn động tác của y, bỗng mở miệng: "Bệ hạ, để thần làm đi."

Nói xong, hắn cầm lấy cây cung của mình, tiếp nhận mũi tên trong tay Thẩm Miên, kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào hướng Cương An đang bỏ chạy.

"Vút" một tiếng, mũi tên lao đi, Cương An vừa mới ngồi lại trên yên ngựa liền ngã nhào xuống đất.

Từ xa xa, trong gió vẫn còn vang vọng tiếng kêu thảm thiết của hệ thống:
【Ký——chủ——!】

Vài giây sau, 09 nằm trên mũi tên vừa rồi do Lục Chương b*n r* đã khởi động hạn chế khoảng cách của hệ thống, cưỡng chế truyền tống nó trở về.

【Ọe!】

Cái hệ thống da giòn kia vẫn choáng váng vì truyền tống, toàn thân như muốn vỡ tung. Thẩm Miên thuận tay nhét nó vào tay áo, tiện thể lấy một quả mơ khô bỏ vào trong đó.

【Động tác của Lục Chương cũng quá nhanh, ôi, đầu ta choáng váng quá...... 】

Thẩm Miên hơi bất lực: "Ai bảo ngươi ban đầu không chịu mau chóng chuồn đi?"

Thấy vật nhỏ kia vẫn cứ treo trên mũi tên, y còn tưởng nó cố ý để mình bị b*n r* ngoài.

09: ......

Nó lẩm bẩm: 【Chẳng phải ta đang chuẩn bị chụp ảnh sao?】

Đáng giận, ký chủ căn bản không biết nó đã cố gắng thế nào!

Thẩm Miên liếc mắt: "Chụp ảnh gì?"

09 vừa nhai mơ khô, vừa lắp bắp bật màn hình hệ thống: 【Là chụp Lục Chương, ngài có muốn xem không?】

Thẩm Miên kéo màn hình lại phía mình: "Xem thử."

Trong màn hình, Lục Chương vừa nhìn thấy Cương An bị một mũi tên bắn hạ khỏi ngựa, khóe môi khẽ nhếch, ngay sau đó liền quay sang nhìn về phía Thẩm Miên.

Chỉ là, Bệ hạ lúc này giống như đang ngây người nhìn vào khoảng không.

Lục Chương: ?

Ngay sau đó, không rõ nghĩ tới điều gì, khóe môi Thẩm Miên khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Một thoáng tiếc nuối trong lòng Lục Chương lập tức tan biến sạch sẽ. Ánh mắt của hắn dừng nơi khóe môi thiếu niên càng lúc càng sâu dần.

Trước mặt Thẩm Miên, bức ảnh nghệ thuật của Lục Chương bỗng hóa thành một hàng chữ cảnh báo sinh mệnh nhấp nháy.

【Sinh mệnh -0.5】

Hệ thống đang bám trên vai ký chủ nhìn cảnh báo màu vàng trên màn hình, lại quay sang ngó Lục Chương.

Nó thì thầm một câu: 【Ký chủ da giòn.】

Thẩm Miên: ?!

Y túm lấy cục than nhỏ trên vai, bóp mạnh: "Ngươi nói cái gì?!"

Gần đây có phải y đã quá khoan dung với hệ thống rồi không, mà cái cục lông này còn dám nói y da giòn?

"Đến ngay cả truyền tống cũng choáng váng, hệ thống như ngươi thì có tư cách gì mà chê cười người khác da giòn!"

09: V-vốn là như vậy mà.....

Thẩm Miên: Người bị hại vô tội, tất cả đều là lỗi của Lục Chương!

Y lập tức quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Lục Chương.

Chạm phải ánh mắt Hoàng Đế, Lục Chương chẳng có chút nào chột dạ.

Thẩm Miên trợn tròn mắt, gằn từng chữ một: "Lục ái khanh, nhìn cái gì đó?"

Lục Chương tiến lên nửa bước, động tác tự nhiên giơ tay chạm vào khóe môi Thẩm Miên: "Nơi này của Bệ hạ dính chút bụi, thần giúp Bệ hạ lau đi."

Thẩm Miên: ?

Nói dối mà mắt cũng không thèm chớp, Lục Chương coi như đã học đến mức tận cùng.

Ở bên cạnh, Lục Chiêu kéo cung bắn hạ hai tên kỵ binh Lan Đê phía sau ngã ngựa, hắn ta vốn định khoe khoang tài bắn của mình với đại ca, vừa ngẩng đầu đã thấy đại ca vừa thu tay từ bên má Hoàng Đế về, lại còn giúp Hoàng Đế sửa lại áo ngoài.

Tống Thanh Ninh nhai một miếng thịt khô, mắt không hề liếc sang.

Thế nhưng, lời cảm thán của Lục Chiêu vẫn lọt vào tai cậu ta.

"Quả không hổ là đại ca."

Lục Chiêu cảm khái: "Quân thần hòa hợp, ta đã học được rồi."

Tống Thanh Ninh: ???

Cậu ta kinh hoảng quay đầu nhìn về phía Lục Chiêu.

Không phải chứ, rốt cuộc tên này vừa mới học được cái gì vậy?

Mấy thứ này đâu phải chuyện có thể học bừa!

.......

Quân Lan Đê vất vả lắm mới thoát ra được khỏi tầm bắn của hỏa pháo, hơi thở chưa kịp ổn định thì đã bị Tĩnh Bắc quân phục kích chặn ngay phía trước.

Ánh mắt Vệ Quốc Công âm u lướt qua đám người Lan Đê.

Theo một tiếng lệnh của ông, Tĩnh Bắc quân lập tức xông lên vây giết.

Quân Lan Đê vốn đã kiệt sức vì chạy trốn, giờ phút này hoàn toàn không có sức chống trả, quân nhu rơi rớt khắp nơi. Không ít dị tộc bị Lan Đê bắt ép đi theo thấy tình thế không ổn, liền vứt bỏ binh khí, trực tiếp đầu hàng Đại Cảnh.

Trên tường thành, Thẩm Miên cố nén xúc động muốn hất tay Lục Chương ra, trợn mắt lườm một cái rồi quay người.

Y nhìn về chiến trường phía xa, ngầm tính toán thời gian.

Thẩm Miên nhẹ giọng nói: "Cũng đã đến lúc đi nhìn thử tình hình Lan Đê."

Lục Chương khẽ đáp, ánh mắt cũng hướng về phương đó.

Sĩ khí của Tĩnh Bắc quân đang dâng cao, trận chiến này không cần phải nghi ngờ kết quả. Thẩm Miên quan sát một lát, rồi xoay người đi xuống khỏi tường thành.

"Qua hai ngày nữa, đợt lương thảo thứ hai hẳn sẽ đến."

"Kêu các tướng sĩ chuẩn bị, chờ lương thảo tới nơi, trẫm sẽ tự mình xuất quân, trực tiếp công phá vương đình Lan Đê!"

Lục Chương tiến đến gần bên người Thẩm Miên, giọng trầm thấp: "Vâng, Bệ hạ."

Bước chân Thẩm Miên khựng lại một thoáng: "Cụ thể thế nào, chờ Vệ Quốc Công trở về rồi bàn tiếp."

Cuối cùng Tống Thanh Ninh cũng bắt được cơ hội chen vào, vội nuốt miếng thịt khô trong miệng: "Bệ hạ!"

—— Lúc bên cạnh có người ngoài, cậu ta thoạt nhìn vẫn rất bình thường, không hề để lộ xưng hô kỳ quặc gì.

Tống Thanh Ninh nói: "Thần cũng đi theo được chứ?"

Cậu ta mang dáng vẻ nóng lòng muốn thử: "Thần cũng muốn sang bên kia nhìn xem."

Nghe đồng hương nói, vùng đất bên Lan Đê có lẽ rất thích hợp để trồng trọt!

Gần đây ở Tuyên Ninh, cậu ta đã tìm được vài mảnh đất, dựng lên hai cái nhà kính, phải nói đất đen quả thật khác biệt, số điểm tích lũy của cậu ta cũng tăng thêm một mảng lớn!

Thẩm Miên suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Ừ, ngươi cũng đi."

Lục Chương nghe vậy, khẽ liếc Tống Thanh Ninh một cái.

Tống Thanh Ninh lập tức dịch gần lại phía Thẩm Miên, nhỏ giọng: "Đồng hương."

"Lục Chiêu cũng đi chứ?"

Thẩm Miên có chút không chắc: "Có lẽ?"

"Vệ Quốc Công hình như vẫn muốn rèn luyện hắn, chắc là sẽ mang theo."

Có điều, nếu Vệ Quốc Công không định đưa Lục Chiêu đi, y cũng sẽ không cưỡng cầu.

Ánh mắt Thẩm Miên đảo qua Tống Thanh Ninh và Lục Chiêu: Đây rõ ràng là hai vai chính trong nguyên tác, vừa gặp mặt chưa bao lâu đã sắp phải chia xa, không biết tình cảm của họ đến bao giờ mới có thể tiến triển.

Gương mặt của Tống Thanh Ninh do dự: "Vậy... vậy đồng hương, ngài có thể cho Hoắc Yếm đi cùng không?"

"Hửm?"

Thẩm Miên nghiêng đầu, hơi nghi hoặc: "Vì sao?"

Lần này y thân chinh dẫn quân đã mang theo không ít quân y. Hoắc Yếm dạo gần đây vẫn giúp đỡ trong doanh trại Tĩnh Bắc quân, nói thật, khi công kích vương đình Lan Đê cũng không nhất định phải đưa hắn theo.

Để hắn ở lại chữa trị thương binh cũng rất thích hợp.

Tống Thanh Ninh lén liếc sang Lục Chiêu, giọng nói có phần khó khăn: "Thần... thần cảm thấy đôi khi cần Hoắc Yếm đi cùng."

Như vậy, ít nhất lúc lúng túng cũng không phải chỉ mình cậu ta chịu trận.

Đến lúc đó, nếu vị đệ đệ này của Lục đại nhân muốn nói chuyện, chi bằng cứ để hắn ta cùng Hoắc Yếm nói.

Cậu ta thật sự rất sợ kẻ kia lén lấy trộm đầu óc của mình.

Thẩm Miên tuy không hiểu, nhưng đối với nghĩa tử vẫn luôn khoan dung.

"Được thôi."

Y gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ hỏi Hoắc Yếm, nếu hắn đồng ý thì đi theo."

Đôi mắt Tống Thanh Ninh sáng bừng, cậu ta nắm lấy tay áo Thẩm Miên lắc lắc mấy cái: "Đa tạ nghĩa phụ!"

Hoắc Yếm nhất định sẽ đồng ý thôi.

Trước đó hắn còn từng nói, bên đất Lan Đê có không ít linh thảo kỳ lạ, nếu có cơ hội thì hắn muốn nghiên cứu một phen.

Lục Chương nhìn bàn tay phải của Tống Thanh Ninh đang nắm tay áo Thẩm Miên, chỉ thấy vô cùng chướng mắt.

Hắn khẽ nghiến răng.

Lục Chiêu ở bên cạnh nhìn sắc mặt của đại ca, đôi mắt xoay chuyển, chỉ cảm thấy bản thân lại ngộ ra điều gì.

Đại ca cùng Bệ hạ có quan hệ quân thần hòa hợp đến vậy, thế mà Tống công tử này lại không biết điều mà cứ lấn tới?

Đại ca tất nhiên là thần tử thân cận nhất bên cạnh Bệ hạ!

Hắn ta... hắn ta nhất định phải bảo vệ địa vị ấy của đại ca trong lòng Bệ hạ!

Nét hân hoan trên mặt Tống Thanh Ninh còn chưa kịp tan, phía sau lưng đã ăn ngay một cái chụp.

"Khụ khụ!"

Cậu ta suýt chút nữa bị cái chụp này tiễn đi đời.

Tống Thanh Ninh khó khăn xoay đầu lại, liền đối diện với gương mặt của Lục Chiêu.

Thẩm Miên: ?

Y nhìn hai người, bước chân cũng chậm lại.

Hửm?

Là sao, hai kẻ này trông có vẻ không bình thường cho lắm.

Ánh mắt Tống Thanh Ninh kinh hãi, chỉ thấy Lục Chiêu đưa tay khoác vai mình, trực tiếp kéo cậu ta ra khỏi bên cạnh nghĩa phụ.

"Tống công tử qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"

Tống Thanh Ninh: ?

Không, cậu ta một chút cũng không muốn nghe!

Cậu ta vội vươn tay về phía Thẩm Miên, kêu cứu: "Nghĩa——"

Còn chưa kịp dứt lời, cả người Tống Thanh Ninh đã bị lôi đi.

Thẩm Miên nhìn bóng dáng hai người dần xa, trên mặt lại lộ ra vẻ an lòng.

Aiz, xem ra tuyến tình cảm trong nguyên tác cuối cùng cũng đang chậm rãi mở ra, chỉ là y hoàn toàn không hay biết.

Bình Luận (0)
Comment