Thẩm Miên kéo hai lần liền, vậy mà vẫn không nhúc nhích được.
Y ngẩng đầu, khó tin mà nhìn Lục Chương: "Ngươi?"
Không phải chứ?
Cục than đen kia sau khi ăn uống no nê đã sớm cuộn mình trên gối đầu của Thẩm Miên mơ màng sắp ngủ. Nghe thấy động tĩnh, nó thò hai móng vuốt bé xíu ra, khẽ che lấy mặt mình, lí nhí nói:【Ký chủ, đừng kéo nữa, kéo thêm nữa quần sẽ rách mất! 】
Thẩm Miên: Chính y cũng sắp rách rồi đây này!
Lục Chương thấy gương mặt của Hoàng Đế đầy căng thẳng, liền bất giác bật cười, dịu giọng nói: "Bệ hạ, nếu không xoa bóp một chút, e rằng ngày mai cưỡi ngựa sẽ càng thêm khó khăn."
Thẩm Miên vẫn kiên quyết không buông tay: "Qua lớp y phục cũng được."
Đây mà gọi là xoa bóp đàng hoàng sao, tại sao lại phải kéo quần của y xuống.
Lục Chương bèn giơ tay, cho Thẩm Miên xem bình sứ nhỏ trong lòng bàn tay: "Văn thái y nói phải thoa thuốc."
Ánh mắt của hắn rơi xuống bàn tay Thẩm Miên đang nắm chặt vạt quần, rồi ngước mắt ra hiệu cho y.
Đến lúc buông tay rồi, Bệ hạ.
Cuối cùng, Thẩm Miên cũng không thể thắng được hắn, đành chậm rãi buông lỏng.
Một luồng khí lạnh lùa qua đùi, chẳng mấy chốc y đã bị lột đến chỉ còn lại một chiếc khố mỏng.
Tiếp xúc với không khí se lạnh, Thẩm Miên khó chịu khẽ cựa đôi chân.
Ngay sau đó, cổ chân của y liền bị giữ chặt, giọng trầm thấp của Lục Chương vang lên: "Bệ hạ, đừng động."
Lục Chương nhìn đôi chân căng cứng của Hoàng Đế, động tác thoáng khựng lại, rồi kéo chăn phủ kín từ cổ chân trở lên.
Hệ thống đưa đôi móng vuốt nhỏ che trước mắt, ngẩng đầu liếc hai người một cái, rụt rè hỏi:【Ký chủ, có muốn ta ra ngoài không?】
Thẩm Miên trừng nó: "Ngươi không thấy, nếu giờ ngươi đi ra, chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?!"
09 ngượng ngùng: 【Thế... thế thôi vậy.】
【Có điều ta hơi buồn ngủ, ký chủ, ta chợp mắt một chút nhé, hai người nhỏ tiếng thôi.】
Thẩm Miên: ?
Trong thoáng chốc, y không biết nên phàn nàn việc một cái hệ thống mà cũng biết buồn ngủ, hay nên mắng nó cái tật nói năng mập mờ, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nói nhỏ chút gì chứ, chẳng qua chỉ là xoa bóp thôi, có thể phát ra tiếng gì được!
Đúng là cái hệ thống hạ lưu!
Không trách được còn có cả cái tính năng cảnh báo sinh mệnh màu vàng, hừ.
Thẩm Miên còn đang trừng mắt với hệ thống, Lục Chương đã đổ thuốc ra tay, nhẹ nhàng xoa mấy lượt rồi áp lên mắt cá chân của y.
Bàn tay nam nhân ấm áp, khiến toàn thân Thẩm Miên khẽ run, cố gắng nén lại tiếng kêu thoát khỏi cổ họng.
Lục Chương ngẩng mắt lên, ôn hòa đề nghị: "Nếu Bệ hạ thấy mệt mỏi, có thể nằm xuống nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Miên lập tức lắc đầu, dứt khoát cự tuyệt: "Không cần, trẫm không mệt."
Sao có thể không mệt chứ, nhưng nếu giờ mà nằm xuống...
Thẩm Miên nghĩ ngợi một thoáng, lập tức tưởng tượng cảnh y và Lục Chương sẽ thành tư thế gì.
Hoàng Đế bỗng nhiên lắc đầu thật mạnh, cứng rắn nhấn mạnh lại: "Không cần!"
Lục Chương gật đầu, giọng điệu vẫn bình thản: "Được, vậy khi nào Bệ hạ thấy mệt, cứ trực tiếp nằm xuống là được."
Nói rồi, hắn lại tiếp tục động tác trên tay.
Thuốc thoa lên da dần dần nóng lên, lực đạo của Lục Chương khống chế vừa phải, vị Hoàng Đế vừa rồi còn gắng gượng kiên cường, không bao lâu sau đã mỏi mệt.
Chẳng mấy chốc Thẩm Miên đã ngả nghiêng bên giường, đôi mắt díp lại gần như mở không nổi, thế nhưng vẫn cố chấp dõi theo động tác của Lục Chương.
"Bệ hạ, xin cứ ngủ trước đi."
Lục Chương khẽ thở dài, không dám nghĩ đến trong mắt Hoàng Đế giờ phút này rốt cuộc hắn thành hình tượng thế nào, chỉ thấp giọng trấn an: "Thần tuyệt đối sẽ không làm điều gì thất lễ."
Thấy Thẩm Miên còn gắng gượng chống mí mắt, hắn vội vàng cam kết: "Thật sự, Bệ hạ cứ yên tâm."
Thẩm Miên nhìn hắn một lát, lại liếc qua màn hình hệ thống.
Tốt lắm, tạm thời chưa thấy báo động sinh mệnh màu vàng.
Y an tâm chui vào trong chăn, rúc đầu vào gối.
Ừm... gối lông mềm mại, thật thoải mái.
【Số... số trời...】
Bị đè bẹp thành cái bánh rán, 09 chật vật từ dưới đầu Thẩm Miên bò ra, khàn khàn lẩm bẩm: 【Ngài muốn ép chết hệ thống đáng yêu này sao ——】
Ngay khoảnh khắc vùi vào chăn, ý thức của Thẩm Miên đã hoàn toàn mơ hồ.
Thanh âm của hệ thống nghe như vọng về từ nơi xa xăm, Thẩm Miên khẽ cau mày, vùi mặt sâu hơn vào trong chăn.
Lục Chương ngắm nhìn Hoàng Đế gần như trong chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ, khóe môi khẽ cong thành nụ cười dịu dàng. Hắn vươn tay, cẩn thận kéo lại chăn, điều chỉnh tư thế để Hoàng Đế nằm thoải mái hơn.
——Nếu cứ gối đầu lên chăn mà ngủ thế này, e rằng ngày mai Bệ hạ khó lòng nhấc nổi cánh tay.
Sắp xếp đâu vào đấy xong, hắn lại tiếp tục xoa bóp cho Thẩm Miên.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Thẩm Miên cảm giác có người đang chạm vào chân mình.
Đầu óc của y chậm chạp mới kịp phản ứng, sau đó mới lờ mờ nhớ ra, chắc là Lục Chương đang xoa bóp cho mình.
Ngay khi Thẩm Miên vừa trở mình đổi tư thế, chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm giác được đôi bàn tay còn vương thuốc mỡ kia đang dần dịch chuyển lên tận đùi trong.
Y chấn động toàn thân, trong khoảnh khắc bật dậy như bị điện giật.
"Bệ hạ?"
Lục Chương cũng bị hành động bất ngờ của Thẩm Miên làm hoảng sợ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong doanh trướng thoáng chốc chìm vào một màn tĩnh lặng quỷ dị.
Lục Chương chậm rãi rút tay về, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Miên: ?
Y siết chặt chăn, căng thẳng nhìn Lục Chương: "Ngươi... vừa rồi ngươi định làm gì?"
Lục Chương giơ bàn tay còn dính thuốc lên, trầm tĩnh nói: "Bệ hạ cưỡi ngựa cả ngày, không thấy... khó chịu sao?"
Theo ánh mắt hắn, Thẩm Miên cúi đầu nhìn xuống phần đùi trong của mình.
Quả thực... cũng không thoải mái lắm.
Nhưng cứ cảm thấy để Lục Chương bôi thuốc lên tận đùi trong, thì luôn có gì đó không ổn.
"Nơi này... không cần ngươi."
Thẩm Miên vươn tay, ánh mắt ra hiệu bảo hắn đưa bình thuốc lại: "Trẫm tự mình thoa."
Lục Chương không nói một lời, chỉ khẽ đặt bình sứ vào lòng bàn tay Bệ hạ.
Thẩm Miên đổ ra một chút, tự mình ấn xuống đùi.
Trong nháy mắt, Hoàng Đế hít mạnh một hơi.
Đáng ghét... quả thật không ra tay nổi.
Y chỉ qua loa cọ một lượt thuốc lên đùi, rồi cứ vậy buông tha cho mình.
Nào ngờ lại bị Lục Chương giữ chặt tay: "Bệ hạ, không thể bôi thuốc như vậy."
Thẩm Miên: ...
Cuối cùng, Thẩm Miên vẫn phải đưa thuốc lại cho Lục Chương.
Chẳng bao lâu sau, trong doanh trướng liền vang lên tiếng Bệ hạ hít lạnh "tê tê",
Thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng rên khẽ nén nhịn.
Bên ngoài doanh trướng, Mộc Tê khẽ nghiêng đầu, đi đi lại lại mấy vòng, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc cùng rối rắm khó yên.
Mãi đến khi bên trong truyền ra tiếng Bệ hạ pha lẫn nhẫn nhịn cùng giận dữ: "Ngươi nhẹ một chút!", thì Mộc Tê mới đi đến trước cửa trướng, cất giọng khẽ gọi: "Bệ hạ?"
Nàng vừa mở miệng, thanh âm trong trướng lập tức biến mất.
Qua vài nhịp thở, mới nghe Hoàng Đế với giọng có phần suy yếu cất lời: "Trẫm không sao."
Mộc Tê gật đầu, vâng một tiếng rồi lui xuống.
Thật sự... không sao chứ?
Trong lòng nàng thoáng do dự, tự hỏi có nên đem việc này nói cho Tiền công công biết không.
"Hắt xì!"
Tại Kinh Thành, Tiền công công bận rộn cả ngày, hiếm hoi mới được lúc rảnh rỗi, giờ phút này đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng, khó nén bi thương mà thở dài.
Aiz, Bệ hạ khi nào mới hồi Kinh đây?
Lùi một vạn bước mà nói, chẳng lẽ Lan Đề Vương cùng mấy đứa con của ông ta không thể đột ngột bỏ mạng, để Bệ hạ sớm ngày khải hoàn trở về sao?
Nhớ lại cảnh tượng ban ngày trong điện ồn ào nhốn nháo, Thẩm Giác thì cứ nói không dứt, còn Thẩm Khác thì bị đệ đệ chọc tức đến mức thở gấp, Tiền công công chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nứt toác.
—— Hai vị này, một người thì không có tâm nhãn, nhưng miệng lưỡi lại không chịu thua ai; một người làm việc nóng nảy, tính khí lại không tốt. Cả hai chạm mặt nhau, thực sự là muốn lấy mạng người khác mà.
Tiền công công rưng rưng ngước nhìn trời, rồi nghĩ đến tin tức Mộc Tê đưa tới lần trước, trong lòng càng thêm rét lạnh.
......
Trong trướng, Thẩm Miên căng thẳng nhìn về phía màn trướng, thấy bên ngoài yên tĩnh hoàn toàn mới khẽ thở phào.
Sau đó, Bệ hạ cắn răng chịu đựng, không hề rên một tiếng, để mặc Lục Chương xoa bóp đến hết.
Cả người được xoa bóp một lượt, Thẩm Miên mềm nhũn nằm liệt trên giường giống hệt một con cá mặn lười biếng.
"Bệ hạ, có cần thần gọi người chuẩn bị nước ấm ngay, hay là để sáng mai mới tắm rửa?"
Hắn vẫn nhớ rõ, Bệ hạ vốn ghét cảm giác thuốc mỡ lưu lại trên người.
"Ừm."
Thẩm Miên lười đến chẳng muốn nhúc nhích, chỉ mơ hồ đáp: "Sáng mai đi."
Giờ y chỉ muốn ngủ một giấc thẳng tới hừng đông.
Lục Chương rửa sạch tay, lại giúp Thẩm Miên kéo chỉnh chăn: "Vậy thần xin lui trước, Bệ hạ nghỉ ngơi sớm ——"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Miên đã trong mơ màng dịch người vào phía trong, để ra chỗ trống bên cạnh.
Hừ! Giả vờ khách khí làm gì nữa!!!
Thẩm Miên mơ màng nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Vâng, thần đa tạ Bệ hạ săn sóc."
Ngay sau đó, bên cạnh Thẩm Miên khẽ trầm xuống, rồi thân thể được ai đó nhẹ nhàng ôm vào.
Khóe môi tựa hồ có chút ẩm ướt, nhưng Bệ hạ đã quá mệt, hoàn toàn không để tâm tới.
Hệ thống 09 bên cạnh: ...
Nhường chỗ thì nhường chỗ, sao lại khổ đến nỗi đè ép hệ thống thế này!
Nó lại hì hục lôi cái thân thể dẹt lép của mình từ dưới đầu ký chủ ra.
Thuốc của Văn thái y quả nhiên hiệu nghiệm, sáng hôm sau Thẩm Miên đã tinh thần phấn chấn, tựa như được hồi sinh.
Tống Thanh Ninh ngủ một giấc ngon lành, sắc mặt cũng khang kiện hơn. Cậu ta vừa len lén đến trước lều trướng của Thẩm Miên, vừa đúng lúc thấy cảnh Lục Chương từ bên trong bước ra.
Cậu ta lập tức nháy mắt ra hiệu với Thẩm Miên.
Thẩm Miên còn chưa kịp nói, Lục Chiêu đã chen ngang kéo cậu ta đi mất.
Tống Thanh Ninh: ?
"Không phải, ngươi có phải—"
Nhưng lời nói sau đó của cậu sinh viên kia đều bị gió cuốn tan đi.
Thẩm Miên nhìn hai người vai kề vai rời đi, chỉ đành lắc đầu cảm thán một câu: "Bọn họ... thật sự thân thiết."
Tuy tình tiết đã thay đổi khá nhiều, nhưng tuyến tình cảm trong nguyên tác dường như vẫn còn đó.
Cục than đen đứng ở trên vai ký chủ liên tục gật gù đồng ý.
......
"Đại Vương!"
Trong trướng Lan Đê Vương, có một gã hầu ôm con chin ưng vừa mới bay về, cung kính dâng lên người ngồi ở vị trí chủ tọa.
Chim ưng vùng vẫy hai cái, liền bị Lan Đê Vương bóp nhẹ cổ cảnh cáo, nó lập tức rũ xuống không dám động đậy nữa.
Lan Đê Vương nhanh chóng quét mắt qua bức hồi thư.
"Haha, hay lắm!"
Ông ta cười hai tiếng, ngữ khí khoan khoái: "Bọn họ nói, thêm mấy ngày nữa sẽ phái người đưa chiến lợi phẩm cùng tù binh trở về."
Đám người phía dưới nghe vậy, liền nhất tề hô vang tán tụng, khiến sắc mặt Lan Đê Vương càng thêm hồng hào. Ông ta cùng thủ hạ thương nghị, bàn bạc xem nếu Đại Cảnh tới cầu hòa, thì phải ép chúng dâng bao nhiêu lễ vật mới đủ.
"Lần này phải bắt bọn chúng đời đời tiến cống, cúi đầu xưng thần trước Lan Đê ta!"
"Vệ Quốc Công chung quy cũng đã già rồi, hai đứa con cũng chẳng ra gì, quả là trời giúp Lan Đê ta!"
Trong bầu không khí vui mừng ấy, chỉ có Tam vương tử của Lan Đê vẫn mang nét nghi hoặc trên mặt.
Hắn trầm mặc nhìn quanh những kẻ đang không ngừng tâng bốc phụ vương, trong lòng cuộn trào muôn ý nghĩ:
Vệ Quốc Công cùng tướng sĩ Tĩnh Bắc quân thật sự nhanh như vậy đã bị bọn Tùng Cam cầm chân, thậm chí còn hạ được thành Tuyên Ninh sao?
Còn phía Đạt Ha Tô, đến nay vẫn không có tin tức gì truyền về...
Nhưng thấy phụ vương mặt mày hớn hở, Tam vương tử vốn không được sủng ái cuối cùng vẫn không mở miệng để tránh chuốc thêm chán ghét.
Con chim ưng đứng trên bàn trước mặt Lan Đê Vương, móng vuốt cào cào mặt gỗ, có chút mất kiên nhẫn mà "cục cục" kêu lên hai tiếng.
"Đem xuống dưới."
Lan Đê Vương hung hăng liếc mắt nhìn nó, hất tay chán ghét: "Con chim này sao lại ồn ào thế, không được thì giết quách đi."
Người hầu vội vàng đem chim ưng mang xuống.
Bị buộc vào giá gỗ, chim ưng dùng mỏ mổ mấy nhát vào sợi xích đang ghì trên chân, rồi liếc sang đống nội tạng dê bò đã không còn tươi mới trước mặt, miễn cưỡng mổ vài miếng.
Ăn xong, nó tròn xoe đôi mắt, cúi nhìn móng vuốt dưới thân, chăm chú nhìn cái giá gỗ vốn không mấy chắc chắn kia.