Nửa đêm, trong doanh Lan Đê mất đi một con chim ưng còn chưa trưởng thành.
Có điều, chuyện này ngoài gã hầu chuyên phụ trách thuần dưỡng chim ưng biết được, thì không kinh động đến bất kỳ ai.
—— Dù sao Lan Đê Vương từng nói, nếu con chim ưng này không an phận thì cứ xử lý, gã cần gì phải bẩm báo lên trên, rồi lại tự rước lấy phiền toái?
Chi bằng cứ coi như con chim ưng ấy đã bị xử lý rồi.
Gã hầu liếc nhìn mấy con chim ưng còn lại.
Dù sao, vẫn còn những con khác mà.
......
Thẩm Miên hoàn toàn không ngờ, lúc mình đang ngồi trước trướng vừa sưởi lửa vừa dùng bữa tối, trên đỉnh đầu bỗng sà xuống một bóng đen.
Ánh mắt Lục Chương lập tức trầm xuống, trong khoảnh khắc liền rút ngay thanh kiếm bên hông ra.
Con chim ưng suýt nữa bị ảnh vệ và Lục Chương chém thành tám khúc, nó kinh hồn bạt vía đứng trên một phiến đá cách Thẩm Miên không xa, sau đó vỗ cánh liên hồi, rồi kêu một tiếng về phía y.
Này, người! Chim ưng đây!
Thẩm Miên: ?
Hửm? Con chim này là thế nào, không phải vẫn dùng để đưa tin cho Lan Đê Vương sao?
Nhưng ngay sau đó, y liền nhìn thấy trên chân trái của chim ưng có buộc xích sắt, kèm theo nửa đoạn giá gỗ gãy lìa.
——Xem ra, quả thực là một con chim bỏ trốn.
Con chim ưng sức cùng lực kiệt, rít khẽ vài tiếng hướng về phía Thẩm Miên, sau đó đôi cánh bỗng nhiên bị kéo mạnh, cả con chim bị người xách thẳng lên.
Lục Chiêu bắt được con chim ưng, mặt đầy ý muốn lĩnh công, chạy nhanh tới trước mặt Thẩm Miên: "Bệ hạ!"
Con chim ưng hoảng hốt kêu lên mấy tiếng, liều mạng duỗi cái chân. Khi ngoảnh đầu thấy kẻ nắm chặt đôi cánh của mình là Lục Chiêu, nó lập tức vùng vẫy kịch liệt, hung hăng mổ thẳng vào cánh tay Lục Chiêu.
Lục Chiêu: "Á!"
Bên cạnh Thẩm Miên lập tức trở nên náo nhiệt.
Lục Chương thoáng thấy Bệ hạ dường như bị tiếng kêu thảm của đệ đệ dọa sợ, ánh mắt hắn thoáng tối lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Chiêu.
Sau gáy Lục Chiêu lạnh toát, phản ứng chậm một nhịp mới biết sợ, liền vội vàng ngậm miệng, tay siết chặt lấy đầu chim ưng muốn đưa nó về phía Thẩm Miên.
Lục Chương thoáng liếc con chim ưng đang giãy dụa kịch liệt trong tay Lục Chiêu, liền đứng dậy, rồi thẳng thừng đoạt lấy từ tay hắn ta.
Vốn dĩ đang giãy giụa kịch liệt, nhưng khi rơi vào tay Lục Chương, con chim ưng lập tức ngoan ngoãn xuống hẳn.
Thẩm Miên vươn tay về phía nó.
Con chim ưng nghiêng đầu rướn cổ, rất thuần thục mà dụi đầu vào lòng bàn tay Hoàng Đế.
Thẩm Miên khẽ vuốt qua vài lượt, lại đưa tay sờ bụng nó, nâng chân nó lên xem xét.
Vừa mới chạm đến móng vuốt, con chim ưng liền run bần bật.
Thẩm Miên cúi người nhìn kỹ vết thương trên đùi nó, rồi dịu dàng v**t v* phần sau cổ trấn an.
Lục Chương thấp giọng nhắc nhở: "Bệ hạ cẩn thận. Xin để thần gỡ bỏ thứ đang buộc trên móng vuốt của nó trước đã."
Thẩm Miên gật đầu thu tay lại, liền thấy Lục Chương một tay ghìm chặt con ưng, một tay gọn gàng tháo bỏ xích sắt buộc trên móng vuốt nó.
Dây xích nặng trĩu cùng giá gỗ tàn tạ bị ném sang một bên, con ưng rơi xuống đất, vươn móng vuốt hoạt động đôi lần, rôi vui sướng kêu lên mấy tiếng.
"Đồng hương!"
Đúng lúc này, Tống Thanh Ninh kéo Hoắc Yếm đi tới.
—— để tránh bị Lục Chiêu dây dưa không rõ lý do, cậu ta thà biến mình thành món trang sức bám trên người Hoắc Yếm còn hơn.
Thấy con ưng kia, mắt Tống Thanh Ninh sáng rực, lập tức chìa tay về phía con chim vừa trông đã ngoan ngoãn ấy.
Thẩm Miên vội vàng nhắc nhở: "Này, ngươi ——"
Quả nhiên, ngay giây sau, Tống Thanh Ninh đã bị mổ một cái, rồi hét lên một tiếng thảm thiết giống hệt Lục Chiêu.
Nhìn thấy mình không phải người duy nhất bị mổ, tâm trạng Lục Chiêu bỗng dưng tốt hẳn lên.
"Vết thương ở chân nó có xử lý được không?"
Thẩm Miên chỉ về phía con chin ưng, ngẩng đầu hỏi Hoắc Yếm.
Hoắc Yếm cúi xuống, kiểm tra sơ qua vết thương, gật đầu: "Khởi bẩm Bệ hạ, thương thế của con chim ưng không nặng, chỉ cần rửa sạch rồi băng bó cẩn thận, sau đó nghỉ ngơi hai ngày là sẽ không sao."
Nghe vậy, Tống Thanh Ninh xoa xoa bàn tay phải vừa bị mổ đau, lại thò người tới: "Dùng nước của ta đi, để ta giúp một tay!"
Cậu ta hứng thú chẳng khác nào vừa được nuôi thú cưng mới, thậm chí không biết từ đâu còn lôi ra một miếng thịt, đưa tới trước mỏ con chim ưng.
Con chim ưng chớp mắt, mổ hai cái vào miếng thịt, ánh mắt lập tức sáng rực.
Nó ngậm lấy, ngửa cổ nuốt gọn trong chốc lát.
Ăn xong, nó còn đắc ý vẫy cánh, hướng về Tống Thanh Ninh kêu thêm mấy tiếng.
Tống Thanh Ninh thử đưa tay ra lần nữa.
Lần này, con chim ưng không mổ cậu ta nữa.
Cậu ta lập tức vui mừng khôn xiết, ôm con chim ưng đi theo Hoắc Yếm.
Lục Chiêu đứng chôn chân tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Vì sao? Rõ ràng hai ngày trước hắn ta cũng từng đút cho con chim này ăn kia mà!
"Bệ hạ."
Theo ánh mắt của Thẩm Miên, Lục Chương liếc về phía đệ đệ đang ngẩn ngơ: "Nếm thử cái này đi."
Hắn xé bọc ngoài, lộ ra một con gà ăn mày vừa nướng chín vàng.
Ánh mắt Lục Chiêu lập tức dính chặt.
Thẩm Miên còn chưa kịp lên tiếng, Lục Chương đã thản nhiên nói với đệ đệ: "Đệ không đói sao?"
Lục Chiêu: "A, a?"
Lục Chương: "Không về dùng cơm? Lát nữa phụ thân tìm không thấy đệ—"
Vừa nghe nhắc đến Vệ Quốc Công, Lục Chiêu liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Lục Chương nhìn bóng đệ đệ biến mất khỏi tầm mắt, bèn xé gà thành từng miếng nhỏ, chuyển về phía Thẩm Miên: "Hôm nay Bệ hạ đã cưỡi ngựa cả ngày, lát nữa thần xoa bóp cho Bệ hạ nhé?"
Thẩm Miên gắp một miếng thịt gà, nhét vào miệng hệ thống đang ngồi bên cạnh ngóng trông, rồi nhanh chóng gật đầu.
Khóe môi Lục Chương khẽ cong, lại đưa thêm cho y một túi nước.
.....
Không bao lâu sau, bọn họ đã tới gần khu vực Vương đình của Lan Đê.
Vệ Quốc Công đứng trên sườn núi, lấy tấm dư đồ do Tô Lặc vẽ lại, rồi trầm tư suy nghĩ.
Thẩm Miên nghiêng đầu sang hỏi: "Có chỗ nào không ổn sao?"
Vệ Quốc Công lắc đầu: "Dư đồ không sai, nhưng theo thần được biết, vị trí Vương đình của Lan Đê mỗi năm đều thay đổi theo mùa. Dư đồ này của Tô Lặc, e rằng ——"
Thẩm Miên đang định gọi hệ thống dò quét, chợt nghe phía xa truyền đến tiếng chim réo vang.
Con chim ưng vừa dưỡng thương xong liền bay vút lên, lao thẳng về hướng Tây Bắc.
Thẩm Miên chỉ theo phương hướng nó bay đi, ra hiệu cho mọi người phía sau: "Đi theo nó."
......
Trong vương trướng Lan Đê, Lan Đê Vương đang cùng mấy người nhi tử cùng tướng lãnh nghị sự.
—— Đến lúc này ông ta mới chợt nhận ra, phía Đạt Ha Tô vẫn không có tin tức truyền về.
Tạm chưa nhắc đến đám Tùng Cam, nhưng Đạt Ha Tô mới là chủ lực trong lần tiến công Đại Cảnh này. Lan Đê Vương còn đang trông mong gã đánh hạ Thịnh Nhạc, rồi dẫn binh một đường nam tiến, tốt nhất là vòng sang đánh thẳng vào Kinh Thành Đại Cảnh.
Thế nhưng hiện giờ không chỉ Đạt Ha Tô bặt vô âm tín, ngay cả Tấn Vương bên kia cũng yên ắng lạ thường.
Hai bên đều không có hồi âm, trong lòng Lan Đê Vương bất an.
Trong vương trướng bàn luận ầm ĩ, bỗng một tên người hầu hốt hoảng xông vào: "Đại Vương!"
Lan Đê Vương ngẩng đầu, giọng đầy mất kiên nhẫn: "Lại có chuyện gì?"
Người hầu thở hổn hển, run giọng: "Tới, tới ——"
Mắt Lan Đê Vương sáng rực: "Là Tùng Cam bọn họ trở về rồi?"
Trong mắt người hầu toàn là hoảng sợ, lắp bắp thốt lên: "Là Đại Cảnh, Hoàng Đế Đại Cảnh đã đánh tới đây rồi!"
Lan Đê Vương bật dậy, khóe mắt như muốn rách ra: "Ngươi nói cái gì?!"
.....
Thẩm Miên cũng không ngờ, con chim ưng dẫn bọn họ đi con đường này không những gần hơn mà còn kín đáo dễ ẩn thân.
Bọn họ nhanh chóng lặng lẽ diệt gọn toán quân tuần tra của Lan Đê, chẳng bao lâu đã thấy được vương trướng phía xa.
Chim ưng kêu khẽ một tiếng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai Thẩm Miên.
Bị nó dẫm phải, hệ thống lập tức kêu lên một tiếng ai oán:【A...】
Nó giãy giụa dưới móng vuốt chim ưng.
Chim ưng nhúc nhích móng vuốt, cúi đầu nghi hoặc nhìn xuống.
——Sao móng lại ngứa ngứa?
Hệ thống liều mạng tự kéo mình ra, đợi đến khi thoát khỏi vuốt chim thì nó đã biến thành một dải dài dẹt.
Lục Chương lập tức tóm lấy chim ưng từ vai Thẩm Miên xuống.
Vệ Quốc Công đi sát phía sau, ánh mắt nhìn về xa xa.
Rất nhanh, dưới sự chỉ huy, quân Đại Cảnh ồ ạt như sóng trào, bất ngờ lao thẳng vào trại Lan Đê chưa kịp chuẩn bị.
Lửa cháy, tên bay, tiếng hò hét chấn động cả bầu trời, tựa như một mũi nhọn xé toạc phòng tuyến, đâm thẳng vào tim trại Lan Đê.
Lan Đê Vương vừa chạy ra, bên ngoài đã hỗn loạn như vỡ tổ.
"Đại Vương!"
Tâm phúc của ông ta dắt ngựa chiến lại: "Thuộc hạ hộ tống ngài trước ——"
Lời chưa dứt, nơi xa đã có một mũi tên nhọn xé gió lao thẳng tới.
Lông tóc toàn thân Lan Đê Vương dựng đứng, ông ta vội lăn một vòng trên đất, vừa kịp né khỏi mũi tên đó.
Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên cưỡi bạch mã ở phía xa.
Một kích hụt, Thẩm Miên lập tức rút mũi tên thứ hai từ ống tên.
Y tính toán thời khắc, chờ hệ thống truyền tống trở về.
Nhưng Lan Đê Vương phản ứng cực nhanh, xoay người phóng ngựa, dưới sự yểm hộ của tâm phúc, ông ta nhanh chóng rút lui.
Đợi đến khi hệ thống được truyền trở lại, còn chưa kịp phân tích xong dữ liệu, Lan Đê Vương đã gần như biến mất không còn bóng dáng.
Thẩm Miên: ?
Khoan đã, chạy nhanh vậy sao?!
Y đang định giục ngựa đuổi theo, nào ngờ bỗng bị người giữ chặt cánh tay.
"Bệ hạ."
Lục Chương nhìn thẳng Thẩm Miên: "Phía trước hiểm nguy, xin người ở lại đây, thần đi là được."
Hắn hạ giọng, dứt khoát: "Bệ hạ yên tâm, hôm nay thần nhất định sẽ mang đầu của Lan Đê Vương về dâng cho người."
Nói xong, Lục Chương lập tức suất lĩnh một đội nhân mã, phóng thẳng về phía Lan Đê Vương vừa bỏ chạy.
Không thể không nói, Lục Chương quả xứng danh hình tượng vị huynh trưởng hoàn mỹ trong nguyên tác: xử lý chính sự thỏa đáng, trên chiến trường cũng hết sức—
【Tách.】
【Tách tách.】
Ánh mắt Thẩm Miên vẫn còn dõi theo đội quân hộ tống Lan Đê Vương, lại thấy lưỡi kiếm của Lục Chương lóe sáng giữa dòng chém giết, rồi đưa mắt nhìn xuống đầu chiến mã: "Ngươi đang làm gì?"
09 không quay đầu: 【Chụp ảnh đó, ký chủ muốn xem thành phẩm không?】
Thẩm Miên túm hệ thống lên: "Xem cái gì mà xem, mau làm việc đi!"
09 bĩu môi, vội cất kỹ ảnh chụp, rồi tiếp tục hỗ trợ rà quét tình hình chiến trường.
Nhờ vậy, cấm quân bảo vệ Bệ hạ một lần nữa lại được mở rộng tầm mắt trước tiễn pháp như có thần trợ của Người.
Thẩm Miên giương cung bắn ngã từng kẻ Lan Đê đang giơ đao bổ xuống binh sĩ Đại Cảnh, trong lòng bỗng thoáng dấy lên một nỗi bất an—
Lục Chương bên kia... sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?
Trận này Đại Cảnh vốn là đánh bất ngờ, Vương đình của Lan Đê rối loạn, kẻ đi theo Lan Đê Vương cũng không nhiều, mà Lục Chương đã mang quân đuổi theo...
Lan Đê không địch nổi Đại Cảnh, rất nhanh đội hình tan vỡ, chen chúc chạy về sâu trong thảo nguyên.
Trời dần ngả tối, lòng Thẩm Miên lại càng nặng trĩu.
Y đứng trước vương trướng của Lan Đê, gương mặt hiện rõ lo âu.
—— vì sao, Lục Chương vẫn chưa quay lại!?
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Bệ hạ sắp sửa hồi Kinh rồi!
Tiền công công kích động hô vang: "Bệ hạ ——!"