Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 95

Thời gian từng khắc trôi qua, nỗi bất an trong lòng Thẩm Miên ngày càng lớn dần.

Trời đã nhá nhem tối, quân sĩ Đại Cảnh thu dọn chiến trường xong, bắt đầu dựng trại đóng quân, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Chương trở về.

Cuối cùng, Thẩm Miên không còn kiên nhẫn chờ thêm được nữa.

Y hít sâu một hơi, gọi Vệ Quốc công tới: "Chọn vài người đi theo trẫm đi tìm Thế tử."

Đại nhi tử vẫn bặt vô âm tín, trong lòng Vệ Quốc công cũng ít nhiều nôn nóng, nhưng khi nghe Hoàng Đế muốn thân chinh đi tìm, ông vội vàng khuyên can: "Bệ hạ, trăm triệu lần không thể!"

"Giờ trời đã tối, Bệ h* th*n ngọc ngàn vàng, sao có thể dễ dàng mạo hiểm?"

"Thần đã phái người đi tìm, xin Bệ hạ yên tâm. Lục Chương tự có chừng mực, chắc là chốc lát sẽ quay lại thôi!"

Lục Chiêu ở một bên hết thò đầu lại thụt cổ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Vệ Quốc Công lập tức trừng mắt quát: "Con ở đây lượn lờ cái gì, không có việc gì làm sao?"

Lục Chiêu theo phản xạ rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Không... không phải..."

"Con chỉ muốn nói, hay là để con đi tìm ca ca?"

Thẩm Miên đưa tay day mi tâm, trong lòng vẫn kiên định muốn tự mình đi.

Bởi cho dù là công chính trong nguyên tác, hắn ta cũng đâu có cái hệ thống quét số liệu phân tích này.

Cục than đen đang đứng trên vai Hoàng Đế lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, ra vẻ sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Hoàng Đế khăng khăng đòi thân chinh, Vệ Quốc Công cùng những người khác chỉ còn biết dốc sức khuyên ngăn.

Lục Chiêu thì giống hệt một con chó con bồn chồn, cứ xoay vòng vòng ở gần đó.

Ngay khi hắn ta chuẩn bị dắt ngựa của mình đến, định len lén đi tìm đại ca, thì nơi xa bỗng truyền đến một trận ồn ào mơ hồ.

Thẩm Miên lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh vọng tới.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, trong ánh lửa trại bập bùng, Lục Chương cưỡi ngựa đi đến. Sau lưng ngựa hình như còn kéo theo thứ gì đó, chiến giáp trên người hắn trong bóng tối lấp loáng hàn quang, thẳng hướng Thẩm Miên mà tới.

Vừa nhìn thấy hắn, Thẩm Miên mới thở phào nhẹ nhõm.

Cách Thẩm Miên một đoạn, Lục Chương đã tung mình xuống ngựa, sải bước đi thẳng đến trước mặt y.

Thẩm Miên tiến lên hai bước, giọng gấp gáp: "Ngươi vừa rồi đi đâu? Chỉ mang một đội nhân mã mà đuổi xa như thế, lỡ bọn Lan Đê——"

Lục Chương không đáp, chỉ chuyên chú nhìn Thẩm Miên.

Giờ khắc này, Bệ hạ quả thực giống hệt chú mèo nhỏ có tính khí bướng bỉnh mà hắn từng thấy ở thành Tuyên Ninh.

Trong nhà, nếu con chó lớn bị thương, con mèo nhỏ sẽ meo meo gắt gỏng mắng nó, nhưng lát sau lại không nhịn được mà cúi xuống l**m vết thương cho nó.

Thẩm Miên dừng lời, ánh mắt thoáng nghi hoặc: "Ngươi ngẩn ra cái gì vậy?"

Lục Chương vội hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

Hắn khẽ nhếch môi, đưa tay chỉ ra sau lưng: "Thần... may mắn không làm nhục mệnh."

Thẩm Miên lúc này mới nhận ra, sau ngựa của hắn kéo lê một người.

Y vừa định hỏi tiếp, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.

Thẩm Miên chợt quay đầu, giọng vội vã: "Ngươi bị thương?"

Ánh lửa không đủ sáng, Thẩm Miên ghé sát mới nhận ra trên áo giáp Lục Chương loang lổ không ít máu, gần như nhuộm thành màu đen. Sắc mặt hắn tái nhợt đến cực điểm, trên má phải còn lưu lại một vết thương nhỏ.

Lục Chương bình thản đáp: "Chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, Bệ hạ không cần ——"

Lời còn chưa dứt, thân thể hắn bỗng lảo đảo ngã xuống.

Thẩm Miên vội vàng đỡ lấy.

Nhìn người đã nhắm mắt hôn mê trong lòng, y thoáng chốc hoảng loạn.

Ngay sau đó, y lập tức cất tiếng lớn gọi thái y.

Mọi người vội vã xông lên, cùng nhau đỡ Lục Chương vào trong chủ trướng vừa mới dựng xong.

Thẩm Miên ngồi trước giường với sắc mặt âm trầm, còn Văn thái y run rẩy đứng ở bên kia cúi đầu xử lý vết thương cho Lục Chương.

Hoắc Yếm cũng theo bên cạnh giúp đỡ chuẩn bị.

Tống Thanh Ninh thì chạy đi lấy nước linh tuyền.

Lục Chương yên lặng nằm trên giường, bộ giáp toàn thân đã được cởi bỏ. Nhuyễn giáp do Tống Thanh Ninh tặng gần như bị cắt làm đôi, may thay trên người hắn không có thương thế chí mạng.

Nặng nhất chính là cánh tay, áo vải quanh đó đã bị máu thấm đỏ sẫm.

Khi Thẩm Miên giúp hắn cởi bỏ y phục loang máu, đôi tay của y vẫn còn run rẩy không thôi.

Văn thái y cực khổ mới băng bó xong, lau mồ hôi rồi cung kính thưa: "Hồi Bệ hạ, vết thương của Lục đại nhân tuy hơi sâu, nhưng may mắn không chạm tới gân cốt, chỉ là da thịt bị rách. Chỉ cần tĩnh dưỡng, mấy ngày tới giữ cho vết thương không chạm nước, thì hẳn sẽ không sao."

"Tuy vậy, đêm nay vẫn cần người thường xuyên trông coi. Nếu Lục đại nhân có triệu chứng phát sốt, xin lập tức truyền thần đến."

Ông lại dặn dò thêm mấy điều kiêng kị, rồi mới lui xuống kê đơn thuốc.

Chờ Văn Thái y và Hoắc Yếm đi khỏi, màn trướng lại bị vén lên, Tống Thanh Ninh ló đầu vào: "Đồng hương?"

Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, thấy trong trướng chỉ còn Thẩm Miên và Lục Chương, liền nhanh chóng lẻn vào.

Tống Thanh Ninh chỉ vào trên giường: "Lục đại nhân, Lục đại nhân không sao chứ?"

Thẩm Miên lắc đầu, nhỏ giọng thuật lại lời chẩn đoán của Văn Thái y.

Tống Thanh Ninh thở phào: "Không phải đại sự thì tốt rồi."

Cậu ta thò tay vào ngực áo, lôi ra một bình sứ nhỏ: "Nghĩa phụ, cái này cho ngài!"

Thẩm Miên nhận lấy: "Đây là gì?"

Tống Thanh Ninh hớn hở, vừa làm động tác minh họa vừa nói: "Là thuốc trị thương ta mua trong thương thành, vừa dùng ngoài vừa có thể uống, ngăn ngừa uốn ván, lại còn giúp miệng vết thương mau lành, không để lại sẹo. Ngày một lần, uống thì mỗi lần ngần này!"

Dạo này cậu ta cũng xem như sung túc rồi!

Thẩm Miên siết bình thuốc trong tay: "Đa tạ."

Tống Thanh Ninh gãi mũi, cười khẽ: "Nghĩa phụ với ta thì khách khí làm gì."

Thấy tâm tình Thẩm Miên trĩu nặng, cậu ta bèn nói mấy câu an ủi, để thuốc lại rồi nhanh chóng lui ra.

Một lát sau, Vệ Quốc Công cũng ghé vào xem, thấy Lục Chương không có gì đáng lo, ông liền quay ra ngoài tiếp tục điều động binh lính dựng trại, tuần phòng canh gác.

Trong trướng nhất thời tĩnh mịch.

Thẩm Miên ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cánh tay phải quấn kín băng vải của Lục Chương.

Lại chừng một khắc trôi qua, Mộc Tê bước vào dò hỏi, có cần truyền thiện hay không.

"Các ngươi cứ dùng trước."

Thẩm Miên lắc đầu: "Trẫm chờ hắn tỉnh lại rồi ăn."

Mộc Tê mấp máy môi, muốn khuyên nhưng không biết nói sao.

Thẩm Miên chạm phải ánh mắt của nàng, ngừng một thoáng rồi thở dài: "Thôi được rồi."

Y đứng dậy, cúi người sửa lại góc chăn cho Lục Chương: "Truyền thiện đi, trẫm sẽ ăn chút ít."

Bữa cơm này, Thẩm Miên ăn vào không được bao nhiêu, chỉ gượng lót dạ vài miếng, sau đó liền sai người dọn hết.

Không còn việc gì, y lại ngồi xuống bên cạnh Lục Chương lặng lẽ xuất thần.

Khoảnh khắc Lục Chương đổ người về phía mình ban nãy, đầu óc Thẩm Miên gần như trống rỗng.

Mãi đến khi an trí hắn nằm yên trên giường, bàn tay của y vẫn không ngừng run rẩy.

Văn thái y nói, Lục Chương chỉ là do kiệt sức cộng thêm mất máu, nghỉ ngơi chốc lát ắt sẽ tỉnh lại.

Thế nhưng đã đợi lâu như vậy, sao hắn vẫn chưa mở mắt?

Ngoài trướng, mơ hồ vang lên tiếng kể hăng say nói Lục Chương làm thế nào bắt được Lan Đê Vương, trên đường trở về lại dẫn quân đánh tan ba đợt tàn binh của Lan Đê, cuối cùng mới áp giải Lan Đê Vương hồi doanh.

"Giỏi lắm, giỏi đến chết được."

Thẩm Miên nghiến răng, giận dữ chọc mạnh vào cánh tay phải hắn, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm tới vết thương, động tác của y lại đột ngột dừng.

Không cho y mạo hiểm, kết quả chính bản thân hắn lại liều mạng hơn ai hết!

Ở nơi Bệ hạ không trông thấy, ngón trỏ tay trái Lục Chương khẽ nhúc nhích.

Hệ thống bị Thẩm Miên coi như túi cát để xả giận, một tiếng nó cũng không dám thở ra, chỉ âm thầm cầu nguyện Lục Chương mau chóng tỉnh lại.

Trong trướng tĩnh lặng quá mức, Thẩm Miên nhịn không được buông lời trách mắng hắn.

Ngoài màn trướng, Mộc Tê nghiêng đầu lắng nghe, trong lòng thầm thở dài:

A... Bệ hạ đang mắng người.

Bệ hạ... hình như đang rất giận?

Mộc Tê do dự một lát, rồi lại ghé sát về phía màn trướng.

Thẩm Miên cũng không rõ bản thân vừa nói những gì, chỉ biết thời gian càng lúc càng khuya mà Lục Chương vẫn không tỉnh, khiến lòng y càng thêm hoảng hốt.

Lần này, cả Văn thái y lẫn Lưu thái y đều bị triệu vào trướng Hoàng Đế.

"Hắn sao vẫn chưa tỉnh?"

Thẩm Miên đứng trước giường, mày cau chặt: "Chẳng phải nói rất nhanh sẽ tỉnh lại hay sao?"

Ánh mắt sắc bén như có thực chất của Hoàng Đế khiến áp lực đè nặng lên hai vị thái y.

Tim của Văn thái y giật thót, lo sợ mình bỏ sót thương thế ngầm nào đó.

Ông liếc nhìn Lưu thái y, cả hai lập tức cùng bước lên bắt mạch cho Lục Chương.

Hai người thay phiên bắt mạch, kiểm tra đi kiểm tra lại đến bốn lần, cuối cùng đều rơi vào trầm mặc.

Lưu thái y xoa tay, chần chừ không dám mở lời.

Mạch tượng này... không phải như thế chứ?

Nhưng chẳng mấy chốc, ông chợt nhớ lại hình như trước kia Vệ Quốc Công cũng từng có tình huống tương tự.

Ông từng nghe nói, trong một nhà rất dễ có chứng bệnh giống nhau.

Có lẽ người phủ Vệ Quốc Công đều mắc cái "tật" này?

Lưu thái y cúi mình bẩm: "Bệ hạ, Lục đại nhân có lẽ vì quá mức mệt nhọc. Xin cho hạ thần cùng Văn Thái y kê đơn sắc thuốc, để cung nhân dâng lên cho Lục đại nhân dùng. Ngày mai..."

"Ngày mai?"

Giọng Thẩm Miên chợt cao lên: "Lâu đến vậy sao?"

Lưu thái y âm thầm kêu khổ: "Cái này... có lẽ Lục đại nhân chỉ là quá mệt, nghỉ ngơi vài canh giờ, hẳn sẽ tỉnh lại thôi."

Thẩm Miên phất tay, cho họ lui xuống sắc thuốc.

"Rốt cuộc là sao đây."

Y chọc chọc mu bàn tay Lục Chương, khẽ thở dài, rồi lấy ra bình thuốc Tống Thanh Ninh đưa.

Thuốc là dạng hồ đặc, Thẩm Miên ngập ngừng hồi lâu, lẩm bẩm: "Người hôn mê thế này, làm sao cho uống được?"

Ánh mắt của y bất giác dừng trên đôi môi nhợt nhạt vì mất máu của Lục Chương.

Ngón tay trái của Lục Chương lại khẽ động.

Nghe thấy lời Hoàng Đế, hắn bất chợt nhớ đến những cảnh đút thuốc trong thoại bản từng đọc qua.

Trong lòng Lục Chương chợt dâng lên chút mong chờ.

Thẩm Miên bèn túm lấy hệ thống: "Quét thử xem, hắn bao giờ mới tỉnh?"

Bị bóp nặn đến khổ, hệ thống rên ư ử, miễn cưỡng bắt đầu làm việc.

【Bao giờ tỉnh, hệ thống cũng không thể đoán chính xác, ta... ối?】

Nó gãi đầu, lại quét dữ liệu của Lục Chương thêm một lần nữa.

Thẩm Miên: "Thế nào, kiểm tra ra nguyên nhân hắn chưa tỉnh chưa?"

09 trầm ngâm một thoáng, rồi không chút do dự mà bán đứng Lục Chương:【Khụ, có lẽ là bởi vì... ngài vĩnh viễn không thể gọi tỉnh một kẻ giả vờ hôn mê chăng.】

Thẩm Miên: ?

Thẩm Miên: ??!

Y nghiến răng nhìn người đang nằm trên giường.

Trong trướng thoáng chốc tĩnh lặng như chết.

Lục Chương điều chỉnh nhịp thở, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Bệ hạ có động tĩnh muốn cho mình uống thuốc.

Chờ thêm một lúc, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên dự cảm chẳng lành.

"Lục ái khanh còn chưa chịu tỉnh, là đang chờ gì vậy?"

Trong trướng, thanh âm u uất của Thẩm Miên đột nhiên vang lên, nghe kỹ còn chứa đựng cả cơn tức giận bị nén: "Chẳng lẽ Lục ái khanh còn muốn đợi... đến lúc đã chết?"

Bình Luận (0)
Comment