Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 97

Nghe vậy, Lục Chương cố gắng lái sang chuyện khác: "Bệ hạ, trời đã khuya, xin Bệ hạ hãy sớm nghỉ ngơi thì hơn."

Nhưng Thẩm Miên hiện tại không ăn bộ dáng này của hắn: "Ít nói nhảm, mau khai thật ra, thành khẩn thì được khoan hồng!"

Thấy thái độ của Bệ hạ kiên quyết, Lục Chương đành khẽ thở dài, đem chuyện xảy ra hôm nay kể lại toàn bộ.

—— Để tránh Thẩm Miên lo lắng, hắn đã giấu đi không ít chi tiết.

Thế nhưng, chỉ từ lời thuật lại đơn giản và nhanh chóng của hắn, Thẩm Miên cũng đủ để hình dung ra khi hắn dẫn theo một đội binh nhỏ, rồi liều mạng truy kích và bắt sống Lan Đê Vương hiểm nguy dường nào.

Lan Đê Vương tuy đã lớn tuổi, nhưng võ nghệ vẫn chưa hề sa sút.

Lục Chương một thân một mình đối diện Lan Đê Vương, muốn thắng đã không dễ dàng, huống hồ phía sau Lan Đê Vương còn có vô số hộ vệ, số lượng vượt xa những gì bọn họ dự liệu.

"Nhưng may mắn cuối cùng cũng bình an vô sự, thần đã mang được Lan Đê Vương về đây."

Thẩm Miên lạnh giọng: "May mắn cái gì?"

Y bật lớn tiếng: "Cái may mắn duy nhất chính là nhuyễn giáp của Tống Thanh Ninh rắn chắc, cái may mắn duy nhất chính là ngươi né tránh nhanh chóng, cho nên bây giờ bị chém thành hai đoạn chỉ là nhuyễn giáp, còn cánh tay trái của ngươi vẫn còn đó!"

Thẩm Miên càng nói càng tức giận, cuối cùng trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế.

Tuy có nhuyễn giáp che thân, nhưng Lục Chương cũng không phải không tổn hao sợi tóc nào. Y phục đẫm máu bị cởi bỏ, Thẩm Miên liền thấy trên người hắn chi chít vết bầm xanh tím, chỗ khác lại có vô số vết thương nhỏ vụn, càng chưa kể đến vết chém dữ tợn còn hằn rõ nơi cánh tay phải.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi lúc thái y băng bó, bàn tay Thẩm Miên khẽ run lên một chút.

Lục Chương thấy Bệ hạ ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt đã hoe đỏ, trong lòng hắn bỗng thấy như có một dòng suối ấm dâng trào, nghẹn ngào chua xót.

Hắn thu lại nụ cười nhàn nhạt trên môi, than nhẹ một tiếng rồi đứng lên ôm người vào lòng: "Vâng, Bệ hạ nói đúng, thần đã sai rồi."

"Để Bệ hạ phải lo lắng đến thế, tội của thần đúng là đáng muôn—"

Chưa dứt lời, Thẩm Miên đã ngẩng đầu trừng hắn: "Nói bậy bạ gì đó! Mau nói cho dễ nghe!"

Tội của Lục Chương là ngày ba bữa phải uống thứ thuốc tím mà Tống Thanh Ninh gửi tới!

Không, phải cộng thêm cả bữa khuya nữa!

Lục Chương chỉ cảm thấy ngực mình lại hụt thêm một mảng, hắn ôm chặt lấy người hơn, giọng dịu đi: "Vậy... tội của thần là mỗi ngày đều ở bên cạnh Bệ hạ, hầu hạ sớm tối mới phải?"

Thẩm Miên: ?

Người này sao lại biết chớp thời cơ như vậy chứ.

Y hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi không thèm đáp nữa.

Lục Chương ôm rất chặt, qua một hồi, Thẩm Miên chỉ thấy cả người nóng ran, y cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn.

"Tê..."

Y vừa động, Lục Chương lập tức hít vào một hơi, giữa chân mày khẽ nhíu lại như thể chạm đến vết thương.

Thẩm Miên thấy vậy liền cứng đờ, không dám nhúc nhích thêm.

Kế đó, bên tai y chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam nhân.

Thẩm Miên nghiến răng.

Hừ, kẻ giỏi diễn kịch thế này, chi bằng sau này y cho dựng hẳn một sân khấu trong cung, để hắn khỏi phải bức bách y mỗi ngày bằng mấy trò diễn trò trẻ con.

"Bệ hạ."

Lục Chương nới vòng tay ôm, khẽ hôn lên bên cổ Thẩm Miên, thấp giọng nói: "Cơ hội bắt sống Lan Đê Vương hiếm có khó gặp, hôm nay thần quả thật nóng vội. Nhưng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."

Thẩm Miên không lên tiếng.

Lục Chương bèn chậm rãi hôn lên khóe môi y, từng tấc lấn tới khômg biết dừng: "Bệ hạ, đừng giận nữa... được không?"

Trước khi nụ hôn kia lún sâu, Thẩm Miên cắn nhẹ đầu lưỡi của hắn, khẽ chậc một tiếng, rồi ấn mạnh người xuống giường, cảnh cáo: "Ngươi ngoan ngoãn cho ta!"

Lục Chương thuận theo sức lực của Thẩm Miên, ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ là ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh trước mặt.

Vành tai của Thẩm Miên nóng bừng, lập tức vòng ra phía sau bình phong rửa mặt thay áo ngủ.

Đến khi quay lại trước giường, Lục Chương sớm đã nhường sẵn chỗ bên trong.

Thẩm Miên liếc qua vết thương trên cánh tay hắn: "Ngươi ngủ bên trong."

Nếu để hắn ngủ bên ngoài, nhỡ đâu nửa đêm y trở mình lại đè trúng tay phải của hắn thì biết làm sao.

Lục Chương gật đầu đồng ý, chậm rãi nhích vào phía trong.

【Oái!】

09 nằm bên gối Thẩm Miên đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, liền bị Lục Chương đè trúng.

Nó hồng hộc bò ra, toan mách lẻo với ký chủ, không ngờ Thẩm Miên trực tiếp xách nó đặt lên đầu giường.

Đôi mắt điện tử màu xanh lục của nó chớp chớp, không hiểu Thẩm Miên định làm gì:【Làm, làm gì vậy ký chủ?】

Thẩm Miên nằm xuống, ngáp một cái, rồi kéo chăn: "Đêm nay ngươi trực ban."

09: ???

Trên đầu hệ thống lơ lửng mấy cái dấu chấm hỏi, lập tức cao giọng: 【 Trực ban? Trực cái gì ban? Vì sao lại bắt ta trực ban?! 】

Thẩm Miên rụt mình vào trong chăn, nhắm mắt lại: "Không phải Văn thái y đã dặn đêm nay cần theo dõi tình trạng của Lục Chương, phòng khi hắn lên cơn sốt à?"

09: 【?!】

Nó sững sờ: 【Cho nên ký chủ lại bắt ta đi canh?】

Ký chủ mau mở mắt ra mà xem, chỗ nào giống người sắp phát sốt chứ!

Thẩm Miên nói như lẽ đương nhiên: "Chứ còn ai? Ngươi không phải có thể giám sát số liệu thân thể sao, có ai chuẩn xác hơn ngươi nữa?"

09 đứng thẳng ở đầu giường, ưỡn ưỡn cái ngực nhỏ, lẩm bẩm: 【 Nói cũng phải... 】

Nhưng rất nhanh nó lại phản ứng: 【 Khoan đã, vậy không phải là ta phải theo dõi cả đêm sao?! 】

Chuyện này không phải là do ký chủ tự làm à?

Thẩm Miên nhàn nhạt: "Nói cho cùng thì hệ thống các ngươi đâu cần ngủ."

09 càu nhàu không vui: 【Nhưng mà——】

Thẩm Miên hờ hững thả một câu: "Một con dê nướng nguyên con."

Giọng điệu của 09 lập tức dao động: 【 Chỉ là... ký chủ, ta...】

Thẩm Miên bồi thêm: "Ngày mai ta với Tống Thanh Ninh gọi thêm một phần gà rán."

Hệ thống nghe vậy thì rõ ràng phấn khởi hẳn lên, nhưng lại cố tình chớp chớp mắt, muốn nhân cơ hội mà vòi thêm chút lợi.

Thế là nó cố tình ngập ngừng:【Ừm...】

Thẩm Miên lập tức mở mắt, cảnh cáo: "Ta nói trước, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."

09: ......

Nó ngậm chặt miệng, miễn cưỡng đáp: 【Thế... cũng được.】

【Nếu Lục Chương phát sốt, ta sẽ gọi ngài.】

Thẩm Miên trải qua một ngày mệt mỏi, giờ phút này đã mơ mơ màng màng, thấy hệ thống đã đáp ứng, y lại khép mắt, khẽ "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn."

Hệ thống hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, định nói thêm vài câu, nhưng quay sang đã thấy ký chủ ngủ say mất rồi.

Hệ thống: 【?】

Đúng là quá đáng!

Hơi thở Thẩm Miên dần trở nên đều đặn, chốc lát sau, người nằm bên cạnh bỗng mở mắt.

Lục Chương chống người dậy, chăm chú nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ của Thẩm Miên. Lâu thật lâu, hắn mới cúi xuống đặt một nụ hôn thật khẽ lên giữa chân mày của y.

Ngay sau đó, ánh mắt Lục Chương chợt sắc bén, rồi bất ngờ ngẩng lên nhìn về phía đỉnh đầu Thẩm Miên.

Vừa rồi, bên tai hắn vang lên một tiếng "tách" khe khẽ.

09 vội bịt miệng mình, luống cuống tay chân tắt vội âm hiệu chụp ảnh.

—— Lúc nãy nó đá vào người Lục Chương, tiện thể chỉnh lại tham số ẩn hình, kết quả quên chỉnh cả âm thanh chụp hình!

Theo lẽ thường, âm thanh nhỏ thế này thì không ai nghe thấy mới phải.

Lục Chương là chó sao, sao lại nhạy cảm đến mức ấy!?

Phải mất một lúc lâu, hắn mới từ từ thả lỏng, trở lại nằm xuống, rồi khẽ nắm lấy bàn tay phải của Thẩm Miên.

Có lẽ hắn nghe nhầm rồi.

Cuối cùng hệ thống mới thở phào, lau đi mồ hôi lạnh vốn chẳng tồn tại, bắt đầu ca trực ban đêm.

Đúng là dọa chết nó mà!

.....

Sáng hôm sau, Thẩm Miên vừa mở mắt đã thấy ngay hệ thống đứng gác đầu giường với đôi mắt vô thần.

"Làm sao vậy?"

Y ngáp một cái, ngồi dậy: "Tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?"

Hệ thống vì thức trắng cả đêm mà ỉu xìu: 【Không có.】

"Ồ."

Thẩm Miên thuận tay nhéo nhéo cái đầu nhỏ mềm nhũn của hệ thống, rồi bước xuống giường thay y phục.

Xong xuôi, y quay đầu nhìn Lục Chương dường như vẫn còn ngủ.

Hệ thống lập tức chỉ ra: 【Ký chủ, tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi!】

Thẩm Miên: ......

Y bất lực bước ra ngoài trướng, phân phó cung nhân chuẩn bị thuốc.

Đến khi quay lại, liền thấy Lục Chương đã ngồi ở mép giường.

Thẩm Miên liếc hắn một cái, giọng lạ lùng: "Lục ái khanh hôm nay không giả vờ ngủ thêm nữa à?"

Nghe khẩu khí của Bệ hạ, Lục Chương lập tức hiểu mình đã bị nhìn thấu.

Thẩm Miên lấy ra thuốc của Tống Thanh Ninh đưa cho.

Y hơi do dự giữa việc cho uống hay bôi, cuối cùng vẫn quyết định nương tay cho hắn một lần.

"Thay thuốc trước đã."

Lục Chương lập tức đứng dậy, thấp giọng: "Thần tự mình—"

Thẩm Miên thẳng thắn nhìn hắn, đem thuốc đưa sang: "Ồ, vậy ta không giúp ngươi nữa, tự ngươi làm đi."

Lục Chương: ......

Hắn khựng lại chốc lát, rồi bình thản ngồi trở lại: "Tay trái của thần không tiện, chỉ sợ làm phí thuốc của Bệ hạ, không biết Bệ hạ có thể—"

Lời còn chưa dứt, ngoài trướng đã vang lên giọng Lục Chiêu.

"Hả? Bệ hạ đã dậy rồi sao?"

Lục Chiêu đứng ở cửa trướng, quay sang nói với Mộc Tê: "Ta... ta muốn đến thăm đại ca ta. Đại ca ở bên Bệ hạ thế này cũng không tiện, hay là đợi đại ca tỉnh dậy, ta đưa đại ca về trướng của Vệ Quốc Công."

Hắn ta hăng hái, giọng điệu chắc nịch: "Đúng lúc ta cũng rảnh rỗi, có thể chăm sóc đại ca thật chu đáo!"

Bình Luận (0)
Comment