Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 98

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng Lục Chiêu, chân mày của Lục Chương liền giật mạnh một cái.

Nhưng Lục Chiêu lại không có ý định ngậm miệng, có lẽ biết huynh trưởng vừa tỉnh dậy còn quá kích động, Thẩm Miên chỉ cảm thấy bên ngoài ồn ào chẳng khác nào năm mươi con vịt đang kêu loạn.

Y thu thuốc lại, cất giọng: "Cho hắn vào."

Mộc Tê vừa mới đáp "Vâng", Lục Chiêu liền như một con cá chạch trơn tuột, thoắt cái đã chui vào trong trướng của Thẩm Miên.

Đứng ở cửa, Mộc Tê nhìn bóng lưng của Lục Chiêu liền hít sâu một hơi, rồi đưa tay xoa lỗ tai.

Vì sao lại không có ai có thể khiến tiểu công tử nhà Vệ Quốc Công câm điếc đi chứ?

Lục Chiêu vào trong, trước hết cung cung kính kính hành lễ với Thẩm Miên.

Ngay sau đó, ánh mắt của Lục Chiêu liền không ngừng lướt về phía sau bình phong.

Đến khi thấy Lục Chương từ sau bình phong bước ra, hắn ta lập tức sáng bừng ánh mắt: "Ca!"

Sắc mặt u ám của Lục Chương khẽ dịu đi đôi chút.

Hắn gật đầu với Lục Chiêu: "Ừ."

Lục Chiêu đưa mắt đảo một vòng trong trướng.

Ừm, hôm qua đại ca bị thương trở về, từ đó đến giờ vẫn luôn ở chỗ Bệ hạ...

Xem ra, Bệ hạ quả nhiên rất coi trọng đại ca!

Chẳng qua——

Trong đầu Lục Chiêu nhanh chóng tính toán: Đại ca bị thương mà cứ ngốc ở bên này, e là cùng Bệ hạ đều có chút bất tiện. Chi bằng để hắn ta gánh vác việc chăm sóc đại ca, như vậy sẽ không khiến Bệ hạ bận trăm công nghìn việc thêm phiền.

Thẩm Miên: Y không rõ Lục Chiêu đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy đó tuyệt đối không phải ý tưởng khiến đại ca của hắn ta vui vẻ.

Ngay sau đó, liền có cung nhân tiến vào bẩm báo, nói thuốc của Lục Chương đã sắc xong.

Lục Chiêu lập tức phấn chấn hẳn lên.

"Ca, tay của huynh không tiện, để đệ bón cho huynh!"

Biểu tình trên mặt Lục Chương thoáng cứng lại.

Thẩm Miên cũng lộ ra vẻ mặt khó tả, nhưng y chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái, không nói gì thêm.

Để xem trước một hồi kịch vui đã.

Lục Chiêu hoàn toàn không nhìn thấu bầu không khí trong trướng, hắn ta nhận lấy chén thuốc từ tay cung nhân, rồi định đưa đến bên miệng Lục Chương.

"Nghĩa phụ!"

Ngay khi Lục Chương hơi ngả người ra sau, sắc mặt xanh mét, chuẩn bị chế ngự đệ đệ một phen, thì Tống Thanh Ninh mang theo phần nước linh tuyền tươi mới trong ngày bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trong trướng, đồng tử của cậu ta thoáng chấn động.

Lục Chiêu... Lục Chiêu rốt cuộc là làm sao sống được đến bây giờ, mà chưa bị người đánh chết?

Ánh mắt cậu ta dừng lại trên chén thuốc kia một thoáng, khó khăn mở miệng: "Lục nhị công tử, ngươi, ngươi đây là...?"

Lục Chiêu với thần sắc tự nhiên bưng chén thuốc đáp: "Hử? Bón thuốc cho ca ca của ta?"

Cuối cùng Thẩm Miên cũng không nhịn được, bất đắc dĩ mở miệng: "Lục Chiêu, ngươi trước buông chén thuốc xuống."

"Đợi thuốc nguội bớt, rồi để Lục ái khanh thong thả uống."

Chẳng lẽ Lục Chiêu không thấy chén thuốc nóng bỏng tay sao? Nếu một hơi rót hết vào miệng đại ca của hắn ta, chỉ sợ giọng Lục Chương cũng phải cháy khét mất.

Y có dự cảm, Lục Chương thể nào cũng bị đệ đệ nhà mình hại chết vì kiểu chăm sóc này.

Lục Chiêu ỉu xìu "ồ" một tiếng, cuối cùng cũng đặt chén thuốc xuống.

"Vậy ca ca, lát nữa đệ lại bón cho huynh."

Lục Chương nhắm mắt lại, cảm thấy thái dương mình ẩn ẩn đau nhức.

Thẩm Miên ngồi một bên, trên môi thoáng nở nụ cười hả hê.

Ngay giây sau, ngón út của y bỗng bị người khẽ móc một cái.

Bệ hạ giật mình, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía Lục Chương đang ngồi bên cạnh.

Thần sắc của nam nhân ngồi trên ghế vẫn như thường, không hề lộ ra nửa điểm dấu vết vừa rồi hắn làm gì.

Nhưng cảnh báo sinh mệnh màu vàng -1 thì rõ ràng!

"Cái đó, Lục nhị công tử."

Ánh mắt Tống Thanh Ninh quét qua từng người một trong trướng, cuối cùng gian nan mở miệng: "Ngươi... ngươi ——"

Cậu ta ấp úng hồi lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, rốt cuộc cắn răng nói: "Ta có chuyện muốn nói cùng ngươi, ngươi ra ngoài một chút."

Vì cảm tình của nghĩa phụ, cậu ta liều mạng!

Thẩm Miên lập tức ngồi thẳng người, nhìn cậu ta bằng một ánh mắt thâm ý khó dò.

Tống Thanh Ninh: ......

Đôi mắt của Tống Thanh Ninh đã ánh lệ.

Trong mắt nghĩa phụ, e rằng hình tượng thẳng nam của cậu ta từ nay khó mà giữ nổi nữa!

Lục Chiêu liếc nhìn chén thuốc trên bàn, lại ngẩng đầu đánh giá Tống Thanh Ninh, rõ ràng có chút do dự.

Có chuyện gì mà phải nói ngay lúc này chứ, hắn ta còn phải chăm sóc ca ca kia mà.

Lục Chương nhìn Lục Chiêu, chậm rãi mở miệng: "Nếu Tống công tử có việc, đệ hãy đi cùng đi."

Nghe vậy, Lục Chiêu mang theo vẻ không tình nguyện, đành theo Tống Thanh Ninh bước ra ngoài.

Bóng dáng vừa khuất nơi cửa, Lục Chương liền cầm lấy chén thuốc, một hơi uống cạn sạch.

—— Giống như sợ Lục Chiêu quay lại, lại đòi bón thuốc cho hắn nữa.

Thẩm Miên khẽ thở dài: "Lục ái khanh không nóng sao?"

Lục Chương đặt chén xuống, uống một ngụm nước ấm đặt sẵn bên cạnh: "Nhiệt độ vừa vặn."

Thẩm Miên: ......

Y lấy ra bình thuốc mà Tống Thanh Ninh đưa.

Vừa nhìn thấy chiếc bình sứ quen thuộc, đồng tử Lục Chương thoáng co rút trong chớp mắt.

May thay, lần này Bệ hạ thoạt nhìn không có ý bắt hắn uống thứ thuốc có thể độc chết cả một đầu voi kia.

Thẩm Miên vươn tay về phía cánh tay phải đang bị băng kín của Lục Chương, chuẩn bị tháo vải băng xuống để thay thuốc.

Nhưng ngay sau đó, tay của y bị hắn đè lại.

"Bệ hạ, chỗ này cứ để thần tự mình làm là được."

Lục Chương biết rõ vết thương trên cánh tay mình có chút dữ tợn, hôm qua ngất đi, lỡ để Bệ hạ nhìn thấy cũng đành, giờ hắn không muốn lại khiến y kinh sợ.

Thẩm Miên ngẩng mắt nhìn hắn: "Sao?"

Lục Chương: "Nơi này... không tiện để Bệ hạ trông thấy."

Thẩm Miên: ?

Lục Chương hơi kéo lỏng y phục bên ngoài, để lộ ra một vết thương rất nhỏ trên bả vai gần cổ: "Chỗ này thần không nhìn thấy, Bệ hạ ——"

Thẩm Miên nhướng mày: "Cánh tay bị thương thì không tiện cho trẫm xem, còn trên người lại có thể?"

Lục Chương còn định cố chấp, nhưng Thẩm Miên đã nheo mắt: "Hoặc trẫm tự mình thay thuốc, hoặc để trẫm gọi Lục Chiêu tới giúp ngươi, ngươi chọn đi."

Lục Chương: ......

Hắn chậm rãi buông bàn tay đang giữ Thẩm Miên ra.

Trước tiên Thẩm Miên xử lý vết thương trên cánh tay cho Lục Chương.

Tuy hôm qua đã tận mắt thấy qua, nhưng khi lần nữa nhìn đến vết thương chưa liền miệng kia, ngón tay của Thẩm Miên vẫn khẽ run một chút.

Hệ thống ở bên cạnh liền ghé lại: 【 Ký chủ có cần ta giúp làm mờ đi một chút không?】

Thẩm Miên: ?

Y búng nhẹ vào cục lông tròn, động tác nhanh gọn mà thuần thục thay thuốc cho Lục Chương: "Không cần."

"Ngươi không ngủ được sao?"

Thường ngày hệ thống này ngủ còn nhiều hơn cả y, hôm qua thức trắng một đêm, vậy mà giờ lại không đi ngủ bù?

09 lầu bầu một tiếng:【Muốn... muốn ngủ.】

【Ăn xong đồ ăn sáng sẽ ngủ.】

Nó dè dặt: 【Đúng rồi ký chủ, hôm qua ngài đáp ứng ta nướng nguyên con dê với gà rán, bao giờ mới có vậy?】

Thẩm Miên bất lực thoáng chốc: "Sáng sớm ăn dầu mỡ như thế có hợp không, đợi trưa ta chuẩn bị gà rán cho."

09: 【Ta là hệ thống, cái gì hợp với không hợp.】

Buổi sáng dù có ăn cả mãn hán toàn tịch, nó cũng chẳng thấy ngấy!

09 lẩm bẩm một tiếng, bay ra phía sau bình phong, chuẩn bị bù giấc trước đã.

Thẩm Miên: đến lúc này thì lại nhớ ra mình là hệ thống rồi.

Y cúi đầu, tiếp tục thay thuốc cho Lục Chương.

Mỗi khi bôi xong một chỗ, Thẩm Miên lại phải mắng hắn vài câu.

Đợi đến khi băng bó xong, nhìn bộ dáng Thẩm Miên hệt như một con cá nóc đang căng phồng.

"Bệ hạ."

Lục Chương đưa tay kéo người lại gần, Thẩm Miên còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm ngồi xuống đùi.

Y giãy giụa vài cái, động tác bỗng khựng lại.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Bệ hạ khó tin mà trừng mắt nhìn Lục Chương:
"Này, ngươi——"

Người này, quả thật là...

"Bệ hạ, đừng động."

Lục Chương ôm chặt lấy Thẩm Miên, ghé sát bên tai y, khẽ hôn lên sườn mặt.

Thẩm Miên cũng không rõ từ khi nào cả hai bắt đầu hôn nhau, chỉ thấy hơi thở dần dồn dập, đến cuối cùng thậm chí có chút thiếu dưỡng khí.

Đầu óc y vẫn còn choáng váng, thì phía sau đột ngột vang lên một tiếng "rầm" thật lớn.

Lông tơ sau gáy Thẩm Miên lập tức dựng đứng.

Y mang theo hoảng sợ mà quay đầu lại.

——sau đó, Bệ hạ liền thấy kẻ va phải giá treo y phục ngã nhào xuống đất kia, chính là Lục Chiêu.

Lục Chiêu như không cảm thấy đau, chỉ ngơ ngác quỳ rạp ở đó, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía Thẩm Miên cùng Lục Chương, đôi môi run rẩy, cả người tựa như đã mất hồn.


_______
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chiêu: Không, đây không phải thật... nhất định là ta đang nằm mơ.

Lục Chương: A.

Đã biết: Doanh trướng có hai người, lại có một người nghe thấy tiếng Lục Chiêu đi vào.

Hỏi: Người nào nghe được?

Bình Luận (0)
Comment