Đợi đến khi Bùi Vân Xuyên kịp phản ứng thì đã không còn kịp nữa, ta đã nâng mặt hắn lên nhìn gần: "Để ta xem lúc nãy bị thương chỗ nào."
Nụ cười của ta càng sâu, lúc Bùi Vân Xuyên đang ngây người chưa kịp phản ứng, ta bỗng nhiên liền ghé sát hôn lên mắt hắn.
Vẻ lạnh lùng khi nãy trách mắng Ôn Mẫn đã hoàn toàn biến mất, khi mở miệng lần nữa rõ ràng là lời lẽ ra lệnh, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng quyến luyến.
Ta nói: "Bùi Vân Xuyên, ngươi đừng lúc nào cũng khóc, trước kia ở trong cung, thân bất do kỷ, ngươi khóc ta chỉ có thể đau lòng, nhưng giờ ngươi đã ra khỏi bức tường cung kia rồi, ở bên cạnh ta, ta che chở cho ngươi, ngươi mà còn khóc nữa, vậy thì là ta vô dụng."
Kỳ thực Bùi Vân Xuyên cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ của chúng ta như thế nào.
Bấy nhiêu năm nương tựa lẫn nhau, giữa chúng ta đã sớm vượt qua ranh giới chủ tớ.
Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ, ta ra sức xé rách lớp vải mỏng mang tên "luân thường" ngăn cách giữa chúng ta, chẳng màng đến gông cùm hoàng quyền trói buộc trên người hắn.
Ta không cần tình thân, ta muốn vượt qua khe rãnh sâu thẳm mà chính ta cũng chẳng biết độ sâu, để yêu thương một người không trọn vẹn như hắn.
Thế nhưng Bùi Vân Xuyên chỉ biết lùi bước, hắn vốn dĩ là con kiến hèn mọn sinh nơi loạn thế, không xứng với tình yêu mãnh liệt như vậy.
Bùi Vân Xuyên khi ấy gần như bị lời nói của ta làm cho tổn thương, hắn sợ hãi sự tốt đẹp của ta dành cho hắn, liền cũng quên hết những lời ta vừa nói, nước mắt lại theo khóe mi rơi xuống: "A Nhu, trên thế gian này không ai xem ta là người, ngươi cứ xem ta như một tên nô tài đi, chỉ cần khi nhớ đến ta, ban cho một chút thương hại và bố thí của một người chủ là được rồi."
Ta nay thân phận đã là quân hầu, từ trước đến nay đều là ta ban ơn thị uy quyết định sinh tử họa phúc của người khác, vậy mà ta lại chẳng thể làm gì được hắn.
"Bùi Vân Xuyên, giờ ngươi muốn ta xem ngươi như một tên nô tài, vậy những điều tốt đẹp ngươi dành cho ta năm xưa, chẳng lẽ chỉ là sự ngu trung của một tên nô tài đối với chủ nhân sao?" Ta thấp giọng chất vấn hắn.