Thế nhân đều cho rằng Ôn Mẫn là kẻ si tình, một lòng hướng về ta, công danh lợi lộc đều chẳng màng, cho dù ta không muốn gả cho hắn, hắn cũng muốn tự tiến cử bản thân làm nam sủng của ta.
Ôn Mẫn là một người tính tình cao ngạo, đã đọc sách thánh hiền suốt hai mươi năm, luôn giữ mình thanh cao, tự trọng. Được nuôi dưỡng cẩn thận trong phủ của ta, hắn chỉ tươi cười khi đối diện với ta, còn với người khác thì đến một ánh mắt cũng chẳng buồn liếc tới.
Còn Bùi Vân Xuyên thì ngang ngược trong hầu phủ, làm không ít chuyện dựa thế h.i.ế.p người. Gần đây vì chuyện hôn sự này mà làm ầm ĩ nhiều lần. Biết rằng cứ làm ầm lên như vậy cũng chẳng có ai để ý đến mình, hắn liền đi khắp hầu phủ gây chuyện với mọi người.
Không ai biết hai người này đã đối đầu nhau thế nào, nhưng ngay giây phút đầu gặp mặt, họ đã không vừa mắt nhau.
Ôn Mẫn mắng người xưa nay không dùng lời tục tĩu, nhưng lời nói lại như kim châm vào đúng chỗ đau. Bắt được chuyện Bùi Vân Xuyên không xứng làm nam nhân, hắn cứ thế nhắm vào đó mà đ.â.m trúng tim đen của Bùi Vân Xuyên.
Còn Bùi Vân Xuyên thì không có nhiều kiêng kỵ như vậy, cứ đứng khoanh tay, mắng sao cho thật khó nghe, mắng đến ác liệt liền đánh nhau.
Ôn Mẫn nắm tóc của Bùi Vân Xuyên kéo thật mạnh, còn Bùi Vân Xuyên thì lại điên cuồng cào vào mặt Ôn Mẫn.
Khi ta kéo hai người ra, Bùi Vân Xuyên liền òa lên khóc, vùi đầu vào vai ta.
Trời, tóc của Bùi Vân Xuyên mà lúc trước buộc gọn gàng giờ đã rơi ra hết, đầu tóc rối bù, ta vô tình nắm lấy đuôi tóc hắn, mỗi lần hắn khóc nấc lên thì tóc lại hơi rung rinh, khiến lòng bàn tay ta ngứa ngáy.
"Ôi, A Nhu, trong phủ của ngươi nuôi loại độc ác gì vậy? Giờ còn khiến ta phải chịu đựng cái loại mùi hôi thối này!" Bùi Vân Xuyên nghẹn ngào nói.