Ta đă là nữ nhân bốn mươi tuổi, tuy rằng nhan sắc có phần phai tàn, nhưng phong vận giữa đôi mày lại càng thêm mặn mà.
Ta bỗng thay đổi thói quen trước kia, cứ thích chọc cho tiểu quan kia khóc, rồi lại đưa khăn tay dỗ dành.
Tiểu quan kia rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mắng ta là yêu nữ phương nào, cứ khiến người ta ruột gan rối bời.
Ta vốn c̣n đang cười, nghe vậy bỗng hiểu ra điều ǵ đó.
Đêm ấy, ta uống chút rượu, chống cằm than thở: "Phu quân của ta cũng giống như ngươi vậy, sợ đau sợ lạnh, lại không chịu được ủy khuất. Ấy vậy mà v́ ta, chàng phải chịu muôn vàn khổ cực, nước mắt rơi c̣n nhiều hơn cả ngươi, gom lại sợ rằng đủ nhấn ch́m ta."
Tiểu quan kia vốn là người có khí phách, nghe vậy liền nổi giận: "Đă có phu quân rồi, sao c̣n đến trêu chọc ta? Ngươi chẳng biết xấu hổ sao?"
Ta bỗng nhiên uống cạn chén rượu, rồi từ trong túi gấm lấy ra một thỏi vàng: “Cả đời chàng chưa từng sống những ngày tháng sung sướng, sau lại v́ ta mà nuốt cục vàng thô này. Đau đớn ba ngày ṛng ră mới chết, giờ chỉ c̣n là nắm tro tàn. Thứ duy nhất chàng có thể để lại cho ta cũng chỉ có cục vàng này. Ngươi nói xem, chàng cũng là người sợ đau giống như ngươi, cuối cùng v́ sao lại chọn cách c.h.ế.t như vậy?"
Ta nói rất nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện thường ngày lúc trà dư tửu hậu, nhưng tiểu quan kia lại sững sờ.
Qua lâu sau mới nói: "Nếu chàng ấy đă có dũng khí này, th́ nhất định là rất yêu ngươi, yêu đến nỗi cái c.h.ế.t cũng chẳng c̣n đáng sợ nữa."
Bùi Vân Xuyên đến c.h.ế.t cũng chưa từng nói với ta một lời yêu thương, nhưng mỗi việc chàng làm đều đă vượt qua cái gọi là t́nh ái.
Trên thế gian này, người người nhà nhà đều chạy theo danh lợi, chỉ có Bùi Vân Xuyên là khác. Hắn v́ ta mà cam chịu chốn thấp hèn.
Ngoại trừ vết sẹo cung h́nh khiến hắn tự ti, mỗi một vết thương trên người hắn, đều là v́ ta mà chịu.