Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 30

CHƯƠNG 30 

Công việc của vệ sĩ có thể nói là buồn tẻ, cũng có thể nói là phức tạp. 

Tính chất đặc thù của công việc yêu cầu Vũ Hướng Vinh phải duy trì sự bình tĩnh mọi lúc, hắn cần phải dùng hành động đã quy hoạch sẵn trong huấn luyện để xử lý sự vụ hằng ngày, những khi gặp được tình huống đột phát, hắn cũng cần phải giữ vững tâm thái để xử lý các loại vấn đề. 

Dần dà, hành vi của hắn cũng càng ngày càng nghiêm túc, biểu hiện hằng ngày cũng dần dần trở thành ít nói, đơn điệu, không thú vị. 

Vũ Hướng Vinh vốn tưởng rằng, thói quen nghề nghiệp đã sớm dung nhập vào cuộc sống của mình, nhưng hôm nay, đêm nay, khi đối mặt với Sở Dao, hắn mới phát hiện, cũng không phải như thế. 

Hắn vẫn sẽ bởi vì một câu nói mà luống cuống tay chân. 

Vẫn sẽ bị một lời nói, một nụ cười của cậu mà tác động đến cảm xúc, lúc cao lúc thấp. 

Thậm chí còn trơ mắt nhìn cơ thể mảnh mai, không hề có tính uy h**p của cậu tiếp cận chính mình, mà hắn cũng không có bất kỳ đường sống nào để chống đỡ. 

Hắn càng giống như bên bị khống chế. 

Cúi đầu, khoá cổ, cam nguyện đầu hàng. 

“Uhm…… A!” 

Binh lính đầu hàng, giao ra thành ý lớn nhất của chính mình. 

Vũ Hướng Vinh cúi người, hôn lên ngọn cỏ xinh xắn đứng thẳng dưới làn váy. 

Trong căn phòng tối tăm, thanh âm ngọt nị uyển chuyển bỗng nhiên vang lên. 

Tựa như dấu hiệu đầu tiên của vạn vật đâm chồi nảy lộc trong đêm xuân, sau đó chính là, mưa xuân tới, rừng xuân thịnh, vạn vật ngủ đông trong bóng đêm đều có lý do để xao động, không hề che giấu, gấp gáp vươn mình khỏi lớp thổ địa dày nặng, ướt át. 

Ngọn cỏ dẫn đầu vươn mình bị làn gió ở khắp nơi bao bọc lấy. 

Nhánh cỏ vốn dĩ chui rúc trong bùn đất, chẳng có ai nhìn thấy. Nó rụt rè lại kiêu ngạo, nhỏ xinh lại cứng cỏi. Từ trước đến nay, nó sợ hãi nắng nóng và băng tuyết, thậm chí ngay cả gió cũng không thường gặp. 

Nó an tĩnh lại trầm mặc, cuộn tròn trong bóng tối. 

Nhưng vào đêm nay, bóng tối dần bị gió thổi tan, để lộ ra một tia sáng. 

Ánh trăng xuyên qua tầng mây, con kiến bò trong hang động, con sông bắt đầu chảy dài, thanh cúc và diên vĩ dưới cơn mưa phùn, lặng yên nở rộ. 

Vì thế nó cũng run run rẩy rẩy mà chui ra khỏi bùn đất. 

Rồi lại phát hiện, nơi đã từng là hoang dã bị làn gió xuân không biết từ đâu tới, mang đến cỏ xanh chim hót. 

Trên ngọn cỏ có giọt sương đang ngưng đọng. 

Lùm cây cũng lặng yên tắm mình dưới ánh trăng. 

Bên trong u cốc, nở rộ một đôi phong lan trắng dựa trên vách đá cheo leo, bắt đầu xôn xao lay động. 

Vũ Hướng Vinh đưa tay vịn lại bàn chân đang lộn xộn bên người. 

Đôi chân thon dài dưới lớp vớ ren trắng lúc này đang nửa treo trong không trung, như một loại ngôn ngữ khác dùng để khống chế thân thể, khi tiếng r*n r* và mời gọi đã không đủ để biểu đạt tình triều mãnh liệt của chủ nhân, nó dùng phương thức càng thẳng thắn để phát tiết khát vọng và yêu thích của chính mình. 

Khi Vũ Hướng Vinh ngậm lấy toàn bộ nhánh cỏ vào miệng, mu bàn chân đột nhiên banh thẳng. 

Ngón chân trắng nõn dưới lớp vớ không ngừng giãy giụa, lại bởi vì không thể tránh thoát khỏi lớp vải dệt co giãn, mà lại lần nữa cuộn tròn trở lại dưới lớp vớ. 

Cũng may, nó tìm được cách thức để thư giải khác. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Ví dụ như, đặt chân lên vai người đàn ông, giữa bả vai to rộng và xương quai xanh cốt cách rõ ràng của hắn mà cọ xát. Theo Vũ Hướng Vinh l**m lên hành thể, m*t lấy sương sớm tràn ra từ ngọn cỏ, năm ngón chân bắt đầu không ngừng gãi cọ trên cơ thể cường tráng của hắn. 

Chẳng qua, cào gãi như vậy lại quá nhẹ, thỉnh thoảng còn trượt vào khoảng không. Ngược lại, người đàn ông bị xem như bàn cào lại mất bình tĩnh trước, nắm chặt mắt cá chân của người trước mặt. 

“…… Dẫm nơi này.” 

Hắn cầm bàn chân đang lộn xộn của cậu đặt lên trước ngực mình. 

Vật trong miệng đã bị m*t đến không thể rời người, Vũ Hướng Vinh chỉ vừa mới buông ra để nói một câu, vòng eo mảnh khảnh đã rầm rì tìm tới. 

Vũ Hướng Vinh đành phải một lần nữa ngậm lấy tiểu Sở Dao vào trong miệng, theo cái l**m láp, m*t hôn càng thêm mạnh mẽ của hắn, bàn chân đang đạp lên trước ngực cũng bắt đầu dùng tần suất đồng dạng, nghiền cọ lên cơ ngực của hắn. 

Vớ ren chạm rỗng được chế tạo ra vốn đã đủ để cọ xát. 

Bàn chân, vòm bàn chân, gót chân, từng phân từng tấc mà dẫm đạp lên cơ bắp cường tráng lại dẻo dai của hắn, lả lướt, dây dưa. Viên đá nhỏ duy nhất trên trên ngọn núi sừng sững, giờ phút này biến thành điểm mấu chốt không thể bỏ qua, trở thành sự tồn tại dùng để giải khát, ngăn ngứa. 

Ánh trăng gần như tan biến. 

Sắc trắng và sắc đồng va chạm. 

Trong bóng đem, da thịt giao hội, gió thổi qua ngọn cây và bình nguyên. 

Mà sóng biển, sau khi không ngừng nhấp nhô gột rửa, chợt va đập l*n đ*nh núi.

Thủy triều bao phủ cả cơn gió.

Tiếng hít thở ngọt mềm tựa như cơn sóng mà lan ra mặt giường. 

Vũ Hướng Vinh ngậm vật trong miệng, nhất thời không biết phải làm gì, rốt cuộc đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này. 

Vẫn là Sở Dao sau khi dư vị, trước tiên nở nụ cười. 

Cậu có chút lười biếng mà ngồi dậy, rút ra hai miếng khăn giấy bên cạnh đèn trăng bên đầu giường, đưa đến bên miệng Vũ Hướng Vinh: “Này, mau nhả ra.” 

Vũ Hướng Vinh làm theo, sau đó mới nhớ lại vừa rồi cậu không hề do dự mà nuốt xuống của hắn. 

Hắn có chút hối hận, vội vàng đưa mắt nhìn về phía người đang dựa lại gần. 

“Này có gì đâu?” 

Sở Dao cảm thấy, hắn của đêm nay mang nét mặt vô cùng sinh động, cậu cũng có thể đọc hiểu rất nhiều thứ. 

“Vốn dĩ đã không thể ăn mà.” Cậu vừa nói, vừa đưa môi lên hôn hôn Vũ Hướng Vinh: “Không cần miễn cưỡng.” 

Sở Dao xem như đã được hành vi của hắn dỗ dành từ đầu đến chân, lúc này mặt mày giãn ra, không tiếc để lộ vẻ mềm mại của mình. 

“Nhưng em……” 

Vũ Hướng Vinh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sở Dao che miệng: “Suỵt——” 

Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng quét qua cằm hắn, thấp giọng nói: “Em thích nha.” 

Đầu lưỡi mềm mại chui vào khoang miệng của Vũ Hướng Vinh, c**n l** đ** l*** của hắn, vang lên tiếng tấm tắc: “Thích…… uhm……” 

“Thích ăn…… cái đó…… của anh A Vinh ……” 

Chú cá nhỏ nghịch ngợm nhảy ra mặt nước. 

Bọt nước bắn lên, tưới xuống ngọn núi lửa đang xao động, lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu. 

Chú cá đang bừa bãi khuấy nước xuân lúc này vẫn chưa biết dung nham chảy tràn thật sự trông như thế nào, hãy còn cắn lấy môi người ta, tỉ mỉ g*m c*n. 

“Không được sao?” 

Vũ Hướng Vinh hầu kết lăn lộn, thanh âm trầm khàn. 

“Được.” 

Trên người hắn vẫn còn quấn quanh hoa đằng. 

Vũ Hướng Vinh vươn bàn tay to lướt theo dây đằng một đường đi xuống, cho đến khi dán lên nơi tròn mềm cong vểnh. 

“Nơi nào cũng được.”

***

Lời tác giả: Mùa xuân tới. Nhưng mấy người đừng xao động quá nha.

Bình Luận (0)
Comment