Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 6

CHƯƠNG 6

“Anh cũng muốn?” 

Đang lúc Vũ Hướng Vinh cầm mái tóc trong tay mà đầu óc trống rỗng, cô gái trẻ tuổi đột nhiên biến thành tóc ngắn lại đi đến gần 

Vũ Hướng Vinh phát hiện vị ‘Sở tiểu thư’ này khi đứng thẳng cũng rất cao, đã sắp đụng đến chóp mũi của hắn rồi. 

“Thật ra cũng không phải…… ợ, không được.” 

Tiếng nói chuyện say khướt mơ hồ, so với giọng nữ bình thường thì trầm hơn một chút, nhưng thanh tuyến lại có vẻ mềm mại hơn nam tính một chút. Tựa như trái cây vừa mới chín muồi, rơi trên mặt đất kéo ra một vệt nước dài. 

Lúc này, Sở Dao đang nhón chân, muốn nhìn thẳng vào người trước mặt. 

Chẳng qua người đàn ông này quá cao, Sở Dao chỉ có thể vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của hắn, mồm miệng không rõ mà ngầm kết luận: “Uhm…… Anh, tóc anh cứng quá…… Nè…… Phun chút keo xịt tóc đè lại cho bằng, rồi bọc lưới tóc lên……” 

“Đội vào!”

Nói xong, cậu liền hào phóng mà đẩy tóc giả lên đầu người đàn ông: “Anh có thể thử xem…… Thử xem xem, bộ đầu này xịn lắm, được ép thẳng rồi đó, mắc lắm!” 

Cực kỳ giống như đang chia sẻ đồ tốt với chị em: “Nếu anh thích, để lát hồi tôi về, về rồi chia cho anh cái link!” 

“……”

Vũ Hướng Vinh rất muốn nói một câu, thật sự không cần. 

Nhưng đối mặt với con ma men, nói đạo lý là không thông. Hắn chỉ có thể cầm mái tóc dài trơn mượt này, chờ vị ‘Sở tiểu thư’ nọ rốt cuộc giới thiệu xong phương pháp bảo dưỡng tóc giả, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra. 

Sau đó, Vũ Hướng Vinh dùng hai tay, động tác còn cẩn thận hơn cả lúc nhận lấy tác phẩm nghệ thuật mà ông chủ đấu giá được, một lần nữa đội bộ tóc giả lên đầu Sở tiểu thư. 

Rất tốt.

Không có lệch.

Ngón tay rời khỏi mái tóc tơ lụa, mu bàn tay của Vũ Hướng Vinh lại trong lúc lơ đãng chạm đến một loại mềm mịn khác. 

Là làn da mềm mại, non mịn, tựa như thạch trái cây. 

Vũ Hướng Vinh thậm chí cảm nhận được cô gái cọ cọ lên mu bàn tay hắn, hình như là bị sợi tóc vướng trên gương mặt, đang mượn tay hắn gãi ngứa. 

‘Cô gái’ say bét nhè nên đảo mắt liền quên mất trên đầu mình từng thiếu thứ gì. Sở Dao buồn ngủ cực kỳ, ngáp một cái, rồi vẫy tay chào tạm biệt anh tài xế. 

Cậu cầm túi xách nhỏ, dẫm lên đôi giày cao gót bảy centimet, chếch choáng đi về phía nhà mình bên trong tiểu khu. 

Mà ở phía sau cậu, Vũ Hướng Vinh cũng không có lập tức rời đi. 

Chờ nhìn thấy vị nữ sĩ đặc biệt này khuất sau cánh cửa đi vào toà nhà rồi, Vũ Hướng Vinh mới lại lần nữa lên xe, dẫm xuống chân ga tiếp tục đi thực hiện nhiệm vụ của mình. 

Chẳng qua…… Vị Sở tiểu thư kia, thật sự là ‘nữ sĩ’ sao? 

Ở trên xe, hiếm khi sinh ra lòng hiếu kỳ về chuyện không liên quan đến công việc, Vũ Hướng Vinh không nhịn được thầm nghĩ. 

Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vừa rồi, trên gương mặt hiếm khi tươi cười, luôn luôn bình tĩnh của hắn lại hiện ra nét mặt vô cùng phức tạp. 

Ngoài ý muốn, kinh ngạc, cùng với một chút buồn cười khó hiểu. 

Tối nay, Vũ Hướng Vinh vẫn là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đưa đón. 

Đối mặt với ‘Chử tiểu thư’ thật sự lên xe, lại ngồi ở trên ghế phụ thể hiện đủ loại hành động ái muội với hắn, Vũ Hướng Vinh thầm cảm thấy vị ‘Sở tiểu thư’ kia thẳng thắn đáng yêu hơn nhiều. 

*

Làm một người vệ sĩ, thời gian làm việc mỗi ngày của Vũ Hướng Vinh so với tộc đi làm thì dài hơn nhiều. 

Câu nói ’24 giờ đợi mệnh’ cũng không phải giả, nhưng cũng may, kiểu làm công vào đêm thế này cũng không nhiều lắm, đại đa số thời gian vào buổi tối hắn vẫn có thể ngủ đủ. Đương nhiên, ngủ no thì đừng nghĩ. 

Một ngày làm việc mới, bắt đầu từ 6 giờ sáng rời giường luyện tập. 

6 giờ rưỡi, Vũ Hướng Vinh ăn xong bữa sáng, sau đó cần phải sửa sang lại tọa giá của ông chủ, như kiểm tra lốp xe, sàn xe, dây thắng, rồi khởi hành đi đón thân chủ đi làm. 

Cho dù hiện giờ đã là thời đại hoà bình, nhưng Vũ Hướng Vinh vẫn sẽ tận chức tận trách hoàn thành lưu trình chuẩn bị này đó, nhằm phòng tránh những tình huống ngoài ý muốn thật sự xảy ra. 

Vì thế sáng sớm hôm sau, khi Vũ Hướng Vinh đang kiểm tra ghế xe như thường ngày, thật đúng là phát hiện một vật lạ. 

Là một cây…… son môi?

Vũ Hướng Vinh nhớ mang máng bạn gái cũ của hắn cũng thường xuyên mang theo một thứ tương tự trong túi xách. Nhưng phần lớn đều là đỏ loét đến hết hồn, không giống cái này màu hồng, lại còn lấp lánh nữa chứ. 

Vũ Hướng Vinh vốn cho rằng đây là của cô bồ Chử tiểu thư của ông chủ bỏ quên trên xe, nghĩ lát nữa lại đưa cho thư ký đi xử lý. Nhưng chờ hắn lái xe lên đường rồi, mới chợt nhận ra, hôm qua Chử tiểu thư ngồi chính là ghế phụ, thứ này lại nhặt được ở ghế sau, hẳn là của vị ‘Sở tiểu thư’ ngồi nhầm xe ngày hôm qua. 

Lúc đó ‘cô ấy’ say đến ngã trái ngã phải, hẳn là lúc xuống xe, lục lọi túi xách mới không cẩn thận làm rớt ra ngoài.

Làm một người vệ sĩ đủ tư cách, Vũ Hướng Vinh biết rất rõ rằng, ở trên chiếc xe này không thể xuất hiện bất cứ thứ gì mà không thuộc về ông chủ. 

Nhưng lúc này hắn đã lái xe ra cửa, nên chỉ có thể tạm thời cất vật nhỏ này vào trong túi âu phục. 

Nhưng vừa cất đi, chính là non nửa tháng. 

Mãi đến khi hắn lại lần nữa gặp phải Sở Dao. 

Cũng là một đêm khuya như thế, một nơi như thế, và một cuộc gặp gỡ…… làm người ta ấn tượng khắc sâu như thế. 

“Ai dô, mỹ nữ, sao lại đứng đây hút thuốc một mình thế?” 

“Đúng đó, muốn theo mấy anh chơi chút không em?” 

Bên trong ngõ nhỏ cách đó không xa truyền đến những lời nói dâm tà cợt nhả, làm cho Vũ Hướng Vinh vừa mới thoát ra khỏi nơi ồn ào đông đúc, không khỏi nhíu mày. 

Hôm nay, hắn đặc biệt chở ông chủ cùng với cô bồ tới quán bar chơi. Mà thật phải nói, vị Chử tiểu thư kia cũng rất lợi hại, chính mình mê chơi cũng thôi, thế nhưng lại rủ ông chủ đã hơn 50 tuổi của hắn tới một nơi thời thượng như vậy để cùng nhau vui đùa, chẳng trách ông chủ lại nguyện ý tốn nhiều tiền trên người cô ta như thế. 

Loại cảm giác mới mẻ này, có lẽ là thứ mà đàn ông lớn tuổi thích nhất chăng. 

Bởi vì lại là công việc vào lúc nửa đêm, Vũ Hướng Vinh hiếm khi lại không có đạo đức nghề nghiệp mà thầm lảm nhảm hai câu trong lòng. Nhưng hắn vẫn là nhắm chặt miệng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, lái xe chở hai người đến mục đích an toàn, rồi đưa vào ghế lô trong quán bar. 

Nhưng cũng có lẽ là do dáng vẻ quá mức đứng đắn, ít khi nói cười này của hắn, ông chủ ngại hắn mất hứng, nên vẫy vẫy tay đuổi hắn đi ra ngoài canh chừng. 

Vũ Hướng Vinh là kiếm tiền chứ không phải bán mạng, cho nên liền nghe theo chỉ thị đi ra quán bar. 

Nghĩ vẫn phải chờ tới hơn nửa đêm, Vũ Hướng Vinh tính đi qua một bên rít điếu thuốc cho tỉnh táo. Không nghĩ tới, hắn vừa mới đi đến con đường bên cạnh quán bar, đã nghe thấy bên trong ngõ nhỏ truyền đến cuộc đối thoại làm người ta chướng tai như vậy. 

“Hắc, còn trốn à? Trốn cái gì mà trốn, em gái xinh đẹp không cho anh em đây mặt mũi sao!” 

“Không sao không sao, anh đây chỉ thích mấy em hot như em. Nhìn em mặc váy ngắn như vậy kìa, có phải là đang chờ mấy anh xốc lên phải không?” 

“Lại nhìn cặp tất chân xinh đẹp này, còn đeo nịt nữa chứ, biết chơi quá!” 

Những lời nói hạ lưu khó lọt tai vẫn đang tiếp tục, Vũ Hướng Vinh chợt khựng lại ngón tay đặt ở bên môi, cuối cùng vẫn là bỏ xuống điếu thuốc lá chưa bật lửa, cất bước đi đến chỗ tiếng nói phát ra. 

Thật ra cũng không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, chẳng qua là gặp phải loại chuyện này, nếu vờ như không thấy, hắn không qua được cái khảm kia trong lòng mình. 

“Nhỏ lẳng lơ, không né nữa? Lúc này mới đúng chứ.” 

“Ai da, nếu đã vậy, cô em tự mình xốc váy lên đi!” 

“Hắc hắc hắc, tới, đại bảo bối của anh có thể làm em sướng thăng thiên luôn!”  

Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục không ngừng, lại còn hi hi ha ha, Vũ Hướng Vinh không khỏi nhanh hơn bước chân. 

Mà giờ phút này, người bị sỉ nhục bên trong ngõ nhỏ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng. 

Chỉ là lời ‘cô gái’ nói ra, lại khiến tất cả mọi người ở đây phải nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không trả lời được. 

Bao gồm Vũ Hướng Vinh. 

Chỉ nghe thấy một giọng nói lười biếng mềm mại vang lên ở trong bóng đêm, mang theo vẻ trào phúng và ghét bỏ mà ai cũng nghe ra được—— 

“Đại bảo bối?”

“Xuỳ.”

“Em trai già này, đừng có đem cây son môi của mấy em, ờ không đúng, cọng tăm xỉa răng kia mà khoe với chị.” 

“Chọc lên trên tường còn không thủng lỗ thì có gì ngon mà khoe?” 

“Ha hả, chị đây so ra còn lớn hơn em đấy.” 

“Tới, muốn xem thử không?”

Vũ Hướng Vinh dần dần ngừng lại bước chân đang đi vào trong ngõ nhỏ. 

Nghe đến câu cuối cùng, hắn dứt khoát thu hồi bước chân, ngừng lại. 

***

A Vinh: ??? Hình như tui không có đường để phát huy.

Dao Dao: Không sao, anh chắc chắn là lớn hơn so với tụi tui rồi.

Bình Luận (0)
Comment