Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 7

Chỉ cần mình không sợ, sợ sẽ luôn là người khác. Sở Dao đã sớm khắc ghi và hiểu rõ hàm ý của câu nói này. 

Sau khi hung hăng thưởng mấy gót giày cho mấy gã kia, cậu mới buông làn váy, lại ghét bỏ mà lấy khăn ướt từ trong túi xách ra lau tay, lau giày. 

Thật là, đi ra ngoài hít thở, rít điếu thuốc thôi mà cũng có thể gặp trúng mấy thằng ra vẻ ta đây, đen đủi! 

Sở Dao run run tro bụi trên điếu thuốc đang lập loè cháy, lại lần nữa đưa điếu thuốc lá nữ thon dài ngậm vào miệng, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài hẻm nhỏ.  

Cậu thích nhảy Disco được vài năm rồi, mấy gã du côn như vậy cũng thấy nhiều. Đa số đều là dân du đãng ở bên ngoài quán bar thích sàm sỡ phụ nữ. Người ta càng trốn tránh, càng sợ hãi, bọn họ càng hăng hái, Sở Dao gặp lần nào mắng lần ấy, chỉ chờ mong cả đám đều bị bệnh liệt dương, bớt gia tăng rác thải cho xã hội.  

Tối nay là sinh nhật của một chị em trong nhóm chat, cậu nhận lời mời tới quán bar tham gia tiệc sinh nhật. 

Nhưng dạo gần đây, Sở Dao cảm thấy hơi chán những buổi tiệc tùng thế này. Cũng không biết tại sao lại như vậy, có thể là do mùa đông quá rét lạnh, cậu lẻ loi hiu quạnh, cô đơn chiếc bóng, lại đến thời khắc emo* chăng. 

*emotion 

Hôm nay trong bar bật nhạc điện tử sôi động, Sở Dao mặc một cái váy da màu bạc để hợp với không khí buổi tiệc. Cậu mang đôi boots cổ ngắn phối hợp với tất chân đeo nịt, vòng ren gợi cảm vây lại ở trên đùi, theo làn váy trong lúc đi lại mà như ẩn như hiện.

Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang vọng qua một tầng cửa sổ, chỉ còn lại âm vang mỏng manh. Đã không còn lực k*ch th*ch thần kinh, lại kỳ diệu mà cùng biển tên, đèn đường ở xung quanh ngõ nhỏ hòa lại làm một, hóa thành màn đêm mê ly. 

Sở Dao hút điếu thuốc, thầm cân nhắc có nên tìm anh trai nào đó giải buồn không. 

Cậu cúi đầu mở điện thoại, ấn vào ứng dụng mạng xã hội, chưa nhìn được vài trang đã thấy cay mắt mà đóng lại. 

Toàn là cái gì thế này?! Má lúm đồng tiền kẹp đậu Hà Lan, đôi tay béo ú đầy thịt mọng, trời ơi, ngay cả con muỗi nhìn thấy còn muốn giạng thẳng chân —— dầu mỡ tới nỗi không đứng được luôn! 

Tại sao không có anh nào chất lượng tốt một chút vậy? 

Sở Dao nghĩ thầm, cậu cũng đâu có yêu cầu cao. Chỉ cần giống kiểu anh trai vệ sĩ mà cậu đụng phải lần trước, là đủ rồi. 

Không cần quá soái, không cần quá có tiền.  

Chỉ cần có đủ sức bế cậu lên để làm chút gì đó, là đủ rồi. 

Chậc.

Thời nay làm sao vậy, một nam khó cầu à? 

Ờ, nhưng xét về mặt tình cảm thì cũng có thể tha thứ. Dù sao thì chàng trai ưu tú như cậu đây, làm con gái cũng tốt chán đấy thôi. 

Sở Dao hít sâu một ngụm thuốc lá, vừa đi ra đường lớn từ trong hẻm nhỏ, vừa thầm dư vị lại cảm xúc tuyệt diệu lần trước chạm phải ở trong cửa hàng. Kết quả vừa mới đi tới góc đường, cái bóng gầy dài dưới chân cậu đã đụng phải một cái bóng đen cao tráng khác. 

Sở Dao còn tưởng rằng lại gặp phải một gã muốn chặn đường cướp sắc, không khỏi nhướng mày đưa mắt nhìn qua, tính đi đường vòng tránh ra. 

Nhưng không ngờ, vừa mới liếc mắt một cái, cậu phát hiện người đàn ông chất lượng tốt mà cậu vừa mới nhớ thương trong lòng, lại đột nhiên xông ra, sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt mình như vậy. 

???

Này gọi là gì?

Ở ngã rẽ gặp được tình yêu sao?!

“Hi, chào buổi tối nha.”

Nếu đã gặp được, đương nhiên là không có lý do gì lại buông tha.

Sở Dao thân thiết mà cho rằng đây là duyên phận mà ông trời sắp đặt, cậu mà không bắt lấy, chính là thực xin lỗi một thân ăn diện xinh đẹp ngày hôm nay! 

Người đàn ông vẫn mặc bộ âu phục màu đen giống lần trước, áo sơmi nề nếp, cà vạt ngay ngắn. 

Vóc người cao lớn cường tráng kéo căng bộ tây trang ra một loại hình dáng mà người khác không mặc ra được, nhìn qua có một loại cảm giác chính trực lại cấm dục đầy hấp dẫn. 

Phảng phất như thanh đao sắc bén được vỏ da bọc lấy, nhìn không thấy lưỡi dao, rồi lại làm người ta muốn chạm vào. 

Sở Dao giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, đem dáng người của hắn miêu tả một lượt từ đầu tới chân. 

Ánh mắt cậu nóng bỏng lại rất sạch sẽ, mặc dù chứa đầy vẻ hứng thú, nhưng lại không làm người khác cảm thấy vô lễ, chỉ là có chút khó có thể bỏ qua. Cuối cùng, tầm mắt vô cùng nóng bỏng kia dừng lại ở đốt ngón tay của người đàn ông. 

Nơi đó cũng giống như cậu, kẹp một điếu thuốc lá.

Chỉ là vẫn chưa được bậc lửa.

“Soái ca, muốn xin tí lửa không?”

Không để ý đến vẻ trầm mặc của hắn, Sở Dao lại đến gần vài bước, hào phóng mà quơ quơ đốm lửa trong tay mình. 

“…… Ừ.”

Vũ Hướng Vinh cũng không biết tại sao hắn lại đồng ý.

Rõ ràng bật lửa nằm trong túi quần, nhưng hắn nghĩ rồi lại nghĩ, mượn tí lửa cũng chẳng có gì ghê gớm. 

Vì thế, hắn thản nhiên mà ngậm thuốc lá vào miệng.

Chẳng qua, người trước mặt vẫn là hành động không dựa theo lẽ thường. 

Sở Dao cũng không có lấy ra bật lửa trong túi xách, chỉ là lại lần nữa ngậm lấy điếu thuốc lá ở giữa đôi môi đỏ. 

Cậu nhón chân, đưa đầu đến gần khuôn mặt cương nghị của người đàn ông trước mặt. 

Hai điếu thuốc chạm vào nhau, chóp mũi cũng dựa sát nhau. 

“Xèo……” 

Hơi thở nóng bỏng cùng với khói thuốc được châm cháy lượn lờ giữa mi mày và mái tóc của hai người, tựa như nghê hồng lập loè trong làn sương, trong phút chốc bay lên cao rồi chìm vào màn đêm, hoặc trong phút chốc theo miệng mũi chui vào cơ thể, rơi xuống những tia lửa nhỏ bé. 

“Ngại quá, tôi cũng quên mang theo.”

Sở Dao nói một câu vừa nghe đã biết là giả, trên mặt lại nở nụ cười thật tươi, thậm chí sau khi châm thuốc rồi cũng không có lập tức lùi lại, trái lại còn vươn cánh tay khoác lên bờ vai dày rộng của người đàn ông, miệng ngậm điếu thuốc, thở dài khen ngợi: “Anh cao thật đó…… tôi sắp với không tới luôn.”  

Vũ Hướng Vinh chợt nhớ lại ngữ điệu nghe thấy lần trước.

Còn là cùng một người.

Khen hắn —— “Ngực to thật”.

Chỉ thoáng lơ đãng như vậy, bàn tay của người trước mặt đã được nước lấn tới mà từ vai dời xuống ngực hắn. 

Vũ Hướng Vinh vội vàng nâng tay lên nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của cậu, nghiêm nghị nói: “Sở tiểu thư, tôi vẫn đang làm việc.” 

Sở Dao lại bởi vì một câu ngắn ngủi này mà nhướng mày.

“Làm sao anh biết, tôi họ Sở?”

Ngay lập tức, Sở Dao ở trong lòng nhanh chóng rà soát mấy gã mà cậu từng hẹn hoặc từng thả bồ câu trước kia. 

Sau đó, cậu có thể thề mà chắc chắn rằng, người trước mặt đây cực kỳ hợp khẩu vị của cậu, cậu tuyệt đối chưa từng nhúng chàm lần nào! 

Buồn cười.

Nếu thật sự được ngủ với một cơ thể đẹp như vậy, cậu cần gì đứng đây để mà emo chứ? 

Vũ Hướng Vinh thì nghe câu hỏi này mà khựng người lại. 

Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới đem chuyện lần trước chính mình đưa đón nhầm người giải thích cho Sở Dao.

Trong lúc đó, hắn rốt cuộc cũng gỡ người đang treo ở trên người mình xuống. 

“Hèn gì!”

Sở Dao dựa người lên ven tường, bừng tỉnh nhận ra: “Sau lại tôi mới phát hiện chuyến xe hôm đó bị huỷ, cũng chưa có trừ tiền.” 

Đang thầm cảm thán duyên phận thật là kỳ diệu, Sở Dao thoáng đưa mắt nhìn dáng vẻ đứng đắn giống như cả hai chẳng quen biết nhau kia của hắn, nhịn không được lại muốn trêu ghẹo hắn. 

“Nhưng hôm đó tôi say khướt chẳng nhớ rõ gì cả……”

Cậu bỗng nhiên lại tiến đến trước mặt Vũ Hướng Vinh, nháy mắt, yêu kiều hỏi: “Anh gì ơi, anh không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm chuyện gì xấu đấy chứ?”

Sắc mặt của Vũ Hướng Vinh vì câu hỏi này mà trở nên cứng đờ.

Tầm mắt của hắn không khỏi lướt đến khuôn mặt tinh xảo kiều diễm lại chuyển qua vầng trán trơn mịn của ‘cô gái’, rồi lại chuyển qua mái tóc được buộc đuôi ngựa kia, ánh mắt vi diệu lại phức tạp. 

“Không thể nào, thật sự có làm chuyện gì xấu sao? ~”

Sở Dao còn nhớ rõ sáng hôm sau thức dậy cả người cậu vẫn ổn lắm, nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, cậu lại không dám chắc. 

Chẳng lẽ…… đã xảy ra chuyện tốt gì sao? 

Sở Dao vừa thấy mừng thầm, lại thầm hận dậm chân. Mẹ nó, cái tật xấu uống say liền quên hết này của cậu, hại chết người mà! 

“Khụ, không có.” 

Vũ Hướng Vinh vội vàng dời đi tầm mắt, cúi đầu cởi ra nút áo tây trang của mình. 

“Ai nha!”

Hai mắt Sở Dao sáng lên, mở miệng lại cực kỳ dục nghênh còn cự: “Không phải anh nói vẫn đang làm việc sao?”

“Sao lại c** q**n áo vậy?”

“Đừng gấp như vậy mà, người ta không muốn ở chỗ này……”

Hai người lúc này vẫn chưa ý thức được, biểu hiện bây giờ của Sở Dao trông chẳng khác nào mấy gã lưu manh bị đuổi đi vừa rồi. 

Vũ Hướng Vinh thì đang duy trì vẻ đứng đắn mà loay hoay tìm đồ. 

Còn Sở Dao, thì lại đang quang minh chính đại mà thèm bo-đì của Vũ Hướng Vinh. 

***

Bình Luận (0)
Comment