Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 104

Trong chuyện này, bản lĩnh của Kinh Trập chắc chắn không thể so bì với Hách Liên Dung.

 

Người đàn ông này lén lút lấy cậu ra luyện tập, nhân lúc Kinh Trập không biết mà luyện được một thân "tay nghề" cao siêu. Giờ Kinh Trập trói chặt chân tay hắn lại, mới có thể yên tâm phần nào.

 

Cậu đã đặc biệt sai Thạch Lê tìm loại dây thừng thô to, người thường căn bản không thể giãy ra được.

 

Hách Liên Dung: "Đã chuốc thuốc rồi, mà vẫn không yên tâm?"

 

"Ai mà biết được người như huynh còn có bản lĩnh gì nữa?" Kinh Trập cười như không cười ngồi lên người hắn, "Đến lúc đó, chẳng phải ta xui xẻo sao?"

 

Vốn dĩ còn định nhét giẻ vào miệng Hách Liên Dung, nhưng nghĩ lại thì thôi. Nếu ngay cả âm thanh cũng không nghe được, thì còn gì thú vị nữa.

 

Kinh Trập ngó nghiêng một hồi, cảm thấy đôi môi của người đàn ông này thật đẹp, bèn cúi đầu hôn chùn chụt mấy cái, sau đó mới cố ý cắn vào khóe miệng hắn, thế mà lại cắn rách cả da.

 

Đây là trả thù cho sự mạnh bạo vừa nãy của Hách Liên Dung đây mà.

 

Kinh Trập vểnh đuôi lên, đắc ý nói: "Cứ mặc huynh giày vò mãi, tính ra toàn là ta chịu thiệt. Sao có thể để huynh chiếm hết mọi lợi lộc được?"

 

"Ta chiếm được lợi lộc gì chứ?" Hách Liên Dung nói chuyện chậm hơn bình thường một chút, khẽ thở dài, "...Vẫn chưa ăn được mấy miếng, thì đã chạy mất rồi."

 

Mặt Kinh Trập đỏ bừng, vỗ nhẹ một cái lên mặt hắn, bực bội nói: "Huynh coi ta là cái gì, còn có thể ăn đi ăn lại chắc?"

 

Đó cũng là thịt mà.

 

Dù có cọ xát thế nào, sưng lên đỏ lên, chẳng phải cũng sẽ đau sao?

 

Chỉ có chỗ đó của hắn, cứ như làm bằng sắt vậy, thế mà chẳng có chút cảm giác nào, chẳng biết đã giày vò bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa thấy đủ.

 

Kinh Trập quyết tâm, tối nay phải làm cho ra trò, nhất định phải hành hạ hắn một phen. Cậu l*t s*ch người ta, đến cả mảnh vải che thân cũng không chừa lại. Nếu đổi lại là cậu, chắc đã xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng Hách Liên Dung lại thản nhiên khỏa thân, đôi mắt cứ dán chặt lên người Kinh Trập.

 

Kinh Trập thẹn quá hóa giận, che luôn cả mắt hắn lại.

 

Cũng chẳng cần cố ý trói mắt làm gì, chỉ cần lấy bộ quần áo vừa cởi ra che lên đôi mắt là đủ rồi.

 

Ánh nến nhàn nhạt xuyên qua lớp vải, lờ mờ nhìn thấy vài bóng hình, nhưng không rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.

 

Dính dấp, những tiếng động khe khẽ.

 

Kinh Trập dựa vào bên hông Hách Liên Dung, chẳng biết đang làm gì, loáng thoáng cảm thấy hơi nóng, một lát sau, cảm giác mềm mại cọ tới, hóa ra là đôi môi của Kinh Trập, nhưng lại há miệng cắn một cái.

 

Da thịt rắn chắc, chút đau đớn cỏn con này, chẳng bõ bèn gì.

 

Chỉ là tiếng th* d*c khe khẽ kia, cộng thêm những động tác khó nhịn của Kinh Trập, cho dù là người lạnh lùng đến đâu, nghe thấy âm thanh này cũng phải nóng ran cả người.

 

"Kinh Trập, em đang làm gì vậy?"

 

Giọng Hách Liên Dung trầm thấp, dường như bị thứ gì chặn lại, mang theo sự khàn đặc khác thường.

 

Kinh Trập cười khẽ, nhưng lại hít vào một hơi.

 

Cũng không biết cọ vào đâu, tóc cọ vào chân người đàn ông, những cơn run rẩy li ti ấy lại rõ ràng vô cùng.

 

"Tự mình, đoán xem?"

 

Dần dần, tiếng th* d*c trở nên rõ rệt, dù có nghiến răng cũng vẫn bật ra tiếng rên hừ hừ.

 

Mãi cho đến khi Hách Liên Dung lại bị cắn thêm một cái, ước chừng là đã b*n r* rồi.

 

Có thứ gì đó dinh dính khác thường được vớt lên bôi lên người đàn ông, Kinh Trập vừa cười vừa thở hổ phển nói: "Ta còn tưởng huynh định lực tốt lắm cơ đấy, kết quả, đây là cái gì?"

 

Kinh Trập cũng chẳng dám nhìn.

 

Cậu lấy da thịt người ta làm khăn lau, cố tình chùi sạch ngón tay, sau đó mới ném quần áo qua trùm lên chỗ đó, thuận tay bóp vài cái. Không ngờ là, cách một lớp vải như vậy mà hơi nóng hầm hập đang nhảy nhót kia vẫn có thể truyền qua.

 

Kinh Trập bực bội nhìn chằm chằm vào nó, dùng sức véo một cái vào đầu. Cho dù là Hách Liên Dung cũng phải căng cứng người dưới cú véo này. Nhưng không ngờ là, lực tay của Kinh Trập không nhỏ, mà cái thứ này thế nhưng vẫn không chịu mềm xuống, thậm chí còn trào ra chút dịch nhầy kéo sợi.

 

"Cái tên này..." Kinh Trập lầm bầm trong miệng, "Sao chẳng thấy chịu thua chút nào thế?"

 

"Hay là em véo thêm cái nữa đi?" Giọng Hách Liên Dung đã mang theo chút hơi suyễn, nhưng nghe lại càng êm tai hơn, "Biết đâu nó sẽ mềm hơn chút."

 

Kinh Trập hừ một tiếng, thực sự muốn tát cho nó một cái.

 

Phải rũ rượi ỉu xìu xuống thì mới hả dạ.

 

Nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng, không nỡ xuống tay thật.

 

"Kinh Trập, chỉ chừng ấy thôi mà đã thỏa mãn rồi sao?" Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần dụ dỗ, "Sao có thể chỉ lo đầu mà không lo đuôi, không để phía sau cũng được sung sướng một chút?"

 

Lời ẩn ý trong câu nói khiến mắt Kinh Trập ẩm hơi nước, cậu đưa tay véo mạnh vào bắp đùi người đàn ông.

 

"Huynh chỉ giỏi tưởng bở."

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Kinh Trập lại nảy ra ý kiến, ỷ vào việc Hách Liên Dung hiện giờ không nhìn thấy gì, cậu cũng to gan hơn một chút.

 

Chẳng bao lâu sau, Hách Liên Dung chỉ cảm thấy có thứ gì mềm mại cọ vào, chợt nhận ra điều gì đó, cánh tay vốn đang thả lỏng bỗng chốc căng cứng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

 

"Chỗ này của huynh, cũng quá..." Kinh Trập thì thầm, "Nóng..." Một lúc sau, cậu lại than nóng quá, cọ không đủ thoải mái.

 

Cậu còn chê không thoải mái, Hách Liên Dung mới thực sự là khó chịu muốn chết đây này.

 

Kinh Trập vốn làm bừa, thích làm thế nào thì làm, chỉ lo cho bản thân mình, lúc nào thấy sướng thì cậu rên to hơn một chút, không sướng thì lầm bầm mắng chửi.

 

Lúc mắng, giọng điệu cũng mềm mại, chẳng có chút sức lực nào.

 

Thế này bảo sao người nghe không như bị lửa đốt?

 

"Kinh Trập, thả ra."

 

Hách Liên Dung trầm giọng nói.

 

"Còn lâu." Kinh Trập tỉnh táo hơn một chút, cười mơ hồ, "Mới được bao lâu chứ?"

 

"Chỉ một mình em, không đủ sướng đâu."

 

"Cái sướng của huynh, ta không nhận nổi đâu." Kinh Trập hừ nhẹ, hoàn toàn không mắc bẫy, "Ta đã chịu đủ khổ sở rồi, huynh cũng phải chịu đi."

 

Lúc trước khi cậu không chịu nổi, Hách Liên Dung nào có nghe lời cậu?

 

Kinh Trập nhất quyết phải hành hạ hắn, đời nào chịu buông tha?

 

Tí tách ——

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, ánh nến cũng đã mờ đi vài phần, Kinh Trập toàn thân ướt đẫm mồ hôi mỏng, chỉ thấy may mắn vì bộ dạng này không ai nhìn thấy, cả người cậu mềm nhũn ra.

 

Chuyện này, nếu không phải để chọc tức Hách Liên Dung, cậu vốn cũng chẳng tham lam gì, chỉ cần thỏa mãn cảm giác là thôi, nào có chuyện làm thêm lần nữa?

 

Cậu vốn luôn thanh tâm quả dục.

 

Chỉ là cậu nghĩ thế thôi, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện không biết từ lúc nào, chiếc áo vắt ngang trước mắt người đàn ông đã trượt xuống, khuôn mặt đẹp đẽ diễm lệ kia lộ ra hoàn toàn, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Trong bóng tối u ám, dường như có một tia đỏ rực bị dồn ép đến cực điểm, dọa Kinh Trập giật mình ngồi bật dậy.

 

Cậu đỏ mặt tía tai, nhưng không còn là do cơ thể bức bách nữa, mà còn mang theo ý vị xấu hổ.

 

Kinh Trập không dám hỏi Hách Liên Dung đã nhìn thấy từ lúc nào, vơ vội quần áo bên cạnh che người, vốn định mở miệng nói chuyện thì thấy cơ bắp trên người đàn ông cuộn lên, đường nét cánh tay đẹp đẽ trôi chảy, tựa như sức mạnh vốn đang ngủ say đều theo những thớ cơ căng cứng này mà thức tỉnh.

 

Sau đó, tứ chi vốn bị trói buộc thế mà lại giãy giụa dưới sức mạnh khủng khiếp này.

 

Da thịt ma sát với dây thừng, cho dù Kinh Trập có lót một lớp, nhưng căn bản không địch lại sức mạnh bùng nổ đột ngột của Hách Liên Dung, thế mà bị kéo căng đến mức phát ra tiếng đứt gãy không chịu nổi.

 

Kinh Trập giật nảy mình: "Hách Liên Dung, dừng lại!"

 

Cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ chảy máu.

 

Cậu hoảng hốt định lao tới cởi trói, thì thấy Hách Liên Dung nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cố chấp ấy ghim chặt cậu tại chỗ, khiến cậu cứng đờ cả người.

 

Đợi đến khi tiếng đứt gãy giòn tan vang lên, mới thấy người đàn ông lật người ngồi dậy. Động tác nhanh nhẹn kia, sao có thể không nhìn ra hắn đã giải được dược tính. Sau đó là những động tác nhanh đến mức mắt thường không nhìn kịp, trước mắt nhòe đi một mảng, ngay sau đó, cậu đã nằm vật ra giường, chỉ có thể nhìn thấy mảng da thịt tr*n tr** to lớn.

 

Tí tách ——

 

Những giọt mồ hôi bị d*c v*ng bức ra, men theo làn da tr*n tr** của người đàn ông, nhỏ xuống người Kinh Trập.

 

Lúc này cậu mới muộn màng cảm thấy nguy hiểm.

 

Ánh mắt Hách Liên Dung nhìn cậu, chẳng phải đang nhìn miếng thịt trên thớt sao?

 

...

 

Mãi đến tận sáng sớm, Càn Minh Cung mới gọi nước.

 

Suốt mấy ngày liền, trong cung yên ắng vô cùng, ngoại trừ Cảnh Nguyên Đế lộ diện, vị chủ tử còn lại thì liệt giường không dậy nổi.

 

Con thú bị ép đến phát điên, khi vượt qua giới hạn thì gần như chẳng còn chút lý trí nào.

 

Kinh Trập quả thực đã hành hạ Hách Liên Dung một trận, chỉ là đến cuối cùng, người phải trả nợ bằng thịt xui xẻo thay, cũng lại là chính cậu.

 

Phen này, đúng là lưỡng bại câu thương.

 

Cũng may là nằm liệt trên giường, người cũng không ra ngoài được, đợi đến khi cơ thể cậu đỡ hơn chút thì những dấu vết trên mặt đã biến mất sạch sẽ.

 

Tông Nguyên Tín mượn cớ đến thỉnh mạch bình an, đặc biệt đến thăm dò xem Kinh Trập sống chết thế nào.

 

Kinh Trập nằm sấp trên giường, rầu rĩ không vui nói: "Đã chết rồi."

 

Tông Nguyên Tín: "Đâu thể nào, ngài mà chết thì cái đầu của ta phải rơi xuống trước rồi."

 

Kinh Trập nghiêng đầu, khó nhọc nhìn y: "Ngài đến làm gì? Cố tình đến cười nhạo ta hả?"

 

"Nào dám nào dám!" Tông Nguyên Tín xua tay liên tục, "Ta ấy à, đến để thỉnh mạch bình an cho lang quân."

 

Y vừa bắt mạch cho Kinh Trập, vừa nói thêm.

 

"Đương nhiên là, cũng muốn tiện thể hỏi xem, thuốc đó có dùng được không?"

 

Vừa nhắc đến chuyện này, Kinh Trập đã tức anh ách.

 

"Ngài rõ ràng nói thứ đó có thể duy trì được bốn canh giờ, ta mới tin ngài. Kết quả thì sao?" Kinh Trập oán trách, "Mới chưa đầy một canh giờ đã hết tác dụng, ngài đây là giúp ta hay hại ta thế hả?"

 

Nếu thực sự là bốn canh giờ, sau khi trêu chọc người ta xong, chắc chắn cậu cũng sẽ để hắn phát tiết... khụ, rồi cứ trói Hách Liên Dung lại đó, tự mình chạy sang thiên điện ngủ một giấc, đợi sáng mai dậy, Hách Liên Dung có nhiều hỏa khí đến đâu chắc cũng tan hết rồi.

 

Kết quả thì hay rồi.

 

Ngược lại còn bị ăn đòn thê thảm một trận.

 

Tông Nguyên Tín: "Không thể nào, ta đã thử rồi, đến con trâu còn bị thuốc đánh ngã, chẳng có lý nào lại không hạ gục được bệ hạ chứ?"

 

Kinh Trập buồn bực vùi mặt xuống: "Cái tên lang băm này."

 

Tông Nguyên Tín vỗ đùi cái đét: "Ta về sẽ cải tiến thêm, đảm bảo lần sau chắc chắn sẽ khác." Y không thể nhận cái tội danh này được.

 

Lần sau? Ai còn dám có lần sau nữa?

 

Kinh Trập đúng là đã trêu chọc Hách Liên Dung đến mức hắn sắp phát điên, nhưng chuyện này đến cuối cùng chẳng phải Kinh Trập vẫn bị lật qua lật lại ăn sạch sành sanh sao?

 

Nghĩ đi nghĩ lại, vụ làm ăn này lỗ to rồi.

 

Thấy Kinh Trập ủ rũ như vậy, Tông Nguyên Tín vẫn không muốn bỏ cuộc.

 

Người như Cảnh Nguyên Đế, nếu đặt vào trước đây thì là dược nhân tuyệt hảo, nhưng cho Tông Nguyên Tín một trăm lá gan, y cũng không dám lấy Hoàng đế ra thử thuốc.

 

Nhưng Kinh Trập thì khác.

 

Nếu cậu ra tay với Cảnh Nguyên Đế, cùng lắm là không xuống giường nổi thôi, Hoàng đế đời nào nỡ động vào cậu?

 

Nói không chừng còn thấy đó là tình thú, trong lòng sướng rơn ấy chứ.

 

Tiếc là Kinh Trập đã quyết tâm, dù Tông Nguyên Tín khuyên bảo mấy lần vẫn dập tắt ý định, nhất quyết không muốn cùng y làm chuyện xấu nữa. Cho dù bị Tông Nguyên Tín ấn huyệt đau đến mức kêu oai oái, gân cốt sắp rã rời cũng không chịu đồng ý.

 

Tông Nguyên Tín đành thôi, nhắc sang chuyện khác: "Dạ cổ sắp chết rồi."

 

Nghe thấy câu này, Kinh Trập mới ngẩng đầu lên.

 

"Đến tuổi rồi sao?"

 

"Cũng chỉ trong mấy ngày này thôi, Du Tĩnh Diệu bảo thế."

 

Con Dạ cổ này đã hành hạ Hách Liên Dung trong cơ thể hắn suốt bao nhiêu năm, nói đáng ghét thì cũng đáng ghét thật, nhưng thứ này chung quy cũng chỉ là một công cụ. Sau khi được lấy ra khỏi cơ thể, Hách Liên Dung chẳng còn để ý đến nó nữa, rõ ràng là không để trong lòng.

 

Con cổ trùng này được Du Tĩnh Diệu mang về nuôi.

 

"Trước khi nó chết, Du Tĩnh Diệu sẽ dùng nó để cho bản mệnh cổ của mình ăn." Vừa nhắc đến chuyện này, Tông Nguyên Tín trông có vẻ hơi phấn khích, "Lang quân, đến lúc đó có muốn đi xem không?"

 

Sắc mặt Kinh Trập trắng bệch, yếu ớt lắc đầu.

 

Dù hiện tại cậu không nghe thấy tiếng cổ trùng nữa, nhưng trước đây vẫn nghe được, chỉ cần nghĩ đến cảnh hai con cổ trùng cắn xé lẫn nhau, mà thực ra hai bên đều đang nói chuyện, là khó tránh khỏi buồn nôn.

 

Kinh Trập không có sở thích kỳ quái như Du Tĩnh Diệu, cậu chỉ là trời xui đất khiến mới dính dáng đến những thứ này.

 

Điều cậu có thể làm là cố gắng không can thiệp vào sự sống chết của những sinh vật nhỏ bé này, dẫu sao có Du Tĩnh Diệu ở đó, chắc cũng không đến nỗi quá tệ.

 

Nhớ tới chuyện này, Kinh Trập hỏi: "Du Tĩnh Diệu vốn muốn rời khỏi hoàng cung mà? Bây giờ định ở lại Thái Y Viện luôn sao?"

 

Tông Nguyên Tín hơi ngẩn ra: "Nàng ta nói với lang quân những chuyện này sao?"

 

Y cũng không hỏi nhiều về lai lịch của Du Tĩnh Diệu, chỉ là sau khi Thái hậu sụp đổ, nàng ta không còn che giấu gương mặt kia nữa. Trong Thái Y Viện này, ai mà không biết cái tên trước đây của gương mặt này chứ.

 

—— Hoàng Nghi Kết.

 

Nhưng biết thì đã sao?

 

Nàng ta có thể ra vào hoàng cung, chứng tỏ Cảnh Nguyên Đế đã ngầm đồng ý, Hoàng đế còn chẳng nói gì, người khác ai dám dị nghị? Căn bản chẳng ai dám nhắc đến chuyện này.

 

"Còn cần phải hỏi sao?" Kinh Trập uể oải bò dậy, ôm eo thở dài, "Nếu nàng ta muốn ở lại trong cung, đó mới là chuyện lạ."

 

Nàng ta hận Thái hậu thấu xương, cũng đâu phải tự nguyện vào cung, mọi chuyện xong xuôi, Du Tĩnh Diệu chắc chắn muốn rời đi. Nhưng hiện giờ nàng ta vẫn ở lại Thái Y Viện, chắc không thể là do Hách Liên Dung cưỡng ép giữ lại đâu nhỉ.

 

"Cả đống cổ trùng ở đó, sao nàng ta nỡ rời đi chứ?" Tông Nguyên Tín cười khẩy, "Nàng ta yêu trùng như mạng, cả đời này e là sống chết với đống cổ trùng đó rồi."

 

Mỗi người một chí hướng, Kinh Trập cũng không nói gì thêm.

 

Cậu vận động gân cốt, phát hiện sau khi được Tông Nguyên Tín xoa bóp, cơ thể quả thực thoải mái hơn chút.

 

Trò chuyện thêm vài câu, Tông Nguyên Tín xách hòm thuốc rời đi.

 

Sức khỏe Kinh Trập khá hơn, tự nhiên phải tranh thủ đi học. Cậu đã cho Trương Văn Lục leo cây mấy ngày, nếu còn trốn nữa, e là ông ấy sẽ nổi giận mất.

 

Nào ngờ, sau khi Trương Văn Lục đến, đối với chuyện Kinh Trập đi đâu mấy ngày nay lại chẳng mấy bận tâm, toàn tâm toàn ý kiểm tra học vấn của cậu, thấy kiến thức cậu nhớ chắc chắn, lại bắt đầu dạy cậu học hành.

 

Một hai canh giờ trôi qua, thế mà ngoại trừ chuyện sách vở, không hề có một câu chuyện phiếm nào.

 

Chuyện này không bình thường chút nào.

 

Tính cách của tiên sinh chưa bao giờ trầm ổn như vậy, thi thoảng ông vẫn hay nói năng tưng tửng, trêu đùa vài câu, sao hôm nay lại im lặng thế này?

 

Đợi đến lúc nghỉ giải lao, Kinh Trập thấy tiên sinh uống xong một tuần trà mới hỏi: "Tiên sinh, hôm nay sao ngài lại im lặng thế, khiến học trò có chút không quen."

 

Trương Văn Lục liếc xéo cậu một cái: "Đừng có nói chuyện với ta."

 

Kinh Trập ngẩn ra, còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ vì xin nghỉ mấy ngày nên tiên sinh không vui? Nhưng theo tính cách của Trương Văn Lục, chắc chắn sẽ không như vậy.

 

"Ngươi mà bắt chuyện với ta, ta nhất định sẽ không nhịn được mà moi tin tức từ chỗ ngươi." Trương Văn Lục sờ sờ cái cằm trơn nhẵn của mình, lắc đầu gật gù nói, "Vẫn nên giữ mối quan hệ thầy trò thuần túy đi thôi."

 

Kinh Trập nghe Trương Văn Lục nói vậy, chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện?

 

Kinh Trập điểm lại những chuyện xảy ra gần đây một vòng, nếu thực sự được coi là chuyện lớn, thì chỉ có chuyện Thụy Vương mưu phản.

 

Tin tức này, đã truyền ra ngoài rồi sao?

 

Kinh Trập chớp mắt nhìn Trương Văn Lục: "Nếu là chuyện liên quan đến Thụy Vương, thì hỏi ta, ta cũng không biết đâu."

 

Trương Văn Lục tiếp tục sờ cằm: "Có liên quan đến Thụy Vương, mà cũng không phải."

 

Kinh Trập nhíu mày, lần này thì chịu chết, không biết Trương Văn Lục muốn hỏi cái gì. Tuy nhiên, tiên sinh nghe cậu nhắc đến Thụy Vương, cũng chủ động kể lại chuyện xảy ra trong triều.

 

Nói là chuyện này gây ra sóng to gió lớn, hai ngày trước đã điểm binh mã lương thảo, Cung Vĩ Kỳ tướng quân làm chủ soái, dẫn quân hai vùng Nam Bắc, nhất quyết phải bắt được phản quân.

 

Kinh Trập dốt đặc cán mai về quân sự, Trương Văn Lục nói thì cậu nghe, cũng chẳng đưa ra bình luận gì.

 

"Thực ra Thụy Vương đi đến bước đường này cũng chẳng có gì lạ." Lời này của Trương Văn Lục nói ra, kỳ thực to gan lớn mật vô cùng, "Năm xưa tất cả các vương gia đều được rời kinh, duy chỉ có ngài ấy là không được, bị giữ lại ở kinh thành. Thái hậu nói là muốn tốt cho ngài ấy, nhưng thực ra cũng là tầm nhìn hạn hẹp."

 

Ở kinh thành khéo léo đưa đẩy thì có ích lợi gì?

 

Bao nhiêu hoàng tử hoàng tôn ai chẳng muốn làm chủ ở đất phong, cứ bắt người ta ở lại kinh thành chịu cảnh thấp kém hơn người, Thái hậu ngay từ đầu đã đi sai nước cờ này rồi.

 

"Tiên sinh, ngoại trừ bệ hạ ra, trong số các vương gia này, ngài coi trọng ai nhất?"

 

Trương Văn Lục nghe Kinh Trập hỏi câu này, không nhịn được rùng mình một cái, chỉ vào mũi cậu cười mắng: "Ta cứ tưởng gan ta đã đủ lớn rồi, nào ngờ trên đời này còn có kẻ ngông cuồng như ngươi, lời này mà cũng dám hỏi sao?"

 

Lời này nói khó nghe ra, chẳng phải là đang hỏi ngoài Cảnh Nguyên Đế ra thì ai có thể làm Hoàng đế sao?

 

Kinh Trập lau mồ hôi, ở cùng Hách Liên Dung lâu ngày, cậu đã quên béng mất sự cẩn trọng nhỏ nhẹ thường ngày, bị người ta chiều hư đến mức ăn nói cũng quá thẳng thừng.

 

Tuy cậu hỏi không quá lộ liễu, nhưng trước mặt con hồ ly già như Trương Văn Lục, chẳng lẽ còn không nghe ra ý của Kinh Trập sao? Nhưng ý của cậu cũng chỉ muốn biết trong mắt người ngoài, mấy vị vương gia này rốt cuộc thế nào.

 

Trương Văn Lục: "Nếu cứ phải so bó đũa chọn cột cờ, thì cũng chỉ có mỗi Thụy Vương."

 

Người này cũng thật có bản lĩnh.

 

Vừa mới mắng Kinh Trập to gan, bản thân ông ta cũng dám nói toạc ra, chẳng hề lo lắng lời này nếu truyền đến tai Cảnh Nguyên Đế thì có khi đầu rơi xuống đất.

 

"Ngài ấy có thể làm một vị vua giữ nước, không tính là xuất sắc, nhưng cũng không tồi." Trương Văn Lục nói, "Còn những người khác, Bình Vương quá nhát gan, An Vương không có tài lược, Hằng Vương tính tình tàn bạo, còn hung ác hơn cả bệ hạ, tự nhiên là không được."

 

"Vậy Thọ Vương thì sao?"

 

Trương Văn Lục nhìn Kinh Trập một cái, trầm ngâm: "Vấn đề lớn nhất của Thọ Vương là háo sắc, những mặt khác thì cũng tạm ổn." Ông nhìn ngó xung quanh, ghé sát vào Kinh Trập, hạ thấp giọng nói, "Cái này thực ra cũng không phải lỗi lớn, nhưng khi ngài ấy nổi cơn sắc dục lên là bất chấp tất cả, từng trêu ghẹo cả một vị thái phi nào đó."

 

Kinh Trập giật mình kinh hãi, thái phi... chẳng phải là phi tần của Tiên đế sao?

 

Tin tức này, ngay cả Trương Văn Lục cũng biết, vậy thì thanh danh của Thọ Vương này e là chẳng ra gì.

 

Trương Văn Lục nói xong chuyện tày trời này, thế mà còn có chút hào hứng, hoàn toàn vứt bỏ vẻ trầm ổn ban nãy ra sau đầu, "Vừa nãy ngươi hỏi ta tại sao không nói chuyện, thực ra cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì. Tình cờ lần này Thụy Vương giương cao ngọn cờ Thanh quân trắc*, ngươi cũng biết đấy, mấy cái danh nghĩa này toàn là gán ghép lung tung, vị Hoàng đế nào mà bên cạnh có một hai kẻ được sủng ái, thường sẽ bị lôi ra điểm mặt chỉ tên..."

 

*Thanh quân trắc: dẹp sạch nịnh thần bên cạnh vua.

 

"Cho nên, lần này, đến lượt ta?"

 

Kinh Trập cảm thấy buồn cười, nhận ra ý trong lời nói của Trương Văn Lục.

 

"Cũng gần như thế, chẳng có gì quan trọng đâu." Trương Văn Lục xua tay qua loa, "Dạo này ngoài chuyện của Thụy Vương, có mấy kẻ lắm mồm cũng mượn cái cớ này để sinh sự ấy mà."

 

Trương Văn Lục nói úp úp mở mở, nhưng Kinh Trập lờ mờ đoán được sự khó xử trong đó.

 

Thụy Vương muốn "Thanh quân trắc", triều đình đương nhiên sẽ truy cứu cái danh nghĩa này của hắn ta, áp lực chắc chắn không nhỏ, vậy mà Hách Liên Dung lại chẳng nói gì với cậu cả.

 

Trương Văn Lục thấy Kinh Trập trầm tư, bèn nói thêm: "Ngươi đã không biết gì, chắc chắn bệ hạ cũng không nói, là do cái miệng ta ngứa ngáy, ngươi đừng để trong lòng. Còn chuyện trong triều, chẳng qua chỉ là mấy tên hề nhảy nhót làm trò, đánh tiên phong thôi, chứ bàn đến chuyện thực tế, chắc chắn chẳng ai dám mở miệng đâu."

 

Lời Cảnh Nguyên Đế nói ở Tụ Hiền Điện đâu phải nói chơi.

 

Đừng thấy bây giờ cãi nhau ỏm tỏi, thực ra kẻ đang làm loạn toàn là tôm tép riu, cá lớn thực sự thì một con cũng chưa mở miệng, đều đang giả câm giả điếc cả đấy.

 

Cơn hứng thú này của Hoàng đế kéo dài bao lâu, không ai biết được, nhưng lời đe dọa của hắn là thật trăm phần trăm.

 

"Chỉ có điều, chuyện ta từng nói với ngươi trước đây, ngươi vẫn nên để tâm." Trương Văn Lục nhắc nhở, "Ngươi chung quy vẫn phải xuất cung, như thế mới tốt hơn."

 

Kinh Trập: "Học trò đã hiểu."

 

Sóng gió trong triều huyên náo ồn ào, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào đến Càn Minh Cung. Ngược lại, bên ngoài cung cấm, kinh thành lại vì chuyện này mà náo động xôn xao, gần như đi đến đâu, từ đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe thấy người ta bàn tán.

 

Các tửu lầu quán trà vốn đã tụ tập nhiều kẻ nhàn rỗi, nay lại càng tranh luận không ngớt về chuyện đại sự quốc gia.

 

Trước kia Cảnh Nguyên Đế phế bỏ hậu cung, kinh thành đã một phen náo nhiệt; nay Thụy Vương lại tạo phản, giương cao ngọn cờ "Thanh quân trắc", lời trong lời ngoài đều ám chỉ bên cạnh quân vương có kẻ nịnh trên nạt dưới, mê hoặc thánh thượng, chuyện này sao có thể không khiến người ta phấn khích.

 

"Ta đã nói mà, bên cạnh Hoàng đế chắc chắn có kẻ nịnh thần, nên mới xảy ra chuyện trước đó..."

 

"Bệ hạ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, Thụy Vương muốn dẹp sạch nịnh thần bên cạnh vua cũng là lẽ thường."

 

"Các người nói cái gì thế? Theo ta thấy, Thụy Vương chắc chắn là vì bệ hạ không tha cho Thái hậu nương nương nên mới đến báo thù..."

 

"Thái hậu cái gì? Bây giờ phải gọi là Hoàng thị chứ? Bà ta xứng sao?"

 

"Hoàng thị năm xưa thực sự mưu phản ư? Các người có nhớ không, Hoàng gia vừa lụi bại không lâu thì xảy ra một chuỗi sự việc này, nghe đồn là cổ trùng, trên đời này làm gì có chuyện lạ đời thế? Chẳng lẽ..."

 

"Nói đi nói lại, ý ngươi là bệ hạ bịa chuyện chứ gì?"

 

"Nào dám nào dám, lời này ta đâu có nói."

 

"Hừ, mấy người chẳng qua là cảm thấy, Hoàng thị muốn báo thù cho Hoàng gia, còn Thụy Vương thì báo thù cho Hoàng thị, đúng không? Các người muốn bênh vực kẻ ác như Hoàng Khánh Thiên sao? Ai cũng chửi kẻ ác, nhưng ai cũng muốn làm kẻ ác, phải không?"

 

"Ngươi ăn nói kiểu gì đấy hả?"

 

Nói qua nói lại, quán rượu trở nên ồn ào hỗn loạn, tiếng chửi bới, tiếng bát đĩa va chạm bay tứ tung, thật sự là náo nhiệt vô cùng.

 

Đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán, cứ như là đại sự của cả kinh thành, bất kể là hang cùng ngõ hẻm, quan lại quyền quý hay thường dân áo vải, gần như không ai là không biết chuyện này.

 

Dẫu sao cũng là người sống dưới chân thiên tử, cho dù là dân thường thì cũng lanh lợi hơn người bên ngoài vài phần.

 

Những tin tức vụn vặt này tụ lại thành dòng chảy, cuối cùng cô đọng thành sách, biến thành vài trang giấy mỏng manh, xuất hiện trên án thư.

 

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi quỳ trên sập đánh cờ. Động tác của hắn ta tùy ý tản mạn, người ngồi đối diện hắn, chính là Mưu Quế Minh.

 

Mưu Quế Minh thận trọng hơn nhiều, mỗi nước cờ đều phải suy tính rất lâu mới hạ xuống.

 

Thứ nhất là vì Mưu Quế Minh vốn cẩn trọng, thứ hai là gã phải kiềm chế kỳ lực của mình, sợ lỡ tay thắng đối phương.

 

Mưu Quế Minh có thể đỗ đạt khoa cử, có được danh tiếng như ngày hôm nay, tuy có quý nhân phù trợ, nhưng cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình.

 

Kỳ nghệ của gã cũng rất khá.

 

Tuy nhiên, qua ba ván cờ, Mưu Quế Minh không còn giữ được vẻ thoải mái nữa, bởi người đánh cờ với gã cũng có bản lĩnh không tồi.

 

Vị quản sự này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

 

Kể từ khi Mưu Quế Minh gặp được quý nhân, số lần gặp mặt vị quản sự này trong những năm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Gần đây gã đến kinh thành, ngược lại lại thường xuyên gặp gỡ người này.

 

Chỉ là mỗi lần gặp mặt, địa điểm đều thay đổi.

 

Đến nay đã là lần thứ năm, thứ sáu rồi.

 

Mỗi lần đều là một địa điểm xa lạ. Tuy nói thỏ khôn có ba hang, nhưng thế này thì cũng quá nhiều nơi rồi.

 

Mưu Quế Minh thầm tính toán trong lòng, nhưng ngoài mặt không nói gì.

 

Gã không có dã tâm lớn đến thế, cục diện kinh thành dạo gần đây có chút bất ổn, quản sự lại liên tục triệu kiến khiến Mưu Quế Minh có phần lo lắng.

 

Gã cùng lắm cũng chỉ muốn làm quan, nhưng cũng biết rõ việc mình làm rất nguy hiểm.

 

Những năm này, từ Giang Nam đến kinh thành, hành động của Mưu Quế Minh chẳng khác nào liên tục thu thập tin tức cho người khác. Người này là vị vương gia nào, hay là ngoại tộc có dã tâm cũng vậy, đứng trước mạng sống, Mưu Quế Minh sẽ không suy xét quá nhiều.

 

Nhưng khi đến kinh thành, đỗ khoa cử, lại đón nhận tin Thụy Vương tạo phản, cho dù Mưu Quế Minh muốn bịt tai trộm chuông, cũng gần như đoán ra được...

 

Người đứng sau bọn họ, hẳn là Thọ Vương.

 

Nghe nói, tuổi tác của Thọ Vương cũng tầm ba mươi.

 

Mưu Quế Minh nhìn chằm chằm bàn cờ, có chút căng thẳng.

 

Cũng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.

 

"Ngươi căng thẳng làm gì?" Khổ nỗi người đối diện lại cực kỳ nhạy bén, quản sự cười cười, "Chẳng lẽ cảm thấy sắp thua rồi sao?"

 

Thua, từ này nghe thật chói tai.

 

Đánh cờ cần phải tâm bình khí hòa, nếu không thể tĩnh tâm, nước cờ sẽ loạn, cũng khiến đối phương nhìn ra sự rối bời trong lòng mình.

 

Mưu Quế Minh dứt khoát ném quân cờ trở lại hộp, khom người nói: "Kỳ nghệ của quản sự cao siêu, tại hạ không bằng."

 

Quản sự cười lớn: "Mưu Quế Minh, kỳ nghệ của ngươi còn hơn ta nhiều, đừng có khiêm tốn." Hắn ta nói vậy rồi cũng thuận tay ném quân cờ trở lại, không có ý định đánh tiếp.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có hai người đi vào.

 

Mưu Quế Minh theo bản năng đứng dậy: "Quản sự, vậy ta xin phép..."

 

"Không sao, ngồi xuống nghe đi."

 

Mưu Quế Minh mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng vẫn buộc phải ngồi xuống.

 

"...Sau khi Trương Thế Kiệt bị bắt, tiêu cục Trương gia không có động tĩnh gì... Mẹ con Liễu thị bốc hơi khỏi thế gian, không biết đi đâu..."

 

"...Người của chúng ta không thể tiếp cận Ngô Kỳ như trước nữa..."

 

"...Thất bại..."

 

Mưu Quế Minh nghe mà tim đập chân run.

 

Gã chỉ là một trong những người dưới trướng vị quản sự này, không phải chuyện gì cũng biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, chuyện này là một ví dụ.

 

Mưu Quế Minh chỉ lờ mờ nghe ra, mục đích của quản sự không nằm ở Trương Thế Kiệt và tiêu cục, mà là ở hai mẹ con Liễu thị kia.

 

Kế hoạch thất bại, cũng không nhìn ra quản sự có tức giận hay không, hắn ta chỉ nhạt giọng nói: "Một chút dấu vết cũng không để lại à?"

 

"Tuy không biết mẹ con Liễu thị đi đâu, nhưng nghe nói Dung phủ gần đây có động tĩnh lớn, mấy hôm trước tìm một đám thợ thủ công đến tu sửa, chỉ mất có hai ba ngày."

 

Thời gian gấp, tốc độ nhanh, người làm chắc chắn là tay lão luyện.

 

Nếu không thì thợ thường làm sao xong trong hai ba ngày được?

 

Dung phủ...

 

Mưu Quế Minh nghe đến đó thì có chút lo lắng.

 

Nếu Dung phủ này thực sự là cái Dung phủ mà hắn đang nghĩ tới, vậy chẳng phải có liên quan đến Sầm Văn Kinh sao?

 

Nơi Mưu Quế Minh ra vào giờ đã khác xưa nhiều.

 

Người khéo léo đưa đẩy như gã, có một số tin tức không cần cố ý nghe ngóng, dân thường không biết nhưng gã lại dễ dàng biết được. Tỷ như tên họ của người tình Cảnh Nguyên Đế, tỷ như mối quan hệ giữa Sầm Văn Kinh và Dung phủ, tuy không biết tường tận từng chi tiết, nhưng cũng biết rất rõ.

 

Có nhiều tin tức còn là do gã tự mình chỉnh lý rồi nộp lên.

 

Quản sự khẽ thở dài: "Tuy cũng biết chưa chắc đã thành công. Nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp, chẳng lẽ đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng này, mẹ con Liễu thị lại quay về Dung phủ?" Câu này giống như lẩm bẩm một mình, nhưng Mưu Quế Minh nghe mà tim đập thình thịch.

 

...Mẹ con Liễu thị, quay về, Dung phủ, Sầm Văn Kinh...

 

Mấy từ này cứ xoay vòng trong đầu Mưu Quế Minh.

 

Gã thầm kêu khổ trong lòng, hận không thể lúc nãy mình đã đi ra ngoài, bí mật như vậy sao lại để gã biết chứ?

 

Quản sự hoàn hồn, phất tay bảo hai người kia lui ra.

 

Sau đó, người đàn ông này nhìn Mưu Quế Minh, đáy mắt mang theo vài phần hứng thú: "Mưu Quế Minh, ta biết ngươi thông minh, những năm nay, người có thể đi đến bước đường này như ngươi cũng là hiếm có."

 

Ngay từ câu đầu tiên quản sự nói ra, Mưu Quế Minh đã đứng dậy. Càng nghe, sắc mặt gã càng trắng bệch, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, "Tại hạ không dám."

 

"Có gì mà không dám, ngươi có bản lĩnh như vậy là tài năng của ngươi." Quản sự cười nhạt nói, "Tuy nhiên, ngươi cũng nên biết rõ, kinh thành này nhân tài xuất hiện lớp lớp, hiện giờ lại đang là lúc gió giục mây vần. Trước đó kinh thành mất một cứ điểm, thất lạc không ít tình báo, trong số đó có lẽ có chút liên quan đến ngươi."

 

Mưu Quế Minh mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

 

"Mưu Quế Minh, thân phận của ngươi ngoài sáng đã không còn đủ an toàn nữa." Quản sự nói, "Đây mới là lý do trước đó bảo ngươi đi tránh đầu sóng ngọn gió."

 

Mưu Quế Minh mặt cắt không còn giọt máu: "Quản sự cứu ta."

 

"Tất nhiên là phải cứu ngươi," Quản sự cúi đầu, vỗ vai gã, cười nói, "Nhưng trước đó, có một việc cần ngươi đi làm."

 

Bàn tay đè trên vai gã, tựa như một lời đe dọa không lời.

 

...

 

Cả tháng Năm, đủ loại quân báo tới tấp bay về.

 

Cung tướng quân bắt tay với Bình Vương, kịp thời ngăn chặn thế công xuống phía Nam của Thụy Vương. Qua vài lần giao tranh, thế mà đã đuổi được người ra khỏi thành trì, buộc phải tháo chạy vào vùng núi.

 

Tuy nhiên phản quân thông thuộc địa hình, dù có chút thất thế nhưng nhất thời cũng rất khó tiêu diệt.

 

Đến tháng Sáu, thế mà lại mất dấu phản quân.

 

Truy đuổi dọc đường, hẳn là đã trốn vào trong rừng núi.

 

Cung Vĩ Kỳ ra lệnh lục soát núi, đông người như vậy, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay mất? Nhưng Bình Vương đã kịp thời ngăn cản Cung tướng quân, chỉ nói địa hình nơi này phức tạp, nếu mạo muội tiến vào, e rằng sẽ trúng bẫy.

 

"Tướng quân hãy đợi thêm chút nữa, biết đâu bọn chúng thực ra đang bày nghi binh trận thì sao."

 

"Vương gia dường như rất nắm chắc?"

 

Cung Vĩ Kỳ nghi ngờ hỏi.

 

Bình Vương là một nam tử có tướng mạo bình thường, nói năng cũng rất cẩn trọng. Tuy nói hắn đã đến tiền tuyến, nhưng thực ra bên cạnh lúc nào cũng có mười mấy thị vệ đi theo, mười hai canh giờ đều có người túc trực. Hành động nhát gan như vậy, thân là võ tướng, Cung Vĩ Kỳ nhìn không thuận mắt cho lắm.

 

Bình Vương khẽ cười: "Có lẽ là vì, bổn vương có nội ứng."

 

Bắt được Thụy Vương là chuyện sớm muộn.

 

Nhưng bắt như thế nào, là không tốn một binh một tốt hay tổn thất nặng nề, đó đều là những cách thắng khác nhau. Có thể nhẹ nhàng hơn, tự nhiên chẳng ai muốn đi con đường khó khăn hơn cả.

 

Cung Vĩ Kỳ tò mò hơn là, nội ứng của Bình Vương rốt cuộc là ai?

 

Bình Vương nghĩ ngợi, thở dài: "Là một người hơi đáng sợ."

 

Trên đời này có những người không thể đắc tội.

 

Có kẻ điên cuồng như Hoàng đế, cũng có kẻ... vốn là người tốt. Người tốt như vậy khi bị ép đến đường cùng, lột xác thành ác quỷ thì cũng không thể coi thường.

 

Kẻ đó giống như con rắn độc ẩn mình trong bóng tối.

 

Đến chết mới thôi.

 

...

 

A Tinh đang dẫn đường.

 

Địa hình phức tạp như vậy, muốn dẫn binh mã đi qua, phải là tay lão luyện thông thạo địa hình mới làm được. Trong quân trướng này, không ai có tư cách hơn A Tinh, dù sao gã cũng xuất thân từ sơn tặc, vốn đã quen thuộc với những nơi thế này. Lại thêm vài thợ săn bản địa dẫn đường, bọn họ tìm lối đi riêng, đi một con đường không tồn tại trên bản đồ.

 

Tuy quanh co khúc khuỷu, nhưng có thể tránh được sự truy đuổi của Cung Vĩ Kỳ.

 

Cung Vĩ Kỳ là loại chó điên hễ cắn là không nhả, vừa nghe tin triều đình phái hắn đến, Hách Liên Đoan đã biết không thể giải quyết êm đẹp được.

 

Người này phong cách hành quân xảo quyệt đa biến, duy chỉ có một điểm là tính tình không tốt, nếu nổi nóng lên thì cũng rất bốc đồng. Mấy ngày nay, Hách Liên Đoan vẫn luôn dùng chiến thuật quấy rối, cố gắng chọc giận Cung Vĩ Kỳ.

 

Kẻ này nếu mất đi lý trí thì dễ rơi vào thế bị động.

 

Tránh vào đường lạ, cả đường đều hành quân cấp tốc, thời gian đi qua đường núi ước chừng mười ngày, vì thế bọn họ vứt bỏ không ít hành lý nặng, chỉ mang theo lương khô đủ cho mười mấy ngày. Lương thảo tiếp tế đến lúc đó sẽ hội họp tại đầu đường, tất cả đều nằm trong tính toán của Trần Tuyên Danh.

 

Hôm nay là ngày thứ mười.

 

Theo thời gian dự tính, còn nửa canh giờ nữa, bọn họ sẽ ra khỏi đường núi. Lúc này, A Tinh cho dừng hành quân gấp, chuẩn bị nghỉ ngơi chỉnh đốn lần cuối.

 

Có binh lính đưa túi nước tới, A Tinh uống một ngụm rồi lắc đầu. Lúc này đã là chặng cuối, lương khô và nước sạch của bọn họ không còn nhiều, phải dùng tiết kiệm một chút.

 

A Tinh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng thần, kết quả chưa chợp mắt được bao lâu thì có người đến tìm gã. A Tinh mở mắt ra nhìn, thấy người tới là Hoàng Phúc.

 

Hoàng Phúc đã lớn phổng phao, trông có vẻ hơi gầy gò.

 

Cậu ta nói: "Vương gia tìm ngươi qua đó."

 

A Tinh nhanh nhẹn đứng dậy, chậm rãi đi theo sau Hoàng Phúc. Kể từ khi Hoàng Phúc bắt đầu tiến bộ, Thụy Vương cũng bắt đầu sai bảo cậu ta làm một số việc.

 

"A Tinh, mau lại đây."

 

Hách Liên Đoan từ xa nhìn thấy A Tinh liền gọi gã lại ngồi xuống, Hoàng Phúc cũng tìm một chỗ đứng đợi. Ở đây vây quanh khoảng mười mấy người, đều được coi là tâm phúc của Hách Liên Đoan.

 

"Vương gia, nơi này cách đầu đường chỉ còn nửa canh giờ. Tuy đoạn đường này cũng coi là an toàn, vẫn chưa thấy bóng dáng truy binh... nhưng trước khi đến đầu đường, vẫn nên phái đội tiên phong đi xem xét trước."

 

"Đường Hoan, việc này giao cho ngươi."

 

"Vâng."

 

"...Rời khỏi đầu đường, nếu không có tung tích truy binh, vậy chúng ta..."

 

"Tên Cung Vĩ Kỳ đó chắc chắn không ngờ tới..."

 

"...Bình Vương có cẩn trọng đến đâu cũng khó tránh khỏi..."

 

Cuộc thảo luận diễn ra sôi nổi và nhanh chóng.

 

Chẳng bao lâu sau, mọi việc đã được an bài. Gương mặt Hách Liên Đoan rất bình tĩnh, dẫu sao tuy hắn nhìn có vẻ chật vật, nhưng thực ra trong tay vẫn còn nắm giữ con át chủ bài.

 

Vừa rời khỏi đầu đường, bọn họ sẽ lập tức dẫn một bộ phận người vượt sông.

 

Hách Liên Đoan ở bên kia sông vốn cũng có giấu binh mã. Chỉ cần qua sông, Cung Vĩ Kỳ muốn đuổi theo cũng không dễ dàng.

 

Còn việc qua sông thế nào, Hách Liên Đoan đã sớm nắm trong tay một con đường bí mật an toàn, tự nhiên không cần nói ra.

 

Những người này, không phải ai cũng có thể được mang đi.

 

Kẻ bị bỏ lại, tự nhiên là quân cờ thí.

 

Chỉ là chuyện này vẫn còn bí mật, đến giờ vẫn chưa ai hay biết. Chỉ có vài tâm phúc của Thụy Vương như Trần Tuyên Danh, Vương Chiêu, A Tinh là biết rõ, bọn họ chắc chắn sẽ được mang theo.

 

Ánh mắt Hách Liên Đoan rơi trên người Hoàng Phúc, rồi lại lơ đãng dời đi.

 

Chẳng bao lâu sau, thời gian nghỉ ngơi đã hết, mọi người sau khi chỉnh đốn xong xuôi liền lần lượt đứng dậy. A Tinh đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói căng thẳng của Trần Tuyên Danh, mang theo chút sắc nhọn vang lên: "Không đúng!"

 

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ta, chỉ thấy sắc mặt vị mưu sĩ này trắng bệch, "Vương gia, tình hình có chút không đúng."

 

"Sao lại không đúng?" Hách Liên Đoan hỏi, "Chúng ta đi sai đường sao?"

 

Trần Tuyên Danh nhìn A Tinh, lắc đầu nói: "Không, không phải nhóm A Tinh dẫn sai đường. Nhưng mà, ta từng nói với An Mộc, nếu đến đầu đường đúng giờ thì nhất định phải phái người tới. Tính toán thời gian, cho dù có trễ thế nào thì cũng phải có người đến hội họp rồi chứ."

 

An Mộc chính là người chịu trách nhiệm áp tải lương thảo, đến đầu đường hội họp với bọn họ.

 

Nhưng cho đến khi bọn họ nghỉ ngơi xong xuôi, vẫn chưa có ai tới.

 

Trần Tuyên Danh cẩn trọng vô cùng, lập tức nhận ra có chuyện chẳng lành.

 

Sắc mặt Hách Liên Đoan khẽ biến, nếu đầu đường không có người tới thì chỉ có hai khả năng. Một là An Mộc tính sai thời gian, bọn họ vừa mới đến, hắn chưa kịp phái người tới; hai là đầu đường xảy ra chuyện rồi, lương thảo bố trí trước đó chưa đến nơi.

 

Nếu là vế trước thì tốt, nhưng nếu là vế sau thì sao?

 

Nếu không có lương thảo, đám người bọn họ sẽ ngồi ăn sơn lở núi, tuy trong rừng núi cũng có cái ăn cái uống, nhưng dẫu sao cũng không tiện, chẳng lẽ bao nhiêu người thế này lại tản ra đi săn trong rừng hết sao?

 

A Tinh: "Hay là để ta dẫn người đi thám thính trước?"

 

"Không ổn." Trần Tuyên Danh lắc đầu, "Ta đoán bọn họ tám chín phần mười là xảy ra chuyện rồi. Ngươi mà đi chính là đi nộp mạng."

 

Vương Chiêu: "Sao có thể chứ? Kế hoạch này vốn cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, An Mộc cũng đi mật đạo, nếu xảy ra chuyện..."

 

Lời hắn còn chưa dứt, lộc cộc, lộc cộc ——

 

Tiếng vó ngựa vang lên từ xa, giữa chốn sơn đạo bí mật này lại có vẻ dị thường. Mọi người không kìm được nhìn về phía đó, từ xa thấy một đoàn người ngựa đang lao nhanh về phía họ.

 

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chớp mắt đã tới gần, người đi đầu trông rất quen mắt.

 

Vương Chiêu phấn khích nói: "Nhìn kìa, kia chẳng phải là An Mộc sao?"

 

Mọi người kích động, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngay cả Trần Tuyên Danh vẫn luôn căng thẳng cũng từ từ thở ra một hơi, không còn lo lắng như trước.

 

Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng này, Hoàng Phúc nãy giờ vẫn nheo mắt nhìn về phía xa bỗng hét lên một tiếng chói tai: "Không đúng ——"

 

Gần như cùng lúc với tiếng hét này là một dự cảm nguy hiểm ập tới.

 

Hách Liên Đoan gần như không chút suy nghĩ lăn mình ngay tại chỗ, tư thế vô cùng chật vật nhưng cũng tránh được nhát đao đầu tiên. Tốc độ hắn rất nhanh, lăn cũng khá xa.

 

Khoảng cách gần như vậy, chẳng lẽ có gian tế ngay bên cạnh hắn?

 

Nhưng đao chém không trúng, tiếp theo lại là mũi tên bay tới.

 

Mũi tên xé gió, cắm phập vào đùi Hách Liên Đoan. Hắn hít hà một hơi khí lạnh, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, rốt cuộc là kẻ nào!

 

"Tại sao?"

 

Hách Liên Đoan bàng hoàng tột độ, hắn nhìn chằm chằm vào người đang giương cung bắn tên kia, hắn đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là người này!

 

A Tinh: "Tại sao?"

 

Gã khẽ nói.

 

"Rất nhiều năm qua, ta cũng muốn hỏi câu này... Tại sao!"

Bình Luận (0)
Comment