Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 103

Sáng sớm tinh mơ, Liễu thị vừa mới dậy đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Dung phủ vốn chẳng rộng rãi gì, tiền viện hậu viện cách nhau cũng chỉ vài bước chân, hễ có ai đi lại trong sân là y như rằng sẽ nghe thấy tiếng động.

 

Lúc mới mua căn nhà này, bọn họ dự tính chỉ để người nhà mình ở. Nhà neo người, vốn cũng chẳng cần bao nhiêu kẻ hầu người hạ.

 

Chỉ cần một đầu bếp nữ, một người gác cổng, thêm một thư đồng chạy việc vặt là đã quá đủ rồi.

 

Vốn dĩ là tòa trạch viện nhỏ bé, nay ở nhiều người như vậy, thế mà vẫn tĩnh lặng như tờ. Ngay cả ngày thường cũng chẳng nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo nào. Nghĩ kỹ lại... những người kia hẳn đều là người được đưa ra từ trong cung, nên mới được huấn luyện bài bản đến thế.

 

Liễu thị khẽ thở dài trong lòng.

 

Thực ra ngẫm lại, chuyện này ngay từ đầu đã có quá nhiều sơ hở. Bất kể là vị đại nhân lặn lội đường xa đến Đồng Châu đón bọn họ, hay thứ uy áp toát ra trên người Hách Liên Dung... thậm chí, ngay trong lời kể của Kinh Trập... nhiều biến cố như vậy, lẽ ra bà phải sớm nhận ra thân phận của người đàn ông này không tầm thường.

 

Nghĩ theo hướng đó, Kinh Trập đã bị cuốn vào những chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

 

Trong lời kể của cậu, rốt cuộc có bao nhiêu phần là nói giảm nói tránh, bao nhiêu phần hời hợt cho qua những hiểm nguy, để đến mức người nhà nghe xong cũng chẳng thể lập tức nhận ra điểm kỳ lạ?

 

Sống trong hoàng cung, nào có chuyện dễ dàng như thế?

 

Bên ngoài trời đang lất phất mưa bụi. Tuy tiếng mưa không lớn, nhưng hạt mưa gõ vào mái hiên tạo nên những âm thanh lanh lảnh, khiến bà nhất thời nghe đến ngẩn ngơ.

 

...Đứa nhỏ Kinh Trập này, trong lòng rốt cuộc đã chôn giấu bao nhiêu đắng cay?

 

Vậy mà một câu cũng chẳng chịu nói ra.

 

Liễu thị cứ nghĩ ngợi miên man, trằn trọc khiến Sầm Lương nằm bên cạnh cũng bị đánh thức.

 

"Mẹ?"

 

"Không sao, con ngủ tiếp đi."

 

Liễu thị dỗ dành Sầm Lương đang mơ màng, đợi con gái ngủ lại rồi mới chậm rãi ngồi dậy, nương theo tiếng mưa rả rích bước đến bên cửa sổ.

 

Liễu thị đẩy cửa sổ ra, nhìn màn mưa bên ngoài.

 

Trong màn mưa, có người đang che ô, dẫm lên con đường lát đá, cẩn thận từng bước đi đến bên cạnh chái nhà phía Tây, không biết đang cúi người nói cái gì. Cách một lớp màn mưa mờ ảo, Liễu thị lờ mờ nhận ra, đó là Kinh Trập.

 

Chẳng bao lâu sau, Kinh Trập từ trong đống bùn lầy lôi ra một chú chó nhỏ.

 

"...Ngươi cái đồ hư đốn này... đừng có... trời mưa mà cũng..."

 

Hóa ra con chó nhỏ này trốn trong bụi cỏ dưới chân tường chái Tây.

 

Toàn thân nó bẩn thỉu, nhưng lại có vẻ phấn khích vô cùng, cứ nhảy nhót chạy quanh chân Kinh Trập, bùn đất bắn tung tóe làm lấm lem cả người cậu.

 

Lần này, giọng Kinh Trập lớn hơn hẳn.

 

"Cục Bông Trắng, con cún hư này! Đừng nhảy nữa, người ngươi bẩn muốn chết rồi..." Những lời càm ràm vụn vặt ấy lại mang theo chút nuông chiều, nghe qua là biết chẳng hề tức giận thật lòng.

 

Liễu thị tựa bên cửa sổ, nghe Kinh Trập lải nhải, cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.

 

Mắt bà vốn đã kém, cách màn mưa lại càng nhìn không rõ, chỉ là nghe tiếng Kinh Trập vang lên từng câu từng chữ, bà cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường, chỉ mong được nghe thêm nhiều chút nữa.

 

"Cạch ——"

 

Từ đông sương phòng, có người bước ra.

 

Một người khác che ô, bước vào trong mưa.

 

Liễu thị giật mình, không kìm được nắm chặt lấy bệ cửa sổ. Bóng dáng cao lớn kia, không phải Cảnh Nguyên Đế thì còn là ai?

 

Sau cơn kinh hãi ngày hôm qua, tim Liễu thị đập loạn, nằm nghỉ cả nửa ngày mới đỡ, lại có Sầm Lương bên cạnh bầu bạn mới dần dần hồi phục.

 

Sức khỏe bà vốn không tốt, chỉ cần xúc động mạnh một chút là dễ bị hoa mắt chóng mặt.

 

Trước đây Kinh Trập nói, cậu muốn sống cả đời với một người đàn ông. Lúc đó Liễu thị đã kinh ngạc một hồi, nhưng bất luận là Dung Cửu hay Kinh Trập, thái độ đều chân thành nghiêm túc. Bà chỉ nghĩ con cháu tự có phúc của con cháu, nên cũng ngầm chấp nhận chuyện này.

 

Nếu hai người bọn họ thực sự có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời, thì là nam hay nữ, có gì quan trọng đâu?

 

Tuy người đời giảng giải âm dương hòa hợp, nối dõi tông đường, nhưng bà trải qua bao nhiêu biến cố thế thái nhân tình, đến giờ chỉ cảm thấy, có thể bình an là tốt rồi.

 

Nào ngờ đâu, tiếng sấm mùa hạ này cứ nổ từng đợt, đợt sau còn lớn hơn đợt trước.

 

Người bầu bạn của Kinh Trập không chỉ là đàn ông, mà hắn còn là Hoàng đế.

 

Liễu thị lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.

 

Cứ nghĩ đến chuyện Dung Cửu thực chất là Cảnh Nguyên Đế, dù có ngàn vạn lá gan, bà cũng quả thực không chịu đựng nổi. Điều Liễu thị sợ nhất không phải thân phận của hắn, mà là sợ Kinh Trập ở bên cạnh một người như vậy, làm sao có thể có được kết cục tốt đẹp?

 

Trên đời này có biết bao kẻ bạc tình, ai cũng mong mình may mắn, có thể sống yên ổn một đời. Nhưng bị cuốn vào đại sự thế này, một bước đi sai, chính là vạn kiếp bất phục.

 

Lúc này dẫu có bao nhiêu nhu tình mật ý, cũng chưa chắc đổi được bình an về sau.

 

Liễu thị không mong Kinh Trập đại phú đại quý, chỉ cần cậu bình an trường thọ là đã mãn nguyện rồi. Cái thứ phú quý ngất trời này, trong lòng bà cân nhắc mấy lần, rốt cuộc vẫn là lo âu không dứt.

 

Trong lòng bà nghĩ ngợi, ánh mắt cũng bất giác rơi trên người Cảnh Nguyên Đế.

 

Hai ngày nay, Liễu thị đã được kiến thức sự nhạy bén của vị này.

 

Bà nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, Cảnh Nguyên Đế chắc chắn đã sớm phát giác, nhưng hắn vẫn làm như không thấy, che chiếc ô giấy dầu đi về phía chái nhà phía Tây.

 

Trong màn mưa, Kinh Trập vì muốn ôm lấy con chó nhỏ mà cả người đã lấm lem bùn đất, suýt chút nữa ngay cả ô cũng không cầm vững.

 

Kinh Trập nhìn thấy Hách Liên Dung đi tới, cứ như nhìn thấy cứu tinh.

 

"Hách Liên Dung, huynh mau lại đây giúp ta."

 

Kinh Trập gọi tên Cảnh Nguyên Đế, giọng điệu bình thản tự nhiên, cứ như thể quá khứ đã từng gọi như vậy vô số lần, sớm đã quen thuộc lắm rồi.

 

"Xuống đây."

 

Giọng Cảnh Nguyên Đế lạnh lẽo thấu xương, giữa ngày hè mà cũng có thể khiến người ta rét run cầm cập.

 

"Gâu gâu..." Con chó nhỏ sợ hãi cực độ, buông móng vuốt nằm rạp xuống đất, rên ư ử cuộn tròn thành một cục, đuôi kẹp chặt dưới mông, tai cũng cụp xuống. Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu lại đổi giọng, "Gừ gừ, gừ gừ ——"

 

Hai chân trước nó đè thấp xuống, đầu lại ngẩng lên, trong cổ họng gầm gừ khe khẽ. Gan tuy bé tí tẹo, nhưng thế mà cũng dám nổi cáu với con quái v*t t* l*n kia.

 

Kinh Trập: "Huynh dọa nó sợ rồi. Thật là đáng thương, đừng sợ nhé..."

 

"Bẩn muốn chết." Cảnh Nguyên Đế ghét bỏ nói, "Em nuông chiều nó quá rồi."

 

Hắn một bên chê con chó quá bẩn, một bên lại dửng dưng móc lấy ngón tay Kinh Trập, mặc kệ những vệt bùn đất kia quệt vào người mình.

 

"Nó còn nhỏ như vậy, vẫn là trẻ con mà."

 

"Tuổi thọ một con chó cũng chỉ mười mấy năm, không còn nhỏ nữa đâu."

 

Điều Liễu thị không ngờ tới là, bà lại có thể nghe được những lời nói... đậm chất chuyện nhà như vậy.

 

Cảnh Nguyên Đế không quá để ý đến mẹ con bà, nhưng khi đối mặt trực diện, đáy mắt ít nhiều vẫn mang theo chút kính trọng. Thế nhưng, ngoại trừ điều đó ra, trong mắt người đàn ông này, người duy nhất có thể dung chứa... dường như chỉ có Kinh Trập.

 

Chỉ qua hai ba ngày tiếp xúc, cảm giác này cứ âm thầm thấm vào lòng người... dường như sự thật đúng là như thế.

 

Kinh Trập nhỏ giọng oán trách sự lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế, nhưng lại cứ dính lấy hắn không buông, chẳng nỡ rút tay về, đứng trong mưa nhìn con chó nhỏ chạy nhảy khắp nơi, vừa đau đầu lại vừa bất lực.

 

Cảnh Nguyên Đế không nói nhiều, nhưng hễ mở miệng là sắc bén lạnh lùng, chọc cho Kinh Trập tức tối đá hắn một cái, in lại một dấu chân rõ mồn một trên vạt áo.

 

Hai người lôi lôi kéo kéo trong mưa, chẳng còn chút thể thống nào.

 

...Nhưng Kinh Trập cười rất vui vẻ.

 

Liễu thị tựa bên cửa sổ, thất thần nhìn cảnh tượng này.

 

Cách một tầng mưa bụi mông lung, dường như ngay cả dáng vẻ, tiếng cười của bọn họ cũng trở nên mơ hồ, tựa như một giấc mộng kỳ lạ.

 

"Cục Bông Trắng, vào nhà."

 

Kinh Trập không đùa nữa, cúi người bế con chó nhỏ lên. Người bẩn thỉu ôm con chó bẩn thỉu, ngay cả ô giấy dầu cũng chẳng màng tới.

 

Cảnh Nguyên Đế chia một nửa tán ô cho Kinh Trập, hai người một chó giẫm nước, thong thả đi về.

 

Trong buổi sớm mai yên tĩnh này, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên đến thế.

 

Liễu thị không biết tâm trạng mình lúc này là gì, dường như có một hơi ấm kỳ lạ len lỏi lấp đầy lồng ngực bà, khiến bà không thốt nên lời.

 

Tí tách, tí tách ——

 

Mưa hè vẫn rơi, hơi lạnh man mác.

 

Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, là Sầm Lương đã dậy, trong giọng nói của nàng vẫn còn vương chút ngái ngủ.

 

"Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, bên ngoài đang mưa, đừng đứng trước cửa sổ nữa kẻo bị nhiễm lạnh."

 

"Chỉ là mùa hè thôi mà, nóng còn không kịp, lấy đâu ra lạnh."

 

Liễu thị khẽ cười.

 

Động tác xoa bóp vai của Sầm Lương hơi khựng lại, nàng kỳ lạ nhìn về phía Liễu thị.

 

Nàng nghe ra sự nhẹ nhõm trong giọng nói của bà, điều này đối với Liễu thị còn đang lo âu không yên ngày hôm qua mà nói, quả thực là chuyện không thể tin nổi.

 

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

 

"Sáng sớm tinh mơ thì có chuyện gì được chứ?" Liễu thị cười xoay người lại, chỉnh lại tay áo cho Sầm Lương, "Con cứ mãi nôn nóng hấp tấp như thế. Bây giờ trong nhà có nhiều người, phải cẩn thận một chút."

 

Lời này vừa thốt ra, cả hai người đều trầm mặc một lúc.

 

Nhà.

 

Trước đây bọn họ cũng từng có rất nhiều cái gọi là nhà, nhưng chưa có nơi nào giống như hiện tại, cuối cùng cũng mang lại cảm giác yên ổn.

 

Một lúc sau, Sầm Lương mới mở miệng: "Nhưng hôm qua mẹ còn rất lo lắng, hôm nay lại khác hẳn, vừa rồi có ai tới sao?" Nàng dáo dác nhìn quanh, chẳng lẽ có ai đó nhân lúc nàng không biết đã khuyên bảo Liễu thị?

 

Liễu thị buồn cười ấn nhẹ vào trán nàng: "Trong phòng này dẫu sao cũng có cô nương chưa chồng, ai lại sáng sớm tinh mơ chạy tới chứ?"

 

Chuyện nam nữ đại phòng, vẫn là điều quan trọng.

 

Hai mẹ con đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

 

"Phu nhân, nương tử, hai vị đã dậy chưa ạ?"

 

Người nói là Tố Vấn*.

 

*Chỗ nì và dưới đều do tác giả viết nha, chắc bạn Tố Hòa mà nhầm hoặc nhân vật khác.

 

Hỏi thì hỏi vậy thôi, nhưng phàm là đã mở miệng, chắc chắn là biết người bên trong đã dậy rồi mới dám làm phiền.

 

Sầm Lương ra mở cửa, Tố Vấn dẫn người vào, hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu.

 

Trước mặt người ngoài, họ cũng ít nói chuyện, mãi cho đến khi đi ăn điểm tâm sáng, Sầm Lương mới căng thẳng nhìn Liễu thị.

 

Kinh Trập đã đợi sẵn trong phòng, thấy hai người bước vào liền theo bản năng tiến lên đón, chỉ thấy Liễu thị ngẩng đầu, cười nhẹ với cậu một cái, trong nụ cười ấy không hề vương chút cảm xúc tiêu cực nào.

 

Tâm trạng đang căng thẳng của Kinh Trập bỗng nhiên chùng xuống, cậu cũng mỉm cười theo.

 

Liễu thị tỉ mỉ quan sát Cảnh Nguyên Đế và Kinh Trập. Y phục trên người hai người rõ ràng đã được thay mới, không còn là bộ đồ bà nhìn thấy lúc nãy nữa.

 

Chỉ cần nhớ tới cảnh tượng lúc sáng sớm, Liễu thị dù hơi căng thẳng nhưng vẫn kéo Sầm Lương ngồi xuống.

 

Sự chú ý của Kinh Trập đều dồn cả vào hai người họ, thỉnh thoảng gắp thức ăn, rồi lại trò chuyện cùng họ.

 

Nếu không có cậu ở đây, chắc chắn bầu không khí sẽ lạnh ngắt.

 

Suốt cả quá trình, Kinh Trập chỉ nhấc tay phải lên, còn tay trái buông thõng xuống gần như không cử động.

 

Sầm Lương vừa húp cháo vừa có chút nghi hoặc.

 

Nàng lén nhìn Cảnh Nguyên Đế, bất chợt phát hiện người đàn ông lạnh lùng này lại chỉ dùng tay trái, tay phải cứ buông thõng bất động.

 

Một người tay trái, một người tay phải...

 

Sầm Lương chỉ cần nghĩ thoáng qua là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

 

Vành tai nàng hơi đỏ lên, lập tức cúi đầu ăn cháo, tự dưng lại thấy xấu hổ thay cho hai người bọn họ.

 

Thái độ của Liễu thị và Sầm Lương sau một đêm đã có chút thay đổi vi diệu. Đối mặt với Hách Liên Dung tuy vẫn còn chút sợ hãi, nhưng so với trước đó đã tốt hơn nhiều.

 

Kinh Trập len lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thắc mắc.

 

Hách Liên Dung ít nhiều đoán được vài phần, nhưng cố tình không nói cho cậu biết, chỉ bảo là bọn họ biết người biết ta, hiểu rõ mệnh trời. Kinh Trập nghe xong liền quay sang trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói: "Huynh mấy ngày nay cứ trốn mãi ở Dung phủ, chẳng lẽ không cần đi thượng triều à?"

 

Buổi chầu sáng không phải ngày nào cũng có, nhưng cũng đâu thể rảnh rỗi đến mức trốn việc liền mấy ngày như vậy được?

 

"Lương nhân đã chạy mất rồi, buổi chầu này không lên cũng được." Hách Liên Dung thong thả nói, "Dựa vào núi núi lở, dựa vào người người chạy, chi bằng tự mình trông coi mới là thỏa đáng nhất."

 

Câu này nói ra, nghe cứ như lời của hôn quân vậy.

 

Kinh Trập nhíu mày nhìn hắn hồi lâu, đưa tay véo má Hách Liên Dung: "Huynh bị ai nhập vào, hay là yêu tinh biến thành thế?" Đây đâu giống lời Hách Liên Dung có thể thốt ra.

 

Hách Liên Dung: "Đây chính là một tấm chân tình đấy."

 

Kinh Trập "cảm động" bởi lời nói của người đàn ông đến mức da gà da vịt rơi đầy đất, rùng mình một cái.

 

"Nếu huynh còn nói mấy lời này, ta không thèm nghe nữa đâu." Kinh Trập khô khan nói, "Ta đi thăm mẹ đây..."

 

Người vừa đi được hai bước đã bị Hách Liên Dung kéo giật lại. Kinh Trập cõng trên lưng sức nặng trầm trọng này, âm thầm thở dài trong lòng.

 

Nói Hách Liên Dung ghen tuông thì cũng không hẳn, chẳng qua người này cứ nhất quyết muốn Kinh Trập phải đặt toàn bộ tâm trí lên người hắn. Ngay cả bữa sáng nay, Kinh Trập cũng phải hy sinh một cánh tay mới đổi lấy được sự bình yên của người đàn ông này.

 

Cái thói dính người này, nhiều lúc Kinh Trập cũng thấy lạ, một người vốn lạnh lùng vô tình sao bỗng chốc lại biến thành như thế này?

 

Vừa tham lam, vừa cố chấp, tính nết còn xấu, có lúc bẻ ngón tay tính thử, tật xấu của người này đúng là nhiều đến mức viết hết một cuộn giấy cũng không xong.

 

"Mấy ngày nay cứ coi như Hoàng đế bị cảm mạo phong hàn, nằm liệt giường không dậy nổi." Ngay lúc Kinh Trập đang suy tư, Hách Liên Dung chậm rãi nói, "Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân ở trong cung, sẽ không có ai nghi ngờ đâu."

 

Kinh Trập chớp mắt, giọng nói khẽ khàng: "Nghi ngờ?"

 

Cảnh Nguyên Đế muốn bãi triều nghỉ ngơi cũng chẳng có gì quá đáng, sao lại phải dùng đến từ nghi ngờ?

 

Hách Liên Dung cười khẽ: "Kinh Trập, em quên rồi sao?"

 

Hắn cúi đầu, nghiêng người cắn nhẹ vào vành tai Kinh Trập, mập mờ nói.

 

"Chuyện của Thọ Vương, vẫn do em nhắc nhở ta đấy."

 

Kinh Trập run lên, theo bản năng muốn đẩy Hách Liên Dung ra. Cơ thể cậu không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng nhạy cảm, ngay cả sự cọ xát bên tai như vậy cũng có chút không chịu nổi.

 

Nhưng sức tay Hách Liên Dung rất lớn, Kinh Trập khó mà thoát ra được.

 

Cậu tức tối đấm vào vai Hách Liên Dung hai cái.

 

...Nhắc nhở chuyện Thọ Vương chẳng qua là vì nhiệm vụ của hệ thống, người này nếu đang ở kinh thành thì nhân lúc gã chưa rời đi mà tóm gọn một mẻ, đó mới là thượng sách.

 

Còn việc Hách Liên Dung có nghi ngờ Kinh Trập hay không...

 

Chỉ có thể nói, người đàn ông này ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào cậu, mỗi lời nói hành động quái dị đều không thiếu những ám chỉ đáng sợ nào đó.

 

—— Tựa như mọi chuyện hắn đều biết rõ trong lòng bàn tay.

 

Kinh Trập dứt khoát tự sa ngã.

 

Cách đơn giản thô bạo nhất chính là giao nhiệm vụ thích hợp cho người thích hợp làm.

 

Còn chuyện người này rốt cuộc có biết về sự tồn tại quái dị kia hay không, dù sao hắn không nhắc tới, Kinh Trập cũng không nói, cứ như một loại ăn ý kỳ lạ nào đó.

 

"Vậy thì, có manh mối gì không?" Kinh Trập nhịn rồi lại nhịn, đợi đến khi Hách Liên Dung nếm đủ rồi mới giành lại được cái tai đỏ ửng đáng thương của mình, "Mao Tử Thế trước đó bận rộn chính là vì chuyện này sao? Vậy mà huynh còn bắt hắn rứt ra đi đón người, chẳng phải khiến hắn phân thân thiếu thuật ư?"

 

Thảo nào hôm đó Mao Tử Thế lại oán thán, đây đúng là Chu Bái Bì tái thế.

 

"Hách Liên Dật hiện tại, có lẽ đang ở kinh thành."

 

Dùng từ "có lẽ", nghĩa là đã nắm chắc đến tám chín phần mười.

 

"Hắn điên rồi sao?" Dù đã biết trước từ nhiệm vụ, nhưng nghe chính miệng Hách Liên Dung nói ra, Kinh Trập vẫn cảm thấy kinh ngạc, "Không có chiếu chỉ mà vào kinh, là tội chết."

 

Cậu vẫn luôn không nghĩ ra mục đích của Thọ Vương.

 

"Hà tất phải để ý hắn nghĩ cái gì?"

 

Hách Liên Dung chẳng hề bận tâm.

 

Kinh Trập: "Nếu biết được mục đích hắn vào kinh, chẳng phải sẽ suy đoán được hắn muốn làm gì sao?" Thân phận như vậy, con người như vậy vào kinh, chắc chắn không thể nào có thiện ý.

 

Chẳng lẽ lại có người vì muốn xem kịch vui mà lặn lội đường xa từ đất phong của mình chạy tới đây sao? Thế thì kẻ đó chắc chắn là ngu ngốc hết thuốc chữa.

 

"Bất luận hắn có mục đích gì, có suy nghĩ gì, chỉ cần giết hắn là mọi chuyện xong hết." Hách Liên Dung cười lạnh lẽo, "Suy nghĩ của người chết, không quan trọng."

 

Sát khí sắc bén này, khiến Kinh Trập hơi nghẹt thở.

 

"...Huynh lúc trước nói chuyện Thụy Vương tạo phản," Hôm qua nói được một nửa thì chưa nói hết, Kinh Trập đã bị Hách Liên Dung cưỡng ép lôi lên giường nghỉ ngơi, hoàn toàn chưa nói xong chuyện, sáng dậy cũng không có không khí để nói, mãi đến giờ mới lôi ra được, "...Tại sao đến bây giờ kinh thành vẫn chưa biết?"

 

Chuyện xảy ra từ tháng Tư, nếu thực sự tạo phản thì tin tức đã sớm dùng ngựa tám trăm dặm khẩn cấp truyền một mạch về kinh thành rồi.

 

Sao đến giờ kinh thành vẫn sóng yên biển lặng?

 

Cho dù biên quan xa xôi, nhưng nếu xảy ra chuyện thì thời gian này đã dư sức để tin tức truyền về.

 

"Hách Liên Đoan ôm ý định binh quý thần tốc, đánh úp bất ngờ. Hắn muốn giấu, ta cũng muốn giấu, tự nhiên là ăn nhịp với nhau." Hách Liên Dung cười khẽ, "Hắn thì muốn thao quang dưỡng hối*, nhưng đã không còn thời gian nữa."

 

*Thao quang dưỡng hối: Giấu đi tài năng, nhẫn nhịn chờ thời cơ.

 

Hắn cũng sẽ không cho Hách Liên Đoan thêm thời gian.

 

Thứ áp lực khiến người ta đứng ngồi không yên, bị theo dõi sát sao này là do Hoàng đế từng chút từng chút một gây ra, cho đến một khoảnh khắc nào đó, Hách Liên Đoan không chịu đựng nổi nữa, sợi dây đàn đó cũng sẽ đứt theo.

 

"Nhưng Thụy Vương dấy binh, trong triều không ai hay biết, vậy thì ai... là Bình Vương, đúng không?" Kinh Trập lẩm bẩm, "Tại sao huynh muốn ém nhẹm tin tức... là để không cho một số người biết?"

 

Lời nhận xét của Hách Liên Dung về mấy người này hôm đó bỗng văng vẳng bên tai Kinh Trập.

 

—— "Thụy Vương có chút phiền phức, nhưng hai năm gần đây hắn đổi tính, mất đi sự sắc bén, giữ mình thì thừa nhưng không có chí tiến thủ. Nếu bàn kỹ ra, Thọ Vương mới là kẻ có khả năng thành công hơn cả."

 

Hách Liên Dung căn bản không để ý đến Thụy Vương, trong số những người này, kẻ có thể khiến hắn hơi hứng thú một chút, là Thọ Vương.

 

"Kinh Trập, hay là buổi chầu nghị sự, em đi cùng ta nhé?" Hách Liên Dung nhướng mày đầy hứng thú, "Em cứ ngồi sau tấm bình phong, không ai nhìn thấy em đâu."

 

Kinh Trập ha hả, xin kiếu.

 

Hách Liên Dung thế mà còn hùng hồn lý lẽ: "Em còn thông minh hơn đám thùng cơm giá áo kia nhiều, hạng người như bọn chúng còn làm quan được, em tự nhiên cũng có thể."

 

Kinh Trập nhướng mày: "Huynh sẽ bằng lòng cho ta làm quan sao?"

 

Lời này vừa thốt ra, thần sắc Hách Liên Dung khẽ động, cúi đầu nhìn Kinh Trập.

 

Hai người nhìn nhau, Kinh Trập chợt nhận ra điều này chạm đến một vấn đề mà trước đây họ chưa từng bàn luận, nhưng đã được tiên sinh nhắc nhở rất nhiều lần.

 

Trương Văn Lục đối xử với Kinh Trập bằng tấm lòng thành, coi cậu là học trò nên chẳng còn kiêng dè thân phận của cậu, mỗi khi đàm đạo với cậu đều xuất phát từ góc độ của Kinh Trập.

 

Người này lời nói đôi khi quá thận trọng, nhưng đều là suy nghĩ cho Kinh Trập.

 

Thân phận hiện giờ của Kinh Trập quả thực có chút dở dở ương ương.

 

Trong hậu cung không ai dám nói ra nói vào với cậu, ra vào đều có người hầu kẻ hạ, so với trước kia đã khác biệt một trời một vực.

 

Chỉ có điều, đây chưa chắc đã là điều Kinh Trập mong muốn.

 

Thân phận của cậu tuy vẫn là thái giám, nhưng trong chuyện này cũng chưa chắc là không thể thay đổi. Chỉ cần có lòng, tự nhiên sẽ có cách làm được.

 

Đây chính là điều Trương Văn Lục cố gắng nói toạc ra.

 

Kinh Trập trước đó tuy hiểu rõ, nhưng giữa cậu và Hách Liên Dung còn quá nhiều vấn đề, căn bản chưa tới lúc bàn luận chuyện này.

 

Kết quả hôm nay vô tình nhắc tới, lại khơi ra vấn đề.

 

Bàn tay to lớn v**t v* mu bàn tay Kinh Trập, Hách Liên Dung lơ đãng nói: "Nếu em muốn, tự nhiên cũng có thể."

 

Kinh Trập bật cười: "Ta làm quan gì chứ? Nửa tháng trước tiên sinh vừa mới bình phẩm bài tập của ta xong."

 

Lúc đó còn chưa xuất cung, Kinh Trập nộp bài tập, Trương Văn Lục lắc đầu gật gù nói: "Không tồi, mấy tháng nay ngươi rất khắc khổ, tính ra cũng sắp đuổi kịp đồng sinh rồi."

 

Cậu được như vậy cũng là nhờ tích lũy từ trước, dù sao hồi nhỏ cũng từng đi học vài năm, ít nhiều vẫn còn nhớ, sau này từ từ nhặt nhạnh lại, với sự thông minh của cậu thì cũng không tính là khó. Nhưng từ đồng sinh trở về sau thì không dễ dàng như vậy.

 

Lên nữa là tú tài, cử nhân, tiến sĩ... chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy rét run. Thực sự bắt tay vào học hành mới hiểu thi khoa cử là chuyện gian nan đến nhường nào.

 

Cứ ba năm một lần, mỗi lần chọn ra hơn trăm người, nghe thì số lượng không nhỏ, nhưng đây là kỳ thi dốc sức của cả nước, chỉ chọn ra được bấy nhiêu người.

 

Đâu có đơn giản như vậy?

 

Hách Liên Dung thưởng cho Kinh Trập một cái cốc đầu, đau đến mức cậu phải ôm trán: "Làm gì vậy?"

 

Hách Liên Dung: "Hừ, con đường làm quan đâu chỉ có mỗi khoa cử."

 

Kinh Trập cau mày. Hiện giờ thế gia vẫn còn đó, khoa cử quả thực chỉ là một trong những con đường thăng tiến, cũng mới chỉ dần dần đặt nền móng trong mấy chục năm gần đây.

 

Nếu sớm hơn vài chục năm, người xuất thân từ dòng dõi thế gia muốn làm quan lại càng đơn giản hơn. Dẫu sao ngoài khoa cử vẫn còn sát cử, trưng tích, tập ấm... những cách này coi trọng xuất thân dòng dõi chứ không phải năng lực phẩm hạnh. Chỉ là những năm gần đây triều đình ngày càng coi trọng khoa cử, mới khiến các con đường khác trầm lắng đi nhiều, không còn huy hoàng như xưa.

 

Kinh Trập không phải không nghĩ tới, chỉ là con người cậu xưa nay quá thật thà, ngay cả khi tượng trưng cho quyền thế là Hoàng đế đang sờ sờ bên cạnh, cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng.

 

Kinh Trập: "Ta chẳng phải là thấy... ta ở trong cung quá lâu rồi, cho dù có đi làm quan cũng chưa chắc đã làm tốt." Đây không phải vấn đề muốn hay không, mà là vấn đề năng lực.

 

Bây giờ suy tính chuyện này e là hơi sớm.

 

Cậu đương nhiên có thể làm bừa, nhưng bất kể là đối với bản thân hay đối với người khác đều không phải chuyện tốt.

 

"Ta muốn theo tiên sinh học thêm một thời gian nữa, dù ba năm hay năm năm cũng được. Đợi học thành tài, hiểu biết nhiều hơn chút, ta muốn ra ngoài đi đây đi đó."

 

Kinh Trập trước tiên nhìn vào bàn tay đang giao nhau của hai người, sau đó mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hách Liên Dung.

 

"Có đôi khi đọc chuyện trong sách cứ cảm thấy chỉ nhìn, chỉ đọc thôi có lẽ là chưa đủ." Kinh Trập cười rộ lên, "Có những thứ phải tự mình tận mắt nhìn thấy mới có thể hiểu được."

 

Đạo lý là như vậy, chuyện đời cũng là như vậy.

 

Hách Liên Dung mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kinh Trập, tựa như đang bị một loài ác thú quái dị nào đó ghim chặt không buông.

 

"Là, ta muốn..." Kinh Trập ngập ngừng một lúc, dường như đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào.

 

"Em muốn ta, thả em một mình rời kinh?"

 

Giọng nói lạnh nhạt, ngữ điệu bình thản, nghe qua thì có vẻ rất ôn hòa, nhưng Kinh Trập vừa nghe xong đã không nhịn được lắc đầu, sau đó khẽ bật cười.

 

Dù người này có ngụy trang bình tĩnh đến đâu, cậu cũng có thể nghe ra sự hung bạo ẩn giấu dưới giọng nói ấy.

 

"Không, ta không có ý đó."

 

Giọng điệu Kinh Trập trở nên kiên định.

 

"Ý ta là, tuy huynh là Hoàng đế, việc rời khỏi kinh thành có thể sẽ rất nguy hiểm... nhưng mà, sau khi dẹp yên những rắc rối kia, huynh có thể cùng đi với ta không?"

 

Kinh Trập nói xong câu này lại giật mình nhận ra không ổn, bèn sửa lại: "Ta không muốn kiểu tuần du làm hao người tốn của, chỉ cần cải trang xuất tuần là được... Có điều, cải trang xuất tuần liệu có phải quá nguy hiểm rồi không?" Cậu càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng nghe như đang lẩm bẩm một mình.

 

Suy nghĩ này chưa thực sự chín chắn, Kinh Trập chỉ thi thoảng nghĩ tới chứ chưa từng thổ lộ. Dẫu sao, nếu Hách Liên Dung thật sự muốn rời khỏi hoàng thành, sự an nguy của Thiên tử đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng nếu quá long trọng lại gây khổ cho dân, tốn kém tiền của, nên Kinh Trập càng nói lại càng thấy sầu não.

 

Hách Liên Dung khẽ cười, ý cười xua tan đi sự quái dị vừa rồi, người đàn ông dùng chất giọng nhẹ nhàng lạ thường cất lời:

 

"Việc này có gì khó?"

 

Sự khó xử của Kinh Trập, sự đắn đo của Kinh Trập, sự cẩn trọng của Kinh Trập, dáng vẻ hơi nhíu mày, đôi mắt sáng ngời, cùng cả biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt cậu... bất kể là dáng vẻ nào, đều được Hách Liên Dung tham lam thu hết vào đáy mắt.

 

"Em chỉ việc muốn, còn làm thế nào để thực hiện, đó là việc của ta."

 

...

 

Dạo gần đây, hàng xóm láng giềng của Dung phủ phát hiện ra, ngôi nhà vốn im lìm đã lâu này dường như sống lại, có không ít người ra ra vào vào, nghe chừng rất náo nhiệt.

 

Hỏi thăm mới biết, hóa ra chủ nhân mới muốn sửa sang lại nhà cửa nên thuê người đến làm.

 

Chuyện này cũng thật hiếm thấy, mưa dầm dề suốt mấy ngày nay, ai lại chọn lúc này để làm việc cơ chứ? Kết quả, đúng vào cái lúc nước sôi lửa bỏng này, cơn mưa kéo dài mấy ngày liền thế mà lại tạnh hẳn.

 

Tranh thủ thời tiết hiếm hoi hửng nắng, trong Dung phủ tiếng đục đẽo vang lên leng keng. Tận dụng hai ba ngày trời quang mây tạnh, cả tiền viện và hậu viện đều được lật lên sửa mới, không còn chỗ đất nào cho Cục Bông Trắng đào hố nữa.

 

Ngay cả khu vực quanh gốc đào cũng được rào chắn cẩn thận bằng hàng rào gỗ.

 

Cục Bông Trắng bấu víu vào hàng rào, rên ư ử mấy tiếng, nghe thật đáng thương.

 

Có lẽ ngay từ đầu đã có ý định phòng ngừa chó con, nên khe hở làm rất hẹp, chui cũng không lọt. Còn về chiều cao, hiện tại con chó nhỏ vẫn chưa nhảy qua nổi.

 

Kinh Trập lòng dạ sắt đá, nhất quyết không cho nó thêm cơ hội nào.

 

Hai ba lần con chó nhỏ này đào ra những thứ dọa người chết khiếp, nếu còn thêm lần nữa, trái tim Kinh Trập e là chịu không nổi.

 

Mấy ngày nay, Kinh Trập cũng đặc biệt mời Tông Nguyên Tín tới, cốt là để khám mắt cho Liễu thị.

 

Mắt của Liễu thị đã kém hơn xưa rất nhiều.

 

Tông Nguyên Tín chỉ nói, bệnh này là do tích tụ qua năm tháng, dù có điều dưỡng cũng chỉ khôi phục được phần nào, không thể trở lại như lúc ban đầu.

 

Kinh Trập tuy có thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu.

 

Tông Nguyên Tín kê đơn thuốc cho Liễu thị, lại nói sau khi về sẽ bàn thêm với Du Tĩnh Diệu, biết đâu sẽ có cách khác.

 

Lúc tiễn Tông Nguyên Tín, Kinh Trập vốn còn chút kích động, nhưng nghĩ lại, nếu Du Tĩnh Diệu thực sự có cách, chắc chắn sẽ liên quan đến cổ trùng.

 

Đến lúc đó, phải giải thích với Liễu thị thế nào đây?

 

Kinh Trập không nghĩ người bình thường có thể chấp nhận những thứ đáng sợ như vậy.

 

Cậu thở dài, binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn, đến lúc đó hãy hay. Dù có chấn động đến đâu cũng không thể đáng sợ bằng chuyện Hách Liên Dung là Hoàng đế được.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập dù đã nói cho họ biết thân phận của Hách Liên Dung, nhưng lại không nhắc đến việc Sầm Huyền Nhân có khả năng còn sống. Hiện giờ chưa có kết luận chính xác, nếu nói ra vào lúc này, nhỡ đâu khiến họ mừng hụt một phen thì lại không hay.

 

Chỉ là, bất kể Liễu thị và Sầm Lương có cố gắng thích nghi đến đâu, khi có mặt Hách Liên Dung, họ vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên. Kinh Trập suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định hồi cung.

 

Liễu thị nghe tin này, trong lòng giật thót, theo bản năng nắm lấy cánh tay Kinh Trập: "Con không cần để ý đến mẹ và em, mới qua có vài ngày, dù có chút không tự nhiên thì cũng là chuyện thường tình..."

 

Kinh Trập đáp: "Mẹ, lúc phụ thân mua tòa trạch viện này chỉ tính đến việc nhà mình ở, vốn dĩ không có mấy phòng. Thêm nhiều người như vậy, ở cũng không được thoải mái."

 

Sầm Lương nói: "Vậy cũng đâu có lý nào đuổi huynh đi, muội cứ ở chung với mẹ là được, Kinh Trập ca ca, huynh đừng đi."

 

Kinh Trập cười nói: "Đều lớn cả rồi, làm gì có chuyện cứ ngủ chung với mẹ mãi? Tây sương phòng đã sớm dọn dẹp xong, đợi ta đi rồi, muội dọn qua đó mà ở."

 

Sầm Lương phồng má, trông có vẻ không vui lắm.

 

Kinh Trập đành phải nói thêm: "Ta hồi cung cũng không chỉ vì chuyện này. Hách Liên Dung tìm cho ta một vị tiên sinh dạy học, thân phận ông ấy đặc biệt, không tiện đến Dung phủ. Ta về cung cũng là để tiện cho việc học hành."

 

Vừa nhắc đến chuyện này, thái độ của Liễu thị liền thay đổi.

 

Sầm Huyền Nhân tài học không tồi, Liễu thị vẫn luôn khâm phục học vấn của ông, từ khi Kinh Trập còn nhỏ bà đã chủ động nhắc đến việc gửi cậu đi học.

 

Bà đối với người đọc sách cũng luôn giữ lòng kính trọng.

 

"Nếu là vì chuyện học hành thì mau đi đi." Liễu thị tuy không nỡ, nhưng giọng điệu lại kiên quyết, "Con người vẫn phải đọc nhiều sách, như vậy mới không đi nhầm đường."

 

Kinh Trập cong cong đôi mắt, mỉm cười.

 

Sau khi thuyết phục được Liễu thị, Kinh Trập lại lén tìm gặp riêng Sầm Lương.

 

"Lần này mọi người vào kinh vội vàng, nhiều chuyện ta đã nhờ người giúp đỡ lo liệu rồi, muội không cần lo lắng chuyện cửa tiệm. Chỉ là mọi người vừa về kinh thành, nếu muội cứ bôn ba bên ngoài, để mẫu thân lủi thủi một mình, sợ bà có chút không quen... Ta muốn hỏi, muội còn muốn đi học không?"

 

Khi Sầm Lương kể chuyện quá khứ, Kinh Trập vẫn luôn lắng nghe rất chăm chú, sau này lại biết thêm nhiều điều từ Hách Liên Dung, cậu không cảm thấy Sầm Lương làm vậy có gì không tốt.

 

Nếu nàng muốn ra ngoài buôn bán, Kinh Trập sẽ bỏ vốn cho nàng; nếu muốn giúp chồng dạy con, cậu cũng sẽ chuẩn bị cho nàng thật nhiều của hồi môn. Chỉ cần là điều nàng muốn, bất kể lựa chọn nào, cậu đều ủng hộ.

 

Duy chỉ có một điều.

 

Dù là vế trước hay vế sau, Kinh Trập đều muốn Sầm Lương tĩnh tâm lại, học hỏi thêm nhiều thứ. Bất kể sau này Sầm Lương đưa ra lựa chọn gì, việc học đều sẽ có ích cho nàng.

 

Sầm Lương nghe lời Kinh Trập nói, trầm tư một lát rồi đáp: "Kinh Trập ca ca, muội muốn học."

 

Kinh Trập cười xoa đầu cô bé, khẽ nói: "Ta biết muội sẽ chọn như vậy mà. Ta đã mời cho muội một vị tiên sinh, bắt đầu từ ngày mai, ông ấy sẽ đến nhà dạy muội."

 

Sau đó, Kinh Trập lại dặn dò tỉ mỉ với nàng về nhân sự hiện tại trong Dung phủ, tình hình phòng vệ ra sao. Những điều này cậu đã nói qua một lần với Liễu thị, giờ là dặn dò riêng với Sầm Lương.

 

Cậu không vì tuổi Sầm Lương còn nhỏ mà bỏ qua ý kiến của nàng.

 

Đợi dặn dò xong xuôi mọi việc, Kinh Trập theo Hách Liên Dung lên xe ngựa, nhìn cánh cổng phủ đệ dần dần xa khuất, trong lòng vẫn cảm thấy có vài phần hoảng hốt.

 

Sao có thể ngờ chuyến xuất cung này lại ly kỳ đến thế.

 

Cậu đã có thêm người nhà.

 

Họ đang sống trong Dung phủ, gần ngay trước mắt.

 

Kinh Trập cuộn mình bên cạnh Hách Liên Dung, khẽ nói: "Đây không phải là mơ chứ?"

 

Những ngón tay thon dài mạnh mẽ nhéo lấy tai Kinh Trập.

 

Kinh Trập kêu ai ui một tiếng, chộp lấy bàn tay Hách Liên Dung cắn mạnh một cái, sau đó lại lặng lẽ lấy tay áo người đàn ông lau miệng.

 

"Tự mình cắn, còn chê bẩn?"

 

Hách Liên Dung lạnh lùng nói.

 

Thứ cậu lấy lau miệng, lại còn là y phục của hắn.

 

Kinh Trập thành thật: "Tự mình ngoạm ra, cũng thấy chê."

 

Hách Liên Dung vốn đang xem tấu chương liền dừng động tác, mặt không cảm xúc nhìn sang, nửa buổi sau, hắn đột ngột ném cuộn giấy trên đầu gối sang một bên, như sói đói vồ mồi tóm lấy Kinh Trập.

 

Một khắc, hay là hai khắc trôi qua?

 

Tóm lại, chiếc xe ngựa này lặng lẽ tiến vào hoàng đình, cuối cùng dừng lại trước Càn Minh Cung, nhưng rất lâu sau đó vẫn không có động tĩnh gì. Hai vị chủ tử trên xe không động đậy, tự nhiên cũng chẳng ai dám lên tiếng nhắc nhở.

 

Đột nhiên, một âm thanh sắc nhọn bùng nổ.

 

"Hách Liên Dung!"

 

Kinh Trập tức tối chui ra khỏi xe ngựa, thậm chí chẳng thèm đợi ghế kê chân, tự mình nhảy xuống, sau đó ôm mặt quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hách Liên Dung đang chậm rãi bước ra từ trong xe.

 

Hách Liên Dung từ trên cao nhìn xuống Kinh Trập, đáy mắt lại lấp lánh vẻ thích thú hưng phấn, giọng hắn trầm thấp tao nhã, dường như đang cười: "Kinh Trập, ta đã làm gì sao?"

 

Kinh Trập ôm lấy má trái, ngón tay giơ lên cũng run rẩy.

 

Vô sỉ!

 

Kinh Trập thuận tay giật phăng chiếc túi thơm bên hông xuống, ném mạnh về phía Hách Liên Dung, bực bội quay người bỏ đi, vài bước đã leo lên bậc thềm Càn Minh Cung.

 

Thạch Lê lặng lẽ đi theo sau, hệt như một cái bóng.

 

Hách Liên Dung nhướng mày, nhặt chiếc túi thơm rơi dưới đất lên.

 

Thứ nhỏ bé này ném tới cũng gây ra vài phần đau đớn. Ngón tay thon dài tháo dây buộc túi thơm, người đàn ông này chẳng hề có chút cảm giác nào là mình đang tự tiện lục lọi đồ của người khác.

 

Kinh Trập ném vào hắn, tương đương với việc đã đưa cho hắn.

 

...Một đạo lý vô cùng cướp bóc.

 

Trong chiếc túi thơm đó có một bức thư đã được gấp gọn, bạc vụn, còn có mặc ngọc và vài món đồ lặt vặt linh tinh.

 

Hách Liên Dung kẹp bức thư kia ra, chỉ liếc nhìn nét chữ bên trên, sắc mặt hắn đã hơi trầm xuống. Đây không phải thư của Trần Thiếu Khang thì còn là cái gì?

 

Người đàn ông vo nhàu bức thư, mặt không cảm xúc bước xuống xe ngựa.

 

Ninh Hoành Nho vẫn luôn túc trực trong cung lập tức đón đầu, hạ giọng nói: "Bệ hạ, mấy vị các lão, Thượng thư đại nhân đang đợi ở Tụ Hiền Điện ạ."

 

Đáy mắt Hách Liên Dung cuối cùng cũng lộ ra chút hứng thú: "Xem ra, bọn họ cuối cùng cũng nhận được tin tức."

 

Ninh Hoành Nho im lặng không nói.

 

"Cứ để bọn họ đợi." Hách Liên Dung nhạt giọng, "Bảo Vi Hải Đông qua đây một chuyến trước."

 

"Dạ."

 

Ninh Hoành Nho đáp lời, đang định lui xuống thì nghe thấy một tiếng cười khẽ.

 

Gã khựng lại, cẩn thận ngẩng đầu lên.

 

Chỉ thấy Cảnh Nguyên Đế vừa nãy còn sát khí đằng đằng, giờ đang nhìn chằm chằm chiếc túi thơm trong tay, không biết nhớ tới chuyện gì thú vị mà khóe miệng lại vương nét cười nhàn nhạt.

 

...Bệ hạ, vừa nãy lang quân là dùng cái này ném ngài mà?

 

Sao ngài có thể nhìn nó mà cười vui vẻ hơn thế được?

 

Trong điện, Kinh Trập đã vội vã xông vào tẩm cung, cũng chẳng gọi người hầu, tự mình xoay sở một hồi mới tìm thấy gương đồng ở đâu.

 

Kinh Trập buông tay áo đang che mặt xuống, để lộ gò má trái.

 

Phản chiếu trong gương đồng là khuôn mặt của tiểu lang quân, trên má đang hằn rõ hai ba vết cắn chồng chéo lên nhau, trông rõ mồn một.

 

Vết này muốn mờ đi, ít nhất cũng phải mất quá nửa ngày.

 

Kinh Trập r*n r* một tiếng, ôm lấy mặt mình.

 

Hách Liên Dung cái đồ khốn nạn!

 

Lại nhớ tới chuyện người đàn ông này giấu giếm cậu suốt mấy ngày nay, quả là nợ mới thù cũ tính một lượt, làm gì có chuyện dễ dàng cho qua như thế!

 

Cậu đập bàn đứng dậy, chắp tay đi đi lại lại trong điện, suy tư một lát, cuối cùng cũng nảy ra ý kiến.

 

Trong lòng Kinh Trập đã có tính toán, bèn sai người đi mời Tông Nguyên Tín tới, sau đó nói với Thạch Lê: "Ngoài ngươi ra, bên cạnh ta còn có ai?"

 

Thạch Lê không chút do dự trả lời: "Hai người."

 

Trong hoàng cung không cần quá nhiều người, ngoài hắn ra, hai người nữa là đã đủ.

 

"Bất kể là ai, đuổi hết bọn họ ra ngoài." Kinh Trập nói, "Lát nữa ta và Tông ngự y nói chuyện, ngoài ngươi ra, không được để người khác nghe thấy."

 

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại bổ sung thêm một câu.

 

"Bất kể ngươi nghe thấy cái gì, ai đến hỏi cũng không được nói cho họ biết."

 

"Vâng."

 

Thạch Lê không hỏi nguyên do liền nhận lệnh.

 

Chủ tử của hắn là Kinh Trập, chuyện Kinh Trập ra lệnh, hắn sẽ chỉ vô điều kiện tuân theo.

 

Rất nhanh sau đó, Tông Nguyên Tín được mời tới Càn Minh Cung. Hai người trong điện thì thầm to nhỏ, chẳng biết đã nói những gì, cuối cùng khi Tông Nguyên Tín rời đi, bộ dạng cứ như chuột sa chĩnh gạo, vui đến mức đầu óc choáng váng.

 

Nụ cười kia, hoàn toàn là vẻ tiện hề hề.

 

...

 

Khi Hách Liên Dung trở lại Càn Minh Cung thì trời đã tối.

 

Chuyện Thụy Vương làm phản không phải chuyện nhỏ, dù chỉ có mấy vị trọng thần triều đình, nhưng cả buổi chiều cũng cãi vã không yên.

 

Người bên dưới gần như cãi nhau đến phát điên, Cảnh Nguyên Đế lại vô cùng bình thản, thậm chí còn có nhã hứng cho dừng lại, chuẩn bị cơm nước cho bọn họ. Kết quả các triều thần ăn no uống say lại càng dốc hết sức lực, bám riết không buông, ồn ào như năm trăm con vịt.

 

Không ít người muốn biết thái độ của Hoàng đế.

 

Cảnh Nguyên Đế là đã biết từ sớm, hay thực sự hoàn toàn không hay biết gì? Nếu đã biết từ trước, quân vụ khẩn cấp như vậy, sao lại không triệu tập triều thần vào cung thương nghị? Còn nếu không biết... với bản tính của Cảnh Nguyên Đế, chuyện này sao có thể xảy ra?

 

Cộng thêm chuyện của Thái hậu trước đó, không ít người từng nói đỡ cho Thụy Vương, nay lại bị vả mặt đôm đốp. Nhớ tới chuyện này là không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

 

Hoàng đế ung dung bình thản, nhưng hắn càng bình thản, triều thần lại càng bất an. Dẫu sao vị Hoàng đế này xưa nay tính tình lạnh lùng bạo ngược, hắn càng an phận thì ngược lại càng có khả năng gây ra chuyện lớn hơn, đủ khiến bọn họ sợ mất mật.

 

"Kinh Trập đã ngủ chưa?"

 

Về đến Càn Minh Cung, Hách Liên Dung buột miệng hỏi.

 

Từ Minh Thanh canh giữ bên ngoài điện khom người: "Bệ hạ, lang quân nói, nếu ngài về thì mời ngài trực tiếp vào tẩm cung tìm người ạ."

 

Hách Liên Dung nhướng mày, cảm nhận được chút gì đó khác thường.

 

Cung điện ngày thường cửa mở toang nay lại đóng chặt, bên trong thắp đèn, xem ra Kinh Trập vẫn chưa ngủ.

 

"Bệ hạ, lang quân nói, chỉ được một mình ngài vào trong ạ."

 

Thạch Lê canh giữ bên ngoài nói một cách cứng nhắc.

 

Mấy bước lại có một người, nhìn cứ như đã được bố trí sẵn từ trước.

 

Hách Liên Dung cảm thấy thú vị, giơ tay đẩy cửa cung ra. ập vào mặt là một mùi hương ngọt ngào, ngửi qua có vẻ giống hương lan, nhưng lại có chút khác biệt.

 

Cạch ——

 

Hách Liên Dung vừa bước vào, cửa liền đóng sầm lại, cứ như cái bẫy bắt thú vậy.

 

Động tác của Thạch Lê cũng nhanh thật đấy.

 

Tất cả những thứ này đều là do Kinh Trập sai bảo. Mà người kia đang đứng ngay chính giữa điện. Dưới ánh đèn bao quanh tứ phía, đôi mắt ấy sáng rực lên.

 

"Huynh thấy mùi này thế nào?" Kinh Trập tò mò nhìn chằm chằm người đàn ông, "Tông ngự y nói với ta, với liều lượng này, cho dù là huynh cũng sẽ say ngất thôi."

 

...Có ai đi tính kế người khác, mà vừa vào đã thản nhiên khai báo cách làm của mình không?

 

Đồ ngốc này.

 

Hách Liên Dung hiếm khi có cảm giác dở khóc dở cười.

 

Hắn nắm nắm ngón tay, cảm nhận sức lực đang trôi đi. Thuốc của Tông Nguyên Tín hẳn là đã được cải tiến, nếu không có sự hỗ trợ của Du Tĩnh Diệu thì sẽ không có hiệu quả mạnh như vậy.

 

"Ba bước sau, ta sẽ ngã."

 

Hắn bình tĩnh nói.

 

Một bước.

 

Hách Liên Dung đi về phía Kinh Trập.

 

Hai bước.

 

Hắn đã đứng ngay trước mặt Kinh Trập.

 

Cái gọi là ba bước, hắn cúi đầu cắn lấy môi Kinh Trập.

 

Sức lực quả thực rất lớn, cắn đến mức bật cả máu.

 

Sau đó, bóng dáng cao lớn chắn trước mặt Kinh Trập mềm nhũn ngã xuống, dường như chẳng còn chút sức lực nào.

 

Kinh Trập vội vươn tay ra, đỡ lấy thân thể người đàn ông, "...Hừ, cuối cùng huynh cũng rơi vào tay ta!"

 

Mắt cậu sáng rực như có ngọn lửa nhỏ, mang theo vài phần háo hức xoa tay hằm hè.

 

"Đêm nay, huynh chỉ có thể để mặc cho ta muốn làm gì thì làm," Kinh Trập vừa kéo lê người đàn ông về phía giường, giống như con thú nhỏ bắt được con mồi, đang hưng phấn lôi về tổ, "Ta chỉ phạt nhẹ để răn đe thôi, chẳng quá đáng chút nào đâu."

 

...Đây là trừng phạt?

 

Hách Liên Dung thầm nghĩ, đây chẳng phải là phần thưởng à?
Bình Luận (0)
Comment