Khi Mao Tử Thế đến, Dung phủ yên ắng lạ thường, chẳng hề có cảnh gà bay chó sủa như hắn tưởng tượng. Trong nhất thời, hắn lại thấy có chút thất vọng.
Vu quản sự dẫn đường cho hắn vốn rất rõ tính nết của vị này, không nhịn được lên tiếng: "Mao đại nhân, tốt xấu gì ngài cũng nên giữ ý một chút."
Cái bộ dạng hóng hớt xem kịch vui này mà để Cảnh Nguyên Đế nhìn thấy, không chừng sẽ băm vằm hắn ra mất.
Mao Tử Thế đáp: "Sợ cái gì? Hiện giờ không có chuyện gì xảy ra, chẳng phải chứng tỏ hỏa khí của ngài ấy đều bị ai đó dập tắt rồi sao?"
Bản lĩnh này, Mao Tử Thế quả thực bái phục.
Kinh Trập rốt cuộc làm thế nào để thuần phục được cái tính nết điên cuồng của Cảnh Nguyên Đế vậy?
Thật sự là bắt thóp đâu ra đấy, ra tay lần nào chuẩn lần nấy.
"Lát nữa ngài nói năng nhớ cẩn thận chút." Vu quản sự hạ thấp giọng hơn, "Thân phận của bệ hạ, hai vị kia dường như vẫn chưa hay biết."
Tâm tư của chủ tử bên trên, kẻ làm hạ nhân tự nhiên hiểu rõ. Chỉ có điều nếu phu nhân và tiểu nương tử kia biết được thân phận thật của bệ hạ, đêm qua chắc chắn chẳng thể nào ngủ ngon giấc như vậy được.
Mao Tử Thế hiểu rõ, thảo nào lại yên ắng thế.
Hắn ngẫm nghĩ, dù là người to gan lớn mật đến đâu, nếu biết thân phận của Cảnh Nguyên Đế, làm sao có thể bình thản như không thế được?
Hắn muốn xem kịch vui, nhưng không muốn vì xem kịch mà vứt luôn cái mạng nhỏ, bèn lập tức thu lại vẻ mặt cợt nhả, nghiêm túc đi theo sau Vu quản sự vào thư phòng.
Mao Tử Thế quay lại lần này là vì chuyện của Trương Thế Kiệt.
Vốn dĩ chuyện nhỏ nhặt đơn giản như vậy không cần đến Mao Tử Thế đích thân tới, nhưng hắn tới một là vì muốn xem kịch, hai là vì chuyện của Trương Thế Kiệt ẩn chứa không ít điểm đáng ngờ.
Chỉ là, trong thư phòng này, ngoại trừ Cảnh Nguyên Đế và Kinh Trập, lại có cả Liễu thị và Sầm Lương. Mấy người họ dường như đang trò chuyện, sự xuất hiện của hắn ngược lại làm gián đoạn bầu không khí này.
Hắn có chút gượng gạo đứng ngoài cửa, chắp tay vái chào vọng vào trong. Thư phòng cũng không lớn, từ trong phòng nhìn ra tình hình bên ngoài rõ mồn một.
Vu quản sự cung kính bẩm báo: "Chủ tử, Mao đại nhân tới rồi."
Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nhìn ra cửa. Mao Tử Thế lanh lẹ lách người vào, cười hì hì nói: "Ngài đừng nhìn ta như vậy, trong lòng ta hoảng lắm đấy."
Hắn vừa nói vừa chắp tay chào Kinh Trập, lại quay sang trò chuyện với Liễu thị và Sầm Lương. Khả năng giao tiếp khéo léo của người này quả thực không tầm thường.
Cảnh Nguyên Đế: "Đừng nói nhảm nữa."
Lời cảnh cáo nhàn nhạt kia khiến Mao Tử Thế khẽ ho một tiếng, đứng đắn lại: "Chuyện của Trương Thế Kiệt quả thực có điều kỳ lạ. Chuyến tiêu bọn họ định áp tải là một con người, tên gọi Ngô Kỳ, nửa tháng trước vừa mới được thả ra khỏi lao ngục."
Tên Ngô Kỳ này, trong hồ sơ của quan phủ chỉ phạm tội trộm cắp vặt vãnh, nên ngồi tù vài tháng là được thả.
Thế nhưng, kẻ này vừa được thả ra chưa được mấy ngày, quan phủ trong lúc tra án lại phát hiện gã ngoài trộm cắp, còn từng phạm tội giết người, hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn độc.
Hồ sơ vừa tra ra, ai nấy đều tức giận sôi máu. Quan phủ khẩn cấp truy bắt, nhưng tiếc là chậm mất vài ngày, đã khó lòng lần ra dấu vết. Có lẽ sau khi ra tù, Ngô Kỳ cảm thấy may mắn thoát nạn nên vừa rời khỏi quan phủ liền trốn chui trốn lủi, gần như không tìm thấy tung tích đâu nữa.
Phải đến khi dán cáo thị truy nã, mới có được vài phần manh mối.
Quan phủ lần theo dấu vết, lúc này mới tìm tới khách đ**m Minh Quang, đây là nơi tá túc cuối cùng của Ngô Kỳ.
Sau khi Trương Thế Kiệt dẫn theo tiêu sư vào ở khách đ**m, vì số lượng người đông đúc nên đã thu hút sự chú ý của quan binh. Bọn họ bèn mai phục, ngay lúc Trương Thế Kiệt và Ngô Kỳ tiếp xúc với nhau thì ập vào bắt trọn một mẻ.
Khách đ**m Minh Quang cũng vì tội danh chứa chấp tội phạm mà bị niêm phong theo.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi Trương Thế Kiệt nhận mối làm ăn này, Ngô Kỳ vừa mới ra khỏi lao ngục, căn bản không thể nào đến Đồng Châu được.
Mối làm ăn này, là ai đứng ra đàm phán với ông ấy?
"Tên Ngô Kỳ đó đã thẩm vấn chưa?" Kinh Trập cau mày, "Nói như vậy, Trương Thế Kiệt chỉ là bị liên lụy?"
"Tên Ngô Kỳ này phạm phải thảm án diệt môn, sau khi bị bắt về tự nhiên là đủ loại hình phạt đều nếm thử, chỉ là miệng gã cứng lắm, cái gì cũng không chịu khai." Mao Tử Thế nói, "Quan phủ vì muốn bắt gã đã tốn không ít sức, hiện giờ vẫn đang giằng co. Còn về Trương Thế Kiệt, nói xui xẻo thì cũng đúng là xui xẻo thật, người đứng ra bàn chuyện làm ăn với bọn họ hiện giờ đã bặt vô âm tín."
Không tìm thấy người thì mất nhân chứng. Bản khế ước đã ký kia cũng chỉ là tờ giấy lộn.
Tình thế này quả thực đẩy Trương Thế Kiệt và những người khác vào thế bị động.
Sầm Lương căng thẳng nói: "Nếu không tìm thấy người kia, Trương bá bá... chẳng lẽ phải ngồi tù rất lâu sao?"
Nàng tuyệt đối không tin Trương Thế Kiệt có liên quan đến tội phạm bỏ trốn.
Mao Tử Thế cười cười: "Đúng là cần chút thời gian. Tuy nhiên, quan phủ đã được lo liệu rồi, nhóm người Trương Thế Kiệt sẽ không bị nghiêm hình bức cung đâu, Sầm nương tử cứ yên tâm."
Người mà Mao Tử Thế đã hỏi han cũng tương đương với việc được Cảnh Nguyên Đế để mắt tới, tự nhiên chẳng ai dám làm bậy.
Kinh Trập nghe Mao Tử Thế nói, không kìm được nhíu mày: "Chuyện Ngô Kỳ bị tra ra... thật sự là ngẫu nhiên sao?"
Mao Tử Thế nghe vậy, ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, khẽ nói: "Điều ngài nghi ngờ, cũng chính là điều ta đang nghi ngờ."
Ngô Kỳ, có lẽ chỉ là một con cờ bị ném ra mà thôi.
Vấn đề mấu chốt không nằm ở trên người gã.
Cảnh Nguyên Đế: "Là quan phủ."
Giọng hắn lạnh nhạt, nhưng lại nói trúng đích.
Mao Tử Thế: "Sau khi chuyện của Ngô Kỳ bị tra ra, phần lớn sự chú ý của quan phủ đều đổ dồn vào gã. Chuyện gã gây ra càng lớn thì càng thu hút sự chú ý." Cũng càng dễ dàng che giấu những chuyện mờ ám khác, có lẽ... đây là một màn che mắt hoàn hảo.
Nếu chuyện này là thật, thì Trương Thế Kiệt và Ngô Kỳ chẳng qua chỉ là vật dẫn đường.
"Ngươi tra ra được, chỉ có bấy nhiêu?" Cảnh Nguyên Đế cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Mao Tử Thế, "Chẳng được tích sự gì."
Mao Tử Thế vội kêu oan: "Ngài coi ta là trâu ngựa mà sai bảo đấy à? Vừa phải đi đón người cho ngài, vừa phải xử lý công việc, lại còn phải truy cái này, tra cái kia, chi bằng ngài phái thêm cho ta ít nhân thủ, để ta làm việc nhanh gọn hơn..." Lời hắn còn chưa dứt, một chén trà đã bay thẳng vào trán hắn.
Mao Tử Thế vội vàng né tránh, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên khiến hắn rụt cổ lại, nhìn sang Kinh Trập, mếu máo nói: "Ngài không quản ngài ấy đi à, ngài ấy đúng là Chu Bái Bì chuyển thế mà."
Kinh Trập: "..."
Cậu đôi khi cảm thấy, cái gan của Mao Tử Thế đúng là, tuyệt.
Cảnh Nguyên Đế giọng lạnh băng nói: "Câu này của ngươi, sao không đi mà nói với Trầm Tử Khôn? Chắc hẳn ông ta rất sẵn lòng đòi lại công bằng cho ngươi đấy."
Vừa nghe đến cái tên này, Mao Tử Thế câm nín.
Hắn mà đi nói với Trầm Tử Khôn, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao.
Trầm Tử Khôn là người thế nào?
Là một người ngay thẳng.
Mấy việc Mao Tử Thế làm, nếu để Trầm Tử Khôn biết được, không biết chừng ông sẽ đại nghĩa diệt thân luôn ấy chứ.
Hắn không có cái gan đó.
"Nếu như chuyện Ngô Kỳ chỉ là mồi nhử để thu hút sự chú ý của quan phủ, vậy gần đây trong kinh thành có xảy ra chuyện gì quan trọng không?" Kinh Trập bất chợt lên tiếng.
Mao Tử Thế nói đầy ẩn ý: "Ngoại trừ việc bệ hạ phế bỏ hậu cung ra thì chẳng còn đại sự nào nữa." Bây giờ đã là cuối tháng Tư, chuyện này vẫn đang là đề tài bàn tán sôi nổi khắp kinh thành.
Kinh Trập nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
Sầm Lương ngạc nhiên: "Bệ hạ, phế bỏ hậu cung ư?"
Chủ đề này đối với họ mà nói, quả thực rất mới lạ.
Thật ra tin tức này hẳn đã truyền đến Đồng Châu, Sầm Lương cũng có nghe phong thanh, nhưng những chuyện đó quá xa vời với họ, chỉ nghe qua rồi để đó.
Hiện giờ có Kinh Trập ở đây, lại thêm Dung Cửu, Mao Tử Thế – những người trông có vẻ liên quan mật thiết đến chuyện này, sự hứng thú của Sầm Lương tự nhiên tăng lên không ít.
Mao Tử Thế cười hì hì bảo: "Chuyện này, Sầm nương tử cứ hỏi Kinh Trập đi, cậu ấy còn rành rẽ nội tình hơn cả ta đấy."
Kinh Trập giờ bắt đầu thấy ngứa tay rồi.
A, thật muốn cầm mấy cái chén trà còn lại ném nốt vào mặt Mao Tử Thế.
Khổ nỗi ánh mắt tò mò của Liễu thị và Sầm Lương đều đang đổ dồn vào người Kinh Trập, khiến cậu cũng thấy căng thẳng, bàn tay giấu trong tay áo khẽ co lại, một lúc lâu sau mới nói: "Thực ra..."
Kinh Trập bất giác liếc nhìn Hách Liên Dung, thấy người đàn ông cũng đang nhìn mình, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết cậu đã nhìn thấy điều gì trong đáy mắt Hách Liên Dung mà sự căng thẳng dần tan biến, trở nên bình tĩnh lại.
Cậu thở hắt ra, ánh mắt kiên định.
"Mẹ, Lương nhi," Kinh Trập nghiêm túc nói, "Thực ra, tên thật của Dung Cửu là Hách Liên Dung."
Khi nghe thấy cái tên này, hai người họ vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy tên họ nghe rất quen tai. Thậm chí phản ứng đầu tiên trong lòng là tại sao lại có hai cái tên, mãi đến khi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, mới cảm thấy không ổn.
Liễu thị nhíu mày kỳ quái: "Hách Liên... Hách Liên Dung... Hách Liên... cái tên này..."
Bà lẩm bẩm vài lần, bỗng nhiên khựng lại, sắc mặt thay đổi. Liễu thị ngước phắt lên nhìn Kinh Trập, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Hách Liên, Hách Liên, họ này chẳng phải là Quốc họ sao?
Lẽ nào Hách Liên Dung, là hoàng thân quốc thích nào đó?
Sầm Lương thốt lên: "Kinh Trập ca ca, cái tên này không đúng lắm, nếu họ Hách Liên, vậy chẳng phải hắn là hoàng thân quốc thích..." Cô nàng mồm miệng nhanh nhảu, nghe thấy cái tên là buột miệng nói ra suy nghĩ.
Kinh Trập: "Hắn, đúng là hoàng thân quốc thích."
Lời này nói ra có chút chột dạ, cũng có chút khó khăn.
Ai có thể bảo Hoàng đế bệ hạ không phải là hoàng thân quốc thích chứ?
Mao Tử Thế cười sắp sái quai hàm rồi. Ban nãy bảo hắn ngồi hắn cũng không ngồi, cứ nấp ở cạnh cửa, bám vào tay nắm cửa mà cười đến mức cong cả lưng.
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Buồn cười lắm à?"
Câu này vừa thốt ra, Mao Tử Thế lập tức đổi sắc mặt, ho khan hai tiếng, nghiêm túc lắc đầu, không dám để lộ chút ý cười nào nữa.
Đôi khi hơi phóng túng một chút Cảnh Nguyên Đế cũng sẽ không để tâm, nhưng nếu tiếp tục động thổ trên đầu thái tuế thì chính là tự tìm rắc rối.
"Cút ra ngoài." Cảnh Nguyên Đế day day mi tâm, đè nén sát khí trong lòng, hơi lạnh tỏa ra tứ phía, "Lần sau còn như vậy, quả nhân sẽ rút lưỡi ngươi."
Mao Tử Thế lanh lẹ cút thẳng ra ngoài.
Ngoài cửa, Vu quản sự rất đỗi bất lực.
Một gã đàn ông to cao vạm vỡ lại nhìn ông bằng ánh mắt ai oán, cho dù là Mao Tử Thế thì ông cũng thấy hơi không đỡ nổi.
"Ngài nhìn ta như vậy làm gì?"
"Mao đại nhân, ngài... Thôi bỏ đi, ngài mau đi đi." Vu quản sự thở dài, "Nếu bệ hạ đổi ý, thì chẳng ai cứu được ngài đâu."
Mao Tử Thế nói: "Bệ hạ sẽ không đại khai sát giới trước mặt Kinh Trập đâu." Tuy miệng nói vậy nhưng bước chân hắn chẳng dám dừng lại.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngoài mặt Hoàng đế tuy sẽ không làm gì, nhưng lén lút trả thù thì Mao Tử Thế có chạy đằng trời cũng không thoát.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Mao Tử Thế nhiều chuyện được.
Quả thực là trước kia đi theo Cảnh Nguyên Đế, hiếm khi nào thấy hắn thay đổi sắc mặt, nay thấy hắn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cảm thấy khá thú vị.
Hay ho thật.
Hắn vừa nghĩ vừa suy tính, nếu đợi đến lúc người nhà họ Trầm biết chuyện này...
Đến lúc đó hắn nhất định phải có mặt ở hiện trường.
Sau khi Mao Tử Thế rời đi, trong phòng trở nên rất yên tĩnh.
Hách Liên Dung vốn không thích nói chuyện, ngoại trừ ban nãy cảnh cáo Mao Tử Thế, phần lớn thời gian hắn đều chậm rãi uống trà.
... Sau khi ném mất chén trà của mình, hắn đã lấy chén trà của Kinh Trập qua dùng.
Kinh Trập thầm lầm bầm trong bụng, rõ ràng gọi người vào là có thể châm thêm trà mới bất cứ lúc nào, cũng chẳng biết hắn mắc cái bệnh gì mà cứ thích dùng đồ của cậu.
Cậu suy nghĩ miên man những chuyện linh tinh này, ít nhiều cũng là để trốn tránh ánh mắt của Liễu thị và Sầm Lương.
Qua một màn thao tác vừa rồi của Mao Tử Thế, cho dù Liễu thị và Sầm Lương trước đó không để ý lắm thì giờ cũng không khỏi lo lắng cho Kinh Trập... Nếu Hách Liên Dung là hoàng thân quốc thích, vậy Kinh Trập phải làm sao đây?
"Kinh Trập, mẹ không phải muốn ép con, chỉ là, vị Dung Cửu... Hách Liên Dung này, rốt cuộc là thân phận gì?" Liễu thị không nhịn được liếc nhìn Hách Liên Dung, "Đã là hoàng thân quốc thích, lại làm sao cùng con..."
"Mẹ, thực ra..." Kinh Trập nghe ra sự lo lắng của Liễu thị, thở dài, cắt ngang lời bà, khẽ nói, "Hắn là Hoàng đế."
Càng dây dưa trì hoãn lại càng khiến người ta liên tưởng lung tung, nghĩ đến quá nhiều chuyện nguy hiểm, Kinh Trập dứt khoát nói thẳng ra.
Chỉ có điều, nói xong câu này, cả thư phòng chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Liễu thị chỉ cảm thấy như bị ai đó giáng mạnh một cú, cả người suýt ngồi không vững, ngón tay bấu chặt lấy tay vịn ghế, thân mình hơi chao đảo một chút rồi mới gắng gượng ngồi thẳng dậy.
"Kinh Trập ca ca, huynh đang... đùa đấy à?" Giọng Sầm Lương run rẩy sợ hãi, "Huynh nói... Ca phu ấy, là Hoàng... Bệ hạ?"
Nàng sợ đến mức quên cả từ ca phu, từ mà Kinh Trập vốn chẳng thích thú gì.
Kinh Trập đứng dậy, đi đến trước mặt hai người, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay họ.
Lòng bàn tay cậu rất ấm áp, khi nắm lấy tay họ còn siết chặt một cái, giọng vô cùng kiên định: "Con không nói đùa, cũng không định lừa gạt mọi người. Hách Liên Dung... đúng là Hoàng đế bệ hạ. Thân phận Dung Cửu này cũng không tính là giả, trước kia khi chúng con quen biết, hắn đã dùng thân phận này để tiếp xúc với con."
Sự tiếp xúc của Kinh Trập giúp trấn an trái tim đang hoảng loạn của hai người, nhưng cho dù giọng điệu cậu có bình thản đến đâu cũng không thể xóa nhòa sự chấn động mà chuyện này mang lại.
Liễu thị vốn chỉ đoán thân phận của Dung Cửu cao lắm là quan lại triều đình, một cái danh hoàng thân quốc thích đã đủ khiến người ta đứng ngồi không yên rồi, huống chi lại là Hoàng đế bệ hạ!
Liễu thị có chút hoảng hốt đứng dậy, trước tiên nhìn thoáng qua Hách Liên Dung, rồi lại cúi đầu nhìn Kinh Trập, chỉ cảm thấy chân tay bủn rủn.
Bà khó lòng tin được những lời vừa nghe, nhưng sắc mặt Kinh Trập quá mức nghiêm túc, Liễu thị không tìm thấy nửa điểm dối trá trên gương mặt cậu.
"Mẹ, mẹ..."
Sầm Lương thấy người Liễu thị lảo đảo, giật mình sợ hãi, vội vã gọi hai tiếng.
Kinh Trập lập tức đứng dậy đỡ lấy Liễu thị.
"Kinh Trập, mẹ muốn, muốn nằm nghỉ một lát." Liễu thị thều thào yếu ớt.
Kinh Trập lập tức đáp lời, trong lòng không khỏi khó chịu.
Đợi sau khi đưa người về phòng chính, Sầm Lương ngăn Kinh Trập lại, khẽ nói: "Kinh Trập ca ca, huynh đừng để trong lòng, mẹ chỉ lo lắng thôi... Những năm nay mẹ vừa nhớ thương cha, lại vừa luôn lo lắng cho sự an nguy của huynh, hôm nay chỉ là bị dọa sợ, không phải lỗi của huynh đâu."
Trên mặt Kinh Trập lộ vẻ áy náy: "Nếu ta nói từ từ hơn chút thì tốt rồi, là do ta quá nóng vội."
Cậu chỉ nghĩ rằng chuyện này sớm muộn gì họ cũng biết, chi bằng nói sớm cho họ biết để trong lòng còn có sự chuẩn bị.
Chỉ là thân phận Hoàng đế, dù có tô vẽ thế nào thì cũng quá mức không tưởng. Giống như chuyện nghìn lẻ một đêm bỗng nhiên rơi bụp xuống ngay trước mắt họ.
Vừa điên rồ, lại vừa quái dị.
Bọn họ nhất thời không chấp nhận được cũng là lẽ thường.
Sầm Lương cười khổ: "Muội biết huynh muốn tốt cho bọn muội, không muốn giấu giếm... Chỉ là, chuyện này quả thực có chút..." Vừa nghĩ đến thân phận của người đàn ông kia, Sầm Lương không kìm được rùng mình một cái.
Trước đó, Sầm Lương chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính dáng đến Hoàng đế. Đối với những người dân thường như họ, thực ra ai ngồi trên ngai vàng cũng chẳng quan trọng lắm. Chỉ cần vị Hoàng đế đó biết thương dân, có chút tài năng chính sự là đã đủ rồi.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, cái danh tàn bạo, lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế đã sớm theo những thành tích chính trị những năm nay mà lan truyền khắp bốn phương tám hướng.
Ngay cả trong dân gian cũng không thiếu những lời bàn tán về Hoàng đế.
Trong đó, kính sợ có, căm ghét cũng có, những lời đồn đại gió mưa bọn họ cũng nghe được không ít ngoài phố chợ.
Dần dà, dù có tránh xa triều chính đến đâu, trong lòng họ cũng hình thành một ấn tượng lờ mờ.
... Cảnh Nguyên Đế là một quân vương lạnh lùng.
Một người như vậy, sao có thể...
Sầm Lương không dám nghĩ nhiều, vì chỉ cần nghĩ sâu thêm chút nữa, đều là những điều khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Kinh Trập: "Ta biết thanh danh bên ngoài của hắn không tốt lắm, nhưng hắn đối với ta, trước giờ luôn chân thành..." Thôi được rồi, đôi khi tên này cũng dối trá thành tính.
Cậu hơi buồn rầu.
... Cái tiếng tăm của bạn đời không tốt lắm thì phải giải thích thế nào cho người nhà hiểu đây?
"Vậy, ban nãy vị đại nhân kia nói bệ hạ phế bỏ hậu cung, hỏi huynh mới là rõ nhất... Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến huynh sao?" Sầm Lương tuy sợ hãi, nhưng dù sao cũng còn trẻ, ngoài sự kinh hoàng ra, lại còn thừa tâm trí để lén quan tâm chuyện này.
Kinh Trập mím môi, không tiện nói có, cũng chẳng tiện nói không.
"Kinh Trập ca ca, Kinh Trập ca ca..." Sầm Lương vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Kinh Trập như đang làm nũng, "Huynh nói cho muội nghe đi mà, muội đảm bảo không nói với người ngoài đâu."
Kinh Trập bất lực cười: "... Chắc là, có chút liên quan."
Mắt Sầm Lương hơi trợn tròn, hồi lâu sau mới khẽ thốt lên một tiếng "oa": "Kinh Trập ca ca, nếu là thật thì muội yên tâm rồi."
Kinh Trập sờ sờ mặt Sầm Lương, khẽ nói: "Yên tâm đi, ta không chịu thiệt đâu."
Sầm Lương trông có vẻ như còn cả bụng lời muốn hỏi Kinh Trập, nhưng vì lo cho Liễu thị trong phòng nên mới vội vàng tạm biệt Kinh Trập.
Kinh Trập nhìn bóng lưng xinh xắn của Sầm Lương, khẽ thở dài.
Cũng không trách được bọn họ lo lắng, quan hệ của hai người, ở một mức độ nào đó mà nói, là do cả hai chấp niệm cưỡng cầu.
Nếu không, đã sớm tan đàn xẻ nghé rồi.
Soàn soạt, soàn soạt ——
Sau lưng có tiếng người đi tới, cũng không hề cố ý che giấu bước chân.
"Hách Liên Dung."
Kinh Trập đứng dưới hành lang, nhìn chằm chằm về phía phòng chính, giọng nói nhẹ bẫng.
"Bất luận thế nào... họ có thể bình an sống sót, đa tạ huynh."
Hôm qua khi trò chuyện với Liễu thị và Sầm Lương, Kinh Trập đã hỏi thăm gần hết những chuyện họ trải qua ở kinh thành. Cậu lờ mờ cảm thấy, sự thuận buồm xuôi gió của họ sau này, ít nhiều đều có sự giúp đỡ của người đàn ông này.
Hách Liên Dung: "Họ là người nhà của em, ta đã không giết họ, tự nhiên phải để họ sống yên ổn một chút."
Kinh Trập nghe hắn nói, không nhịn được đảo mắt một cái.
Cậu quay đầu lại, nhìn Hách Liên Dung: "Ngoài chuyện này ra, huynh không còn chuyện gì lừa ta, giấu ta nữa chứ?" Giọng cậu nhấn mạnh vào mấy từ đặc biệt.
Kinh Trập không yêu cầu người đàn ông phải thành thật tuyệt đối với mình, cũng không cần hắn phải phơi bày tất cả bí mật ra trước mặt, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Sầm gia, cậu không hy vọng có thêm bất kỳ sự giấu giếm nào nữa.
Hách Liên Dung điên cuồng cũng được, cố chấp cũng xong, rất nhiều chuyện Kinh Trập đều có thể dung túng, là do chính cậu cam tâm tình nguyện, là do chính cậu cũng đang phát điên theo.
Duy chỉ có điểm này là không được.
Hách Liên Dung im lặng một cách đáng ngờ trong chốc lát.
Kinh Trập nghiến răng, cậu muốn mắng cái gì đó, nhưng nghĩ kỹ lại mình vẫn đang đứng ngoài cửa phòng chính, sợ người trong phòng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, bèn lôi cánh tay người đàn ông rảo bước đi ra ngoài.
Hách Liên Dung mặc kệ cậu lôi kéo, hai người quay trở lại phòng Kinh Trập, cậu mới tức giận hất tay hắn ra.
"Hách Liên Dung, huynh bị làm sao thế!"
Kinh Trập chỉ hận mình không biết nhiều từ chửi người hơn, lật đi lật lại cũng chỉ biết mắng khốn nạn, tên khốn, mấy từ này chẳng có chút lực sát thương nào, nói ra cứ mềm oặt như đang làm nũng vậy.
Cậu bây giờ thật sự muốn chỉ thẳng vào mũi Hách Liên Dung mà chửi ầm lên.
Ngay khi Kinh Trập đang vắt óc suy nghĩ, lục lọi hết vốn từ để tìm mấy câu chửi bới, bất thình lình, người đàn ông mở miệng.
"Cha em," Hách Liên Dung chậm rãi nói, "Có thể vẫn còn sống."
... Hả?
Kinh Trập mở to hai mắt, nhất thời cả người như ngơ ra, hoàn toàn không nhớ nổi mình vừa nghĩ gì lúc trước, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông, cứ như thể hắn vừa nói một câu đùa lớn tày trời.
"... Huynh vừa nói, cái gì?"
Hách Liên Dung nắm lấy cánh tay Kinh Trập, lực không mạnh, giống như đang đỡ lấy cậu, "Sầm Huyền Nhân, có thể vẫn còn sống."
Giọng hắn rất bình thản, không còn vẻ căng thẳng như khi nhắc đến người nhà Kinh Trập trước đó nữa.
Hơi thở Kinh Trập dồn dập hơn, cả người run lên bần bật. Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cậu một cách thận trọng lạ thường, dường như sợ cậu lại rơi vào trạng thái kiệt quệ như hôm nọ.
"Ta phải, ta phải..." Kinh Trập nói yếu ớt, "Ta phải ngồi xuống."
Đúng là phong thủy luân chuyển, vừa rồi cậu dọa Liễu thị, giờ lại đến lượt chính mình.
Hách Liên Dung dứt khoát bế ngang cậu lên.
Mãi đến khi ngồi xuống mép giường, Kinh Trập mới cảm thấy mình dần hoàn hồn, cũng thực sự tiếp nhận những lời người đàn ông vừa nói.
"... Nhưng không đúng, không phải ông ấy đã chết trong ngục rồi sao, tại sao lại..." Kinh Trập căng thẳng túm lấy tay áo Hách Liên Dung, vò nhăn nhúm cả một mảng, "Huynh đã phát hiện ra điều gì sao?"
"Chuyện gia đình em năm xưa, ta đã cho người điều tra rõ ràng. Sầm Huyền Nhân quả thực đã chết trong ngục. Nhưng, có người từng phát hiện một kẻ nghi là Sầm Huyền Nhân trong quân đội của Thụy Vương." Hách Liên Dung nói, "Vẫn chưa rõ thân phận của hắn, nhưng quả thực có vài phần giống."
Kinh Trập vừa phấn khích vừa sợ hãi, cảm xúc phức tạp ấy khiến cậu đứng ngồi không yên, ngón tay bất giác xoắn chặt vào nhau.
Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay cậu, ép cậu buông ra, mười ngón tay đan vào nhau, hơi ấm truyền qua khiến Kinh Trập thả lỏng hơn đôi chút.
Kinh Trập nhắm mắt lại, buồn cười nói:
"Vừa nãy ta còn an ủi hai người họ, giờ lại đến lượt huynh an ủi ta."
"Họ sợ ta."
"Người đời ai cũng sợ huynh." Kinh Trập từ từ mở mắt, "Bất kể tính tình huynh thế nào, chỉ cần huynh còn ngồi trên ngai vàng ngày nào thì không ai là không sợ huynh."
"Em không sợ ta." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Em còn hay giận dỗi ta nữa."
Nghe cứ như một lời oán trách nhẹ nhàng vậy.
Kinh Trập: "... Huynh còn mặt mũi mà nói mấy lời đó à!"
Cậu tức tối nắm lấy bàn tay Hách Liên Dung, cắn mạnh một cái, để lại dấu răng sâu hoắm.
"Huynh chắc chắn không phải mới biết tin này gần đây." Cũng giống như chuyện của Liễu thị và Sầm Lương, người đàn ông này không biết đã nhận được tin từ bao giờ, chỉ là giấu nhẹm đi không nói với cậu, "Sao hôm nay... bỗng dưng tâm trạng tốt thế? Lại chịu mở miệng vàng ngọc nói rõ với ta." Kinh Trập nói móc mỉa.
Hách Liên Dung có chút ngứa ngáy trong lòng.
Một Kinh Trập giận dỗi kỳ quặc thế này, hắn cũng rất thích. Hắn nắm lấy tay Kinh Trập, không dám dùng lực, cẩn thận, nhẹ nhàng, để không k*ch th*ch sự hưng phấn dị thường trong lòng trỗi dậy.
Không thể bóp hỏng được.
"Ta quả thực không định nói cho em biết, nhưng em đã biết tin Liễu thị và Sầm Lương còn sống, với sự thông minh của em, có lẽ cũng đoán ra được nhiều điều hơn." Hách Liên Dung nói vẻ bình tĩnh, "Tiếp tục giấu em, chỉ khiến em sau này biết được càng thêm tức giận."
Có những chuyện quá tam ba bận.
Kinh Trập nheo mắt, chỉ thấy con người Hách Liên Dung thật gian xảo.
Sở dĩ hắn nói cho Kinh Trập biết, không phải vì lương tâm trỗi dậy muốn để gia đình họ đoàn tụ, chẳng qua là vì chuyện của Liễu thị và Sầm Lương đã bại lộ trước mặt Kinh Trập, thêm một người hay bớt một người cũng chẳng còn là vấn đề then chốt nữa.
Chi bằng nói luôn chuyện Sầm Huyền Nhân, ngược lại còn có thể an ủi Kinh Trập.
Người này trong lòng trong mắt, chỉ toàn là toan tính lạnh lùng.
Những quan hệ huyết thống này, trong lòng Hách Liên Dung, chẳng qua chỉ là những quân cờ đặt trên bàn cân.
"... Huynh vừa nói, là phát hiện ông ấy trong quân đội của Thụy Vương? Trong quân?" Kinh Trập thận trọng lặp lại, "Ý này, chẳng lẽ là..."
"Em đoán ra rồi?" Hách Liên Dung cười lạnh, mang theo mùi máu tanh tàn khốc hung ác, "Đúng vậy, Thụy Vương làm phản rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như quả pháo nổ tung, chấn động đến mức Kinh Trập ngẩng phắt đầu lên.
Thụy Vương, làm phản rồi?
...
Ngoài bãi Tam Đồ, lều trại dựng lên san sát, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi, cờ xí phấp phới cắm đầy trong quân doanh, phô trương thân phận của họ.
—— Thụy.
Nơi này canh phòng cẩn mật, người ra vào đều phải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra.
Lều lớn ở chính giữa chính là nơi Thụy Vương ở, bên ngoài có hàng chục thân vệ tuần tra ngày đêm không nghỉ, đến con muỗi cũng không bay lọt.
A Tinh dẫn theo vài mưu sĩ, thông suốt vượt qua trạm gác, xuất hiện bên ngoài lều. Thủ vệ rõ ràng rất kính trọng A Tinh, chắp tay hành lễ với gã rồi mới tránh đường cho cả nhóm đi vào.
Trong lều thoang thoảng mùi thuốc, Hách Liên Đoan đang ngồi đó, vừa thấy họ đến liền lập tức đứng dậy đón chào.
"A Tinh, may mà có ngươi."
Hách Liên Đoan nắm lấy tay A Tinh, vẻ mặt xúc động.
Trên giáp của A Tinh loang lổ vết máu, nhưng mặt gã chẳng hề đổi sắc, còn bình tĩnh hơn cả đám mưu sĩ phía sau: "Phía Bắc đã xuất hiện nhân mã của Bình Vương, Vương gia, chỗ này e là không đủ an toàn."
Hách Liên Đoan nghe vậy, giận dữ nói: "Hoàng đế rốt cuộc đã hứa hẹn gì với Bình Vương mà khiến hắn bán mạng như vậy?"
Phía sau hắn, Vương Chiêu khẽ nói: "Vương gia, với tính khí của Bình Vương, một khi đã lộ diện chắc chắn có toan tính khác, cần phải cẩn thận."
Hách Liên Đoan thở dài: "A Tinh, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, mấy vị hãy ở lại, bổn vương có chuyện muốn hỏi."
Nếu không nhờ A Tinh ngàn dặm bôn ba đưa đám mưu sĩ này ra ngoài, thì lần này chắc chắn bọn họ đã rơi vào tay Bình Vương rồi.
Đây là điều Hách Liên Đoan tuyệt đối không thể dung thứ.
A Tinh không nói một lời, hành lễ rồi lui ra.
Trần Tuyên Danh quỳ ngồi vào chỗ, nhìn theo bóng lưng A Tinh xa dần, hạ giọng nói: "Thật là may mắn."
Hách Liên Đoan nhìn ông ta một cái, trong lòng hiểu rõ.
Thật là may mắn, A Tinh không phải gian tế.
Vào mùa xuân, Hách Liên Đoan dẫn người gấp rút trở về Thụy Vương phủ, vốn định nhân lúc sứ thần triều đình chưa phát hiện, đánh tráo thế thân vào.
Hách Liên Đoan đã định làm phản, tất nhiên phải giấu giếm động tĩnh với triều đình. Khổ nỗi bọn họ tay chân có nhanh nhẹn đến đâu cũng không lại được sự ngang ngược của sứ thần đêm đó.
Sứ thần triều đình phái tới lại dám chỉ vào mũi Hách Liên Đoan nói hắn là đồ giả, còn đưa ra đủ loại bằng chứng.
Thoạt nhìn, quả thực có vài phần xác thực.
Nhất thời, cả Thụy Vương phủ náo loạn, khó khăn lắm Hách Liên Đoan mới kiểm soát được cục diện, định bắt giữ sứ thần thì phát hiện đoàn sứ thần không biết đã biến mất từ lúc nào.
Ngay sau đó, vương phủ báo tin thế thân mất tích, ngay cả ấn Thụy Vương cũng không cánh mà bay.
Trần Tuyên Danh tính toán một hồi liền kêu không ổn.
"Chắc chắn là sứ thần triều đình đã bắt thế thân của Vương gia đi, bọn họ muốn tạo ra cục diện Thụy Vương đã chết."
Suy đoán của ông ta không sai, chỉ vài ngày sau, vùng lân cận đã xuất hiện tin đồn như vậy, hơn nữa Bình Vương ở gần đó cũng phái sứ giả đến để hỏi thăm chuyện này.
Hách Liên Đoan tự nhiên không thể nhận, sai người đi trấn áp khắp nơi.
Nhưng những lời đồn đại kiểu này càng trấn áp lại càng lan truyền mạnh mẽ, đã đến mức giả cũng thành thật.
Sau đó, thám tử nằm vùng ở đất phong của Bình Vương cũng nhanh chóng bẩm báo, nói rằng thế thân kia đã xuất hiện trên đất phong của Bình Vương.
Chỉ có điều, hắn đã chết rồi.
Một người có ngoại hình giống hệt Hách Liên Đoan chết trên đất phong của Bình Vương, thậm chí còn mang theo ấn Thụy Vương, tất cả những điều này cộng lại, mục đích là gì đã quá rõ ràng.
Tháng Tư, Hách Liên Đoan vội vàng khởi binh, giương cao ngọn cờ "Thanh quân trắc", hắn đã chuẩn bị nhiều năm, cộng thêm yếu tố bất ngờ nên nhanh chóng chiếm được các thành trì lân cận.
Chỉ là khúc khải hoàn ca này chưa hát được mấy câu đã đụng phải Bình Vương.
Cũng không biết Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc đã cho Bình Vương uống bùa mê thuốc lú gì, Hách Liên Đoan vừa mới hành động, Bình Vương đã xuất binh ngăn cản, hơn nữa tin tức truyền ra không phải là để ngăn chặn phản quân.
—— Là diệt phỉ.
Rõ ràng không coi họ là quân Thụy Vương, mà coi như lũ trộm cướp thông thường, đây là muốn thực sự đóng đinh cái chết của Thụy Vương.
Khi Hách Liên Đoan nhận được tin này, tức đến mức méo cả mũi.
Trong lều lớn, Hách Liên Đoan chắp tay đi đi lại lại, trong lều có hơn mười người đang quỳ ngồi, đều là mưu sĩ dưới trướng hắn, cũng là quân sư trong quân, trong đó Trần Tuyên Danh, Vương Chiêu... là những người được Hách Liên Đoan trọng dụng nhất.
"Nếu Bình Vương tiếp tục cản đường chúng ta, thì cuối tháng này sẽ không thể theo kế hoạch chiếm được Khổng Duyệt Thành." Vương Chiêu trầm giọng nói, "Hơn nữa, tin tức này chắc chắn sẽ truyền về kinh thành, nếu triều đình có phản ứng, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động."
Theo kế hoạch ban đầu, họ phải chiếm được năm thành xung quanh vào cuối tháng Tư, tạo thành thế gọng kìm, cho dù triều đình nhận được tin phái binh tới đánh, các thành cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí còn có thể tiến quân xuống phía Nam chiếm Giang Thành, Liễu Châu phủ... Kết quả lại lòi ra con kỳ đà cản mũi là Bình Vương, khiến họ ngay cả mục tiêu Ngũ Thành cũng chưa hoàn thành.
Trần Tuyên Danh khẽ nói: "Năm xưa, Thạch Hổ ở Ngọc Thạch Quan chính là nhờ lương thảo Bình Vương cung cấp mới đánh bại được người Hòa Âm. Tuy lúc đó đã để ý đến mối liên hệ giữa Bình Vương và triều đình, chỉ là không ngờ..." Bình Vương này, lại chính là đòn sát thủ Cảnh Nguyên Đế dùng để bóp nghẹt yết hầu Hách Liên Đoan?
Nhưng Cảnh Nguyên Đế và Bình Vương ngày thường không qua lại, rốt cuộc họ liên lạc với nhau bằng cách nào?
Cục diện hiện tại đối với họ quả thực không ổn chút nào.
"Vương gia, Bỉ Tân Điền cầu kiến."
Thân vệ ngoài cửa truyền tin vào.
Bỗng chốc, trong lều lớn im phăng phắc, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Thụy Vương, xem phản ứng của hắn.
Hách Liên Đoan cau mày: "Hắn tới làm gì?"
Bỉ Tân Điền này, điều Hách Liên Đoan coi trọng là khả năng kiếm tiền của gã, nhưng gã mới về đầu quân chưa lâu, cũng không nổi bật như A Tinh, rất nhiều chuyện Hách Liên Đoan không cho gã tham gia.
Ít nhất là khi bàn bạc những quân vụ quan trọng như lúc này, Hách Liên Đoan tuyệt đối sẽ không để gã xuất hiện.
"Hắn chỉ nói, hắn có thể giúp Vương gia giải quyết cục diện hiện tại."
Hách Liên Đoan từ từ nhíu mày, bàn tay chắp sau lưng ch*m r** v**t v* ngón cái.
Trần Tuyên Danh vô tình nhìn thấy bèn cụp mắt xuống, xem ra sự tự tung tự tác của Bỉ Tân Điền đã khiến Hách Liên Đoan nảy sinh sát ý.
Có lẽ Thụy Vương trước kia sẽ nương tay, nhưng đến nước này, tay Hách Liên Đoan đã nhuốm máu, tàn nhẫn hơn xưa gấp bội.
"Cho hắn vào." Giọng Hách Liên Đoan trầm xuống, "Bổn vương muốn xem xem hắn có chủ ý gì."
Chẳng bao lâu sau, Bỉ Tân Điền béo tròn xuất hiện trong lều lớn, gã vẫn bộ dạng như xưa, trông lùn lùn mập mập, khi cười lên trông cũng khá hiền lành. Chỉ nhìn vẻ ngoài này, thật khó tưởng tượng gã là kẻ không từ thủ đoạn để vơ vét của cải.
"Bỉ Tân Điền, ngươi có chuyện gì quan trọng?"
Bỉ Tân Điền cung kính quỳ xuống: "Tiểu nhân tới đây là để thay mặt Thọ Vương chuyển vài lời."
Vút ——
Bộp!
Một mũi tên xé gió lao đi, cắm phập vào bia ngắm.
Trong quân doanh này, ngoài những binh lính bận rộn, cũng có người đang luyện tập giữa sự hỗn loạn.
A Tinh đi ngang qua liếc nhìn, phát hiện người đang luyện bắn cung, chính là Hoàng Phúc. Vị tiểu công tử này trông đã kiên nghị hơn trước nhiều, động tác giương cung bắn tên cũng ra dáng ra hình.
A Tinh lạnh nhạt liếc qua rồi một mình trở về lều. Hiện giờ A Tinh đã lấy được lòng tin của Hách Liên Đoan, không chỉ có lều riêng mà thân phận cũng khác hẳn, đã là phó tướng trong quân.
"Ngài cuối cùng cũng về rồi, quân y đã đợi trong lều hồi lâu."
Có binh lính đón đầu, vẻ mặt đầy lo lắng.
A Tinh lắc đầu: "Ta không sao."
"Ngài bị thương nặng như thế, sao có thể không sao?" Người lính không tin, "Quân y đã đến rồi, ngài cứ để ông ấy xem cho đi."
A Tinh tuy lạnh lùng nhưng những người từng tiếp xúc với gã đều biết tính tình gã thực ra rất tốt. Những người dưới trướng gã cũng luôn là những người sống sót nhiều nhất. Có một cấp trên như vậy tốt hơn nhiều so với việc bán mạng dưới tay người khác.
A Tinh hết cách, đành để quân y khám.
Lão quân y bôi thuốc cho A Tinh, lải nhải vài câu dặn dò gã phải nghỉ ngơi cho tốt rồi mới dẫn đám lính ồn ào đi, trả lại sự yên tĩnh cho lều trại.
A Tinh để trần thân trên, từ từ mặc áo vào, day day mi tâm một lát rồi mới đứng dậy quan sát lều trại. Gã cẩn trọng nhìn một lượt, kiểm tra tất cả đồ đạc của mình, xác định không có ai đụng vào mới mở khóa chiếc rương nhỏ bên cạnh, lấy ra một người gỗ.
Người gỗ này những góc cạnh ban đầu đã trở nên nhẵn nhụi, chỗ nào cũng bóng loáng, dường như đã được người ta nâng niu chạm vào hàng ngàn lần.
A Tinh chăm chú nhìn rất lâu mới cất đồ đi, quay lại bàn quỳ ngồi xuống.
Gã mài mực.
Từng vòng từng vòng, dường như có đủ kiên nhẫn, sau đó mới nhấc bút, viết xuống vài cái tên.
Thái hậu, Hách Liên Đoan, Hoàng Khánh Thiên, Hoàng Bác, Hoàng Quyền... Sau đó lại thêm vài cái tên nhạt hơn nối phía sau, trong đó bao gồm cả Hách Liên Dật, tức là tên húy của Thọ Vương.
A Tinh mặt không đổi sắc bôi đen kịt tên của Thái hậu, Hoàng Khánh Thiên, Hoàng Bác, Hoàng Quyền, rồi ngẩng đầu nhìn những cái tên đó, lộ ra vài phần nhẹ nhõm.
Một lát sau, gã ném bút sang một bên, vo tròn tờ giấy lại, thản nhiên nhét vào miệng.
Vụn giấy mùi mực chẳng thơm tho gì.
Nhưng khi hàm răng nghiền nát những cái tên đó, giống như đang gặm nhấm máu thịt kẻ thù, trong nhất thời không khỏi k*ch th*ch hung tính.
Cảm giác tận mắt chứng kiến kẻ thù chết dần chết mòn thực sự vô cùng tuyệt vời. Nhất là khi kẻ đó gào khóc nằm trên mặt đất, chân đã gãy lìa nhưng vẫn liều mạng bò về phía gã, coi gã như cứu tinh ——
Không còn gì tuyệt vời hơn thế.
A Tinh thậm chí còn nhớ giọng nói của mình khi ấy, mang theo ác ý khó che giấu, lướt đi trong ánh đao bóng kiếm: "Hoàng Khánh Thiên, Hoàng đại nhân, ngài lại chẳng nhớ ra ta chút nào sao?"
Gương mặt kinh hoàng của Hoàng Khánh Thiên, dù có hồi tưởng lại bao nhiêu lần cũng khiến người ta hả hê.
A Tinh không thích giết người.
Gã thích chậm rãi hành hạ bọn chúng, để chúng tưởng rằng mình có thể trốn thoát ngay trước thềm chiến thắng, rồi lại khiến chúng ngã tan xương nát thịt.
Có phải do chính tay gã giết hay không, gã không quan tâm. Chỉ cần khiến chúng đau đớn tột cùng, thảm hại hơn cả chó nhà có tang, mới có thể giải được mối hận trong lòng gã.
Ánh mắt gã u tối, rơi vào phía bên trái.
Đó là hướng của lều lớn.
Như một con rắn độc đã chờ đợi từ lâu, đang ngóc đầu lên rít gào, nhìn chằm chằm vào con mồi.
...
Tí tách, tí tách ——
Mưa mùa hạ dập tắt biết bao oi bức.
Kinh Trập chật vật tỉnh lại từ trong mộng, ngơ ngác nhìn căn phòng tối om, ánh sáng ban mai đang dần nuốt chửng bóng tối, sự chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối tựa như những bóng ma méo mó, nhìn lâu khiến người ta càng thêm mụ mị.
"Tỉnh rồi?"
Giọng Hách Liên Dung vang lên, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Chỉ nghe giọng điệu, hắn cực kỳ tỉnh táo, cứ như thể chưa hề ngủ vậy.
Kinh Trập nói mơ hồ: "Hình như vừa nằm mơ."
Mơ thấy cha, mơ thấy rắn, cũng mơ thấy mùi máu tanh.
Chỉ là sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ gì nữa, cũng chẳng muốn nhớ lại.
"Em lúc nào cũng nằm mơ." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, kéo người vào lòng.
Kinh Trập đụng vào ngực Hách Liên Dung, lầm bầm: "Đâu ra chuyện đó?" Rồi lại hỏi, "Chẳng lẽ huynh không nằm mơ?"
"Rất ít." Hách Liên Dung bình tĩnh nói, "Cực kỳ hiếm khi mơ thấy, nhưng luôn giống nhau."
Trong tay hắn, luôn bưng một bát canh.
Chỉ là giấc mơ này, sau khi gặp Kinh Trập thì ngày càng ít xuất hiện, đến nay thì biến mất hẳn.
Nếu không nhắc đến thì đã quên rồi.
Kinh Trập nằm sấp trong lòng Hách Liên Dung, lặng lẽ nghe tiếng mưa bên ngoài, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Hách Liên Dung, bây giờ ta cảm thấy hạnh phúc quá."
Liễu thị và Sầm Lương ngủ ngay phòng chính cách đó không xa. Sầm Huyền Nhân có thể vẫn còn sống, dù sao cũng là một niềm hy vọng.
Còn cậu hiện tại, chỉ cần mở mắt ra là gần như có thể nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.
Vươn tay ra, là ôm được hắn.
Đây là những ngày tháng mà trước kia cậu chưa từng dám tưởng tượng.
Chỉ cần đắm chìm trong đó, dường như cảm xúc cũng bị lây lan, cơ thể bắt đầu run rẩy khe khẽ, đó không phải là sợ hãi, mà giống như phản ứng không thể kìm nén vì quá đỗi vui sướng.
Kinh Trập bất giác ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lạnh lẽo cọ vào cằm Hách Liên Dung, chiếc cằm sáng sớm chưa cạo râu lởm chởm những sợi râu ngắn, cọ vào hơi đau.
"... Còn huynh?" Cậu hỏi, "Huynh có cảm thấy, vui vẻ không?"
"Em đang nằm ở đây." Ngay trong lòng hắn. Hách Liên Dung cười khẽ, ý cười nhàn nhạt đánh tan sự lạnh lẽo trong giọng nói, nhuốm vài phần quyến luyến thâm trầm, "Em nói xem?"
Vậy mà, dịu dàng đến mức không thể tin nổi.