Kinh Trập cảm thấy rất lúng túng. Đã rất lâu rồi cậu không rơi vào tình cảnh lúng túng thế này, đừng nói đến việc ngồi trên đống lửa, ngay cả tay chân cũng chẳng biết nên đặt vào đâu cho phải.
Hách Liên Dung ngồi bên tay phải cậu, còn Liễu thị và Sầm Lương ngồi ở vị trí phía dưới bên tay trái. Trong phòng trà hương lượn lờ, bên ngoài tiếng dế kêu rả rích xen lẫn tiếng chó sủa, nghe có vẻ rất thanh bình, nhưng lại tĩnh mịch đến đáng sợ, chẳng có lấy một ai lên tiếng.
Cảnh tượng gặp lại sau bao năm xa cách, đáng lẽ phải ôm nhau khóc lóc thảm thiết, nhưng chẳng hiểu sao lại biến thành cảnh tượng cứng ngắc muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát im lặng thế này.
Có lẽ phải trách Hách Liên Dung.
Kinh Trập lén nhìn Hách Liên Dung, vẻ mặt người đàn ông này rất bình thản, như thể chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì. Phát hiện Kinh Trập đang nhìn mình, hắn còn mỉm cười nhẹ.
... Cái khả năng kiềm chế, Kinh Trập thực sự muốn học hỏi.
Cậu lại nhìn sang Liễu thị và Sầm Lương, hai người họ đều rất cảnh giác với Hách Liên Dung. Bất kể là thái độ tàn nhẫn vừa rồi của hắn, hay sự thân mật giữa hắn và Kinh Trập, đều vô cùng không thỏa đáng.
Nhưng Kinh Trập cũng không thể bảo Hách Liên Dung rời đi.
Người này bây giờ giống như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, chỉ cần lơ là một chút là bùng nổ. Nếu Kinh Trập dám ở trong phòng nói chuyện riêng với mẫu thân và muội muội, khi bước ra ngoài, chắc chắn sẽ là máu chảy thành sông.
Đây hoàn toàn không phải là đe dọa.
Hách Liên Dung cũng khinh thường việc dùng thủ đoạn này để đe dọa cậu.
Đó đơn giản chỉ là sự thật.
Kinh Trập thở dài, chỉ cảm thấy giữa cậu và Hách Liên Dung e là còn rất nhiều vấn đề cần phải nói chuyện.
Tuy nhiên lúc này, điều khiến Kinh Trập đau đầu hơn là phải mở lời với người nhà như thế nào...
Trong những giấc mơ lúc nửa đêm, cậu cũng từng mơ thấy khả năng này vô số lần, nhưng dù có nhớ mong đến đâu, cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, khao khát tham lam này lại trở thành hiện thực.
Tâm trạng của Kinh Trập lúc này có lẽ cũng giống như cảm giác sợ hãi khi trở về quê hương, trong lòng có biết bao cảm xúc phức tạp, nhất thời đều nghẹn ứ ở cổ họng, nói thế nào cũng không thốt nên lời.
Ngược lại là Liễu thị tỉ mỉ quan sát cậu, trong mắt ngấn lệ, khóe miệng mỉm cười, khẽ nói: "Năm xưa từ biệt, cứ ngỡ không còn ngày gặp lại, hôm nay tương phùng, con quả thực đã lớn rồi." Tiếng thở dài và nỗi nhớ nhung trong giọng nói ấy thực sự khiến người ta xúc động.
Mũi Kinh Trập cay cay, cúi gằm mặt xuống, gắng gượng cười: "Con vẫn luôn bình an vô sự, ở trong cung cũng không chịu khổ cực gì, mẹ..."
Tiếng gọi này vừa thốt ra, Sầm Lương không kìm được lấy khăn tay lau nước mắt. Sợ những giọt nước mắt lăn dài quá lộ liễu sẽ khiến nàng khó xử.
Là huynh trưởng bằng xương bằng thịt.
Vừa nghĩ đến điều này, Sầm Lương đã rất muốn lao tới, ôm lấy cậu khóc thật to.
Khổ nỗi người đàn ông bên cạnh Kinh Trập... dù khóe miệng hắn mang ý cười, nhưng Sầm Lương vẫn luôn cảm thấy nguy hiểm, không dám bước lên nửa bước.
Bên tai là tiếng Liễu thị và Kinh Trập cẩn thận nói chuyện với nhau.
Nhiều năm không gặp, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến họ nói chuyện cũng vô cùng thận trọng, sợ làm đối phương phật ý. Sự ngập ngừng vụng về này, chỉ cần nghĩ kỹ thôi cũng đủ khiến người ta chua xót trong lòng.
"Mẹ, Kinh Trập ca ca..." Sầm Lương nén nỗi buồn bực trong lòng, lên tiếng nói, "Đã lâu không gặp, hay là con kể cho Kinh Trập ca ca nghe chuyện của chúng ta những năm qua trước nhé."
Nàng không muốn nhìn mẫu thân và Kinh Trập cứ cứng ngắc như vậy nữa, đành cắn răng chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.
Năm đó, Liễu thị ôm Sầm Lương nhảy xuống sông Khang Bắc, bị dòng nước ngầm cuốn trôi đi rất xa, ngay cả lính áp giải muốn xuống cứu cũng không kịp.
Liễu thị vốn tưởng hai mẹ con sẽ chết trong dòng nước lạnh lẽo, dù sao cũng tốt hơn là phải vào Giáo Phường Tư. Nào ngờ khi bà tỉnh lại, thế mà lại cùng Sầm Lương bám được vào một khúc gỗ trôi, thuận theo dòng nước dạt đến huyện Đông Âm thuộc Đồng Châu.
Đồng Châu nằm ngay gần kinh thành, còn Đông Âm là một huyện nhỏ trực thuộc Đồng Châu. Nơi này lúc đó vừa khéo cũng có rất nhiều nạn dân đổ về, Liễu thị và Sầm Lương cũng bị coi là một trong số những nạn dân chạy nạn, nhờ chính sách đặc biệt của triều đình mà có cơ hội được nhập hộ tịch tại địa phương.
Năm xưa người nhà họ Sầm bị bắt giam là do quan binh trực tiếp đến tận nhà áp giải đi, căn bản không có lệnh truy nã, vì thế cũng không có bức tranh nào lưu lại dung mạo của họ.
Chính nhờ kẽ hở này mà Liễu thị và Sầm Lương mới có chốn dung thân.
Sau khi thuận lợi ở lại, Liễu thị vẫn luôn dựa vào nghề thêu thùa may vá, lúc này mới miễn cưỡng nuôi Sầm Lương khôn lớn.
Nhưng cũng vì Liễu thị quá lao lực trong quá khứ, dần dần đôi mắt đã trở nên mờ đi, nhìn không rõ nữa.
Hai mẹ con sống ở Đồng Châu mười mấy năm, đợi đến khi Sầm Lương lớn hơn một chút, dù tuổi còn trẻ nhưng nàng đã nhen nhóm ý định vào kinh tìm Kinh Trập.
Sầm Lương: "Mẹ bảo, năm đó Kinh Trập ca ca bị ép vào cung, nếu còn sống thì cũng tầm mười chín, hai mươi tuổi. Thực ra muội biết mẹ cũng nhớ huynh, nên muội mới cổ vũ mẫu thân..." Nói đến đây, thực ra nàng còn có những tâm tư khó nói khác.
Liễu thị vì nuôi nấng Sầm Lương mà làm lụng vất vả thêu thùa, công việc này vốn đòi hỏi sự tỉ mỉ, làm nhiều mắt cũng yếu đi.
Đôi khi Sầm Lương thấy Liễu thị ngồi thất thần ngoài cửa, biết rõ trong lòng bà vẫn luôn nhớ thương Kinh Trập, nên mới nghĩ nhân lúc mắt Liễu thị còn nhìn thấy được mà vào kinh một chuyến, nếu thực sự có cơ hội nhận lại Kinh Trập thì ít nhất cũng...
Chỉ là lúc này nhắc đến những chuyện đó e là có chút đau lòng, Sầm Lương nén lại không nói, chỉ chọn những chuyện thú vị để kể.
Dù nàng không nói ra, Kinh Trập chưa chắc đã không đoán được.
Khi Liễu thị và Sầm Lương bước vào phòng, Kinh Trập đã quan sát kỹ dung mạo hai người. Bất kể là Liễu thị hay Sầm Lương, nhìn qua là biết người quen làm việc nặng nhọc, cuộc sống đã để lại những dấu vết tàn khốc trên người họ.
Liễu thị năm xưa ở nhà được Sầm Huyền Nhân nuôi dưỡng như cành vàng lá ngọc, nhưng nay nhìn đôi bàn tay kia cũng đủ thấy họ đã chịu bao nhiêu khổ cực, chưa kể Liễu thị một mình nuôi nấng Sầm Lương khôn lớn, mọi thứ gần như bắt đầu lại từ con số không, đối với một người phụ nữ cô độc thì gian nan biết nhường nào?
Nghĩ đến những chuyện này, Kinh Trập lại cảm thấy mình đáng chết, tại sao không sớm nảy sinh ý định đi tìm họ. Nếu cậu sớm có ý định này, sớm đi tìm họ, biết đâu cũng...
Sầm Lương kể rất nhiều chuyện trong quá khứ, kể về cuộc sống của họ ở kinh thành, rồi kể chuyện sau này quay về Đồng Châu, gặp gỡ nhóm người Trương Thế Kiệt.
Qua lời kể của nàng, những trải nghiệm này trở nên thú vị, sống động và đầy màu sắc.
Khi Sầm Lương nói chuyện, Liễu thị chỉ ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, thi thoảng nhìn Kinh Trập, nụ cười nhàn nhạt trên môi gần như chưa từng thay đổi.
Đôi khi, Kinh Trập cũng hỏi vài câu.
Đặc biệt là khi Sầm Lương lướt qua những chuyện rắc rối, cậu cứ như người trong cuộc, chẳng hiểu sao luôn bắt được những vấn đề chưa được nhắc đến.
Dù Sầm Lương muốn giấu, cũng không tránh khỏi bị Kinh Trập hỏi ra đến bảy tám phần, bao nhiêu chuyện cũ gần như bị moi móc hết cả.
Khi nghe đến chuyện họ gặp trắc trở ở chỗ đao phủ, Kinh Trập không nhịn được trừng mắt nhìn Hách Liên Dung.
Chuyện khác chưa chắc đã liên quan đến người đàn ông này, nhưng chuyện này chắc chắn là có!
Kinh Trập nghiến răng, thật muốn cắn cho Hách Liên Dung mấy cái lỗ máu. Sao hắn có thể để hai người họ hiểu lầm Kinh Trập đã chết? Đối với Liễu thị và Sầm Lương đang tràn đầy hy vọng vào kinh mà nói, đó là cú sốc lớn đến nhường nào?
Hách Liên Dung bình tĩnh nhìn lại Kinh Trập, trong đôi mắt đen như mực cuộn trào những cảm xúc khó đoán, sức nóng kỳ lạ khiến Kinh Trập theo bản năng quay đầu đi không nhìn nữa.
Sầm Lương chắc chắn đã nhận ra bầu không khí kỳ quái giữa Kinh Trập và người đàn ông kia, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, bỗng nói: "Kinh Trập ca ca, từ lúc ngồi xuống đến giờ toàn nói chuyện của bọn ta, huynh lại chẳng nhắc gì đến chuyện của mình cả."
Nàng mím môi, giọng nói nhỏ dần.
"Huynh... huynh không phải làm... cung nhân trong cung sao? Tại sao có thể rời khỏi hoàng cung? Hơn nữa, người đi đón bọn ta... hẳn là quan viên trong triều đình? Một nhân vật lớn như vậy, tại sao lại hạ mình đến Đồng Châu đón bọn ta?"
Những câu hỏi này của Sầm Lương, thực ra vẫn còn ít.
Nàng muốn hỏi Kinh Trập biết họ còn sống từ bao giờ? Nàng cũng muốn biết Kinh Trập mua lại Dung phủ khi nào, chuyện Hoàng Khánh Thiên gặp nạn có liên quan đến Kinh Trập không?
Và điều đáng ngờ nhất, chính là người đàn ông bên cạnh Kinh Trập này.
Hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Kinh Trập im lặng hồi lâu, trước tiên nhắc lại chuyện cũ: "... Thực ra, sau này ta tra xét mới biết, cha đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Sau khi ta vào cung, nhờ một người bạn cũ của ông ấy mà ta được miễn nỗi đau cung hình... Chuyện này vẫn là bí mật, không ai biết được..."
Liễu thị vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không kìm được chồm người qua bàn ghế, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kinh Trập. Hai người vừa chạm vào nhau đều hơi cứng đờ, sau đó Liễu thị nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Kinh Trập, giống như đang an ủi đứa trẻ bé bỏng năm nào.
"Đừng sợ, đừng sợ, mọi chuyện qua rồi." Liễu thị cười trong nước mắt, "Người bình an vô sự là quý hơn ngàn vàng."
Sau giây phút cứng đờ, Kinh Trập nắm ngược lại tay Liễu thị: "Mẹ, thực ra năm xưa cha cũng đã sắp xếp đường lui cho mẹ và Lương nhi, chỉ là kẻ đó..."
Vừa nghĩ đến Tiền Vĩnh Thanh, Kinh Trập hận không thể tự tay g**t ch*t gã ta.
Kinh Trập từ từ kể lại mối quan hệ giữa Tiền Vĩnh Thanh và Hoàng gia, cũng như những việc gã ta đã làm cho hai người nghe.
Sắc mặt Liễu thị hơi trắng bệch. So với Kinh Trập và Sầm Lương, năm xưa bà thường xuyên qua lại với những người đó, nghe Kinh Trập nói vậy, sự chấn động trong lòng bà lớn hơn hai người kia nhiều.
"... Năm xưa ông ta ham mê cờ bạc, cha con đã khuyên can rất nhiều lần, ông ta đều không chịu nghe, ai ngờ đâu..."
Trên khuôn mặt luôn điềm đạm của Liễu thị hiện lên vẻ hận thù hiếm thấy, "Ông ta đáng chết." Dù tính tình bà có hiền lành đến đâu, cũng không thể dung thứ cho chuyện này.
Kinh Trập: "Ông ta đã chết rồi."
Nhắc đến Tiền Vĩnh Thanh, khó tránh khỏi nhắc đến Hách Liên Dung. Sau một hồi kể lể, ánh mắt Liễu thị và Sầm Lương thi thoảng nhìn sang lại càng thêm tò mò.
Kinh Trập chịu đựng áp lực vô hình đó, từ từ kể lại chuyện của mình trong cung.
Theo cậu thấy thì chẳng có gì đáng kể.
Cuộc sống trong hoàng cung của cậu đại khái có thể chia làm hai giai đoạn: Bắc Phòng và Trực Điện Giám. Cuộc sống ở Bắc Phòng thanh nhàn tẻ nhạt, ở Trực Điện Giám tuy gặp không ít chuyện, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là những chuyện bình thường, chẳng bới ra được mấy chuyện đáng nói.
Kinh Trập nói vài ba câu cho xong chuyện, rồi quay sang nhìn Hách Liên Dung: "... Huynh sai ai đi đón họ vậy?"
Đây là lần đầu tiên Kinh Trập chủ động nói chuyện với Hách Liên Dung kể từ khi họ ngồi xuống.
"Mao Tử Thế."
Kinh Trập vỡ lẽ: "Hóa ra là hắn."
Dựa vào sự tin tưởng của Hách Liên Dung đối với Mao Tử Thế, quả thực hắn sẽ phái người này đi.
Kinh Trập gần như đã trả lời hết mọi câu hỏi, nhưng hoàn toàn không giải đáp được thắc mắc của Sầm Lương.
Sầm Lương: "Tiền Vĩnh Thanh chết là do một người bạn của Kinh Trập ca ca; mua lại nhà cũ cũng là nhờ một người bạn giúp đỡ; lần này huynh có thể xuất cung, có thể đến đón bọn ta, cũng là nhờ có người giúp?" Nàng càng nói, lông mày càng nhướng lên.
Về sự nhạy bén và cẩn trọng, Sầm Lương có nét giống Kinh Trập.
Đặc biệt là khoảnh khắc nàng nhướng mày, cảm giác quen thuộc kỳ lạ đó càng giống đến ba phần.
Kinh Trập im lặng, sau đó thở hắt ra.
Cậu đứng dậy khỏi ghế, bước vài bước đến bên cạnh Hách Liên Dung, kéo người đàn ông đang an tọa trên ghế đứng dậy. Dù có chút ngạc nhiên, Hách Liên Dung vẫn nương theo lực đạo của Kinh Trập đứng lên.
Người đàn ông có thể cảm nhận được bàn tay Kinh Trập đang nắm lấy tay mình hơi run rẩy.
Thậm chí còn có chút ướt át.
Kinh Trập dắt Hách Liên Dung đi về phía trước vài bước, hai người sóng vai đứng đó, "Mẹ, con, con những năm qua ở trong cung, đã có người mình thực lòng yêu thương. Tuy người ấy là nam tử, tuy tính tình hơi không tốt, nhưng con rất thích huynh ấy."
Nói đến đây, Kinh Trập đột ngột buông tay, quỳ xuống trước mặt Liễu thị.
"Xin mẫu thân hãy tha thứ, dẫu thân thể con không khiếm khuyết, sau này cũng không thể thành gia lập nghiệp, chỉ nguyện đời này kiếp này đều được ở bên cạnh huynh ấy."
Kinh Trập có hận Hách Liên Dung không?
Có những lúc là hận.
Hận sự độc đoán chuyên quyền của hắn, hận sự ngang ngược không kiêng nể gì của hắn, hận hắn đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được rất nhiều tình cảm, hận hắn ngăn cản người thân gặp lại.
Trong những ngày chờ đợi mòn mỏi vừa qua, Kinh Trập hận không thể cắn nát da thịt hắn, hận không thể cầm dao đâm hắn. Cơn giận dữ liên miên không dứt này sẽ không vì sự bình an của Liễu thị và Sầm Lương mà lắng xuống.
Chỉ là bên ngoài nỗi hận, Kinh Trập lại yêu hắn.
Những lời hứa hẹn, những niềm yêu thích ấy không bị nỗi hận làm mài mòn. Đôi khi cậu càng căm ghét chính mình hơn, hận mình ngu ngốc, hận mình không thể dứt bỏ, hận mình mãi không thể vứt bỏ kẻ cố chấp điên cuồng này.
Nếu chỉ vì gương mặt của Hách Liên Dung, Kinh Trập lẽ ra phải trốn đi thật xa.
Sự lún sâu vào vũng bùn mà không biết quay đầu này, cho đến tận bây giờ Kinh Trập cũng không giải thích nổi. Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, Kinh Trập không muốn lừa dối Liễu thị và Sầm Lương.
Bất kể hai người họ có vấn đề gì, thì đó cũng là chuyện phải giải quyết sau này.
Ngay lúc này đây, Kinh Trập không cảm thấy mình cần thiết phải giấu giếm.
Liễu thị và Sầm Lương kinh ngạc bởi lời nói của Kinh Trập, nhất thời không biết phải tỏ thái độ thế nào. Từ lúc chưa vào phòng, nhìn thấy sự thân mật của hai người, thực ra trong lòng họ đã lờ mờ đoán được.
Ban đầu, Liễu thị tưởng Kinh Trập bị ép buộc.
Nhưng sau đó, nụ hôn chủ động của Kinh Trập lại khiến bà hoang mang.
Thân phận của Kinh Trập, nếu không có gì sai sót, chỉ có thể là thái giám. Dù có leo lên vị trí cao thì cũng chỉ là thái giám tổng quản. Còn người đàn ông kia, nhìn qua là biết quyền cao chức trọng.
Liễu thị chuyển sang lo lắng, chẳng lẽ Kinh Trập l*m t*nh nhân của vị quan lớn nào đó?
Nhưng suy đoán này tuy có lý nhưng cũng thật hoang đường.
Dù họ không hiểu biết nhiều, nhưng người trong cung làm sao có thể thường xuyên tiếp xúc với người ngoài? Dù là đại thần quyền cao chức trọng cũng không thể lúc nào cũng vào cung, hơn nữa còn có thể đưa người trong cung ra ngoài?
Trong lúc họ còn đang bàng hoàng, cú quỳ đột ngột này của Kinh Trập càng khiến họ không nói nên lời.
Kinh Trập đã có người muốn gắn bó cả đời, mà người này lại chính là người đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong lời kể, cũng chính là người đàn ông đang ở bên cạnh cậu lúc này?
Liễu thị không biết nên vui mừng vì Kinh Trập không phải bị bao nuôi, hay nên tức giận vì Kinh Trập ở bên một người đàn ông có thân phận chênh lệch quá lớn.
Chỉ là chưa đợi Liễu thị phản ứng, Hách Liên Dung đã nắm lấy cánh tay Kinh Trập, cưỡng ép kéo cậu đứng dậy.
Kinh Trập bị kéo lảo đảo, người đàn ông lập tức đưa tay giữ cho cậu đứng vững.
"Huynh làm gì vậy?" Kinh Trập có chút bực bội, "Chẳng lẽ huynh còn không vui?"
"Không được quỳ." Hách Liên Dung cau mày, lạnh giọng nói, "Trên đời này, không còn ai có thể khiến em phải quỳ nữa."
Vẻ mặt Kinh Trập khẽ động, giọng điệu dịu xuống, "Bà ấy là mẫu thân sinh ra ta, Hách... Dung Cửu, trên đời này, có lẽ ngay cả quân vương phụ thân ta cũng có thể không quỳ, nhưng quỳ bà ấy là điều ta nên làm."
Không có mười tháng mang nặng đẻ đau của Liễu thị, làm sao có sự tồn tại của Kinh Trập?
Kinh Trập biết khúc mắc trong lòng Hách Liên Dung, nắm ngược lại tay hắn, khẽ nói: "Ta hận mẫu thân của huynh, nhưng nếu không có bà ấy thì cũng không có huynh, ít nhất ở điểm này, ta vẫn luôn biết ơn."
Hách Liên Dung rủ mắt, một lát sau mới nhìn về phía hai người phụ nữ cũng đã đứng dậy theo. Hắn nhàn nhạt nói: "Sầm phu nhân, Sầm nương tử, lời Kinh Trập nói cũng là lòng ta. Nếu phản bội, nguyện chịu nỗi đau vạn lửa thiêu đốt, vạn trùng gặm nhấm."
Một câu nói lạnh nhạt của hắn dường như mang sức nặng ngàn cân, khiến Liễu thị kinh ngạc không nói nên lời.
Một lúc sau, Liễu thị thở dài nói: "Kinh Trập, tuy mẹ sinh ra con nhưng nhiều năm không nuôi nấng con, có tư cách gì mà nói ra nói vào trước mặt con chứ."
Kinh Trập định nói gì đó thì thấy Liễu thị nhìn cậu dịu dàng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có chút giận dữ nào.
"Kinh Trập, mẹ chỉ mong con bình an vô sự, không bệnh không tai. Con muốn làm gì, tự nhiên đều tùy ý con."
Sau đó, Liễu thị nhìn sang Dung Cửu, giọng điệu cũng trở nên trịnh trọng.
"Kinh Trập sống một mình bao nhiêu năm qua, chắc hẳn đã chịu nhiều khổ cực. Nó chuyện gì cũng không chịu nói, nhưng đối xử với ngươi chắc chắn là chân thành, nếu không nó sẽ không nói với ta những lời này. Ta không biết thân phận của ngươi, cũng không tham lam tiền tài địa vị của ngươi, chỉ mong ngươi đối xử với nó như cách nó đối xử với ngươi."
Liễu thị khẽ nhún người hành lễ.
Hách Liên Dung bước lên một bước, đỡ lấy Liễu thị. Tuy không nói gì nhưng khí thế quá mức sắc bén trên người hắn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Sầm Lương nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát, thấy người đàn ông tên Dung Cửu này ôn hòa hơn một chút, liền vỗ tay nói: "Kinh Trập ca ca, vị này nếu là... của huynh, vậy muội phải gọi huynh ấy là gì đây?"
Nàng nhíu mày, có vẻ hơi buồn rầu.
"Trượng phu của tỷ tỷ gọi là tỷ phu, lương nhân của ca ca, muội nên gọi là... ca phu sao?"
Sự xấu hổ mà Kinh Trập cố nén xuống ban nãy lại bị khơi lên, xấu hổ đến mức chỉ muốn lấy tay áo che mặt, trốn ra sau lưng Hách Liên Dung.
Cái gì mà ca phu với chả không ca phu, thật là hoang đường.
Kinh Trập miễn cưỡng ngắt lời trêu chọc của Sầm Lương, lúc này mới nhìn sang Hách Liên Dung, thấp giọng nói: "Dung Cửu, ta có vài lời muốn nói riêng với họ, huynh ở đây, họ ít nhiều cũng không được tự nhiên." Cậu nói không nhanh, mang theo vài phần ám chỉ, "Dù sao, lát nữa huynh cũng sẽ biết bọn ta đã nói gì thôi."
Ý là không ngại có ám vệ nghe lén bên cạnh.
Hách Liên Dung từ từ nắm lấy bàn tay Kinh Trập, v**t v* một lúc mới gật đầu đồng ý.
Kinh Trập nhìn kỹ khuôn mặt hắn, cau mày nói: "Đây là huynh đồng ý đấy nhé, đừng để sau khi ta ra ngoài, huynh lại lén lút làm gì sau lưng ta."
Mãi đến lúc này, trong đôi mắt lạnh nhạt của Hách Liên Dung mới có chút ý cười thực sự. Hắn cúi đầu cọ cọ chóp mũi Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Không đâu."
Nghe giọng điệu ấy, trái tim đang treo lơ lửng của Kinh Trập cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.
Khó khăn lắm mới tiễn được pho tượng Phật lớn này đi, không khí trong phòng rõ ràng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là Kinh Trập vừa quay người lại, bắt gặp vẻ mặt trêu chọc của Sầm Lương, vành tai bỗng đỏ bừng.
Liễu thị khá cổ hủ, tuy chấp nhận quan hệ giữa Kinh Trập và Dung Cửu, nhưng vẫn cảm thấy hai người thân mật trước mặt người khác là thất lễ; Sầm Lương đang ở độ tuổi hoạt bát táo bạo, hoàn toàn không thấy có gì không ổn, ngược lại còn xem đến say sưa.
"Kinh Trập ca ca, huynh có vẻ rất thích hắn."
Kinh Trập mím môi: "Hắn đôi khi rất đáng ghét. Nhưng quả thực... ta rất thích hắn."
Đến cuối câu, giọng cậu hạ thấp xuống, nghe như tiếng nỉ non.
Liễu thị khẽ ho khan một tiếng, "Kinh Trập, những chuyện con kể lúc nãy, sợ bọn ta lo lắng nên nói không thật lắm phải không." Bà thở dài, dường như có chút khó xử, "Tuy bọn ta chưa chắc đã giúp được gì, nhưng con không thể giấu giếm bọn ta."
Kinh Trập khựng lại, khẽ nói: "Vâng."
Liễu thị và Sầm Lương muốn nghe, Kinh Trập cũng không giấu giếm nữa. Cậu từ từ kể lại những chuyện mình đã trải qua trong những năm qua. Thực ra cậu thấy cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng không hiểu sao vừa kể ra, bất tri bất giác trời đã ngả về chiều.
Quá nửa ngày đã trôi qua, chén trà bên tay được thay mấy lần, thậm chí còn chưa kịp ăn cơm, chỉ ăn vội vài miếng bánh lót dạ.
Ngoại trừ việc Dung Cửu rốt cuộc là ai, Kinh Trập gần như đã kể hết mọi chuyện có thể kể, khiến Liễu thị và Sầm Lương đều nghe đến nhập tâm.
Trong mắt họ, cuộc sống của Kinh Trập trong cung vốn đã không đơn giản, nhưng vạn lần không ngờ tới lại thăng trầm đến thế.
Sầm Lương lẩm bẩm: "Mấy chục năm bôn ba giang hồ của Trương bá bá, e là cũng không đặc sắc bằng mười mấy năm này của Kinh Trập ca ca."
Liễu thị nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Sầm Lương, "Con nghe thấy đặc sắc, nhưng Kinh Trập không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực."
Sầm Lương hoàn hồn, ảo não nói: "Mẹ nói phải, con không nên nói như vậy, Kinh Trập ca ca..."
Kinh Trập lắc đầu cười: "Lúc trải qua thì đúng là thấy khổ, nhưng quay đầu nhìn lại cũng thấy chẳng có gì không tốt."
Nếu không có những trải nghiệm đó, Kinh Trập cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Liễu thị hơi mím môi, dường như có chút do dự.
Sau mấy canh giờ trò chuyện, họ đã thân thiết hơn trước nhiều, sự gượng gạo vô nghĩa đã bị ném ra sau đầu. Lúc này Liễu thị còn chần chừ thì có vẻ hơi lộ liễu.
Kinh Trập: "Mẹ à, mẹ có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng, nếu con biết chắc chắn sẽ nói cho mẹ nghe."
Liễu thị: "Người con thích... Dung Cửu, hắn có thân phận gì?"
Sầm Lương: "Không phải là thị vệ Ngự tiền ạ?"
Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Kinh Trập mượn thân phận giả trước đó của Hách Liên Dung, chỉ nhắc sơ qua một chút.
Liễu thị: "Nếu hắn chỉ là thị vệ Ngự tiền, làm sao có thể sai khiến được một quan chức triều đình?"
Bà không phải là những quý phu nhân được nuôi trong khuê phòng, lúc ra ngoài kiếm sống cũng thường xuyên giao thiệp với lính canh cổng thành. Những kẻ ở Phủ Thành Đồng Châu đã rất khó dây vào, nếu chỉ là quan nhỏ thất phẩm bát phẩm, chưa chắc đã lọt vào mắt xanh của họ.
Đồng Châu đã vậy, kinh thành chỉ càng cao hơn một bậc.
Mao Tử Thế có thể vào kinh thành mà không cần bị lục soát, thân phận của hắn chắc chắn không thấp. Chẳng lẽ chuyến đi này của hắn chỉ đơn thuần vì tình bạn cá nhân với Dung Cửu?
Khi Kinh Trập nghe đến hai chữ tình bạn, khóe miệng không khỏi giật giật.
Nếu để Mao Tử Thế nghe thấy điều này, e là hắn sẽ cười lăn lộn ra đất mất. Cậu chưa gặp Mao Tử Thế được mấy lần, nhưng qua vài lần ít ỏi đó, cậu cũng cảm nhận được sự ngông nghênh bất cần đời của người này.
Kinh Trập mím môi: "Thân phận của Dung Cửu quả thực có chút đặc biệt, không tiện nói ra. Mẹ, con phải hỏi ý kiến của hắn trước rồi mới có thể nói với mọi người được."
Cậu và Hách Liên Dung vẫn còn những chuyện chưa giải quyết xong.
Liễu thị cũng không muốn đào sâu tìm hiểu, thấy Kinh Trập nói vậy thì không hỏi thêm nữa.
Bà chỉ có chút lo lắng.
Hiện tại xem ra, Kinh Trập vẫn là thái giám trong cung, nhiều việc đều phải dựa vào Dung Cửu mới làm được. Hai người thân phận địa vị chênh lệch, trước mắt tình cảm mặn nồng, anh anh em em thì tự nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng nếu Dung Cửu hối hận, Kinh Trập chắc chắn sẽ gặp họa lớn.
Dung Cửu có thể quay đầu, nhưng Kinh Trập chưa chắc đã quay đầu được.
Những lo lắng này Liễu thị chỉ giấu trong lòng, không nói ra vào lúc này để làm mất hứng.
Chuyện vui như hôm nay, Liễu thị chỉ muốn nghĩ đến những điều đoàn viên sum họp, êm ấm thuận hòa.
Mãi đến khi đèn hoa vừa lên, Vu quản sự dẫn người vào thắp đèn, chắp tay trong ống tay áo buồn rầu nói: "Lang quân, giờ đã muộn lắm rồi, ngài mà không đưa phu nhân và tiểu thư qua đó, chủ tử chắc phải ăn canh thịt chó thật đấy."
Kinh Trập nhớ đến Cục Bông Trắng, lại nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này mới hoảng hốt nhận ra bụng mình đang đánh trống.
Đã muộn thế này rồi, Hách Liên Dung e là đã đợi đến sốt ruột.
Kinh Trập nói vài câu với Liễu thị và Sầm Lương rồi đưa họ đi gặp Hách Liên Dung. Chưa vào đến thính đường đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi của thức ăn.
Vừa vào phòng, Kinh Trập nhìn bàn đầy ắp món ngon, nhướng mày nói: "Đều là Minh Vũ làm sao?"
Cậu bây giờ đã quen thuộc lắm rồi, chỉ cần ngửi là nhận ra ngay mùi vị đó.
Hách Liên Dung gật đầu: "Ở sau lưng em."
Kinh Trập quay người lại, thấy Minh Vũ đang cẩn thận bưng bát canh cuối cùng đi vào. Hai người nhìn nhau, trong mắt Minh Vũ tràn đầy vẻ vui sướng.
Đó là vui mừng thay cho cậu.
Kinh Trập nhìn Minh Vũ đặt đồ xuống, nắm lấy cánh tay cậu ta, kéo đến trước mặt Liễu thị và Sầm Lương, cười giới thiệu: "Đây chính là Minh Vũ."
Vừa nãy cậu kể với người thân về bạn bè của mình, Minh Vũ tự nhiên được nhắc đến đầu tiên.
Điều này khiến Minh Vũ hơi cứng đờ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Cậu ta chưa từng có kinh nghiệm gặp gỡ trưởng bối của bạn bè, chỉ lờ mờ nhớ là từng có trong ký ức, nhưng đã quên mất rồi.
Nhưng Liễu thị dịu dàng, Sầm Lương lại rất chu đáo, dăm ba câu chuyện đã giúp cậu ta thả lỏng hơn.
Kinh Trập lùi lại vài bước, lén lút quan sát Hách Liên Dung.
Tuy mặt không cảm xúc, nhưng trông có vẻ quả thực không tức giận.
Hách Liên Dung rất nhạy cảm với ánh mắt của Kinh Trập, bất ngờ nhìn về phía cậu, đôi mắt đen sâu thẳm ấy không hề rời đi nữa.
Kinh Trập nhớ ra điều gì đó, lại từ từ dịch đến bên cạnh hắn.
"Huynh trước mặt người khác, đừng có lúc nào cũng... lúc nào cũng không kiêng nể gì như thế." Giọng Kinh Trập ậm ờ, mang theo chút oán trách, "Huynh thì hay rồi, phủi mông bỏ đi, để lại ta một mình xấu hổ muốn chết."
Cậu đang trách móc chuyện Hách Liên Dung cọ mũi với cậu lúc rời đi hôm nay.
Hành động đó chẳng hiểu sao còn khiến người ta ngượng ngùng hơn cả hôn môi.
Hách Liên Dung: "Người khác?"
Giọng điệu hắn trầm lắng, không biết nghĩ đến điều gì mà lại bật cười.
Nụ cười nhàn nhạt thoáng qua khiến tim Kinh Trập đập thình thịch, như bị thứ gì đó gõ nhẹ một cái không tiếng động.
Thịch ——
Gõ đến mức tê dại cả người.
Cuộc trò chuyện ở cửa đã tiến triển đến đoạn Liễu thị mở lời mời Minh Vũ cùng ngồi xuống ăn cơm. Câu này suýt dọa chết Minh Vũ, sắc mặt cậu ta đại biến, lắc đầu lia lịa: "Nô... bá mẫu, mọi người cứ ăn đi, không cần lo cho ta."
"Minh Vũ, ngồi xuống ăn đi."
Liễu thị chưa kịp mở miệng giữ lại lần nữa, một giọng nói lạnh lùng hờ hững đã chen ngang, khiến Minh Vũ run bắn người, không dám tin nhìn về phía Kinh Trập.
Còn tại sao không nhìn Cảnh Nguyên Đế...
Đương nhiên là cậu ta không dám!
Kinh Trập: "Huynh đừng dọa cậu ấy."
Hách Liên Dung rõ ràng biết Minh Vũ sợ hắn muốn chết, nếu ngồi xuống ăn cơm, chắc chắn đến lấy cơm cũng không xong.
Hách Liên Dung bình tĩnh nói: "Là bạn của em, trong bữa cơm đoàn tụ đầu tiên giữa em và người thân, chẳng lẽ cậu ta không được ngồi xuống ăn cùng?"
Kinh Trập kinh ngạc.
Câu này nói rất đúng.
Điều cậu kinh ngạc là, Hách Liên Dung thế mà lại nói ra được những lời bình thường như vậy?
Hách Liên Dung bóp má Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Ta không muốn để ý tới, chứ không phải không hiểu." Kinh Trập đôi khi nhìn hắn, coi hắn như đứa trẻ không hiểu sự đời sao?
Kinh Trập cười ha hả, cậu chẳng thấy có gì khác biệt cả.
Bất chợt phản ứng lại, Kinh Trập bực bội gạt tay Hách Liên Dung ra, sao lại động tay động chân nữa rồi!
Không biết lời nói của Hách Liên Dung đánh động Minh Vũ ở điểm nào, hoặc cũng có thể là hoàng mệnh khó trái, cuối cùng Minh Vũ cũng ngồi xuống.
Bữa cơm này trôi qua cũng không đến nỗi khó khăn.
Hách Liên Dung không nói một lời nào, phần lớn thời gian ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người Kinh Trập, không quan tâm đến lời nói của người khác. Thái độ này của hắn ngược lại khiến những người khác thoải mái hơn chút, dù là ăn uống hay nói chuyện đều không còn căng thẳng nữa.
Chỉ là ít nhiều gì cũng sẽ để ý đến cách cư xử giữa Kinh Trập và Hách Liên Dung.
Ăn xong, Sầm Lương sớm kéo Liễu thị rời đi, nói là đi đường xa mệt nhọc, đã hơi buồn ngủ.
Từ lúc chờ đợi, Kinh Trập đã đích thân dọn dẹp phòng chính và nơi ở cũ của Sầm Lương, còn chuẩn bị sẵn đủ loại y phục.
Tố Hòa bước tới, cười tươi nói: "Phu nhân, nương tử, mời đi theo ta."
Sầm Lương: "Đêm nay ta muốn ngủ cùng mẫu thân."
Kinh Trập gật đầu, bảo họ cứ tùy ý.
Cậu biết họ chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, lại thấy vẻ mặt hai người cũng đã mệt mỏi nên không làm phiền nữa, chỉ dặn dò mọi việc đều có thể bảo Tố Hòa đến tìm cậu.
Trong nhà có phụ nữ, nhiều việc giao cho Tố Hòa cũng là phụ nữ thì tốt hơn. Kinh Trập dù có thân thiết với mẹ con Liễu thị đến đâu, nhiều chuyện cũng không thể tự tay lo liệu.
Sau khi rửa mặt chải đầu, thay y phục rồi quay lại phòng chính, Sầm Lương không khỏi cảm thấy mới lạ, đi một vòng quanh phòng, nói với Liễu thị:
"Mẹ ơi, trông thật sự chẳng khác gì ngày xưa."
Liễu thị ngồi trước bàn trang điểm, đang chậm rãi chải tóc, nghe vậy liền cười: "Xem ra Dung Cửu đối với huynh trưởng con có vài phần thật lòng."
Căn phòng này được chăm sóc rất tốt, thậm chí còn giữ nguyên dáng vẻ ngày xưa, nếu không thực sự có tâm thì không làm được.
Sầm Lương bước vài bước đến sau lưng Liễu thị, cầm lấy chiếc lược trong tay bà, chải tóc cho bà.
"Nhưng con sợ hắn quá." Giọng Sầm Lương lí nhí, dường như cảm thấy nói ra câu này rất mất mặt, nói một cách không cam lòng, "Con cứ cảm thấy hắn dường như không thích chúng ta."
Cảm giác này, Liễu thị cảm nhận sâu sắc hơn Sầm Lương nhiều.
Sầm Lương dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là cô nương mười mấy tuổi, người và việc từng trải qua vẫn còn ít.
Theo Liễu thị thấy, đừng nói là không thích, thái độ của Dung Cửu đối với sự xuất hiện của họ, có lẽ dùng từ bài xích là thích hợp nhất.
Điều vi diệu là, đó không phải là coi thường hay khinh bỉ, trái lại, đó là... cảnh giác?
Dung Cửu tràn đầy sự đề phòng đối với họ, khí thế sắc bén đè nén đó lúc nào cũng tuyên bố lãnh địa của hắn... Hắn đối với Kinh Trập dường như có một sự chiếm hữu kỳ lạ nào đó.
Sầm Lương nhăn mặt, r*n r*: "Không phải chứ, vị ca phu này sao mà hẹp hòi thế?"
Liễu thị: "Có lẽ liên quan đến gia đình."
Ban ngày, tiếng Kinh Trập nói chuyện với Hách Liên Dung không nhỏ, Liễu thị cũng nghe thấy lời Kinh Trập.
Gia đình Dung Cửu dường như không đối xử tốt với hắn cho lắm.
Nếu không Kinh Trập cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Liễu thị thở dài, quay người nắm lấy tay Sầm Lương, không để nàng chải nữa, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta mới gặp lại Kinh Trập, nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, quan hệ của hai đứa nó chúng ta đừng bàn luận lung tung. Chỉ cần Kinh Trập cảm thấy an tâm và vui vẻ là đủ rồi."
Sầm Lương xì một tiếng, gục vào vai Liễu thị cười khúc khích.
"Mẹ à, con lại thấy Kinh Trập ca ca dường như đã khiến Dung Cửu mê đắm đến chết đi sống lại rồi."
Lúc ăn cơm ban nãy, Sầm Lương đã cảm nhận được điều đó.
Chỉ cần Kinh Trập xuất hiện, trong đáy mắt Dung Cửu không còn ai khác.
Như thể mọi thứ trên thế gian này đều không sánh bằng vạt áo sáng màu kia.
...
Tiếng nước rào rào và tí tách xen lẫn vào nhau, trong làn hơi nước nóng hổi, Kinh Trập đứng dậy, những giọt nước tí tách trượt xuống, bắn tung tóe trên mặt nước.
Cậu chậm chạp trèo ra khỏi thùng gỗ, đứng sau bình phong lau người, mái tóc ướt sũng dính bết vào vai lưng, mang theo vẻ lộn xộn tùy ý.
Mấy ngày nay, tâm trạng Kinh Trập luôn căng thẳng, đợi đến khi Liễu thị và Sầm Lương đến nơi mới miễn cưỡng thả lỏng đôi chút. Nhưng con người ta một khi thả lỏng thì sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi tắm xong, Kinh Trập càng buồn ngủ hơn, cả người mơ màng.
Cậu vừa vòng qua bình phong thì bị Hách Liên Dung chặn lại.
Kinh Trập mơ màng ngẩng đầu, chỉ nghe thấy đối phương dường như thở dài một tiếng, rồi bế bổng cậu lên.
Cảm giác lơ lửng trên không khiến Kinh Trập tỉnh táo hơn một chút, "Huynh đừng..."
Thôi bỏ đi.
Người này có nói cũng chẳng nghe.
Hách Liên Dung bế Kinh Trập đến ngồi trên giường êm, hắn đá văng giày, quay người đi lấy rất nhiều đồ đạc rồi từ tốn xử lý mái tóc ướt của cậu.
Kinh Trập lúc này mới nhớ ra, nếu gội đầu vào buổi tối thì quả thực nên làm khô tóc sớm, nếu không dễ bị cảm lạnh.
Nếu ở trong cung, Hách Liên Dung thân là Hoàng đế, thậm chí còn có ngày gội đầu cố định. Những quy tắc rườm rà đó, Kinh Trập chỉ nghe qua một lần đã thấy phiền phức.
Vừa nãy lúc tắm nếu Kinh Trập tỉnh táo hơn chút thì đã không gội luôn cả đầu, cũng may đang là tiết xuân hè, buổi tối cũng khá ấm áp, chắc sẽ không bị nhiễm phong hàn.
Trong phòng có chút ấm áp, cộng thêm việc Hách Liên Dung đang hong tóc cho Kinh Trập khiến cậu càng thêm buồn ngủ, buộc phải cố mở mắt ra mới tỉnh táo hơn được chút.
"Hách Liên Dung," Kinh Trập nhớ lại câu hỏi ban ngày của mẫu thân, "Thân phận của huynh... có muốn nói cho họ biết không?"
"Ta còn tưởng người không muốn, là em." Giọng Hách Liên Dung lạnh nhạt, mang theo vài phần lạnh lẽo, "Dù sao thì em vẫn đang giận mà."
Nhắc đến chuyện này, Kinh Trập hết buồn ngủ ngay.
Nếu không phải nắm tóc đang nằm trong tay Hách Liên Dung, Kinh Trập chắc chắn sẽ quay lại nhe nanh múa vuốt.
Giận!
Đương nhiên cậu vẫn đang giận.
Nếu dễ dàng bỏ qua như vậy thì cậu quá dễ bị bắt nạt rồi, giống như một tên ngốc vậy.
"Theo ta thấy, lừa dối ta và giấu giếm ta cũng là một chuyện như nhau cả thôi!" Giọng Kinh Trập nhấn mạnh, "Huynh giấu ta, không cho ta biết tin người nhà còn sống, đương nhiên ta sẽ đau lòng."
"Kinh Trập, ta rất tham lam." Động tác của Hách Liên Dung rất nhẹ, từ từ v**t v* mái tóc cậu, "Vừa nghĩ đến việc người thân của em xuất hiện, em sẽ chia sẻ phần lớn tình cảm vốn dành cho ta sang cho họ, ta vừa không muốn, lại vừa không vui."
Giọng hắn bình thản, kể lể từ tốn. Chỉ là lời lẽ thốt ra lại mang theo áp lực đáng sợ.
Kinh Trập lẽ ra phải sớm hiểu, Hách Liên Dung không quan tâm tình cảm của Kinh Trập dành cho những người khác ngoài hắn là gì, chỉ cần những người này chiếm lấy sự chú ý của Kinh Trập, hắn sẽ hận không thể trừ khử cho nhanh.
Thứ tình cảm dữ tợn, vặn vẹo, cố chấp này thực sự quá nóng bỏng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy kinh tâm động phách.
Kinh Trập đã lún sâu vào đó, sớm đã không thể trốn thoát.
"Huynh biết mình làm vậy là rất không bình thường, đúng không?"
"Ta cam tâm tình nguyện." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Vậy nên, sao em lại muốn nhắc đến thân phận của ta?"
"... Ta hận sự giấu giếm này của huynh, nhưng quan hệ giữa huynh và ta đâu phải là giả." Kinh Trập hít sâu một hơi, cố gắng kéo chủ đề quay lại vấn đề trước đó, "Dù có ầm ĩ đến mức đòi chia tay, thì lúc này cũng vẫn là... Ta đã nói với mẹ rồi, sao có thể không muốn cho họ biết thân phận của huynh..."
Da đầu đau nhói, dường như Hách Liên Dung vô thức dùng sức mạnh hơn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã buông lỏng, bàn tay to lớn từ từ xoa nhẹ da đầu Kinh Trập, giọng nói từ trên cao vọng xuống, mang theo sự lạnh lẽo căng thẳng.
"Tuyệt đối không có khả năng chia tay." Hách Liên Dung lạnh giọng nói, "Ta sẽ không để em có cơ hội rời đi."
"Huynh mà còn lừa gạt giấu giếm ta như thế nữa thì khó nói lắm." Kinh Trập cười lạnh một tiếng, "Hách Liên Dung, huynh cứ năm lần bảy lượt như vậy, là nghĩ rằng dù xảy ra chuyện gì ta cũng có thể tha thứ sao?"
Trước là thân phận Cảnh Nguyên Đế, giờ là giấu chuyện người thân, sao Hách Liên Dung có thể nghĩ rằng lần nào Kinh Trập cũng có thể bao dung, có thể tha thứ?
"Lúc mới biết họ còn sống, ta đã muốn giết họ, chỉ là vì cân nhắc đến lẽ thường tình, ta biết người bình thường luôn để tâm đến người thân... Em cũng vậy, nên ta mới nhẫn nhịn." Giọng Hách Liên Dung rất bình thản, như thể điều hắn đang nói không phải là những lời máu tanh tàn khốc, "Biện pháp thay thế là giết sạch bất cứ ai biết thân phận của họ để giữ kín bí mật này, không cho em biết."
Hắn càng bình tĩnh, Kinh Trập càng thấy căng thẳng một cách khó hiểu, không chỉ vì sự tàn nhẫn trong lời nói của hắn, mà còn vì sự bộc bạch kỳ lạ này.
"Trong số đó, đáng lẽ bao gồm bất kỳ ai, dù là bạn bè của em hay người em quen biết, chỉ cần họ chạm đến bí mật này thì đều phải chết."
Cùng với lời kể của hắn, ở nơi Kinh Trập không nhìn thấy, ánh mắt Hách Liên Dung trở nên nguy hiểm độc địa, như thể trong đôi mắt đen ấy ngập tràn nọc độc.
Đáng lẽ không nên có bất kỳ sự thương hại nào, cũng sẽ không có bất kỳ sự do dự nào.
Chỉ cần giết sạch tất cả những người biết bí mật này, chỉ giữ lại mạng sống cho người nhà Kinh Trập, như vậy vừa có thể giữ mạng cho họ, mà Kinh Trập cả đời cũng sẽ không biết chuyện này.
Thật là vẹn cả đôi đường.
Giọng Kinh Trập run rẩy, hơi thở cũng dồn dập: "... Huynh rốt cuộc đã giết bao nhiêu người?" Cậu không nhận ra cơ thể mình cũng đang run rẩy nhè nhẹ, như sợ hãi câu trả lời sắp nghe được.
Cậu không dám tin, câu trả lời này sẽ điên cuồng đến thế.
Một bàn tay to lớn giữ chặt vai Kinh Trập, sau đó v**t v* gò má cậu, ép Kinh Trập ngẩng đầu lên, thu hết vẻ hoảng loạn trên mặt cậu vào đáy mắt.
"Không một ai cả." Hách Liên Dung khẽ nói, như đang thì thầm một bí mật, "Ít nhất là những người em để tâm, thật đáng tiếc... vừa rồi mới khiến bức thư kia, xui xẻo rơi vào tay em."
Điều Hách Liên Dung hối hận không phải là cách làm của mình, bất kể tàn nhẫn vô tình đến đâu, hắn thậm chí còn đắc ý. Nếu thực sự hối hận, hắn chỉ căm ghét sự do dự của chính mình.
Hắn đáng lẽ phải giết Trần Thiếu Khang từ sớm.
"Kinh Trập, em đã thay đổi ta."
Cái đầu nặng trĩu tựa lên vai Kinh Trập, như một áp lực quái dị đè nặng, gián tiếp đè lên trái tim cậu, ép người ta gần như không thở nổi.
"Đã như vậy, em phải nuôi nhốt ta mãi mãi mới được." Hách Liên Dung khẽ cười, tiếng cười khàn khàn quái dị đến thế, mang theo sự điên cuồng khó diễn tả, "Đây, đều là trách nhiệm của em."
Kinh Trập hoảng hốt có một loại ảo giác kỳ lạ... rằng cậu thực sự đã thuần phục được một con quái vật đáng sợ.
Thậm chí từng cử chỉ hành động đều phải cẩn trọng mới được.
Bởi vì chỉ cần động một cái, rất có thể sẽ là sự hủy diệt.
Như thể sợi dây thừng kiềm chế sự điên cuồng đó, đang được nắm chặt trong tay cậu.
Đầu kia của sợi dây, chính là Hách Liên Dung.