Trừ khi g**t ch*t Hách Liên Dung, bằng không hắn tuyệt đối không buông tay.
*
"... Tại sao?" Kinh Trập nắm lấy cánh tay người đàn ông, giọng nói dường như cũng run rẩy theo, "Huynh vừa rồi... những ám vệ này, là muốn giết hắn?"
Người đàn ông trẻ tuổi thân thủ không tồi, ít nhất trong khoảnh khắc Kinh Trập mở cửa, hắn vẫn còn sống, đó đã là một minh chứng.
Mùi máu tanh trên người những ám vệ kia, gần như giống hệt mùi máu trên người hắn.
Những kẻ truy sát hắn chính là đám ám vệ này.
Tại sao ám vệ lại truy sát một tiêu sư? Người này có gì đáng để ám vệ phải ra tay, hắn chẳng qua chỉ là một tiêu sư bình thường của một tiêu cục bình thường...
Tại sao, Hách Liên Dung vừa rồi lại có sát khí tàn nhẫn đến thế?
"Ngoài phủ có ám vệ trấn giữ là để đảm bảo an toàn." Hách Liên Dung lạnh lùng nói, "Kẻ nào dám mạo phạm, đều phải chết."
Người đàn ông đỡ lấy cánh tay Kinh Trập, ép cậu đứng dậy. Cái chạm tay vốn dĩ phải mang lại cảm giác an toàn cho Kinh Trập, nhưng không hiểu sao lại khiến cậu run rẩy không ngừng.
Kinh Trập muốn tin lời Hách Liên Dung, nhưng bản năng lại thôi thúc cậu muốn tránh xa hắn.
Tí tách, tí tách, tiếng máu rơi xuống.
Kinh Trập theo bản năng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngoài cửa.
Hắn vỗ tay xuống đất, nhanh chóng lật người đứng dậy, lưng quay về phía con hẻm trống không, hoành đao trước ngực. Mặc dù tay trái đã gần như phế bỏ, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng tư thế phòng bị của hắn vẫn cho thấy hắn còn sức đánh một trận.
Cửa bên trái mở toang, bên phải là những thị vệ đang quỳ rạp, đều là những kẻ đáng gờm.
Nơi duy nhất Văn Tuyên có thể chạy trốn, chính là con hẻm phía sau lưng.
Nhưng hắn càng hiểu rõ, một khi bỏ chạy, để lộ tấm lưng ra ngoài chẳng khác nào phơi bày điểm yếu, chắc chắn sẽ là khoảnh khắc nguy hiểm nhất.
Hơn nữa...
Dây thần kinh của Văn Tuyên căng như dây đàn, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc về phía tiểu lang quân trẻ tuổi kia. Phản ứng vừa rồi của người này, là quen biết sư phụ sao? Còn người đàn ông đứng sau lưng cậu ta, rốt cuộc là ai?
Người đi lại giữa lằn ranh sinh tử là người nhạy cảm nhất với nguy hiểm. Cảm giác kinh hoàng như thể sắp mất mạng bất cứ lúc nào bao trùm lấy Văn Tuyên, là cơn khủng hoảng mà hắn chưa từng gặp phải trong suốt bao nhiêu năm qua.
Người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm.
Văn Tuyên thà đánh nhau một trận nữa với mấy tên thị vệ như kền kền ăn xác chết kia, còn hơn là phải đối mặt với người này.
Tuy nhiên, nghe thấy lời người này nói, Văn Tuyên vẫn không nhịn được lên tiếng: "Ta chỉ vì trốn tránh truy binh mới trốn vào đây, ngay từ đầu cũng không phải nhắm vào các người."
Văn Tuyên chỉ cảm thấy mình xui xẻo tột độ.
Hôm qua, hắn tuân theo mệnh lệnh của Trương Thế Kiệt, bám theo tiểu lang quân này suốt một đường, vốn định dò la nơi ở của cậu, nào ngờ có lẽ đã đánh rắn động cỏ trên đường đi, cuối cùng chẳng thu được kết quả gì.
Không tìm được người thì việc vẫn phải làm.
Văn Tuyên dẫn theo hai huynh đệ, thuê phòng trọ ở một nơi cách khách đ**m Minh Quang ba con phố, trốn rịt trong đó cả đêm không ra ngoài. Mãi đến hôm sau, tính theo giờ giấc, bọn họ đến muộn mất một khắc.
Hắn vạn lần không ngờ tới, chính sự chênh lệch một khắc này đã cho bọn họ thêm một cơ hội sống sót.
Tiêu cục nhận được tiêu vào giờ Ngọ hôm nay, sau khi nhận xong sẽ áp giải thẳng đến Từ gia ở Bình Xuyên. Địa điểm giao hàng chính là tại khách đ**m Minh Quang.
Khi Văn Tuyên dẫn người đến nơi, trước cửa khách đ**m Minh Quang vừa nổ ra một trận đánh nhau ác liệt, và đã đi đến hồi kết.
Một bên chính là sư phụ của bọn họ, bên còn lại thế mà lại là quan binh.
Văn Tuyên tận mắt chứng kiến Trương Thế Kiệt và những người khác bị quan phủ áp giải đi với tội danh cướp ngục cứu đào phạm. Đây là kết quả hắn lén lút cùng hai huynh đệ đi dò la tứ phía mới biết được.
Sao có thể như vậy?
Chuyến tiêu này, Văn Tuyên luôn theo sát Trương Thế Kiệt lo liệu mọi việc, bất kể là người đến tiếp xúc hay quá trình đàm phán, hoàn toàn không nhận thấy điều gì bất thường.
Đào phạm này rốt cuộc từ đâu chui ra? Chẳng lẽ là nói đến món hàng kia? Người mà bọn họ phải áp giải, chính là đào phạm sao?
Văn Tuyên thực sự nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Sau khi xác định nhóm người Trương Thế Kiệt đều đã bị bắt giam, hắn bắt đầu đi nghe ngóng khắp nơi, mới phát hiện không chỉ tiêu cục xảy ra chuyện, mà ngay cả khách đ**m Minh Quang cũng bị phong tỏa.
Những người trong giang hồ chạy tán loạn, tin tức nhanh chóng lan truyền. Nhờ đó mà nhiều người tránh xa khách đ**m Minh Quang, khỏi phải đi vào vết xe đổ của Trương Thế Kiệt.
Quan phủ tuyên bố, khách đ**m Minh Quang liên quan đến một vụ trọng án đào tẩu, tất cả những người từng ra vào khách đ**m đều phải bị bắt giữ quy án, đặc biệt là nhóm người Trương Thế Kiệt càng là trọng điểm truy nã.
Chưa đến buổi chiều, chân dung của ba người bọn họ đã bị dán lệnh truy nã khắp nơi.
Bất đắc dĩ, bọn họ phải cải trang, định trà trộn vào dòng người rời kinh, tính đường quay về Đồng Châu trước rồi hãy hay. Vạn lần không ngờ tới, tiểu nhị của khách đ**m nơi họ tá túc đêm qua lại nhớ mặt họ, lén lút báo quan. Đến nỗi họ còn chưa kịp ngụy trang xong xuôi thì quan binh đã ập tới, ba người đành phải tách nhau ra, mạnh ai nấy chạy.
Văn Tuyên bôn ba khắp nơi, để trốn tránh sự truy lùng của quan phủ, có thể nói là đã tốn bao tâm tư. Có mấy lần phải lén lút trèo tường băng qua sân nhà người khác, đi đường tắt, tránh những con hẻm ngoằn ngoèo.
Chính nhờ vậy, Văn Tuyên mới cắt đuôi được đám quan binh truy đuổi.
Hắn chạy loạn như ruồi mất đầu, hoàn toàn không biết mình đã trốn đến đâu, chỉ lờ mờ nhớ là chạy về hướng hẻo lánh. Lần cuối cùng trèo qua tường, nấp dưới chân tường, Văn Tuyên còn tưởng mình đã thoát nạn.
Nào ngờ, nào ngờ, ngay trong khoảnh khắc Văn Tuyên tưởng chừng an toàn, hắn lại nếm trải mùi vị nguy hiểm, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả ý thức rút đao ra, chặn đứng một đòn tấn công từ hư không ập tới.
Bất thình lình, trong con hẻm tĩnh lặng này, ba người lẳng lặng xuất hiện.
Mồ hôi lạnh của Văn Tuyên túa ra.
Không ổn.
Sát khí trên người những kẻ này mạnh hơn đám quan binh kia nhiều.
Bọn chúng thậm chí không cho Văn Tuyên cơ hội mở miệng, đã vung nhuyễn kiếm lao vào tấn công. Văn Tuyên đỡ liên tiếp mấy chiêu, cổ tay tê rần, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Những kẻ này muốn lấy mạng hắn.
Tại sao?
Chiêu nào của bọn chúng cũng là chiêu chí mạng, chỉ nhằm mục đích g**t ch*t hắn. Văn Tuyên muốn chạy nhưng hoàn toàn không có kẽ hở, đành phải nín thở liều mạng giằng co với bọn chúng. Khổ nỗi sở trường của Văn Tuyên là cước bộ, tuy có thể dựa vào đó để xoay xở giữa ba người, nhưng dưới sự hợp kích của cả ba, Văn Tuyên thua xa.
Chết ở đây, e chỉ là chuyện sớm muộn.
Văn Tuyên ho khan một tiếng, đập mạnh lưng vào cánh cửa gỗ phía sau, phun ra một ngụm máu. Thấy hắn bước lên bậc thềm, khí thế của ba kẻ kia càng thêm hung hãn, một kẻ trong số đó lao tới, rõ ràng muốn lấy mạng Văn Tuyên, mà hắn đã không còn sức để tránh né nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên mở toang.
"Gâu gâu ——"
Một tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, nghe như tiếng chó sủa. Sau đó là giọng nam nhẹ nhàng, mang theo chút thắc mắc.
"Sao lại sủa sợ hãi thế kia?"
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Văn Tuyên mất đi chỗ dựa, cả người mềm nhũn ngã xuống, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Ngay khi giọng nói này vang lên, không hiểu sao áp lực đè nặng lên đầu Văn Tuyên đến mức không ngẩng lên nổi bỗng nhiên tan biến.
Giống như sự tồn tại của người đó đã mang lại cho Văn Tuyên cơ hội th* d*c.
Cũng giống như bây giờ.
Người đàn ông đứng sau lưng tiểu lang quân kia rõ ràng là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ và nguy hiểm, nhưng kỳ lạ thay, chỉ cần Kinh Trập đứng chắn trước mặt người đó, lại khiến người ta có được một cơ hội sống sót.
Chỉ có điều, lời biện giải của Văn Tuyên dường như chẳng ai nghe lọt tai.
Hai người bên trong cửa vẫn đang đối đầu.
Thực ra Kinh Trập nghe thấy lời Văn Tuyên, cũng nghe hắn nói mình vô tình xông vào.
Lời này, Kinh Trập tin.
Vừa nãy khi Văn Tuyên nhìn thấy cậu lần đầu tiên, vẻ ngạc nhiên đó là thật, không thể giả bộ được.
Vậy vấn đề lại quay về điểm xuất phát.
Hách Liên Dung tại sao phải đuổi cùng giết tận? Chỉ đơn giản là để diệt trừ tất cả những con sâu cái kiến lại gần?
Đó chỉ có thể coi là lý do bề nổi nhất.
Nếu Kinh Trập không tình cờ mở cửa, thì tiêu sư này chắc chắn sẽ chết một cách lặng lẽ không ai hay biết. Tại sao phải như vậy?
Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn Hách Liên Dung một cách nghiêm túc và cố chấp. Cậu nhìn vào khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, như muốn tìm kiếm chút cảm xúc nào đó từ trong ấy.
Cậu không biết mình muốn câu trả lời thế nào, nhưng nhất quyết muốn một lời giải thích.
"Hách Liên Dung," Bàn tay ướt lạnh của Kinh Trập nắm lấy cổ tay áo người đàn ông. Chẳng biết từ lúc nào, tay cậu đã lạnh toát và đẫm mồ hôi lạnh, "Nói cho ta biết, tại sao phải giết hắn?"
Hách Liên Dung nâng bàn tay kia của Kinh Trập lên, không hề chê bai lòng bàn tay ướt lạnh, dùng khăn tay từ từ lau vết máu trên cổ tay cậu.
Đó là chỗ vừa bị Văn Tuyên nắm lấy.
Vết máu đỏ tươi, trông chói mắt vô cùng.
Chỉ là, bàn tay này của Kinh Trập vẫn nắm chặt bức thư kia, mãi không chịu buông. Hách Liên Dung cũng không cưỡng ép bẻ ra, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua tờ giấy, đọc lướt nội dung bên trên. Khí thế toàn thân càng trở nên sắc bén, trầm mặc đến mức gần như có thể giết người.
Đợi đến khi chiếc khăn tay trắng tinh đã bị nhuộm đỏ lốm đốm, Kinh Trập mới nghe thấy câu trả lời gần như lạnh lùng của người đàn ông.
"Bởi vì hắn là người của Trương Thế Kiệt."
Kinh Trập rùng mình một cái, Trương Thế Kiệt?
Cậu nhớ cái tên này, cũng nhớ người này.
Trương Thế Kiệt là bạn cũ của cha cậu, thường xuyên qua lại nhà cậu, có khi còn ở lại vài ngày.
Có mấy lần ông ấy đến, Kinh Trập coi ông ấy như cái cây mà leo trèo, người đàn ông đó cứ cười hề hề cõng Kinh Trập chạy khắp nơi, chẳng có chút giá nào.
Càng nghĩ, ngón tay cậu càng run rẩy.
"... Người huynh muốn giết, rốt cuộc là Trương Thế Kiệt, hay là..." Kinh Trập cố nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, nhưng hoàn toàn không kìm được cảm xúc đang bên bờ vực sụp đổ, gần như nghiến nát răng mới miễn cưỡng thốt ra lời, "Hay là mẫu thân và muội muội của ta?"
Khoảnh khắc lời nói thốt ra, Kinh Trập dường như mới nhận ra mình vừa nói ra điều đáng sợ đến nhường nào.
Cậu giật mạnh tay về, hơi thở trở nên dồn dập... Không đâu, chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi, Hách Liên Dung chắc chắn cũng không biết mẫu thân và Sầm Lương có thể đang ở phủ của Trương Thế Kiệt, hắn muốn giết Trương Thế Kiệt... có lẽ, có lẽ là vì nguyên nhân khác?
Nhưng cho dù Kinh Trập có tự thuyết phục bản thân thế nào, cũng không thể quên được những ý niệm lạnh lẽo, tàn bạo cứ liên tục xuất hiện, như một lời nguyền đáng sợ.
Kinh Trập đương nhiên nhớ rõ sự cố chấp của Hách Liên Dung.
Hắn đã vô số lần để lộ sự căm ghét đối với những người bên cạnh Kinh Trập. Cho đến tận bây giờ, Kinh Trập vẫn không thể quên được sát khí lúc đó. Nếu không có Kinh Trập ngăn cản, thì trong lúc cậu không hay biết gì, có lẽ những người bên cạnh cậu đã lần lượt mất mạng từng người một.
Đối với bạn bè của Kinh Trập đã vậy, còn người nhà... thì sao?
Hách Liên Dung ngửi thấy mùi sợ hãi trên người Kinh Trập, thứ mùi đã rất lâu không xuất hiện trên người cậu, khiến cậu trở nên mong manh như thủy tinh dễ vỡ.
Đây vốn dĩ phải là mùi vị Hách Liên Dung yêu thích.
Nhưng khi nó xuất hiện lại trên người Kinh Trập, chỉ khiến Hách Liên Dung cảm thấy sự bạo ngược kỳ quái. Nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng bình tĩnh, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không ảnh hưởng gì đến cảm xúc của hắn.
Kinh Trập nhạy bén như vậy.
Khi cậu nắm trong tay bức thư kia, cộng thêm việc ám vệ đuổi cùng giết tận tiêu sư, đã đủ để cậu suy đoán ra rất nhiều chuyện vốn không nên biết.
Về mẹ con Liễu thị, về Trương Thế Kiệt, và về ác ý rõ rệt của Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung: "Liễu thị và Sầm Lương vẫn còn sống."
Hắn nắm lấy cánh tay Kinh Trập như đang dìu cậu, tốc độ nói chậm lại, thu lại tất cả d*c v*ng tấn công đang chực chờ bùng nổ.
Hắn khéo léo dùng câu nói này để né tránh sự chất vấn của Kinh Trập.
Hắn đương nhiên muốn giết họ, trước kia cũng thực sự muốn ra tay. Chỉ có điều ý niệm này, dù là kẻ điên cuồng đến đâu cũng hiểu rõ, tuyệt đối không thể phơi bày trước mặt Kinh Trập.
Kinh Trập ngơ ngác nhìn Hách Liên Dung, câu nói đó thật mơ hồ và lạnh lẽo, xa xăm như một giấc mơ, lại càng giống ảo giác hơn.
... Bọn họ, thực sự vẫn còn sống?
Trăm ngàn phỏng đoán cũng không bằng một câu nói này của Hách Liên Dung.
Bọn họ thực sự vẫn còn sống.
Tí tách ——
Tí tách, tí tách ——
Mãi đến khi những giọt nước mắt ướt lạnh rơi xuống mu bàn tay, Kinh Trập mới hoảng hốt nhận ra mình đã lệ rơi đầy mặt. Một loại cảm xúc kỳ lạ dồn nén trong lòng, bức bách cậu muốn cười lớn, lại càng muốn gào khóc thật to.
Giống như gánh nặng ngàn cân đè nén trên vai, trên thân xác cậu bấy lâu nay bỗng nhiên biến mất, khiến cả người cậu chao đảo, không thể kiểm soát.
Cảm xúc phức tạp và biến đổi ấy khiến Kinh Trập hoàn toàn không thể chịu đựng nổi, hơi thở của cậu ngày càng nặng nề, ngày càng dồn dập, cả người lạnh toát run rẩy, đến tứ chi cũng bắt đầu run lên bần bật.
Hách Liên Dung thấy thần sắc Kinh Trập không đúng, khuôn mặt vốn vô cảm bỗng hiện lên một loại cảm xúc dồn nén nào đó, "Kinh Trập?"
Kinh Trập không đứng vững được nữa, túm lấy tay áo Hách Liên Dung mềm nhũn ngã xuống.
Hách Liên Dung ôm lấy eo Kinh Trập, nghe tiếng th* d*c kịch liệt của cậu, cảm xúc bạo ngược gần như không kìm nén được nữa, đáy mắt đen thẳm trào dâng sự cố chấp và ác ý nồng đậm.
Kinh Trập đang khóc.
Vừa như kích động, lại vừa như đau khổ. Cậu càng kích động, cảm xúc càng bất ổn, khóc càng dữ dội, tiếng hít thở kịch liệt cũng khiến cậu càng thêm vô lực.
Một bàn tay to lớn bịt lấy mũi miệng Kinh Trập.
Hách Liên Dung không dùng quá nhiều sức che mặt cậu, nhưng cũng khiến việc hô hấp của Kinh Trập gặp chút khó khăn. Hơi thở nóng hổi ẩm ướt phả vào lòng bàn tay, rồi lại bị cậu hít ngược trở vào.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi làm ướt đẫm ngón tay Hách Liên Dung, Kinh Trập nức nở nhưng không nói nên lời.
Cũng không biết đến khi nào, nhịp thở bất thường của Kinh Trập mới dần trở lại bình thường, tứ chi vừa có chút sức lực, cậu đã theo bản năng giãy giụa.
Bàn tay to lớn trắng trẻo đẹp đẽ vẫn che mặt Kinh Trập, giọng nói lạnh lùng đè nén vang lên bên tai, mang theo sự âm u khó che giấu: "Kinh Trập, em muốn trốn?"
Kinh Trập liều mạng giật tay Hách Liên Dung xuống, hít thở sâu vài cái mới cảm thấy mình sống lại.
Cậu mờ mịt nhìn chằm chằm bàn tay to lớn của người đàn ông, lờ mờ hiểu ra, nếu vừa rồi Hách Liên Dung không làm như vậy, e là cậu sẽ ngất xỉu. Nhịp thở quá kịch liệt dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cậu.
Cho đến tận bây giờ, hơi thở của Kinh Trập vẫn dồn dập hơn bình thường.
Cậu nhắm mắt lại như muốn đè nén cảm xúc kỳ quái đang tràn ngập trong lòng, nhưng bất kể cậu nhẫn nhịn thế nào, một cơn giận vô cớ nhanh chóng chiếm lấy tâm trí Kinh Trập, dù cậu có kìm nén ra sao cũng không thể xua tan cơn thịnh nộ.
Vừa mừng vừa giận, cảm xúc quá mãnh liệt này khiến Kinh Trập chỉ muốn tránh xa Hách Liên Dung.
Nhưng Kinh Trập chỉ vừa cử động, Hách Liên Dung đã nắm chặt lấy cổ tay cậu, lực mạnh đến mức không thể thoát ra, như thể hàn chết vào da thịt.
"Ta tuyệt đối không cho phép em rời đi."
Giọng điệu âm lãnh, điên cuồng ấy thấm đẫm sự oán độc u ám, hận không thể hóa thành thực thể trói buộc Kinh Trập hoàn toàn.
Sao hắn có thể? Sao hắn dám?
"Huynh biết bọn họ còn sống, biết từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho ta biết?" Kinh Trập tức giận đến run người, giọng nói cũng trở nên chói tai, "Huynh thậm chí còn muốn giết tất cả những người biết chuyện này, đúng không?"
Hách Liên Dung mặt không cảm xúc nhìn Kinh Trập, trong khoảnh khắc hoàng hôn này, thực sự giống như một con quỷ quái dị.
Hắn không trả lời Kinh Trập.
Điều này khiến trái tim Kinh Trập không ngừng rơi xuống, như rơi vào hầm băng.
"Buông ta ra." Kinh Trập cuối cùng không kìm nén được cơn giận nữa, cố gắng hất tay hắn ra, "Hách Liên Dung, huynh đúng là đồ khốn kiếp!"
Kinh Trập còn chưa kịp thoát ra, một sức mạnh to lớn đã ôm chặt lấy cậu. Bóng dáng cao lớn như gông xiềng dị dạng bao trùm toàn thân Kinh Trập, không còn cơ hội trốn thoát.
Người đàn ông phớt lờ sự giãy giụa của Kinh Trập, sức lực hai người vốn dĩ quá chênh lệch, hoàn toàn không thể so sánh.
Giọng Hách Liên Dung bạo ngược, lạnh lẽo, mang theo sát ý không còn che giấu: "Tại sao ta phải nói cho em biết?"
Câu nói đó như một cú búa tạ giáng xuống, đánh cho Kinh Trập choáng váng. Mà người đàn ông dường như không biết sức nặng trong lời nói của mình, tiếp tục nói những lời cay nghiệt tàn nhẫn.
"Nói cho em biết, những người nhà chí thân chí ái của em còn sống? Nói cho em biết, họ cũng đang liều mình tìm kiếm em? Nói cho em biết, họ cũng có tâm trạng giống hệt em, hận không thể chết thay cho đối phương để đổi lấy một đời bình an?"
Giọng Hách Liên Dung trầm thấp, nhẹ nhàng, như một lời dụ dỗ quái dị. Nhưng từng câu từng chữ đều tràn ngập cảm xúc bạo liệt, giống như dưới lớp băng dày là dung nham đang chực chờ phun trào.
Hơi thở của Kinh Trập như ngưng trệ, dường như không thể tin nổi.
"Tại sao ta phải nói với em những điều này? Để em dao động, để em quay đầu, để trái tim vốn đã đa tình của em lại phải bận lòng thêm vì những người thân ruột thịt?
"Kinh Trập, điều đó tuyệt đối không thể xảy ra."
Kinh Trập gần như cảm thấy đau đớn vì những cảm xúc nặng nề đó, không chỉ vì suy nghĩ điên cuồng đầy ác ý của người đàn ông, mà còn vì thái độ che giấu đến cùng của hắn. Sự tin tưởng vừa mới được xây dựng, còn chưa kịp đắp thành bức tường kiên cố, đã một lần nữa đứng trước nguy cơ sụp đổ.
"Bất kể họ sống hay chết, họ đều là gia đình của ta. Ta sẽ không vì cái chết của họ mà quên đi sự tồn tại của họ." Hơi thở Kinh Trập run rẩy, "Tại sao huynh vẫn không hiểu? Chuyện này hoàn toàn khác nhau."
"Có gì khác nhau?" Hách Liên Dung cười lạnh, "Người thân như người nhà, Kinh Trập, không phải em từng nói, muốn ta trở thành người nhà của em sao?"
Kinh Trập nghẹn lời, tên này đúng là cưỡng từ đoạt lý, đánh tráo khái niệm.
"Huynh buông ta ra." Kinh Trập hét lên, "Không phải vấn đề này, mà là huynh lại một lần nữa..."
"Lừa dối em?" Hách Liên Dung lặp lại câu này một cách quái dị, "Không, Kinh Trập, trong chuyện này, ta chưa bao giờ lừa dối em."
Kinh Trập cắn chặt môi mới nén được tiếng hét chói tai.
Phải, Hách Liên Dung trong chuyện này quả thực không lừa dối cậu. Bởi vì hắn chưa bao giờ nói cho cậu biết chuyện này, giấu giếm cậu từ đầu đến cuối, coi cậu như một tên ngốc nghếch đần độn để dễ dàng đùa giỡn mà thôi!
"Em muốn trốn khỏi ta, chỉ để đi gặp bọn họ?"
Giọng Hách Liên Dung mang theo cái lạnh ẩm ướt, trong sắc trời dần tối sẫm này, cái lạnh lẽo hòa cùng bóng tối như một cái bóng quái dị, mang theo hơi thở nguy hiểm.
"Tại sao ta không thể gặp bọn họ?" Kinh Trập tức giận đến phát run, không nhận ra mình lại rơi nước mắt, "Huynh rõ ràng biết ta nhớ thương họ đến nhường nào, huynh rõ ràng biết họ vô tội biết bao, vậy mà lại cố tình giấu giếm chuyện này, khiến ta đến tận bây giờ vẫn tưởng rằng họ đã chết thảm dưới sông!"
"Em càng để tâm, càng yêu thương họ, ta càng ghen tị, phẫn nộ, hận không thể xé xác họ ra." Giọng nói thấm đẫm ác ý trong khoảnh khắc nào đó, không biết vì sao lại nghe như tiếng kêu bi thương của dã thú, mang theo sự đau đớn và bất an kỳ lạ, "... Kinh Trập, ở lại đi."
Kinh Trập phải cố chớp mắt mới xua đi được màn nước mắt mờ mịt để nhìn rõ phía trước.
Dù trong thời khắc tranh tối tranh sáng này, chỉ dựa vào thị lực con người đã gần như không nhìn thấy gì. Lờ mờ nghe thấy tiếng thở của tiêu sư bị thương kia dường như cũng trở nên đè nén, như bị sự bùng nổ của họ dọa sợ, đến thở mạnh cũng không dám.
Kinh Trập rất mệt.
Cậu không muốn cãi nhau với Hách Liên Dung, một nửa tâm trí đã sớm bay đi mất, hận không thể xuất hiện ngay trước mặt mẫu thân và Sầm Lương lúc này, nhưng một nửa cảm xúc đè nén, bất an còn lại vẫn đặt trên người Hách Liên Dung.
Kinh Trập kiệt sức thả lỏng, dựa vào lòng Hách Liên Dung, lẩm bẩm: "Ta muốn gặp họ."
Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.
"... Ta muốn gặp họ, Hách Liên Dung... Ta muốn gặp họ... Ta muốn..."
Cũng chẳng biết đến bao giờ, giọng nói lạnh lẽo đè nén của Hách Liên Dung mới vang lên: "Sẽ để em gặp bọn họ." Giọng điệu ấy tràn ngập sự bạo ngược và căm ghét, như thể ngay cả việc nói ra điều đó cũng là điều không thể dung thứ.
Nghe được câu này, Kinh Trập gần như đứng không vững, phải dựa vào cánh tay người đàn ông mới miễn cưỡng đứng được.
"... Còn nữa, đừng giết hắn, đừng giết Trương Thế Kiệt... Ta biết tiêu cục xảy ra chuyện không liên quan đến huynh... Đừng giết bọn họ..."
Giọng Kinh Trập ngày càng yếu ớt. Vừa kinh sợ vừa tức giận, vừa vui mừng khôn xiết lại vừa bi thương tột độ, những cảm xúc mãnh liệt dồn dập ập đến khiến cậu suýt chút nữa suy sụp.
Cậu thậm chí còn không biết Hách Liên Dung có trả lời hay không, đã ngất lịm đi.
...
Đồng Châu, tiêu cục Trương gia.
Sáng sớm tinh mơ, mí mắt Trương phu nhân đã bắt đầu giật liên hồi. Bà bịt mắt trái, rồi lại sờ sờ mắt phải, trong lòng bắt đầu thấy hoang mang.
Tục ngữ có câu, mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là tai họa, hoặc ngược lại mắt trái giật là tai họa, mắt phải giật là có tiền, nhưng cả hai mắt cùng giật thì là điềm gì?
Không phải trượng phu của bà lại gây ra chuyện tày đình gì đấy chứ?
Trương Thế Kiệt dẫn người rời nhà đã được khá nhiều ngày, người trong tiêu cục ít đi nên cũng yên tĩnh hơn hẳn.
Người ra kẻ vào đa phần là nữ quyến.
Tuy nhiên trong tiêu cục vẫn còn vài tiêu sư ở lại trông coi, không đến mức dốc toàn bộ lực lượng để hậu phương trống rỗng.
Người trong tiêu cục ít đi, việc chăm sóc người già yếu bệnh tật cũng trở nên phiền phức hơn. Vì thế, Liễu thị và Sầm Lương hễ rảnh là lại qua giúp Trương phu nhân một tay.
Hôm nay, Liễu thị vừa dẫn Sầm Lương đến, đã thấy Trương phu nhân đang dụi mắt, vẻ mặt khó chịu.
Liễu thị: "Mắt tỷ có vấn đề gì sao?"
Trương phu nhân buồn bực: "Chỉ là giật liên tục, không biết làm sao."
Bà nhìn hai người, lại nói:
"Lương nhi không phải đang bận việc ở cửa tiệm à, sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây?"
Sầm Lương cười nói: "Hôm nay chưởng quầy cho ta nghỉ nửa buổi, ta đi cùng mẫu thân qua đây."
Sầm Lương đã có thể quán xuyến được một nửa việc nhà, quản lý mấy cửa tiệm ở Đồng Châu đâu ra đấy. Nhưng dù sao nàng cũng là người ngoài mới đến, tư cách chưa đủ, tạm thời chưa tranh lại được mấy lão chưởng quầy kia.
Đôi khi, những người đó cũng chèn ép nàng.
Sầm Lương không vội, nàng có nhiều thời gian để từ từ ứng phó. Người có năng lực ắt sẽ được trọng dụng, nàng làm tốt thì hà tất phải lo lắng.
Cứ dần dần từng bước một chiếm lấy lòng tin cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Trương phu nhân cười lớn, đang định nói gì đó thì thấy cổng lớn có người vội vã xông vào. Người đó không phải người của tiêu cục, râu ria xồm xoàm, trông có vẻ sa cơ lỡ vận. Vẻ mặt lo lắng hoảng loạn của gã khiến nụ cười trên mặt Trương phu nhân tắt ngấm, bà đứng phắt dậy.
"Khương lão bát, ngươi đến đây làm gì?"
Trương phu nhân vừa dứt lời, những người khác đang tản mác ở tiền viện cũng theo bản năng tụ tập lại, vô tình hay cố ý che chắn cho Liễu thị và Sầm Lương ở giữa.
Trong đám người này, chỉ có hai mẹ con họ là không biết võ công.
Gã đàn ông này là tên trộm cắp vặt thường xuyên lởn vởn quanh kinh thành và Đồng Châu. Nói gan to thì cũng không to, chỉ toàn làm mấy trò trộm gà bắt chó khiến người ta khinh thường, nhưng cũng chưa từng làm chuyện đại ác.
"Trương phu nhân, hà tất phải căng thẳng như vậy?" Khương lão bát nói vậy nhưng bản thân cũng mồ hôi đầm đìa, vô cùng căng thẳng, "Ta lần này đến là vì Trương Thế Kiệt."
Trương phu nhân nheo mắt, thấy gã đàn ông sa cơ này liến thoắng kể lại những chuyện xảy ra ở kinh thành.
"... Hiện giờ Trương Thế Kiệt đã bị tống giam, bất kể ngươi tin hay không, tốt nhất bây giờ ngươi nên dẫn người rời khỏi Đồng Châu ngay lập tức." Khương lão bát nói, "Nơi này quá gần kinh thành, nếu triều đình điều tra xuống, các ngươi cũng sẽ bị bắt giam hết!"
Nói xong, gã ném xuống mấy bức tranh rồi vội vàng bỏ đi.
Một tiêu sư nhặt lên xem, sắc mặt đại biến, vội vàng đưa cho sư mẫu.
Đó rõ ràng là lệnh truy nã của Văn Tuyên và hai người khác.
Sắc mặt Trương phu nhân khẽ biến, ngón tay miết nhẹ lên bức tranh vài cái. Chất liệu bức tranh này sờ vào có vẻ thật, chắc không phải đồ giả.
Lão Trương Thế Kiệt này đúng là cái đồ gây họa, sao đi kinh thành một chuyến mà lại chọc ra rắc rối lớn thế này?
Trong lòng Trương phu nhân mắng nhiếc trượng phu không biết bao nhiêu lần, nhưng ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh, lập tức ra lệnh: "Đa Bảo, ngươi đi gọi tất cả mọi người trong tiêu cục lại đây, nhanh lên; Minh Hòa, ngươi dẫn hai người đi thu dọn hành lý tiền bạc; Nhị Lưu, ngươi lại đây..."
Mấy mệnh lệnh được ban ra, cả tiêu cục lập tức hành động.
Trương phu nhân bước nhanh đến trước mặt mẹ con Liễu thị, nắm lấy tay hai người: "Cũng không biết lão ngu ngốc Trương Thế Kiệt lại gây ra chuyện gì rồi. Bây giờ ta phải đưa mọi người rời khỏi Đồng Châu, đợi dàn xếp xong xuôi sẽ quay lại. Hai người mau chóng trở về đi, sau này nếu có ai hỏi về chuyện của bọn ta, cứ nói thật là được."
Sầm Lương hiểu ý Trương phu nhân, không khỏi nói: "Sao bá mẫu lại nghĩ bọn ta sẽ phản bội Trương gia chứ?"
Trương phu nhân sững người một chút rồi bật cười: "Đây không phải là phản bội. Hai người qua lại thân thiết với Trương gia, chuyện này không giấu được. Nói thật ra, ngược lại mới là chuyện tốt."
Bà còn định dặn dò thêm vài câu thì ngoài cổng vang lên tiếng vó ngựa từ xa lại gần.
Lộc cộc, lộc cộc ——
Như một điềm báo chẳng lành.
Trương phu nhân theo bản năng chộp lấy thanh đao bên cạnh bàn, chỉ thấy tiếng vó ngựa dồn dập dừng lại ngay trước cổng.
Chẳng bao lâu sau, một lang quân trẻ tuổi mặt mày tươi cười bước vào, theo sau là mười mấy người, ai nấy đều ăn mặc như thị vệ, khí thế bức người, trong nháy mắt đã trấn áp được đám tiêu sư trong tiêu cục.
Trương phu nhân nheo mắt, tay của những kẻ này, chắc chắn đã nhuốm đầy máu tanh.
"Người đến là ai, tại sao lại tự tiện xông vào Tiêu cục Trương gia ta?"
Lang quân đi đầu cười híp mắt chắp tay chào họ, so với đám thị vệ hung thần ác sát phía sau thì trông có vẻ hòa nhã hơn hẳn: "Tại hạ Mao Tử Thế, hôm nay đến đây chỉ muốn mời hai vị quá bộ đến phủ một chuyến." Ánh mắt hắn lướt qua Trương phu nhân, nhìn về phía Liễu thị và Sầm Lương.
Trong chốc lát, mấy tiêu sư đã chắn ngay trước mặt hai người họ.
Đám người quanh năm đi lại nơi nguy hiểm này còn nhận ra mục tiêu của chúng nhanh hơn cả người trong cuộc.
Sầm Lương đỡ lấy cánh tay Liễu thị, cau mày hỏi: "Chủ tử của ngươi là ai?"
Mao Tử Thế khom người đáp: "Hai vị đến nơi sẽ rõ."
Người này lai lịch bất minh, thái độ cứng rắn, nhưng giọng điệu nói chuyện với Sầm Lương lại rất khiêm nhường, không hề có cảm giác bề trên.
Sầm Lương thuở nhỏ lưu lạc khắp nơi, rất nhạy cảm với sự khác biệt đó.
Trương phu nhân: "Theo ta được biết, hai người họ ở Đồng Châu không có mấy người quen cũ." Sự nghi ngờ tr*n tr** và rõ ràng đó khiến Mao Tử Thế bật cười.
"Trương phu nhân, người quen cũ này ở tận kinh thành. Lần này tại hạ đến, là đặc biệt để đón Sầm phu nhân và Sầm nương tử vào kinh."
Thái độ hắn đối với Trương phu nhân lại khác hẳn, mang theo một loại áp bức âm thầm.
"Mong Trương phu nhân đừng ngăn cản."
"Nếu ta nhất quyết ngăn cản thì sao?"
Nụ cười trên mặt Mao Tử Thế trở nên có chút bạc bẽo, rồi từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Vậy thì đắc tội rồi."
...
Sầm Lương đã không còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng nàng nhớ rất rõ khi Trương phu nhân sức cùng lực kiệt, suýt bị thương, chính nàng đã lao ra chắn trước mặt bà.
"Đừng làm họ bị thương, ta đi theo các ngươi."
Ngay khoảnh khắc Sầm Lương lao vào, tất cả mọi người đều dừng tay, bao gồm cả Mao Tử Thế đang giơ tay định ngăn cản.
Hắn dịu dàng nói: "Là các vị."
Liễu thị, đương nhiên cũng bao gồm trong đó.
Hai mẹ con đều không muốn thấy người trong tiêu cục bị thương, cuối cùng đành đi theo Mao Tử Thế ra khỏi tiêu cục. Nào ngờ, đậu bên ngoài tiêu cục không chỉ có hơn chục con ngựa, mà còn có một chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái.
Theo lời Mao Tử Thế, chiếc xe ngựa này được chuẩn bị riêng cho họ.
Vừa lên xe ngựa, chỗ nào cũng thấy thoải mái, thậm chí còn có một tì nữ túc trực bên cạnh hầu hạ.
Sự đãi ngộ này quả thực hiếm thấy.
Sầm Lương vô cùng thắc mắc, họ ở kinh thành cũng chẳng quen biết mấy người vai vế, tại sao lại có người tốn công tốn sức đến mời như vậy?
Mao Tử Thế ngồi trên càng xe, vui vẻ làm phu xe, cười nói: "Sầm nương tử có điều chưa biết, trong tiêu cục đó, thực ra còn có thế lực thứ ba đang ngày đêm bảo vệ hai vị đấy."
Sầm Lương hoài nghi nhìn Mao Tử Thế. Ba thế lực nào? Tiêu cục Trương gia tính là một, ý của người đàn ông này là bọn họ cũng tính là một? Vậy thế lực thứ ba là ai?
Chưa đợi Sầm Lương suy nghĩ nhiều, Mao Tử Thế đã cười híp mắt tiết lộ đáp án: "Là tiểu lang quân của Định Quốc Công phủ, tên là gì nhỉ? Trần Thiếu Khang?"
Liễu thị nãy giờ ngồi im trong xe ít nói, khi nghe thấy cái tên này thì hơi ngạc nhiên, chợt nhớ lại chuyện xảy ra ở tửu lầu rất lâu về trước.
Ký ức của Sầm Lương càng mơ hồ hơn, chỉ mang máng nhớ có người như vậy, còn dung mạo ra sao thì hoàn toàn không nhớ nổi.
Mao Tử Thế than thở: "Người này cũng thật là, sao cứ giấu đầu hở đuôi thế nhỉ, làm bao nhiêu chuyện mà một chữ cũng không nhắc. Hắn không nói, Sầm nương tử làm sao biết được chứ?"
Bọn họ đã đi được mấy ngày đường, ban đầu Sầm Lương rất cảnh giác với Mao Tử Thế, nhưng qua ngày tháng tiếp xúc, phát hiện người này quả thực cà lơ phất phơ, chẳng có chút giá nào, nói năng trơn tuột, nhưng đôi khi lại thốt ra được một hai câu có lý.
Sầm Lương bực mình nói: "Hắn không nói tự nhiên có lý do của hắn, ngươi hà tất phải lắm miệng?"
Nói xấu hổ thì cũng có một chút.
Nhưng Sầm Lương căn bản không nhớ mặt Trần Thiếu Khang, cảm xúc này tuy có nhen nhóm nhưng cũng chẳng đáng là bao. Phần nhiều, nàng vẫn lo lắng cho tình cảnh hiện tại của hai mẹ con.
Mao Tử Thế tuy chuyện gì cũng nói, nhưng chuyện quan trọng thì cạy miệng cũng không nói nửa lời. Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn không biết lý do vào kinh.
Mặc dù suốt dọc đường Mao Tử Thế đối xử với họ cực kỳ thân thiện, ngoại trừ việc không cho họ rời đi thì gần như cầu gì được nấy, Sầm Lương vẫn không thể buông bỏ sự cảnh giác.
Đến ngày thứ ba, xe ngựa cuối cùng cũng đến kinh thành.
Thông thường, bất kể thân phận gì, khi ra vào kinh thành đều phải bị lục soát kiểm tra. Sầm Lương vốn còn đang cân nhắc xem có nên nhân lúc này cầu cứu lính canh cổng thành hay không, thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Ái chà, hóa ra là Mao đại nhân, ti chức thất lễ."
Mao Tử Thế nắm dây cương, hờ hững nói: "Tránh ra, đừng nhiều chuyện."
"Vâng vâng, ti chức lui xuống ngay."
Liễu thị và Sầm Lương nhìn nhau, trên hai gương mặt giống nhau đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Mao Tử Thế có quan chức trong người?
Hơn nữa nghe giọng điệu, có vẻ cũng là người có quyền thế. Lính canh cổng thành kia thế mà không lên xe lục soát, hỏi cũng không hỏi đã cho qua rồi.
Sầm Lương cắn môi. Thực ra hôm đó, khi họ rời khỏi tiêu cục Trương gia, nàng đã nghe thấy câu đối thoại cuối cùng giữa Mao Tử Thế và Trương phu nhân.
"Không cần vội vã rời đi, sự việc sẽ có chuyển biến tốt."
Câu nói này không đầu không đuôi, cũng chẳng biết là đang nói cái gì, nhưng Sầm Lương lờ mờ cảm thấy, điều Mao Tử Thế đang nói, có lẽ chính là chuyện Trương Thế Kiệt gặp nạn?
Chỉ nhìn mười mấy tên tùy tùng kia, Sầm Lương đã lờ mờ cảm nhận được thân phận của Mao Tử Thế không tầm thường, lời nói của tên lính canh cổng thành vừa rồi chẳng qua chỉ là bằng chứng xác thực cho điều đó mà thôi.
Sầm Lương thở dài, sờ cánh tay Liễu thị, thì thầm: "Mẹ, đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ."
Liễu thị lắc đầu, cũng ôm lấy Sầm Lương.
Xe ngựa đi một mạch vào kinh thành, tiếng vó ngựa lộc cộc hòa cùng tiếng ồn ào náo nhiệt dần dần tăng lên khiến Sầm Lương không kìm được vén rèm xe lên. Khi xe ngựa càng đi càng xa, những âm thanh náo nhiệt kia cũng dần tan biến, con đường ngày càng quen thuộc khiến Sầm Lương có chút hoảng hốt.
Nàng hoảng hốt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Liễu thị.
Con đường này, chẳng phải là đường đến...
Mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại, hai người ngẩn ngơ nhìn cánh cổng quen thuộc, tấm biển quen thuộc, nhất thời không hoàn hồn lại được.
Giọng nói của Mao Tử Thế vang lên từ bên ngoài, so với trước kia lại thêm vài phần kính trọng: "Đã đến nơi rồi, mời hai vị xuống xe."
Tim Sầm Lương đập nhanh một cách khó hiểu, nàng xuống xe trước, sau đó mới đỡ Liễu thị xuống. Hai người đứng trước cổng Dung phủ nhìn chằm chằm một lúc lâu, lúc này nàng mới thấp giọng nói: "Mao đại nhân, ngài đang đùa giỡn bọn ta à?"
Trong giọng nói của Sầm Lương mang theo vài phần tức giận. Đây là nơi nào, lẽ nào bọn họ còn không biết sao?
Mao Tử Thế khom người, bất đắc dĩ nói: "Hai vị đi theo ta, vào cửa rồi sẽ biết."
Cánh cửa lớn đang đóng chặt đúng lúc này mở ra.
Vu quản sự quen thuộc đang đứng bên trong, cung kính hành lễ với hai người: "Mời."
Chân thấp chân cao, đi đường mà cứ như dẫm trên bông, hai người từ từ được mời vào trong Dung phủ.
Dung phủ này so với những gì họ từng thấy trước kia lại có chút khác biệt.
Mái hiên góc tường, bài trí trong sân đều giống như xưa, nhưng lại toát lên vẻ tươi mới đầy sức sống, cứ như thể ngôi nhà cổ kính cũ kỹ trước kia bỗng nhiên sống lại.
Có người đang sống ở đây.
Cảm giác này vô cùng mãnh liệt, trong khoảnh khắc, những ký ức chìm sâu bỗng ùa về cuồn cuộn, khiến hai người không thể nhấc nổi chân.
Họ không đi, những người còn lại cũng không giục giã, chỉ lẳng lặng đứng canh, như đang chờ đợi.
Khoảng sân này cũng thật yên tĩnh, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mang theo hơi ấm, hương hoa thoang thoảng theo gió nhẹ đưa tới, khiến người ta suýt chút nữa chìm đắm trong mùi hương ấy mà quên mất cảnh giác.
Tiếng lạch bạch khe khẽ vang lên từ góc khuất không xa.
Một con chó trắng nhỏ lông xù thò đầu ra từ trong góc, sủa khẽ với hai vị khách lạ: "Gâu gâu, gâu gâu ——"
Tiếng chó sủa phá vỡ sự tĩnh lặng, hai người bừng tỉnh, đang còn chút ngơ ngác thì nghe thấy một tiếng quát mang theo sự tức giận:
"Huynh buông ta ra!"
Giọng nói nghe rất lạ lẫm, nhưng lại mang theo cảm giác quen thuộc kỳ quái, như thể họ đã nghe thấy vô số lần, nhưng không phải trong hiện thực, mà là trong giấc mơ xa xôi.
Bất giác, bước chân đang dừng lại cũng bước theo.
Lần theo âm thanh vừa rồi, Liễu thị và Sầm Lương đi về phía thư phòng, đây là nơi họ quen thuộc nhất.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, người trong phòng sẽ nhìn thấy họ, nhưng nếu chỉ dừng ở đây thì sao?
Ha, vậy thì chỉ có người ở ngoài nhìn thấy được người ở trong.
Hồi còn nhỏ, Sầm Văn Kinh thường dọa cha mình như vậy.
Sầm Lương ngẩn ngơ nhìn vào thư phòng, bên trong có hai người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo, chỉ nhìn động tác thôi cũng thấy vừa kỳ quái vừa thân mật.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ diễm lệ, bất kỳ ai cũng không thể phớt lờ khí thế trên người hắn, gần như ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện đã đủ để cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người. Trên người gã đàn ông này có một sức hút quái dị, rõ ràng biết là nguy hiểm đáng sợ, nhưng lại khiến người ta điên cuồng lao vào như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng dù là Liễu thị hay Sầm Lương, đều chú ý hơn đến người trong lòng hắn.
Người đó tuổi tác không lớn, chỉ khoảng ngoài hai mươi.
Cậu cũng rất đẹp, là một nét đẹp ôn hòa, như ngọc thạch, hay như dòng suối nhỏ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ có điều, thứ khiến người ta yêu thích nhất chính là đôi mắt trong sáng kia.
Như thể biết nói.
Chỉ là lúc này đây, đôi mắt đen láy ấy tràn đầy lửa giận, gần như bùng cháy sáng rực, một tay cậu dùng sức đẩy ngực người đàn ông, như muốn đẩy hắn ra.
Giọng nói căng thẳng, như dây cung đã kéo căng.
"Huynh không thể cứ mãi như vậy!" So với tức giận, đó giống như sự tức tối cùng cực hơn, "Trước khi bọn họ bình an đến nơi, huynh đừng hòng dùng gương mặt này để giải quyết vấn đề."
Con ác quỷ diễm lệ xinh đẹp kia khẽ nhếch môi, nhưng không giống nụ cười, mà là một độ cong bị đè nén đến cực điểm, hơi vặn vẹo.
Hắn không mở miệng, nhưng trông giống như một bức tranh biết nói, đã phơi bày tất cả mọi chuyện rõ ràng.
Kinh Trập biết hắn đang nghĩ gì, quả thực không thể chịu đựng nổi: "Ta đâu phải chỉ vì gương mặt này!"
Cậu chán ngấy việc Hách Liên Dung dùng gương mặt này để làm gì cũng thuận lợi, cứ như thể... như thể tất cả tình cảm cậu dành cho Hách Liên Dung chỉ vì gương mặt này vậy.
Điều này quá hoang đường, cũng quá nực cười.
Kinh Trập rất giận, không chỉ giận Hách Liên Dung, mà còn giận chính mình. Cậu giận mình đến lúc này rồi mà vẫn sợ làm tổn thương Hách Liên Dung.
... Người này thì có chỗ nào quyến luyến nhớ nhung cậu chứ? Rõ ràng biết cậu sợ nhất điều gì, nhưng lại cứ cố tình làm cho bằng hết.
Kinh Trập quay người định đi, lại bị Hách Liên Dung nắm lấy cánh tay.
Nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống trán cậu, tiếp đó là giữa mày, mũi, và cuối cùng là môi, dù Kinh Trập liều mạng giãy giụa, Hách Liên Dung cũng quyết không buông tay.
Nụ hôn của họ tràn ngập mùi máu tanh và bạo lực.
Kinh Trập giống như một con thú nhỏ l* m*ng, gần như cắn nát môi lưỡi Hách Liên Dung. Người kia mặc kệ cậu trút giận, nhưng vẫn luôn giữ chặt eo cậu một cách cứng rắn, không cho cậu có cơ hội rút lui.
"Bất kể em chỉ yêu gương mặt này cũng được, hận cũng được, chỉ cần em không rời đi, không trốn thoát được," Giọng điệu Hách Liên Dung nghe có chút lạnh lùng tàn khốc, mang theo ác ý đẫm máu, "Em muốn thế nào cũng được."
Hắn nhét một con dao găm vào tay Kinh Trập, ý tứ không cần nói cũng rõ.
Trừ khi g**t ch*t Hách Liên Dung, bằng không hắn tuyệt đối không buông tay.
Loại cảm xúc vặn vẹo mãnh liệt đó, mang theo sự điên cuồng bạo liệt, đã không còn cách nào che giấu. Chỉ cần nghe, cảm nhận thôi cũng đủ khiến người ta run rẩy toàn thân.
"Buông, buông ca ta ra!"
Một giọng nữ run rẩy bất ngờ vang lên từ ngoài cửa sổ.
Kinh Trập phắt cái ngẩng đầu lên, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy hai người phụ nữ đứng ngoài cửa sổ.
Một người dung mạo có phần đứng tuổi, đã khoảng ba bốn mươi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, trong mắt đang ngấn lệ, lặng lẽ nhìn Kinh Trập. Dáng vẻ im lìm ấy khiến người ta như cũng bị lay động, cũng muốn rơi lệ theo; người còn lại khoảng mười mấy tuổi, vô cùng xinh xắn đáng yêu, tuy cũng có nước mắt nhưng trên mặt đầy vẻ kiên nghị, người vừa lên tiếng chính là nàng.
"Mau buông Kinh Trập ca ca ra!"
... Là mẹ, và Sầm Lương?
Trước mắt Kinh Trập nhòe đi, ngay cả ngón tay cũng không nhịn được mà run rẩy, đó là phản ứng hoàn toàn không thể kìm nén. Cậu theo bản năng muốn bước về phía họ, nhưng eo lại bị siết chặt, bị người ta kéo ngược vào lòng.
Kinh Trập lúc này mới nhớ ra, ở đây còn một rắc rối to đùng.
Cậu quay phắt đầu lại, bắt gặp ánh mắt độc ác tàn nhẫn của Hách Liên Dung đang nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, sự ác ý và h*m m**n phá hủy to lớn đó gần như có thể hủy diệt tất cả.
Sát ý tàn nhẫn đang dẫm đạp lên ranh giới của sự điên cuồng. Như thể ngay khoảnh khắc tiếp theo, lý trí mong manh ấy sẽ sụp đổ.
—— Không thể để hắn phát điên.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, Kinh Trập ôm lấy cổ hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn.
Trong miệng cả hai đều có vết thương, hôn nhau đau rát. Nhưng hễ dính vào nhau là gần như không thể tách rời.
Không ai chủ động lùi bước.
Mùi máu tanh vẫn còn đó, sát ý gần như bùng nổ miễn cưỡng được thu lại, giọng nói của Hách Liên Dung mang theo vài phần u ám quái dị: "Nhìn xem... bản năng của em, đều chỉ chọn 'người nhà' thôi."
Ngay vừa rồi, hành động theo bản năng bước về phía gia đình của Kinh Trập gần như đã dẫm nát mọi sự kiềm chế và nhẫn nại của Hách Liên Dung.
... Nếu cậu không quay đầu lại.
Thì tất cả cũng đừng hòng quay đầu lại nữa.
Con quái vật điên cuồng kia đang gầm thét dữ dội, hận không thể xé nát mọi trở ngại.
Kinh Trập tức giận cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn, huynh đừng có nói nữa!
Cái đồ tâm địa đen tối này, cứ tìm cơ hội là tẩy não cậu, ai gặp lại người thân xa cách lâu ngày mà chẳng như vậy?
Tên khốn kiếp cố chấp, nóng nảy, làm người ta tức chết này.
Khoan đã, trong mùi máu tanh lan tỏa nơi đầu môi, Kinh Trập mới muộn màng nhận ra, thế này chẳng phải cậu đang ở trước mặt mẫu thân và muội muội...!!
Cậu vội vàng dứt ra, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, hai người ngoài cửa sổ đều im lặng như nhau, không biết phải bày ra vẻ mặt gì, niềm vui sướng khi gặp lại và nỗi lo lắng khó giấu hòa trộn vào nhau, vô cùng phức tạp.
Trong chốc lát, giữa bầu không khí quái dị này, chỉ có Hách Liên Dung là bình tĩnh nhất.
"Sầm phu nhân, Sầm nương tử..." Khuôn mặt gần như hoàn hảo không tì vết kia nở nụ cười trống rỗng, như chủ nhân tiếp đãi khách, "Mời vào trong."
Chỉ là nụ cười đó không mang lại bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ khiến người ta cảm thấy máu đông lại, lạnh lẽo thấu xương.
Khi hắn nói câu này, đầu ghé sát tai Kinh Trập, dáng vẻ ôm chặt như hòa làm một, trong đôi mắt đen u tối lạnh lẽo phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của hai người kia.
Đó chính là một lời cảnh cáo không lời.
—— Em, ấy, là, của, ta.