Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 99

Ánh nắng chan hòa rải khắp sân, cả khoảng sân ngập tràn mùi hương hoa cỏ thoang thoảng. Tiếng bước chân lạch bạch trong trẻo chạy loạn từ tiền viện ra hậu viện, thi thoảng xen lẫn vài tiếng chó sủa ăng ẳng. Kinh Trập nằm trên ghế trúc, nhắm mắt phơi nắng.

 

Cánh tay buông thõng xuống, có cảm giác lông xù mềm mại cọ vào, giống như đang nịnh nọt dụi dụi, rồi đến cái lưỡi ươn ướt l**m láp.

 

Kinh Trập chẳng buồn mở mắt, thuận tay xoa đầu con chó nhỏ.

 

"Gâu gâu, gâu gâu ——"

 

Con chó trắng nhỏ vui sướng, ngồi xổm bên tay Kinh Trập cọ lấy cọ để.

 

Kinh Trập thực ra chưa từng nuôi nó, cũng chưa đặt tên cho nó. Trước khi rời khỏi Dung phủ, cậu chỉ dặn dò nếu con chó này còn ở lại thì cho nó ăn uống chỗ ở, còn nếu nó đi thì cũng không cần ngăn cản.

 

Lần này xuất cung, con chó nhỏ này thế mà vẫn nhớ cậu.

 

Hơn nữa chẳng hiểu sao trong phủ bao nhiêu người, con chó nhỏ này chỉ thích quấn lấy mỗi mình cậu.

 

Rõ ràng người cho nó ăn uống đều là Vu quản sự.

 

Vu quản sự lại có kiến giải riêng, nói rằng chó là loài vật thông minh nhất, biết ai mới là người thực sự cứu mạng mình năm xưa. Cho nên con chó nhỏ này vẫn luôn nhớ nhung ân nhân cứu mạng đấy.

 

Ngày Kinh Trập vừa bước chân vào Dung phủ, nó đã lao tới như một con ác khuyển, suýt chút nữa đâm sầm làm Kinh Trập ngã sấp mặt.

 

Nếu là lúc khác, bộ pháp của Kinh Trập cũng coi như vững vàng, không đến nỗi xấu hổ như vậy. Khổ nỗi lần này, sức khỏe Kinh Trập trông có vẻ không tốt lắm, đi đứng chậm chạp, thế mà suýt bị lật ngã thật.

 

May mà Thạch Lê theo sát phía sau, bước hai bước lên đỡ lấy lưng Kinh Trập, mới tránh được tai nạn xui xẻo này.

 

"Lang quân, con chó này..."

 

Giọng Thạch Lê nghe có chút lạnh lẽo, con chó trắng nhỏ dường như biết mình gây họa, đang kẹp đuôi lén lút nhìn hắn.

 

Kinh Trập đứng vững, bình tĩnh lại một chút rồi từ từ ngồi xổm xuống xoa lưng nó, "Không sao, nó không cố ý." Con chó trắng nhỏ được Kinh Trập v**t v* liền vui vẻ ngay lập tức, chạy vòng quanh cậu mấy vòng, trông vô cùng phấn khích.

 

Lần này xuất cung, ngoài cậu ra còn có Thạch Lê và Minh Vũ.

 

Minh Vũ là trường hợp ngoại lệ. Chứ chức trách của cậu ta thuộc về tiểu trù phòng Càn Minh Cung, vốn không được phép tùy tiện xuất cung như vậy.

 

—— Kinh Trập và Hách Liên Dung cãi nhau một trận.

 

Nói nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, chỉ là mấy chuyện vụn vặt trên giường chiếu, nhưng nói không nghiêm trọng thì đối với Kinh Trập lại là chuyện nghiêm trọng tày đình.

 

Cậu thực sự không chịu nổi sự đòi hỏi vô độ của Hách Liên Dung.

 

Sự yêu thích của người đàn ông này đối với chuyện ân ái đã đến mức Kinh Trập cảm thấy mình sắp bị làm cho chết đi sống lại. Sau khi không cần phải kiềm chế nữa, hắn bày ra đủ trò, năm lần bảy lượt ép Kinh Trập đến mức suy sụp, lần nào trên giường cậu cũng phải khóc đến sưng cả mắt mới xong chuyện.

 

Kinh Trập thực sự cảm thấy mình sắp mất mạng rồi.

 

Sở thích của người này quá b**n th**, mới đến lần thứ hai đã khiến Kinh Trập suy sụp khóc òa lên. Nhưng tên đàn ông tàn nhẫn kia lại cảm thấy Kinh Trập như vậy vô cùng xinh đẹp, thích thú vô cùng.

 

Hắn vừa hôn lên vệt nước mắt của Kinh Trập, vừa khàn giọng nói: "Khóc nhiều thêm chút nữa đi."

 

Nghe xem, đây có phải lời con người nói không?

 

Kinh Trập chịu trận mấy lần, cuối cùng quyết định bỏ trốn. Cậu mà còn ở lại Càn Minh Cung thì cái mạng nhỏ này cũng đi tong.

 

Cũng may Hách Liên Dung chưa đến mức mất trí mà ép buộc cậu ở lại mãi, giam lỏng cậu trong Càn Minh Cung. Vào một ngày nọ —— cũng chính là ba ngày trước, cậu vừa hồi phục được một chút, liền nhân lúc Hách Liên Dung đi thượng triều mà chuồn êm.

 

Minh Vũ đúng lúc đó đến tìm cậu, bắt gặp cảnh Kinh Trập đang đào tẩu. Nghĩ đến việc nếu đuổi người về, nói không chừng cái tên hẹp hòi Hách Liên Dung lại giận cá chém thớt, thế là cậu dứt khoát lôi Minh Vũ chạy theo luôn.

 

Minh Vũ nghe xong đầu đuôi câu chuyện, chỉ biết than trời trách đất.

 

"Thà ngươi đừng có lôi ta ra ngoài còn hơn." Minh Vũ biết được suy nghĩ của Kinh Trập, lập tức cạn lời, "Ngươi mang ta chạy trốn mà không mang theo bệ hạ, ngài ấy biết được chẳng phải càng không vui à?"

 

Kinh Trập: "..."

 

Minh Vũ nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của Kinh Trập, vỗ đùi đánh đét, chỉ cảm thấy mình xui xẻo tột độ, kiếp này sao lại quen biết một người bạn ngốc nghếch như Kinh Trập chứ.

 

Kinh Trập và Minh Vũ lao vào ẩu đả một trận, tính cả con chó trắng nhỏ, Kinh Trập đang đau lưng mỏi gối suýt soát hòa với Minh Vũ.

 

Minh Vũ nhìn dáng vẻ không thẳng nổi lưng của Kinh Trập, lờ mờ đoán được nguyên nhân, mặt đỏ bừng, quay người nói đi xuống bếp làm chút đồ tẩm bổ cho cậu.

 

Kinh Trập run rẩy bò dậy, lại nằm xuống ghế trúc.

 

Lần này cậu ra ngoài tuy nhìn như là bỏ trốn, nhưng người còn chưa đến cổng cung thì Hách Liên Dung chắc chắn đã nhận được tin. Không ai ra ngăn cản, chỉ có thể nói là Hoàng đế đã ngầm đồng ý chuyện này.

 

Hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục giày vò, Kinh Trập chắc chắn sẽ không chịu nổi.

 

Nhưng chỉ cần Kinh Trập ở bên cạnh, chuyện này chắc chắn sẽ lại xảy ra. Buông lỏng tay một chút, chẳng qua là cho Kinh Trập cơ hội th* d*c mà thôi.

 

Ngay cả hai ngày nay, Hách Liên Dung cũng không xuất hiện quấy rầy, Kinh Trập cuối cùng cũng được yên ổn nằm nghỉ mấy ngày.

 

Con chó trắng nhỏ lượn lờ bên dưới mấy vòng, nhẹ nhàng nhảy lên, sà vào lòng Kinh Trập.

 

Eo Kinh Trập bị va nhẹ, cậu khẽ rên một tiếng, xoa đầu con chó nhỏ chứ không đuổi nó đi: "Nếu là hai hôm trước thì xương cốt này gãy mất rồi."

 

Con chó nhỏ tìm cho mình một chỗ thoải mái, nằm im thin thít.

 

Vu quản sự tìm đến, nhìn cảnh một người một chó nằm phơi nắng thế này, có chút bất lực: "Lang quân, cục bông trắng bẩn thỉu quá rồi, mấy ngày nay chưa tắm cho nó đâu."

 

Kinh Trập nhấc mí mắt: "Tên nó là Cục Bông Trắng à?"

 

"Tiểu nhân đặt bừa thôi, nếu lang quân không thích..."

 

"Không sao, đều là ngươi nuôi nó, ngươi đặt tên cũng là lẽ thường tình." Kinh Trập cười cười, "Nó bẩn thỉu, ta cũng chẳng khá hơn là bao, lát nữa tắm cùng nhau luôn thể."

 

Vừa nãy đùa giỡn với Minh Vũ, giờ người cũng bẩn hết cả rồi.

 

Thấy cậu kiên quyết, Vu quản sự cũng đành chịu.

 

Khi Dung phủ không có chủ nhân ở nhà, vẫn luôn là Vu quản sự trông coi, Kinh Trập rất cảm kích, vừa xoa đầu Cục Bông Trắng vừa nói chuyện với ông.

 

Vu quản sự không kể về những người đến Dung phủ quấy rầy, mà kể về chuyện tu sửa mấy ngày nay, mái hiên dột nát, bụi cỏ rậm rạp, những viên ngói vỡ rơi lộp bộp, và cả những cái hố lấp mãi không xong.

 

Kinh Trập nghe đến cuối cùng, không nhịn được bật cười.

 

"Hố lấp mãi không xong?"

 

Vu quản sự bực bội nhìn Cục Bông Trắng trong lòng Kinh Trập, "Còn không phải tại con chó hư này, chẳng biết học thói xấu ở đâu, lần nào đi chơi về cũng phải đào bới đất ở tiền viện, đào cho bằng lồi lõm mấp mô mới thôi."

 

Ông đang tính đợi chủ nhân đến, hỏi ý kiến xem có nên san bằng nền đất ở tiền viện đi không.

 

Chuyện như vậy, ông không dám tự quyết.

 

Ngay cả việc tu sửa căn nhà này, bọn họ dù có động tay động chân cũng phải cẩn trọng từng chút một, hoàn toàn không dám thay đổi bố cục ban đầu.

 

Kinh Trập: "Cứ sửa đi."

 

Cậu nhìn ra sân, nhàn nhạt nói.

 

"Trước kia người trong nhà cũng muốn sửa, chỉ là mãi vẫn chưa động tay."

 

Giọng cậu mang theo vài phần sầu muộn, Vu quản sự cúi đầu đứng bên cạnh, một câu cũng không dám nói.

 

Một lát sau, Kinh Trập hoàn hồn.

 

"Vu quản sự, với thân thủ của ngươi, nếu cứ mãi trông coi ở đây, chẳng phải là lãng phí sao?"

 

Vu quản sự kín đáo liếc nhìn Thạch Lê bên cạnh Kinh Trập, cười nói: "Lang quân, chút võ mèo ba chân của tiểu nhân, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ngài?"

 

Kinh Trập lắc đầu, ch*m r** v**t v* đuôi Cục Bông Trắng, con chó nhỏ cũng mặc kệ cậu vò nắn, chỉ lười biếng ngáp một cái.

 

"Ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người ngươi." Kinh Trập khẽ nói, "Ở trên người Thạch Lê, đôi khi ta cũng có cảm giác này."

 

Vu quản sự và Thạch Lê chắc chắn không cùng một đường lối.

 

Thạch Lê là ám vệ, thiên về thu hơi thở, càng không gây chú ý càng tốt. Còn Vu quản sự tướng mạo bình thường nhưng lại cao to vạm vỡ, người như ông ta đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.

 

Vóc dáng to lớn không có nghĩa là có bản lĩnh thực sự. Nhưng mỗi lần Kinh Trập tiếp xúc với Vu quản sự, quả thực cảm nhận được chút khí thế lẫm liệt, điều này thỉnh thoảng cũng thấy ở Thạch Lê. Có điều Thạch Lê thu mình kỹ hơn, cực kỳ hiếm khi mới để Kinh Trập phát giác.

 

Giống như ngày đầu tiên vào cửa, cậu suýt chút nữa bị Cục Bông Trắng xô ngã.

 

Thạch Lê hoàn toàn không vì đó là chó mà lơ là, lúc đó, Kinh Trập đã cảm nhận được sát khí. Nếu không Cục Bông Trắng đã chẳng sợ đến mức rên ư ử.

 

Vu quản sự cười gượng gạo: "Thân thủ của tiểu nhân, sao so được với thị vệ bên cạnh ngài. Tiểu nhân ở lại đây, không có gì là không cam lòng..."

 

Kinh Trập biết ông ta hiểu lầm, lắc đầu nói: "Chỉ là cảm thấy ngươi ở đây hơi phí phạm tài năng thôi."

 

Vu quản sự cảm nhận được sự an ủi trong lời nói của Kinh Trập, lúc này mới yên tâm, cười nói: "Công việc này cũng chẳng khó khăn gì, trước kia quen sống cảnh l**m máu trên lưỡi đao, giờ trông coi Dung phủ, sửa sang nhà cửa, nuôi chó thay ngài, lại thấy ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng hơn trước nhiều."

 

Kinh Trập nghe ông nói vậy cũng cười theo.

 

Đợi Vu quản sự rời đi, ý cười trên mặt Kinh Trập vẫn chưa tan, cậu khẽ hỏi: "Thạch Lê, Vu quản sự trước kia là người của ai?"

 

Kinh Trập cảm thấy, ông ta không phải người của Cảnh Nguyên Đế.

 

Cho dù phải, chắc chắn cũng không phải là nhân mã trực thuộc Hoàng đế như Thạch Lê.

 

Trên người Vu quản sự có khí chất của một kẻ thổ phỉ sống ngoài vòng pháp luật.

 

Thạch Lê: "Ông ta vốn là người của Mao Tử Thế."

 

Kinh Trập vỡ lẽ, hóa ra là Mao Tử Thế.

 

Nhắc đến Mao Tử Thế, Kinh Trập lại nghĩ đến việc hắn ta có lẽ là sự tồn tại thân thiết nhất, gần như là bạn bè của Hách Liên Dung, trong lòng không khỏi có vài phần than thở.

 

Đời người, nếu ngay cả một người bạn cũng không có thì quả thực có chút vô vị.

 

Cuộc sống trước kia của Hách Liên Dung hẳn là nhàm chán biết bao.

 

Thạch Lê: "Lang quân, ngài dường như luôn cảm thấy việc bọn ta ở bên cạnh bảo vệ ngài là lãng phí sao?"

 

Kinh Trập không ngạc nhiên khi Thạch Lê lên tiếng.

 

Cậu đối xử với người bên cạnh đều như vậy, chẳng có chút dáng vẻ chủ tử nào. Dù sao trước kia Kinh Trập cũng từng hầu hạ người khác, căn bản không quen với sự thay đổi này, nhiều việc vẫn thích tự tay làm, không thích sai bảo người khác.

 

Ở bên cạnh cậu, dù là Từ Minh Thanh hay Thạch Lê, đều giỏi biểu đạt hơn trước. Dù sao nếu không nói ra mà để Kinh Trập tự đoán, thì cũng chẳng có gì khác biệt.

 

Kinh Trập cười: "Tiếc là lần nào cũng thấy là do ta nghĩ nhiều."

 

Thạch Lê: "Vì chủ tử rất tốt."

 

Khi nhắc đến một số chuyện, Thạch Lê dường như phân biệt rõ sự khác biệt giữa chủ tử và lang quân.

 

Kinh Trập v**t v* con chó, lẩm bẩm một mình: "Ta không thấy mình đã làm gì... Nên nói là, rất nhiều chuyện cũng chẳng phải do ta làm."

 

Tuy nhiên, nụ cười của cậu càng lúc càng rạng rỡ.

 

Biết được người bên cạnh không ghét cuộc sống này, khiến tâm trạng Kinh Trập phấn chấn hơn hẳn.

 

Đúng lúc này, Minh Vũ đang vật lộn trong bếp cùng đầu bếp cũng ló đầu ra gọi: "Cơm nước xong rồi, Kinh Trập ngươi rốt cuộc có vào ăn không? Đừng có lười biếng nằm ngoài hành lang nữa!"

 

Kinh Trập đang phơi nắng nãy giờ lúc này mới chậm chạp bò dậy, "Ánh nắng này dễ chịu thật đấy, Minh Vũ, chiều nay ngươi cũng ra đây đi."

 

Minh Vũ bực mình nói: "Thoải mái với chả không thoải mái, bây giờ ngươi đúng là được nuôi cho lười chảy thây ra rồi. Nếu là trước kia, bảo ngươi ngồi không thế này, ngươi còn lâu mới chịu."

 

Con chó nhỏ lạch bạch chạy theo sau, được người hầu trong phủ bế đi cho ăn. Kinh Trập đi đến bên cạnh Minh Vũ, ngẫm nghĩ kỹ lại, hình như cũng đúng.

 

Lúc Kinh Trập mới đến Càn Minh Cung, luôn có cảm giác lo lắng khi không có việc gì làm.

 

Cậu đã quen làm việc, quen tay chân bận rộn, quen với những ngày tháng tất bật, nếu bảo cậu không làm gì, cứ ngồi không trong phòng, Kinh Trập chắc chắn không chịu nổi.

 

Lúc đó, Kinh Trập đâu biết hưởng thụ là gì, cũng không quen nghỉ ngơi.

 

Dây thần kinh của cậu căng thẳng bao nhiêu năm nay, muốn thả lỏng đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng bất tri bất giác, Kinh Trập dường như thực sự sống chậm lại, không còn căng thẳng như trước nữa, đôi khi nằm lười cả nửa ngày cũng được.

 

Minh Vũ kéo Kinh Trập ngồi xuống, nghe cậu nói xong, chỉ trỏ bình phẩm: "Ngươi sa đọa rồi."

 

Là do Cảnh Nguyên Đế nuôi chiều đấy.

 

Kinh Trập thở dài, gắp thức ăn cho mình.

 

Thế này thì hỏng bét, từ tiết kiệm chuyển sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ quay về tiết kiệm mới khó. Nếu cậu muốn quay lại trạng thái cẩn trọng nhỏ bé như trước kia, xem ra cũng không dễ dàng gì.

 

Tay nghề của Minh Vũ luôn hợp khẩu vị Kinh Trập nhất, hai người ăn như gió cuốn mây tan, thậm chí còn tranh giành nhau vài miếng, ồn ào náo nhiệt, vô cùng vui vẻ.

 

Đến chiều, Kinh Trập rốt cuộc không tiếp tục lười biếng nữa mà dẫn Minh Vũ đi thay y phục.

 

Khó khăn lắm Minh Vũ mới xuất cung một chuyến, Kinh Trập muốn dẫn cậu ta đi dạo phố. Hơn nữa, lần này Kinh Trập ra ngoài đâu phải không có việc gì làm.

 

Kinh Trập phải đi lấy thư cho Tuệ Bình.

 

Lúc gặp Tuệ Bình ở Trực Điện Giám, cậu ta có nhắc đến việc giữa mỗi tháng đều có thể nhận được thư từ Đồng Châu gửi tới.

 

Đó là thư hồi âm của muội muội cậu ta.

 

Kể từ khi Tuệ Bình nhờ Hồ Lập gửi đồ đến Phủ Thành Đồng Châu, muội muội của Tuệ Bình đã trốn thoát được và có vốn liếng để an cư lạc nghiệp.

 

Bọn họ hẹn nhau giữa mỗi tháng sẽ gửi thư đến một khách đ**m.

 

Khách đ**m đó có quan hệ làm ăn với tiêu cục mà muội muội Tuệ Bình đang nương nhờ, vừa khéo có thể nhờ họ chuyển thư qua lại.

 

Giữa tháng này, có chút rắc rối là cả Hồ Lập lẫn Trịnh Hồng đều không nằm trong danh sách được xuất cung.

 

Kinh Trập bèn xung phong nhận việc này.

 

Dù sao cậu muốn xuất cung cũng không khó.

 

Ai ngờ đâu, cuối cùng Kinh Trập cũng ra ngoài được, nhưng nguyên nhân sâu xa lại là để trốn tránh cái tên b**n th** Hách Liên Dung kia chứ?

 

Kinh Trập vừa nghĩ đến chuyện này là miệng đắng lưỡi khô.

 

Minh Vũ nghe nói được ra ngoài đi dạo, tuy vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trên mặt cũng lộ vẻ mong chờ. Dù sao ở trong cung bao nhiêu năm, vẫn có chút khao khát thế giới bên ngoài.

 

Hai người thay y phục, dẫn theo Tố Hòa và Thạch Lê, cộng thêm phu xe Thập Lục và vài tùy tùng, đoàn người cũng đã lên đến năm sáu người.

 

Minh Vũ vốn định đi bộ bên cạnh xe ngựa, nhưng bị Kinh Trập lôi tuột lên xe.

 

"Chẳng qua ngươi cũng chỉ ra ngoài được mấy lần, không tranh thủ hưởng thụ đi làm gì? Hơn nữa, ngươi có được thể lực như bọn Thạch Lê không?"

 

Nghe đồn tên Thạch Lê này có thể nằm im trong tuyết ba ngày ba đêm không ăn không uống, quả là thần nhân.

 

Thực ra Kinh Trập cũng muốn tự đi bộ, không ngồi xe ngựa. Khổ nỗi dù là Thạch Lê hay Vu quản sự đều không đồng ý.

 

Kinh Trập bĩu môi, dứt khoát kéo Minh Vũ lên ngồi cùng mình.

 

Cậu nhìn dáng vẻ Minh Vũ ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, ít nhiều lại nhớ đến bản thân mình.

 

Lúc đầu, cậu cũng như vậy.

 

Kinh Trập chen tới, cùng Minh Vũ nhìn ra ngoài, thi thoảng còn thì thầm to nhỏ.

 

Lần này bọn họ ra ngoài, ngoại trừ việc lấy thư thì cũng chẳng có việc gì quan trọng. Trước khi đến khách đ**m, Kinh Trập định dẫn Minh Vũ đi dạo phố một vòng.

 

Cậu ở ngoài cung này cũng chẳng quen thuộc địa bàn nào, cuối cùng là Tố Hòa chọn địa điểm.

 

Trong đáy mắt Minh Vũ tuy có vẻ kinh ngạc, nhưng đồ đạc bán trong cửa tiệm trên phố này cùng lắm chỉ được cái lạ mắt, chứ so với đồ trong cung thì sao bằng được. Đi dạo một hồi, Minh Vũ chỉ mua một cái túi thơm.

 

"Đồ đạc bên ngoài tuy thú vị, nhưng chỉ là ham cái mới lạ, cũng chẳng dùng được bao nhiêu." Minh Vũ nói, "Mua về cũng lãng phí."

 

Chuyện ăn mặc chi tiêu của cậu ta bây giờ đều không phải lo.

 

Tiền hàng tháng đều tiết kiệm được, gia sản cũng khá khẩm. Trong đám người này, chỉ có mỗi túi Tuệ Bình là rỗng tuếch, tiền tiết kiệm được đa phần đều gửi về cho người nhà.

 

Đợi Minh Vũ đi dạo chán chê, Kinh Trập dẫn cậu ta đến khách đ**m.

 

Khách đ**m đó tên là Minh Quang, vị trí khá hẻo lánh, không phải là khách đ**m hạng sang ở kinh thành này, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng khá sạch sẽ, người ra kẻ vào tấp nập.

 

Có điều những người qua lại, trông không giống dân thường cho lắm.

 

Kinh Trập có thể cảm nhận được chút khí chất thổ phỉ trên người họ, nếu phải so sánh thì hơi giống Vu quản sự, nhưng nồng đậm hơn.

 

Kinh Trập không khỏi nhớ đến những người bạn đao kiếm sảng khoái của cha mình.

 

Xe ngựa dừng bên ngoài khách đ**m, thu hút không ít ánh nhìn. Khi Kinh Trập xuống xe, cảm nhận được có vài ánh mắt quét qua người mình, nhưng khi Thạch Lê bước lên chắn trước mặt cậu, những ánh mắt đó đột ngột biến mất.

 

Thạch Lê lặng lẽ không tiếng động, nhưng nhìn qua là biết không dễ chọc vào.

 

Tiểu nhị đon đả chạy ra, cười làm lành nói: "Mời khách quan vào trong."

 

Kinh Trập đi theo gã vào trong, ánh mắt đảo một vòng quanh khách đ**m, cúi đầu nói với gã: "Ta đến lấy thư thay Quan Trung." Giọng cậu không cao, trầm thấp, chỉ đủ để tiểu nhị nghe thấy.

 

Quan Trung là ám hiệu Tuệ Bình đưa.

 

Kể cũng lạ, một khách đ**m bình thường, muốn lấy thư lại phải dùng ám hiệu, đây là lý do tại sao tiêu cục lại qua lại với họ, và nơi này cũng có nhiều người trong giang hồ lui tới chăng?

 

Đây là địa bàn dừng chân của đủ hạng người tam giáo cửu lưu*.

 

*Chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội, được phân chia theo tầng lớp – Thượng cửu lưu (Bao gồm các tầng lớp như vua quan, thánh hiền, thương nhân, nông dân, thợ thuyền); Trung cửu lưu (Gồm có học trò, thầy thuốc, thầy bói, họa sĩ, tăng ni, đạo sĩ); Hạ cửu lưu (Gồm những người thuộc tầng lớp thấp kém hơn như sư gia, sai nha, trộm cắp, kỹ nữ)

 

Sắc mặt tiểu nhị khẽ động, Kinh Trập có thể cảm nhận được gã lặng lẽ liếc nhìn cậu một cái, có lẽ cảm thấy cậu không giống những người đến lấy thư trước đó.

 

Nhưng ở đây chỉ nhận ám hiệu, Kinh Trập đã đưa ra được thì tiểu nhị sẽ không ngăn cản.

 

Gã cười mời Kinh Trập vào trong, đợi ở gian phòng trên lầu một lúc, sau đó mới mang ra một xấp giấy dày cộp.

 

Kinh Trập ngẩn người, nói là thư thì thế này cũng hơi quá dày.

 

Cậu nhận lấy xem, không nhịn được bật cười.

 

Có lẽ muội muội Tuệ Bình không biết viết chữ, nhưng cũng không muốn nhờ người khác viết hộ, ngược lại vẽ hết những điều muốn nói ra thành hình người nhỏ. Những hình vẽ lúc to lúc nhỏ thế kia, bảo sao không tốn nhiều giấy như vậy?

 

Kinh Trập sờ sờ, dùng loại giấy rẻ tiền nhất.

 

Trước kia bọn họ cũng từng dùng loại này để tập viết.

 

Kinh Trập tuy không định xem trộm thư người khác, nhưng cũng không kìm được lật xem vài tờ, quả thực rất ngây ngô và thú vị.

 

Cậu gật đầu với tiểu nhị, trả tiền trà nước rồi đứng dậy.

 

Xấp giấy đó được Tố Hòa cất đi.

 

Đợi sau khi về phủ, nàng sẽ cho người gửi vào cung.

 

Đúng là quang minh chính đại, lén lút trao nhận.

 

Kinh Trập cũng rất thắc mắc, trên người Tố Hòa chẳng thấy cái túi nào, rốt cuộc nàng giấu đồ vào đâu vậy?

 

Lúc bọn họ rời khỏi khách đ**m, ở cửa vừa khéo gặp mấy tiêu sư đi vào.

 

Mấy tiêu sư này ai nấy đều cao to vạm vỡ, khí thế hung dữ. Một người trong số đó không cẩn thận va phải Thạch Lê, cơ thể hai người đều cứng như đá, tiêu sư kia bị hắn va phải, ngược lại lảo đảo lùi lại hai bước, không khỏi hồ nghi ngẩng đầu. Bình thường chỉ có gã va người khác lảo đảo, làm gì có chuyện chính mình bị đẩy lùi?

 

Nhưng tiêu sư kia cũng không phải kẻ không nói lý lẽ, chắp tay xin lỗi Thạch Lê, sau đó lơ đãng liếc nhìn đoàn người này rồi tiếp tục đi vào trong.

 

Khi Kinh Trập lên xe ngựa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau.

 

"... Đến cũng đến rồi, uống chút rượu đi..."

 

"Thôi khỏi, vốn dĩ tiện đường đến gửi chút đồ, thuận tiện hỏi thăm tình hình..."

 

"Bị lấy đi rồi, chính là đoàn người vừa nãy..."

 

Kinh Trập lên xe ngựa, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Những tiêu sư này, lẽ nào chính là người gửi thư đến? Vậy muội muội Tuệ Bình hẳn là đang ở trong tiêu cục nhà bọn họ?

 

Kinh Trập không muốn gây thêm rắc rối, cũng không xuống xe xác nhận. Khi xe ngựa rẽ góc rời đi, một người đàn ông trung niên dẫn người rảo bước đi tới, bước vào khách đ**m.

 

Mấy tiêu sư vừa ngồi xuống liền nhao nhao đứng dậy.

 

"Đại ca..."

 

"Sư phụ."

 

"Lần này sao người lại đích thân đến đây?"

 

"Sức khỏe mới vừa khỏi, lại đi áp tiêu rồi? Ngài cũng chăm chỉ thật đấy."

 

Có tiêu sư chào hỏi, cũng có người khác trong khách đ**m nói chuyện, xem ra đều quen biết ông ta.

 

Trương Thế Kiệt nhấc chân đi vào trong, cười nói vài câu xã giao, dù sao nói qua loa cho xong chuyện, cũng chưa chắc có người thực sự để tâm.

 

Trương gia tiêu cục quanh năm có phòng riêng ở khách đ**m này, cả nhóm hẹn nhau gặp mặt ở đây. Thấy Trương Thế Kiệt đi vào trong, những người khác cũng lục tục đi theo, cùng vào phòng.

 

Để lại hai người canh ngoài cửa, những người khác đóng chặt cửa sổ, trông rất cẩn trọng.

 

Một người tên là Văn Tuyên lên tiếng trước: "Sư phụ, thư của Quan Trung đã được lấy đi rồi."

 

Trương Thế Kiệt gật đầu, hoàn thành lời dặn dò của cô nương kia cũng chỉ là chuyện tiện tay. Huynh trưởng của nó dù ở trong cung cũng nguyện ý gửi tiền ra ngoài, có thể thấy cũng không phải người xấu, giúp được thì giúp. Nếu đứa cháu trai lớn của ông ta cũng có được may mắn như vậy thì tốt biết mấy.

 

Trương Thế Kiệt thở dài, nhớ lại những lời Liễu thị từng nói, trong lòng không khỏi buồn bực. Nhưng trước mắt còn có việc quan trọng, ông ta chỉ nghĩ ngợi một chút rồi thu lại tâm trí, không phân tâm nữa.

 

"Đã kiểm tra kỹ càng hết chưa? Đừng để đến lúc đó lộ sơ hở." Trương Thế Kiệt nghiêm túc nói, "Đây là phi vụ mở hàng đầu tiên trong năm nay, đừng để xảy ra sai sót."

 

Đây là chuyến áp tiêu đầu tiên họ nhận trong năm nay.

 

Chuyến tiêu này hơi đặc biệt, cần bọn họ đích thân vào kinh áp giải.

 

Trương Thế Kiệt vốn không định nhận, khổ nỗi đối phương trả giá cao, năm ngoái bọn họ phát cháo từ thiện tốn không ít tiền, muốn nuôi sống cả đại gia đình này không dễ dàng gì. Ông ta do dự mãi, cuối cùng vẫn nhận việc này.

 

Nhận tiêu thì phải vào kinh.

 

Chỉ là khi vào đến kinh thành, bọn họ mới phát hiện chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng nhiều.

 

Thứ họ áp giải, không phải đồ vật, mà là người.

 

Người này sẽ được đưa đến đây vào giờ Ngọ ngày mai, đến lúc đó bọn họ phải chịu trách nhiệm đưa người này đến Bình Xuyên.

 

Chuyện này nhìn có vẻ không bình thường.

 

Nhưng tiêu cục coi trọng chữ tín, tiêu đã nhận, trừ khi đối phương hủy ước, hoặc có thêm những lời nói hành động bất lợi, bọn họ mới có thể hủy tiêu không áp giải.

 

Những người lăn lộn giang hồ như bọn họ, coi trọng nhất là lấy thành tín đãi người.

 

Nếu làm hỏng biển hiệu, sau này sẽ chẳng còn ai dám tìm đến họ áp tiêu nữa. Nghĩ tới đây, Trương Thế Kiệt đành nén nỗi lo âu trong lòng xuống.

 

Tuy nhiên vì cẩn trọng, mấy ngày nay Trương Thế Kiệt liên tục đi khảo sát khắp nơi. Hành động theo bản năng này khiến đám đồ đệ đi theo ông ta ít nhiều biết được tính nghiêm trọng của sự việc, không dám lơ là chút nào.

 

"Sư phụ yên tâm, bọn con sẽ không sơ suất đâu."

 

Trương Thế Kiệt dặn dò thêm vài câu, đợi bọn họ nghe lọt tai rồi mới cho giải tán.

 

Một lúc sau, đồ đệ tên Văn Tuyên lại bước vào, ngập ngừng nói: "Sư phụ, vừa nãy Lưu Đức nói, hôm nay người đến lấy thư của Quan Trung không phải người cũ, ngược lại là một tiểu lang quân mặt lạ hoắc."

 

Vào thời điểm nhạy cảm này, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng thu hút sự chú ý của Trương Thế Kiệt, ông ta nheo mắt, "Mặt lạ... con đi gọi Lưu Đức qua đây."

 

Lưu Đức chính là tên tiểu nhị của khách đ**m này.

 

Gã và nhóm người Trương Thế Kiệt cũng quen biết nhau, sau khi được gọi tới liền sảng khoái kể lại một lượt về dáng vẻ, tướng mạo của nhóm người kia. Đặc biệt nhắc đến việc bên cạnh cậu ta có mấy kẻ là dân luyện võ.

 

Văn Tuyên nhớ lại: "Có phải là những người va phải ta ở cửa không?"

 

Lưu Đức gật đầu: "Chính là bọn họ."

 

Văn Tuyên nhìn về phía Trương Thế Kiệt, khom người nói: "Sư phụ, nhóm người đó con cũng nhìn thấy, đi lướt qua chúng con. Vị tiểu lang quân đi đầu trông không biết võ công, nhưng những người đi theo sau đa phần là dân luyện võ, hơn nữa thân thủ còn trên cơ con."

 

Đặc biệt là kẻ đã va vào hắn.

 

Thực ra lúc va chạm, chỉ cần người đó bước lên trước một bước là có thể tránh được Văn Tuyên, khổ nỗi hắn dường như không muốn va phải chủ tử đi trước, lúc này mới cứng rắn đâm sầm vào, kết quả làm Văn Tuyên lảo đảo.

 

"Lúc đó con mất tập trung à?"

 

Trương Thế Kiệt liếc xéo Văn Tuyên, Văn Tuyên gãi đầu cười hì hì. Nếu lúc đó hắn để ý thì chắc chắn sẽ không va phải.

 

Dù sao đi nữa, thân thủ của Văn Tuyên trong tiêu cục, ngoại trừ Trương Thế Kiệt ra thì cũng thuộc hàng nhất nhì.

 

Nếu hắn ta đến cả việc bị người khác va phải mà cũng lảo đảo, thì người kia chắc chắn phải mạnh hơn hắn ta nhiều. Một người như vậy, tại sao lại xuất hiện gần khách đ**m vào lúc này? Liệu có thực sự là trùng hợp?

 

"Văn Tuyên, con dẫn hai người đi thám thính tình hình xem." Trương Thế Kiệt trầm giọng nói, "Nếu hắn không liên quan đến chuyện này, các con cũng không cần quay lại ngay, tối nay cứ ở bên ngoài canh chừng trước đã."

 

Ông ta định chia binh làm hai đường. Để Văn Tuyên và người của hắn canh chừng bên ngoài, nếu thực sự xảy ra chuyện thì vẫn còn đường lui.

 

Văn Tuyên hiểu ý Trương Thế Kiệt, bèn dẫn người đi ra ngoài.

 

...

 

"Hôm nay có người theo dõi xe ngựa."

 

Kinh Trập vừa về đến Dung phủ, câu đầu tiên Thạch Lê nói chính là câu này.

 

"Ai?" Kinh Trập theo bản năng hỏi, "Hôm nay chúng ta cũng đâu có đi..."

 

Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề ở phía khách đ**m?

 

"Là đám tiêu sư ở cửa khách đ**m." Thạch Lê gật đầu, "Thập Lục đã cắt đuôi bọn chúng rồi."

 

Kinh Trập: "Chắc là cảm thấy kỳ lạ thôi."

 

Sự xuất hiện của cậu quả thực không ăn nhập gì với không khí ở khách đ**m đó. Nếu cậu là những tiêu sư kia, cậu cũng sẽ thấy lạ.

 

"Đừng làm họ bị thương." Kinh Trập nói, "Nhớ kỹ, đừng làm bừa."

 

Cậu đặc biệt dặn dò câu này vì nhớ rằng những người bên cạnh mình quá coi trọng sự an nguy của cậu, Kinh Trập sợ rằng quay đi quay lại những người kia đều mất mạng.

 

Thạch Lê im lặng một lúc: "Vâng."

 

... Sự im lặng này thật đáng lo ngại.

 

Kinh Trập lắc đầu, vừa vặn nhìn thấy Cục Bông Trắng chạy vụt qua trước mắt, trong miệng không biết đang ngoạm cái gì, vô cùng phấn khích. Sau đó, cả con chó nằm bò dưới gốc cây đào, vẫy đuôi liên tục đào bới.

 

Nhớ lại dưới gốc cây này từng chôn cái gì, mặt cậu xanh mét.

 

Hôm mưa to gió lớn đó, cũng nhờ con chó nhỏ này đào bới mới lòi ra một "niềm vui bất ngờ" to đùng như thế. Kinh Trập không khỏi cảnh giác, rón rén đi theo.

 

Cục Bông Trắng cẩn thận quay đầu lại, phát hiện là Kinh Trập thì càng phấn khích lao vào người cậu, một người một chó ngã lăn ra đất, Kinh Trập đau đến mức kêu lên mấy tiếng.

 

Rất nhanh sau đó, con chó này đã bị tóm cổ xách lên.

 

Kỳ lạ là, nó thế mà không kêu một tiếng nào.

 

Kinh Trập từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện Cục Bông Trắng không dám thở mạnh, tai cụp xuống, đuôi kẹp chặt, tứ chi run rẩy nhè nhẹ. Dáng vẻ sợ hãi tột độ này, ngay cả khi đối mặt với Thạch Lê cũng chưa từng có.

 

Người một tay bóp cổ con chó trắng nhỏ kia, chính là Hách Liên Dung.

 

Tên này thế mà lại đến ngay sau bọn họ, vừa bước vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng xui xẻo này.

 

Hách Liên Dung tùy tiện ném con chó trắng đi. Nó giãy giụa giữa không trung rồi miễn cưỡng tiếp đất, kẹp đuôi muốn chạy nhưng lại không dám nhúc nhích, hạ thấp người sủa "gâu gâu", "gâu gâu", tiếng sủa bị đè nén, vừa như thị uy lại vừa như sợ hãi.

 

Cục Bông Trắng dường như chưa bao giờ thích Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung chẳng thèm để ý đến sinh vật này, đưa tay về phía Kinh Trập.

 

Kinh Trập nhìn chằm chằm bàn tay to lớn trắng trẻo kia một lúc lâu, mới chậm chạp đưa tay mình ra, rồi bị kéo mạnh dậy.

 

Vừa đứng lên, Kinh Trập liền vội vàng hất tay Hách Liên Dung ra, như thể cái chạm tay ngắn ngủi ấy nóng bỏng vô cùng.

 

"Sao huynh lại tới đây?"

 

Mấy ngày nay, Kinh Trập ở ngoài cung tiêu dao khoái hoạt, suýt chút nữa quên mất lý do mình rời khỏi hoàng cung.

 

Nhưng chỉ cần nhìn thấy Hách Liên Dung, nhìn vào đôi mắt lãnh đạm kia, không hiểu sao một luồng nhiệt kỳ lạ lại men theo xương sống cậu bò lên.

 

Cứ như thể Kinh Trập đã bị khai phá □□, cơ thể này cũng theo đó mà phục tùng, dù không có bất kỳ ám chỉ nào, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cậu nảy sinh những liên tưởng quái đản.

 

Kinh Trập không muốn xảy ra chuyện gì ở Dung phủ này đâu.

 

Căn nhà này khi Sầm Huyền Nhân mua lại đã là một trạch viện có tuổi đời, bọn họ sống ở đây mấy năm, tính đến nay cũng phải có lịch sử mấy chục năm rồi. Nơi này không giống như Càn Minh Cung cửa đóng then cài kín mít, ít nhiều vẫn có thể cách âm.

 

Ở đây mà làm chuyện gì, e là tất cả mọi người đều nghe thấy rõ mồn một. Nếu là người biết kiềm chế thì còn đỡ, đằng này Hách Liên Dung lại là kẻ thích nhất việc ép cậu phát ra tiếng.

 

Kinh Trập vốn tính tình thà cắn nát môi lưỡi cũng không muốn r*n r*, để ép Kinh Trập phải thốt ra tiếng, cậu không dám nhớ lại Hách Liên Dung rốt cuộc đã dùng bao nhiêu thủ đoạn trên người mình. Chỉ mới nhớ lại một chút thôi, cơ thể Kinh Trập đã run rẩy nhè nhẹ.

 

Thấy không khí giằng co, hai người đều không nói gì, Minh Vũ đành cứng đầu đứng ra phá vỡ bầu không khí.

 

"Bệ hạ, Kinh Trập, bữa tối nay vẫn do nô tài phụ trách, nô tài xin phép đi chuẩn bị trước."

 

Nói xong câu này, cậu ta liền bôi dầu vào chân chuồn thẳng.

 

Minh Vũ chuồn, những người khác cũng chuồn theo. Trong chốc lát, cả cái sân không còn sót lại một sợi lông chó nào —— đến cả Cục Bông Trắng cũng bị Vu quản sự túm cổ bế đi mất!

 

Kinh Trập hận không thể biến mình thành một trong số họ.

 

Hách Liên Dung trông có vẻ đi một mình, ngay cả Ninh Hoành Nho cũng không mang theo, chẳng biết hắn đến đây bằng cách nào.

 

Hắn vừa nhấc chân, Kinh Trập đã theo bản năng lùi lại.

 

Tư thế trốn tránh này của Kinh Trập khiến Hách Liên Dung khẽ nhướng mày, lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý: "Kinh Trập, em đang nghĩ gì thế?"

 

Giọng hắn trầm thấp lạnh lùng, nhưng ẩn chứa ý cười.

 

Kinh Trập: "Không nghĩ gì cả."

 

"Thật sao?" Bất ngờ không kịp đề phòng, Hách Liên Dung đưa tay ấn nhẹ lên người Kinh Trập. Dưới động tác của hắn, Kinh Trập phản xạ có điều kiện rùng mình một cái, mặt đỏ bừng lên, "Xem ra, là có đấy."

 

"Hách Liên Dung!"

 

Thấy cậu tức giận gọi thẳng tên, Hách Liên Dung cười khẽ, có chút xấu xa nói: "No cơm ấm cật dâm dật mọi nơi, mấy ngày nay tĩnh dưỡng, ngược lại khiến Kinh Trập nhớ nhung không thôi à?"

 

Kinh Trập tức đến mức đá vào cẳng chân Hách Liên Dung một cái, để lại dấu chân bẩn thỉu, rồi quay người bỏ đi.

 

Hách Liên Dung như hình với bóng, bám theo sau lưng Kinh Trập, dáng vẻ lặng lẽ như một cái bóng. Khiến người ta không thể rũ bỏ, cũng không thể chạy thoát.

 

Lúc ăn cơm, không khí cũng vô cùng gượng gạo.

 

Minh Vũ từ đầu đến cuối không xuất hiện, chỉ có Kinh Trập và Hách Liên Dung ngồi đối diện nhau. Nhìn dáng vẻ ung dung thong thả của người kia, Kinh Trập vừa bực mình, lại vừa không nhịn được quan sát.

 

Người này trông có vẻ, gầy đi một chút?

 

Cũng không biết có phải ảo giác hay không.

 

Kinh Trập lẩm bẩm trong lòng, rốt cuộc vẫn không nhịn được gắp thức ăn cho người đàn ông, cuối cùng chất đầy cả bát mới hoàn hồn.

 

... Trời, chỗ này còn nhiều hơn sức ăn của một người đàn ông bình thường.

 

Hách Liên Dung thong thả liếc nhìn cậu một cái, không có ý kiến gì với bát cơm đầy ắp này, thế mà ăn hết thật.

 

Kinh Trập không nhịn được nói: "Huynh đừng có ăn no quá."

 

Ăn xong, Hách Liên Dung lôi Kinh Trập dậy, bắt đi vòng quanh sân mấy chục vòng, bảo là để tiêu thực.

 

Kinh Trập ôm hận, hai người bất đắc dĩ đi dạo sóng đôi, thi thoảng cánh tay cọ vào nhau vài cái. Số lần nhiều lên, cái tật giật mình thon thót của cậu rốt cuộc cũng đỡ hơn một chút.

 

Kinh Trập thở dài trong lòng, chỉ cảm thấy mình mất mặt.

 

Bất chợt, Hách Liên Dung nắm lấy cánh tay Kinh Trập, từ tốn nói: "Chuyện này không trách em." Khi bị nắm lấy bất ngờ, cơ thể Kinh Trập vẫn theo bản năng run lên, một lúc sau mới từ từ bình tĩnh lại.

 

Hách Liên Dung tiếp tục nói: "Là ta làm quá đà."

 

Kinh Trập cúi đầu nhìn ánh trăng như nước, mím môi: "... Huynh cũng biết là quá đà à."

 

Vẻ mặt Hách Liên Dung thản nhiên: "Không nhịn được."

 

Cái đầu cún con của Kinh Trập phắt cái ngẩng lên: "Trước kia huynh chẳng phải đều, không làm chuyện đó sao?"

 

Sao lại có chuyện không nhịn được? Mấy năm qua chẳng phải vẫn nhịn rất tốt hả?

 

Hách Liên Dung đương nhiên nói: "Trước kia nhịn nhiều rồi, bây giờ không nhịn được nữa."

 

Con quái vật đã biết mùi thịt, làm gì có đạo lý ăn chay trở lại.

 

Ngụy biện!

 

Kinh Trập lại đá hắn thêm một cái.

 

Hách Liên Dung đã bị đá hai cái, đến tối đi ngủ liền kêu bị thương, nhất định phải ngủ cùng Kinh Trập mới khỏi được.

 

Nghe xong câu đó, chén trà trong tay Kinh Trập suýt rơi, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Hách Liên Dung. Nhìn ngang nhìn dọc, những lời tán tỉnh không biết xấu hổ này thế mà lại thốt ra từ miệng kẻ mặt lạnh như tiền kia.

 

Người này làm sao có thể mặt người dạ thú đến mức đó?

 

Trong cơn kinh ngạc, Kinh Trập bị đẩy lên giường, đến lúc nằm xuống người vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.

 

Hách Liên Dung tém góc chăn cho Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Ngủ sớm đi, đêm nay không động vào em."

 

Kinh Trập túm chăn trầm tư một lát, "Thật sự không động vào ta?"

 

Hách Liên Dung lạnh nhạt liếc cậu một cái, hai ngón tay bóp má Kinh Trập, "Em muốn thì cũng được."

 

Kinh Trập vội vàng lắc đầu, hất hai ngón tay của Hách Liên Dung ra, sau đó vén chăn chui tọt vào lòng hắn.

 

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể Hách Liên Dung cứng đờ trong giây lát, có lẽ không hiểu nổi hành động này của Kinh Trập. Người trước đó còn kháng cự kịch liệt chẳng phải là chính cậu sao?

 

Kinh Trập lý không thẳng nhưng khí vẫn hùng hồn: "Huynh chẳng bảo không động vào ta còn gì?" Thế thì cậu cứ ngủ thế này đấy!

 

Đây là dựa trên sự tin tưởng đối với người đàn ông.

 

À, tin tưởng. Hách Liên Dung nheo mắt, đè vai cậu xuống.

 

"Ư ư, ư ư..."

 

Không phải đã bảo, không động vào sao!

 

...

 

Ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao ba sào, Kinh Trập mới bò dậy. Đúng như lời Hách Liên Dung nói, người đàn ông quả thực không làm gì quá giới hạn, chỉ là trước khi ngủ hôn cậu đến mức suýt tắt thở.

 

Cổ cậu sắp gãy đến nơi rồi.

 

Khi Kinh Trập bò dậy, Hách Liên Dung thế mà vẫn chưa đi.

 

Chỉ là đang ở trong thư phòng, không biết đang xem công văn gì.

 

Kinh Trập đi ngang qua, ghé vào cửa sổ nói chuyện với hắn một lúc rồi mới lững thững xuống bếp kiếm cái gì bỏ bụng. Vừa khéo Minh Vũ cũng ở đó, hai người ngồi xổm trong góc ăn vụng.

 

Kinh Trập: "Tại sao chúng ta phải ngồi xổm ở đây?"

 

Minh Vũ: "Chắc là ngồi xổm trong Ngự Thiện Phòng quen rồi."

 

Kinh Trập: "Nhưng đây là nhà ta mà."

 

Minh Vũ: "Ngươi không muốn ngồi xổm thì đứng dậy là xong chuyện."

 

Hai người đang đấu khẩu thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

 

Quay phắt đầu lại, phát hiện Hách Liên Dung đang đứng ngay cửa.

 

Kinh Trập theo bản năng đứng bật dậy, bước vài bước chắn trước mặt Minh Vũ một cách vô tình hay cố ý, đưa miếng bánh hoa đào trong tay ra: "Ăn không?"

 

Hách Liên Dung hạ mình cắn một miếng, Kinh Trập mới nói tiếp.

 

"Mỗi lần ăn thứ này, ta lại nhớ đến mẹ ta..."

 

Cậu thấy lông mày Hách Liên Dung khẽ động: "Mẹ em?" Trong chớp mắt, Kinh Trập và hắn gần như cùng nghĩ đến một chuyện.

 

Kinh Trập đỏ mặt nói: "Ít nhất tay nghề làm bánh của mẹ ta quả thực rất tuyệt." Còn tay nghề nấu nướng của cậu thì thôi đừng nhắc đến.

 

Thấy đáy mắt Hách Liên Dung thoáng hiện ý cười nhàn nhạt, Kinh Trập mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo cái hũ giấm này đi chỗ khác.

 

Chết mất thôi, sao cảm giác Hách Liên Dung càng ngày càng ghen tuông vô cớ thế nhỉ? Lại còn bám người kinh khủng, từ lúc cậu nói chuyện với hắn trong thư phòng đến lúc xuống đây ăn, mới có một khắc thời gian mà đã tìm đến nơi rồi.

 

Kinh Trập suy nghĩ mãi mà không ra nguyên do, buổi chiều còn chơi với Cục Bông Trắng mấy canh giờ.

 

May mà Hách Liên Dung không ghen với cả chó.

 

Chỉ thi thoảng nhìn từ thư phòng ra với ánh mắt u ám.

 

Cả buổi chiều hôm nay, Kinh Trập phát hiện Cục Bông Trắng thích nhất là chui qua lỗ chó, chạy ra ngoài chơi một lúc rồi tha về đủ thứ linh ta linh tinh.

 

Tất cả những thứ này đều được chất đống trong cái hang bí mật của nó – chính là cái hố dưới gốc cây đào.

 

Kinh Trập vốn không định khám nhà nó, ai ngờ nó tha mất viên mặc ngọc của Kinh Trập đi.

 

Viên mặc ngọc đó không phải viên ngọc lớn Hách Liên Dung tặng cậu lúc đầu, mà là chuỗi hạt tặng sau này. Kinh Trập tháo ra vài hạt cất trong túi thơm.

 

Kết quả chẳng biết thế nào lại bị Cục Bông Trắng móc ra được.

 

Kinh Trập đuổi theo một mạch, cổng phủ mở toang, chạy ra chạy vào mấy vòng mới phát hiện nó giấu vào trong hố cây. Con chó nhỏ này giấu đồ xong còn quay lại nhìn cậu vẻ đắc ý, như thể cảm thấy làm vậy là an toàn tuyệt đối rồi.

 

Kinh Trập thở dài, dứt khoát xắn tay áo lên, cùng Minh Vũ moi móc.

 

Con chó trắng nhỏ kinh ngạc, rên ư ử.

 

Hừ, trước kia an toàn tuyệt đối chẳng qua là do người trong viện lười động tay động chân thôi. Vu quản sự nhìn thì thô kệch nhưng thực ra rất thích đám động vật nhỏ này, chiều chuộng vô cùng.

 

Kinh Trập moi mấy lần, phát hiện đồ giấu dưới hố cây này nhiều phết, từ đá tảng, xương xẩu đến các loại hạt châu linh tinh, thế mà còn có cả một bức thư nhăn nhúm.

 

Kinh Trập mò mẫm một hồi lâu mới tìm thấy viên mặc ngọc.

 

Minh Vũ nhìn đống hỗn độn trên đất, bực bội nói: "Ngươi đã định nuôi nó thì lấp cái lỗ chó lại đi, còn cả cái hố cây này nữa, cũng nghĩ cách lấp lại."

 

Kinh Trập thấy rất có lý, phủi phủi tay áo.

 

Lúc này trời đã chạng vạng tối, trên đất bừa bộn, Kinh Trập và Minh Vũ dọn dẹp qua loa rồi bế con chó trắng nhỏ đang r*n r* trốn ra hậu viện.

 

Hậu viện cũng có cửa, Cục Bông Trắng vừa được thả xuống đất đã cào cào vào chỗ đó. Móng vuốt sắc nhọn cọ vào cửa gỗ phát ra tiếng ken két chói tai.

 

Kinh Trập đang múc nước rửa tay chân ở đó, nhớ đến bức thư bẩn thỉu kia, vừa thuận tay bóc ra xem vừa đi mở cửa cho Cục Bông Trắng.

 

Cậu lờ mờ nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng động.

 

Giống như tiếng vũ khí va chạm, nhưng lại hơi lạ, nghe rất trầm đục, và còn...

 

Vừa mở cửa ra, Cục Bông Trắng đột nhiên rên ư ử, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt khiến Kinh Trập nhíu mày. Cúi đầu nhìn xuống, người đang dựa vào cửa trượt xuống đất thế mà là một người đàn ông trẻ tuổi, trên người không biết bị thương ở đâu, mặt mũi đầy máu me.

 

... Phải rồi, âm thanh vừa nãy nghe giống như tiếng chém vào da thịt hơn.

 

Kinh Trập kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh, cửa sau này lẽ nào còn có người khác? Hắn ta chạy trốn tới đây sao?

 

Nhưng xung quanh trống trải, chẳng có ai khác.

 

Vậy âm thanh đó là thế nào?

 

Người kia tay cầm binh khí, đã kiệt sức, vốn dĩ dựa vào cửa mới đứng vững được. Kinh Trập vừa mở cửa, hắn liền ngã vật ra.

 

Kinh Trập cau mày ngồi xổm xuống, đang định kiểm tra hơi thở của người này thì thấy người đàn ông trẻ tuổi đột ngột ngẩng đầu lên, chộp lấy cổ tay Kinh Trập.

 

Lực tay rất mạnh khiến Kinh Trập khẽ nhíu mày vì đau.

 

Người đàn ông trẻ tuổi này trông hơi quen mặt, đợi khi nhìn rõ dung mạo Kinh Trập, hắn lập tức buông tay, lẩm bẩm: "Hóa ra ngươi ở đây?"

 

Hắn vừa nói vừa nhìn quanh, dường như vẫn còn sợ hãi cuộc tấn công tiếp theo. Không hiểu sao khi cánh cửa này mở ra, đám người kia lại biến mất.

 

Cứ như thể những đòn tấn công chí mạng vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

 

Trong lòng Kinh Trập cảnh giác, "Ngươi biết ta?"

 

"... Hai hôm trước, tình cờ gặp ở khách đ**m." Người đàn ông trẻ tuổi, cũng chính là Văn Tuyên ho khan, "... Khoan đã, có phải ngươi quen biết Quan Trung không?"

 

Cảm xúc của hắn đột nhiên kích động, lại chộp lấy cổ tay Kinh Trập. Người này hôm đó xuất hiện ở khách đ**m, những kẻ đi theo bên cạnh cũng là cao thủ.

 

Trong khoảnh khắc, Văn Tuyên dường như thắp lên hy vọng.

 

"Sư phụ ta, sư phụ ta bị đám người đó lừa rồi, chuyến tiêu họ đặt ngay từ đầu đã là một cái bẫy!" Gương mặt Văn Tuyên vặn vẹo, "Bọn chúng lừa sư phụ!"

 

Kinh Trập cau mày: "Sư phụ ngươi là ai?"

 

Cậu vừa nói vừa cúi xuống nhìn cánh tay mình, đang định bảo tay đau bảo hắn buông ra thì ánh mắt vô tình chạm vào bức thư vừa xé mở trong tay.

 

"Gửi Văn Kinh huynh, xin hãy đích thân mở thư này... có một việc muốn nhờ... Liễu thị, Sầm Lương... nếu thân duyên... mỹ mãn... cũng là..."

 

Trong khoảnh khắc ấy, Kinh Trập cảm thấy hô hấp mình ngưng trệ, những lời bên tai gần như không nghe rõ, chỉ còn lại tiếng vo ve khe khẽ, như có ngàn vạn con sóng ập xuống, chôn vùi cậu dưới đáy biển sâu thẳm.

 

Cậu bất giác rùng mình một cái.

 

"... Tiêu cục... Trương gia, ở Đồng Châu... bọn chúng lừa..."

 

Dần dần, lời nói của Văn Tuyên mới từng chút một lọt vào tai Kinh Trập.

 

Kinh Trập lặp đi lặp lại những cái tên trong thư: Liễu thị, Sầm Lương, Tiêu cục Trương gia... Vừa rồi nam nhân trẻ tuổi này nói cái gì?

 

Tiêu cục Trương gia?

 

Kinh Trập phắt cái ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực như có lửa cháy. Vẻ mặt tuyệt vọng như tuyết lạnh khao khát ngọn lửa ấy trong chốc lát đã chấn nhiếp Văn Tuyên.

 

"... Ngươi vừa nói, Tiêu cục Trương gia?" Giọng Kinh Trập rất nhẹ, như sợ làm vỡ tan thứ gì đó, "Sư phụ ngươi, tên họ là gì?"

 

"Trương Thế Kiệt." Văn Tuyên nói, "Ông ấy tên là Trương Thế Kiệt."

 

Trương Thế Kiệt... Trương Thế Kiệt!

 

Thế mà lại là cái tên này.

 

Bàn tay cầm bức thư của Kinh Trập run rẩy. Trương Thế Kiệt, Liễu thị, Sầm Lương... những cái tên này không ngừng xoay vần bên tai cậu. Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi khiến cậu thậm chí không dám hỏi câu quan trọng nhất.

 

... Liễu thị và Sầm Lương, có phải đang ở tại phủ của Trương bá bá không?

 

Ngay trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập bỗng nhiên cảm thấy rùng mình kinh hãi, như thể có một sự tồn tại đáng sợ nào đó đột ngột xuất hiện, khiến cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.

 

Chạy.

 

Cơ thể cậu vô thức nhắc nhở.

 

Chạy mau!

 

Nhưng tại sao?

 

Từ nơi sâu thẳm, vài bóng người lặng lẽ xuất hiện, quỳ rạp ngoài cửa.

 

... Những người này là ám vệ? Tại sao họ lại xuất hiện vào lúc này?

 

Kinh Trập trân trối nhìn mấy người này, cách xuất hiện của họ hoàn toàn không thể nắm bắt, như thể hòa tan trong bóng tối rồi lặng lẽ nhảy ra.

 

Tại sao, cậu dường như ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trên người họ?

 

Giống hệt mùi máu trên người đàn ông trẻ tuổi này?

 

Khi mấy người này xuất hiện, người đàn ông trẻ tuổi rõ ràng trở nên căng thẳng, lập tức nắm chặt vũ khí. Tay phải hắn cầm đao, tay trái lại giữ chặt cổ tay Kinh Trập, ra hiệu cho cậu trốn ra sau lưng mình.

 

... Hắn đang sợ hãi?

 

Kinh Trập nhận ra sự hoảng sợ tột độ lan tỏa từ người đàn ông trẻ tuổi này. Cứ như thể mấy người trước mặt chính là kẻ thù của hắn.

 

"Xin chủ tử ban chết."

 

Một giọng nói khàn khàn vang lên, Kinh Trập định thần nhìn lại, người nói chuyện thế mà lại là mấy ám vệ kia.

 

Họ chẳng lẽ là ám vệ của Kinh Trập? Không, không phải, ám vệ của Kinh Trập đáng lẽ là Giáp Tam chứ?

 

Số lượng người ở đây không đúng.

 

Chủ tử của họ không phải là Kinh Trập. Họ xin ban chết là vì... họ đã không hoàn thành nhiệm vụ.

 

Vậy nhiệm vụ đó, là gì?

 

Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến người ta buồn nôn.

 

Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên.

 

Kinh Trập cảm thấy toàn thân cứng đờ, thế mà ngay cả quay đầu lại cũng không dám. Một nỗi kinh hoàng to lớn bao trùm lấy cậu, nhưng không biết bắt nguồn từ đâu.

 

... Tại sao cậu, lại sợ hãi đến thế?

 

Tiếng sột soạt vẫn tiếp tục vang lên, người phía sau dường như cũng cúi thấp người xuống, vươn qua vai Kinh Trập nắm lấy tay của người đàn ông trẻ tuổi.

 

Một tiếng rắc giòn tan khẽ vang lên.

 

Bàn tay to lớn bẻ gãy cổ tay người kia.

 

Cách thức tàn bạo, thô bạo ấy như thể cực kỳ căm ghét việc có ai đó chạm vào Kinh Trập.

 

Người đàn ông trẻ tuổi thậm chí không còn sức phản kháng, hét thảm một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất. Hắn lăn xuống bậc thềm, ôm tay run rẩy, nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn sự kết hợp quái dị bên trong cánh cửa.

 

Phía sau vị tiểu lang quân kia, cũng có một người đang quỳ.

 

Bóng dáng cao lớn của người đó gần như bao trùm lấy cả người tiểu lang quân. Ánh tà dương đỏ như máu giao hòa nơi ngưỡng cửa, tựa như sự khác biệt giữa âm và dương.

 

Người đó giống như một cái bóng đáng sợ, bám chặt lấy người tiểu lang quân. Khuôn mặt ngẩng lên từ phía sau vai kia trắng bệch mà tuấn mỹ, giống như một lớp da người giả tạo lạnh lẽo, không còn chút hơi người sống động nào.

 

"Kinh Trập, em đang làm gì ở đây vậy?"

 

Giọng nói lạnh lẽo, mượt mà vang lên bên tai Kinh Trập. Trong khoảnh khắc giao thoa giữa hoàng hôn và bóng tối này, tựa như ma quỷ mang theo ác ý âm u, khiến người ta lạnh toát cả sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment