Mãi cho đến khi đêm đã khuya, trong điện mới gọi người mang nước vào.
Ninh Hoành Nho lanh lợi đã sớm chuẩn bị hồ Triều Mộ, hơi nước bốc lên nghi ngút, hun người ta đến mức choáng váng đầu óc.
Kinh Trập thực sự rất muốn ngất đi cho xong.
Cậu vô lực gục đầu lên vai Hách Liên Dung, đầu óc trống rỗng. Cơn đau nhức ê ẩm khiến từng dây thần kinh của cậu giật liên hồi, khó chịu vô cùng.
Cậu không cử động nổi, mặc kệ người đàn ông bế mình bước xuống hồ nước.
Dòng nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể, tứ chi đau nhức dường như cũng được xoa dịu đôi chút.
Kinh Trập thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại được một chút.
Cậu giãy giụa muốn nói gì đó, nhưng miệng mấp máy mãi mà chẳng thốt nên lời.
Bàn tay to lớn đang ôm lấy cậu từ từ trượt xuống. Còn chưa kịp chạm vào eo, Kinh Trập đã theo bản năng run rẩy, nước mắt cứ thế trào ra.
Cậu muốn lên tiếng, nhưng giọng đã khản đặc, chẳng nói được gì. Chỉ có thể dùng sức bấu chặt móng tay, cào rách vai Hách Liên Dung.
Trên bờ vai ấy đã chằng chịt vết cào, đó đều là những vết thương do cậu vô thức gây ra trong lúc mất kiểm soát.
Sau lưng, cánh tay, và cả vai Hách Liên Dung, gần như chỗ nào cũng có dấu vết.
Nước da người đàn ông rất trắng, nên những vết thương này trông càng thêm chói mắt. Cứ như thể hắn vừa bị ai đó tra tấn một trận. Nhưng nhìn dáng vẻ kia của hắn, thử hỏi có ai thực sự dám hành hạ được hắn đây.
Hách Liên Dung: “Phải lấy ra.”
Giọng hắn lạnh lùng, lời nói ngắn gọn, động tác cũng dứt khoát.
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Kinh Trập run bắn lên, yếu ớt gục xuống vai Hách Liên Dung.
“…”
Đau.
Cậu không phát ra được tiếng nào rõ ràng, chỉ còn lại những tiếng thở khàn đục.
Cậu cảm giác như mình chết đi sống lại, mệt đến mức mí mắt nặng trĩu muốn sụp xuống. Nhưng khổ nỗi Hách Liên Dung chẳng hề có ý định cho cậu ngủ. Một trận giày vò trong hồ Triều Mộ này khiến Kinh Trập giãy giụa bật ra được tiếng nói: “Rốt cuộc là huynh… ta mệt lắm rồi…” Cậu thực sự chỉ muốn ngủ một giấc cho xong chuyện.
Giọng nói thốt ra khiến chính cậu cũng phải giật mình.
Rất nhẹ, và run rẩy.
Hách Liên Dung: “Đã bảo rồi, đang dọn dẹp.”
Giọng nói quạnh quẽ ấy, nếu không phải Kinh Trập tự mình cảm nhận được những ngón tay kia… thì cậu suýt chút nữa đã tưởng là mình nhầm.
Những ngón tay đó, rõ ràng không chỉ là… chúng đang làm loạn.
Kinh Trập rất muốn trốn, nhưng còn trốn đi đâu được nữa?
Hồ Triều Mộ này rất rộng, nếu đứng dậy thì nước cũng chỉ đến ngang hông. Nhưng khổ nỗi tay chân Kinh Trập mềm nhũn, nếu thực sự cố bò dậy thì chẳng mấy chốc sẽ chìm nghỉm, đến sức đứng lên còn không có.
Cậu chỉ đành chịu trận.
Kinh Trập yếu ớt gục trên vai Hách Liên Dung, tí tách, tí tách…
Những giọt nước không ngừng rơi xuống, chẳng biết là nước nóng hay là nước mắt của cậu.
Cậu đã chẳng còn coi việc khóc lóc là điều đáng xấu hổ nữa. Nếu khóc lóc cầu xin mà có thể ngăn cản Hách Liên Dung, Kinh Trập thậm chí còn muốn quỳ xuống cầu xin hắn.
Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại đòi mạng đến thế. Có lẽ cậu từng nghĩ tới, nhưng sự kiềm chế ngày qua ngày của Hách Liên Dung đã khiến Kinh Trập mất đi sự cảnh giác.
Tất cả sự chuẩn bị tâm lý của cậu, căn bản chưa bằng một phần mười thực tế, ngay từ lúc bắt đầu đã bị đánh tan nát.
Cậu học được cách khóc, dùng tiếng khóc để cứu vãn đôi chút. Nhưng tiếng khóc và nước mắt, khi k*ch th*ch đến một mức độ nào đó, ngược lại sẽ càng khơi dậy những d*c v*ng tàn bạo đáng sợ hơn.
Kinh Trập nửa tỉnh nửa mê rất lâu, mới được Hách Liên Dung tắm rửa sạch sẽ bế ra khỏi hồ Triều Mộ. Mặc dù chỉ là tắm rửa, nhưng cậu cảm thấy mình như bị tháo rời ra lắp lại từ trong ra ngoài một lần nữa.
Cậu được đặt ngồi lên phiến đá ngọc bên cạnh. Kinh Trập cũng không biết đó là chất liệu gì, nhưng sờ vào rất nhẵn mịn và ấm áp. Nằm bò trên đó, cậu suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi.
Mơ màng, cậu cảm thấy có người đang lau tóc cho mình.
Khăn bông từ từ ủ lên mái tóc cậu, rồi men theo đuôi tóc lau vài lần, thấm khô những giọt nước đang không ngừng nhỏ xuống, sau đó mới lau ngược lên trên, áp sát da đầu chầm chậm lau khô.
So với lau tóc, động tác này giống như đang mát xa hơn.
Động tác ấy đủ thành thạo, như thể đã làm rất nhiều lần. Dần dần, khiến cậu gần như chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong cơn mơ màng, cậu lờ mờ nhớ ra mình dường như đã quên điều gì đó, giãy giụa vươn tay, cuối cùng cũng móc được vào ống tay áo của Hách Liên Dung.
Ngón tay cậu không còn chút sức lực, nhưng chỉ cựa quậy vài cái, người đàn ông vẫn cảm nhận được động tác nhỏ bé của Kinh Trập.
Hách Liên Dung dừng tay, ghé sát lại gần.
Chỉ thấy người đang nằm trên phiến ngọc cử động, yếu ớt mắng một câu: “… Khốn nạn.”
Sau đó đầu nghiêng sang một bên, Kinh Trập cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Hách Liên Dung khẽ động, quét qua cơ thể Kinh Trập. Toàn thân cậu đỏ ửng như bị chà xát một lượt, chẳng tìm thấy chỗ nào còn nguyên vẹn.
Đối với Kinh Trập mà nói, đây quả thực là một cuộc tra tấn dài đằng đẵng.
…
Cậu khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng lại bắt đầu nằm mơ.
Cậu mơ thấy mưa.
Tiếng mưa ấy rất lạ, không phải mưa xối xả, cũng chẳng phải mưa phùn lất phất, mà cứ rả rích, đứt quãng, thi thoảng nhỏ xuống vài giọt.
Từ trên cao, nhớp nháp rơi xuống.
Tựa như kéo thành sợi tơ.
Những giọt mưa dính dấp không ngừng rơi xuống liên tiếp, lại như có tiếng sóng biển ầm ầm vỗ vào bờ đá một cách quái dị, từng tiếng từng tiếng dồn dập khiến người ta kinh hãi run rẩy.
Thi thoảng, tiếng mưa đột ngột vang dội.
Xối xuống ào ạt, làm ướt đẫm cả mặt đất, khắp nơi đều là màu ẩm ướt.
Tiếng sóng vỗ cũng đột ngột dừng lại theo.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lại vang lên lần nữa, kèm theo tiếng nước kỳ quái.
Nước mưa… từng giọt nối tiếp từng giọt… từng giọt lại nối tiếp từng giọt… như không thể dừng lại, cũng không thể ngăn cản… ngày càng rõ ràng, ngày càng rõ nét.
Cơn mưa triền miên bất tận, giống như cơn thủy triều không ngừng nghỉ, dường như có thể nhấn chìm cả mũi miệng con người, cho đến khi kiệt sức, không còn chút đường nào để giãy giụa.
Kinh Trập cứ thế nghe tiếng mưa suốt một đêm một cách khó hiểu.
Kết quả là, khi tỉnh dậy trời cũng đang mưa thật. Tiếng mưa xối xả khiến cậu ngơ ngác, hoảng hốt tưởng mình vẫn còn trong mộng, suýt chút nữa không tỉnh lại được.
Thẫn thờ nằm hồi lâu, Kinh Trập mềm nhũn bất động, hồn vía như bị ai câu mất, mụ mị vô cùng. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từng tiếng một vang lên, cậu mới khẽ cử động.
Chỉ vừa cử động, cả người đau như chết đi sống lại.
Kinh Trập nức nở một tiếng, suýt thì bật khóc. Tứ chi đau nhức cứng đờ như thể phong ấn cậu trên giường, hoàn toàn không thể động đậy.
“Ta…”
Kinh Trập há miệng định nói, nhưng chỉ phát ra một âm tiết yếu ớt vô lực.
Cậu lập tức im bặt.
Cho dù hôm qua bọn họ thực sự làm chuyện đó đó kia kia, nhưng Kinh Trập lúc tỉnh táo tuyệt đối không có tâm lực để chịu đựng như vậy. Lại nghe thấy giọng nói của chính mình, rõ ràng vẫn còn mang theo dấu vết của ngày hôm qua, làm sao Kinh Trập không cảm thấy xấu hổ cho được?
Có lẽ dồn nén quá lâu thực sự có thể biến người ta thành b**n th**? Nhưng hơn hai năm qua, Kinh Trập chẳng phải cũng thanh tâm quả dục sao, mãi cho đến gần đây vào Càn Minh Cung mới… Cậu đâu có bị dồn nén đến mức… Chẳng lẽ là do Hách Liên Dung cấm dục để trị bệnh nên mới bị giày vò ra cái tật xấu này?
Nhưng bản thân bị bệnh thì thôi đi, sao lại lôi cậu ra mà hành hạ chứ?
Kinh Trập khổ sở vô cùng, chỉ cảm thấy xương cốt sắp bị Hách Liên Dung tháo rời ra hết. Là ba lần, hay bốn lần? Không phải là năm sáu lần chứ… Dù sao về sau cậu chẳng nhớ được gì nữa, chỉ cảm thấy thần kinh đau nhói, người cũng tê dại đi.
Hỏi có sướng không ư?
Thì đương nhiên là sướng.
Nhưng sướng quá mức thì con người sẽ chạm tới một giới hạn, suýt chút nữa bị những cảm giác đó bức điên. Dù là thể xác hay ý thức đều không còn giống như của chính mình nữa.
Chưa kể…
Cơ thể này dường như ngay từ đầu đã phản bội cậu, thần phục trước sự chơi đùa mỗi đêm của Hách Liên Dung.
Tên khốn kiếp này…
Đêm qua Hách Liên Dung cắn vành tai Kinh Trập, thì thầm bên tai cậu những việc hắn từng làm.
Giọng hắn vốn đã hay, lại mang theo chút khàn khàn và tiếng th* d*c, coi những chuyện dâm loạn, vô sỉ đó như thú vui tiêu khiển, từng câu từng chữ vang vọng bên tai Kinh Trập.
Chuyện này quả thực muốn lấy mạng Kinh Trập.
Trong lúc cậu không hay biết, Hách Liên Dung thế mà đã bắt đầu dạy dỗ cơ thể cậu? Thủ đoạn phóng túng vô sỉ như vậy, thế mà cậu lại không hề hay biết chút nào.
… Có lẽ, cậu đã từng có cơ hội phát hiện ra.
Kinh Trập không phải không nhận ra cơ thể ngày càng kỳ lạ của mình, cũng như d*c v*ng dễ bị khơi gợi hơn trước. Nhưng vì có chuyện điều dưỡng thân thể đi trước, nên sau nhiều lần nghi ngờ, cậu đều cho rằng đó là tác dụng phụ của thuốc.
Tông Nguyên Tín từng nhắc đến việc trong quá trình dùng thuốc, cậu sẽ dễ bị đ*ng t*nh. Kinh Trập vốn tưởng những thay đổi này có liên quan đến việc đó, ai ngờ đằng sau lại có bóng dáng của Hách Liên Dung?
Cứ nghĩ đến việc mình ngủ say sưa, hoàn toàn không nhận ra ác dục của người nằm bên cạnh, cậu lại muốn khóc không ra nước mắt.
Cậu biết Hách Liên Dung không phải người lương thiện gì, nhưng thế này cũng quá đáng lắm rồi. Lén lút chơi đùa cậu lúc nửa đêm khi cậu không hay biết gì, cậu ngủ say như chết, cơ thể như vậy thì có gì vui chứ?
Kinh Trập không dậy nổi, không động đậy được, nằm trên giường suy nghĩ miên man, đôi mắt sáng ngời cũng chớp chớp theo dòng suy nghĩ.
Hách Liên Dung đỡ lấy Kinh Trập, dùng chút sức nhẹ đã kéo cậu dậy. Hắn chèn mấy cái gối mềm sau lưng Kinh Trập để cậu ngồi cho vững, rồi mới đưa bát nước ấm tới.
Nhìn thấy nước, Kinh Trập mới nhận ra mình khát khô cả cổ, vừa định đưa tay ra nhận thì đau khổ phát hiện cánh tay mình hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Nhận thấy Kinh Trập không nhấc tay lên được, Hách Liên Dung thu bát nước về. Kinh Trập chưa kịp oán trách hắn, mắt trông mong nhìn theo thì thấy Hách Liên Dung cúi đầu uống một ngụm, rồi ghé sát lại hôn lên môi cậu.
Ssh——
Kinh Trập kêu đau một tiếng, khóe miệng bị cắn rách đau nhói, nhưng cũng nhờ vậy mà lộ ra khe hở để Hách Liên Dung có thể truyền nước sang.
Kiểu uống nước quái đản này khiến Kinh Trập không chịu nổi, khóe mắt đều ửng đỏ.
Nhưng cậu thực sự rất khát.
Cổ họng nóng rát như lửa đốt khiến Kinh Trập không có đường từ chối, chỉ đành cứng đờ người ngồi đó, mặc cho Hách Liên Dung “đút nước”.
Giống như một con mồi đáng thương bị tóm gáy, không biết phải giãy giụa thế nào.
Hôm qua cậu khóc quá nhiều, giờ mắt sưng húp, chớp mắt thôi cũng thấy xót, lại vô thức run rẩy vài cái, giống như tâm trạng cậu lúc này.
Hách Liên Dung đút cho Kinh Trập mấy ngụm, cho đến khi cậu lùi lại ra hiệu mình đã hết khát.
“Khụ khụ…” Kinh Trập ho khan hai tiếng, “Hách Liên Dung…”
Cậu mừng thầm trong lòng, phát hiện cuối cùng cũng nói được ra tiếng.
Hai ngón tay bóp nhẹ yết hầu Kinh Trập, v**t v* vài cái, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nói ít thôi.”
Kinh Trập nghe vậy liền bực bội ngẩng đầu: “Rốt cuộc tại sao… ta lại ra nông nỗi này?”
Nếu thực sự thương cậu thì hôm qua đừng có làm hùng hục như thế!
Hách Liên Dung: “Ta đã nhịn rất lâu rồi.”
Hắn lạnh nhạt, bình thản vô cùng.
“Đã không muốn nhịn thêm nữa.”
“Vậy cũng không thể cứ thế mà bất chấp…” Ngón tay Kinh Trập vô thức túm chặt chăn, cảm giác đau nhói khiến cậu chưa nói hết câu đã theo bản năng cúi đầu, để lộ gáy.
Những vết cắn chi chít phía sau quả thực có chút đáng sợ. Đúng như Kinh Trập nghĩ, kh*** c*m đêm qua đến cuối cùng lại giống như một loại dâm hình không thể giãy giụa, hành hạ cậu chết đi sống lại.
Có điều da thịt phía sau Kinh Trập cũng không nhìn thấy, tự nhiên không có cảm giác gì. Cậu chỉ kinh ngạc phát hiện mười đầu ngón tay mình cũng hằn sâu những vết răng, chẳng biết bị cắn từ lúc nào, đau nhói.
Chỉ là, cơ thể cậu hình như đã được bôi thuốc, tuy rất khó chịu nhưng cũng có cảm giác trơn mát.
Hách Liên Dung luồn tay xuống nách Kinh Trập, đột ngột bế bổng cậu lên, “Ăn chút gì trước đã.”
Bị bế rời khỏi giường, Kinh Trập mới kinh hoàng phát hiện mình đang trần như nhộng, trong khi Hách Liên Dung lại ăn mặc chỉnh tề. Sự chênh lệch rõ rệt này khiến Kinh Trập giãy giụa kịch liệt.
“Quần áo, đâu?”
Kinh Trập cố hết sức rặn ra mấy chữ này, khóc không ra nước mắt.
“Không cần.”
“Chỗ nào, không cần!”
“Trên người bôi thuốc, dễ bị cọ trôi mất.”
“Vậy ta tự mình… bôi lại, bôi nhiều lần, cũng chẳng sao.”
Trong lúc hai người còn đang tranh luận, Hách Liên Dung đã bế cậu đến một chỗ khác. Vì cơ thể Kinh Trập mềm nhũn, ngồi không vững nên cuối cùng phải ngồi lên đùi Hách Liên Dung.
Thấy Kinh Trập xấu hổ tột cùng, tâm thần bất an, Hách Liên Dung mới lấy tấm chăn đắp lên đầu gối Kinh Trập, ít nhiều che đi sự khác thường của cơ thể.
Nhưng Kinh Trập hoàn toàn không thể an tâm nổi.
“Ăn cơm trước đã.” Hách Liên Dung nói, “Em một ngày chưa ăn gì rồi.”
“Một ngày?”
Kinh Trập lúc này mới nhớ ra, bọn họ quả thực đã làm đến tận tối. Sau khi tắm rửa, hình như Hách Liên Dung có gọi cậu mấy lần, nhưng lúc đó Kinh Trập mệt rã rời, làm gì còn sức mà ăn uống, cứ thế ngủ li bì.
Được Hách Liên Dung nhắc nhở, Kinh Trập mới thấy bụng đói cồn cào, sôi lên ùng ục. Nhưng tay cậu vẫn chẳng có chút sức lực nào, giơ lên là run lẩy bẩy.
Hách Liên Dung bèn đút cho cậu từng thìa một.
Kinh Trập dựa vào lòng hắn, lớp vải hơi lạnh phía sau lưng cọ vào khiến cậu xấu hổ muốn chết, vành tai đến giờ vẫn đỏ bừng.
“Chúng ta đều làm cùng nhau… tại sao ta mệt thế này, còn huynh lại chẳng thay đổi chút nào?”
Kinh Trập khó nhọc oán trách, làm gì có chuyện vô lý thế chứ?
Hách Liên Dung dừng tay, trầm ngâm giây lát rồi cúi đầu nhìn Kinh Trập: “Em để lại vô số vết cào trên người ta.”
Cho nên cũng không phải là không thay đổi chút nào, những dấu vết đó vô cùng rõ ràng, như từng con dấu đóng lên người.
Hách Liên Dung rất thích.
Vết cào?
Kinh Trập ngẩn ra một lúc, trước mắt thoáng hiện lên vài hình ảnh diễm tình. Cậu lập tức đỏ bừng cả da vai, ngón chân giẫm trên mu bàn chân Hách Liên Dung cũng ngượng ngùng cựa quậy.
“Ta đang nói cái khác, không phải cái này…”
Kinh Trập đã ăn lưng lửng bụng, không muốn ăn thêm nữa. Hách Liên Dung dứt khoát đặt bát thìa xuống, nhàn nhạt nói: “Cơ thể em tuy quanh năm lao động, nhưng chưa từng được thao luyện kỹ càng, gân cốt quá cứng, không mở ra được.”
Hách Liên Dung rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng không hiểu sao những từ ngữ đó thốt ra lại khiến Kinh Trập đứng ngồi không yên.
“Là do huynh quá đáng.” Cậu nghiến răng, “Người thường ai mà bày ra được cái tư thế đó?”
Cái tư thế quỷ quái gì mà ngồi vững đài sen thì thôi đi, nhưng nằm sấp nghiêng người là cái quái gì chứ?
Gốc đùi của cậu sắp bị xé toạc ra rồi!
Hách Liên Dung rất bình tĩnh: “Em phải tập luyện với võ sư nhiều hơn.”
Kinh Trập: “Để huynh dễ làm hơn chứ gì?” Cậu gần như buột miệng bật lại, nói xong mới nhận ra mình vừa thốt ra lời gì, hận không thể cắn đứt lưỡi.
Cậu không quay đầu lại nên không nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của Hách Liên Dung.
Hắn bình tĩnh nói: “Ừ, đó cũng là một trong những lý do.” Mang theo ý cười ẩn hiện, Hách Liên Dung ôm lấy Kinh Trập.
Lớp vải lạnh cọ xát, cơ thể Kinh Trập khẽ run lên.
“Để võ sư thao luyện thêm ít lâu, gân cốt em được giãn ra, sau này nhỡ gặp chuyện, ít nhất cũng có thể chạy thoát thân.”
Hách Liên Dung ôm hơi chặt khiến Kinh Trập khó thở. Cậu giơ tay đẩy nhẹ, tuy không có sức nhưng cũng khiến người đàn ông nới lỏng ra một chút.
“Với cái tuổi này của ta, luyện được chắc cũng chỉ có kỹ năng chạy trốn thôi.” Kinh Trập biết rõ điều này nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, “Đó không phải lý do để huynh bẻ gân cốt ta.”
Cái cơ thể đen đủi này.
Nhất là khi cậu đang không mặc gì, ngồi trong căn phòng sáng choang thế này, chỗ nào cũng thấy không thoải mái.
“Sao lại không cho ta mặc quần áo?”
Hách Liên Dung: “Em thích xích sắt hơn à?”
Kinh Trập rùng mình một cái, cơ thể vừa cử động định trèo xuống khỏi người Hách Liên Dung, nhưng cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt, cậu hoàn toàn không trượt xuống được.
“Không được.” Kinh Trập nhe răng trợn mắt, cử động mạnh lập tức nhắc nhở cậu về những chỗ đau nhức, “Huynh xích chó đấy à?”
Cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hách Liên Dung.
Truyền đến từ lồng ngực đang dán chặt vào lưng cậu, mang theo cảm giác tê tê dại dại.
“Xích em lại, giam cầm em, giấu em ở nơi không thấy ánh mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy ta, không còn ai quấy rầy nữa, như vậy không tốt ư?” Giọng nói tao nhã, mượt mà vang lên bên tai Kinh Trập, mang theo vài phần ám muội đầy mê hoặc, “Kinh Trập, chỉ có hai chúng ta, không còn ai khác, chúng ta mãi mãi ở bên nhau?”
Cơ thể Kinh Trập run rẩy.
Tất cả là tại bàn tay của Hách Liên Dung đang giấu dưới lớp chăn.
Cậu vội vàng ấn lại, mặt đỏ tía tai nói: “Đừng làm nữa, không được đâu.”
Hôm qua đã bao nhiêu lần rồi, bây giờ còn lên được mới là lạ. Dù là mới biết mùi đời theo đúng nghĩa đen, cũng không đến mức ép mua ép bán ăn nhiều lần như thế chứ?
Sớm muộn gì não cậu cũng bị ép cho chảy sạch mất.
Kinh Trập cố nuốt nước bọt, đè nén cơn run rẩy kỳ quái, lúc này mới mở miệng nói: “Không thể nào chỉ có hai chúng ta được, cho dù huynh có nhốt ta lại, chắc chắn vẫn phải có cung nhân hầu hạ, có người bưng trà rót nước, giặt giũ nấu cơm, làm sao có thể thực sự chỉ có hai ta?” Cậu bắt đầu nói năng lung tung, chỉ để xua tan sự cám dỗ mà Hách Liên Dung mang lại.
Người đàn ông này đối với cậu đúng là một lời nguyền.
Dù là gương mặt, giọng nói, hay những lời ám muội, đều cực kỳ dễ dàng làm lung lay lý trí của cậu.
Dù biết rõ đó là vực thẳm. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Kinh Trập ngẩng đầu, dựa vào vai Hách Liên Dung, đưa tay nắm lấy tóc hắn kéo xuống, hai người cứ thế im lặng hôn nhau.
Một lúc lâu sau, Kinh Trập ngơ ngác lùi lại, nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của Hách Liên Dung, đột nhiên ngộ ra.
“Huynh, huynh không cho ta mặc quần áo, là để giam lỏng ta ở đây sao?”
Chuyện này so với dùng xích sắt thì có khác gì nhau đâu chứ?
Không có y phục, cho dù Kinh Trập có muốn chạy trốn đến mức nào, cũng không thể nào tr*n tr**ng rời đi, lòng tự trọng không cho phép cậu làm như vậy. Dẫu lúc này, cơ thể cậu vẫn đang căng cứng, mang theo sự cứng đờ không thể kiểm soát.
Hách Liên Dung không nói gì, chỉ cúi đầu cắn nhẹ lên vai Kinh Trập, lơ đễnh l**m láp làn da mịn màng.
Kinh Trập gần như nghiến nát răng, quả nhiên là vậy!
…
Hách Liên Dung, tên trời đánh thánh đâm này, sau đó quả nhiên không hề cho Kinh Trập bất kỳ mảnh vải nào che thân. Lại vì Kinh Trập chân tay bủn rủn, căn bản không còn sức mà đi lại, đi đâu cũng bị hắn bế, khiến cậu cảm thấy tôn nghiêm của mình đã vỡ vụn đầy đất.
Kinh Trập cực kỳ bất mãn với tình cảnh mình thì tr*n tr**, còn Hách Liên Dung thì ăn mặc chỉnh tề.
Hách Liên Dung dứt khoát vô cùng, cũng cởi phăng y phục ra. Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm nhìn những vết cào trên người hắn, lại nhìn thấy vật khổng lồ kia, xấu hổ muốn chết, vội vàng bắt hắn mặc lại quần áo.
Tên đàn ông này có thể không cần mặt mũi đi lại khắp nơi, nhưng Kinh Trập thì thật sự không học được cái thói trơ trẽn ấy.
Có lẽ chính vì vậy mà cậu mới năm lần bảy lượt chịu thiệt thòi.
Chỉ là lòng xấu hổ này khiến Kinh Trập không chịu nổi, ngoại trừ những lúc cần thiết, cậu quyết không bước xuống giường. Cứ nằm lì trong tẩm cung dưỡng sức hơn một ngày, cơ thể Kinh Trập cuối cùng cũng hồi phục đôi chút.
Hách Liên Dung ngoại trừ thi thoảng xử lý công vụ, thì luôn ở bên cạnh Kinh Trập. Cậu cũng tò mò không biết hắn lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi như vậy. Ngày thường luôn thấy hắn bận rộn cả ngày trời. Hơn nữa ngoài Hách Liên Dung ra, cả Càn Minh Cung đều im ắng lạ thường, cứ như không có ai khác.
Kinh Trập chỉ thấy kỳ lạ, không nhịn được túm lấy hệ thống lải nhải.
“Hắn không phải lại đang mưu tính cái gì chứ?”
Hách Liên Dung mới biết mùi đời, nhất thời hứng thú quá độ cũng là chuyện thường, chỉ là di chứng này cũng quá dài dằng dặc rồi. Đã qua một ngày mà vẫn chưa thấy người đàn ông này có ý định thả cậu ra ngoài.
Kinh Trập cũng chẳng vội ra ngoài.
Chỉ là thấy kỳ lạ.
Cảm giác không biết đâu mà lần này còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
[Thú vui chốn khuê phòng, hệ thống không thể hiểu được.]
Kinh Trập lẩm bẩm mắng một câu, thú vui cái gì? Rõ ràng là Hách Liên Dung mặt dày mày dạn. Nếu cậu mà mặt dày được như Hách Liên Dung, có thể vung vẩy cái thứ đó đi lại lung tung, thì cậu đã trèo tường bỏ trốn từ lâu rồi.
Cũng đừng mong moi được lời khuyên hay ho nào từ cái thứ hệ thống này, nó chỉ biết đưa ra những câu trả lời cứng nhắc.
Kinh Trập bèn nói chuyện nhiệm vụ với nó.
“Nhiệm vụ này của ngươi, bảo giết Mưu Quế Minh à? Hắn tuy vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng cũng chỉ là quân cờ bày ra ngoài sáng, động vào hắn thì có tác dụng gì?”
Thạch Lê đã tra xét gần xong những thứ Kinh Trập cần, liên quan đến lai lịch của Mưu Quế Minh, cũng như những việc gã đã làm trong những năm qua.
Sau lưng Mưu Quế Minh này chắc chắn còn có kẻ chủ mưu. Tuy nhiên kẻ này khéo léo đưa đẩy, cũng không phải người thường.
[Không đủ dữ liệu, hệ thống không thể phán đoán.]
Kinh Trập ghét bỏ nói: “Cần cái gì cũng không biết, chẳng được tích sự gì.”
[Ký chủ có thể trực tiếp yêu cầu hệ thống tra cứu tư liệu về Mưu Quế Minh.]
Hệ thống nghe có vẻ như đang biện minh cho mình.
Nghe như thể nó vẫn còn chút tác dụng vậy.
Phải rồi, thực ra Kinh Trập vốn không cần thông qua Thạch Lê cũng có thể tra được tin tức về Mưu Quế Minh, nhưng nhiều việc, cậu vẫn giao cho Thạch Lê làm.
Thạch Lê nói, Kinh Trập là chủ nhân của hắn.
Nhưng Thạch Lê chung quy vẫn là ám vệ.
Dù thân thủ hắn lợi hại, nhưng muốn tra xét những thứ này, nhất định vẫn phải qua tay người của Hách Liên Dung.
Chỉ cần khẽ động, mọi mong muốn cầu khẩn của Kinh Trập đều sẽ bày ra trước mặt Hách Liên Dung.
… Cho nên, Kinh Trập cố ý.
Dù xuất cung đi gặp Mưu Quế Minh, hay để Thạch Lê đi điều tra gã, Kinh Trập đều làm một cách không che giấu.
Hách Liên Dung biết rõ sự kỳ lạ trên người cậu.
Hệ thống nói, cậu không lợi dụng Hách Liên Dung quá nhiều.
Người đàn ông nói, những điều đó đều xuất phát từ bản tâm.
Kinh Trập nhắm mắt lại, có những chuyện đã không thể giấu được nữa, vậy thì hà tất phải che che đậy đậy?
Kinh Trập tâm thần bất định, suýt chút nữa cắn phải ngón tay mình, đau nhói một cái mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay.
Những vết đỏ kỳ lạ, ngay cả trên ngón tay cũng có.
Có điều, ngay từ trước khi cậu tỉnh lại, Hách Liên Dung đã bôi thuốc cho cậu, một hai ngày nay đều như vậy. Cũng không biết hắn lôi đâu ra loại thuốc tốt thế, hiệu quả thực sự hạng nhất.
Những dấu vết loang lổ kỳ lạ ấy rất nhanh đã biến mất dưới tác dụng của thuốc mỡ, ngay cả vết cắn cũng gần như…
Khoan đã, thuốc mỡ này!
Kinh Trập chợt nhớ ra điều gì.
Lẽ nào, Hách Liên Dung chính là dựa vào thứ này mới có thể che giấu những dấu vết để lại lúc nửa đêm? Nếu không, nếu thực sự như lời người đàn ông nói, cho dù lúc bị giày vò không biết gì, thì sao ngày hôm sau tỉnh lại cũng chẳng còn chút dấu vết nào?
Vừa nghĩ đến điều này, Kinh Trập đã tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải chiều nay Hách Liên Dung ra ngoài, Kinh Trập bây giờ chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ.
“Hiện tại Hách Liên Dung sẽ không phát điên bất thình lình nữa, việc cần làm cũng làm rồi, kẻ địch cần đánh cũng đánh rồi, sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Vừa nghĩ đến Hách Liên Dung là Kinh Trập lại thấy ấm ức, chỉ đành chuyển dời sự chú ý.
[Thù trong giặc ngoài, vẫn chưa giải quyết xong.]
Kinh Trập nằm bò trên giường, suy ngẫm giây lát. Theo ý tứ của hệ thống này, phải đợi đến khi mọi chuyện ngã ngũ, nó mới biến mất, thế thì đúng là đòi mạng già.
Kinh Trập không còn ghét hệ thống như trước nữa.
Tuy nó quả thực rất phiền phức, nhưng nếu không có nó, lần nhổ bỏ cổ độc kia cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Kinh Trập nhớ rất rõ, điều Tông Nguyên Tín lo lắng nhất, ngoài việc mổ xẻ ra, chính là giai đoạn dưỡng thương. Theo lời y nói, rất nhiều người vượt qua được ca mổ, nhưng chưa chắc đã qua khỏi trong thời gian tĩnh dưỡng.
Vết thương thường sẽ sưng tấy kéo dài, mưng mủ, rồi sốt cao, từ đó dẫn đến tử vong.
Kết quả Hách Liên Dung ngoài việc sốt nhẹ ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Kinh Trập vừa nghĩ là biết ngay hôm đó hệ thống “khử trùng” đã phát huy tác dụng. Tuy nhiên, dù hệ thống có vẻ là thứ tốt, Kinh Trập cũng không mong nó cứ bám lấy mình mãi.
Nhiệm vụ thì còn dễ nói, chứ hình phạt thì đúng là chết người.
Lần trước làm tổ trong tủ quần áo, Kinh Trập nghĩ lại mà mồ hôi lạnh muốn rớt xuống. Nếu không phải Hách Liên Dung đã sớm biết cậu kỳ lạ, thì đúng là giống như kẻ điên không hiểu ra làm sao. Ôm quần áo người khác mà cọ cọ gì đó… Ơ, việc này đối với Hách Liên Dung, hình như lại là k*ch th*ch thì phải.
Kinh Trập suy nghĩ lung tung, chẳng biết từ lúc nào đã nằm bò trên giường ngủ thiếp đi.
…
Kinh Trập chớp mắt, mới nhận ra sắc trời đã tối.
Bên cạnh… có người…
Cảm giác mơ hồ truyền đến khiến Kinh Trập cứng người lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Nương theo ánh sáng lờ mờ bên ngoài, Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, bực bội nói: “Hách Liên Dung, sao đứng bên cạnh mà không lên tiếng?” Cái bóng cao lớn kia suýt chút nữa che khuất ánh sáng bên ngoài, làm cậu suýt không nhận ra.
Hách Liên Dung đỡ lấy nách Kinh Trập giúp cậu ngồi dậy.
Có lẽ vì ngủ hơi lâu, cậu nghe giọng người đàn ông cũng thấy mơ màng, ngẩn ra một lúc lâu mới biết hắn muốn bảo Kinh Trập đi ăn cơm.
Kinh Trập lại một lần nữa được vận chuyển đi.
Sau đó, người đàn ông mới thắp sáng ngọn nến bên cạnh.
Kinh Trập thực ra chẳng mấy thèm ăn.
Cậu vừa mới ngủ dậy, cả người lười biếng, ngồi thôi cũng muốn run chân. Một lúc sau, cậu mới nhận ra, có lẽ vì buổi chiều uống quá nhiều nước, lại ngủ quá lâu, cậu thực ra muốn…
Kinh Trập lặng lẽ ấn ấn bụng dưới, lộ vẻ do dự.
Hách Liên Dung dường như không nhìn thấy biểu cảm của Kinh Trập, vẫn đang gắp thức ăn cho cậu. Dù là cơm nước của Hoàng đế, thực ra cũng rất bình thường, người đàn ông này trong chuyện ăn uống không có sở thích gì đặc biệt, đồ ăn đưa đến mỗi ngày cũng chỉ đủ phần cho hai người.
Nhưng nguyên liệu thượng hạng, trù nghệ cũng không tồi.
Kinh Trập trong chuyện ăn uống cũng coi là nghiêm túc, nhưng hôm nay gẩy gót nửa ngày vẫn chưa ăn xong. Cũng chẳng biết đang do dự cái gì, cứ ăn một lúc lại như đang đếm hạt cơm, động tác vô cùng chậm chạp.
Hách Liên Dung liếc nhìn, bình thản nói: “Trực Điện Giám đã thu dọn xong xuôi rồi.”
Kinh Trập vốn đang một tay ấn eo, vẻ mặt có chút nhẫn nhịn, vừa nghe thấy lời Hách Liên Dung, theo bản năng nhìn về phía hắn: “Trực Điện Giám xảy ra chuyện sao?”
Kinh Trập ở Trực Điện Giám mấy năm, tình cảm sâu đậm.
Tuy không so được với thời gian ở Bắc Phòng, nhưng cũng quen biết không ít bạn bè, người nào người nấy đều chân thành. Ngay cả gần đây, cậu vẫn thi thoảng lẻn về gặp bọn họ.
Nếu thực sự có chuyện, tại sao họ không nói với cậu?
Hách Liên Dung: “Chỉ là đổi vị trí cho bọn họ, rồi xử lý sạch sẽ mấy kẻ lắm mồm thôi.”
Kinh Trập hơi sững người, nhớ lại lần trước gặp bọn họ, đám Liêu Giang, Thế Ân quả thực có nhắc đến việc Trực Điện Giám gần đây biến động rất nhanh, có một số người có thể sẽ bị điều đi.
Vẻ mặt Kinh Trập khẽ động: “Huynh đang đề bạt bọn họ?”
Kinh Trập không phải kiểu người vì bạn bè mà phá vỡ quy tắc, tất nhiên, nếu là để cứu cái mạng nhỏ của bọn họ thì lại là chuyện khác – dĩ nhiên, sau khi biết thân phận của cậu, đám Liêu Giang cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc Kinh Trập sẽ nâng đỡ bọn họ.
Kinh Trập không phải người như vậy, và cũng chẳng cần cậu chủ động đề cập, chỉ riêng thân phận của cậu thôi cũng đã đủ để người khác mở rộng cửa tiện lợi cho bọn họ rồi.
Giọng Hách Liên Dung lạnh nhạt: “Nếu dựa vào cái tính nết này của em, e là đợi cả trăm năm cũng không làm được. Chi bằng ta làm thay em cho rồi.”
Hắn múc thêm cho Kinh Trập một bát canh.
Kinh Trập lộ vẻ do dự, cậu biết đây là canh thuốc.
Dù sức khỏe cậu đã tốt, không cần uống thuốc thường xuyên, nhưng trong bữa ăn thường ngày thi thoảng vẫn có một món canh thuốc, dùng toàn dược liệu và nguyên liệu quý giá, ăn vào chẳng thấy mùi thuốc mấy, quả thực tốn bao tâm tư.
Cậu đã không muốn uống canh nước gì nữa rồi, nếu thật sự ăn nhiều, e là sẽ… nhưng đôi mắt kia của Hách Liên Dung cứ bình thản nhìn cậu, Kinh Trập không tự chủ được mà cúi đầu.
Ăn được nửa bát, cậu thực sự thấy bụng trướng lên. Để trốn tránh nửa bát còn lại, cậu vội vàng lôi lại chủ đề chưa nói hết ban nãy.
“Thực ra huynh không ra tay thì Trực Điện Giám cũng không dám làm càn, trước kia ta ở đó, cũng có vài phần thể diện.” Kinh Trập nói, “Bọn họ sớm muộn gì cũng có thể dựa vào chính mình mà leo lên.”
“Bọn họ có thể leo lên, dựa vào không phải chính mình, mà là em.” Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, “Có điều, cho dù bọn họ có thể đi lên, cũng chỉ là hạng nhất đẳng nhị đẳng, không làm được việc lớn.”
Kinh Trập khựng lại, quả thực, lời Hách Liên Dung nói có lý.
Nể mặt cậu, không cần cậu nói nhiều, đám bạn bè của Kinh Trập chắc chắn sẽ không ai dám đắc tội, thậm chí trong nhiều việc còn được tạo điều kiện thuận lợi.
Nhưng có những quyền thế, chỉ dựa vào bản thân thì không thể đạt được. Đạo lý này ở đâu cũng đúng, lại càng phải xem thời thế và vận may.
Hách Liên Dung không cần nói quá rõ ràng, cũng đã để lộ ý tứ của hắn.
Kinh Trập siết chặt cái thìa, khẽ nói: “Tại sao lại làm như vậy?”
Làm cũng đã làm rồi, Kinh Trập đương nhiên không muốn giúp bọn họ đẩy những lợi ích đã đến tay ra ngoài, chỉ là nhất thời, hành động này của Hách Liên Dung, không khỏi có chút cố ý.
Hách Liên Dung cười khẽ: “Biết rõ còn giả vờ hồ đồ.”
Kinh Trập bĩu môi, theo bản năng cúi đầu húp một ngụm canh, rồi lại cứng đờ người.
Đã bảo là không được ăn nữa mà.
Trong lòng cậu kêu khổ, trấn tĩnh lại rồi mới trả lời: “Huynh muốn ta tự mình bồi dưỡng ra… những người thực sự trung thành với ta, tại sao?”
Thạch Lê đã đủ trung thành tận tụy rồi.
“Chưa đủ.” Hách Liên Dung lắc đầu, giọng nhạt thếch, “Chỉ dựa vào đám ám vệ đó, vẫn chưa đủ.”
Bọn họ quả thực dùng tốt, nhưng Kinh Trập không đủ tin tưởng bọn họ.
Có lẽ Thạch Lê thì tạm được, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Kinh Trập nhạy bén, ngoài mềm trong cứng, bình thường ai đến cũng có thể giao du, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành bạn bè của cậu. Nếu không được cậu tin tưởng, trong một số việc, rốt cuộc vẫn sẽ thấy không đủ dùng. Có thêm chút lực lượng của riêng mình cũng chẳng hại gì.
Hách Liên Dung tâm tư kín kẽ, có khi làm một bước tính ba bước, Kinh Trập nghĩ đến đây đã cảm thấy có chút áy náy. Có lẽ do trước đây cậu nghi kỵ quá nhiều, ngược lại khiến Hách Liên Dung đặc biệt thận trọng với những chuyện này.
Kinh Trập: “Huynh không cần phải như vậy, bọn Thạch Lê cũng rất tốt.”
“Chỉ là cho một cơ hội mà thôi.” Hách Liên Dung bình tĩnh nói, “Uống nốt nửa bát kia đi.”
Kinh Trập cúi đầu nhìn bát canh thuốc, mặt mày nhăn nhó như quả mướp đắng. Cậu lề mề, lề mề mãi, cuối cùng cũng uống cạn.
Tuy nói Hách Liên Dung là tên khốn kiếp, nhưng trong tẩm cung này có rất nhiều tấm chăn rải rác khắp nơi, lông xù mềm mại, Kinh Trập đi đến đâu cũng có thể tiện tay vớ lấy một cái che chắn cơ thể, hai ngày nay cũng đã quen dần.
Hiện tại trên người cậu đang quấn hai cái chăn, dù sao chỗ cần che cũng đã che gần hết.
Cũng may là có mấy tấm chăn lông này mới che giấu được động tác của cậu.
Hai ngày nay, Kinh Trập có rất nhiều việc cần người đàn ông giúp đỡ, nhưng duy chỉ có một số việc tế nhị, cậu luôn do dự mãi mới dám mở miệng yêu cầu.
Thấy Kinh Trập ăn cũng lưng lửng bụng rồi, Hách Liên Dung bế cậu lên giường nghỉ ngơi. Cách một tấm bình phong, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài, chắc là Hách Liên Dung sai người vào dọn dẹp.
Chẳng bao lâu sau, Kinh Trập lại nghe thấy những âm thanh lạ.
Giống như có người mang nước vào.
Kinh Trập đang đọc sách, không kìm được nhìn ra ngoài, chẳng lẽ tối nay Hách Liên Dung muốn tắm trong điện nên mới gọi nước?
Nhưng hồ Triều Mộ không phải tiện hơn sao?
Đang suy nghĩ miên man thì thấy Hách Liên Dung vòng qua bình phong đi tới. Đột nhiên, Kinh Trập nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi kịch liệt, lập tức nhảy xuống giường.
Ánh mắt đầy tính xâm lược kia gần như muốn nuốt chửng cậu, làm sao cậu không hiểu người đàn ông này muốn làm gì?
Phản ứng của Kinh Trập quả thực rất nhanh, nhưng Hách Liên Dung còn nhanh hơn cậu. Gần như ngay khi cậu lao đến bên cửa sổ, cơ thể cao lớn phía sau đã áp sát tới, cánh tay rắn chắc đập mạnh lên bệ cửa sổ, phát ra tiếng rầm giòn giã, đóng sầm cánh cửa sổ đang khép hờ lại.
Kinh Trập nhìn chằm chằm cánh cửa sổ trước mặt, ngón tay run rẩy.
Cho dù cậu có thể thoát ra ngoài, thì với bộ dạng hiện tại thật sự có thể chạy sao?
… Nhưng mới được bao lâu chứ?
Cơ thể nhũn như chi chi mới khá hơn một chút, Hách Liên Dung lại…
Kinh Trập còn chưa nghĩ thông suốt thì đã bị Hách Liên Dung bế ngang lên. Có lẽ do thay đổi tư thế, sắc mặt cậu khẽ biến, ngón tay bấu chặt lấy vai Hách Liên Dung.
“Lần trước mới cách đây bao lâu, huynh lại…” Giọng Kinh Trập hơi run rẩy, không trách cậu sợ hãi được, tên này đúng là sức trâu, như không biết mệt mỏi là gì, nếu thật sự nổi điên lên thì không thể nào dừng lại được, mảnh đất này sắp bị cày nát rồi.
Hách Liên Dung: “Sẽ không hỏng đâu.”
Hắn đè Kinh Trập trở lại, đầu gối tì ngay dưới eo bụng cậu, cấn khiến sắc mặt Kinh Trập thay đổi liên tục, lộ ra vẻ đau đớn nhẫn nhịn.
Vừa nghĩ đến cái công cụ gây án kia là cậu lại thấy sợ, không kìm được muốn trốn… Nói sướng thì đúng là sướng thật. Nhưng sướng quá mức, sướng đến mức mất cả não, người cũng không bò dậy nổi, thì đúng là quá độ rồi.
Hách Liên Dung đầy ẩn ý nói: “Không phải đã cho em dưỡng sức rồi sao?” Hắn ấn vai Kinh Trập cúi đầu xuống, thì thầm nhẹ nhàng, “Đừng lo, cho dù là lần trước, cũng chưa cày hỏng đâu.”
Kinh Trập đỏ bừng mặt, vấn đề nằm ở chỗ đó à? Trời đánh thánh đâm, thảo nào hai ngày nay gã đàn ông này cứ giam lỏng cậu, hóa ra là đợi vỗ béo rồi làm thịt!
Kinh Trập lần trước bị làm thịt đến nơi đến chốn rồi, thật sự không muốn thêm lần nữa. Cậu như con tôm luộc cố gắng giãy giụa mấy lần, tuy bò ra được nhưng chưa kịp xuống giường đã bị tóm lấy cánh tay ấn lên tường. Cái lạnh khiến Kinh Trập rùng mình một cái, người cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Kinh Trập: “Có thể đổi lúc khác được không, Hách Liên Dung, huynh cho ta dưỡng thêm chút nữa, ta thật sự…”
Hách Liên Dung ung dung ngắt lời cậu, ghé vào sau tai cậu trầm thấp nói: “Ta đã nuôi em hơn hai năm rồi, chỉ mới ăn có một lần, sao có thể thỏa mãn?”
“Đó mà gọi là một lần à? Huynh suýt chút nữa làm ta chết đi sống lại.” Giọng Kinh Trập run rẩy, gần như không nói nên lời, “Huynh bóp ngất ta luôn cho rồi.”
“Lúc em ngủ cũng rất thú vị.” Hách Liên Dung nói, “Bất kể chạm vào đâu cũng rất thành thật, thẳng thắn hơn nhiều so với lúc em tỉnh táo.”
Hắn vừa nói, vừa áp sát vào.
Cú ép đó khiến Kinh Trập rất khó chịu.
Cậu chợt nhận ra một chuyện đáng sợ hơn, bất kể là buổi chiều hay lúc ăn cơm vừa nãy, cậu đã uống biết bao nhiêu là canh nước, bụng vốn đã khó chịu, nếu lát nữa thực sự mây mưa, thì chẳng phải…
Nghĩ đến đây, sự giãy giụa vốn đã dịu đi của Kinh Trập lại trở nên kịch liệt.
Sức lực của Hách Liên Dung rất cường ngạnh, cánh tay như sắt thép đè lên lưng cậu, mặc cho cậu run rẩy thế nào cũng không thể thoát ra.
“Muốn chạy?”
“Không phải, Hách Liên Dung, ta muốn, ta muốn…” Người này cứ cuống lên là trở nên đặc biệt căng thẳng, càng căng thẳng thì da thịt toàn thân càng căng cứng, lại càng khó chịu hơn, “Ta chỉ muốn đi…”
Cậu run rẩy lẩy bẩy, như thể xấu hổ vì lời mình sắp nói ra, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
“…”
Dù có nhỏ đến đâu, ở khoảng cách gần thế này, Hách Liên Dung chắc chắn cũng nghe thấy.
“Ta không cho phép.”
Hách Liên Dung khẽ nói.
Cơ thể Kinh Trập cứng đờ, dường như không kịp phản ứng. Ngón tay người đàn ông bóp lấy gáy cậu, ép cậu ngửa đầu lên, tìm đến đôi môi cậu mà cắn xuống.
Đau đến mức Kinh Trập rùng mình.
“Ư ưm…” Những tiếng ú ớ không rõ ràng, là sự chất vấn vừa kinh hãi vừa sợ sệt của Kinh Trập, nhưng lại bị môi lưỡi nhấn chìm, nghe không rõ, “Thả…”
Hách Liên Dung gần như giam cầm Kinh Trập giữa mình và bức tường, tiếng th* d*c dồn dập lộ ra sự hoảng loạn, gần như không thể trốn thoát.
Hắn nói: “Ở tại đây.”
…
Túi nước.
Một chiếc túi nước đã bị bơm căng phồng, lượng nước quá tải dường như sắp làm vỡ toạc lớp da trong suốt, lộ ra sự đau đớn không thể chịu đựng nổi.
Một ngón tay ấn lên túi nước, lơ đễnh, mang theo vài phần thong dong, chọc vào.
Ấn một cái lún một cái, ấn một cái lún một cái.
Lớp da trong suốt đung đưa đau khổ, như thể có thứ gì đó sắp tràn ra, giống như một sự giãy giụa nào đó.
Nhưng ngón tay kia lại lạnh lùng cứng rắn.
Phớt lờ sự căng đầy quá mức ấy, lớp da đung đưa một cách kỳ dị, dường như thực sự sắp nứt toạc ra dưới vô số lần ấn chọc, mang theo nỗi đau âm ỉ.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, dường như là một cơn đau dữ dội… hay là sự ngứa ngáy c*ng tr**ng đến phát điên, sự nhẫn nhịn vào lúc này đã mất đi tác dụng…
A, nứt ra một cái miệng rồi.
Dòng nước phun trào từ miệng vết rách nhỏ xuống, tiếng nước kỳ quái mang theo xúc cảm ấm nóng, trong cơn mê man, khiến người ta có chút tuyệt vọng đau khổ.
Giống như một giấc mơ quái dị tàn nhẫn, lại vô cùng xấu hổ.
________
Lời tác giả:
Xin hãy mắng Dung Cửu (cúi đầu)