Kinh Trập suy nghĩ một hồi, rồi lại trầm ngâm thêm một chốc. Cậu kéo bàn tay đang bịt tai mình của Hách Liên Dung xuống, ló đầu ra nhìn.
"Những kẻ này là ám vệ của Tiên đế?" Kinh Trập nhớ tới Thạch Lê sau lưng mình, "Rốt cuộc ám vệ có lai lịch thế nào?"
Hách Liên Dung đáp: "Được tuyển chọn từ những đứa trẻ mồ côi từ năm đến bảy tuổi, nuôi dưỡng từ nhỏ, chỉ trung thành với một người duy nhất. Nếu trước khi chết chủ nhân không chuyển giao quyền lực, chúng sẽ tiếp tục trung thành với chủ cũ."
Kinh Trập ngẩng đầu. Ý là nếu chủ nhân của ám vệ chết đi mà chưa kịp trao tay cho người kế tiếp, thì ám vệ đó sẽ mãi mãi trung thành với người đã khuất, hành động theo di nguyện của người đó?
"Như vậy thì quá khắc nghiệt rồi." Kinh Trập kinh ngạc, "Họ là con người, chứ đâu phải..."
Đồ vật.
Nghe còn chẳng bằng đồ vật.
Hách Liên Dung bình thản nói: "Bọn họ được nuôi dưỡng ra, vốn dĩ không phải để được xem là con người."
"Trong đó, không phải tất cả đều là ám vệ, đúng không?" Kinh Trập nghe những tiếng kêu thảm thiết kia, lộ vẻ đau đớn. Âm thanh ấy quả thực chói tai. "Theo lời huynh nói, bọn họ sẽ không, cầu xin tha mạng như vậy chứ?"
"Có kẻ không phải." Hách Liên Dung gật đầu, "Em muốn xem không?"
Sắc mặt Kinh Trập thay đổi liên tục, do dự một chút rồi lắc đầu: "Ta về trước đây."
Đôi mắt cậu quét qua vùng eo bụng của Hách Liên Dung, khẽ nheo lại.
"Lát nữa chúng ta sẽ tính toán kỹ món nợ vết thương trên người huynh."
Người còn chưa khỏi hẳn đã dám xuống giường.
Trở về tẩm cung, Kinh Trập vẫn cảm thấy mũi mình còn vương mùi máu. Cậu gảy nhẹ lư hương an thần vừa tìm được, hít sâu một hơi. Mùi hương thanh lãnh kia cuối cùng cũng xua tan đi thứ hơi thở chán ghét ban nãy.
"Thạch Lê, ám vệ các ngươi, đúng như lời bệ hạ nói sao?"
"Phải."
"Vậy chuyện chuyển giao..."
"Cũng như việc bệ hạ giao ti chức cho ngài vậy."
Kinh Trập đau đầu day trán, thở dài nói: "Cái gì mà cho với không cho, nghe thật chướng tai. Các ngươi là người, đâu phải là..."
Thạch Lê ngắt lời: "Lang quân hà tất phải để tâm? Như thư đồng, như nô bộc, như Từ Minh Thanh, bọn ta chính là những sự tồn tại như vậy, là hầu hạ, là phòng tuyến bảo vệ ngài."
Trong mắt hắn, điều đó chẳng có gì khác biệt.
Kinh Trập chống cằm, mân mê túi thơm bên hông, thẫn thờ một lúc. Thôi bỏ đi, sau này đối xử với nhóm người Thạch Lê tốt hơn chút là được. Nếu Thạch Lê đã cảm thấy ở bên cạnh cậu tốt hơn, thì ít nhất đó cũng là một điều an ủi.
Nghĩ vậy, Kinh Trập cuối cùng cũng không còn nhớ đến chuyện ngự tiền ban nãy nữa.
... Sự khát máu của Cảnh Nguyên Đế, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy rõ.
Nếu hắn muốn, hắn có thể đến bất cứ nơi nào xử lý, tại sao cứ nhất thiết phải biến Càn Minh Cung thành nơi tanh tưởi đáng sợ như vậy.
Kinh Trập thở dài. Bài văn viết được một nửa thì Hách Liên Dung cuối cùng cũng trở về.
Kinh Trập không ngửi thấy mùi máu trên người hắn, ngược lại ngửi thấy mùi hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt.
"Huynh đi, tắm gội rồi à?" Kinh Trập cau mày.
Hách Liên Dung lạnh nhạt gật đầu, đi về phía cậu. Động tác của Kinh Trập còn nhanh hơn, cậu nhẹ nhàng đứng dậy, rảo bước đến trước mặt người đàn ông, trừng mắt một cái rồi vạch áo hắn ra. Sau khi xác nhận băng gạc trên eo bụng không bị thấm nước, cậu mới bực bội nói:
"Biết rõ vết thương của mình chưa lành, còn đi tắm làm cái gì?"
"Gột rửa bớt mùi." Giọng Hách Liên Dung lạnh tanh, "Em không phải không thích sao?"
Kinh Trập hít một hơi: "Cũng không thể so với thân thể của huynh được."
Cậu ấn Hách Liên Dung ngồi xuống, nắm lấy đuôi tóc còn hơi ẩm ướt của hắn, lấy khăn lau khô.
"Cho nên, tại sao lại làm Càn Minh Cung máu me be bét như vậy? Đám người đó rốt cuộc đã làm gì?"
Lời vừa thốt ra, chính Kinh Trập cũng hoảng hốt. Từng có lúc, cậu ở bên cạnh Hách Liên Dung, chỉ riêng việc tồn tại thôi cũng cảm thấy ngột ngạt. Vậy mà chẳng biết từ bao giờ, cậu lại có thể bình thản, tự nhiên hỏi han những chuyện thâm cung bí sử này, như thể đó là lẽ đương nhiên.
Động tác lau tóc của Kinh Trập chậm lại, cậu nhìn ngón tay mình. Sự thay đổi vô thức này, cũng không nói rõ được rốt cuộc là...
"Tiên đế chết rất đột ngột. Sau khi ông ta chết, ta tiếp nhận một phần lực lượng của ông ta. Tuy nhiên cơ chế của ám vệ là vậy, chủ trước trước khi chết nếu không chuyển giao, ám vệ sẽ tiếp tục hành động theo mệnh lệnh trước đó." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Ta tuy đã giết một bộ phận, nhưng không phải hành tung của tất cả ám vệ đều nằm trong tầm kiểm soát."
Kinh Trập hiểu rõ, cho dù Hách Liên Dung hiện tại có lợi hại đến đâu, thì lúc mới đăng cơ chắc chắn lực bất tòng tâm. Ám vệ lại giỏi ẩn nấp, lúc đó không bắt được hết, về sau muốn tóm gọn một mẻ lưới đâu phải chuyện dễ dàng.
Ám vệ của Tiên đế, một bộ phận phụng mệnh giám sát Bắc Phòng, ít nhiều là vì tâm bệnh của Tiên đế. Một bộ phận khác ẩn trong bóng tối, Hách Liên Dung phỏng đoán, bọn chúng muốn báo thù cho Tiên đế?
"Báo thù?" Kinh Trập kinh ngạc nhướng mày, "Ám vệ, báo thù cho Tiên đế ư?"
Chuyện này nghe có chút hoang đường.
Nếu coi một người như công cụ để sai khiến, thì làm sao có thể khiến họ có được sự trung thành tận tụy đến thế?
Hách Liên Dung không cần nhìn biểu cảm của Kinh Trập cũng biết cậu đoán sai rồi.
"Không phải kiểu hiệp nghĩa can trường, ân đền oán trả của người giang hồ," Hách Liên Dung lạnh lùng lắc đầu, "Tiên đế lúc đó có lẽ đã có sự đề phòng, sợ bản thân gặp bất trắc nên đã ra lệnh trước."
Kinh Trập khô khốc nói: "Được rồi, nếu là như vậy, cho nên Thái hậu mới biết được những chuyện bà ta vốn không nên biết."
Ví dụ như, nguyên nhân cái chết thực sự của Từ Thánh Thái hậu.
Nếu không phải đám ám vệ thuộc về Tiên đế này tiết lộ bí mật, thì Thái hậu e rằng cả đời này vẫn sẽ tưởng rằng Từ Thánh Thái hậu chết là do tay mình.
Đây vốn dĩ là bí mật chỉ có Tiên đế và Hách Liên Dung biết, ngoại trừ ám vệ thân cận bên cạnh Tiên đế, tuyệt đối không thể có người thứ ba biết được.
Hách Liên Dung gật đầu: "Thái hậu đúng là nhờ đó mới biết được đầu đuôi câu chuyện."
Kinh Trập lau khô tóc cho Hách Liên Dung, thuận tay vắt khăn lên lưng ghế, bỗng nhiên bật cười.
Tiếng cười có chút lạ lẫm khiến Hách Liên Dung quay sang nhìn cậu.
Kinh Trập cười nói: "Sao ta cứ cảm thấy, cho dù đám ám vệ này thực sự hành động theo lệnh của Tiên đế, và quả thực là để đả kích huynh nên mới giao cái bí mật tày trời này cho Thái hậu... nhưng bọn họ có vẻ không được thông minh cho lắm?"
Hách Liên Dung nhướng mày, ra hiệu cho Kinh Trập nói tiếp.
"Ta không biết Tiên đế là người thế nào, nhưng ông ta phái cả Vô Ưu đến Bắc Phòng, chính là để che giấu bí mật, thậm chí thanh trừng cả những kẻ dám dò xét Bắc Phòng... Điều đó có nghĩa là, Tiên đế thực ra cũng không hề muốn bí mật này bị phơi bày."
Kinh Trập nói đến đây, giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo.
Mỗi khi nhớ lại những việc Tiên đế đã làm, Kinh Trập khó nén được cơn giận.
"Cho dù ông ta ép huynh giết Từ Thánh Thái hậu, nhưng khi ấy huynh chỉ là một đứa trẻ," Kinh Trập vừa nói vừa chạm tay lên gương mặt Hách Liên Dung, "Chuyện hạ độc này nếu thực sự vỡ lở, Tiên đế cũng không thoát khỏi liên can."
Dẫu có ngàn vạn cách để chối bỏ, nhưng chỉ cần một ngọn lửa nghi ngờ được nhen nhóm, những lời đồn đoán sẽ không ngừng lan xa, làm ô uế thanh danh.
Tiên đế chưa bàn đến cái khác, nhưng lại là kẻ cực kỳ trọng danh tiếng.
Chuyện như vậy, ông ta chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Đám ám vệ này liên thủ với Thái hậu, tung ra bí mật có thể giáng đòn nặng nề vào Hách Liên Dung, nhưng lại không nghĩ tới việc này chưa chắc đã là điều Tiên đế mong muốn.
Một khi bị vạch trần, Tiên đế cũng sẽ thân bại danh liệt.
Hách Liên Dung không nói gì, chỉ nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay Kinh Trập, ý cười nơi đáy mắt dường như xác nhận lời cậu nói.
Người đàn ông này dạo gần đây cười ngày càng nhiều.
Kinh Trập vô thức nghĩ.
Hách Liên Dung vốn dĩ sinh ra đã cực đẹp, mày mắt này, sống mũi này, đôi môi này... Vừa nghĩ, ngón tay Kinh Trập vừa lướt qua những nơi đó, hoàn toàn không chút tì vết, sao lại có thể đẹp đến thế chứ?
Cậu s* s**ng một hồi lâu mới nhớ ra chủ đề bọn họ đang nói dở, ho khan một tiếng, lái câu chuyện quay lại: "Cho nên... vừa rồi huynh tra khảo được gì?"
"Bọn chúng là ám vệ bên cạnh Tiên đế, ít nhiều cũng đoán ra được Tiên đế là do ta giết. Liên kết với Thái hậu, thông đồng với phiên vương, cũng chỉ đến thế mà thôi." Vẻ mặt Hách Liên Dung hờ hững, như thể đang nói chuyện thường ngày, "Là kẻ nào, tra một chút là biết ngay."
Kinh Trập ấn vai Hách Liên Dung, không khỏi cảm thán: "Lúc huynh mới đăng cơ bọn chúng không ra tay, sao lại có thể nghĩ rằng khi huynh đã an tọa ngai vàng lâu như vậy rồi, còn có thể kéo huynh xuống được chứ?"
Hách Liên Dung nở nụ cười kỳ quái: "Ta quả thực đã từng cho bọn chúng cơ hội này."
Kinh Trập chợt nhớ đến cổ độc trên người hắn.
Nếu không gặp gỡ, Hách Liên Dung hoặc là như hệ thống nói, chết trong biển lửa, hoặc là sẽ bị cổ độc hành hạ đến chết. Cho dù có Tông Nguyên Tín ở đó thì cũng hoàn toàn vô phương cứu chữa.
Y thuật của Tông Nguyên Tín có cao siêu đến đâu thì chung quy cũng không phải là trùng vu, chuyện cổ độc, nếu không phải trong cung xảy ra hai kiếp nạn này, thì căn bản sẽ chẳng ai liên tưởng đến nó.
Kinh Trập thở dài, bước qua ngồi lên đùi Hách Liên Dung, ôm lấy vai hắn, hôn lên má người đàn ông.
"Không tuân theo lời dặn của đại phu, cứ chạy lung tung, ba ngày tới huynh bị cấm túc."
Hách Liên Dung đỡ eo Kinh Trập: "Là kẻ nào tự mình chạy ra ngoài tiêu dao khoái hoạt?"
Kinh Trập nhướng mày: "Ta chẳng qua chỉ đến Nguyệt Minh Lâu ngồi một lát, lẽ nào đám người đi theo ta không bẩm báo với huynh?"
Cậu mới không tin đâu.
Ngón tay Hách Liên Dung v**t v* da thịt nơi eo Kinh Trập, rũ mắt xuống, nhàn nhạt hỏi: "Mưu Quế Minh trông có đẹp không?"
Sao hắn biết... Ồ, Kinh Trập bảo Thạch Lê đi tra Mưu Quế Minh, cũng tương đương với việc phơi bày trước mặt Hách Liên Dung.
Kinh Trập thành thật trả lời: "Trông đẹp."
Mưu Quế Minh nếu trông không đẹp, cũng chẳng thể khéo léo đưa đẩy, giao thiệp rộng rãi như vậy.
Lúc ở Nguyệt Minh Lâu, Kinh Trập nói chuyện với tiểu nhị, hỏi thăm trong kinh thành này có những nhân vật phong lưu nào. Tiểu nhị bấm đốt ngón tay kể lể một hồi, trong đó người được nhắc đến nhiều nhất chính là Mưu Quế Minh này.
Mưu Quế Minh đến từ Giang Nam, tướng mạo phong lưu phóng khoáng, tú mỹ xinh đẹp, tài tình lại cao, thích uống rượu mua vui, thường xuyên tham gia các loại yến tiệc, qua lại toàn là quan lại quyền quý, lại còn là Tiến sĩ khoa thi năm ngoái. Một nam tử tuổi tác vừa vặn, chưa cưới vợ như vậy, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Kinh Trập ở Nguyệt Minh Lâu cũng đã nhìn thấy Mưu Quế Minh. Quả đúng như lời tiểu nhị nói, là một kẻ phong lưu tuấn mỹ.
Nghe xong lời Kinh Trập, Hách Liên Dung vẫn mặt không đổi sắc, nhưng cậu lờ mờ cảm nhận được áp suất quanh người nam nhân trầm xuống vài phần.
Kinh Trập không nhịn được cười, mắt cong cong: "Không biết tại sao, hình như huynh luôn rất để ý đến những người có dung mạo đẹp đẽ?"
Nghĩ đến bệnh cũ của mình, cậu cũng có chút ngại ngùng.
"Tuy ta thích mỹ nhân xinh đẹp, nhưng người đời ai mà chẳng thích thưởng thức cái đẹp?" Kinh Trập ghé vào vai Hách Liên Dung, cọ cọ cổ hắn, "Chỉ là thưởng thức thôi, không phải gặp ai cũng yêu đâu."
Nói đến câu cuối, tay Kinh Trập bám vào cánh tay hắn siết chặt hơn một chút, dường như cảm thấy nói ra lời này có phần quá mức thẳng thừng.
Thế nhưng, Hách Liên Dung quay đầu lại, giữ chặt gáy Kinh Trập hôn lên môi cậu, đó là chuyện ngoài dự liệu.
Người đàn ông gần đây hôn môi Kinh Trập không còn hung tàn như trước, ít nhất đã học được cách l**m m*t, đầu lưỡi lướt qua phần thịt mềm trong khoang miệng, mang theo cảm giác ngứa ngáy sau khi ma sát. Hai người hôn đến khó lòng tách rời, phát ra tiếng nước dính dấp ám muội.
Một lúc sau, Kinh Trập mới liều mạng đẩy vai Hách Liên Dung ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng. Cậu theo bản năng muốn đứng dậy, lại bị Hách Liên Dung bóp chặt eo, căn bản không thoát được.
"Huynh... ta..."
Kinh Trập ngửa đầu, để lộ đôi mắt ướt át.
Hồi lâu sau cậu mới bình tĩnh lại, cúi đầu trừng mắt nhìn Hách Liên Dung. Hai người bọn họ vừa rồi suýt chút nữa thì cướp cò. Trong lúc nước sôi lửa bỏng này, nếu thật sự lăn giường, Tông Nguyên Tín chắc chắn sẽ tức đến nhảy dựng lên.
Một giọt tinh mười giọt máu, lúc này nhất định không được phá giới.
Hách Liên Dung đầy ẩn ý nói: "Ta không thể, nhưng em thì có thể."
Kinh Trập cười như không cười: "Đa tạ, không cần."
Tên này không biết có phải nhịn lâu quá nên thành b**n th** rồi không, lần nào cũng bảo là giúp Kinh Trập giải tỏa, thực chất là bày đủ trò để giày vò cậu.
Kinh Trập cũng chẳng biết rốt cuộc là người đàn ông đang hầu hạ mình, hay mình thành món đồ chơi của người đàn ông, bị lật qua lật lại vắt kiệt.
Nếu cứ theo cách chơi của Hách Liên Dung, có ngày Kinh Trập sẽ tinh tẫn nhân vong mất!
Hách Liên Dung dường như nhìn ra sự lo ngại của Kinh Trập, ghé sát tai cậu thì thầm: "Ta cũng có thể khiến em không b*n r* mà vẫn sung sướng như thường."
Kinh Trập dao động trong thoáng chốc, sau đó tự tát mạnh vào lòng mình một cái.
Dao động cái khỉ gì?
Nếu cậu thực sự nghe lời Hách Liên Dung, đảm bảo sẽ bán đứng cả bản thân mình.
Tên đàn ông này b**n th** vô cùng, chỉ thích nhìn bộ dạng cậu giãy giụa trong d*c v*ng, cái thói h*m m**n kiểm soát vặn vẹo này đúng là đi đâu cũng không đổi.
...
Ngày xuân chưa qua, phủ Định Quốc Công đã náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Ngoại trừ Trần Thiếu Khang ngơ ngác và mừng như điên, những người khác đều hoảng loạn bất an.
Bọn họ vạn lần không ngờ tới, trong đợt điều lệnh triều đình ban xuống hôm nay, lại có cả tên của Trần Thiếu Khang.
Hơn nữa hướng điều động của hắn, lại chính là nơi mà bọn họ không muốn hắn đi nhất.
Trần Thiếu Khang không ngờ rằng, khổ sở chờ đợi mấy năm, còn chưa kịp dùng sức, hắn đã nhận được niềm vui bất ngờ này. Những người còn lại trong phủ, ai nấy đều phản đối kịch liệt, lão phu nhân suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Trần Chính Khang nhìn bộ dạng cười không khép được miệng của Trần Thiếu Khang, nắm lấy vai hắn hỏi: "Thiếu Khang, đệ rốt cuộc đã làm cái gì?"
Trần Thiếu Khang thu lại nụ cười, bất đắc dĩ nhìn đại ca thế tử: "Ca, huynh nói gì vậy? Đệ mà có bản lĩnh đó thì đã chẳng bị nhốt ở kinh thành lâu như thế?"
Định Quốc Công Trần Đông Tuấn tức đến đau cả tim gan, ôm ngực nói: "Con không có? Vậy kẻ trước đó suýt chút nữa trốn khỏi kinh thành không phải con thì là ai?"
Trần Thiếu Khang: "Thì lần đó có thành đâu."
Trần Đông Tuấn trừng mắt nhìn hắn. Thế tử cũng rất đau đầu, nhưng vẫn quay sang an ủi Định Quốc Công: "Phụ thân, chuyện này đã định, điều lệnh ban xuống không thể sửa đổi. Nếu thực sự phải đưa Thiếu Khang đi, thì nhân cơ hội này, vẫn có thể lo lót một chút."
Trần Đông Tuấn bình tĩnh lại: "Con nói phải." Dù là tòng quân, nhưng rốt cuộc là làm quan văn hay võ chức, chuyện này còn có thể bàn bạc.
Sắc mặt Trần Thiếu Khang khẽ biến: "Phụ thân, đại ca, hai người định làm gì?"
Trần Đông Tuấn trừng mắt nhìn hắn, nghiêm giọng quát: "Trước khi bọn ta trở về, đừng hòng bước ra khỏi Định Quốc Công phủ nửa bước!"
Ông ta tức giận phất tay áo bỏ đi, Trần Chính Khang chỉ kịp dặn dò đệ đệ vài câu rồi vội vàng chạy theo Định Quốc Công. Nhìn thấy cha và anh trai rời đi, niềm vui sướng ban nãy của Trần Thiếu Khang vơi đi không ít.
"Lang quân hà tất phải cố chấp như vậy? Với gia sản của phủ, cho dù cả đời này không ra chiến trường thì cũng cơm áo không lo." Thư Mặc tiến lên, than thở, "Lão phu nhân và phu nhân hiện giờ đang lấy nước mắt rửa mặt kia kìa."
Trần Thiếu Khang cứ nghĩ đến chuyện này là thấy tắc nghẹn trong lòng, hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
"Dưới gối phụ thân, dù không có ta thì vẫn còn đại ca. Ta không thể tranh giành gia sản với đại ca, nhưng ta cũng biết, đại ca thương ta bảo vệ ta, cả đời này sẽ không để ta thiếu ăn thiếu mặc, nhưng ta sao có thể cả đời dựa dẫm vào người khác?"
Trong lòng Trần Thiếu Khang cũng đang nén một ngọn lửa.
Định Quốc Công phủ là của Trần Chính Khang, hắn sẽ không tranh giành với huynh trưởng, nhưng hắn cũng muốn dựa vào chính mình gây dựng một phần sự nghiệp.
Trần Thiếu Khang tuy thông thạo văn chương, nhưng không phải người giỏi thi cử, trái lại ở phương diện tập võ lại có vài phần thiên phú. Bất kể là đao thương hay côn pháp, cầm vào là biết dùng, Định Quốc Công cũng bảo hắn thừa hưởng thiên phú của tổ phụ nên mới có thân thủ như vậy. Đã có bản lĩnh nhường ấy, thì muốn vì bản thân mà liều một phen cũng đâu phải lỗi lầm gì lớn.
Nếu bắt hắn phải chôn chân ở kinh thành mấy chục năm, Trần Thiếu Khang chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng đó thôi đã thấy tuyệt vọng.
Đến tối, khi Định Quốc Công và thế tử trở về, sắc mặt tuy khó coi nhưng đã không còn cơn thịnh nộ như ban sáng.
Chuyện của Trần Thiếu Khang đã thành ván đóng thuyền, không thể thay đổi. Có điều Định Quốc Công vẫn tìm những mối quan hệ cũ, đưa Trần Thiếu Khang vào một vị trí tương đối an toàn.
Trần Thiếu Khang không có ý kiến gì về việc này. Dưới sự công kích bằng nước mắt liên miên của lão phu nhân và phu nhân, hắn cảm thấy mình có thể đi được đã là tốt lắm rồi, so với kế hoạch trước đó thì tốt hơn nhiều.
Có điều...
Bây giờ hắn đi như vậy, nảy sinh hai vấn đề.
Trần Thiếu Khang trước đó vừa cho người đi Đồng Châu, quả thực đã tìm thấy Sầm Lương ở Phủ Thành. Sầm Lương và Liễu thị đang tạm trú tại tiêu cục Trương gia, hình như là người quen cũ của tiêu cục đó.
Tìm được người rồi thì dễ xử lý hơn nhiều.
Trần Thiếu Khang dù rời đi cũng có thể sai người âm thầm chăm sóc bọn họ.
Nhưng vấn đề còn lại là, mấy hôm trước Trần Thiếu Khang không chặn được Sầm Văn Kinh trước Nguyệt Minh Lâu, giờ hắn sắp phải đi, lần tới gặp lại không biết là khi nào.
Trần Thiếu Khang chắc chắn không thể báo chuyện này cho Sầm Văn Kinh trước khi rời kinh, cũng không biết bao giờ mới quay lại kinh thành, chẳng lẽ phải nói với Liễu thị và Sầm Lương?
Suy ngẫm giây lát, Trần Thiếu Khang vẫn lắc đầu.
Chuyện này nếu giao cho Sầm Văn Kinh, cậu có lòng đi tra xét, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với hai nữ tử yếu đuối là Liễu thị và Sầm Lương. Thêm vào đó, Trần Thiếu Khang luôn có một cảm giác mơ hồ, dường như sâu trong ý thức luôn cảnh báo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
Cảm giác như làm sai điều gì đó sẽ gặp họa sát thân.
Cảm giác kỳ quái này khiến Trần Thiếu Khang tự dưng không dám làm bừa.
Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khang lại thấy buồn cười. Hắn hiện tại đâu phải đang ở trên sa trường, chẳng qua là vì cô nương mình thích mà điều tra chuyện nhà người ta, sao có thể rước họa vào thân được?
Nghĩ vậy, Trần Thiếu Khang lắc đầu, quyết định bắt tay vào làm.
Dù là bên phía Sầm Lương hay bên phía Sầm Văn Kinh, hắn đều phải chuẩn bị đầy đủ. Tranh thủ trước khi rời khỏi kinh thành, Trần Thiếu Khang phải lo liệu cho xong.
Phía Sầm Lương thì không cần nói, Trần Thiếu Khang đã tốn không ít thời gian sắp xếp. Còn phía Sầm Văn Kinh, Trần Thiếu Khang đích thân đi một chuyến đến Dung phủ.
Phải rồi, nơi Sầm Văn Kinh dừng chân khi xuất cung là Dung phủ, chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ.
Trần Thiếu Khang vốn định để lại một bức thư cho Sầm Văn Kinh. Thư này do hắn đích thân mang tới, đợi khi Sầm Văn Kinh xuất cung đến Dung phủ nghỉ chân thì chắc sẽ nhận được.
Nào ngờ, Trần Thiếu Khang đập cửa Dung phủ hồi lâu vẫn không thấy ai ra.
Ngay cả thư đồng đi theo sau cũng khuyên mấy câu, có lẽ người không có ở đây.
Kỳ lạ, chẳng lẽ lúc Sầm Văn Kinh không ở đây, trong phủ này không có lấy một người trông coi sao? Hay là bọn họ tra sai rồi? Sầm Văn Kinh vốn không sống ở Dung phủ?
Trần Thiếu Khang cau mày. Lúc rời đi, túi thơm bên hông bị rơi, khi hắn cúi xuống nhặt thì phong thư trong ngực cũng rơi ra theo.
Hắn thuận tay định nhặt lên thì thấy một con chó trắng lao vút tới, làm Trần Thiếu Khang giật nảy mình. Động tác của hắn hơi khựng lại, con chó trắng nhỏ liền cúi đầu ngoạm lấy phong thư, vẫy đuôi chạy mất.
... Hả?
Hành động của Trần Thiếu Khang nhanh hơn suy nghĩ, khi con chó nhỏ cướp mất phong thư, hắn sải bước đuổi theo. Con chó nhỏ kia tuy chạy nhanh, nhưng Trần Thiếu Khang vốn thân thủ nhanh nhẹn, lại là con nhà võ, suýt chút nữa là tóm được nó.
Nói là suýt chút nữa, bởi vì con chó trắng nhỏ này thấy tình hình không ổn, vẫy đuôi lách người một cái, đâm sầm vào tường.
Cảnh tượng này dọa Trần Thiếu Khang ngẩn người, tưởng con chó này tự tìm đường chết, nào ngờ chỉ trong một cái chớp mắt, con chó đã biến mất!
Trần Thiếu Khang ngồi xổm xuống mới phát hiện, dưới chân tường này có một cái lỗ chó lõm vào, con chó ban nãy chính là chui qua đường này.
Hắn bất lực ngẩng đầu quan sát bức tường.
Đây... là bên trong Dung phủ?
Trần Thiếu Khang có chút đau đầu, nội dung trong thư thật sự không thể để mất. Nếu bị người khác nhìn thấy, nói không chừng sẽ hỏng việc.
Trong thư hắn viết tuy không đủ chi tiết, nhưng cũng nhắc đến nơi ở hiện tại của Liễu thị và Sầm Lương. Nếu bị người nào khác ngoài Sầm Văn Kinh đọc được, khó tránh khỏi việc họ tìm đến tận cửa.
Lòng người khó lường, nếu khống chế được người nhà của Sầm Văn Kinh, ai biết sẽ trục lợi được bao nhiêu thứ?
Trần Thiếu Khang không dám cam đoan họ chắc chắn là người nhà của Sầm Văn Kinh, nhưng nếu vô cớ làm lộ tung tích của họ thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Khổ nỗi con chó này chui vào trong rồi còn đắc ý sủa gâu gâu, đúng là con chó hư.
Cũng may đây là bên trong Dung phủ.
Trần Thiếu Khang suy tính một lát rồi chống gối đứng dậy. Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một phong thư, rơi trong Dung phủ vẫn tốt hơn rơi ở chỗ khác. Hắn về viết lại, muốn bao nhiêu mà chẳng có.
Nghĩ đến đây, hắn bèn dẫn người rời đi trước.
Bên trong Dung phủ, Vu quản sự tìm thấy con chó nhỏ đang đào hố, nó đang phấn khích vẫy đuôi tíu tít, chẳng biết đang vui vẻ cái gì.
Vừa thấy Vu quản sự, con chó nhỏ liền cực kỳ lanh trí nằm đè lên cái hố, nhất quyết không cho Vu quản sự nhìn.
Vu quản sự: "Ta mới tắm cho ngươi xong mà!" Lại chui rúc ở đâu mà bẩn thỉu thế này?
Con chó này ranh mãnh lắm, coi Dung phủ như nhà mình, cả ngày thảnh thơi vô cùng, thi thoảng còn chui lỗ chó trốn ra ngoài chơi.
Vu quản sự ngồi xổm xuống, gãi gãi cằm con chó.
Con chó nhỏ được v**t v* sướng rơn, đuôi vẫy càng tít, bụi đất bay mù mịt khiến Vu quản sự ho khan mấy tiếng, mặt mũi cũng lấm lem tro bụi.
Trần Thiếu Khang người này nhạy bén, lại rất kiên trì, năm lần bảy lượt tìm cách tiếp cận Sầm Văn Kinh, đã chạm đến giới hạn của Cảnh Nguyên Đế.
Cảnh Nguyên Đế tới nay còn dung tha cho cái mạng của hắn, quả thực là kỳ tích, nhưng kỳ tích có một không có hai. Hành động tìm đến tận cửa Dung phủ hôm nay của Trần Thiếu Khang, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Vu quản sự cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đuôi chó, lẩm bẩm một mình: "Nếu người của Định Quốc Công phủ có thể hiểu ra thì tốt biết mấy."
Bằng không, kẻ chết đâu chỉ có mỗi m*nh tr*n Thiếu Khang.
Trần Thiếu Khang một lòng canh cánh chuyện của Sầm Văn Kinh vừa về đến Định Quốc Công phủ, liền phát hiện cha và anh trai đều đang đợi mình ở nhà.
Trần Chính Khang hỏi: "Đệ đi đâu về?"
Trần Thiếu Khang theo bản năng không muốn để người nhà biết mình đang làm gì, chỉ trả lời lấp l**m: "Đệ đến Nguyệt Minh Lâu ngồi một lát, trước khi về có hàn huyên với mấy người bạn cũ."
Kỳ lạ là, sau khi hắn nói xong, Trần Chính Khang chỉ đăm đăm nhìn hắn, thế mà không hỏi thêm câu nào, cứ vậy mà bỏ qua cho hắn.
Lúc Trần Thiếu Khang rời khỏi thư phòng, người vẫn còn ngơ ngác, thế là xong rồi sao?
Phụ thân thậm chí còn chẳng hỏi một câu.
Đợi Trần Thiếu Khang đi khỏi, Trần Chính Khang mới quay sang nói với Trần Đông Tuấn: "Phụ thân, lập tức tống cổ nó đi." Trần Thiếu Khang đang nói dối bọn họ, hôm nay hắn căn bản không đến Nguyệt Minh Lâu, mà là đến Dung phủ!
Hai người vốn dĩ còn đang lo lắng chuyện Trần Thiếu Khang phải rời kinh, nay thái độ lại thay đổi một trời một vực, hận không thể tống cổ Trần Thiếu Khang đi ngay lập tức.
Hôm nay Trần Chính Khang có việc ra ngoài, gặp gỡ vài người bạn, trong lúc cười nói, bỗng nhiên có người hạ giọng hỏi thăm Trần Chính Khang, rằng ấu đệ trong nhà hắn có phải biết rất nhiều chuyện về Sầm Văn Kinh kia không?
Việc liên quan đến Trần Thiếu Khang, Trần Chính Khang tự nhiên cảnh giác, bèn chối là không có.
Người bạn kia lấy làm lạ, bảo rằng có người nhìn thấy Trần Thiếu Khang cứ đi nghe ngóng khắp nơi, còn tưởng hắn biết rõ tường tận.
Trần Chính Khang nghe vậy thì tim đập như trống dồn, nhưng ngoài mặt vẫn trầm ổn đuổi khéo người kia đi. Đợi đến khi về nhà, y lập tức triệu tập người hầu bên cạnh Trần Thiếu Khang, bắt khai báo rành mạch mọi hành tung gần đây của hắn.
Trần Thiếu Khang điều tra người, tuy không hoàn toàn dùng người trong phủ, nhưng dù vậy, mọi chuyện cũng đã lộ ra manh mối rõ ràng.
Trần Thiếu Khang quả thực đang ngầm điều tra chuyện của Sầm Văn Kinh.
Trần Chính Khang hít một ngụm khí lạnh, nhận ra điều bất ổn.
Chuyện Trần Thiếu Khang tòng quân là bất thường, lời đồn đại này cũng bất thường, y mông lung cảm nhận được sự nguy hiểm.
"Phụ thân, ngay trong đêm nay phải đưa Thiếu Khang ra khỏi thành." Trần Chính Khang quả quyết nói, "Không thể đợi thêm được nữa."
Trần Đông Tuấn tuy không có linh cảm như Trần Chính Khang, nhưng ông ta lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, đối với nhiều việc đều có cái nhìn độc đáo riêng.
Nghe Trần Chính Khang nói vậy, giọng ông ta trở nên u ám: "Đây có lẽ, là sự cảnh cáo của bệ hạ."
Cứ đâm đầu vào chuyện của Sầm Văn Kinh, chắc chắn là đã mạo phạm đến bệ hạ.
Chỉ là trước đó bọn họ ngu muội, thế mà lại không nhìn ra, còn để mặc cho hôm nay Trần Thiếu Khang lại chạy đến Dung phủ. Vừa nghĩ đến chuyện này, cả hai người đều toát mồ hôi lạnh.
Trần Đông Tuấn: "Chính Khang, con đi cùng Thiếu Khang, chòng chọc vào nó, trước khi trời tối bắt buộc phải khởi hành."
Trần Chính Khang gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Không có y áp giải dọc đường, nói không chừng Thiếu Khang trên đường đi còn giở trò.
Trần Thiếu Khang vạn lần không ngờ tới, hành vi lén lút của mình lại bị cha và anh phát hiện, nhất thời ngay cả cửa phủ cũng không bước ra nổi.
Trong lúc lo âu, hắn chỉ đành tự an ủi bản thân, cũng may là khi lo liệu chuyện của Sầm Lương, Trần Thiếu Khang xuất phát từ sự cẩn trọng nên không dùng người của phủ mình, ít nhất sẽ không để hai người họ lọt vào mắt của cha và anh.
Người thân của Định Quốc Công phủ đều đối xử với Trần Thiếu Khang rất tốt, nhưng không có nghĩa là họ cũng đối tốt với người ngoài như vậy.
Trần Thiếu Khang chính vì hiểu rõ điều đó nên mới không muốn để Sầm Lương tiếp xúc với họ.
Sau khi phản kháng vô hiệu, ngay trong ngày hôm đó Trần Thiếu Khang đã bị tống ra khỏi kinh thành, bỏ lại tất cả mọi thứ trong hoàng thành ở sau lưng.
Bao gồm cả bức thư kia.
Móng vuốt chó nhỏ múa may, giẫm lên cái hố đi qua đi lại đầy vui vẻ. Dưới gốc cây có một cái hố không lớn cũng không nhỏ, nằm lọt thỏm ngay dưới rễ cây.
Bông cỏ, khúc xương, chuỗi hạt... đủ thứ linh ta linh tinh được chất đống ở trong đó.
Đúng, dĩ nhiên, bao gồm cả bức thư kia nữa.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến tháng Tư. Cảnh Nguyên Đế đã sớm "hồi triều", mọi việc thuận buồm xuôi gió, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong Càn Minh Cung, mùi thuốc ngày một nhạt dần.
Ngày Cảnh Nguyên Đế hoàn toàn bình phục, người phấn khích nhất không phải là Kinh Trập, mà là Tông Nguyên Tín, y vui đến mức nhào lộn một vòng tại chỗ.
Y phấn khích tóm được ai là ôm người đó, ngay cả Thạch Lê cũng không kịp thoát khỏi ma trảo, mặt đơ ra để cho y ôm mấy cái. Đợi đến khi Tông Nguyên Tín định lao về phía Kinh Trập, cậu lẳng lặng bước vài bước về phía Cảnh Nguyên Đế.
Động tác hưng phấn của Tông Nguyên Tín cứng đờ, không dám mạo phạm.
Dù vậy, niềm vui sướng của Tông Nguyên Tín có thể tưởng tượng được. Y đến kinh thành, tuy nói là lánh nạn, nhưng có thể ở lại lâu như vậy cũng là vì kịch độc trên người Cảnh Nguyên Đế. Một ngày kia thế mà thực sự giải được, y có phấn khích đến điên cuồng cũng không quá đáng.
Tông Nguyên Tín cười lớn đi ra ngoài, cũng chẳng biết y định đi tìm ai.
Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân trông cũng vui mừng khôn xiết. Ninh Hoành Nho đứng bên cạnh, không kìm được rơi vài giọt nước mắt, đang lén lút lau đi.
Hôm nay là lần đầu tiên Kinh Trập nhìn thấy Thạch Lệ Quân, là một người phụ nữ không tính là quá xinh đẹp nhưng lại rất có phong vận. Khi nàng cười lên trông rất ôn hòa, chẳng hề liên quan chút nào đến sự máu tanh tàn khốc.
"Bệ hạ, long thể của ngài cuối cùng cũng đại an, trong lòng nô tài thật sự quá vui mừng." Giọng Ninh Hoành Nho hơi nghẹn lại, "Ngài sau này, nhất định phải bảo trọng."
Thạch Lệ Quân nói: "Bệ hạ đương nhiên sẽ vạn phúc kim an, ngươi mau lau nước mắt đi."
Hách Liên Dung mặt không cảm xúc, hắn chỉ đưa tay về phía Kinh Trập. Phản ứng này so với những người khác, có vẻ quá mức lạnh nhạt.
Kinh Trập từ từ bước tới, bị người đàn ông nắm lấy cổ tay kéo giật lại, hai người dựa sát vào nhau, gần như là ghé tai nói chuyện.
"Huynh làm sao mà không vui?"
"Không có."
Kinh Trập nheo mắt: "Còn nói không có?"
Hách Liên Dung bây giờ nếu mà vui, trong đáy mắt ít nhiều cũng phải có chút ý cười. Đằng này đừng nói là ý cười, trông chẳng khác gì ngày thường là mấy.
... Có lẽ là, hắn căn bản không để tâm?
Kinh Trập vừa nghĩ đến tiền án tiền sự của Hách Liên Dung thì không khỏi treo tim lên, chẳng màng đến tư thế ám muội của hai người hiện tại, thấp giọng cảnh cáo: "Huynh mà còn muốn làm cái gì nữa..."
Xúc cảm ướt nóng bên vành tai khiến Kinh Trập kinh hãi suýt chút nữa nuốt mất lưỡi, sặc một cái rõ mạnh. Cậu đẩy mạnh Hách Liên Dung ra, lùi lại vài bước. Điên rồi sao? Ở đây có bao nhiêu là người!
Hách Liên Dung thế mà còn mặt mũi cười với Kinh Trập. Vừa rồi nói đến chuyện sống chết hắn không cười, giờ hắn lại cười.
Khi hắn cười lên, tầng tầng lớp lớp hàn ý như băng tuyết tan chảy. Trong tiếng băng vỡ ầm ầm ấy, cậu nghe thấy giọng nói bình thản mang theo ý cười của người đàn ông:
"Ta quả thực, có chuyện muốn làm."
Ánh mắt cố chấp, nóng rực nhìn chằm chằm Kinh Trập, sự sắc bén như bị l*t tr*n ấy đâm vào cậu khiến sống lưng lạnh toát.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hách Liên Dung.
Hắn quả thực muốn "làm" chút gì đó.
Ho khan một tiếng, thân thể Kinh Trập khẽ run lên. Ninh Hoành Nho đã dẫn những người khác cáo lui, bọn họ nối đuôi nhau đi ra thật nhẹ nhàng, để lại mình cậu ngơ ngác.
Vừa nghĩ đến việc ban nãy hai người họ bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, Kinh Trập vừa thẹn vừa giận. Dù Hách Liên Dung đã đi đến trước mặt, cậu vẫn đập một cái hất tay hắn ra, hung dữ nói: "Huynh muốn làm gì?"
Hách Liên Dung than nhẹ: "Da mặt vẫn mỏng như thế."
Kinh Trập không nhịn được đá hắn một cước. Chỉ có kẻ từ nhỏ đã được người ta hầu hạ quen thói mới có thể không biết xấu hổ mà phơi bày những chuyện này ra như vậy.
Cậu nghĩ lại, hiện giờ đi theo bên cạnh Hách Liên Dung, chẳng phải cũng y hệt sao? Bất kể đi đứng nằm ngồi, nhất định đều sẽ có người dõi theo từng cử chỉ hành động.
Hách Liên Dung xưa nay luôn biết nắm bắt cơ hội, Kinh Trập chỉ lơ đễnh trong tích tắc, hắn đã bế thốc Kinh Trập lên ngang hông. Tư thế đó thật giống như đang vác bao tải, Kinh Trập bị thúc vào bụng hơi buồn nôn, nhưng lại càng muốn cười hơn.
"Huynh học đâu ra cái tư thế này thế hả? Lẽ nào học thổ phỉ cướp vợ về trại? Vác vai kiểu này cơ đấy."
Cậu nói được vài câu thì nhận ra nơi bọn họ đang đi tới là đâu, lập tức hoảng loạn, không nhịn được cào mạnh vào vai Hách Liên Dung: "Đang ban ngày ban mặt, huynh muốn làm gì?"
Hách Liên Dung vốn ít nói, ở bên cạnh Kinh Trập mới nói nhiều hơn chút. Khi hắn không thích nói, thì cứ như hũ nút, lại còn lạnh lùng chết người.
Khi Kinh Trập được đặt xuống giường ngủ, vừa chạm vào chăn nệm cậu đã theo bản năng lăn vào bên trong. Chỉ mới nhúc nhích được hai cái đã phát hiện không ổn. Chỗ này mà trốn vào trong góc, thì dù muốn chạy cũng chẳng có đường mà chạy.
Cậu quyết đoán, nhắm chuẩn khe hở.
Chân vừa thò xuống giường đã bị một bàn tay tóm chặt lấy bắp chân. Lực tay cực lớn, gần như có thể bóp gãy xương cốt Kinh Trập, đau đến mức cậu rên khẽ một tiếng. Lực đạo kia theo đó nhẹ đi một chút, nhưng vẫn giam cầm chặt chẽ thớ thịt ở chân, không cho cậu thoát thân.
"Kinh Trập, đi đâu?"
Mấy chữ thanh thanh lãnh lãnh khiến Kinh Trập mông lung run rẩy, có một cảm giác kỳ quái khiến cậu càng muốn vùng vẫy bỏ chạy.
"Huynh, có phải là, hơi bị..."
Lời Kinh Trập còn chưa nói hết, ánh mắt vô tình liếc nửa người dưới của Hách Liên Dung, lập tức nghẹn họng trân trối không nói nên lời.
Nói đúng ra thì người đàn ông vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khí thế lạnh lẽo đó và d*c v*ng đang bùng cháy nơi đáy mắt lại hoàn toàn trái ngược nhau. Hắn như đang nhìn chằm chằm vào con mồi ngon miệng, mà động tác cơ thể đè ép tới cũng như gông xiềng sắt thép, khiến người ta hoàn toàn không thể cử động.
Càng đến gần, càng mang theo một loại ám chỉ nào đó.
"Huynh thế này, không phải, Hách Liên Dung, bây giờ vẫn là ban ngày!"
*Đoạn trong [] là đoạn đã bị xóa ở bản chỉnh sửa, mình edit lại từ bản convert nha.
[Lời Kinh Trập còn chưa nói hết, ánh mắt vô tình liếc nửa người dưới của Hách Liên Dung, lập tức nghẹn họng trân trối không nói nên lời.
...Không phải, cái thứ đó?
Không đúng, đây có phải lúc để nghĩ đến chuyện này không hả?
Kinh Trập tự cho mình một cái tát thật mạnh trong lòng, cố gắng tỉnh táo lại. Cái giữa thanh thiên bạch nhật này, Hách Liên Dung làm sao lại ph*t t*nh cơ chứ!
"Huynh thế này, không phải, Hách Liên Dung, bây giờ vẫn là ban ngày!"]
Kinh Trập suýt chút nữa cắn phải lưỡi mới rặn ra được câu này, nói năng lắp bắp, chẳng còn chút khí thế chất vấn nào.
Hách Liên Dung lạnh nhạt nói: "Thì sao?"
Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh. Xác định Kinh Trập tạm thời không chạy được, hắn lúc này mới ung dung thong thả cởi y phục của mình.
Trang phục Hoàng đế mặc tự nhiên dày nặng, từng lớp từng lớp được cởi bỏ, giống như một trân phẩm quý giá đang phơi bày phần bên trong đẹp đẽ trước mặt Kinh Trập. Dù Kinh Trập có muốn chạy đến đâu, nhất thời cũng không khỏi bị mê hoặc, đánh mất tiên cơ.
Đợi đến khi cậu giật mình hoàn hồn, nhận ra sự mê loạn của bản thân, thì Hách Liên Dung đã cúi đầu xuống, cắn lấy môi Kinh Trập.
Là cắn, là gặm nhấm, chứ không phải hôn.
Động tác thô lỗ thô bạo ấy hoàn toàn khác với nụ hôn thân mật trước đó, tràn ngập d*c v*ng.
Con dã thú này gần như cắn sưng cả môi lưỡi Kinh Trập, lúc này mới ghé vào tai cậu trầm thấp nói: "Kinh Trập, từ khi ta quen biết em, ta mỗi ngày mỗi đêm, đều muốn làm như thế này."
Giọng nói trầm thấp, mang theo tiếng th* d*c luồn vào tai Kinh Trập, k*ch th*ch khiến cậu rùng mình một cái.
Dường như có một dòng điện chạy loạn trong cơ thể cậu, ngay cả thân thể vốn đang yên ắng dường như cũng bị câu nói kia kích hoạt.
Thực ra Hách Liên Dung chưa làm gì cả, nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu tự động run rẩy.
Như thể nó ghi nhớ mùi vị ngọt ngào đó.
... Chuyện này là sao?
Kinh Trập không hiểu ra làm sao, cậu nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông, nhưng lại kinh hoàng phát hiện ra động tác của mình mềm nhũn vô lực.
Kỳ lạ, cậu thực sự muốn đẩy Hách Liên Dung ra, không phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng tại sao cơ thể lại phản ứng như vậy? Cứ như thể ý thức và thân thể cậu đã hoàn toàn tách biệt...
Cậu rõ ràng muốn tránh xa Hách Liên Dung, nhưng cơ thể lại khao khát đến gần.
Phản ứng trái ngược hoàn toàn này khiến Kinh Trập có chút hoang mang. Ngay sau đó, những mảnh ký ức kỳ quái trong quá khứ tự động xâu chuỗi lại với nhau ngay tại thời khắc này.
"... Huynh hạ dược ta?" Kinh Trập lẩm bẩm, "Không, không đúng... không phải hạ dược, là cơ thể này..."
[Như thể nó ghi nhớ mùi vị ngọt ngào đó.
Kinh Trập còn chưa rõ nguyên do, ngay sau đó, một bàn tay lớn đã đè chặt lên eo cậu. Bàn tay đó ấn ấn hai cái một cách kỳ lạ ở sau lưng, khiến cả người cậu run rẩy dữ dội hơn.
Cảm giác như thể... Cứ như thể ngay từ lúc Kinh Trập không hề hay biết, cơ thể này đã hoàn toàn thần phục dưới tay Hách Liên Dung, mặc kệ hắn cử động thế nào, thân thể cậu cũng sẽ tự động phản ứng và hưởng ứng theo.
... Chuyện này là sao?
Kinh Trập không hiểu ra làm sao, cậu nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông, nhưng lại kinh hoàng phát hiện ra động tác của mình mềm nhũn vô lực. Đừng nói là ngăn cản, mà càng giống như muốn từ chối nhưng lại mời gọi.
"... Huynh hạ dược ta?" Kinh Trập lẩm bẩm, "Không, không đúng... không phải hạ dược, là cơ thể này..."]
Là cơ thể cậu, không biết vì sao, đối với mọi động tác của Hách Liên Dung đều ra sức hùa theo.
Tại sao cậu lại tự giác như vậy?
Cảm giác kỳ quái này khiến Kinh Trập ngay cả giãy giụa cũng trở nên gượng gạo.
[Cảm giác kỳ quái này khiến Kinh Trập ngay cả giãy giụa cũng trở nên gượng gạo. Cậu muốn chống cự, nhưng cơ thể này... trông sao lại cứ như... đang tham lam muốn nhiều hơn nữa?]
Phản ứng này, hoàn toàn không bình thường.
Kinh Trập cau mày, phắt cái nhìn về phía Hách Liên Dung. Một tay cậu ấn lên vai người đàn ông, tuy có chút vô lực nhưng ít nhất cũng ngăn cản động tác tiếp theo của hắn: "Rốt cuộc huynh đã làm gì ta?"
Đây còn là cơ thể của cậu không?
Tại sao lại nghe lời Hách Liên Dung như vậy?
"Kinh Trập, em cảm thấy thế nào?"
[Đây còn là cơ thể của cậu không?
Tại sao lại nghe lời Hách Liên Dung nói, chỉ bị hắn đùa nghịch có hai cái mà cả người đã mềm nhũn ra rồi?
Bàn tay lớn kia dừng lại trên vành tai của Kinh Trập, chỉ nhẹ nhàng xoa hai cái, mà xương bánh chè của cậu đã run lên. Nếu không phải cả người vẫn đang ngồi trên giường, cậu thực sự có thể đã mềm nhũn ra và ngã xuống.
"Kinh Trập, em cảm thấy thế nào?"]
Trong giọng nói của Hách Liên Dung dường như ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nhưng lọt vào tai Kinh Trập lại khiến cậu hận không thể bịt miệng hắn lại.
Kinh Trập chửi thầm trong bụng, rất muốn túm lấy Hách Liên Dung lắc mạnh. Cậu miễn cưỡng né ra sau, như muốn tránh sự tiếp xúc với Hách Liên Dung, chỉ có như vậy cậu mới giữ lại được chút lý trí, suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
[Kinh Trập chửi thầm trong bụng, rất muốn túm lấy Hách Liên Dung lắc mạnh, nhưng trên thực tế, cậu lại có thể cảm nhận được cơ thể mình mềm nhũn như bông, dường như đang tham luyến một loại cảm giác kỳ quái nào đó... và muốn nhiều hơn nữa...]
... Những ký ức hỗn loạn, thậm chí có thể gọi là vỡ vụn...
Cậu rùng mình một cái, nhớ lại rất lâu về trước khi còn ở Trực Điện Giám. Tuy thời gian trôi qua đã lâu, nhưng cậu vẫn nhớ rõ sự quái dị khi đó... Nhưng lúc ấy, cậu luôn cho rằng do thần kinh mình quá nhạy cảm, chỉ là nghĩ nhiều mà thôi...
Nhưng bây giờ...
Một suy đoán nào đó từng chìm xuống nay lại nổi lên lần nữa.
Kinh Trập nghiến răng: "Hách Liên Dung... huynh nói thật cho ta biết, có phải huynh, lén lút sau lưng ta..."
Những lời phía sau, dù Kinh Trập có lấy hết dũng khí cũng rất khó thốt ra.
... Chẳng lẽ lại nói thẳng toẹt ra là, có phải huynh đã làm gì ta không?
Hay là hỏi, trong những ngày tháng trước kia, có phải đêm nào huynh cũng nhập vào trong "mộng"?
Nói thật ra thì hành vi này của người đàn ông quả thực là vô liêm sỉ.
Nhưng gán lên người Hách Liên Dung, lại cảm thấy tên này đúng là có thể làm ra được chuyện đó thật.
"Em muốn hỏi, có phải ta lén lút sau lưng em, làm gì em không ư?" Hách Liên Dung cười lên, nụ cười rất nhạt, nhưng mang theo ác ý kỳ quái, "Em đang hỏi... những chuyện ban ngày em biết, hay là những chuyện ban đêm mà em chưa bao giờ phát hiện ra?"
[Cậu rùng mình một cái, nhớ lại rất lâu về trước khi còn ở Trực Điện Giám. Lúc đó, cơ thể cậu có một dạo...
Cậu theo bản năng véo vào phía trước người mình, dùng sức xoa hai cái. Chỉ là không rõ bản thân làm không đúng cách, hay là đã dùng lực quá mạnh, khiến cậu đau đến mức phải kêu oái lên.
Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay của Kinh Trập, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đến cả cơ thể của mình, em cũng dùng sức mạnh lớn nhất được."
Hắn gạt tay Kinh Trập ra, rồi tự mình nhẹ nhàng xoa bóp hai cái.
Cơ thể kia đột nhiên run rẩy dữ dội, hoàn toàn khác biệt so với lúc Kinh Trập tự mình chạm vào trước đó.
Kinh Trập cắn răng: "Cơ thể của chính ta, vậy mà lại bị huynh sai khiến như vậy, ta mới là người tức giận đây... Huynh nói thật cho ta biết, có phải huynh, lén lút sau lưng ta..." Những lời phía sau, dù Kinh Trập có cố gắng lấy hết can đảm, cũng rất khó thốt ra thành lời.
"Có phải ta lén lút sau lưng em, làm gì em không ư?" Hách Liên Dung cười lên, nụ cười rất nhạt, nhưng mang theo ác ý kỳ quái, "Em đang hỏi... những chuyện ban ngày em biết, hay là những chuyện ban đêm mà em chưa bao giờ phát hiện ra?"]
Kinh Trập bị lời nói của Hách Liên Dung làm cho đầu óc choáng váng. Ban đêm?
Bọn họ đúng là ngủ cùng một chỗ, nhưng trong ý thức của Kinh Trập, cậu luôn ngủ một mạch đến sáng, ban đêm còn có thể có chuyện gì?
Nhưng lời Hách Liên Dung khiến Kinh Trập mông lung nhớ lại rất nhiều... rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.
Có những lúc, cậu quả thực hay nằm mơ.
Những giấc mơ đó vô cùng kỳ quái, đến cuối cùng, bất kể là hổ báo rắn rết, hay là dây leo nhện chăng chằng chịt, đều sẽ quấn lấy Kinh Trập, cảm giác như ngạt thở ấy lần nào cũng khiến Kinh Trập giật mình tỉnh giấc.
Đó chỉ là những giấc mơ thỉnh thoảng, đôi khi mới có, cho dù đến Càn Minh Cung rồi, cũng thi thoảng có... giấc mơ như thế.
Những giấc mơ đó, không phải là mơ?
Kinh Trập vừa nhớ lại những cảnh tượng quái đản trong mơ, mặt mũi lập tức xanh mét.
Bởi vì ngay hai ngày trước, cậu vừa mới có một giấc mơ tương tự.
Nếu giấc mơ này không phải là mơ, vậy thì tên khốn khiếp Hách Liên Dung này mỗi đêm lén lút sau lưng cậu làm cái trò gì vậy?
________
Lời tác giả: Ha ha ha ha ha ha ha!
blues: Ha ha ha ha ha ha ha!