Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 96

Nơi nào có Hách Liên Dung, nơi đó Kinh Trập đều có thể đi lại tự do.

 

*

 

Kinh thành, Nguyệt Minh Lâu.

 

Kiều Thế Hiên đang thưởng trà trên lầu ba, loáng thoáng nghe được tiếng hát hí khúc ê a vọng lại, kể cũng có chút tư vị riêng biệt. Có điều trà trong tay này, uống vào vẫn chẳng sướng miệng bằng trà ở Phạm Dương Lâu.

 

Hôm nay Kiều Thế Hiên không đi một mình, mà đi cùng mấy người bạn tới đây giải sầu. Khi hắn đang ngồi bên cửa sổ uống trà, thì ngay bàn bên cạnh lại có người ngồi khóc, suýt chút nữa là làm ướt đẫm cả tay áo hắn.

 

Kiều Thế Hiên nói: "Chỉ là cô nương nhà người ta không vừa mắt ngươi, chuyện này lạ lắm sao, cũng đâu phải lần đầu."

 

Trần Thiếu Khang ngồi đối diện đau đầu day trán. Quả nhiên, thiếu niên lang đang khóc lóc kia vừa nghe thấy lời này, tiếng khóc càng thêm xé gan xé phổi.

 

Trần Thiếu Khang không nhịn được lườm Kiều Thế Hiên một cái, đau đầu an ủi vài câu, khó khăn lắm mới dỗ được người kia sang một bên nghe hát, lúc này mới hạ giọng nói: "Ngươi biết rõ tính cách Trình Minh yếu mềm, còn nói mấy lời đó làm gì?"

 

Kiều Thế Hiên đáp: "Hắn lần nào cũng như vậy, lần nào cũng bị lừa, vẫn nên sớm nhìn rõ sự thật thì hơn."

 

Trình Minh nhẹ dạ, tâm tính tốt, chẳng biết xui xẻo thế nào mà toàn gặp phải đào hoa nát. Lần nào cũng nghiêm túc, nhưng lần nào cũng bị người ta vứt bỏ, cho đến nay vẫn chưa gặp được mối lương duyên nào ra hồn.

 

Tuy nói chuyện nam nữ đại phòng không quá nghiêm ngặt, chỉ cần có lòng thì cũng không đến mức cưới gả mù quáng, nhưng người như Trình Minh quả thực hiếm thấy.

 

Có điều người này tuy như vậy nhưng nhân duyên lại không tệ, hôm nay có tới bốn năm người bạn cùng ra ngoài cùng hắn giải sầu. Trần Thiếu Khang cũng không ngờ sẽ gặp Kiều Thế Hiên ở đây.

 

"Lúc nãy khi đi vào, ta nhìn thấy Mưu Quế Minh." Kiều Thế Hiên nhàn nhạt nói.

 

Trần Thiếu Khang đáp: "Hắn dạo này an phận hơn nhiều rồi, rất ít khi lộ diện."

 

Kiều Thế Hiên ra chiều suy tư, nghe thấy Trần Thiếu Khang hỏi mình:

 

"Ngươi rất để ý đến hắn?"

 

Kiều Thế Hiên: "Chỉ có chút tò mò, rốt cuộc chống lưng cho hắn là thế lực nào?"

 

Trần Thiếu Khang khẽ nhướng mày, vốn định nói gì đó, nhưng chợt cứng đờ người, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không rời mắt.

 

Kiều Thế Hiên cũng nhìn theo, nhưng chỉ thấy vài vị khách đang đi lại.

 

"Trần Thiếu Khang, ngươi..." Lời hắn còn chưa dứt, đã thấy Trần Thiếu Khang bật dậy, "Này, ngươi đi đâu đấy?"

 

Chỉ thấy Trần Thiếu Khang bước đi vội vã, chạy thẳng ra hướng cửa, chẳng màng trả lời Kiều Thế Hiên. Trình Minh hỏi với theo, hắn ta cũng không kịp giải thích.

 

Trần Thiếu Khang sải bước như bay, chỉ sợ mình không đuổi kịp.

 

Trong đám người vừa ra khỏi lầu dưới kia, có bóng dáng của Sầm Văn Kinh!

 

...

 

"Thạch Lê, ta vẫn luôn tò mò một chuyện."

 

Kinh Trập hôm nay được Từ Minh Thanh sửa soạn chải chuốt xinh đẹp rồi mới đưa ra ngoài. Trong mắt người ngoài, đây quả là một tiểu lang quân tuấn tú đẹp đẽ, ngay cả người qua đường khi chạm mặt cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn thêm vài lần.

 

Cậu vừa đi lùi vừa nói chuyện với thị vệ bên cạnh, trên mặt mang theo vài phần cười cợt giảo hoạt.

 

"Ngươi cả ngày đi theo bên cạnh ta, lẽ nào không thấy chán sao?"

 

Thạch Lê im lặng một lúc rồi đáp: "Cái bóng đi dưới ánh mặt trời thì sẽ không quay về được nữa."

 

Kinh Trập hỏi: "Ý ngươi là, ngươi không thể làm lại... được nữa?" Ra ngoài đường, cậu nói chuyện khá thận trọng.

 

Thạch Lê: "Đã lộ mặt thì đều không thể."

 

Kinh Trập: "... Đây là chuyện tốt, hay chuyện xấu?" Cậu chợt nhớ ra, lần đầu tiên gặp Thạch Lê, bên cạnh hắn còn có một người nữa, lẽ nào người đó cũng là ám vệ?

 

Thạch Lê: "Có thể nhìn thấy ánh sáng, tất nhiên là chuyện tốt."

 

Kinh Trập hơi khựng lại, đây đúng là chỗ cậu sơ suất.

 

"Vậy Giáp Tam..."

 

"Đó là chức trách của hắn." Thạch Lê lắc đầu nói, "Vị kia cần có người đi theo ngài, cả ngoài sáng lẫn trong tối. Dù không phải Giáp Tam, thì cũng sẽ có những người khác."

 

Hắn cúi đầu, bình thản đi theo sau lưng Kinh Trập.

 

"Bọn họ có thể đi theo ngài, là chuyện tốt."

 

Không còn nơi nào thích hợp và an toàn hơn thế nữa.

 

Kinh Trập không biết ám vệ ngày thường phải làm những gì, nhưng hành tung bí ẩn, không thể tiết lộ, nghĩ đến việc phải làm chắc chắn cũng cực kỳ nguy hiểm.

 

Nghĩ tới đây, Kinh Trập bèn im lặng.

 

Cậu có thể cảm nhận được Thạch Lê đang nói thật, cũng không hề có chút phẫn uất nào.

 

Chẳng qua là, "bọn họ"?

 

Hóa ra thật sự không chỉ có một người sao? Trong tối vẫn còn những người khác?

 

"Sầm đại ca, Sầm đại ca..."

 

Tiếng gọi vọng đến từ phía sau, mang theo vài phần gấp gáp xa xăm.

 

Đó là giọng của Trần Thiếu Khang.

 

Kinh Trập kinh ngạc dừng bước, hôm nay Trần Thiếu Khang cũng ở Nguyệt Minh Lâu? Sao cậu có cảm giác dạo gần đây mỗi lần xuất cung đều đụng mặt hắn, đây là trùng hợp ư?

 

Kinh Trập lần này xuất cung là nhắm vào Mưu Quế Minh.

 

Cậu ngồi xổm ở Nguyệt Minh Lâu một khắc, cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo kẻ này. Sinh ra môi hồng răng trắng, là một lang quân trẻ tuổi có tư dung tú lệ. Tấm da mặt xinh đẹp kia vốn là thứ Kinh Trập thích, nhưng chỉ mới gặp lần đầu đã khiến cậu có chút không ưa.

 

Kinh Trập kết giao với người khác, phần lớn dựa vào ấn tượng đầu tiên.

 

Kẻ có thể khiến cậu không ưa như vậy quả thực hiếm thấy, huống hồ gã còn sở hữu gương mặt xinh đẹp. Trong lòng Kinh Trập chỉ thấy buồn bực, nhưng vẫn bảo Thạch Lê đi tra xét tình hình của gã.

 

Thạch Lê không hỏi một lời, lập tức nhận lệnh.

 

Từ khi hắn đi theo bên cạnh Kinh Trập, rất ít phản ứng với ngoại vật, vẻ mặt lúc nào cũng như vậy.

 

Thế nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của Trần Thiếu Khang, hắn liền đưa tay đỡ lấy cánh tay Kinh Trập, dùng lực đạo nhẹ nhàng đưa người lên xe ngựa.

 

Sau đó, động tác của Thạch Lê linh hoạt như báo, cùng nhảy lên theo, quỳ ngồi ngay cửa xe.

 

Xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh, bỏ lại tiếng gọi của Trần Thiếu Khang ở sau lưng.

 

"Lang quân, trước đó ngài sai thuộc hạ đi tra Trần Thiếu Khang, kẻ này liên tục truy tra chuyện cũ của Sầm gia, động cơ không rõ ràng. Trước khi làm rõ mục đích của hắn, mong Lang quân đừng tiếp xúc nhiều với hắn."

 

Khúc gỗ Thạch Lê này hiếm khi nói một tràng dài như vậy, khiến Kinh Trập không khỏi sờ cằm, đầy hứng thú nói: "Hắn đang tra chuyện của Sầm gia?"

 

Điều này làm cậu nhớ lại lúc ở Bách Trượng Lâu, sự thăm dò lấp lửng của Trần Thiếu Khang. Hắn biết quá khứ của Sầm gia? Nhưng những chuyện đó đâu phải bí mật gì, sau khi Hoàng gia sụp đổ thì đều đã bày ra ngoài ánh sáng cả rồi.

 

Vậy hắn tra xét để thăm dò cái gì? Trần Thiếu Khang từng hỏi về tình hình người nhà của cậu, lẽ nào Trần Thiếu Khang quen biết người nhà cậu? Nhưng với tuổi tác của hắn, còn nhỏ hơn cả Kinh Trập, làm sao có thể quen biết được?

 

... Hôm đó Trần Thiếu Khang đã nói thế nào nhỉ, nếu như người nhà của hắn còn sống...

 

Kinh Trập tựa người vào vách xe, nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài cửa sổ, bất chợt hỏi: "Thạch Lê, nếu vô tình ngã xuống sông Khang Bắc, khả năng sống sót là mấy phần?"

 

Thạch Lê cúi đầu, giọng bình tĩnh: "Chưa đến một phần."

 

Kinh thành có một con sông, tên là Khang Bắc.

 

Sông Khang Bắc dòng chảy không quá xiết, nhưng lại có rất nhiều dòng nước ngầm. Một khi ngã xuống, cực kỳ dễ bị dòng nước ngầm cuốn trôi ra sông Xuyên, lúc đó thật sự là sống không thấy người, chết không thấy xác.

 

Kinh Trập thở dài một tiếng, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Cậu lo lắng cho sức khỏe của Hách Liên Dung nên không nán lại bên ngoài quá lâu, rời khỏi Nguyệt Minh Lâu là đi thẳng về hoàng cung.

 

Sức khỏe của Hách Liên Dung ngày một tốt lên, sau khi vết thương ở bụng và eo bắt đầu khép miệng, ngay cả vấn đề khó ngủ kinh niên cũng đã được cải thiện. Đêm qua sau khi làm người ta tỉnh giấc, Kinh Trập chợt nhận ra, ngay cả tật xấu đau đớn khó chịu khi bị đánh thức nửa đêm của Hách Liên Dung cũng gần như biến mất.

 

Những tin tốt liên tiếp này khiến tâm trạng Kinh Trập gần đây rất vui vẻ, mâu thuẫn giữa cậu và Hách Liên Dung cũng đang dần được xoa dịu, mọi thứ dường như đều đang trở nên tốt đẹp hơn.

 

Xe ngựa đi một mạch đến bên ngoài Càn Minh Cung mới dừng lại, Kinh Trập tự mình nhảy xuống, hoạt động gân cốt một chút.

 

... Ơ?

 

Kinh Trập theo bản năng hít hít mũi, hoài nghi nhìn về phía Càn Minh Cung. Còn chưa bước vào trong, cậu đã ngửi thấy một mùi vị quen thuộc.

 

Mùi máu tanh.

 

...

 

Trong điện, một giọng nói lạnh lẽo yếu ớt vang lên bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, báo cáo tường tận hành tung hôm nay của Kinh Trập, cuối cùng nói:

 

"Trần Thiếu Khang có ý đồ tiếp cận chủ tử, nghi ngờ đã nhìn thấu mối liên hệ trong đó."

 

Cảnh Nguyên Đế khẽ nheo mắt, đè xuống sát ý vừa dâng lên trong lòng. Kẻ này đã tiếp xúc với Kinh Trập, nếu chết vào lúc dầu sôi lửa bỏng này, khó tránh khỏi bị Kinh Trập phát hiện.

 

... Người bình thường sẽ làm gì nhỉ?

 

Cảnh Nguyên Đế nói: "Quả nhân nhớ, lão Định Quốc Công là một tướng tài hiếm có, thiện chiến dũng mãnh."

 

Ninh Hoành Nho khom người đáp: "Vâng."

 

Trong điện một màn máu tanh, nhưng bọn họ vẫn coi như không thấy, cứ như thể mọi chuyện đều bình thường.

 

"Trò giỏi hơn thầy, nghĩ rằng hậu bối của ông ta chắc hẳn cũng nguyện ý đi theo con đường của ông cha, trở thành một tướng sĩ anh dũng." Cảnh Nguyên Đế mặt không cảm xúc nói, "Vậy thì để Trần Thiếu Khang tòng quân đi."

 

Không học được cách biết chừng mực, thì ném đi xa một chút. Nếu có thể chết trên sa trường thì càng tốt.

 

Ninh Hoành Nho: "Dạ."

 

Cảnh Nguyên Đế ngồi xổm xuống, túm lấy đầu kẻ kia lắc lắc, nhướng mày: "Thế đã ngất rồi?"

 

Miệng bọn này cứng thật, muốn moi được chút gì thì gần như phải nghiền nát xương cốt bọn chúng mới cạy ra được một đôi câu nửa lời.

 

Gần đây Hoàng đế rảnh rỗi đến phát chán, bèn lôi bọn chúng ra làm trò tiêu khiển.

 

"Nào, nói cho quả nhân biết, ngoại trừ Thái hậu ra, những năm qua các ngươi còn tiếp xúc với ai?" Cảnh Nguyên Đế đạp lên tứ chi đã gãy của kẻ kia, đau đến mức gã hét thảm thiết rồi tỉnh lại, nhưng trên mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh vô cùng, mang theo vài phần hàn ý đè nén, "Thủ đoạn này, ngược lại y hệt Tiên đế."

 

Kinh tởm vô cùng.

 

...

 

Ngoài điện, Kinh Trập chọc chọc Thạch Lê.

 

"Là mùi máu." Thạch Lê chỉ có quen thuộc mùi vị này hơn cả Kinh Trập, hắn mặt không đổi sắc nói, "Có lẽ là đang trừng phạt cung nhân?"

 

Không, không đúng. Mùi máu nồng nặc thế này, gần như là mổ bụng phanh thây người ta ra rồi, sao có thể chỉ là trừng phạt đơn giản?

 

Kinh Trập theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhưng ngẩng đầu nhìn tấm biển Càn Minh Cung, trầm mặc một lát, lại nhấc chân đi vào.

 

Thạch Lê như hình với bóng, bám sát theo sau.

 

Thị vệ và cung nhân canh giữ bên ngoài Càn Minh Cung dường như không ngửi thấy mùi máu kia, khi nhìn thấy Kinh Trập thì đồng loạt hành lễ với cậu.

 

Kinh Trập hơi khựng lại, vừa gật đầu đáp lễ, bước chân lại càng nhanh hơn. Chỉ vài bước đã lướt qua những người đó.

 

Càng đi vào trong, mùi máu càng nồng, gần như đến trước cửa điện thì đã phả thẳng vào mặt, khiến người ta choáng váng mặt mày. Kinh Trập đã có thể nhìn thấy trong điện có hai ba người nằm sõng soài, còn lại một kẻ đang quỳ, dập đầu liên tục, chỉ nghe giọng điệu cầu xin tha mạng kia cũng đã thấy run rẩy tột cùng.

 

Vũng máu lớn trên sàn đều từ trên người mấy kẻ đang nằm kia mà chảy ra.

 

"Bệ hạ, bệ hạ tha mạng, nô tài thật sự không biết..."

 

"Không biết?" Giọng Cảnh Nguyên Đế vô cùng lãnh đạm, "Vậy thì ngươi đi bồi táng cùng bọn chúng đi."

 

"A a a a ——"

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng không biết người đàn ông kia ra tay thế nào, đã đau đến mức khiến gã nước mắt nước mũi giàn giụa.

 

"Ninh Hoành Nho, chặt hết ngón tay của hắn trước, sau đó đến ngón chân, rồi móc mắt hắn ra. Quả nhân muốn xem thử xương cốt hắn cứng đến mức nào."

 

Giọng nói âm u lạnh lẽo, tựa như lời nói từ địa ngục.

 

"A a ——"

 

Bước chân Kinh Trập dừng lại ngoài điện, như mọc rễ tại chỗ, muốn động đậy nhưng không sao nhấc nổi chân. Cậu có một cảm giác kỳ lạ, phảng phất như mình vô tình xông vào một cấm địa không nên đặt chân đến.

 

Nhưng đã quá muộn.

 

Người trong điện, đã nghe thấy tiếng động.

 

Bóng dáng cao lớn của Cảnh Nguyên Đế bao trùm lấy cậu.

 

"Hôm nay sao về nhanh vậy?"

 

Giọng nói lành lạnh nhàn nhạt, cứ như thể sự âm u vừa rồi chỉ là ảo giác. Đôi bàn tay kia nâng lấy khuôn mặt Kinh Trập, che chắn tầm mắt khiến cậu hầu như không nhìn thấy cảnh máu tanh trong điện.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "... Vốn chỉ ra ngoài đi dạo, không có việc gì lớn."

 

Cậu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Hách Liên Dung.

 

"... Ta khai, ta khai, chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tiên đế..."

 

Hách Liên Dung bình thản nói: "Chỉ đang dọn dẹp vài con sâu bọ thôi."

 

"... Tiên đế sợ chuyện năm xưa..."

 

"Không phải chuyện gì thú vị đâu." Tay Hách Liên Dung dịch chuyển, bịt chặt đôi tai Kinh Trập, tiếng kêu thảm thiết kia cũng theo đó mà nhỏ dần, "Không cần nghe."

 

Cứ như muốn ngăn chặn mọi sự tàn khốc và ác ý lại bên ngoài.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "... Huynh không muốn cho ta biết?"

 

Hách Liên Dung không trả lời, điều này khó tránh khỏi sẽ nhắc nhở Kinh Trập rằng, hắn là một con quái vật như thế nào.

 

"Nhưng có nhiều thị vệ như vậy... Huynh chỉ cần hạ lệnh một tiếng..."

 

Hách Liên Dung nhàn nhạt lắc đầu, cúi xuống, giữa mùi máu tanh nồng trao đổi với Kinh Trập một nụ hôn ướt át lạnh lẽo, hơi thở thân mật quấn quýt lấy nhau.

 

Không ai dám ngăn cản cậu.

 

Nơi nào có Hách Liên Dung, nơi đó Kinh Trập đều có thể đi lại tự do.

 

________

 

blues: quào chương này ngắn quá à sốc ku, bình thường toàn 8-10k từ @@

Bình Luận (0)
Comment