"Chàng đã bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn cứ l* m*ng như thế? Bị bắt cóc, hay là bị ép buộc, chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao?"
Giọng điệu Liễu Tuấn Lan nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.
Không mang theo chút tức giận nào, nhưng lại khiến Sầm Huyền Nhân cúi đầu không dám hó hé.
Sầm Lương trốn sang một bên cười trộm, vừa cười vừa chọc tay vào người Kinh Trập, "Kinh Trập ca ca, phụ thân vốn có tính tình thế này sao?"
Lúc nhà xảy ra chuyện, Sầm Lương còn nhỏ, tuy có ký ức nhưng đã xa xôi quá, nhiều chuyện cũng chẳng còn nhớ rõ. Giờ nhìn cảnh Sầm Huyền Nhân và Liễu Tuấn Lan chung sống, nàng chỉ thấy vô cùng thú vị.
Kinh Trập: "Phụ thân quả thực rất nghe lời mẹ."
blues: có những đoạn đề cha/mẹ, có những đoạn để phụ thân/mẫu thân đều theo nguyên văn cả nhé.
Bọn họ đang nói chuyện bên này, bên kia hai vợ chồng đã nói xong chuyện. Sầm Huyền Nhân với đôi mắt đỏ hoe lúc này mới nhìn sang hai đứa con... à không, là ba người. Ông nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi cạnh Kinh Trập, thần sắc vẫn có chút nghiêm túc.
Chỉ có điều, Sầm Huyền Nhân vừa mới đến lúc quá trưa đã ôm Liễu Tuấn Lan khóc sưng cả mắt, giờ vừa đỏ vừa sưng như hai bọng nước, căn bản chẳng còn chút uy nghiêm nào.
"Kinh Trập, người này là?"
Lúc nãy vừa mới nhận nhau, quá đỗi vội vàng, Kinh Trập cũng chỉ kịp nói với Sầm Huyền Nhân vài câu thì Liễu Tuấn Lan đã đi ra, kéo trượng phu về phòng giải thích.
Nhưng dù có giải thích thế nào, Sầm Huyền Nhân cũng không buông lỏng cảnh giác.
Hách Liên Dung và Sầm Huyền Nhân mỗi người ngồi một đầu, tạo nên cảm giác đối đầu gay gắt.
Sầm Huyền Nhân vừa rời khỏi chiến trường, cực kỳ nhạy bén với bất kỳ sát khí ác ý nào. Ông căn bản không cảm thấy người này là kẻ lương thiện, người đàn ông này chỉ cần ngồi trong phòng thôi cũng khiến ông lúc nào cũng phải căng thẳng tinh thần.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, một luồng khí thế quái dị bao trùm lấy, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào chỗ hiểm của Sầm Huyền Nhân. Nếu hắn động thủ, sẽ là thế lôi đình vạn cân, dễ dàng hủy diệt đối phương.
Cảm giác nguy hiểm hung tàn như vậy, cho dù là hổ báo cũng không sánh bằng.
Kinh Trập do dự một chút, chỉ cảm thấy số mình khổ quá.
Không ngờ vừa mới giải thích thân phận của Hách Liên Dung với mẫu thân và Sầm Lương xong, chớp mắt một cái lại phải nói lại lần nữa với cha ruột.
"Hắn, hắn tên là Hách Liên Dung."
Giọng Kinh Trập nhỏ xíu, không được thản nhiên như lần trước.
Lần trước thản nhiên bình tĩnh là vì mẹ và Sầm Lương chắc chắn không biết Hách Liên Dung là ai, nhưng Sầm Huyền Nhân là người lăn lộn bên cạnh Hách Liên Đoan, sao có thể không biết tên húy của đương kim Hoàng đế?
Sầm Huyền Nhân vừa nghe xong câu này, quả thực kinh ngạc đến ngây người.
Ông hoài nghi quan sát Hách Liên Dung, không có bao nhiêu kính trọng. Đương nhiên, với hạng người như ông, một khi đã vượt qua giới hạn sinh tử thì nhiều chuyện căn bản chẳng để trong lòng, đừng nói đến đạo đức và giới hạn, người có thể trói buộc được ông chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hách Liên Dung và Hách Liên Đoan dù sao cũng có quan hệ huyết thống, tướng mạo hai người tuy có khác biệt nhưng cũng có một hai phần thần tự. Chỉ có điều, điều khiến Sầm Huyền Nhân kinh ngạc hơn cả là cách xưng hô của Kinh Trập.
Không gọi bệ hạ, mà lại gọi thẳng tên húy?
Ngay cả đám phản quân dưới trướng Thụy Vương khi nhắc tới Cảnh Nguyên Đế, cùng lắm cũng chỉ chửi một hai câu chó hoàng đế. Chẳng có kẻ nào dám thực sự gọi thẳng tên mà mắng.
Kinh Trập và Cảnh Nguyên Đế, rốt cuộc là quan hệ gì?
Sầm Huyền Nhân ho khan một tiếng, đứng dậy, quỳ xuống bái lạy Hách Liên Dung: "Ti chức có mắt như mù, thế mà không nhận ra thánh giá, thất lễ quá nhiều, mong bệ hạ thứ tội."
Sầm Huyền Nhân vừa quỳ xuống, mấy người Kinh Trập cũng vội vàng bật dậy.
Hách Liên Dung nhàn nhạt liếc nhìn Kinh Trập, bình tĩnh nói: "Kinh Trập đã là người của ta, thì cũng coi như là người một nhà, có gì thất lễ? Sầm Huyền Nhân, đứng lên đi."
Sầm Huyền Nhân lại không đứng dậy, trong bụng đang chửi thầm: Ai là người một nhà với ngươi?
Người của ta, câu này vừa có thể ám chỉ thân phận cung nhân của Kinh Trập, cũng có thể dùng cho những chuyện... dâm loạn hơn.
Sầm Huyền Nhân chẳng vui vẻ gì.
"Ti chức không dám, chỉ là tiểu dân chốn chợ búa, sao dám nhận vinh hạnh này. Bệ hạ, Kinh Trập năm xưa nhập cung, đúng là do ti chức liên lụy, nay án oan của Sầm gia đã được sửa. Cung tướng quân từng nói, chuyện ti chức nằm vùng cũng là một công lao, ti chức không dám cầu nhiều, cũng không cần bổng lộc quan cao, chỉ mong bệ hạ cho phép Kinh Trập được xóa bỏ cung tịch, xuất cung đoàn tụ với cả nhà chúng thần, ti chức dẫu muôn lần chết cũng cam lòng."
Sầm Huyền Nhân nói xong liền dập đầu xuống, nhất thời cả phòng tĩnh lặng như tờ. Lúc này Sầm Huyền Nhân nói chuyện, không còn là phụ thân của Kinh Trập, mà là bề tôi nói chuyện với quân vương.
Kinh Trập theo bản năng nhìn Sầm Huyền Nhân, rồi lại đột ngột nhìn sang Hách Liên Dung.
Trên gương mặt trắng bệch diễm lệ của Hách Liên Dung thế mà chẳng có chút biểu cảm nào, hắn hơi cúi đầu nhìn hành động của Sầm Huyền Nhân, toát ra cảm giác hung sát quái dị. Ngay cả Sầm Lương vốn đang đứng cạnh Kinh Trập cũng không kìm được lùi lại vài bước, không dám lại gần.
Một người quỳ dứt khoát, một người mặt không cảm xúc.
Kinh Trập day day ấn đường, thở hắt ra một hơi.
"Phụ thân, hiện giờ con đã hơn hai mươi tuổi, không phải đứa trẻ vô tri. Sau này con định chọn thế nào, đi con đường nào, chung quy là chuyện của con, không cần ai phải chọn thay con cả."
Kinh Trập nói xong, bước vài bước đến bên cạnh Sầm Huyền Nhân, cúi người đỡ ông dậy.
Sầm Huyền Nhân nắm lấy cánh tay Kinh Trập, hai cha con nhìn nhau, ông khẽ nói: "Kinh Trập, con có biết con đang nói gì không?"
Chỉ câu nói này thôi, Kinh Trập đã không kìm được thở dài.
Phụ thân nhìn thì có vẻ chẳng biết gì, nhưng thực ra lại vô cùng nhạy bén và khôn ngoan. Bất kể là lúc mới gặp ở cửa, hay là cái dập đầu bái lạy vừa rồi, đều chứa đựng tâm tư toan tính, hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Cha à," Kinh Trập đổi cách xưng hô, "Những chuyện nhà ta trải qua trong bao năm qua, chẳng lẽ chưa đủ để chứng minh rằng, nếu trong tay không có quyền, thì ở dưới chân thiên tử này, chúng ta chẳng là cái gì cả sao?"
Sầm Huyền Nhân nhắm mắt, cũng thở dài theo.
Không cần Kinh Trập đỡ nữa, cái vẻ cứng rắn trên người Sầm Huyền Nhân đã buông lỏng, nhưng ông vẫn không đứng dậy, đẩy Kinh Trập sang một bên.
"Ta đang quỳ lạy bệ hạ, con chen vào nói cái gì?"
Câu này ngoài mặt là mắng Kinh Trập, nhưng thực chất là nhẹ nhàng bỏ qua hành động vô lễ của cậu.
Bất kể Kinh Trập có địa vị gì bên cạnh Hoàng đế, khi một bề tôi đang quỳ lạy trước mặt vua, người khác có tư cách gì mà thay vua quyết định?
"Ái khanh không cần để ý, Kinh Trập từ đầu đến chân đều là người của ta," Giọng Hách Liên Dung mang theo sự căng thẳng quái dị, âm điệu tao nhã hơi cuộn lại hòa vào những câu từ lạnh lẽo, không giống lời an ủi mà giống như một lời đe dọa hung ác hơn, "Em ấy và ta, vốn là một thể. Em ấy đã bảo khanh đứng lên, tự nhiên khanh nên đứng lên."
Kinh Trập nhắm mắt lại, Hách Liên Dung chắc chắn là cố ý.
"A Tinh, bệ hạ đã nói vậy rồi, chàng còn quỳ mãi như thế, chẳng lẽ muốn thiếp cũng phải quỳ theo chàng sao?" Liễu Tuấn Lan nhẹ nhàng nói, bước đến bên cạnh Sầm Huyền Nhân.
Sầm Huyền Nhân giật mình hoảng hốt, bật dậy ngay lập tức.
Ông tự mình quỳ thì dễ, nhưng tuyệt đối không thể để Liễu Tuấn Lan quỳ cùng ông.
Kinh Trập chậm rãi đi đến bên cạnh Hách Liên Dung, lúc này mới nhìn cha mẹ: "Mẹ, phụ thân, hôm nay con đến đột ngột, đợi vài ngày nữa phụ thân nghỉ ngơi lại sức xong xuôi, con sẽ lại qua thăm." Giọng cậu mang theo chút áy náy.
Kinh Trập nắm lấy tay Hách Liên Dung, người đàn ông liếc mắt nhìn quanh, ngoan ngoãn đứng dậy, cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Sau khi Liễu Tuấn Lan tiễn hai người đi, bà đấm nhẹ vào người Sầm Huyền Nhân một cái: "Đều tại chàng cả, Kinh Trập khó khăn lắm mới xuất cung một chuyến, lại bị chàng làm cho bỏ đi rồi."
Sầm Huyền Nhân đỡ lấy cánh tay Liễu Tuấn Lan, trầm giọng nói: "Tuấn Lan, Kinh Trập và bệ hạ, rốt cuộc là quan hệ gì?"
Sầm Lương nãy giờ không chen vào được câu nào, lúc này giọng điệu đầy ẩn ý lên tiếng.
"Còn có thể là quan hệ gì? Quan hệ tình nhân chứ gì nữa."
...
Kinh Trập gượng gạo sờ mũi.
Kinh Trập lại gượng gạo gãi tai.
Hách Liên Dung thích thú nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Kinh Trập, nhưng lại chẳng nói một lời, mặc kệ Kinh Trập len lén quan sát hắn mấy lần, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được.
"Phụ thân ông ấy chỉ là, do những chuyện đã trải qua trước kia, cho nên..."
"Với sự can đảm và hiểu biết của phụ thân em, nếu không phải hôm nay đánh cho ông ấy một đòn bất ngờ không kịp trở tay, thì đợi đến buổi chầu hai ngày sau, ông ấy cũng sẽ nói những lời như vậy trên triều thôi." Hách Liên Dung bình thản nói, "Bất kể ông ấy có biết quan hệ giữa em và ta hay không."
Kinh Trập nhớ lại tác phong của cha mình, đúng là có khả năng đó thật.
Cũng không biết có phải thói quen được tôi luyện từ chiến trường hay không, ông còn quyết đoán hơn trước kia nhiều. Màn kịch vừa rồi cũng khiến Kinh Trập kinh ngạc, suýt chút nữa nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.
"Kinh Trập nghĩ thế nào?"
Giọng Hách Liên Dung bình thản, nghe có vẻ như không hề gợn sóng vì chuyện vừa rồi.
Nhưng nếu thực sự không có gì, Kinh Trập đã chẳng vội vàng kéo Hách Liên Dung đi nhanh như thế.
Kinh Trập: "Phụ thân lo lắng cho ta, tấm lòng này nhận lấy là được. Còn những chuyện khác, vừa rồi ta cũng đã nói với ông ấy, trong tay không có quyền, cũng giống như miệng còn hôi sữa, lời nói ra chẳng ai coi là quan trọng cả." Giọng cậu nhàn nhạt, nhưng câu nói này lại khiến Hách Liên Dung phải liếc nhìn cậu vài lần.
Kinh Trập bật cười: "Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ lời này huynh nói được, còn ta thì không nói được? Trước kia chẳng phải chính huynh thường dùng những lời như vậy để mê hoặc ta sao?"
Hách Liên Dung: "Cũng chẳng thấy em nghe lọt tai được bao nhiêu."
Lúc khuyên người khác thì nói đâu ra đấy.
Kinh Trập ôm lấy cánh tay Hách Liên Dung, uể oải nói: "Con người chẳng phải đều như vậy sao? Đạo lý lớn ai cũng hiểu, lúc khuyên người khác thì luôn nói được bốn năm sáu điều, đến lượt mình thì chứng nào tật nấy, chết cũng không sửa."
Ngồi một lúc, có lẽ Kinh Trập thấy tư thế không thoải mái lắm, lại cọ tới cọ lui, cuối cùng rúc đầu vào dưới cánh tay Hách Liên Dung, nằm lên đùi người ta, thoải mái nheo mắt lại.
"Gia đình ta vừa mới đoàn tụ, phụ thân lại vừa từ cõi chết trở về, những chuyện ông ấy dính líu đến, cộng thêm thân phận của ta, chắc chắn không thể tùy tiện rời khỏi kinh thành. Chính vì thế mới cần nhiều sức mạnh hơn nữa." Giọng Kinh Trập nhỏ dần, "Ta muốn những ngày tháng yên bình, nhưng ta cũng biết, nói miệng thì dễ, nhưng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."
Bất kể là Sầm Huyền Nhân hay Kinh Trập, những chuyện liên quan đến họ trên người, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt dòm ngó.
Làm gì có chuyện muốn cái này lại được cả cái kia.
Trong tiếng lải nhải của Kinh Trập, Hách Liên Dung tháo mũ quan của cậu xuống, những ngón tay linh hoạt luồn vào mái tóc đánh tơi ra rồi chải lại. Kinh Trập được v**t v* đến buồn ngủ rũ rượi, giọng nói cũng mềm đi vài phần.
"...Hách Liên Dung, đừng lo lắng... Ta đã nói rồi, nếu có đi, chắc chắn cũng sẽ mang huynh theo cùng..."
Kinh Trập cọ cọ vào đùi người đàn ông, lười biếng lầm bầm.
Cũng không biết là do động tác xoa bóp của người đàn ông quá thoải mái, hay Kinh Trập thực sự buồn ngủ, trong chiếc xe ngựa lắc lư này, cậu thế mà ngủ thiếp đi thật.
Hách Liên Dung cúi đầu, chọc chọc vào tai cậu.
Kinh Trập bị quấy rầy không chịu nổi, vùi cả khuôn mặt vào bụng dưới người đàn ông, hơi thở phả hết lên người hắn, nóng hổi vô cùng.
Chẳng có chút phòng bị nào, ngủ vô cùng ngon lành.
Bàn tay to lớn của Hách Liên Dung che lên tai Kinh Trập, ngăn cách những âm thanh nhỏ nhặt bên ngoài.
"Phái thêm vài người theo dõi Sầm Huyền Nhân." Hách Liên Dung nói, cảm xúc nguy hiểm độc địa trong đáy mắt không còn che giấu nữa, "Theo dõi sát sao vào."
"Chủ tử, Sầm Huyền Nhân vừa rời khỏi chiến trường, rất có khả năng sẽ bị phát hiện."
"Phát hiện thì đã sao?"
Hách Liên Dung nói năng nhỏ nhẹ, ánh mắt cúi xuống nhìn Kinh Trập mang theo vẻ đen tối đậm đặc. Chính là muốn để ông ta biết rõ hơn, ông ta có thể bình an vô sự, chẳng qua là nhờ cái danh phận phụ thân của Kinh Trập mà thôi.
Sầm Huyền Nhân – kẻ phải lăn lộn mới sống sót được này, hẳn phải biết rõ, nơi nào nguy cơ trùng trùng nhất chứ?
...
Cuối tháng Tám, Cung Vĩ Kỳ dẫn quân khải hoàn, Binh bộ Thượng thư ra đón, cảnh tượng hoành tráng trải dài từ ngoài thành vào, bách tính tự phát đứng hai bên đường chào đón, tiếng hò reo náo nhiệt gần như vang thấu trời xanh.
Cung Vĩ Kỳ mang thi thể của Hách Liên Đoan về, cộng thêm một đám tùy tùng mưu sĩ của Đoan Vương* phủ, tính sơ sơ cũng có mấy chục trọng phạm. Ngoài ra, trong tấu chương Cung Vĩ Kỳ dâng lên, lại đặc biệt nhắc tới một người tên là Sầm Huyền Nhân.
*Chỗ nì tác giả viết, có thể viết nhầm của Thụy Vương, có thể là đúng tại tên ổng cũng là Đoan @@
Cái tên này lặp đi lặp lại nhiều lần, đủ để khiến người ta nhớ kỹ.
Cộng thêm họ Sầm đặc biệt này, chẳng bao lâu đã khiến người ta nhớ lại vài năm trước cũng có một vụ án cũ, cái tên y hệt như đúc, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc bàn tán?
Hôm Cung Vĩ Kỳ thượng triều, cũng dẫn theo vị Sầm Huyền Nhân này tới.
Người này vừa lộ diện đã thu hút vô số ánh nhìn, chỉ thấy ông để chòm râu dài phiêu dật, trông giống một thư sinh trung niên có dung mạo đoan chính, hoàn toàn không giống vị tướng sĩ mặt lạnh thiện chiến như trong tấu chương của Cung Vĩ Kỳ miêu tả.
Nào ai biết, Cung Vĩ Kỳ gặp ông ở ngoài cung, nhìn thấy bộ dạng này cũng giật nảy mình.
"Râu của ngươi, mọc kiểu gì thế?" Cung Vĩ Kỳ quan sát bộ râu mọc ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi của ông, không khỏi cảm thán, "Là giả à?"
Sầm Huyền Nhân cười khổ: "Dĩ nhiên là giả rồi." Ông sờ sờ cằm, động tác khá cẩn thận, sợ làm râu rơi ra mất.
"Ngài cũng biết dung mạo của ta mà, nếu không che giấu bớt đi thì không được tin tưởng cho lắm."
"Nếu ngươi có thể giữ nguyên cái mặt lạnh như tiền trước kia thì còn dễ nói." Cung Vĩ Kỳ cười hì hì, "Tiếc là ngươi bây giờ, tan băng rồi à?"
Nếu là Sầm Huyền Nhân trước khi vào kinh, đừng nói là cười khổ, ngay cả một chút cảm xúc thừa thãi cũng không thể hiện ra được. Bây giờ cảm xúc lại bộc lộ ra ngoài nhiều hơn hẳn.
Tuy nhiên Sầm Huyền Nhân này trông quả thực trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nếu không dán râu lên, chắc chắn chẳng mấy ai tin phục. Chỉ là sau khi dán râu vào, khí chất của Sầm Huyền Nhân cũng thay đổi nhiều, trông nho nhã hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng trước kia.
Vừa lên triều, đã có rất nhiều lời chất vấn.
Sầm Huyền Nhân dù sao cũng là kẻ phản bội Hách Liên Đoan, tuy đứng trên góc độ triều đình thì đương nhiên là bỏ tối theo sáng, nhưng loại tướng lĩnh phản bội này thường cũng không được tin tưởng, tự nhiên sẽ có nhiều câu hỏi vặn vẹo.
Chỉ là cuộc khẩu chiến còn chưa diễn ra được bao nhiêu, đã nghe thấy Cảnh Nguyên Đế – người vốn chẳng bao giờ tham gia vào mấy chuyện này – lơ đãng mở miệng: "Chuyện Sầm Huyền Nhân nằm vùng trong quân phản loạn là do quả nhân ưng thuận, ai có ý kiến gì?"
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, cả triều văn võ im phăng phắc.
Sầm Huyền Nhân từ khi vào điện vẫn chưa từng ngẩng đầu nhìn thẳng quân vương, đợi khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn không nhịn được thở dài trong lòng.
...Nghiệt duyên mà.
Hai ngày nay, Liễu Tuấn Lan và Sầm Lương đã kể cho ông nghe rất nhiều chuyện quá khứ, bất kể là những năm tháng lưu lạc, hay chuyện Tiền Vĩnh Thanh và Trương Thế Kiệt, hoặc là những nguy hiểm Kinh Trập gặp phải trong hoàng cung. Nhiều chuyện kể ra cũng phức tạp vô cùng, không phải đôi ba câu là nói rõ được.
Sầm Huyền Nhân nghe xong, ngồi một mình trong thư phòng suốt cả đêm.
Đợi đến ngày hôm sau mới vác đôi mắt đỏ hoe đi tìm Liễu Tuấn Lan, chỉ nói những năm qua đã để bà chịu khổ.
Liễu Tuấn Lan đã sớm nhìn thấy những vết sẹo trên người Sầm Huyền Nhân, càng hiểu rõ những gian khổ ông phải chịu đựng, giờ đây cả nhà được đoàn tụ, bà đã chẳng còn mong cầu gì hơn.
Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện này, Liễu Tuấn Lan không khỏi nhắc đến chuyện của Kinh Trập.
"Quan hệ giữa bệ hạ và Kinh Trập là do Kinh Trập tự mình lựa chọn. Nó đã không chịu để chàng dùng quân công để đổi, thì chàng đừng có dâng tấu khẩn cầu chuyện đó trước triều đình nữa." Liễu Tuấn Lan nhẹ nhàng nói, "Chàng cũng biết đấy, Kinh Trập đã lớn rồi, có chủ kiến riêng, suy nghĩ của chàng chưa chắc nó đã thích."
Sầm Huyền Nhân: "Năm xưa để nó vào cung là chuyện bất đắc dĩ. Nơi đó dẫu sao cũng là cái đầm lầy ăn thịt người, nếu có thể thoát ra, chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc lún sâu vào đó."
Liễu Tuấn Lan u sầu: "Nhưng bệ hạ đã giải tán hậu cung rồi."
Sầm Huyền Nhân đột ngột nhìn sang Liễu Tuấn Lan, chuyện này trước đó chưa ai nhắc tới cả.
Liễu Tuấn Lan cười: "Chàng theo quân vào thành, sao chuyện gì cũng chưa nghe nói thế?"
Liễu Tuấn Lan kể tỉ mỉ cho ông nghe, Sầm Huyền Nhân trầm ngâm hồi lâu mới thở dài nói: "Lúc chuyện này xảy ra, ta đang theo Thụy Vương chạy trốn, làm gì có tâm trạng để ý nhiều như vậy?"
Nhưng lời Liễu Tuấn Lan nói, Sầm Huyền Nhân không phải không có chút dao động nào.
So với ân sủng ngoài mặt, Sầm Huyền Nhân để tâm đến hành động của Cảnh Nguyên Đế hơn. Cái gọi là sự yêu thích này duy trì được bao lâu, cũng chưa chắc được mấy năm. Hiện tại thì gióng trống khua chiêng, nhưng nếu không có quyền thế thực sự, làm sao đứng vững được gót chân?
Tất cả của Kinh Trập đều dựa vào Cảnh Nguyên Đế.
Trên thế gian này người có thể chống lại Hoàng đế rất ít, nhưng không thể ngay cả một chút quyền thế thuộc về mình cũng không có.
Lời Kinh Trập nói hôm đó quả thực đã đánh trúng tâm tư của Sầm Huyền Nhân.
Nếu Kinh Trập thực sự quyết ý như vậy, thì Sầm Huyền Nhân chắc chắn phải tranh đấu một phen. Dù có phải trăm phương ngàn kế leo lên cao, cũng phải nắm chặt quyền thế trong tay, chỉ có như vậy mới có thể làm hậu thuẫn cho Kinh Trập.
...Tâm tư này, sao mà chua xót như gả con gái thế này?
Sầm Huyền Nhân tự tát mình một cái trong lòng, bao nhiêu suy nghĩ rối ren trong lòng nhưng ngoài mặt chẳng hề lộ ra. Ông chỉ cúi đầu tỏ vẻ cung thuận, mặc kệ nước bọt tung bay trên triều, cứ coi như người ta không phải đang nói mình.
Tuy nhiên, sau khi Cảnh Nguyên Đế mở miệng, cũng chẳng còn mấy kẻ to gan dám điểm danh ông mà chất vấn nữa.
Sớm từ trước khi Cung Vĩ Kỳ hồi triều, mấy vị trọng thần đã bàn luận vài lần về việc này, soạn sẵn một bản chương trình dâng lên Hoàng đế. Lần đại thắng này, từ Bình Vương, Cung Vĩ Kỳ cho đến binh lính bình thường đều có phong thưởng.
Sầm Huyền Nhân đương nhiên cũng có phần.
Nhờ công lao diệt trừ phản vương, ông được khôi phục thân phận Tiến sĩ, ban thưởng và đền bù đều có đủ. Lần này thế mà được vào Binh bộ, phong làm Binh bộ Thị lang.
Bước này gần như một bước lên trời, khiến bao người phải liếc mắt kiêng dè.
Binh bộ Thượng thư là Vi Hải Đông, Sầm Huyền Nhân có thể vào Binh bộ, trong mắt nhiều người, ông chắc chắn là người của Cảnh Nguyên Đế.
Chuyện này vẫn chưa hết.
Ninh Hoành Nho đọc xong phần phong thưởng này ngay trên triều, lại lấy ra một đạo thánh chỉ khác.
Đạo thánh chỉ này, lại liên quan đến Sầm gia.
Năm xưa chuyện Sầm gia đều do bịa đặt hư cấu, không có chỗ nào là sự thật. Con trai Sầm gia là Sầm Văn Kinh vì thế mà lưu lạc vào cung, may nhờ quản sự thái giám che chở nên không phải chịu cung hình.
Hoàng ân mênh mông, thánh thượng thương xót, Cảnh Nguyên Đế không những xóa bỏ cung tịch cho Sầm Văn Kinh, mà còn ân chuẩn cho cậu ở lại trong cung, mời danh sư về dạy dỗ, đợi đến ngày học thành tài sẽ cho xuất cung, cả nhà đoàn tụ.
Sầm Huyền Nhân nghe những lời này mà cười không nổi. Khổ nỗi trước mặt bao nhiêu người thế này, vẫn phải dập đầu tạ ơn.
Cảnh Nguyên Đế chắc chắn đang trả thù lời ông nói hôm đó, cố ý ngay trên triều đường đồng ý thỉnh cầu của ông, nhưng lại khéo léo giữ người lại trong hoàng cung. Dù thánh chỉ này nghe rất kỳ lạ, nhưng ai dám hó hé nửa lời?
Chuyện Sầm Văn Kinh ở lại trong cung, cứ thế mà quang minh chính đại được thông qua.
Sầm Huyền Nhân đành phải nén giận, nhận lời chúc mừng từ khắp nơi.
Đến Binh bộ, vị Thượng thư đại nhân này lại vô cùng nhiệt tình. Biết ông là phụ thân của Kinh Trập, Vi Hải Đông càng thêm ân cần quan tâm, chỉ nói mình và Kinh Trập coi như là bạn bè, nếu có gì không quen thì cứ việc mở miệng.
Chưa được hai ngày, Sầm Huyền Nhân vì một vụ việc trong tay mà phải tiếp xúc với một vị quan tên là Mao Tử Thế. Người nọ cũng mặt mày hớn hở, cười hi hi ha ha tạo điều kiện cho ông, rồi lại nói:
"Con người Kinh Trập rất thú vị, không ngờ ta lại được làm quan cùng triều với phụ thân của cậu ấy. Sầm đại nhân, ngài thật khéo sinh được một đứa con trai tốt."
Sầm Huyền Nhân vừa lẩm bẩm Kinh Trập là công lao của Tuấn Lan, vừa ngơ ngác trở về Dung phủ...
Ông đứng sững trước cổng phủ, trừng mắt nhìn tấm biển.
Hách Liên Dung, Hách Liên Dung... Dung phủ, hừ, hóa ra là cái Dung phủ này.
d*c v*ng chiếm hữu của vị bệ hạ này cũng quá mạnh mẽ rồi, sao đi đến đâu cũng thấy tên ngài ấy thế?
Vào cửa, thấy A Đông đang sắp xếp những hòm rương chất đầy đất, vừa thấy Sầm Huyền Nhân về liền vội vàng hành lễ.
Sầm Huyền Nhân không để ý chuyện này, bảo cậu ta đứng dậy rồi hỏi: "Những thứ này là gì?"
A Đông liền đáp: "Đây đều là do bạn bè của tiểu lang quân gửi tới, nói là chúc mừng gia đình đoàn tụ. Nhiều quá, sắp không còn chỗ để nữa rồi."
"Bạn bè nào của Kinh Trập?"
"Trong cung ạ."
Sầm Huyền Nhân thẫn thờ gật đầu, lúc vào nhà bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Liễu Tuấn Lan, không khỏi sờ mũi, "Tuấn Lan, sao lại nhìn ta như thế?"
"Tính tình này của Kinh Trập, đúng là giống hệt chàng." Liễu Tuấn Lan nhìn đống đồ đạc chất đầy sân, ngay cả Thập Lục cũng phải ra giúp một tay, "Đi đến đâu là bạn bè đầy đàn đến đó."
Sầm Huyền Nhân khựng lại, nhớ tới những chuyện đã qua mấy ngày nay, kể lại từng chút một cho Liễu Tuấn Lan nghe. Chỉ thấy bà cười sảng khoái, "Còn không nói là giống nòi của chàng sao?"
Đúng là đúc từ một khuôn mà ra.
Sầm Huyền Nhân thở dài: "Ta lại thấy, trước kia dạy con như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt."
Sau khi gặp lại, Sầm Huyền Nhân cũng chỉ gặp Kinh Trập một lần. Chỉ qua lần tiếp xúc đó, cộng thêm những chuyện quá khứ Liễu thị kể lại, cũng đủ để Sầm Huyền Nhân đoán ra đứa trẻ đó có tính tình thế nào.
"Nhớ năm xưa, ta ở chốn quan trường cũng có vài người bạn. Đến lúc xảy ra chuyện, thế mà chẳng có một ai dám giúp đỡ, sau này bất đắc dĩ phải cầu xin những người bạn giang hồ mạo hiểm, đều là chuyện l**m máu trên lưỡi đao." Sầm Huyền Nhân khẽ nói, "Lại còn chuyện của Tiền Vĩnh Thanh... chỉ trách ta có mắt như mù."
Liễu Tuấn Lan nhìn Sầm Huyền Nhân, nhẹ nhàng nói: "Dù vậy, chàng cũng đã kết giao được với những người bạn tốt như Trương Thế Kiệt, Trần An. Nếu không có họ, chúng ta chưa chắc đã chống đỡ được đến bây giờ."
Giọng bà dịu đi vài phần.
"A Tinh, chàng không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng được." A Tinh là nhũ danh của Sầm Huyền Nhân hồi còn ở trong thôn, chỉ có Liễu Tuấn Lan thi thoảng mới gọi, "Còn về Kinh Trập, thiếp không thấy con như vậy có gì không tốt."
Dạy con làm người tốt, làm việc thiện, nếu bị phụ lòng thì lỗi cũng đâu phải ở Kinh Trập.
Sầm Huyền Nhân thở dài, ôm lấy Liễu Tuấn Lan.
Ở điểm này, tính tình Kinh Trập lại giống hệt mẹ nó. Trải qua bao nhiêu chuyện, Liễu Tuấn Lan vẫn có thể bao dung cho những quá khứ đó, nhưng Sầm Huyền Nhân thì không.
Những năm qua ông giãy giụa trong địa ngục trần gian, chỉ vì hai chữ báo thù. Giờ đây quay lại nhân thế, trong mắt ông nhìn đâu cũng thấy toan tính và âm mưu, không thể nào quay lại sự chân thành như xưa được nữa.
Chỉ là những điều mắt thấy tai nghe mấy ngày nay cũng không phải không khiến ông rung động.
Ông dường như có thể nhìn thấy qua những việc nhỏ nhặt này, một Kinh Trập tuy vấp ngã suốt bao năm qua nhưng vẫn giữ được sự thuần khiết. Dù có bao nhiêu toan tính so đo, cũng chẳng thể thốt nên lời.
Nghĩ đến vị Đế vương ngồi trên ngai vàng kia, Sầm Huyền Nhân trầm ngâm quét mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như cảm nhận được điều gì đó, rồi lại dời mắt đi, lặng lẽ ôm lấy Liễu Tuấn Lan.
Ông xuất hiện ở đây, chẳng khác nào kẻ mạo phạm bước chân vào lãnh thổ của con sói đầu đàn hung hãn, sát khí đằng đằng chực chờ bùng nổ. Nếu ông dám để lộ tâm tư muốn mang Kinh Trập rời đi, chắc chắn sẽ bị con sói kia phanh thây xé xác.
Sầm Huyền Nhân cũng là người trải qua trăm trận chiến, nhưng vẫn không địch lại nổi.
Nhưng ông không phải người dễ dàng cam tâm tình nguyện. Điều có thể khiến ông nằm im chịu trận, chẳng qua là sự tự nguyện của Kinh Trập mà thôi.
Điều Sầm Huyền Nhân quan tâm nhất từ trước đến nay cũng chỉ là những người thân này.
Giờ đây mọi người đều bình an, còn mong cầu gì hơn?
...
Tháng Chín, gió thu se lạnh, sáng sớm và tối muộn là lúc rét buốt nhất. Thời tiết ngày một lạnh đi, người trong cung cũng đã thay sang những bộ cung trang dày dặn hơn.
Hoàng cung thường ngày vốn tịch mịch.
Sau khi Cảnh Nguyên Đế giải tán hậu cung, nơi này càng trở nên yên ắng khác thường. Ngoại trừ nhân thủ cần thiết để duy trì hoạt động hàng ngày, số lượng cung nhân trong hoàng cung không còn nhiều như trước nữa.
Đúng dịp xảy ra vụ phản loạn của Hoàng thị, Thạch Lệ Quân đã thanh lọc không ít người. Nàng ra tay lúc nào cũng mạnh mẽ dứt khoát, lạnh lùng hơn Ninh Hoành Nho nhiều. Những việc qua tay nàng ta, tự nhiên không có chỗ cho sự nể tình. Đến tận hôm nay, số cung nhân hầu hạ trong cung đã giảm đi một phần ba.
Cùng với việc các cung phi bị giải tán, hoàng cung này mỗi khi đêm về lại càng thêm yên tĩnh. Ngay cả lính tuần đêm cũng phải đi đông thêm vài người mới dám lấy hết can đảm.
Kinh Trập nghe thấy chuyện này thì khịt mũi.
Trên đời này nếu thực sự có ma, kẻ đầu tiên bị bắt đi chẳng phải là Hách Liên Dung sao? Kinh Trập dù có yêu hắn đến đâu cũng phải thừa nhận, Hách Liên Dung nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Thế Ân nói chuyện này với cậu liền kêu lên: "Kinh Trập, ngươi đừng có không tin, nghe nói mấy hôm trước, có người dậy đi vệ sinh ban đêm, thế mà gặp ma thật đấy."
Kinh Trập: "Hồi trước Vân Khuê còn khăng khăng nói ta gặp ma, lôi kéo ta thức trắng một đêm, kết quả ma quỷ gì đâu?"
Vân Khuê đang gặm gà nướng nghe vậy thì không vui: "Ta rõ ràng nói là có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào ngươi, 'thứ gì đó', hiểu không?" Cậu ta vừa nói vừa vung vẩy cánh tay, làm Cốc Sinh ngồi bên cạnh vội né tránh, la lên: "Tay ngươi đầy dầu mỡ, đừng có quệt vào áo ta!"
Tuệ Bình và Hồ Lập ngồi một chỗ, nhìn mấy người bọn họ ồn ào náo nhiệt thì không nhịn được cười, chỉ thấy thú vị. Trịnh Hồng ngồi phía sau cắm cúi ăn thịt, bộ dạng như chuyện ở đây chẳng liên quan gì đến mình, nhưng nhìn vệt dầu mỡ bên mép là biết cậu ta ăn không ít.
Minh Vũ chống nạnh đứng ở cửa, nhìn đám người chen chúc một chỗ đen kịt, vô cùng nghi hoặc: "Có điện cao nhà rộng không ngồi, các ngươi cứ nhất quyết phải chen chúc trong cái bếp nhỏ này làm gì?"
Rốt cuộc đây là cái sở thích quái quỷ gì vậy?
Tuệ Bình thành thật nói: "Ở đây là thoải mái nhất."
Những người khác đều gật đầu, ngay cả Kinh Trập cũng gật theo. Minh Vũ trừng mắt nhìn Kinh Trập đang trà trộn trong đám người gật đầu lia lịa, bực mình bưng món thịt cuối cùng lên, lải nhải: "Ta đúng là cái số khổ, các ngươi ăn uống vui vẻ thế kia, chỉ có ta là phải chịu khói hun lửa nướng ở đằng kia."
Kinh Trập làm bộ thì thầm nhưng thực ra nói rất to: "Cũng không biết là ai, ta rõ ràng bảo thuê người đến làm, thế mà lại xắn tay áo lên nói, nếu ta đi tìm người khác thì sẽ đánh ta..." Cậu còn chưa nói hết, Minh Vũ đã rút cái khăn vắt trên cổ quật tới.
Kinh Trập nhanh nhẹn trốn sau lưng Tuệ Bình, Minh Vũ lại bị những người khác ngăn lại, lúc này mới thôi.
Kể từ sau tháng Sáu, nhân dịp Thạch Lệ Quân chỉnh đốn hậu cung, chức vụ của nhiều người cũng có sự thay đổi. Việc này diễn ra sớm hơn thông lệ mùa đông rất nhiều, cũng gây chú ý hơn nhiều.
Lặng lẽ không một tiếng động, những người quen của Kinh Trập đều có nơi đi chốn về khác nhau, tệ nhất cũng được chuyển chỗ, không còn ai ở lại cái nơi hẻo lánh như Trực Điện Giám nữa.
Mới đến chỗ mới, công việc cũng nhiều, nhất thời bọn họ biết chuyện của Kinh Trập muộn hơn Minh Vũ rất nhiều. Vân Khuê thậm chí mấy hôm trước mới biết chuyện gia đình Kinh Trập đoàn tụ.
Tuệ Bình thì là người thứ hai biết chuyện, sau Minh Vũ.
Đó là vì Kinh Trập đi lấy thư của em gái cậu ta, mới gặp Văn Tuyên, biết được chuyện của tiêu cục Trương gia, lại vì con chó ngốc Cục Bông Trắng mà biết được tin tức mẹ con Liễu thị còn sống.
Chuyện này sao có thể không tính là một sự trùng hợp?
Khi Tuệ Bình biết tin, quả thực tạ ơn trời đất. Nhờ mối quan hệ này mà cậu ta biết rõ hơn về sự bình an của em gái, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Những người này giờ đã không còn nhàn rỗi như trước, có thể tranh thủ tụ tập lại một chỗ, tất cả đều là để chúc mừng chuyện vui gia đình đoàn tụ của Kinh Trập.
Chỉ có điều, thân phận hiện tại của Kinh Trập đặc biệt, nếu ở nơi khác thì quá gây chú ý, nên mới gọi họ đến Càn Minh Cung. Nhưng vừa bước vào Càn Minh Cung, người run lẩy bẩy lại đổi thành bọn họ.
Cho dù những người này có thể lờ đi mối quan hệ tình nhân giữa Kinh Trập và Cảnh Nguyên Đế, nhưng cũng không thể lờ đi sự thật đáng sợ là mình đang ở trong Càn Minh Cung.
Ý niệm kính sợ đã ăn sâu vào xương tủy từ nhỏ, căn bản không thể khắc phục được.
Để bọn họ được tự nhiên, chỉ đành chọn địa điểm ở cái bếp nhỏ này. Tuy không dám làm ầm ĩ, nhưng mấy người này vừa chui vào địa bàn này là như sống lại, mặt mày không còn tái mét nữa, khiến Kinh Trập chỉ biết thở dài.
Tuệ Bình nhạy cảm hơn, nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, khẽ nói với Kinh Trập: "Thân phận của ngươi bây giờ dẫu sao cũng đã khác, nếu còn kết giao với bọn ta như thế này, liệu có làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi không?"
Bọn họ đều đã biết tên thật của Kinh Trập là Sầm Văn Kinh.
Người ngoài chưa chắc đã biết Kinh Trập chính là Sầm Văn Kinh, chẳng lẽ bọn họ còn không biết sao?
Hiện giờ thân phận của Kinh Trập đã được công khai, không còn là cung nhân nữa. Nếu cậu qua lại với những thái giám này theo lễ bạn bè, khó tránh khỏi sẽ rước lấy nhiều lời đàm tiếu khó nghe.
Kinh Trập nghe Tuệ Bình nói vậy lại bật cười: "Ta còn tưởng chuyện gì. Tuệ Bình, cho dù bây giờ ta cắt đứt sạch sẽ với các ngươi, mời một vị đại nho về dạy học, rồi kết giao với con cháu thế gia, bọn họ ngoài mặt thì kính trọng ta, nhưng có mấy ai thực sự coi trọng ta?"
Trong lòng họ, thân phận hoạn quan của Kinh Trập là thứ vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Quãng thời gian làm nô tài này, trong mắt những kẻ để tâm, là quá khứ dù có lột da thay cốt mấy lần cũng không rửa sạch được.
"Ta hà tất phải vì những kẻ đó, vì cái danh tiếng căn bản không tồn tại này mà cắt đứt với bạn bè của mình? Chỉ là, chẳng lẽ ngươi sẽ để ý những điều này mà không muốn qua lại với ta sao?"
Giọng Kinh Trập không lớn, trong sự bình tĩnh lại mang theo vài phần trịnh trọng.
Tuệ Bình nghe ra tình nghĩa trong lời nói của Kinh Trập, suýt chút nữa đỏ hoe mắt, khẽ ho khan vài tiếng để che giấu sự bối rối, sau đó mới nói: "Nếu ngươi đã không để ý, ta việc gì phải canh cánh trong lòng?" Rồi lại cười nói, "Kinh Trập, ta ôm chặt cái đùi lớn của ngươi còn không kịp, sao có thể cắt đứt với ngươi được."
Nói đến đây, Kinh Trập và Tuệ Bình nhìn nhau cười, khẽ cụng ly.
Đợi hai người nói chuyện xong, cái bếp nhỏ vốn có chút yên tĩnh này lại vang lên đủ loại tiếng trò chuyện, mãi đến tận đêm khuya mới dần tan cuộc.
Tiễn bọn họ đi rồi, Minh Vũ quay đầu nhìn Kinh Trập, không khỏi nói: "Cho dù ngươi không để ý cái gì, nhưng có những người chưa chắc đã giữ được sơ tâm."
Trong số những người vừa nãy, đa phần đều có cùng suy nghĩ với Tuệ Bình, cũng coi là thuần túy. Nhưng không phải ai cũng như vậy, cũng có một hai người đã mất đi vẻ tự nhiên ngày xưa.
Kinh Trập khẽ nói: "Minh Vũ, con người đi trên con đường này, không phải ai cũng có thể đồng hành đến cuối cùng. Lại có bao nhiêu người giữ được tâm tư ban đầu chứ? Tuy không tốt, nhưng cũng chẳng xấu, ai cũng chỉ là người thường thôi mà." Quá khắt khe thì cũng chẳng còn gì thú vị nữa.
Minh Vũ nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: "Ngươi tự mình nhìn thấu là được, thế mới tự tại."
Kinh Trập cười rộ lên: "Không nhìn thấu cũng chẳng có cách nào, lòng người dễ thay đổi, ai có thể cưỡng cầu?"
Minh Vũ trêu chọc cười: "Ngươi thực sự có thể nhìn thấu đến thế sao? Ta lại thấy, có một số người, nếu thực sự đổi tính, ngươi nhất định sẽ cưỡng cầu."
Kinh Trập ngẩn ra, nhìn Minh Vũ: "Được lắm nha, dạo này ngươi đến cả hắn cũng dám mang ra đùa cợt rồi."
Minh Vũ ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai khác mới mở miệng.
"Trước kia ta không tin ngươi có thể đi được bao lâu, nhưng đây là con đường ngươi chọn, ta ngoài ủng hộ ngươi ra thì không còn cách nào khác. Nay nhìn lại, bệ hạ quả nhiên một lòng một dạ với ngươi, ngay cả tên họ cũng trả lại cho ngươi, chứ không định giấu ngươi trong cung, sống một đời không danh không phận, vậy thì ta còn gì phải lo lắng nữa?"
Minh Vũ bước tới, chỉnh lại tay áo cho Kinh Trập, cuối cùng sửa sang lại cổ áo, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào.
"Năm xưa trước mặt Trần gia gia, ngươi lên tiếng cãi lại ông ấy, cùng ta quỳ trong đêm tuyết suốt một đêm, ta liền coi ngươi là người bạn tốt nhất đời này của ta. Kinh Trập, chỉ cần là điều ngươi mong cầu, ta đều nguyện ngươi mọi sự thuận lợi."
Môi Kinh Trập khẽ run lên, bước tới ôm chầm lấy Minh Vũ, đấm mạnh vào lưng cậu ta, khàn giọng nói: "Ngươi cũng là người bạn tốt nhất đời này của ta."
Kinh Trập sao có thể vì thân phận này mà ghét bỏ bọn họ. Nếu không có Minh Vũ, nếu không có thiện ý của bọn họ, có lẽ cậu đã không chống đỡ được đến bây giờ, không đi được đến bước này.
Đối với bọn họ, cậu chỉ có lòng biết ơn.
...
Cạch ——
Trong cung điện hẻo lánh đèn đuốc sáng trưng, bên cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau bên sập gụ, chăm chú nhìn vào bàn cờ đặt ở giữa.
Kinh Trập đang học đánh cờ.
Hách Liên Dung, đương nhiên là thầy giáo của cậu.
Chỉ có điều, Kinh Trập thực sự là một tay cờ dở tệ, cho dù Hách Liên Dung đã giảm trình độ xuống còn một phần mười, vẫn dễ dàng bắt nạt Kinh Trập như trở bàn tay.
Lúc này, trên mặt Kinh Trập đã dán vài dải giấy trắng. Theo động tác của cậu, những dải giấy cứ bay phấp phới.
Kinh Trập: "Dù ta có đánh với huynh thêm mấy lần nữa, ta cũng không thắng được huynh đâu."
Cậu tự biết lượng sức mình, đừng nói là giảm xuống một phần mười, cho dù Hách Liên Dung giảm xuống còn một phần hai mươi, một phần ba mươi thì cũng vô dụng thôi.
Cậu chính là con số không tròn trĩnh.
Hách Liên Dung dù chỉ có một, cũng thừa sức thắng được cậu.
Hách Liên Dung chậm rãi nói: "Vậy ta đánh cờ mù."
Kinh Trập ngẩn ra, nhướng mày nhìn hắn.
"Cờ mù là gì?"
Hách Liên Dung: "Ta nhắm mắt, đánh với em."
Kinh Trập nghĩ một lúc mới biết cờ mù là cái gì. Người đánh cờ mù không nhìn bàn cờ mà đọc nước đi mình muốn đánh. Đánh cờ mù đúng nghĩa, cả hai bên đều cần có trí nhớ cực tốt mới có thể tiếp tục ván cờ.
"Huynh nhắm mắt đánh với ta, vậy lúc ta đánh, nhỡ ta cố tình nói sai với huynh thì sao? Hoặc là, huynh nói một nước đi, ta lại cố tình đặt vào chỗ khác?"
Kinh Trập không có bản lĩnh đánh cờ mù, đã đánh thế này thì chắc chắn vẫn phải đi quân cờ thật. Chỉ là Hách Liên Dung nhắm mắt đọc một quân, Kinh Trập đi thay hắn một quân; còn khi Kinh Trập đi, cậu cũng phải đọc nước đi của mình lên.
Hách Liên Dung nhỏ nhẹ nói: "Ta tự nhiên là tin tưởng Kinh Trập, nếu em cố tình đi sai, à, vậy cũng chẳng sao cả." Giọng hắn mang theo sự dính dấp kỳ lạ, nghe thì có vẻ ngọt ngào nhưng lại khiến người ta rùng mình ớn lạnh, giống như lời thì thầm của ác quỷ.
Kinh Trập quyết định sẽ thành thật.
Đừng để đến lúc bị Hách Liên Dung nắm được thóp gì đó, ngược lại làm khổ bản thân.
Ngay trước khi bắt đầu ván cờ, Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay Kinh Trập, nhướng mày nói: "Đã chơi thì hay là cược chút gì đi?"
Kinh Trập nghiêng mặt, ra hiệu những dải giấy trắng trên mặt mình.
Hách Liên Dung: "Chưa đủ."
Khi giọng nói của hắn không có cảm xúc, thường có chút lạnh lẽo.
"Vậy huynh muốn cược gì?" Kinh Trập nghĩ ngợi, trong điều kiện khó khăn thế này, chưa chắc cậu đã thua thật, nên cũng không cảnh giác lắm, "Nếu quá đáng quá thì ta chắc chắn không đồng ý đâu."
"Cũng không quá đáng, chỉ là người thua phải thuận theo đối phương trọn một ngày."
Kinh Trập: "Không cược thì ta cũng nghe lời huynh mà." Vụ cá cược này đến thật khó hiểu, cậu hoài nghi nhìn Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung: "Ý ta là, hoàn toàn thuận theo." Hắn tuy nói vậy nhưng nghe vẫn cứ mơ hồ, nhưng dù sao cũng chỉ có một ngày, Kinh Trập suy tính một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Chẳng lẽ thế này mà vẫn thua được sao?
Cậu xoa tay hằm hè, quyết tâm phải dán giấy trắng lên mặt Hách Liên Dung!
Một khắc...
Lạch cạch!
Hai khắc.
Kinh Trập ngẩn ngơ nhìn bàn cờ, rồi ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung đang từ từ mở mắt, hơi khó chịu với ánh sáng nên lại nhắm mắt lại.
Hách Liên Dung tuy mắt khép hờ, nhưng lại lộ ra nụ cười có chút âm u: "Kinh Trập sẽ không định quỵt nợ đấy chứ?"
Kinh Trập bĩu môi, đưa tay gạt loạn bàn cờ, không muốn nhìn thấy thảm bại rối tinh rối mù của mình nữa: "Ta không bao giờ đánh cờ với huynh nữa."
Nếu không phải Hách Liên Dung tin vào thực chiến, Kinh Trập mới không thèm tự lượng sức mình mà đi đánh cờ với hắn đâu.
Ván cờ vừa rồi, dù là quân đen hay trắng đều do Kinh Trập tự tay đặt. Cái cảm giác rõ ràng đã thấy thua cuộc, nhưng lại phải tự tay đưa mình vào đường cùng, sự áp bức dồn ép từng bước một ấy, không hiểu sao lại giống hệt cảm giác Hách Liên Dung mang lại cho người khác, khiến Kinh Trập vô cùng khó chịu.
Kinh Trập bấm bấm đầu ngón tay, ép mình hắng giọng, ấp úng hỏi: "Vậy, vậy thì... huynh định khi nào bắt ta thực hiện vụ cá cược?"
Hách Liên Dung nhướng mày, khẽ nói: "Ngày mai."
Tim Kinh Trập đập thịch một cái, hốt hoảng nhớ ra một chuyện chết người. Ngày mai, ngày mai... ngày mai cha cậu, Sầm Huyền Nhân, chẳng phải phụng chiếu tiến cung sao?