Hôm sau tỉnh dậy, Kinh Trập lơ mơ nhìn quanh, phát hiện Hách Liên Dung không có ở đó. Cậu chán nản ngáp một cái, đang định bò dậy thì phát hiện cơ thể có chút không ổn.
Kinh Trập ngơ ngác giật giật cánh tay.
Tốt lắm, trói thật dứt khoát gọn gàng.
Cũng không biết Hách Liên Dung đã ra tay từ lúc nào, Kinh Trập giãy giụa vài cái mới phát hiện tứ chi đã bị trói chặt, căn bản không thể cử động.
Kinh Trập nghiêng đầu nhìn cổ tay, lúc này mới phát hiện sợi dây trói trên người nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại có độ đàn hồi kỳ lạ, cậu càng giãy giụa thì dây càng siết chặt hơn, hoàn toàn không có không gian để cựa quậy.
Cậu chỉ đành nằm ngơ ngác trên giường, cúi đầu nhìn bản thân, thấy chăn màn vẫn đắp tử tế, không bị lộ ra chỗ nào không thích hợp, bèn cất tiếng gọi Thạch Lê.
Thạch Lê tai thính mắt tinh, dù giọng Kinh Trập có hơi khô khốc, hắn chắc chắn cũng đã nghe thấy, nhanh chóng chạy vào.
“Bệ hạ đâu rồi?”
“Ngài đến phòng bếp nhỏ ạ.” Thạch Lê nhíu mày, “Lang quân có cần ta giúp cởi trói không?”
Dù không nhìn thấy gì, chỉ cần nhìn bộ dạng khó chịu của Kinh Trập là hắn cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì.
Kinh Trập rất muốn, lúc nãy theo bản năng gọi Thạch Lê vào chính là vì chuyện này.
Nhưng Kinh Trập không thể.
Sau một lúc ngơ ngác, cậu đã nhớ ra đây là vụ cá cược tối qua. Tuy không biết Hách Liên Dung định làm gì, trong lòng Kinh Trập vô cùng bất an, giọng nói cũng trở nên khô khốc: “Không cần đâu, Thạch Lê, ngươi ra ngoài đi.”
Thạch Lê đang định đi, nhớ ra một chuyện lại nói.
“Trước đó lang quân bảo ti chức theo dõi Mưu Quế Minh, gần đây hành tung của người này khá kỳ lạ, đã được ghi chép thành sách, lang quân có muốn…”
Thạch Lê hiếm khi do dự, lúc này quả thực không tiện chuyển giao.
Giọng Kinh Trập càng thêm khô khốc: “Ngươi cứ, để ngày mai đưa ta cũng được.”
Không biết Hách Liên Dung định giở trò gì, cứ nghĩ đến yêu cầu tối qua của hắn là tim Kinh Trập lại đập thình thịch. Nói không chừng tối nay cậu phải liều mình bồi quân tử, chắc chẳng còn tâm trí đâu mà nghe chuyện khác.
Hiện tại đối với nhiệm vụ, Kinh Trập đã bình thản hơn nhiều.
Việc gì quá sức thì giao cho Hách Liên Dung, việc gì tự tra được thì làm. Chuyện liên quan đến Mưu Quế Minh thực ra còn đơn giản hơn, chẳng qua chỉ là một mạng người. Không nói gì khác, nếu thực sự muốn giết gã, bảo Thạch Lê không cần điều tra nữa, trực tiếp một đao kết liễu chẳng phải nhanh gọn hơn sao?
Khổ nỗi Kinh Trập không muốn làm vậy.
Giết người thì dễ, nhưng Kinh Trập ngay từ đầu đã không phải là kẻ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ. Có những nhiệm vụ nếu cậu không muốn làm, cho dù hệ thống có ban bố, Kinh Trập cũng sẽ không làm.
Giết người bừa bãi chính là một trong số đó.
Tuy nhiên, người này đã trở thành mục tiêu nhiệm vụ, chắc chắn trên người còn có vấn đề khác, Kinh Trập mới cho người theo dõi mãi. Cũng không cần báo cáo hàng ngày, có tình huống đặc biệt thì báo trước, đến nay đã kéo dài mấy tháng rồi.
Thân phận của kẻ này gần như đã bị Kinh Trập đào bới đến tận gốc rễ. Cậu cũng đại khái biết được kẻ đứng sau lưng gã là ai, nếu thực sự là Thọ Vương, thì hai nhiệm vụ này quả thực thú vị.
Kinh Trập cử động chân tay, để phân tán sự chú ý, cậu càng nghĩ sâu xa hơn.
Hiện giờ Thụy Vương đã chết, Thọ Vương không tranh thủ rời khỏi kinh thành sớm, lại còn nán lại trong ngoài hoàng thành mấy tháng nay, gã ta chán sống rồi sao?
Hách Liên Dung hiển nhiên đã phát giác ra hành tung của Thọ Vương. Dù không biết người đang ở đâu, nhưng muốn chặn gã ở kinh thành thì vẫn dễ dàng hơn. Vào lúc nước sôi lửa bỏng này mà người vẫn bình chân như vại, quả thực khiến người ta bội phục tâm tính này.
Tuy nhiên đối với Kinh Trập hiện tại, không biết có phải do ảnh hưởng của Hách Liên Dung hay không, bất kể là Thụy Vương trước kia hay Thọ Vương bây giờ, nghĩ lại cũng chẳng thấy hoảng hốt bao nhiêu.
Chuyện đã đến nước này, cứ giải quyết là xong.
“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nói lạnh băng vang lên, “Nhập tâm đến vậy.”
Kinh Trập cũng đáp lại bằng giọng u ám: “Không nhập tâm không được.”
Cậu khẽ cử động cánh tay, ra hiệu cho Hách Liên Dung xem.
“Chẳng phải không cử động được nữa rồi sao?”
Hách Liên Dung ngồi xuống bên mép giường, bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cậu xem xét, động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự v**t v* kỳ quái, cái kiểu sờ mó ấy nhìn thế nào cũng không đứng đắn.
Kinh Trập rùng mình một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Hách Liên Dung đã đứng dậy, lật chăn lên, cởi dây trói ở cổ chân cậu.
Chẳng lẽ chỉ thế này thôi là Hách Liên Dung đã thỏa mãn rồi?
Trong lòng vừa mới nghĩ vậy thì một bên chân vừa được cởi ra lại bị trói lại.
Hóa ra là đổi tư thế trói khác.
Kinh Trập im lặng nhìn chân tay mình bị trói lại, rồi lại im lặng nhìn Hách Liên Dung. Người đàn ông làm như không thấy, trói chặt Kinh Trập lại lần nữa, sau đó bế cậu ngồi dậy, chèn hai cái gối mềm sau lưng, ngồi như vậy cũng không đến nỗi khó chịu.
Chỉ là cơ thể này hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của cậu.
Kinh Trập thử cử động một chút, Hách Liên Dung ở cái khoản tà đạo này thiên phú cũng khá thật, rốt cuộc hắn học đâu ra kỹ thuật trói dây này vậy?
“Không phải huynh định…”
Kinh Trập còn chưa nói hết câu, đã thấy sau lưng Hách Liên Dung bày sẵn đồ ăn sáng, nhất thời nghẹn lời không nói được gì nữa.
Hách Liên Dung bưng một bát cháo ngọt tới, nhàn nhạt nói: “Hôm nay, nếu ta không hỏi, Kinh Trập, em không được phép nói chuyện.”
Kinh Trập đang định mở miệng, nhớ tới vụ cá cược lại cố nín nhịn. Một thìa cháo đã đưa đến bên miệng, nhiệt độ vừa phải, Kinh Trập khẽ hé miệng ngậm lấy.
Hương vị này, không phải tay nghề của Minh Vũ.
Nhớ tới lời Thạch Lê vừa nói, thần sắc Kinh Trập khẽ động. Ăn thêm hai miếng, thấy người đàn ông đổi món khác, cứ thế từng miếng từng miếng một, thế mà cũng nếm được năm sáu loại thức ăn khác nhau, chẳng mấy chốc đã no căng.
Phần Kinh Trập ăn không hết thì trở thành bữa sáng của Hách Liên Dung. Hắn ăn cũng không chậm, khẩu vị vốn thanh đạm, khi ăn bát cháo ngọt kia cũng chẳng cau mày lấy một cái.
Kinh Trập nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, thực ra cậu cũng không hiểu người đàn ông này bày ra trò này để làm gì lắm. Nhưng mà, ăn xong rồi cậu lại thấy hơi buồn ngủ.
Hách Liên Dung lấy khăn tay lau khóe miệng cho Kinh Trập, rồi bế cậu đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Kinh Trập bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, lại không thể ôm lấy người đàn ông như trước, theo bản năng hỏi: “Huynh định đi…” Ba chữ này vừa thốt ra, Kinh Trập hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Chết dở.
Quả nhiên, Hách Liên Dung liếc nhìn Kinh Trập một cái, không nói một lời, chỉ dùng áo choàng che kín người cậu, chỉ để lộ khuôn mặt, rồi cứ thế bế cậu ra khỏi cửa cung.
Kinh Trập nhìn sắc trời bên ngoài, mới chỉ tờ mờ sáng, vài ngôi sao còn sót lại trên bầu trời đang lấp lánh yếu ớt.
Hách Liên Dung bế Kinh Trập lên ngự giá, đặt người lên đùi mình, vỗ mạnh một cái vào mông cậu, lực tay không nhỏ khiến Kinh Trập đỏ bừng mặt, nghe thấy người đàn ông lơ đãng mở miệng:
“Ta vốn không định dùng cái này với em, nhưng Kinh Trập lại mãi không học được cách giữ im lặng.”
Kinh Trập không nhìn thấy động tác của Hách Liên Dung, nhưng có thể nghe thấy tiếng mở tủ, cơ thể bất giác căng cứng. Ngay sau đó, một vật hình cầu xuất hiện trước mắt cậu.
Hình dáng nó hơi kỳ lạ, trông như một quả cầu, nhưng trên bề mặt lại có nhiều lỗ nhỏ thông nhau, hai bên quả cầu có hai sợi dây dài.
Kinh Trập ban đầu còn chưa biết là cái gì, vừa thấy thứ đó dí vào miệng mình liền hiểu ngay nó dùng để làm gì.
Mặt cậu đỏ bừng, trừng mắt nhìn người đàn ông.
Ngón tay Hách Liên Dung miết nhẹ lên khóe miệng Kinh Trập, nhàn nhạt nói: “Kinh Trập, há miệng.”
Giọng hắn không nhanh không chậm, nhưng lại có một ma lực kỳ lạ, chỉ cần nghe thấy lời hắn nói là không kìm được mà thuận theo.
Khi thứ đó nhét vào miệng, Kinh Trập mới bắt đầu hối hận.
Cậu ư a một tiếng, lưỡi chặn lại thứ đó nhưng chẳng nói được câu nào, chỉ phát ra tiếng r*n r* khe khẽ.
Hơn nữa, thứ này chặn miệng lại, nhưng những khe hở thì không khép kín được, nước bọt của Kinh Trập cứ thế chảy ra. Cậu cảm thấy xấu hổ, giãy giụa dữ dội. Hách Liên Dung lại tỏ vẻ thích thú, nắm lấy gáy cậu ép cậu ngẩng đầu lên, l**m qua khóe miệng cậu, trêu đùa đôi môi không còn sức phản kháng đến mức hơi sưng đỏ.
…b**n th**!
Kinh Trập chửi thầm trong bụng, nhưng đã lên thuyền giặc rồi, muốn nhảy cũng không được.
Khi ngự giá dừng lại, trái tim Kinh Trập cũng run lên theo. Giờ này xuất môn, cộng thêm quãng đường đi có vẻ không bình thường… Cậu còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Hách Liên Dung đã hành động, bế Kinh Trập xuống xe.
Điều may mắn duy nhất là người này tuy quá đáng, nhưng hễ xuống xe ngựa là chắc chắn sẽ che kín đầu mặt cho cậu, nếu không Kinh Trập thật sự không muốn sống nữa.
Cũng vì thế mà Kinh Trập hoàn toàn không nhìn rõ mình được đưa đến đâu, chỉ cảm thấy Hách Liên Dung bế cậu đi qua một bậc thang dài dằng dặc, dường như đã tiến vào một cung điện nào đó.
Một lúc sau, cơ thể khẽ động, Kinh Trập được đặt xuống.
Hách Liên Dung vén áo choàng ra, thấy Kinh Trập bị ủ đến đỏ bừng mặt, đang trừng mắt nhìn hắn từ trong lớp áo.
Đôi mắt ướt át, trong sự sáng ngời ánh lên ngọn lửa giận dữ.
Ngón tay lướt qua đuôi mắt Kinh Trập, người đàn ông cúi đầu hôn lên mắt cậu, ép cậu phải nhắm mắt lại. Cảm giác mềm mại dưới thân cũng coi như thoải mái, chỉ là cảm giác hoàn toàn không thể giãy giụa này giống như cơ thể mình đang bị Hách Liên Dung thao túng. Sau khi bị tước đoạt khả năng nói chuyện, cảm giác này càng rõ rệt, khiến người ta cảm thấy vô cùng quái dị.
Đợi sau khi Hách Liên Dung tự tay chỉnh trang cho Kinh Trập xong xuôi, để cậu nằm thoải mái hơn, hắn mới khẽ nói: “Lát nữa giữ im lặng một chút, tất nhiên, nếu em không ngại phát ra tiếng động… À, ta cũng chẳng ngại đâu.” Hắn ghé sát vào tai Kinh Trập, hít sâu một hơi, lầm bầm, “Lát nữa giết hết những kẻ nghe thấy là được.”
Kinh Trập cố gắng trợn trắng mắt, để cố tình cho Hách Liên Dung nhìn thấy, khi người này ngẩng đầu lên, cậu lại cố ý làm thêm lần nữa.
Hách Liên Dung cười khẽ, nhưng lại lấy ra một dải lụa mềm, trước khi Kinh Trập kịp phản ứng đã che kín mắt cậu lại.
Lần này thì hay rồi, Kinh Trập vốn định quan sát xung quanh, giờ thì chẳng nhìn thấy gì nữa. Chỉ vậy thôi dường như vẫn chưa khiến người đàn ông hài lòng, ngón tay hắn cứ mân mê bên tai Kinh Trập, dường như đang rục rịch muốn làm gì đó.
Kinh Trập thót tim, lắc đầu nguầy nguậy rên ư ử.
Ngũ quan con người cũng chỉ có bấy nhiêu, không cử động được, không nói được, không nhìn được, nếu ngay cả nghe cũng không được nữa thì Kinh Trập thực sự hoảng sợ.
Cũng không biết hiện giờ vẻ mặt cậu thế nào, Hách Liên Dung vỗ nhẹ vào người Kinh Trập, “Đừng sợ, bây giờ chưa bịt tai em đâu.” Động tác giống như đang an ủi, ít nhiều khiến Kinh Trập bớt căng thẳng hơn.
Sau đó, hơi thở quen thuộc rời đi, kèm theo tiếng bước chân nặng nề hơn bình thường, Kinh Trập biết Hách Liên Dung đã đi rồi.
Chỉ là khoảng cách hắn đi cũng không xa lắm.
Dường như chỉ đi ra ngoài vài bước rồi lại ngồi xuống.
Đây là đang làm việc sao?
Kinh Trập nghĩ, khoảng cách gần như vậy, Hách Liên Dung gần như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bộ dạng của cậu. Sự tưởng tượng này khiến Kinh Trập cảm thấy không thoải mái chút nào.
Càng không nhìn thấy, không cử động được, không nói được, trong lòng cậu càng dễ liên tưởng đến đủ loại hình ảnh. Bây giờ Hách Liên Dung đang làm gì? Đang phê duyệt tấu chương, hay đang đọc sách, hay là, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu?
Nếu Hách Liên Dung đang nhìn cậu, thì sẽ là dáng vẻ thế nào? Biểu cảm của người đàn ông này xưa nay rất ít, dù có cười cũng rất nhạt, thường thì trong đáy mắt đen láy sắc bén kia chỉ có sự hờ hững. Chỉ là khi Hách Liên Dung nhìn thấy Kinh Trập, thường sẽ dịu dàng hơn bình thường một chút, không nhiều, nhưng gần như là phản ứng bản năng.
Kinh Trập luôn có thể nhận ra những điều đó, những cảm xúc thoáng qua chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất tuy rất nhỏ nhặt, nhưng đối với cậu lại vô cùng rõ ràng.
Cũng không biết từ bao giờ, Kinh Trập có thể dễ dàng giải mã ý nghĩa trong từng lời nói hành động của Hách Liên Dung, dù chỉ là một cái nhíu mày, một cái cúi đầu, hay vẻ mặt vô cảm, trong mắt Kinh Trập đều có ý nghĩa đặc biệt riêng.
Quá ỷ lại vào các giác quan của mình, thế mà không biết khi mất đi rồi mới thấy quý giá nhường nào. Giờ đây khi không nhìn thấy gì, Kinh Trập lại càng khao khát được nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông kia.
Đúng lúc này, Kinh Trập lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân, dường như có rất nhiều, rất nhiều người.
Cậu rùng mình một cái, cả người co rúm lại, như muốn cuộn tròn mình lại. Kinh Trập không biết mình bị đặt ở đâu, cũng không rõ hiện tại mình trông như thế nào, càng căng thẳng, cậu càng cảm nhận rõ quả cầu trơn bóng trong miệng mình đang chuyển động, nước bọt theo đó chảy ra. Dù Kinh Trập muốn khép miệng lại nhưng bị vướng quả cầu nên căn bản không thể ngậm lại được.
Thần kinh Kinh Trập căng như dây đàn, có chút nôn nóng bất an. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, có nhiều người dường như đã tiến vào trước điện. Ngón tay cậu siết chặt thành nắm đấm, nếu không bị trói thì người đã cong lại như con tôm rồi.
Chẳng bao lâu sau, những tiếng bước chân vụn vặt dừng lại, dường như ai nấy đã vào vị trí, sau đó là tiếng hô vạn tuế vang trời dậy đất.
Kinh Trập hoảng hốt, trong tiếng tung hô vạn tuế ấy, cậu mới muộn màng nhận ra, Hách Liên Dung thế mà lại đưa cậu đến buổi chầu sáng!
Khoảnh khắc nhận ra điều này, da đầu Kinh Trập tê rần, cả người xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống. Ngón tay ngón chân cậu đều căng cứng, hận không thể co rúm lại, biến mình thành càng nhỏ càng tốt.
Trước đây, không phải Kinh Trập chưa từng nghe Hách Liên Dung nói linh tinh.
Người này thi thoảng sẽ nói muốn Kinh Trập cùng hắn đi thượng triều, hoặc là cảm thấy Kinh Trập còn hữu dụng hơn cả đám quan lại trong triều, chi bằng để Kinh Trập cùng ngồi lên ngai vàng…
Kinh Trập chỉ coi những lời này của Hách Liên Dung là lời điên khùng.
Thực ra người này nếu đã dám nói ra thì chắc chắn làm được, nếu Kinh Trập thực sự đồng ý, Hách Liên Dung sẽ làm thật.
Khổ nỗi Kinh Trập chẳng hứng thú gì với chuyện này, bình thường cậu thà dành thời gian đọc sách còn hơn, nên chưa bao giờ hùa theo. Cũng vì thế mà Kinh Trập không hề nghĩ tới, cái tâm tư này của Hách Liên Dung chưa bao giờ dừng lại.
Vậy bây giờ cậu đang ở chỗ nào?
Kinh Trập chưa từng đến điện triều nghi, cũng không rõ cấu trúc nơi này ra sao, nhưng tiếng của các quan lại truyền đến từ phía trước, nơi cậu đang nằm hẳn là ở sâu trong điện?
Vậy thì, ngai vàng hẳn là nằm giữa các quan lại và Kinh Trập?
Lúc các quan lại tiến vào, Kinh Trập đã dỏng tai lên nghe, nhưng không nghe thấy âm thanh gì lạ, ngay cả tiếng hít khí lạnh cũng không có, vậy thì chắc là họ không nhìn thấy cậu.
Hách Liên Dung giấu cậu sau ngai vàng sao?
Thực sự có dựng một tấm bình phong sau ngai vàng ư? Là cái có sẵn từ trước, hay là lần này đặc biệt dựng lên?
Kinh Trập suy nghĩ miên man, vì mất đi quá nửa giác quan nên đôi tai trở nên thính nhạy lạ thường, dường như nghe rõ rất nhiều âm thanh.
Lờ mờ, Kinh Trập nghe thấy có người nói.
“…Bệ hạ, việc này nếu không giải quyết kịp thời, e là sẽ làm tổn hại đến thể diện hoàng gia, xin bệ hạ cân nhắc!”
“Nói bậy nói bạ, Giả đại nhân, ngươi đây là đang yêu ngôn hoặc chúng.”
“Theo ý kiến của lão thần…”
Kinh Trập có chút ngơ ngác, những vị đại thần này nói chuyện, ai nấy đều dẫn kinh trích điển, nói nghe rất có lý. Chỉ là nghe kỹ thì đa phần là lời sáo rỗng, hai ba phần còn lại thì móc mỉa, đúng là chửi người không thèm nhả chữ tục.
Cậu vốn có chút căng thẳng, kết quả nghe mãi nghe mãi lại thấy thú vị, coi những lời bọn họ nói như đang nghe kể chuyện, ngược lại còn nghe đến nhập tâm.
Mãi cho đến khi Kinh Trập nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Bệ hạ, thần cho rằng việc cứu trợ thiên tai nên làm sớm không nên làm muộn. Chi bằng việc cứu trợ này tiến hành song song với việc khâm sai tra án, ban thượng phương bảo kiếm, được phép tiền trảm hậu tấu với kẻ đầu sỏ, dùng thủ đoạn sấm sét để trấn áp…”
Kinh Trập chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.
Giọng nói này, người này, chẳng phải tiên sinh sao?
Lời người quen nói, Kinh Trập tự nhiên nghe rất chăm chú. Sau khi Trương Văn Lục nói xong, trong lòng Kinh Trập không khỏi cảm thán, vị thầy giáo này của cậu trong chuyện chính sự quả nhiên rất nghiêm túc. Giọng nói của ông bây giờ so với lúc thỉnh thoảng gặp Hách Liên Dung ở Càn Minh Cung lại có chút khác biệt, mang theo một bầu chính khí.
Chỉ không biết là…
“Trương các lão nói vậy là sai rồi, nếu trao cho khâm sai quyền thế lớn như vậy, làm sao đảm bảo vị khâm sai này thực sự…”
Các lão?
Trương?
Kinh Trập suýt chút nữa tự làm mình sặc, ho khan hai tiếng trong họng, người cũng vặn vẹo theo. Trương các lão, các lão Trương, Trương Văn Lục, tiên sinh???
Hách Liên Dung rốt cuộc mời cho cậu vị tiên sinh nào vậy?
Trương Văn Lục chẳng phải nói mình chỉ là một quan chức tép riu bình thường thôi sao? Cái này cũng “bình thường” quá thể rồi đấy!
Cậu cắn chặt quả cầu trong miệng, nói giận thì cũng không hẳn, chỉ là rất muốn vặn vẹo người để giải tỏa tâm trạng.
Con người càng không làm được gì thì lại càng muốn làm.
Kinh Trập nghe buổi chầu rất lâu, đến chân tay cũng tê rần cả đi. Dù những chỗ bị trói đều đã được lót đệm mềm, nhưng giữ nguyên một tư thế quá lâu, ngón tay cũng dễ bị lạnh.
Một lúc sau, buổi chầu sáng kéo dài cuối cùng cũng tan, chỉ còn vài vị triều thần bị điểm tên lát nữa phải đến Tụ Hiền Điện, những người khác dần dần tản đi.
Đợi người đi hết, Kinh Trập mới thực sự thả lỏng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Những gì cậu suy nghĩ trong lòng chẳng qua chỉ là phỏng đoán, nhỡ đâu người đàn ông kia thực sự đặt cậu ở chỗ không che không chắn, chỉ cần cậu cử động một cái là sẽ lăn ra trước mặt người khác thì sao?
Tuy trong lòng biết rõ Hách Liên Dung sẽ không làm nhục cậu như thế, nhưng con người là loài sinh vật kỳ lạ vậy đấy, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy thì suy nghĩ cứ cái này nối tiếp cái kia, tốt xấu gì cũng tuôn ra hết. Cậu ngoài mặt trông thì bất động, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.
Không lâu sau, Kinh Trập nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, dường như có người vòng qua bình phong đi tới nhìn cậu.
Tiếng bước chân này là Hách Liên Dung, cảm giác này cũng là Hách Liên Dung, nhưng người này đứng bên cạnh mà chẳng nói năng gì, chẳng làm gì cả, cảm giác kỳ lạ này khiến Kinh Trập giãy giụa.
“Ư ưm…”
Kinh Trập r*n r*, muốn trốn đi.
Một bàn tay ấn lên vai Kinh Trập, kéo cơ thể đang muốn né tránh của cậu trở lại, ngón cái lau qua khóe miệng Kinh Trập, cảm giác ươn ướt khiến người đàn ông cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười vừa vang lên, Kinh Trập mới buồn bực dừng lại, hừ một tiếng qua mũi.
“Đằng trước có bình phong, cái sập này cũng đủ rộng, cho dù em có lăn lộn trên đó cũng không ngã xuống được đâu.”
Giọng Hách Liên Dung tuy mang theo ý cười, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo trêu chọc bên tai Kinh Trập khiến cả người cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Kinh Trập bĩu môi, cái cậu muốn biết là những cái này sao?
Có thứ gì đó mềm mại lau qua, Kinh Trập ngửa ra sau, thứ vải lụa kia đuổi theo, cậu nhận ra là khăn tay mới dừng lại, để mặc Hách Liên Dung lau chùi.
Cũng không biết nước sạch lấy ở đâu ra, mát lạnh, lau lên mặt Kinh Trập rất thoải mái.
Những chất lỏng chảy ra nhem nhuốc đều được Hách Liên Dung lau sạch sẽ, sau đó, người đàn ông vỗ nhẹ vào mông Kinh Trập, hạ giọng nói: “Kinh Trập sao có thể là đứa trẻ hư, đến cái miệng cũng không ngậm lại được thế này?”
Kinh Trập giận điên người, tức đến mức muốn cắn người.
Làm gì có kẻ khốn nạn như Hách Liên Dung chứ, là ai hại cậu ra nông nỗi này? Giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu.
Hách Liên Dung nói vậy nhưng ngón tay cũng dừng lại sau gáy Kinh Trập, thuận tay cởi bỏ dây buộc, bóp cằm cậu bảo Kinh Trập nhả quả cầu ra.
Miệng Kinh Trập vừa được tự do liền muốn mắng hắn, nhưng lưỡi tê rần, nhất thời không nói nên lời. Nhân lúc này, một vật khác lại được nhét vào, lấp đầy khoang miệng, tuy không chọc vào họng nhưng đè chặt lên cuống lưỡi, không còn chỗ để cử động.
Cảm giác của thứ này hoàn toàn khác so với cái trước, giống như một thanh ngọc hình trụ dài, nhưng cắn vào lại thấy hơi mềm.
“Đừng sợ.”
Vẫn là hai chữ lạnh nhạt ấy.
“Ngoan nào.”
Hắn nói.
Hách Liên Dung từ từ buộc dây ra sau gáy Kinh Trập, giơ tay v**t v* khuôn mặt đỏ ửng, rồi lại chậm rãi nhét hai vật nhỏ vào tai Kinh Trập.
Khi Kinh Trập nhận ra hắn định làm gì, cậu đã luôn giãy giụa, r*n r* như sắp khóc đến nơi, nhưng cái nút tai vẫn kiên quyết bịt chặt tai Kinh Trập lại, khiến cậu mất đi phương thức tiếp nhận thông tin cuối cùng.
Hách Liên Dung nâng mặt Kinh Trập lên hôn mổ, từ trán đến chóp mũi, rồi đến bên môi, những nụ hôn liên tiếp mới khiến Kinh Trập bình tĩnh lại đôi chút, không còn hoảng sợ như trước nữa.
Thấy Kinh Trập bình tĩnh lại, Hách Liên Dung mới dùng áo choàng bọc kín cậu, bế Kinh Trập rời khỏi đại điện.
Lúc nghị sự ở Tụ Hiền Điện, triều thần và Cảnh Nguyên Đế cách nhau một tấm bình phong, không ai biết rằng, trong khi họ đang bàn bạc chính sự, Cảnh Nguyên Đế đang ôm một con thú nhỏ run lẩy bẩy trong lòng mà vỗ về.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ vỗ về đôi vai đang run rẩy của Kinh Trập, động tác dịu dàng vô cùng, nhưng giọng nói thốt ra lại mang theo sát khí dữ tợn.
“Giữ lại làm gì?” Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng tột độ, “Giết sạch không chừa một mống.”
“Nhưng bẩm bệ hạ, trong số đó có những người tội không đáng chết ạ.”
“Ngươi muốn nói đến Trần Tuyên Danh, hay là tên Vương Chiêu kia, hoặc là những con sâu xui xẻo ‘bị mê hoặc’?” Cảnh Nguyên Đế cười khẩy một tiếng, nhưng chẳng có chút ý cười nào, lạnh lẽo thấu xương, “Quả nhân không muốn những kẻ này nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, hiểu chưa?”
Chỉ cần là người của Hách Liên Đoan, đều đáng chết.
Cảnh Nguyên Đế chẳng quan tâm sự vô tội của hắn nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút.
“Vâng.”
“Bệ hạ, thứ dân Đoan dường như từng có qua lại với Thọ Vương…”
Từng việc, từng việc một, đợi đến khi xong việc ở Tụ Hiền Điện thì đã sắp đến giờ Ngọ.
Cảnh Nguyên Đế giữ các triều thần nghị sự lại dùng bữa, sau đó mới đưa Kinh Trập về Càn Minh Cung.
Lúc này Kinh Trập đã bị nhốt trong trạng thái quái dị không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay người đàn ông chạm vào mình suốt hơn một canh giờ.
Càng như vậy, con người ta càng trở nên nhạy cảm.
Trong trạng thái mơ hồ hỗn độn này, Kinh Trập hoàn toàn không biết thời gian trôi qua thế nào.
Trong Càn Minh Cung, Hách Liên Dung đặt Kinh Trập xuống, nhẹ nhàng tháo dải lụa che mắt ra, nhưng lại lấy tay che mắt Kinh Trập, không cho cậu mở ra.
Hai cái nút tai cũng đã được nhẹ nhàng lấy ra.
“Ta vừa cởi ra, chỉ khi nào ta cho phép, em mới được mở mắt.”
Giọng Hách Liên Dung lạnh nhạt, lặp lại hai lần, Kinh Trập mới khó khăn gật đầu, như thể cuối cùng cũng nghe hiểu.
Thế là Hách Liên Dung dời tay đi, chỉ thấy Kinh Trập nhắm nghiền mắt, khuôn mặt đỏ ửng đẫm ướt, hàng mi khẽ run rẩy vài cái nhưng vẫn không mở ra.
Thật ngoan ngoãn.
Cậu càng ngoan ngoãn, càng nghe lời, lại càng không thể thỏa mãn con quái vật tham lam kia, ngược lại còn nuôi dưỡng d*c v*ng của Hách Liên Dung đến mức kinh thiên động địa.
Những ngón tay linh hoạt cởi bỏ sự trói buộc của quả cầu trong miệng, từ từ rút nó ra.
Thứ đó chặn họng Kinh Trập quá lâu, đôi môi đỏ mọng sưng tấy hơi hé mở đầy mờ mịt, khẽ động đậy như muốn nói gì đó, nhưng lưỡi đã tê rần, không cử động nổi.
Hách Liên Dung cúi đầu, g*m c*n môi lưỡi Kinh Trập, cái lưỡi tê dại hoàn toàn không thể phản kháng, bị đuổi bắt c*n m*t đến mức rên ư ử, trông thật đáng thương.
Dần dần, người đàn ông cởi bỏ mọi trói buộc trên người Kinh Trập, sau đó hắn mới thấp giọng nói.
“Kinh Trập, mở mắt ra.”
Kinh Trập run rẩy, đầu tiên là hé mở một chút, rồi lại nhắm lại, lại mở ra thêm chút nữa, từ từ mới nhìn rõ dáng vẻ của Hách Liên Dung.
Cậu đã dần dần tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng kia, đôi mắt sáng ngời ướt át nhìn Hách Liên Dung.
Kinh Trập mấp máy môi không thành tiếng, “Huynh, là, đồ, khốn, kiếp.”
Cậu không nói ra tiếng, cũng không tính là phạm quy.
Hách Liên Dung ôm lấy cậu, Kinh Trập mềm nhũn dựa vào người đàn ông. Dù những thứ trên người đã được cởi bỏ, nhưng Kinh Trập bị trói quá lâu, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho người đàn ông tùy ý sắp đặt.
Bữa trưa được đưa tới, tự nhiên cũng là do Hách Liên Dung đút cho ăn.
Nếu tối qua Kinh Trập biết vụ cá cược mà Hách Liên Dung nói là ý này, thì chắc chắn Kinh Trập sẽ không chút do dự mà vắt chân lên cổ chạy trốn ngay lập tức.
Người này dường như đặc biệt thích cảm giác Kinh Trập chỉ có thể dựa vào hắn, hoàn toàn ỷ lại vào hắn, bị hắn kiểm soát hoàn toàn như thế này. Chuyện đút ăn không mượn tay người khác đã đành, ngay cả chuyện xấu hổ đến cực điểm kia, hắn cũng không chịu để người khác làm.
Kinh Trập bị nhìn chằm chằm, căn bản không đi vệ sinh nổi. Cuống lên, cậu còn lấy đồ ném hắn. Nhưng Hách Liên Dung nhất quyết không chịu đi, làm cậu gấp đến toát mồ hôi hột, suýt chút nữa thì khóc.
Cuối cùng vẫn để người đàn ông được như ý nguyện, lại được hắn chăm sóc từng li từng tí, cả người ủ rũ cụp đuôi được Hách Liên Dung bế ra khỏi nhà xí.
Bị giày vò một trận, Kinh Trập kiệt sức, trên đường được Hách Liên Dung bế về đã ngủ thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Kinh Trập chỉ mong sao tỉnh lại đã là ngày mai.
…
“…”
“…Chính…”
Kinh Trập mơ màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ nghe thấy giọng nói của phụ thân.
A… là mơ… sao?
Kinh Trập nghĩ ngợi đứt quãng, một lúc lâu sau mới giật mình nhận ra đây là sự thật, sợ đến mức mở bừng mắt.
Cậu lắng tai nghe kỹ giọng nói kia, quả thực là Sầm Huyền Nhân.
Giấc ngủ này của Kinh Trập thế mà kéo dài đến tận lúc cha cậu vào cung.
Lần này mắt Kinh Trập không bị bịt, miệng và tai cũng sạch sẽ, không bị vật lạ chặn lại. Chỉ là khẽ cử động tay chân, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác bị trói chặt.
Chắc là đã đổi cách trói khác, hơn nữa chỗ bị trói cũng khác với lúc trước, dường như cố ý tránh những vùng da thịt đã bị trói quá lâu.
Tất cả những thứ này đều được giấu dưới lớp chăn dày, không nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như Kinh Trập đã ngủ một giấc rất say.
…Chỉ là sự chu đáo này dùng ở chỗ này, quả thực có chút giả nhân giả nghĩa.
Kinh Trập quan sát nơi ở này, nhận ra vẫn là ở Càn Minh Cung. Cũng chẳng màng đến việc lầm bầm trong lòng, quay đầu nhìn sang thì thấy cách một tấm bình phong, lờ mờ nhìn thấy bóng người bên ngoài.
Tấm bình phong này không phải loại che chắn kín mít, Kinh Trập nheo mắt nhìn kỹ, thậm chí còn có thể thấy động tác của người bên ngoài, nhìn thế này thì…
Cha cậu đang đứng ở bên ngoài?
“Khanh gia hà tất phải để ý, Kinh Trập ở lại trong cung đọc sách, vốn là chuyện vô cùng có lợi, cần gì phải nhắc đến chuyện khác?”
Giọng Cảnh Nguyên Đế vang lên qua tấm bình phong, nghe rất lạnh lùng, mang theo sự cứng rắn khó diễn tả. Cũng không biết trước khi cậu tỉnh lại, hai người này rốt cuộc đã nói những gì. Giọng người đàn ông nghe có vẻ không vui cho lắm.
“Bệ hạ, vợ của thần nhớ mong Kinh Trập, đứa trẻ này bao năm không gặp, trong lòng nàng ấy luôn canh cánh, chi bằng cho phép Kinh Trập mỗi tháng cũng có vài ngày về phủ tiểu trụ, như vậy cũng có thể khiến…”
“Sầm Huyền Nhân.”
Cảnh Nguyên Đế nhạt giọng cắt ngang lời ông.
“Khanh và Liễu Tuấn Lan đã nuôi dạy Kinh Trập rất tốt, bất luận là tướng mạo hay phẩm hạnh, Kinh Trập đều là thượng đẳng. Nếu nhà khanh không gặp nạn, trong lòng khanh, Kinh Trập cũng không cần phải lưu lạc đến bước đường hôm nay, lại trở thành đồ chơi của quả nhân… Khanh tuy không nói ra miệng, nhưng chắc chắn cũng đã từng nghĩ như vậy.”
“Quả nhân không quan tâm các ngươi nghĩ gì, lựa chọn của Kinh Trập cũng là do chính em ấy muốn, nếu khanh còn ngăn cản, dù khanh là cha ruột của em ấy, quả nhân cũng không dung tha.”
Cảnh Nguyên Đế nói toạc móng heo, khiến Sầm Huyền Nhân cũng phải im lặng.
“Bệ hạ, thần chưa từng nghĩ như vậy. Nghĩ như vậy vừa sỉ nhục bệ hạ, cũng sỉ nhục Kinh Trập.” Sầm Huyền Nhân hồi lâu mới mở miệng, “Chẳng qua là, bây giờ ngài yêu nó, sủng nó, tự nhiên cái gì cũng tốt. Nếu sau này chán rồi, ghét rồi, thì phải làm sao?”
“Phải, thần nói lời này quả thực khó nghe, cũng khiến thần giống như một lão già cổ hủ, cứ nói mãi những lời ngu ngốc này. Nhưng ngài là Hoàng đế, chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này chẳng phải là nói chuyện tình cảm trong hoàng gia sao?”
Đến nước này, thực ra Sầm Huyền Nhân đã nhận mệnh.
Ông không muốn ngăn cản lựa chọn của Kinh Trập, chỉ là muốn chừa cho Kinh Trập thêm nhiều đường lui hơn một chút.
“Hừ, đường lui?” Giọng Cảnh Nguyên Đế nghe chói tai và sắc nhọn, mang theo hơi thở hung tàn bạo ngược, “Em ấy đã sớm không còn đường lui nữa rồi.”
“Bệ hạ…”
“Sống là người của ta, chết cũng phải thiêu cùng một chỗ.” Giọng nói lạnh lẽo thấu xương ấy toát ra ác ý nồng đậm, “Sầm Huyền Nhân, khanh lo cho vợ khanh, lo cho con gái khanh, như thế là đủ rồi.”
Lời đe dọa tr*n tr** ấy, cũng vô cùng rõ ràng.
Giọng Sầm Huyền Nhân mang theo vài phần căng thẳng: “Bệ hạ, Kinh Trập dẫu sao cũng là con cái nhà họ Sầm.”
“Họ Sầm thì có lợi lộc gì? Nếu em ấy muốn, chi bằng đổi sang họ Hách Liên, ngược lại còn đỡ tốn công lôi thôi.”
Kinh Trập đảo mắt, nếu không phải cậu đang ở trong tình cảnh khó xử này, chắc chắn cậu sẽ lao ra ngăn cản cuộc khẩu chiến của hai người này.
Hách Liên Dung vừa nhìn thấy cha cậu là như con quái vật bị giẫm phải đuôi xù lông lên, lúc nào cũng gầm gừ hung dữ, hận không thể đuổi người đi thật xa. Thái độ phản cảm này còn rõ ràng hơn nhiều so với lúc gặp nhóm Liễu Tuấn Lan trước đó.
Kinh Trập thầm oán trách trong lòng, thấy cha mình bị Hách Liên Dung đe dọa một trận như vậy, tay chân bất giác cử động. Nào ngờ đâu, sợi dây buộc ở cổ chân thế mà lại có gắn chuông, cậu vừa cử động, tiếng chuông leng keng liền vang lên.
Trong nháy mắt, cả người Kinh Trập cứng đờ, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng đột ngột im bặt.
Một lát sau, Sầm Huyền Nhân nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ, bên trong…”
Kinh Trập nhắm nghiền mắt, coi như mình không tồn tại.
Cứu mạng.
Hách Liên Dung, Hách Liên Dung, Hách Liên Dung…
Kinh Trập lẩm bẩm tên người này trong lòng, hận không thể nhai nát nuốt vào bụng mới hả giận.
Hắn cố ý!
“À, quên chưa nói với khanh gia, Kinh Trập đêm qua mệt mỏi, hiện đang nghỉ ngơi ở bên trong đấy.”
Vị Hoàng đế bệ hạ bên ngoài dường như mới sực nhớ ra chuyện này, nói với vẻ lơ đãng.
Kinh Trập mở bừng mắt, vẻ mặt dữ tợn, hận không thể xé xác Hách Liên Dung. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cậu lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Lờ mờ, Kinh Trập có thể cảm nhận được có người đang đứng bên cạnh mình, dường như đang quan sát cậu.
Cả người Kinh Trập căng cứng, hoàn toàn không dám cử động, chỉ sợ cử động thêm cái nữa lại làm tiếng chuông vang lên. Ở bên ngoài nghe không rõ lắm, nhưng ở bên trong này mà vang lên thì cha cậu chắc chắn sẽ sinh nghi.
Càng căng thẳng, cơ thể cậu càng cứng đờ, đến cuối cùng cảm giác các cơ bắp đều đau nhức, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Kinh Trập…”
Sầm Huyền Nhân gọi, ánh mắt nhìn cậu có chút tham lam.
Lần trước ở ngoài cung chỉ gặp thoáng qua, chưa kịp nhìn kỹ, giờ thấy Kinh Trập ngủ say, hai má ửng hồng, nhất thời không kìm được nhớ lại dáng vẻ ngày xưa.
Kinh Trập đã lớn thế này rồi…
Sầm Huyền Nhân thầm cảm thán trong lòng, nhưng hoàn toàn không biết Kinh Trập đang phải nhẫn nhịn đau khổ đến mức nào.
Cảm giác xấu hổ khó tả còn hơn cả trước kia, khiến tiếng tim đập của cậu ngày càng dồn dập, cậu hận không thể bịt chặt lồng ngực mình lại, kẻo cha cậu cũng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch loạn xạ kia.
…E là dạo gần đây cậu không dám xuất hiện trước mặt cha mình nữa rồi.
Một lúc lâu sau, Kinh Trập nghe thấy Sầm Huyền Nhân khẽ thở dài.
Cũng không biết ông lại mở miệng nói gì, tuy là đang nói chuyện nhưng giọng rất nhỏ, dù ở khoảng cách gần như vậy, Kinh Trập cũng gần như không nghe rõ.
Nhưng Hách Liên Dung lại nghe thấy.
Chẳng hiểu sao, sát khí trong phòng càng lúc càng nặng nề. Kinh Trập chỉ cảm thấy bầu không khí căng thẳng như tên đã lên dây, chỉ cần một tiếng còi là sẽ xé toạc sự bình yên giả tạo này.
Kinh Trập nghiến răng, nhất thời lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đột nhiên, Hách Liên Dung cắt ngang lời Sầm Huyền Nhân, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng, quả nhân thực sự không dám giết ngươi.”
Sầm Huyền Nhân: “Thần lỡ lời.”
Rất nhanh sau đó, Sầm Huyền Nhân bị buộc phải cút đi.
Bị đuổi khỏi Càn Minh Cung, Sầm Huyền Nhân đứng bên ngoài điện, không hề có vẻ khó chịu vì bị xua đuổi đe dọa, ngược lại còn sờ sờ cổ, cảm nhận sát ý vừa rồi.
Có một khoảnh khắc, ông thực sự tưởng Cảnh Nguyên Đế muốn giết mình, nhưng hắn lại nhịn xuống được.
Nhất là ở câu nói cuối cùng, ông vốn định cầu xin bệ hạ sau khi chán ghét Kinh Trập thì cho phép ông đưa Kinh Trập rời khỏi hoàng gia, kết quả lời còn chưa nói hết, Hoàng đế đã tức giận hơn cả lúc nãy.
Cứ như thể những lời ông nói ra là sỉ nhục Kinh Trập vậy.
Sầm Huyền Nhân thầm thở dài trong lòng, đến lúc này mới thực sự yên tâm.
Ông tự nhủ thầm: Cũng không uổng công ông liều mạng… thử thách một phen.
Đối với loại sao chổi sát tinh như Cảnh Nguyên Đế, không thể chỉ nhìn vào việc hắn làm, mà quan trọng hơn là phải xem hắn đối xử với Kinh Trập như con người hay là đồ vật.
Là đồ vật, thì chỉ có chiếm đoạt; là con người, mới thực sự biết trân trọng.
Sầm Huyền Nhân rùng mình một cái, bước nhanh ra ngoài.
Chỉ là sát khí của vị này, người thường đúng là không chịu nổi, đứa con trai ngoan của ông quả thực là “có phúc”.
Trong Càn Minh Cung, Kinh Trập cũng mở mắt ra.
Cậu vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng nhận ra mình vẫn đang trong vụ cá cược, bèn dùng ánh mắt ra hiệu.
Hách Liên Dung đang ở ngay bên cạnh cậu, nhìn mặt không cảm xúc, cũng chẳng có bao nhiêu tâm trạng. Hắn cúi người xuống, ngón tay v**t v* yết hầu Kinh Trập.
“Nói đi.”
“…Huynh không thực sự tức giận.” Kinh Trập nói, “Tại sao phải giả vờ rất tức giận?”
Chỉ cần nghe giọng Hách Liên Dung, Kinh Trập cũng đoán được suy nghĩ thực sự của hắn. Nếu hắn thực sự nổi cơn tam bành thì vừa nãy tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đó. Nếu không thì dù có mạo hiểm bị cha phát hiện ra tình cảnh xấu hổ này, cậu cũng nhất định phải mở mắt, cắt ngang cuộc xung đột của hai người.
…Tất nhiên không có chuyện gì là tốt nhất.
Cảm giác xấu hổ vẫn chưa tan đi, khiến mặt Kinh Trập vẫn đỏ bừng, rất không tự nhiên.
Hách Liên Dung giữ lấy cổ chân cậu, dưới động tác nhỏ đó, tiếng chuông vang lên.
“Không làm thế, sao khiến Sầm Huyền Nhân bớt đến làm vướng chân?” Hách Liên Dung mặt không đổi sắc, “Ông ta đã muốn thử, ta liền cho ông ta xem cho đủ.”
Kinh Trập: “…Có thể đừng nói trước mặt ta như thế không?”
Hai người bọn họ tính kế qua tính kế lại, kẻ xướng người họa, toàn là âm mưu quỷ kế, nhưng người xui xẻo lại là cậu… Vụ cá cược tối qua, ít nhiều cũng là nhắm vào chuyện này phải không?
Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi, ai có thể hiểu được cảm giác kinh hoàng vừa rồi khi bị cha mình nhìn chằm chằm bên cạnh, mà cậu phải nín thở tập trung, không dám cử động dù chỉ một chút? Nhỡ cha cậu đột nhiên nổi hứng muốn lật chăn lên xem cậu…
Chuyện này đúng là còn khó chịu hơn cả buổi sáng.
“Vậy Kinh Trập nghe lời cha em nói xong, có gì muốn nói không?” Hách Liên Dung nghịch chiếc chuông, thong thả nói, “Ví dụ như, đền bù cho ta thế nào?”
“…Vừa nãy huynh cố tình cho người vào, ta còn chưa tính sổ với huynh đâu đấy.” Kinh Trập lí nhí lầm bầm, “Huynh còn muốn, còn muốn giày vò cái gì nữa?”
Hách Liên Dung ghé sát vào cậu, thì thầm gì đó bên tai.
Kinh Trập xấu hổ muốn chết, chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn, nhưng lại không nói nên lời, hận không thể giấu mình đi, nhưng lại không thể động đậy, mặt càng lúc càng đỏ gay.
…Hách Liên Dung rốt cuộc làm sao mà nghĩ ra được những ý tưởng bậy bạ này? Suốt ngày giày vò cậu, chỉ hận không thể nhét cậu vào lưng quần mà mang theo.
Hồi lâu sau, Hách Liên Dung mới nghe thấy giọng nói như rặn ra từ trong cổ họng của Kinh Trập, “…Được, được thôi.”
Kinh Trập nói năng lắp bắp, bộ dạng vừa nói xong đã hối hận, buồn bực cúi gằm cái đầu cún con xuống.
Ngón tay Hách Liên Dung móc vào sợi dây thừng… hay là xiềng xích trói buộc cũng được, cái gì cũng tốt, khóe miệng hắn nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy chẳng hề dịu dàng, ngược lại mang theo sự chiếm đoạt độc địa nào đó.
Hắn luôn muốn kiểm soát Kinh Trập hoàn toàn, để mặc thể xác cậu bị ép mở ra, hoàn toàn tr*n tr** trước mặt hắn. Điều đó quả thực điên cuồng và không thể dung thứ trước mắt người đời.
Nhưng Kinh Trập luôn bao dung.
Cho phép hắn… nhiều hơn, và nhiều hơn nữa những mộng tưởng điên cuồng.