Khi Kinh Trập xuất cung, xe ngựa đi thẳng qua cổng lớn. Binh lính thủ vệ thậm chí còn chẳng buồn kiểm tra, vội vàng lui sang hai bên nhường đường. Cỗ xe tuy nhìn bề ngoài khiêm tốn, nhưng người trong cung ai cũng biết, kẻ có thể tùy ý ngồi xe ngựa ra vào chốn này, chỉ có duy nhất một người.
Chẳng cần mệnh lệnh hay chiếu chỉ, những sự thay đổi này diễn ra một cách âm thầm, ngấm ngầm trở thành luật bất thành văn.
Có lẽ Kinh Trập cũng nhận ra điều đó, nhưng trước khi kịp thắc mắc, cậu đã bị lời nói của Thạch Lê thu hút sự chú ý.
"Chắc chắn là hắn?"
"Đích xác là hắn."
Kinh Trập không kìm được nhắm mắt lại, dường như đang cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này.
Cậu khẽ thở hắt ra, hơi cử động một chút thì sắc mặt liền biến đổi. Dường như vừa đụng phải chỗ nào đó, cậu vô thức nhúc nhích người, đưa tay sờ lên vai mình, vẻ mặt lộ rõ sự khổ sở.
Biểu cảm này không chỉ vì tin tức vừa nhận được, mà còn vì cảm giác dị thường trên chính cơ thể mình.
Dưới lớp y phục dày dặn, thân thể Kinh Trập đang bị trói buộc một cách kỳ lạ. Cảm giác ấy vô cùng quái dị, mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều tạo ra sự lôi kéo, ma sát. Tuy vẫn đi lại được bình thường, nhưng cảm giác thực sự rất khó tả.
Cũng may trời đã sang thu, y phục mặc trên người tương đối dày dặn, nhờ thế mới che giấu được những dấu vết kỳ quái kia.
Cậu thậm chí không dám vận động quá mạnh, chỉ sợ trong lúc sơ ý sẽ để lộ ra manh mối gì đó khiến người bên cạnh phát hiện.
Những sợi dây thừng siết chặt lấy da thịt cậu, tựa như một loại xiềng xích quái đản nào đó, khiến cậu mỗi khi giơ tay nhấc chân đều cảm nhận rõ rệt sự căng cứng.
Đây là do chính tay Hách Liên Dung trói lại.
Cho đến tận lúc này, khi cử động, cậu vẫn có thể nhớ lại biểu cảm của người đàn ông kia khi trói mình. Sự tham lam, cố chấp, cuồng nhiệt trong đáy mắt hắn, tựa như ngọn lửa bùng lên giữa rừng núi khi gió thốc qua, thiêu đốt mãi không ngừng.
Cảm giác bị trói buộc chặt chẽ này khiến cậu thấy như hơi thở của Hách Liên Dung vẫn còn lưu lại trên người mình, gần như bao trùm khắp mọi nơi, bọc lấy cậu kín kẽ, đến mức mũi miệng cũng như bị bịt kín, ngột ngạt đến khó thở...
Kinh Trập bừng tỉnh, đưa tay day day mi tâm, ép buộc bản thân không được nghĩ đến chuyện b**n th** này nữa, quay sang nghĩ chuyện khác... Dù sao thì đây cũng là do cậu tự mình đồng ý.
Ít nhất trong vòng một tháng này, cậu đều phải để mặc hắn muốn làm gì thì làm
Bên tai, tiếng Thạch Lê vẫn đang báo cáo.
Kinh Trập định thần lắng nghe. Hôm nay sở dĩ cậu vội vàng xuất cung như vậy, cũng là có nguyên do.
Vì Sầm Lương.
Chuyện này nhắc tới thì phải kể từ Trần Thiếu Khang.
Việc Trần Thiếu Khang thích Sầm Lương, Kinh Trập vốn đã biết từ trước. Từ lúc nhìn thấy phong thư kia, chẳng cần hỏi nhiều, cậu cũng đoán được tám chín phần mười đầu đuôi câu chuyện.
Nếu không phải vì thích, Trần Thiếu Khang hà cớ gì phải nhảy vào vũng nước đục này?
Sau này, cậu lại nghe mẫu thân kể rõ ngọn ngành.
Chỉ có điều, thiếu niên kia đã đi xa làm quan, người cũng chẳng còn ở kinh thành. Hơn nữa trước khi đi, hắn vẫn còn nhớ dặn dò phải chăm sóc cho Liễu Tuấn Lan và Sầm Lương, ân tình này cậu xin nhận.
Tình cảm thiếu niên, hiếm nhất là sự trong sáng vô tư. Còn chuyện có thành đôi được hay không, phải xem duyên phận giữa Trần Thiếu Khang và Sầm Lương, Kinh Trập sẽ không can thiệp quá nhiều. Nhưng nếu có kẻ muốn mượn chuyện này để thăm dò, chọc ngoáy, cậu tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn.
Chuyện mà Thạch Lê báo cáo hôm nay, chính là rắc rối phát sinh từ việc này.
Kể từ khi Sầm Huyền Nhân làm quan, lại nhận được vô số ban thưởng, rất nhiều người đã tìm cách đến cửa làm quen. Chỉ có điều, Sầm gia nay không còn treo biển họ Sầm, mà trên tấm hoành phi kia lại đề chữ Dung.
Dù có kẻ to gan lớn mật đến đâu, vừa bước tới cửa, nhìn thấy chữ này khí thế cũng giảm đi vài phần. Điều này vô tình giúp Sầm Huyền Nhân chắn được không ít những cuộc xã giao phiền phức, khiến ông trong lòng còn trộm vui vẻ.
Thế nhưng người của Dung phủ thì đông, trạch viện này vốn nhỏ, lại là do Cảnh Nguyên Đế mua, Sầm Huyền Nhân thấy người nhà ở không thoải mái bèn quyết định mua thêm một tòa trạch viện ba gian ở con phố gần đó.
Nơi đó trang trí đã thỏa đáng, chỉ cần sai người dọn dẹp là có thể dọn vào ở ngay.
Liễu Tuấn Lan và Sầm Lương tuy không nỡ, nhưng Sầm Huyền Nhân đã khuyên nhủ: "Người nhà đông hơn trước, chen chúc đến mức chẳng có chỗ đặt chân. Hơn nữa chúng ta ở đây, nếu Kinh Trập có xuất cung về thăm cũng chẳng có chỗ mà nghỉ ngơi, chi bằng mua một chỗ rộng rãi hơn. Còn về những kỷ niệm cũ, miễn là người một nhà ở bên nhau, thì đâu mà chẳng là nhà?"
Lời này quả thực đã thuyết phục được Sầm Lương, nhưng sau lưng, nàng vẫn lén phàn nàn với Liễu Tuấn Lan: "Phụ thân chắc chắn nghĩ đến chuyện nơi này do ca phu mua, nên ở không được tự nhiên."
Mặc dù Kinh Trập ca ca cũng góp một nửa tiền, nhưng trong mắt cha nàng, cái biển treo chữ Dung phủ kia khiến ông ở không thoải mái.
Liễu Tuấn Lan cười: "Đừng chấp cái tính ngang bướng của ông ấy."
Sau khi Sầm Huyền Nhân trở về, Liễu Tuấn Lan dần nhận ra tính cách của Sầm Huyền Nhân đã khác xưa rất nhiều.
Ông nhìn nhận mọi việc đều theo hướng tiêu cực và cực đoan, lúc nào cũng trù tính đến kết cục tồi tệ nhất để chuẩn bị cho chu toàn. Cách làm này quả thực có phần thâm hiểm, nhưng trải qua bao nhiêu sóng gió, nếu làm vậy khiến ông an tâm thì Liễu Tuấn Lan cũng đành chiều theo ý ông.
Dù sao, tất cả cũng vì muốn tốt cho người nhà.
Chỉ là, sau khi gia đình ba người họ chuyển sang nhà mới, người của Dung phủ ban đầu cũng có một nửa đi theo.
Vu quản sự cười hì hì nịnh nọt: "Đại nhân, dù ngài có ra ngoài tìm hộ vệ, chắc chắn cũng chẳng ai bì được với đám A Đông, Thập Lục về độ tráng kiện. Hơn nữa, thân thủ Tố Hòa cũng không tệ, cứ để nàng ta đi theo bên cạnh nương tử đi ạ."
Sầm Huyền Nhân hỏi: "Những người này theo chúng ta đi rồi, vậy Dung phủ tính sao?"
Vu quản sự đáp: "Tự khắc sẽ có người mới tới thay thế."
Sầm Huyền Nhân cũng không cố chấp chuyện này, bèn đồng ý. Tất nhiên, lý do ông gật đầu là vì ông biết rõ, xung quanh mình từ lâu đã chẳng biết có bao nhiêu kẻ đang dòm ngó.
Ông luôn cảm nhận được những ánh mắt lúc ẩn lúc hiện kia.
Cảnh Nguyên Đế là kẻ thâm độc vô cùng. Hắn thừa biết ông nhạy cảm, lại cố tình phái nhiều người theo dõi như vậy. Rốt cuộc có mấy phần là giám sát, mấy phần là cố ý thị uy quyền lực, ai mà nói cho rõ được.
Sầm Huyền Nhân hừ mạnh trong lòng.
Sau khi chuyển nhà mới, những kẻ trước kia bị tấm biển "Dung phủ" dọa cho chùn bước giờ đây không còn gì kiêng dè nữa. Thiếp canh gửi đến tuy chưa tới mức tới tấp, nhưng cũng chất thành một chồng dày.
Ngoài những thứ đó ra, rất nhiều người tìm tới cửa lại là bà mối.
Sầm Lương đã đến tuổi cập kê, đây là lúc thích hợp để bàn chuyện hôn nhân, chỉ cần là người có tâm nghe ngóng đều biết.
Có những kẻ tự cho mình thanh cao, chê bai Sầm gia từng gặp nạn, thì tự nhiên cũng có kẻ nhắm vào thân phận hiện tại của hai cha con Sầm gia... Sầm Huyền Nhân không cần nói, vừa mới nhậm chức Binh bộ Thị lang, ở chốn kinh thành này đã được coi là chức quan vô cùng nổi bật. Còn Sầm Văn Kinh, lại càng là một nhân vật hiếm có khó tìm.
Đạo thánh chỉ kia của Cảnh Nguyên Đế... A, Hoàng đế xưa nay nào có khi nào nhân từ, biết thương hoa tiếc ngọc?
Việc này rõ ràng là ý của Túy Ông không phải ở rượu.
Mà nay hậu cung trống huếch, duy chỉ có một mình Sầm Văn Kinh, Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc có tâm tư gì, quả thực không cần nghĩ cũng biết.
Có kẻ nhắm trúng Sầm gia, tự nhiên sẽ có người tới làm mai.
Liễu Tuấn Lan nghe những lời này, chỉ cười khổ lắc đầu, không hề nhắc tới với Sầm Lương mà từ chối hết thảy.
Sầm Huyền Nhân từng nói với bà, những chuyện xã giao quan trường này, nếu thích thì đi, còn nếu không thích bất cứ ai thì cũng chẳng cần phải ép mình. Sầm Huyền Nhân không cảm thấy mình cần phải leo cao, lại càng không muốn hy sinh Liễu Tuấn Lan để làm khó bản thân.
Mấy ngày nay, Liễu Tuấn Lan chỉ tùy theo ý thích, tham gia một hai buổi yến tiệc, quen biết sơ sơ vài vị phu nhân quan gia mà thôi.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm thế này, những kẻ mời bà mối tới cửa chắc chắn chẳng phải thật lòng thật dạ vì con cháu nhà mình. Đã vậy thì cũng chẳng phải lương phối.
Tuy Liễu Tuấn Lan không nói, nhưng Sầm Lương cũng đoán được.
Dù sao có mấy bà mối tới cửa giọng oang oang, cách hai lớp cửa Sầm Lương vẫn nghe rõ mồn một, nhất thời dở khóc dở cười.
Nàng đến giờ vẫn chưa có ý định gả chồng. Hiện tại đối với Sầm Lương, quan trọng nhất là học hành tử tế, trau dồi thêm kiến thức mới phải.
Ba người mỗi người một việc, sau khi ở lại nhà mới cũng thấy thoải mái tự tại, cuộc sống trôi qua khá dễ chịu.
Ngay khi mọi việc ở Sầm gia dần đi vào quỹ đạo, một hôm, sau khi bà mối rời đi, Tố Hòa với vẻ mặt nghiêm trọng, ghé tai nói nhỏ với Liễu Tuấn Lan: "Phu nhân, mấy ngày nay, lúc Lục tẩu và Kim Tử ra ngoài mua đồ, có nghe được một số lời đồn."
Liễu Tuấn Lan đang đau đầu vì chuyện bà mối, nghe vậy liền ngạc nhiên: "Lời đồn? Có liên quan đến chúng ta sao?"
Tố Hòa ban đầu được phân đi theo Sầm Lương, nhưng đến nhà mới, nàng vẫn theo thói quen đi theo hầu hạ Liễu Tuấn Lan. Bên cạnh Sầm Lương giờ có một tiểu nha đầu trạc tuổi, tính tình khá hợp, hai người cùng ra cùng vào rất vui vẻ.
"Phu nhân nói đúng. Bên ngoài đang đồn đại rằng, tiểu lang quân của Định Quốc Công phủ – Trần Thiếu Khang, đã tư định chung thân với nương tử nhà ta..."
Liễu Tuấn Lan kinh ngạc ngẩng đầu: "Định Quốc Công phủ?"
Bà nhớ cái tên này, càng biết Trần Thiếu Khang là ai.
"Trần Thiếu Khang hẳn sẽ không làm ra chuyện như vậy." Liễu Tuấn Lan lắc đầu, "Nếu không phải chúng ta vào kinh, Lương nhi căn bản không biết chuyện của Trần Thiếu Khang. Hắn có lòng muốn tốt cho Lương nhi, nhưng lại chẳng nói nửa lời. Một người như vậy, nếu hắn thực sự có tâm toan tính, hà tất phải đợi đến hôm nay?"
Hơn nữa, Trần Thiếu Khang hiện giờ đâu có ở kinh thành.
Tố Hòa đáp: "Phu nhân, nô tì cũng nghĩ tin này không phải do Định Quốc Công phủ truyền ra. Nhưng khổ nỗi tin đồn lan rộng, khuê dự của nương tử..."
Sắc mặt Liễu Tuấn Lan trầm xuống.
Bà đặc biệt phái người đi tra xét, phát hiện lời đồn này ban đầu chẳng biết xuất phát từ đâu, nhưng lại được kể rất sống động, có đầu có đuôi. Chỉ là mọi người đều coi như chuyện bịa đặt, chẳng ai để tâm.
Nhưng sau đó, tại một buổi thi hội, vị nương tử nhà họ Trầm nhắc đến Trần Thiếu Khang, cười nhạo hắn có người trong lòng vân vân, những lời đàm tiếu này mới bắt đầu thấm vào lòng người.
Dù sao ai cũng biết, Trầm gia nương tử và Trần Thiếu Khang có giao tình tốt, lời nàng ta nói ra, ít nhiều cũng có vài phần đáng tin.
Liễu Tuấn Lan cau mày. Bà vốn không giỏi những chuyện mưu toan này, bèn đợi tối đến khi Sầm Huyền Nhân trở về, đem chuyện kể lại cho ông.
Sầm Huyền Nhân giận đến bốc khói.
Lời đồn này đến thật kỳ lạ, lại vô thanh vô tức. Đợi đến khi chú ý tới thì mọi chuyện dường như đã thành sự thật. Loại ảnh hưởng ngấm ngầm này, dù muốn thanh minh rửa sạch cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Quái lạ ở chỗ, Sầm Huyền Nhân gần đây vừa mới gặp Định Quốc Công.
Ông dám chắc Định Quốc Công không có ý này.
Định Quốc Công nhìn qua thì là kẻ đầy toan tính, nhưng đối với người nhà xem ra cũng khá thân thiết. Chuyện ông ta nuông chiều con trai út cả kinh thành đều biết, ông ta sẽ không muốn liên hôn với Sầm gia để rước lấy rắc rối như vậy.
... Vậy thì tin tức này truyền ra, rốt cuộc là có mục đích gì?
Sầm Huyền Nhân tạm thời chưa nghĩ thông, nhưng sau khi trở lại kinh thành, ông cũng liên lạc lại với một số "người quen cũ". Những chuyện ngoài mặt không tra được, để cho đám người tam giáo cửu lưu đi dò la, biết đâu lại có manh mối.
Ông lén tìm người đi điều tra, đồng thời giấu nhẹm tin tức này, không định để lọt đến tai Kinh Trập.
Sầm gia tuy nghĩ vậy, nhưng Kinh Trập rốt cuộc vẫn biết. Người trong Sầm phủ chẳng biết có bao nhiêu kẻ vốn là tai mắt của Cảnh Nguyên Đế. Kinh Trập thi thoảng vẫn hay hỏi han vài câu, những tin tức vốn dĩ phải đưa tới án thư của Cảnh Nguyên Đế, đôi khi cũng bị cậu giữ lại xem trước.
Hoàng đế căn bản chẳng để bụng, cứ mặc kệ Kinh Trập muốn làm gì thì làm.
Kinh Trập sau khi biết chuyện liền điểm binh xuất cung. Tuy đi có chút vội vàng, nhưng cậu vẫn nhớ để lại tờ giấy nhắn, tránh cho Hách Liên Dung trở về không thấy người lại sinh lòng khó chịu.
Xe ngựa một mạch chạy tới Sầm phủ. A Đông sớm nhận ra xe ngựa này, lập tức ra đón, khẽ nói: "Lang quân, sao ngài lại tới đây? Phu nhân và nương tử không có ở trong phủ."
Tên này mồm mép nhanh nhảu, Kinh Trập còn chưa xuống xe đã nghe được trọng điểm.
Kinh Trập vén rèm xe: "Họ đi đâu rồi?"
A Đông: "Mấy hôm trước, Trầm gia gửi thiếp mời, phu nhân hôm nay đưa nương tử đi dự tiệc rồi."
Trầm gia...
Là cái nhà họ Trầm của Trầm Tử Khôn sao?
Kinh Trập hỏi thêm vài câu, buông rèm xuống, không hề bước vào cửa: "Quay đầu xe, đến Trầm gia."
Phu xe lặng lẽ tuân lệnh.
Thạch Lê quỳ ngồi bên cửa xe, cảm thấy không ổn: "Lang quân, có cần...?"
Tay hắn đã đặt lên hông.
Kinh Trập lắc đầu, thở hắt ra: "Trầm gia đứng về phía bệ hạ, nếu đúng là Trầm gia gửi thiếp mời, mẹ và Lương nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thứ cậu lo lắng không phải là Trầm gia, mà là chuyện khác.
Không hiểu sao, Kinh Trập cứ có cảm giác quái lạ. Loại cảm giác nguy cơ khó chịu này đã rất lâu rồi cậu chưa từng gặp phải.
Cậu không nói gì, trong xe càng thêm tĩnh mịch.
Chẳng biết qua bao lâu, xe ngựa đột ngột dừng lại. Phu xe bên ngoài thấp giọng bẩm báo: "Chủ tử, đến nơi rồi."
Kinh Trập khom người bước ra, thấy phía trước còn một hai cỗ xe ngựa nữa. Tuy nhiên bên cạnh cửa xe, chủ nhân đã không còn ở đó, chỉ còn lại mấy người dáng vẻ quản sự đang đứng chờ.
Xem ra, bất kể bữa tiệc hôm nay là gì thì cũng đã đến giờ, chủ nhân mới vào trong tiếp khách, chỉ để lại quản gia bà tử đợi những vị khách đến muộn.
Nếu không có thiếp mời mà đường đột tới, ấy là thất lễ.
Khi cỗ xe ngựa mới đến này dừng lại, người gác cổng Trầm phủ cũng không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần. Xe ngựa của những vị khách quen, đám gác cổng này đều nhẵn mặt.
Những khách khứa mới kết giao thì hôm nay đều đã đến đủ cả rồi.
Vị lang quân này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Thạch Lê bước lên một bước, móc ra lệnh bài bên hông, chỉ nói khẽ vài câu. Sắc mặt tên gác cổng liền biến đổi, hai tay cung kính nâng lệnh bài rảo bước chạy vào trong. Không lâu sau, một người dáng vẻ quản gia lập tức chạy ra đón.
Người nọ cung kính nói: "Sầm lang quân, xin thứ lỗi cho kẻ này tiếp đón không chu đáo. Mời ngài theo tiểu nhân đến thư phòng ngồi tạm, Đại lang đang trên đường tới rồi ạ."
Khi gã nói những lời này đầu cúi rất thấp, ngôn từ cực kỳ cung kính.
Sầm Văn Kinh là khách nam, tự nhiên phải do nam đinh trong nhà ra tiếp đãi.
Kinh Trập cười nhạt: "Không cần phiền phức như vậy. Hôm nay là tại hạ thất lễ, chỉ là hiếm khi được ra ngoài, nghe nói người nhà đang ở quý phủ nên mới mạo muội ghé qua. Xin hỏi hai người họ hiện đang ở đâu?"
Tên quản sự dẫn Kinh Trập đi vào trong, khẽ nói: "Hôm nay phu nhân tổ chức tiệc thưởng cúc, Đại lang và Nhị nương đều có khách khứa riêng. Nam tân và nữ tân đều có sân viện riêng biệt..."
Kinh Trập hiểu ý, tên quản gia này quả thật khéo ăn nói.
Đây là đang ám chỉ với Kinh Trập, nơi Liễu Tuấn Lan và Sầm Lương đang ở chắc chắn toàn là nữ quyến các phủ, cậu nếu cứ thế xông vào thì e là không hay.
Tuy nhiên, tên quản gia lại nói tiếp:
"Có điều khách dự tiệc hôm nay phần lớn là nam thanh nữ tú, các sân viện chỉ ngăn cách bằng rừng trúc. Dẫu có ngăn cách, nhưng người có tâm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng."
Ý tứ chính là, nếu có lòng thì vẫn có thể sắp xếp được.
Kinh Trập cười cười: "Vậy làm phiền rồi."
"Đâu dám, đâu dám, tiểu nhân sẽ sai người đi sắp xếp ngay."
Bố cục trong Trầm phủ không thấy vẻ xa hoa, ngược lại khá yên tĩnh và kín đáo. Cách vài bước chân lại có rất nhiều cây cối, được cắt tỉa vô cùng nhã nhặn.
Không bao lâu sau, Kinh Trập được dẫn tới một khoảng sân, quả nhiên có không ít các vị lang quân trạc tuổi đang ở đó, phần lớn tụ tập dăm ba người quen biết trò chuyện. Có vài người liếc nhìn cậu một cái, nhưng cũng không gây ra sự chú ý gì lớn.
Bên cạnh rừng trúc này, xuyên qua mảng màu xanh ngát mắt, quả thực có thể nhìn thấy sự náo nhiệt ở sân viện bên kia từ xa. Kinh Trập vừa đi đến gần liền nhìn thấy Liễu Tuấn Lan dưới sự dẫn đường của một tì nữ đang chậm rãi đi tới, Tố Hòa cúi đầu theo sát phía sau bà.
Liễu Tuấn Lan hôm nay có trang điểm nhẹ, trông vô cùng đoan trang đài các. Khi nhìn thấy Kinh Trập, vẻ mặt điềm đạm của bà thoáng thay đổi, lộ ra nụ cười mừng rỡ. Bà bước nhanh vài bước, đi tới bên cạnh Kinh Trập, khẽ nói: "Sao con lại tới đây?"
Đã một thời gian bà không gặp Kinh Trập, vừa thấy con đến liền quan sát tỉ mỉ. Không biết tại sao bị mẹ nhìn chằm chằm như thế, Kinh Trập hơi xấu hổ, cảm thấy rất không tự nhiên.
Cậu có chút thần hồn nát thần tính chỉnh lại tay áo, đảm bảo y phục chỉnh tề, không để lộ ra nửa điểm dấu vết.
Kinh Trập nói: "Vốn định về thăm mọi người, kết quả A Đông bảo mẹ và muội muội đến Trầm gia làm khách, con bèn đi theo tới đây."
Liễu Tuấn Lan nhìn Kinh Trập, giọng nói nhỏ đi một chút: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiểu như thế này, đột ngột tới nhà người khác là rất thất lễ. Dựa theo tính cách của Kinh Trập, nếu không phải vì lo lắng thì chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Kinh Trập đáp: "Chỉ là nghe được vài lời đồn đại thôi ạ."
Liễu Tuấn Lan vừa nghe thấy lời này liền mím môi, thở dài một hơi: "Hôm nay tới đây, Trầm phu nhân đã vì chuyện này mà xin lỗi, còn ép Trầm gia nương tử qua đây nhận lỗi với Lương nhi."
Thực ra chuyện này cũng không hoàn toàn do lỗi của Trầm gia.
Từ trước khi Trầm Tâm Hương nói ra những lời kia, lời đồn đại đã có người nghe thấy rồi, chỉ là khi đó tin tức về Sầm gia bay đầy trời, chẳng cái nào xác thực, cũng chẳng mấy ai để tâm.
Lời nói của Trầm Tâm Hương chỉ ở một mức độ nào đó trở thành kẻ châm ngòi thổi gió mà thôi.
Hôm nay Liễu Tuấn Lan thấy vị tiểu nương tử tên Trầm Tâm Hương kia cũng vẻ mặt đầy hối hận, chỉ nói hôm đó ở thi hội bị người ta chuốc vài chén rượu, cũng không biết thế nào lại nói nhiều lời, nào ai ngờ sẽ rước lấy lời ra tiếng vào.
Sầm Lương trái lại vô úy vô kỵ, từ lúc biết chuyện này, nàng căn bản chẳng để trong lòng.
"Bên ngoài có đồn đại nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là hư vọng. Ta tự biết mình là người thế nào, không cần người khác phán xét." Sầm Lương nói khi Trầm Tâm Hương tới nhận lỗi, "Hơn nữa, ngươi cũng không phải cố ý, xem ra giống như có kẻ cố tình lan truyền hơn, không cần để trong lòng."
Dù sao thì, Trầm Tâm Hương lúc đó chỉ xác nhận chuyện Trần Thiếu Khang có người trong lòng, nhưng ai biết người đó là ai? Rốt cuộc là kẻ nào đã cố tình lôi kéo chuyện này lên người Sầm Lương?
Điều này mới đáng phải suy ngẫm.
Liễu Tuấn Lan kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Kinh Trập, Kinh Trập cũng gật đầu theo, khẽ nói: "Việc này không liên quan đến Trầm gia."
Cậu để ý thấy, khi cậu nói ra lời này, vị quản gia đứng hầu bên cạnh cũng không kìm được lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, dường như từng cử động của Kinh Trập lại có thể ảnh hưởng đến người ta tới mức này.
Trong lòng Kinh Trập khẽ động, mơ hồ bắt được một tia linh quang.
"Mẹ, Lương nhi đâu rồi ạ?"
Liễu Tuấn Lan đáp: "Con bé gần đây mới quen được vài người bạn, Trầm tiểu nương tử cũng thân quen với chúng nó, ban nãy đang tụ tập nói chuyện. Ta thấy vậy nên không gọi con bé qua đây."
Kinh Trập gật đầu, lại thấy tên quản gia kia thi thoảng ngẩng đầu nhìn về hướng bọn họ vừa đi tới, là đang đợi vị Đại lang vừa nhắc tới kia sao?
Từ lúc tên quản gia nói phải đợi người đến giờ, thời gian chờ đợi quả thực có hơi lâu. Dù cho sân viện này có rộng, nhưng với cước bộ bình thường nếu thực sự đi tới thì lẽ ra giờ phải đến rồi, lẽ nào bị chuyện gì đó cản chân?
Kinh Trập sai bảo: "Tố Hòa, ngươi đi gọi Lương nhi tới đây."
Cậu không nghĩ về vị Đại lang kia nữa, chuyển sang nhìn tì nữ phía sau lưng Liễu Tuấn Lan.
Tố Hòa cúi người tuân lệnh.
Liễu Tuấn Lan nói: "Lương nhi mà thấy con, chắc chắn sẽ vui lắm."
Hai mẹ con từ tốn trò chuyện, cũng không vội vã.
Lần này ra ngoài, Kinh Trập định ở lại nhà vài ngày rồi mới trở về, sở dĩ vội vàng chạy tới đây cũng chỉ vì những lời đồn đại gần đây khiến cậu có chút bất an, nên mới đặc biệt tới gặp một chuyến.
Tai Thạch Lê khẽ động, cúi xuống thì thầm vào tai Kinh Trập: "Đại lang của phủ này, dường như không tìm thấy đâu cả."
Kinh Trập hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh vị quản gia kia, có một người ăn mặc kiểu tiểu tư đang hớt hải nói gì đó, sắc mặt rất khó coi.
Đại lang Trầm gia, tên là Trầm Hiền, đã kết hôn sinh con, có một trưởng nữ. Hôm nay có thể ở nhà là nhờ trùng vào ngày hưu mộc, mới được một ngày an nhàn.
Ở độ tuổi này, hắn hẳn phải là người trầm ổn, không thể nào mất tích một cách vô cớ được.
Kinh Trập khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu bất chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tố Hòa vội vã đi tới, sắc mặt cũng có điểm bất thường.
"Nương tử không có ở trong sân."
Vừa nghe câu này, Kinh Trập quay phắt sang nhìn Thạch Lê: "Đi tìm."
Liễu Tuấn Lan còn chưa hiểu ý là gì thì đã thấy bóng dáng Thạch Lê khựng lại một chút, chẳng biết người chuyển động thế nào, chỉ thấy vặn mình một cái đã nhảy lên mái nhà biến mất tăm.
Ở nhà người khác mà làm ra hành động như vậy, lại còn ngay trước mặt quản gia và tì nữ, quả thực có chút l* m*ng. Chỉ có điều tên quản gia kia cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, lời tên tiểu tư vừa báo lại khiến trong lòng gã nơm nớp lo sợ, lại nghe vị lang quân bên cạnh ra lệnh thì càng thêm kinh hoàng.
Gã vội sai tiểu tư đi báo cho Trầm phu nhân, sau đó liên tục lau mồ hôi.
"Kinh Trập..."
Liễu Tuấn Lan cũng đã phản ứng lại, thần sắc có chút hoảng hốt.
Kinh Trập đỡ lấy cánh tay Liễu Tuấn Lan, lắc đầu với bà, hạ giọng nói: "Mẹ, không sao đâu ạ."
Cậu tin tưởng Thạch Lê.
Chỉ cần Sầm Lương còn ở trong Trầm gia, nhất định sẽ tìm được.
Thứ cậu lo lắng lúc này, ngược lại là...
Khoảng chừng một khắc sau, Sầm Lương được một tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi dìu đi tới, y phục tuy không xộc xệch nhưng sắc mặt nàng có phần tái nhợt và hoảng sợ, mãi đến khi nhìn thấy Kinh Trập mới thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau hai người họ, Thạch Lê ung dung đi theo, vẻ mặt không cảm xúc, chỉ khi nhìn thấy Kinh Trập mới khẽ cúi đầu, ra hiệu không có việc gì.
Từ một hướng khác, một người phụ nữ trung niên dung mạo tú lệ cũng dẫn theo tì nữ vội vã chạy tới. Tuy bước đi có phần gấp gáp nhưng những chuỗi ngọc trên người bà lại không hề rung lắc, ngay cả trong lúc lo lắng thế này, phong thái được rèn giũa bao năm vẫn giúp bà giữ được dáng đi đoan chính.
Liễu Tuấn Lan vừa thấy liền gọi: "Trầm phu nhân."
Chỉ mới gọi một tiếng, bà đã vội bước tới bên cạnh con gái, đỡ lấy nàng, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không thích hợp trong hoàn cảnh này, đành chỉ ôm lấy con gái không nói lời nào.
Ngô thị nhìn thấy Sầm Lương bình an vô sự, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Có những lời, trong lòng những người thông minh không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần nhìn một cái là đã hiểu.
"Sầm lang quân..." Ngô thị điều chỉnh lại tâm tình, đang định nói chuyện với Kinh Trập thì thấy cậu lắc đầu, hạ giọng nói: "Phu nhân, ta biết chuyện này không liên quan đến quý phủ."
Ngô thị sững sờ, ngẩng đầu nhìn Kinh Trập.
"Ngay từ đầu, chuyện này không chỉ nhắm vào Sầm gia, mà còn nhắm vào cả Trầm gia." Kinh Trập nói năng nhẹ nhàng từ tốn, "Nếu người nhà của ta xảy ra chuyện tại phủ của ngài, thì tự nhiên đôi bên sẽ nảy sinh bất hòa, ngài nói xem... có đúng không?"
...
Liễu Tuấn Lan đưa Sầm Lương ra ngoài dự tiệc, đương nhiên cũng có xe ngựa, nhưng vừa ra khỏi cửa phủ, Kinh Trập đã trực tiếp đưa họ lên xe ngựa của mình, để phu xe Sầm gia tự mình đánh xe chầm chậm theo sau.
Sầm Lương vừa lên xe ngựa đã vùi mặt vào lòng mẫu thân, Liễu Tuấn Lan ôm lấy con mới cảm nhận được cơ thể con gái đang run lên khe khẽ.
"Lương nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Tuấn Lan lo lắng muốn chết, vội vàng hỏi.
Kinh Trập nhìn sang Thạch Lê, cau mày: "Ngươi tìm thấy Lương nhi ở đâu?"
"Hậu viện Trầm gia. Sầm Lương và Trầm Hiền bị nhốt chung một chỗ. Trầm Hiền bị hạ dược, để tránh mất kiểm soát, hắn đã tự rạch ba vết thương trên cánh tay mình."
Kinh Trập dù đã đoán được đôi chút, nhưng khi nghe Thạch Lê nói, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Lúc này Sầm Lương mới ngẩng mặt lên, cũng không khóc, chỉ là có chút buồn bực: "Muội và Tiểu Điệp bị lạc nhau, gặp một tỷ tỷ thị nữ hỏi đường, nàng ta cố tình dẫn muội đến chỗ Trầm đại ca." Tiểu Điệp là tì nữ của Sầm Lương.
Kinh Trập nghe Sầm Lương vẫn gọi Trầm Hiền là đại ca thì biết trong lòng Sầm Lương không trách tội Trầm gia.
"Lúc đó Trầm đại ca đã trúng thuốc, trông rất chật vật, nhìn thấy muội đi vào liền lập tức bảo muội ra ngoài, nhưng lúc ấy cửa sổ đã bị khóa chặt rồi."
Trầm Hiền để kiềm chế bản thân đã đập vỡ một cái chén, dùng mảnh sứ cứa vài đường lên cổ tay mình.
Sau đó, Sầm Lương lại nói:
"Lúc tỉnh táo lại đôi chút, Trầm đại ca còn nói, kẻ hạ dược hãm hại huynh ấy là thư đồng của huynh ấy, người đã theo bên cạnh huynh ấy nhiều năm rồi."
Kinh Trập day day mi tâm, nhìn sang Thạch Lê.
Thạch Lê cúi người: "Việc này đã báo cho bệ hạ và Trầm công."
Kinh Trập gật đầu, việc diệt trừ nội gián là chuyện Trầm gia phải làm. Nhưng kẻ cố tình châm ngòi ly gián giữa hai nhà bọn họ rốt cuộc là ai?
Nếu hôm nay Sầm Lương xảy ra chuyện, chắc chắn không thể giải quyết êm đẹp. Nếu đồn ra ngoài thì càng là một vụ bê bối lớn.
Xe ngựa về đến Sầm gia, Kinh Trập đưa họ vào trong nhưng lại dừng bước ở cửa.
Liễu Tuấn Lan có hơi thắc mắc, quay đầu nhìn cậu.
"Mẹ, con còn chút việc phải làm, mẹ để ý chăm sóc Lương nhi nhiều một chút ạ."
Sầm Lương: "Kinh Trập ca ca, muội vốn không sao mà."
Nàng tuy có hoảng sợ nhưng không phải lo cho bản thân, mà là do nhìn thấy Trầm Hiền tự làm mình máu me đầm đìa, vừa kinh hãi vừa giận dữ mà thôi.
Thật ra cho dù Thạch Lê không đi tìm nàng thì lúc đó Tiểu Điệp đã tìm được tới ngoài cửa, đang cố gắng đạp cửa xông vào. Sức lực của con bé rất lớn, đạp uỳnh uỳnh hai cái đã khiến cánh cửa lung lay sắp đổ. Thạch Lê tìm tới liền trực tiếp rút đao chém đứt khóa, cứu họ ra ngoài.
Sầm Lương đâu phải không biết mình là điểm yếu nên mới bị người ta tính kế, vì thế mới thấy tức tối trong lòng.
"Bây giờ nói không sao, nhưng tối đến thì chưa biết được đâu."
Kinh Trập chỉ lắc đầu rồi bảo họ vào trong. Bây giờ cảm thấy không sao có thể là do sợ quá nên bị đơ cảm xúc, đợi đến tối muộn, khi nỗi sợ hãi ngấm dần thì sẽ hoàn toàn khác.
Xoay người lên xe ngựa, Kinh Trập co ngón tay gõ gõ vào vách xe: "Đến chỗ Mưu Quế Minh."
Câu này có hơi đường đột, nhưng cũng không làm khó được ai.
Bên cạnh Mưu Quế Minh luôn có người theo dõi, hành tung của gã phần lớn thời gian đều có dấu vết để lần theo, muốn tìm gã không khó.
Có điều gần đây gã có vẻ đang trốn chui trốn lủi.
Thạch Lê: "Ngài nghi ngờ chuyện này là do Mưu Quế Minh làm?"
"Hắn không có năng lực đó."
Có thể cài cắm tai mắt vào Trầm gia, gây ra chuyện tày đình này, cũng coi như là tâm tư xảo quyệt. Nếu ngay cả Trầm gia bao nhiêu năm nay cũng không phát hiện ra, thì chắc hẳn kẻ ra tay đã chôn quân cờ này từ rất lâu về trước.
Nếu hôm nay cậu không tình cờ xuất cung lại đi theo tới đó, sự việc rốt cuộc sẽ ra sao còn chưa biết được.
Một quân cờ được cài cắm sâu như vậy, lại vì chuyện này mà bị nhổ bỏ, không cảm thấy lãng phí sao? Kinh Trập suy tư, tại sao lại muốn cậu và Trầm gia trở mặt? Chuyện này rốt cuộc có lợi ích gì cho kẻ đứng sau màn?
"Nếu không phải do hắn làm, vậy Lang quân còn đi tìm hắn làm gì?"
"Ta chỉ cảm thấy... cho dù chuyện này không phải hắn làm, thì có lẽ hắn cũng biết rốt cuộc là ai làm." Kinh Trập rũ mắt, lẩm bẩm một mình.
Hoặc là, biết rõ mục đích rốt cuộc là gì?
Dù sao, nếu đúng như những gì cậu nghĩ trong lòng, kẻ kia cũng hơi bị ngu quá rồi.
...
Mưu Quế Minh dạo gần đây đã đổi chỗ ở mấy lần.
Đối với loại người như gã, đây là chuyện thường tình, ngay cả chính gã cũng chẳng rõ dưới danh nghĩa mình rốt cuộc có bao nhiêu tòa trạch viện, có cái là gã mua, cũng có cái là người khác treo tên gã.
Nơi gã thường ở là một căn nhà hai gian sát đường, chỗ đó nhỏ, yên tĩnh, ít người biết, nhưng dạo gần đây, gã như con thỏ tinh ranh có ba hang, liên tục đổi chỗ ở, mỗi nơi chỉ ở hai ba ngày là lại chuyển đi.
Dù sao hạng người như gã, bất kể làm ra hành động gì cũng chẳng ai nghi ngờ. Chỉ cần viện cớ mình đang ra ngoài ăn chơi trác táng, thì ai lại đi quản một kẻ thường xuyên xuất hiện ở các buổi yến tiệc chứ? Đi đâu mà chẳng được.
Hai hôm nay, gã chuyển đến một căn nhà ở ngõ Cam Liễu.
Nơi này lại chẳng có lấy một người hầu hạ, lúc gã đến cả căn nhà chỉ có mình gã. Tuy trống trải hơn những nơi khác nhiều nhưng hiếm khi gã ngủ được một giấc ngon lành.
Khi tỉnh dậy, trời đã ngả về chiều.
Mưu Quế Minh đang uể oải ngáp dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đang do dự xem nên ngủ tiếp hay dậy thì cả người cứng đờ tại chỗ.
Căn nhà lẽ ra không một bóng người, vậy mà lại có người đang ngồi trong phòng tự rót tự uống.
Dung mạo người đó gã không quen, trông có vài phần tuấn tú, đôi mắt lại sáng ngời xinh đẹp, chỉ liếc qua một cái là ấn tượng sâu sắc.
Nhìn kỹ lại y phục trên người người này, trong lòng gã không khỏi run lên. Với loại người như gã, việc nhìn y phục trang sức để nhanh chóng phán đoán thân phận một người gần như đã thành bản năng, hiện tại theo gã thấy, thân phận người này có lẽ là...
Mưu Quế Minh cử động không lớn, nhưng người kia cũng rất cảnh giác, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn sang. Vừa thấy gã tỉnh, người nọ liền mỉm cười, nâng chén trà hướng về phía gã chắp tay.
"Đã tỉnh rồi thì qua đây uống một chén đi."
Mưu Quế Minh theo bản năng lại nhìn ra cửa sổ, bộ dạng trông như muốn phá cửa sổ mà chạy.
Kinh Trập bình thản nói: "Bên ngoài có thị vệ của ta canh giữ, chỉ cần có kẻ không được ta cho phép mà đi ra, hắn sẽ trực tiếp g**t ch*t."
Ánh mắt cậu khẽ động, nhướng mày nhìn Mưu Quế Minh.
"Ta nghĩ, chẳng ai muốn thấy mình đầu lìa khỏi cổ đâu nhỉ?"
Dưới sự đe dọa trắng trợn này, Mưu Quế Minh buộc phải đứng dậy đi tới, kiên trì ngồi xuống đối diện Kinh Trập.
Gã đã lờ mờ đoán ra thân phận của người này.
"Ngài..."
Kinh Trập đẩy chén trà đến bên tay gã, cười nhạt. Mưu Quế Minh liền ngậm miệng, cúi đầu uống ừng ực chén trà... Vừa tỉnh dậy đã uống trà thế này thực sự tốt sao? Mưu Quế Minh cảm thấy bụng mình đánh trống, nhưng trong hoàn cảnh này lại quá mức khó xử, gã chẳng dám nói gì, chỉ đành ngậm miệng, ngơ ngác nhìn chén trà sóng sánh.
"Hôm nay đặc biệt tới đây là muốn thỉnh giáo một chút, tại sao ngươi lại muốn ra tay với muội muội ta?"
Giọng Kinh Trập nghe ôn hòa nhỏ nhẹ, thậm chí còn vương chút ý cười, nhưng câu hỏi đưa ra lại thẳng thừng, chẳng hề có chút uyển chuyển nào.
Mưu Quế Minh trà còn chưa kịp nuốt trôi đã phun hết ra ngoài, bộ dạng này đối với người như gã quả thực có chút quá thảm hại. Gã luống cuống móc khăn tay trong túi ra, lau khóe miệng, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ sầu khổ.
"Ta không hề ra tay với muội muội ngài."
Ngừng một chút, gã lại nói.
"Ta quả thực từng nhận được lệnh, ý bảo ta làm chút gì đó, nhưng mà... ta, ta không hề hoàn toàn làm theo lời phân phó của vị đó."
Gã nói năng ấp úng.
Nếu không nói gì, mạng gã coi như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng nếu nói toạc móng heo ra hết, gã cũng cầm chắc cái chết.
Đây cũng là lý do tại sao dạo gần đây gã thường xuyên thay đổi địa chỉ, Mưu Quế Minh gần như biến mất khỏi các chốn ăn chơi xã giao, chính vì sợ bị tóm được hành tung.
"Vậy vị mà ngươi nói đó, vốn dĩ định bảo ngươi làm cái gì?"
Sắc mặt Mưu Quế Minh trắng bệch.
"Ta và Trầm gia không có qua lại gì, cho dù chuyện này thực sự thành công, khiến ta và Trầm Tử Khôn nảy sinh mâu thuẫn, ta cũng chẳng thấy có lợi lộc gì." Giọng Kinh Trập u ám, "Chính ngươi nói ngươi không làm theo lời phân phó của vị đó, vậy thì, tại sao ngươi lại không làm?"
Mưu Quế Minh khó khăn nói: "Ta, ban đầu lệnh ta nhận được là phải làm ô uế thanh danh của Sầm Lương, khiến người đời chửi rủa, sau đó lại phải thiết kế để Trầm gia dính líu vào, càng sâu càng tốt... Nhưng ta... ta thực ra đã ngưỡng mộ Trầm công từ lâu, thực sự không xuống tay được."
Kinh Trập khựng lại, nhướng mày nhìn Mưu Quế Minh.
"Ngươi đã làm ra biết bao nhiêu chuyện, giờ lại còn mặt mũi nói ngươi ngưỡng mộ Trầm công?"
Mưu Quế Minh sợ mất mật, không biết đối phương đã điều tra ra bao nhiêu, chỉ đành cứng đầu nói:
"... Năm xưa khi chưa bước chân vào con đường khoa cử này, ta đã từng nghe danh tiếng của Trầm công, nếu không có ngài ấy, ta cũng chưa chắc đã kiên trì đọc sách được."
Kinh Trập cau mày, trong lòng dường như đang tính toán.
"Ta tuy đúng là có tung ra một số tin đồn, tác động ngầm, nhưng những tin đồn đó vốn dĩ không có căn cứ, khoa trương như vậy thì chẳng ai thực sự để trong lòng... Cho nên... cho dù có nói như thật đi nữa, cũng chẳng ai tin..."
Mưu Quế Minh lẩm bẩm.
Người đời là vậy, một sự việc càng nói quá lên, càng khẳng định chắc nịch thì ngược lại càng ít người tin, vì nghe quá hoang đường.
Mưu Quế Minh trông thì có vẻ tận tâm tận lực làm việc, nhưng thực chất là đục nước béo cò. Qua một thời gian, gã tìm cớ nói chuyện này quá khó khăn.
Lúc đó gã còn có chút nơm nớp lo sợ, dù sao ngày hôm đó... lời đe dọa của tên quản sự vẫn còn văng vẳng bên tai. Chỉ là không ngờ tin tức gã gửi lên lại chẳng có ai quở trách, cũng không ai gọi gã tới nữa, nhất thời gã như bị thả rông, mất đi vòng kim cô.
Chẳng lẽ sự việc đã xong rồi?
Đợi một thời gian thấy sóng yên biển lặng, ngay khi gã tưởng chuyện này đã kết thúc thì mấy hôm sau, gã đột nhiên nghe thấy một tin đồn khác.
—— Nhắc đến lời của Trầm gia nương tử.
Lúc đó, Mưu Quế Minh trầm xuống, bắt đầu thấy sợ hãi.
Chuyện này không phải do gã làm.
Nhưng thường những chuyện loại này đều do gã phụ trách.
Khi một việc rõ ràng nên do gã làm, lại đổi người khác tung tin, gã lờ mờ nhận ra địa vị của mình có lẽ khó giữ.
Có thể là do gã làm việc này không hiệu quả, cũng có thể do gã trước đó quá phô trương ở kinh thành... Bất kể là vì lý do gì, gã đều bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Gã bắt đầu ngấm ngầm liên tục thay đổi chỗ ở, cũng không tiết lộ hành tung với người khác nữa, từ chối mọi cuộc tụ tập... thậm chí bắt đầu trốn tránh.
Gã từng nghĩ có lẽ sẽ có người tìm tới cửa, cũng từng nghĩ có lẽ sẽ là tên quản sự kia, nhưng vạn lần không ngờ tới, lại là Sầm Văn Kinh.
Nếu Sầm Văn Kinh có thể tìm tới đây, vậy có phải chứng tỏ rằng, ngay từ đầu... người này vẫn luôn theo dõi gã?
Kinh Trập: "Ta không theo dõi ngươi suốt."
Câu nói bất ngờ này cứ như con giun trong bụng, dọa Mưu Quế Minh giật bắn mình.
"Nên nói là ngươi lợi hại, hay kẻ đứng sau ngươi lợi hại đây... Có những lúc hành tung của ngươi thoắt ẩn thoắt hiện, quả thực khó tìm. Chỉ có điều các ngươi gặp nhau càng nhiều, ngược lại càng dễ khiến hắn tự lộ diện."
Sắc mặt Mưu Quế Minh khó coi, gượng gạo nói: "Ta, ta không hiểu ngài đang nói gì."
Kinh Trập cười rộ lên: "Sao lại không hiểu chứ?"
Cậu nâng chén trà lên uống hai ngụm.
"Dù sao thì, chẳng lẽ ngươi không đang đoán già đoán non xem tại sao dạo gần đây kẻ đứng sau ngươi lại không gặp ngươi nữa sao?" Cậu cười, "Rốt cuộc là đã vứt bỏ ngươi, coi ngươi như quân cờ tùy ý ném đi, hay là... hắn không dám gặp ngươi nữa?"
Khi hành tung của Mưu Quế Minh không thể định vị, quả thực không thể lần theo dấu vết tìm ra người ở đâu, nhưng trùng hợp thay, điều đó cũng có nghĩa là những lúc gã hành tung bất minh, chính là lúc gã đi gặp người kia.
Không tra rõ được, ngược lại càng là chuyện tốt.
Đi ngược lại suy luận, ai mà chẳng biết làm?
Những địa điểm này đã sớm được đánh dấu, đánh dấu càng nhiều, vòng vây càng thu hẹp, càng không còn chỗ để trốn, cho dù có là "thỏ khôn ba ngàn hang" cũng vô dụng.
Mưu Quế Minh mặt cắt không còn giọt máu, khẽ nói: "Nếu ngài đã biết hết rồi, tại sao..."
Kinh Trập: "Nếu ta không xuất hiện ở đây, thì làm sao dụ người tới được chứ?" Cậu nói năng từ tốn, cứ như thể lời mình vừa thốt ra là điều hiển nhiên bình thường.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Mưu Quế Minh, mỉm cười.
Rầm, rầm, rầm —
Tiếng động vang to truyền từ ngoài cửa vào, Thạch Lê phá cửa sổ nhảy vào trong, cầm đao đứng chắn trước mặt Kinh Trập. Lại có một người ăn mặc kiểu phu xe cũng theo sát phía sau, hai người một trái một phải bảo vệ cậu.
Sau đó, có người đi tới trước cửa, cười tủm tỉm nói: "Kế bắt rùa trong hũ, ai là rùa, ai là hũ, thật thật giả giả... quả đúng là khó nói cho rõ."
Kinh Trập nhướng mày nhìn gã, cùng đám người đông đúc sau lưng gã.
"Thọ Vương... Điện hạ?"
"Sầm Văn Kinh."
Kẻ kia không trả lời, lại gọi tên Kinh Trập, như một sự ngầm thừa nhận. Đám người kia bao vây cả gian nhà, như muốn nhốt chặt bọn họ bên trong.
Thọ Vương cười tủm tỉm nhìn cậu: "Đi với ta một chuyến đi." Bộ dạng gã trông như đã nắm chắc phần thắng, vô cùng bình tĩnh.
Kinh Trập uống trà, người vẫn không động đậy.
Cậu liếc nhìn Mưu Quế Minh đang ngồi đối diện, thấy gã cúi gằm mặt không nói một lời, như thể coi như mình đã chết rồi.
"Sầm Văn Kinh, bên cạnh ngươi chỉ có hai người, lẽ nào định chống đối ta?" Thọ Vương quát, "Vậy mà vẫn ngồi vững như thế, bất động như núi sao?"
Kinh Trập co ngón tay, lại gõ gõ lên mặt bàn, phát ra hai tiếng cộc cộc trầm đục, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người bên ngoài.
"Chỉ là một kẻ giả mạo, mà cũng dám lớn lối như thế, không cảm thấy nực cười sao?"
Mưu Quế Minh đột ngột ngẩng đầu, kinh hãi nhìn chằm chằm Kinh Trập. Môi gã run rẩy, nhưng lại không thốt nên lời.
Kinh Trập: "Đây không phải là bắt rùa trong hũ."
Cậu cười như không cười, an nhiên ngồi trong phòng, có bao nhiêu kẻ đang lăm lăm binh khí nhưng cậu chẳng hề sợ hãi.
"Đổi lại là ngươi đoán xem, ngươi cảm thấy hôm nay... vở kịch này rốt cuộc là Không thành kế? Hay là Dương đông kích tây?"
Cậu buông lời xong liền tiếp tục uống trà, như thể chẳng thèm để tâm đến sự chênh lệch quân số này.
... Cậu làm sao mà ngồi vững được ư, ha, nếu không có cái chuyện chết tiệt kia thì cậu cũng muốn ngồi lì trong phòng cả ngày không nhúc nhích, yên ổn đọc sách cho rồi!
Kinh Trập ngoài mặt bình tĩnh điềm nhiên, trong lòng thì chửi thầm, hận không thể cắn người ta mấy cái.
... Chỉ cần hít thở cũng có thể lờ mờ cảm nhận được cảm giác trói buộc kia, đang hóa thành thực thể, bám chặt lấy từng tấc da thịt trên cơ thể, cái cảm giác bị điều khiển từ xa vô hình ấy, cứ như thể Hách Liên Dung hiện tại vẫn đang ở ngay bên cạnh cậu.
Cậu bị buộc phải thẳng lưng, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.
Hừ, tên này làm sao có thể là Thọ Vương được?
Cái mặt gã, đến một phần cũng chẳng giống Hách Liên Dung! Người có thể đẹp đến mức như Hách Liên Dung, thế gian có một không hai, nhưng vì là huynh đệ của hắn, mặt mũi Thọ Vương làm sao có thể không có chút liên quan nào với hắn được?
Sỉ nhục, dùng loại người này để ngụy trang, quả thực là sự sỉ nhục trắng trợn đối với Kinh Trập!
Làm sao cậu có thể không phân biệt được chứ?
________
Lời tác giả:
Cảm giác như đã gom đủ bộ sưu tập motif máu chó đời đầu rồi, đợi sau này nhớ lại, không biết có đến mức nửa đêm bật dậy gào thét a a a a vì xấu hổ không nữa ——