Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 109

Theo như Mưu Quế Minh được biết, Sầm Văn Kinh đáng lẽ chưa từng gặp Thọ Vương mới phải. Thế nhưng, cuộc đối đầu giữa Sầm Văn Kinh và gã Thọ Vương giả mạo này lại càng củng cố thêm suy đoán trong lòng Mưu Quế Minh trước đó.

 

Vị quản sự đã từng tiếp xúc với gã vài lần kia, quả thực rất có thể là... Thọ Vương điện hạ.

 

Miệng gã khô khốc, căng thẳng nhìn ra bên ngoài.

 

Kinh Trập đánh giá gã, cảm thấy Mưu Quế Minh uổng phí một gương mặt đẹp, nhưng cái bộ dạng nhát gan này của gã ngược lại khiến Kinh Trập nhìn thuận mắt hơn đôi chút.

 

"Sợ cái gì? Trước đây lúc ngươi khuấy đảo mưa gió ở kinh thành, sao không thấy ngươi lo lắng, giờ chẳng qua chỉ bị người ta vây lại mà đã sợ đến mức này rồi?"

 

Giọng Kinh Trập bình thản, nghe mà Mưu Quế Minh cười khổ.

 

"Ngài, ngài lẽ nào không sợ sao? Cho dù hai người bên cạnh ngài có là cao thủ, nhưng bên ngoài có tới mấy chục người, chúng ta làm sao chống đỡ nổi?" Mưu Quế Minh nói giọng khô khan, "Hơn nữa, ta chỉ biết nói biết viết chứ có biết đánh đấm gì đâu."

 

Gã có thể làm mưa làm gió ở các loại trường hợp, đó là vì mồm mép lanh lợi là sở trường của gã, đó là sân nhà của gã, tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm.

 

Nhưng giờ là lúc động chân động tay, chém chém giết giết, gã căn bản không phải đối thủ.

 

Kinh Trập nhìn Mưu Quế Minh da thịt non nớt với ánh mắt soi mói, lắc đầu thở dài. Cái ngữ này mà phải bỏ chạy thật, e là chỉ có nước rớt lại phía sau chờ chết, có muốn theo cũng theo không kịp.

 

Mưu Quế Minh không biết Kinh Trập nhìn mình làm gì, tự dưng rùng mình một cái.

 

Tên Thọ Vương giả mạo bên ngoài nghe thấy hai người trong phòng nói chuyện, không xông vào bắt họ ngay, nhưng cũng cho người canh gác chặt chẽ các lối ra vào quan trọng, không để họ rời đi.

 

Gã không còn cố gắng bắt chuyện với Kinh Trập nữa.

 

Một mưu kế nếu đã bị vạch trần thì việc tiếp tục ngụy trang cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Mưu Quế Minh nắm chặt tay, lẩm bẩm: "Chết rồi chết rồi, biết thế hôm qua ra đường ta phải xem hoàng lịch, không nên trốn đến chỗ này..."

 

Kinh Trập u ám nói: "Bất kể ngươi trốn đi đâu, hôm nay ta cũng sẽ tìm được ngươi, trốn có ích gì?"

 

Mưu Quế Minh kinh hãi nhìn Kinh Trập. Cậu đã uống cạn chén trà – rốt cuộc ai đã pha trà này vậy, trong phòng làm gì có người hầu hạ nào – rồi lại bắt đầu ăn bánh ngọt, khoan đã, bánh ngọt này ở đâu ra?

 

Gã càng căng thẳng thì đầu óc lại càng quay cuồng, đủ loại suy nghĩ linh tinh, cái nọ nối tiếp cái kia nảy ra trong đầu.

 

Kinh Trập: "Nếu ngươi còn không nghĩ ra, thì ngươi cũng chẳng còn giá trị tồn tại nữa đâu."

 

Cậu không muốn giết người là một chuyện, nhưng nếu kẻ đó đáng chết thì lại là chuyện khác.

 

Những việc Mưu Quế Minh làm vốn đã đứng bên bờ vực nguy hiểm, một khi bại lộ thì cũng chỉ có con đường chết. Chỉ là nể tình phía sau gã có lẽ còn móc nối với con cá lớn, nên mới dung túng cho gã sống đến bây giờ.

 

Mưu Quế Minh tự tát mình một cái, bình tĩnh lại nhìn chằm chằm mặt bàn.

 

Thọ Vương tới kinh thành quả thực đã được một thời gian. Tuy không rõ mục đích của hắn là gì, nhưng từ những mệnh lệnh sau đó của tên quản sự, người hắn nhắm vào đúng là Sầm Văn Kinh... không, phải nói là Cảnh Nguyên Đế.

 

Chuyện này vốn dĩ là một chuỗi liên hoàn.

 

Sầm gia gần đây ở kinh thành ai ai cũng biết là tân quý, đủ loại tin đồn bay đầy trời, và Mưu Quế Minh trong chuyện này quả thực đóng vai trò là kẻ châm ngòi thổi gió.

 

Chuyện của Định Quốc Công và Trầm gia dính líu với nhau, chắc chắn sẽ truyền đến tai Sầm Văn Kinh. Từ những thông tin thu thập được, Sầm Văn Kinh là người trọng tình trọng nghĩa, người nhà một khi gặp chuyện, cậu nhất định sẽ xuất cung về phủ.

 

Thọ Vương muốn dụ cậu ra ngoài?

 

Nhưng Sầm Văn Kinh ngày thường thi thoảng cũng ra ngoài, tại sao cứ phải tự mình thiết kế để dụ người ra? Muốn đánh úp bất ngờ, khiến Sầm Văn Kinh không kịp phòng bị?

 

Mưu Quế Minh quan sát vị lang quân trẻ tuổi đang cúi đầu chọn bánh ngọt, không kìm được nheo mắt lại. Bên cạnh cậu chỉ có hai người, nhìn qua quả thực chẳng có bao nhiêu nhân lực.

 

Với bản lĩnh của Sầm Văn Kinh, chắc chắn cậu có thể nhìn thấu những toan tính trong chuyện này, cho nên mới một đường tìm đến Mưu Quế Minh.

 

Đây chính là điều cậu nói, bất kể hôm nay Mưu Quế Minh trốn đi đâu, chỉ cần sự việc này bị vạch trần vào ngày hôm nay, Sầm Văn Kinh chắc chắn sẽ tìm ra gã.

 

Nhưng, nhưng cho dù có bao nhiêu toan tính đi nữa, Sầm Văn Kinh rốt cuộc làm sao khóa mục tiêu vào Mưu Quế Minh? Làm sao cậu biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Mưu Quế Minh, thậm chí là liên quan đến Thọ Vương?

 

Thọ Vương cũng coi Mưu Quế Minh là quân cờ để dụ dỗ sao? Nếu không thì Sầm Văn Kinh đã chẳng tìm tới cửa... Nhưng ban nãy, cuộc đối thoại giữa Sầm Văn Kinh và tên Thọ Vương giả lại lờ mờ tiết lộ một chuyện khác...

 

Sầm Văn Kinh tưởng rằng Thọ Vương muốn dụ cậu ra? Nhưng, hiện tại xuất hiện lại là tên giả mạo...

 

Nói cách khác, đây thực chất là liên hoàn kế, mưu đồ của Thọ Vương còn lớn hơn nhiều.

 

Mưu Quế Minh lau mồ hôi, rồi lại lau mồ hôi.

 

"Nghĩ ra rồi chứ."

 

Một tiếng nói bất thình lình vang lên khiến Mưu Quế Minh giật bắn mình, nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy ruột gan nóng như lửa đốt.

 

Gã ở chỗ Thọ Vương đã không còn giá trị lợi dụng. Những việc làm trong quá khứ của gã, nếu Sầm Văn Kinh đã biết từ sớm, thì chứng cứ rành rành, gã căn bản không có đường chối cãi. Lập công chuộc tội? Gã giờ thân mình còn lo chưa xong, lấy đâu ra mà lập công chuộc tội?

 

"Ngài, tại sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy?"

 

Mưu Quế Minh không kìm được hỏi. Bên ngoài đám người kia đang hổ rình mồi, tên Thọ Vương giả nhìn qua đã biết không có ý tốt, Sầm Văn Kinh sao vẫn có thể thản nhiên uống trà ăn bánh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra?

 

Kinh Trập: "Hắn muốn bắt ta, ắt hẳn có chỗ dùng. Chỉ một cái xác không hồn thì đổi được lợi ích gì, sao hắn phải giết ta vào lúc nước sôi lửa bỏng này?" Ánh mắt cậu quét ra ngoài cửa, nhàn nhạt cười.

 

"Không thấy đám người kia, thậm chí còn chẳng xông vào sao?"

 

Mưu Quế Minh không có được sự điềm tĩnh như Sầm Văn Kinh, gã vô thức nhìn theo ra ngoài, rồi lại không nhịn được quay đầu lại nhìn Sầm Văn Kinh.

 

Mưu Quế Minh không muốn kéo Trầm phủ vào cuộc, tin tức tung ra không có tác dụng, đã vô dụng thì tự nhiên sẽ không truyền vào trong cung. Nhưng từ lúc Trầm Tâm Hương bị cuốn vào, cho đến khi sự việc ầm ĩ lên, cũng chỉ mất hai ba ngày.

 

Mưu Quế Minh không khỏi cau mày, quá gấp gáp.

 

Vào thời điểm mấu chốt này mà muốn mọi việc diễn ra như ý, ắt phải khéo léo mượn những lời đồn trước đó, lại thêm những thiết kế khác, như vậy ít nhiều sẽ để lộ tung tích của mình, Thọ Vương thực sự không quan tâm sao?

 

Trong lòng gã dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Lẽ nào, Thọ Vương vào kinh là để...

 

Gã càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

 

"Gấp gáp, chứng tỏ bọn họ có việc quan trọng cần làm." Kinh Trập thản nhiên nói, "Chỉ có điều, ta còn gấp hơn bọn họ một chút."

 

Mưu Quế Minh cúi đầu, cười khổ: "Có lẽ kế hoạch này vốn dự tính sau khi Sầm Lương xảy ra chuyện mới dẫn dụ ngài xuất cung." Nhưng không ngờ, gió vừa mới nổi lên, Sầm Văn Kinh đã hành động.

 

Kinh Trập nhìn chằm chằm đám người bên ngoài, chậm rãi nói: "Cũng không địch lại được toan tính của Thọ Vương, ngay cả trong Trầm gia cũng có người của hắn, cái đinh này phải đóng từ bao lâu trước rồi?"

 

"Nhắc đến Trầm gia, hẳn là một người tên Thu Đào, ẩn nấp trong Trầm gia đã hơn mười năm, hắn là người duy nhất kiên trì được lâu đến thế..." Nói đoạn, giọng Mưu Quế Minh trầm xuống, "Chỉ vì một chuyện hoang đường thế này mà phế bỏ một quân cờ quan trọng như vậy sao?"

 

Hơn nữa nếu nói là hơn mười năm, thì toan tính của Thọ Vương cũng quá sớm rồi, mười mấy năm trước... Tiên đế vẫn còn tại vị cơ mà.

 

Kinh Trập nhạt giọng: "Đúng vậy, chỉ vì một chuyện thế này mà phế bỏ quân cờ quan trọng, vậy chỉ có thể nói, điều Thọ Vương điện hạ mưu toan chắc chắn là chuyện lớn, lớn đến mức cần mượn nhiều sự việc để dụ ta đến, giam lỏng ta ở đây làm con tin, cũng phải đạt được mục đích."

 

Mưu Quế Minh: "Nhưng bên cạnh ngài chắc chắn có người đi theo." Gã liếc nhìn hai người bên trái phải Sầm Văn Kinh, sát khí sắc bén khiến người ta đau cả mắt, gã vội dời mắt đi, nói tiếp.

 

"Cho dù ngoài mặt chỉ có hai người này, nhưng trong tối thì sao?"

 

Cảnh Nguyên Đế ở bên cạnh Sầm Văn Kinh, lẽ nào không bố trí thêm vài người? Với d*c v*ng kiểm soát của vị bệ hạ đó, không có mới là lạ. Ngoài mặt không thấy, chắc chắn đã sớm có người đi gọi cứu viện rồi.

 

Vậy chuyện này...

 

—— Dương đông kích tây.

 

Lời Sầm Văn Kinh buột miệng nói ban nãy bỗng nhiên nhảy múa bên tai Mưu Quế Minh, gõ mạnh vài nhịp. Không thành kế... rốt cuộc là ai đang diễn?

 

Sầm Văn Kinh vốn tưởng sẽ gặp Thọ Vương ở đây, vậy cậu chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhìn thì đơn thương độc mã, nhưng thực tế chắc chắn có người đang theo dõi nơi này.

 

Nếu Sầm Văn Kinh xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của cả kinh thành đổ dồn về đây.

 

Đến lúc đó...

 

Thọ Vương sẽ làm gì?

 

"Chỉ mình ta, không đủ." Kinh Trập thấy Mưu Quế Minh dường như đã hiểu ra, bình thản nói, "Cho dù ta xảy ra chuyện, có thể thu hút sự chú ý, nhưng chắc chắn vẫn còn một việc khác có thể gây chấn động kinh thành."

 

Làm hai việc cùng lúc, như vậy mới chắc ăn.

 

Mưu Quế Minh cười khổ, đến một Sầm Văn Kinh còn chưa đủ, vậy còn chuyện gì nữa?

 

Đám người ngoài cửa kia, cũng chỉ là quân tốt thí.

 

Bất kể Sầm Văn Kinh có sống được hay không, hôm nay sự việc kết thúc, đám người này chắc chắn cũng phải chết.

 

Nghĩ đến việc mình đang ngồi giữa một đám người sắp chết, Mưu Quế Minh khóc không ra nước mắt. Một lúc sau, gã ôm lấy chén trà uống ừng ực, cũng chẳng thèm để ý ban nãy mình vừa dùng tay bốc bánh, uống xong chén trà, gã lấy khăn tay quệt mồm, lầm bầm oán thán: "Đến lúc chết còn chưa thành thân, ta đúng là lỗ to rồi."

 

Mưu Quế Minh sau khi xác định đập nồi dìm thuyền, cái thái độ nơm nớp lo sợ ngược lại biến mất, con người cũng thoải mái hơn nhiều.

 

Gã đàng hoàng đứng dậy, bước vài bước tới trước cửa sổ nhìn chằm chằm đám người kia, bất chấp áp lực từ vẻ hung thần ác sát của chúng, cứ thế đếm lại quân số một lượt.

 

Bốn năm mươi người.

 

Tim gã thót một cái, nhớ tới địa hình ngõ Cam Liễu.

 

Nếu thực sự đánh nhau trong ngõ hẻm, người đông hay không chưa quan trọng, quan trọng là sự am hiểu địa hình. Đám người này đột nhiên xuất hiện, nhưng không biết tại sao lại cho Mưu Quế Minh một loại ảo giác... bọn chúng rất quen thuộc nơi này.

 

Nếu thực sự quen thuộc địa hình, đánh du kích trong ngõ hẻm, bốn năm mươi người này có khi cầm chân được cả ngày lẫn đêm.

 

Gã nhớ lại bao nhiêu chỗ ở mình từng đổi trước đó, thầm hối hận tại sao lại chọn cái nơi quỷ quái này, mấy chỗ trước chẳng phải đều rất tốt sao? Bọn chúng làm sao chắc chắn nhất định sẽ chọn nơi này chứ?

 

Mưu Quế Minh lùi lại, nói những lo lắng này cho Sầm Văn Kinh nghe.

 

Kinh Trập nhướng mày: "Ngươi suy tính như vậy, lẽ nào muốn phản bội Thọ Vương?"

 

"Ta là kẻ chẳng có đạo đức gì, ai cho ta sống thì ta nghe người đó." Mưu Quế Minh vác cái mặt đẹp mã nói ra những lời vô lại, "Thọ Vương điện hạ đã muốn ta chết, ta không thể tự tìm đường sống cho mình sao?"

 

Kinh Trập bật cười, ăn nốt miếng bánh cuối cùng, lơ đãng lau tay.

 

"Vừa nãy ngươi hỏi, làm sao đám người này biết ngươi sẽ tới đây?"

 

Mưu Quế Minh cau mày, gật đầu.

 

"Ngươi nghĩ sai một điểm rồi." Kinh Trập lau tay xong, tùy ý ném chiếc khăn xuống đất, "Bọn chúng không phải đi theo ngươi tới đây."

 

Mưu Quế Minh: "Không thể nào."

 

Gã vốn không ngốc, Kinh Trập vừa nói vậy, Mưu Quế Minh lập tức phản ứng lại, giọng nói căng thẳng:

 

"Ta tới đây là do tự ta chọn."

 

Kinh Trập cười với gã, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần than thở.

 

"Nhưng ai dám nói, sự lựa chọn này của ngươi, không phải là do Thọ Vương sắp đặt?"

 

Mưu Quế Minh muốn nói gì đó, nhưng nhớ lại đủ chuyện xảy ra gần đây, lời phản bác cứ nghẹn ứ trong cổ họng, chẳng thốt nên lời.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động lạ.

 

Một gã đàn ông đầu trọc xông vào, giọng nói mang theo vài phần căng thẳng lẫn hưng phấn: "Người dẫn đội là Mao Tử Thế."

 

Thanh đao cong trong tay gã ánh lên vẻ sắc bén dị thường.

 

Tên Thọ Vương giả lộ ra biểu cảm tương tự, quét mắt nhìn người trong phòng.

 

Mồi nhử này quả nhiên dùng tốt.

 

Mới bao lâu chứ?

 

Chưa đầy một khắc, tin tức đã lập tức truyền ra ngoài.

 

Mặc dù trên chiến trường chém giết, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể lấy mạng người. Nhưng bọn họ bắt giữ Sầm Văn Kinh vốn dĩ không phải muốn lấy mạng cậu. Chẳng qua sự hiện diện của cậu sẽ khiến rất nhiều người phân tán sự chú ý mà thôi. Trong số đó, bao gồm cả vị Hoàng đế đang vững vàng nơi hoàng cung kia.

 

Tiếp theo, thứ họ cần chờ đợi chính là một tiếng sấm rền.

 

Tên Thọ Vương giả có chút hưng phấn, gã ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn về phía đường Chu Tước từ xa, lộ ra vẻ nguy hiểm lại kích động. Giống như kẻ đi săn đứng trước con mồi chờ đợi đã lâu, không kìm được khát vọng cướp đoạt.

 

Mưu Quế Minh nghe thấy tên Mao Tử Thế, vô thức lộ vẻ vui mừng.

 

Nhưng lại nghe thấy Sầm Văn Kinh nhè nhẹ nói: "Đừng vội mừng quá sớm."

 

Gã sợ hãi nhìn sang Sầm Văn Kinh, rồi lại vội vã nhìn ra ngoài cửa.

 

Mưu Quế Minh kinh hoàng phát hiện, tên Thọ Vương giả cầm đầu quả thực dẫn người đi ra ngoài, nhưng gã chỉ mang theo năm sáu người, những kẻ còn lại vẫn nhìn chằm chằm vào trong sân không rời mắt.

 

... Nói cách khác, ngoài đám người này ra, bên ngoài căn nhà vẫn còn rất nhiều người nữa?

 

Vừa nghĩ đến điều này, Mưu Quế Minh hận không thể ngất đi cho xong. Chỉ có điều, cảm giác hoảng sợ tham sống sợ chết dù có phức tạp đến đâu cũng không thể kéo gã rơi vào cảnh tuyệt vọng, trong đó, quá nửa công lao phải kể đến Sầm Văn Kinh.

 

Người này thực sự quá bình tĩnh, cái dáng vẻ điềm nhiên của Sầm Văn Kinh cũng lây sang gã, khiến gã dù cảm xúc có mất kiểm soát đến đâu cũng không thực sự sụp đổ. Ngay cả trong lúc này, Sầm Văn Kinh vẫn có thể uống hết trà, ăn hết bánh, ngay cả tư thế ngồi cũng nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, không hề cong xuống chút nào.

 

Kinh Trập nếu biết Mưu Quế Minh đang nghĩ gì, e là sẽ lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

 

Cậu không muốn ngồi dựa lười biếng chắc?

 

Những sợi dây thừng đan chéo trói chặt trên xương cánh bướm của Kinh Trập, siết chặt lấy sống lưng, khiến Kinh Trập chỉ cần khom người một cái, không chỉ sau lưng bị kéo căng khó chịu, mà phía trước cũng cảm thấy sự co kéo quái dị.

 

Cũng chẳng biết Hách Liên Dung rốt cuộc trói kiểu gì nữa.

 

Kinh Trập vô thức cách lớp y phục, mân mê vị trí cổ tay. Bộ y phục tầng tầng lớp lớp này vô cùng rườm rà, vừa rộng vừa dày, nếu là Kinh Trập trước đây chắc chắn chẳng thích mặc, nhưng khổ nỗi mấy ngày nay, cậu đành phải thay đổi phong cách giản dị thường ngày, đổi sang những bộ đồ trang nhã đắt tiền thế này, cốt chỉ để che đi những dấu vết không thể để lộ ra ngoài.

 

Nếu mặc quá mỏng manh, có lẽ sẽ bị lộ mất.

 

Ngay cả bây giờ, Kinh Trập thực ra cũng chẳng để tâm mấy đến đám người bên ngoài, cậu cau mày lộ vẻ nghiêm trọng, người không biết còn tưởng cậu đang suy nghĩ đại sự gì, thực ra Kinh Trập chỉ rất muốn đoạt lấy thanh đao trên người Thạch Lê.

 

Chỉ cần dùng lưỡi đao sắc bén khẽ khều một đường trên cổ tay là có thể dễ dàng cởi bỏ...

 

Ngón tay Kinh Trập khẽ ấn xuống.

 

Phải rồi, chính ở chỗ này.

 

Lớp vải mềm mại thuận theo cơ thể, dán sát vào mu bàn tay Kinh Trập một cách khéo léo...

 

Tại nơi không ai nhìn thấy, hoặc nhích lên trên một hai tấc nữa, nơi gió vô tình có thể thổi tung ra, cũng có một vòng, rồi lại một vòng dây.

 

Quái đản, lại dâm mị.

 

"... Cho nên, bọn chúng rốt cuộc là..."

 

Mưu Quế Minh vẫn đang nói, dù biết tâm trí Sầm Văn Kinh không đặt vào chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được mà nói.

 

Gã càng căng thẳng thì mồm mép càng hoạt động không ngừng.

 

Keng —

 

Một âm thanh dị thường, chói tai vang lên, Sầm Văn Kinh và gã gần như cùng lúc nhìn ra ngoài cửa.

 

Người hộ vệ mặt lạnh bên cạnh Sầm Văn Kinh ấn tay lên chuôi đao, hạ giọng nói nhanh: "Giao chiến rồi."

 

Tai hắn thính nhạy vô cùng, so với người thường chỉ nghe thấy tiếng rít chói tai này, hắn thậm chí còn nghe được nhiều hơn, xa hơn.

 

Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng lưỡi sắc chém vào da thịt, tiếng la hét dữ tợn ——

 

Tuy khó nắm bắt nhưng không phải không có dấu vết.

 

Kinh Trập chống cằm, lơ đãng nói: "Câu được con cá lớn Mao Tử Thế, đối với bọn chúng quả thực là chuyện đáng mừng."

 

Mao Tử Thế là một thanh đao của Cảnh Nguyên Đế.

 

So với Vi Hải Đông thì càng thuận tay hơn.

 

Tên này nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng nếu phát điên lên thì cái mặt cười hì hì đó cũng chẳng ngần ngại mà vấy đầy máu tươi. Đừng nhìn chức quan của hắn không cao, nhưng vị trí hắn đứng lại nắm giữ rất nhiều quyền lực. Hoàng đế không thể tùy tiện rời cung, nơi hắn xuất hiện chính là đại diện cho ý chí của Cảnh Nguyên Đế.

 

Ở một mức độ nào đó, nếu thực sự thu hút được Mao Tử Thế tới đây, thì chứng tỏ kế hoạch của Thọ Vương đã thành công.

 

Điều đó khẳng định tầm quan trọng của Sầm Văn Kinh.

 

"Ngài không sợ, bọn chúng lợi dụng ngài xong lần này sẽ không định thả ngài về sao?" Mưu Quế Minh nói, "Hơn nữa, câu được Mao đại nhân, lẽ nào không đáng vui mừng sao?"

 

Kinh Trập cười cười, đang định nói thì nghe thấy một tiếng ầm, âm thanh truyền đến từ rất xa, chấn động khiến cả căn nhà rung chuyển.

 

Thạch Lê và phu xe còn đỡ, hai người đang ngồi thì không thể yên vị được nữa, ôm lấy cái bàn cũng đang lắc lư suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Còn đám người trong sân thì khỏi phải nói, từng tên một ngã dúi dụi dưới cơn chấn động bất ngờ này, kẻ còn đứng được chỉ độ hai ba phần mười.

 

Mưu Quế Minh dùng sức bám chặt lấy chiếc bàn gỗ nặng trịch mới không bị hất văng, đợi đợt rung lắc này qua đi, gã hốt hoảng nói: "Động đất rồi?"

 

Gã vừa nói vừa hoảng hốt định chạy ra cửa.

 

Khổ nỗi vừa lao tới cửa đã bị mấy gã đàn ông lực lưỡng vừa lồm cồm bò dậy đuổi ngược trở lại.

 

Sắc mặt Mưu Quế Minh khó coi, nhưng sắc mặt đám người kia còn khó coi hơn, trong sự kinh hoàng còn xen lẫn vẻ ngơ ngác nào đó, giống như... giống như...

 

Sự hưng phấn trên mặt bọn chúng ban nãy, vào lúc này đều biến thành một vẻ dị thường.

 

Đây quả thực là tiếng sấm rền mà bọn chúng mong đợi.

 

Nhưng mà...

 

"Thời gian không đúng." Kinh Trập chống tay lên bàn, từ từ đứng dậy, "Phương hướng, cũng không đúng."

 

Cậu ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của đám người bên ngoài, như tự nói với chính mình: "Còn chưa tới giờ Ngọ, sấm đã rền vang rồi, đây là lần thứ hai, thời gian không đúng."

 

Cảm giác căng thẳng, bất an vi diệu một lần nữa bao trùm lấy Mưu Quế Minh, gã dè dặt đứng ở cửa, quay đầu nhìn Sầm Văn Kinh.

 

Cậu, rốt cuộc làm sao biết được?

 

Kinh Trập cười tủm tỉm nói: "Ngươi không cảm thấy, nếu ta còn đoán được ngươi có quan hệ với Thọ Vương, thì bệ hạ sao lại không biết?" Cậu nghiêng đầu, đáy mắt sáng ngời ánh lên vẻ giảo hoạt.

 

"Người của ta, toàn bộ đều là người của bệ hạ. Chuyện ta biết, bệ hạ đều biết. Ngươi đoán xem, chuyện Thọ Vương ở kinh thành, ngài ấy rốt cuộc đã phát hiện ra từ lúc nào?"

 

Giọng Kinh Trập không nhỏ, ngoài Mưu Quế Minh ra, đám người bên ngoài cũng đều nghe thấy.

 

Sự bất an mà Mưu Quế Minh cảm nhận được cũng dần lan sang bọn chúng.

 

Lần thứ hai không đúng.

 

Mưu Quế Minh nghĩ, nếu tiếng nổ này là lần thứ hai không đúng, vậy lần thứ nhất thời gian không đúng là gì?

 

... Là thời gian Sầm Văn Kinh xuất cung.

 

Lẽ ra phải đợi Trầm gia xảy ra chuyện mới dụ được cậu tới, kết quả cậu lại xuất cung sớm hơn.

 

Tuy chỉ chênh lệch một canh giờ, nhưng lại đồng nghĩa với việc sai một nước cờ.

 

Mưu Quế Minh nghiến răng, rầm rầm rầm đóng chặt cửa sổ, ngăn cách ánh mắt đầy ác ý của đám người bên ngoài với Sầm Văn Kinh, lúc này mới dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.

 

"Không thấy làm thế là bịt tai trộm chuông sao?"

 

"Ngài đừng nói nữa, đó chính là sự an ủi lớn nhất đối với ta rồi." Mưu Quế Minh có chút tuyệt vọng nói.

 

Mỗi câu Sầm Văn Kinh nói hôm nay đều khiến Mưu Quế Minh sợ hãi.

 

"Yên tâm đi, ít nhất bây giờ chúng sẽ không vào đâu."

 

Kinh Trập lại ngồi xuống, che miệng ngáp một cái.

 

Mưu Quế Minh: "..."

 

Lúc căng thẳng thế này mà cậu còn thảnh thơi được như vậy sao?

 

Ít nhất bây giờ sẽ không vào, là ý gì?

 

Chẳng lẽ lát nữa...

 

"... Nếu bệ hạ muốn giết ta, có thể cầu xin bệ hạ cho ta được chết một cách thống khoái không, ta không muốn bị róc xương lột da đâu..."

 

Kinh Trập ngờ vực nhìn Mưu Quế Minh, rồi lại quay sang nhìn Thạch Lê đầy khó hiểu: "Danh tiếng của bệ hạ bên ngoài khó nghe đến thế à?"

 

Hách Liên Dung thường ngày đâu có sở thích hành hạ đến chết đâu nhỉ?

 

"Làm gì có, ngài không biết đâu, bệ hạ mà thực sự nổi giận, có khi cũng sẽ... Ta nhớ có lần ở Thượng Ngu Uyển, ngài ấy từng lột da mặt một cung nhân..."

 

Mưu Quế Minh mếu máo nói.

 

Kinh Trập: "Thượng Ngu Uyển? Khi nào?"

 

Lần gần nhất Hách Liên Dung đến Thượng Ngu Uyển, chẳng phải chính là lần Kinh Trập cũng đi cùng sao?

 

Sao cậu không biết có người...

 

Mưu Quế Minh: "Đương nhiên là có, trong hồ sơ đều ghi lại cả rồi, là một người tên Đới Hữu Vi..."

 

Đới Hữu Vi?

 

Kinh Trập nhíu mày, cái tên này nghe hơi quen tai. Một lúc sau, cậu lục lọi trong trí nhớ ra người này.

 

Chẳng qua chỉ gặp vài lần ở Thượng Ngu Uyển, tên này mồm miệng hơi thối một chút, nhưng mà, đúng là gã đã chết ở Thượng Ngu Uyển thật.

 

Người hiểu rõ mình nhất thường là kẻ thù. Mưu Quế Minh biết rõ cả tên họ, chứng tỏ chuyện này tám chín phần mười là thật.

 

Nếu Hách Liên Dung giết người, thường là một đao đoạt mạng. Để hắn phải làm ra hành động tàn nhẫn hơn, thường là kẻ đó đã chọc giận hắn... Một cung nhân bình thường, sao có thể...

 

À, Kinh Trập cau mày.

 

Trong một khoảnh khắc, một hình ảnh nào đó chợt hiện lên.

 

Đới Hữu Vi quả thực từng sỉ nhục Kinh Trập trước mặt Hách Liên Dung. Lúc đó, Hách Liên Dung... hay là Dung Cửu, đã nói gì nhỉ?

 

—— "Ngươi không có mặt à?"

 

Là vì chuyện này.

 

Kinh Trập khựng lại, sau bao lâu, vậy mà lại bất ngờ biết được nguyên nhân cái chết của kẻ đó.

 

... Đúng là, có hơi hung tàn thật.

 

Cậu không nhận ra, Thạch Lê và người phu xe đứng sau lưng mình đang nhìn Mưu Quế Minh với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. Cứ như thể chỉ cần nói thêm câu nào nữa, họ sẽ xé xác gã ra ngay tại chỗ.

 

Điều này dọa Mưu Quế Minh sợ đến mức ngậm chặt miệng, không dám ho he tiếng nào nữa.

 

Cạch —

 

Một tiếng động cực nhỏ vang lên, Thạch Lê chộp lấy chuôi đao bên hông, không chút do dự, mũi chân khẽ điểm xuống đất, người đã lao vút ra trước cửa, tung một cú đá mạnh vào cánh cửa đang khép hờ.

 

Mảnh gỗ vụn bay tứ tung, khiến đám ác đồ đang định xông vào giật mình khựng lại.

 

Bọn chúng có lẽ không đến để lấy mạng Kinh Trập, chỉ là những lời cậu vừa nói quá kinh người, nên chúng càng muốn moi thêm tin tức từ miệng cậu.

 

Ví dụ như, Kinh Trập làm sao biết được những chuyện này?

 

Ví dụ như, rốt cuộc cậu biết được bao nhiêu?

 

Ví dụ như...

 

Tình thế hiện tại rốt cuộc là thế nào!

 

Nhưng đao của Thạch Lê đã rời vỏ, chính là lúc đoạt mạng người.

 

Liên tiếp ba nhát đao, nhát nào cũng chí mạng.

 

Ba cái xác ngã gục dưới chân hắn, trên người Thạch Lê lại không vương một giọt máu. Hắn đứng sừng sững trấn giữ trước cửa phòng, toát lên vẻ hung hãn một người giữ ải, vạn người không thể qua.

 

Bọn họ sẽ không để bất kỳ ai tiếp cận Kinh Trập.

 

Kinh Trập còn có tâm trạng nói chuyện với Mưu Quế Minh: "Thấy chưa? Nếu ngươi không chọc giận bệ hạ, ngài ấy giết người còn gọn gàng hơn Thạch Lê nhiều. Đừng sợ, không đau đâu."

 

Mưu Quế Minh sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất.

 

"... Vậy, vậy nếu không chọc giận bệ hạ, tại sao vẫn phải chết?"

 

Không chọc giận thì đáng lẽ không xảy ra chuyện chứ?

 

Kinh Trập bất lực thở dài, ánh mắt u ám nhìn màu máu bên ngoài: "Nguyên nhân, chẳng phải ngươi biết rõ nhất sao?"

 

Cảnh Nguyên Đế là một bạo quân.

 

Đây chính là lý do khiến những kẻ như Hách Liên Đoan, Hách Liên Dật thèm khát ngai vàng. Nếu Hách Liên Dung là một vị vua thánh hiền khoan hậu... Ha, cho dù ngồi trên đó là một bậc thánh nhân thực sự, đám người này cũng sẽ chẳng biết kiềm chế d*c v*ng của mình đâu.

 

Đừng nói đến những giả thuyết vốn không thể tồn tại, nếu là như vậy, liệu Kinh Trập có yêu hắn không? Trong khoảnh khắc căng thẳng và không hợp thời này, Kinh Trập thoáng lơ đễnh.

 

... Có lẽ là vẫn sẽ yêu.

 

Bất kể Hách Liên Dung mang dáng vẻ gì, thân phận gì, Kinh Trập chắc vẫn sẽ yêu hắn. Chỉ có điều, Kinh Trập lúc đó, e là không thể bước đến bên cạnh Hách Liên Dung như bây giờ.

 

Dù sao thì, một vị Hoàng đế bình thường, lý trí, sao có thể làm ra nhiều chuyện điên rồ như vậy, chỉ để lấy lòng cậu chứ?

 

Cho dù tâm trí Kinh Trập có kiên định đến đâu, làm sao có thể hoàn toàn không chìm đắm trong sự theo đuổi dồn dập nhường ấy? Những ý nghĩ vốn dĩ khiến cậu lo âu, sợ hãi, hoảng loạn, dường như trong vô thức đã chẳng còn xuất hiện nữa.

 

Cậu không nhớ đến nỗi sợ hãi trước kia, không nhớ đến sự bất an thuở nào. Cậu đã đứng bên cạnh Hách Liên Dung, thì vị trí này là của cậu, ai đến cũng không cướp đi được.

 

Dã tâm của Kinh Trập không nhiều, chỉ cần người một nhà ở bên nhau là đủ.

 

Dã tâm của Kinh Trập rất lớn, trong cái "nhà" này, còn bao gồm cả chủ nhân của thiên hạ.

 

Ai dám nói, một Kinh Trập bình tĩnh như thế này, lại không điên cuồng cơ chứ?

 

Cạch —

 

Lại một tiếng động giòn tan vang lên.

 

Kinh Trập quát lớn: "Thạch Lê, tránh ra."

 

Chỉ một tiếng hô, Thạch Lê đang chém giết hăng say bỗng chộp lấy cây cột bên cạnh, không biết dùng tư thế gì mà leo thoăn thoắt lên trên, rất nhanh biến mất. Theo động tác của hắn, không ít máu rơi xuống.

 

Dù Thạch Lê có lợi hại đến đâu, hắn cũng chỉ có một mình.

 

Cộng thêm ám vệ ẩn nấp trong bóng tối, số lượng quả thực ít hơn hẳn so với bốn năm mươi người kia.

 

Hắn đã giết không ít người, bản thân cũng đã bị thương.

 

Qua cánh cửa mở toang, Kinh Trập đứng ở vị trí nổi bật nhất, trong tay nắm một vật dụng tinh xảo. Còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, vô số tia sáng bạc lóe lên mang theo hàn khí b*n r* xối xả.

 

"A a a a —"

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tia sáng bạc ấy bao trùm lấy cả khoảng sân với sức mạnh sấm sét, gần như ngay khi Kinh Trập xoay người, tiếng lách cách giòn giã lại vang lên liên tiếp.

 

Liên tục ba tiếng, cũng là ba đợt công kích.

 

Khắp nơi vang tiếng ai oán.

 

Mưu Quế Minh nhìn đến trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Sầm Văn Kinh ra tay tàn độc lúc này, với người nói chuyện ôn hòa ban nãy, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

 

Sầm Văn Kinh vừa chê bai vừa an ủi gã vẫn còn hiện rõ trước mắt, vậy mà Sầm Văn Kinh đang cầm thứ vũ khí nguy hiểm kia lại lạnh lùng mở miệng: "Xương Minh, ngươi và Thạch Lê cùng kiểm tra xem còn ai sống sót không, ai còn sống thì cho thêm một đao."

 

Giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng ấy, chẳng hiểu sao khiến Mưu Quế Minh rùng mình. Khoảnh khắc này, Sầm Văn Kinh trông vô cùng uy nghiêm, lời cậu nói ra khiến người ta vô thức muốn tuân theo, tựa như khuôn vàng thước ngọc.

 

Đó là khí thế chỉ có ở kẻ bề trên nắm quyền sinh sát, càng giống như...

 

Mưu Quế Minh cúi đầu, không dám nhìn nữa.

 

Kinh Trập đứng trước cửa nhắm mắt lại, đè nén xúc động muốn day mi tâm. Mùi máu tanh nồng tuy không còn xa lạ nhưng vẫn khiến cậu buồn nôn, cậu cố kìm nén cảm giác ấy xuống, ép buộc bản thân nhìn vào những cái xác kia.

 

Đám người này đều đến để lấy mạng cậu, hơn nữa còn nhằm mưu hại Hách Liên Dung, động tác bóp cò của Kinh Trập tuy khó khăn nhưng cũng buộc phải làm.

 

Đợi Thạch Lê và Xương Minh trở về phục mệnh, Kinh Trập mới gật đầu, nhìn sắc trời hiện tại.

 

Vẫn chưa đến giờ Ngọ, nhưng mà, thời gian này...

 

Ầm ầm —

 

Lại một tiếng nổ vang trời, cả mặt đất rung chuyển dữ dội.

 

Kinh Trập vội bám chặt lấy khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững, đợt rung chấn lần này chỉ diễn ra trong chốc lát rồi nhanh chóng dừng lại.

 

Lúc này, Thạch Lê vốn luôn mặt lạnh như tiền cuối cùng cũng lộ ra vẻ thư giãn, cúi đầu nói: "Lang quân, bệ hạ đến rồi."

 

Kinh Trập gật đầu an tâm: "Vậy thì... Cái gì?" Cậu quay phắt sang nhìn Thạch Lê, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Thạch Lê: "Ti chức sẽ không nghe nhầm, tiếng vó sắt đó, đích xác chỉ có hộ vệ của bệ hạ mới có."

 

Kinh Trập cuống cuồng lên, ban nãy cậu còn mặt trắng bệch nhìn đống xác chết, giờ lại ôm khư khư thứ vũ khí tinh xảo kia đi đi lại lại, vẻ điềm tĩnh ban nãy biến mất sạch, chỉ còn lại sự hoảng loạn như thể tận thế đến nơi.

 

Sự thay đổi này thật kỳ lạ.

 

Cứ như trong nháy mắt cậu lại trở về làm... một con người bình thường, biểu cảm sống động trên gương mặt ấy khiến người ta không kìm được muốn bật cười.

 

"Thạch Lê, chúng ta chạy đi."

 

Kinh Trập đột ngột nói.

 

Hả?

 

Ngay cả Mưu Quế Minh đang muốn giả làm cây nấm nghe thấy câu này cũng không nhịn được ngước lên nhìn, vẻ mặt đầy kỳ quái.

 

Thạch Lê: "Hiện tại trên mái nhà đang có mấy ám vệ đứng, nếu ti chức định đưa ngài rời đi, bọn họ cũng sẽ ngăn cản hành động của ti chức."

 

Ngay khi bọn họ vừa nghe thấy lời Kinh Trập, vài ánh mắt đã khóa chặt lấy Thạch Lê, chỉ cần hắn manh động, nhất định sẽ bị chặn lại với sức mạnh to lớn.

 

Trong số những ám vệ này, có người mang nhiệm vụ bảo vệ an nguy của Kinh Trập, nhưng cũng có kẻ mang nhiệm vụ đảm bảo vị kia có thể thuận lợi gặp được Kinh Trập.

 

Tất nhiên là không thể để người chạy thoát rồi.

 

Kinh Trập đau khổ nhắm mắt, miệng lẩm bẩm "chết chắc rồi, chết chắc rồi".

 

"Bệ hạ đến rồi, sao ngài lại không vui?" Mưu Quế Minh u ám nói, "Kẻ phải chết, chẳng phải chỉ có mình ta thôi sao?"

 

Kinh Trập bĩu môi, liếc nhìn Mưu Quế Minh: "Thạch Lê, ngươi trông chừng hắn cho kỹ, tên này nếu có chết thì cũng phải chết trong tay ta." Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Thạch Lê trầm giọng: "Rõ!"

 

Cuộc đối thoại của hai người này suýt dọa Mưu Quế Minh ngất xỉu. Gã chưa quen với Sầm Văn Kinh, chỉ nhìn cái vẻ tàn khốc ban nãy của cậu, còn tưởng cậu cũng cùng một giuộc với bệ hạ, thực sự tưởng cái mạng nhỏ của mình sắp đi tong rồi.

 

Nói xong câu đó, Kinh Trập thở hắt ra một hơi, nhìn ra ngoài cửa.

 

Những tiếng động rầm rậm vốn có bên ngoài đã dừng hẳn, dường như mọi thứ đều chìm vào sự chết chóc quái dị. Không biết tại sao, rõ ràng không nhìn thấy người, nhưng Kinh Trập lại có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

 

... Cậu bước ra ngoài.

 

Từng bước một, Kinh Trập bước qua những cái xác nằm ngang dọc trên đất, đi đến trước cánh cổng lớn đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Nơi tiếp giáp giữa ngưỡng cửa và cánh cổng gỗ, máu tươi ướt át đang từ từ nhỏ xuống, nhuộm màu gỗ vốn đã tối sẫm trở nên càng thêm thâm trầm.

 

Kinh Trập suy nghĩ một lát, lúc này mới đẩy cửa ra.

 

Thạch Lê không ngăn cản hành động của cậu, cũng nói ám vệ còn đông hơn lúc trước, điều đó đồng nghĩa với việc...

 

Cánh cửa từ từ mở ra, bên ngoài đang có một người đứng đó.

 

Dù trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng Kinh Trập vẫn giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.

 

Bởi vì sát khí lạnh lẽo thấu xương xuyên qua cánh cửa gỗ ập thẳng vào mặt, giống như một con quái vật đã bị kích động hung tính, dù có thu mình thì uy áp vẫn tản ra tứ phía không ngừng.

 

Tí tách —

 

Là tiếng máu nhỏ giọt.

 

Tí tách —

 

Cũng là mùi máu tanh nồng nặc.

 

So với đống xác chết nằm la liệt sau lưng, mùi máu tanh này còn nồng hơn gấp bội.

 

Cũng không biết rốt cuộc đã giết bao nhiêu người mới có được huyết sắc và sát khí hung tàn nhường ấy. Trên bộ nhuyễn giáp kia dường như có rất nhiều vết chém, nhưng nhiều hơn cả là lớp áo lót bên trong đã thấm đẫm máu, cũng chẳng phân biệt được đó là máu của người đàn ông này hay là máu của kẻ khác.

 

Hắn lẳng lặng nhìn Kinh Trập.

 

Kinh Trập dè dặt nhìn lướt qua Hách Liên Dung, thò đầu ra nhìn, vệt máu ướt đẫm đang nhuộm đỏ con đường người đàn ông vừa đi qua, quả thực là tắm máu mà đến.

 

Những binh lính đứng gác dưới bậc thềm như những bức tượng điêu khắc câm lặng, trên người ai nấy cũng mang theo loại uy áp đáng sợ đó, tựa như những kẻ chiến thắng vừa bước ra từ đấu trường sinh tử.

 

Đây vốn dĩ phải là một khung cảnh cực kỳ tàn khốc, nhưng Kinh Trập lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu bước qua ngưỡng cửa, từng bước đi đến trước mặt Hách Liên Dung.

 

"Hách Liên Dung."

 

Kinh Trập ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng thu nhỏ của người đàn ông.

 

"Ừ."

 

Giọng Hách Liên Dung trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì.

 

Chỉ một tiếng này thôi, đối với Kinh Trập đã bao hàm rất nhiều điều, vẻ mặt cậu trở nên thư thái hơn, thậm chí còn bật cười.

 

"Cười cái gì?"

 

Vẫn là giọng nói lạnh lùng xa cách, như thể chẳng hề tức giận.

 

Kinh Trập khẽ nói: "Ta nhớ lại rất lâu trước đây, ngày huynh đến Bắc Phòng đón ta."

 

Lông mày Hách Liên Dung khẽ động.

 

Kinh Trập khi đó, đôi mắt đen láy nhìn hắn, trong đáy mắt chỉ có sự phẫn nộ và thất vọng vô tận, ngọn lửa bùng cháy ấy gần như hận không thể thiêu rụi cả Hách Liên Dung.

 

Còn hiện tại, Kinh Trập đang nghiêm túc nhìn hắn.

 

Ý cười tràn ngập trong đôi mắt ấy, chẳng còn sự xa cách lạnh lùng nào nữa, chỉ còn lại sự ấm áp vô bờ.

 

Điều này dường như cũng khiến Hách Liên Dung mềm lòng trong thoáng chốc, hạ giọng nói: "Tay."

 

Kinh Trập đưa tay cho Hách Liên Dung, người đàn ông nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, dắt cậu cùng bước xuống bậc thềm.

 

Binh lính chia ra canh giữ hai bên, khi họ đi qua đều cúi đầu hành lễ. Vượt qua màu máu và xác chết vô tận kia, bên ngoài ngõ Cam Liễu là ngự giá đang dừng đợi, các tướng sĩ canh giữ bên cạnh quỳ rạp xuống, miệng hô vạn tuế.

 

Cỗ ngự giá này trông sạch sẽ vô cùng, hoàn toàn đối lập với khung cảnh máu tanh dơ bẩn xung quanh, mang theo một vẻ trang nghiêm kỳ lạ.

 

Ánh mắt Kinh Trập lướt qua họ, dừng lại trên con ngựa đen bên cạnh ngự giá.

 

Trên người Hắc Mã đại ca cũng có vài vết thương, nhưng nó dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có chút hưng phấn, cứ như trời sinh đã là một con chiến mã.

 

Hách Liên Dung đưa Kinh Trập lên ngự giá, buông rèm xe xuống, như thể ngăn cách hai thế giới.

 

Bên trong ngự giá thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, không biết đốt loại hương gì nhưng ngửi rất dễ chịu, khiến đầu óc vốn đang hơi choáng váng của Kinh Trập trở nên tỉnh táo hơn.

 

Cậu vứt món vũ khí tinh xảo vẫn nắm chặt trong tay sang một bên, thuận tay s* s**ng lên áo giáp của Hách Liên Dung: "Huynh bị thương à?"

 

Kinh Trập không hỏi về cục diện, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc thắng hay thua, có bắt được người hay không, cậu chỉ thốt ra câu hỏi mà mình muốn hỏi từ nãy đến giờ.

 

Hách Liên Dung thản nhiên lắc đầu, trở tay nắm chặt lấy cổ tay Kinh Trập, đôi mắt đen láy u tối nhìn chằm chằm cậu, giọng nói lạnh lẽo vài phần: "Vừa nãy, em giết người?"

 

Rõ ràng chỉ liếc mắt qua cửa một cái, hắn lại như đã thấu suốt tất cả, biết hết mọi chuyện đã xảy ra.

 

Kinh Trập sững sờ, nhớ lại chuyện ban nãy, cảm giác ghê tởm lại dâng lên, cậu suýt chút nữa nôn ra nhưng vẫn cố nhịn xuống: "Ừm, người đông hơn dự tính, chỉ dựa vào Thạch Lê và Xương Minh..."

 

"Chỉ dựa vào bọn họ cũng có thể cản được." Hách Liên Dung không khách khí ngắt lời cậu, "Chẳng qua sẽ bị thương nặng mà thôi."

 

Kinh Trập quay mặt đi, không nói gì.

 

Lại bị bàn tay to lớn của Hách Liên Dung bóp cằm xoay lại. Lực không mạnh nhưng cứng rắn không cho phép phản kháng.

 

"Hôm nay, em vốn dĩ không nên xuất hiện ở đó." Hách Liên Dung nhỏ nhẹ nói, giọng càng dịu dàng lại càng giống ác quỷ dưới địa ngục đến đòi mạng, "Em vì bảo vệ bọn họ mà làm bẩn tay mình... có hối hận không?"

 

Kinh Trập gạt tay Hách Liên Dung ra, cau mày nói: "Ta đâu phải chỉ vì bọn họ." Người đàn ông này dường như coi cậu là kẻ vô hại vô dục, cho rằng cậu dù bị ép đến đường cùng cũng sẽ không cầm dao lên.

 

Đừng quên, hồi ở Bắc Phòng, để ngăn cản đám trùng nô, cậu vốn dĩ cũng đã ra tay.

 

Kinh Trập ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung, lầm bầm: "Nếu không thực sự bước vào bẫy, sao có thể tin ta thực sự trở thành con rùa trong hũ chứ?" Cậu nói, giọng điệu nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc giết người.

 

Chỉ có điều... Hách Liên Dung gần như không có gì che giấu được trước mắt cậu, thì Kinh Trập trong mắt người đàn ông này, nào có khác gì?

 

Sự căng thẳng ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh.

 

Ngón tay Kinh Trập, ngay từ đầu, đã lạnh ngắt.

 

Hách Liên Dung im lặng sờ lên lưng Kinh Trập, chẳng biết bàn tay kia luồn vào trong y phục cậu từ lúc nào, khéo léo móc lấy sợi dây mảnh.

 

Kinh Trập giật mình nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì thì bị sợi dây thừng kéo căng, cả người run lên bần bật.

 

Cậu cắn răng, nhẫn nhịn cảm giác kỳ lạ đó.

 

Cũng không biết tại sao, bị trói buộc lâu ngày, những vết hằn quái dị của dây thừng dường như cũng in hằn lên cả trái tim cậu.

 

Luôn có một cảm giác ngứa ngáy khó tả.

 

Đó vốn là kiểu trói buộc rút dây động rừng, chỉ cần nắm lấy một chỗ là dường như kéo căng tất cả mọi nơi, ngay cả ở nơi kín đáo kia cũng không tránh khỏi bị ma sát, mang lại sự khó nhịn quái đản đến cực điểm.

 

Tựa như cả thể xác và tinh thần cậu đều bị sợi dây thừng quái dị này kiểm soát, bị Hách Liên Dung dễ dàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

 

"Kinh Trập, xem ra em vẫn không học được cách ngoan ngoãn." Hách Liên Dung trầm giọng nói, "Nhưng mà, cũng không sao."

 

Mùi máu tanh hòa cùng hơi lạnh bao phủ xuống, sự hưng phấn ẩn náu trong sự quái dị đẫm máu ấy, không chút do dự xâm chiếm lấy con mồi.

 

"Ta sẽ dạy dỗ lại em, thật cẩn thận."
Bình Luận (0)
Comment