"Nhanh nhanh nhanh, còn thu dọn cái gì nữa, chạy mau!"
"Là Triều Thiên Môn —"
Trên đường Chu Tước, tiếng ồn ào dậy sóng.
Tiếng nổ vang trời kia không chỉ kinh động đến Triều Thiên Môn, mà gần như cả kinh thành đều nghe thấy hai tiếng ầm vang này. Nếu không phải trời quang mây tạnh, không một giọt mưa, người ta còn tưởng là sấm sét giữa trời quang, trời giáng lôi phạt.
Nỗi sợ hãi, kinh hoàng càng trở nên rõ rệt sau cơn rung chuyển dữ dội.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp —
Tiếng vó ngựa lanh lảnh vang lên, vô số binh lính mặc giáp trụ cưỡi ngựa phi nhanh, xua đuổi đám bách tính đang chạy tán loạn trở về nhà.
"Yên lặng, không phải động đất —"
"Tất cả về nhà mau!"
Bị xua đuổi, bách tính trong sự sợ hãi lại cảm thấy yên tâm hơn vài phần.
Có người quản, nghĩa là chưa thực sự xảy ra đại họa.
Những người không kịp tránh né, dưới sự đốc thúc của binh lính, đành nép vào vệ đường đứng tạm, lại nghe thấy càng nhiều, càng nhiều tiếng vó ngựa dồn dập, như thể mặt đất cũng đang rung chuyển theo. Âm thanh chỉnh tề này quả thực hiếm thấy. Họ kinh ngạc nhìn đoàn hắc kỵ từ xa phi tới, chưa đợi lệnh đã quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu nhìn nữa.
Hắc kỵ ở đâu, nghĩa là Cảnh Nguyên Đế ở đó.
Nơi được vô số thiết kỵ vây quanh, chính là ngự giá của bậc đế vương.
Lúc này, vạn dân quỳ rạp, binh lính hộ vệ, con phố vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng như tờ.
Chỉ còn tiếng vó ngựa lộp cộp vang vọng trên con đường vắng tanh.
Mùi máu tanh cũng theo bước chân của đoàn hắc kỵ ngày càng rõ rệt, như thể vừa trải qua một trận tắm máu ác liệt. Bách tính kinh thành mờ mịt không hiểu chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm nhận được gió mưa sắp đến.
Trời thu se lạnh, gió dần lớn, tấm rèm xe buông xuống vẫn bất động như núi, nhưng lại có mùi hương ngòn ngọt thoang thoảng bay ra, tan vào trong gió.
Người dân quỳ bên vệ đường vô tình hít phải, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Ư...
Tiếng gì vậy?
Hắn theo bản năng định ngẩng đầu, vừa mới nhúc nhích đã bị binh lính bên cạnh dùng cán thương đè xuống. Thứ kim loại lạnh lẽo cứng rắn đè lên khiến hắn không thốt nên lời, nằm rạp trên đất run lẩy bẩy.
Trong cơn căng thẳng, âm thanh vừa rồi đã sớm bị hắn quẳng ra sau đầu, chẳng còn nhớ tới nữa.
Trong ngự giá, Kinh Trập đá một cái vào hông Hách Liên Dung, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đang ở trên đường, huynh phát điên cái gì vậy?"
Bộ dạng cậu lúc này trông vô cùng nhếch nhác.
Y phục trên người xộc xệch, làn da lộ ra bên ngoài chi chít những vết đỏ kỳ dị đan chéo nhau. Mái tóc xõa tung che đi phần lớn da thịt, nhưng dưới sự va chạm kịch liệt, lại càng giống một bức tranh dâm loạn quái dị.
Hách Liên Dung không nói không rằng, chỉ chậm rãi nắm lấy cổ chân Kinh Trập.
Lòng bàn tay hắn nóng rực, khiến Kinh Trập nhớ lại cảm giác lạnh lẽo khi xưa, hóa ra còn dễ chịu hơn cái nóng hừng hực bây giờ.
"Hách Liên Dung," Kinh Trập đè thấp giọng, ngón tay s* s**ng lung tung, chạm phải v*t c*ng lạnh lẽo, "Huynh ngồi thẳng dậy nói chuyện cho ta."
"Vậy, Kinh Trập cũng muốn dùng cái đó, để đối phó với ta sao?"
Người đàn ông này cuối cùng cũng mở miệng vàng ngọc, nhưng lại nghiêng đầu, cắn lên lớp da thịt nơi mắt cá chân.
Kinh Trập như bị bỏng, đầu tiên là chộp lấy ống tên, nhưng khi nhận ra đó là thứ gì thì lại vội vàng buông tay. Hành động bất thường đó khiến đáy mắt Hách Liên Dung càng thêm u tối.
"Huynh buông ra cho ta." Kinh Trập cố nhịn nói, "Bên ngoài toàn là người, huynh làm loạn cái gì?"
So với kẻ điên như Hách Liên Dung, Kinh Trập đương nhiên là người chịu thiệt. Kẻ kia căn bản chẳng quan tâm bên ngoài có bao nhiêu người, cũng chẳng màng sẽ gây ra cục diện thế nào, đôi mắt lạnh lẽo kia trầm trầm nhìn Kinh Trập, tựa như áp lực vô hình.
Kinh Trập giãy giụa hai cái, thấy không thoát được bèn đưa tay che mặt, buồn bực nói: "Rốt cuộc huynh muốn hỏi cái gì?"
"Là em muốn giấu cái gì?"
Hách Liên Dung lại cắn một cái, cảm giác đau nhói ấy, chắc chắn là đã chảy máu.
Hôm nay động tác của người này có phần hưng phấn hơn mọi khi rất nhiều.
"... Huynh biết rõ, còn cố hỏi." Kinh Trập lầm bầm mắng bẩn chết đi được, lại che chặt mắt mình, không chịu để người ta nhìn thấy, "Thêm hai ngày nữa, cũng chẳng còn gì."
Cho dù cảm giác buồn nôn khi giết người ban nãy vẫn còn, nhưng dần dần cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, thêm ít ngày nữa, quả thực sẽ biến thành "chẳng còn gì".
"Vậy sao?"
Ngón tay nóng hổi nắm lấy bắp chân.
Người nhạy cảm khẽ run lên.
"Ta sao ta không biết, Kinh Trập lại là người vô tư đến thế?"
Mỗi khi Hách Liên Dung trầm giọng gọi tên cậu như vậy, hơi thở ẩm ướt âm u như tràn ra, trong đôi mắt đen kịt đáng sợ ngưng tụ sức mạnh cuồng nộ. Hắn không cần phải kìm nén nữa, thế nên trong hơi thở nóng hổi ấy cũng chứa đựng sự ác ý muốn cướp đoạt.
Kinh Trập theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Chỉ là... cơ thể vừa cảm nhận được nguy hiểm, lại vừa biết rõ mình rất an toàn. Loại cảm giác mâu thuẫn, khó chịu dị thường này thường xuyên xuất hiện.
Hách Liên Dung chắc chắn là con quái vật nguy hiểm nhất.
Nhưng ở bên cạnh hắn, Kinh Trập luôn được an toàn.
Mặc dù cách làm của người này điên cuồng, cố chấp, không chừa đường lui, nhưng mũi nhọn của hắn chưa bao giờ hướng về phía Kinh Trập.
Dần dần, Kinh Trập khẽ cử động, bàn tay cậu dịch xuống một chút, lộ ra đôi mắt ầng ậc nước.
"... Ta hơi khó chịu."
Tay cậu sạch sẽ.
Không dính chút máu tanh nào.
Nhưng mùi máu tanh kia lại cuộn trào dữ dội, còn khó chịu hơn cả mùi máu trên người Hách Liên Dung, như thể chúng vốn dĩ ẩn nấp trong da thịt cậu, lúc nào cũng tỏa ra thứ mùi tanh tưởi quái dị ấy.
"Hách Liên Dung, có lẽ qua bao nhiêu năm nữa, ta cũng mãi mãi không quen được loại..."
Cậu lẩm bẩm.
Cảm giác cướp đi sinh mệnh vĩnh viễn không thể khiến Kinh Trập cảm thấy an lòng.
Bàn tay ấm áp bịt lấy mũi miệng Kinh Trập, mùi máu tanh ngọt ngào xộc lên, khiến lục phủ ngũ tạng cậu như tràn ngập thứ mùi này, hơi thở của cậu càng lúc càng dồn dập.
Bàn tay ấy rất lớn, cũng rất dày.
Bịt lấy mặt cậu khiến việc hô hấp trở nên khó khăn, mỗi một chút không khí ngọt lành đều phải giãy giụa mới đổi lấy được.
Kinh Trập bị ép ngửa đầu lên, những vết cắn chi chít phủ khắp cổ, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
"Em không thích, thì đừng làm." Hách Liên Dung cắn lên yết hầu cậu, giọng khàn khàn mang theo d*c v*ng tham lam trào dâng, "Kẻ nào dám ép em?"
... Hừ, ai chứ?
Cảm giác ngạt thở cùng mùi hương của Hách Liên Dung gần như nuốt chửng Kinh Trập, hơi thở khó khăn khiến cậu nức nở, chút sức lực còn lại đều bị bản năng cơ thể chi phối, nhất thời chẳng màng đến nhiều thứ nữa, chỉ liều mạng nắm lấy bàn tay Hách Liên Dung.
Chỉ đến lúc này, chút sức lực ấy dồn vào đầu ngón tay, móng tay cũng chẳng cào xước được da thịt người đàn ông.
Sự lựa chọn vào thời khắc mấu chốt này, khiến người đàn ông khẽ thở dài.
Hắn buông tay, khi Kinh Trập đang thở hổn hển kịch liệt, lại cúi đầu hôn lên môi cậu.
Kinh Trập tay chân bủn rủn, chỉ có thể mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm, tham lam hít lấy không khí ngọt ngào, ngay cả khóe mắt cũng bị ép ra vài giọt nước. Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay vô lực của cậu, từng chút từng chút n*n b*p, cuối cùng hờ hững vòng quanh cổ tay Kinh Trập, dưới lòng bàn tay là một vết hằn đỏ rõ rệt.
Chi chít, chồng chất lên nhau, lan tràn từ dưới làn da tr*n tr**, như muốn khoan sâu vào tận bên trong.
Người đàn ông dường như bị thu hút toàn bộ sự chú ý, nhìn chằm chằm vào chúng với ánh mắt vặn vẹo tham lam, đôi mắt âm u đen tối như viên ngọc mực được chạm trổ tinh xảo, đẹp thì có đẹp, nhưng lạnh lùng đến đáng sợ.
Chẳng hiểu sao, Kinh Trập cảm thấy tâm trạng Hách Liên Dung bỗng dưng tốt lên rất nhiều.
Cậu cố gắng nhìn một cái, phát hiện người này đang nhìn chằm chằm vào những vết dây thừng trên người mình một cách kỳ quái, không kìm được rụt tay về, cả người co rúm quay lưng lại, lầm bầm: "Cũng chẳng biết trước kia là kẻ nào hận không thể biến ta thành kẻ máu lạnh vô tình..." Mái tóc dài khẽ động, xõa xuống che đi phần lưng trần, phần lớn tấm lưng ấy vẫn láng mịn, nếu không phải trong ngự giá này ấm áp thì giữa trời thu thế này e là da thịt cũng lạnh cóng. Chỉ là những vết hằn đỏ đan xen trên đó còn nhiều hơn cả trên cánh tay.
Kinh Trập không để ý, không nghe thấy Hách Liên Dung trả lời, đang thấy lạ, bất ngờ quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Hách Liên Dung. Bộ dạng đó, cứ như muốn lột da róc xương Kinh Trập, nuốt trọn cậu vào bụng.
Kinh Trập khựng lại, vội vàng chui tọt vào trong chăn, quấn mình kín mít, đến một sợi tóc cũng không lộ ra.
Tư thế phòng bị này cũng không khiến Hách Liên Dung đuổi theo, hắn chỉ vỗ nhẹ cách lớp chăn dày, nhàn nhạt nói: "Trước kia ép em, là vì chưa nhìn thấu em."
Hoặc có thể nói, Hách Liên Dung khi đó vẫn chưa biết nhượng bộ là gì.
Hắn cưỡng ép, khao khát phá hủy Kinh Trập, biến cậu thành đồng loại giống như hắn.
Kinh Trập càng chống cự, Hách Liên Dung càng thêm hưng phấn.
Trong nỗi khao khát cố chấp ấy chứa đựng quá nhiều d*c v*ng thú tính.
Nếu Kinh Trập không đủ kiên định, thì giờ này cậu đã cùng hắn chìm sâu xuống vực thẳm rồi.
Thực ra Hách Liên Dung hiện tại đôi khi cũng có những xúc động nguy hiểm như vậy, cái ác ẩn nấp trong tủy xương sẽ không vì tình yêu nảy sinh mà biến mất, nó chỉ bị chôn vùi, lúc nào cũng rục rịch muốn trỗi dậy.
"Ta cũng sẽ thay đổi mà."
Giọng Kinh Trập rầu rĩ vọng ra từ dưới đống chăn.
Hừ. Hách Liên Dung cười một tiếng.
Chỉ nghe thôi cũng biết chẳng có mấy ý cười.
Kinh Trập quả thực sẽ thay đổi, cậu sẽ trở nên kiên định hơn, ung dung hơn, cậu sẽ dần quen với cảm giác nắm quyền lực trong tay, sẽ từng chút một làm quen với sức nặng của việc nắm giữ sinh mệnh con người... Nhưng cậu vĩnh viễn không thể trở thành kẻ lý trí thuần túy, những từ ngữ như vô tình, tàn khốc sẽ không bao giờ xuất hiện trên người cậu.
Kinh Trập, chỉ là Kinh Trập mà thôi.
Kinh Trập trốn dưới chăn không hề biết rằng, Hách Liên Dung để học được, để nhận thức được điều này, đã phải đi qua một chặng đường dài đằng đẵng đến nhường nào.
Cậu ủ mình trong chăn, cảm nhận sự ngột ngạt dị thường, khẽ chớp mắt. Sau màn làm loạn ban nãy, nỗi đau khổ và khó chịu âm ỉ quả thực đã vơi đi nhiều.
Cậu lăn một vòng trong chăn.
Rồi lại lăn thêm vòng nữa.
Đội cả cái chăn lên đầu, Kinh Trập từ từ nhích đến bên cạnh Hách Liên Dung, giọng nói vọng ra: "Vậy rốt cuộc Thọ Vương sao rồi?"
"Vẫn chưa chết."
Kinh Trập nhăn mũi, nghe không giống một tin tốt lành cho lắm.
Cậu muốn ngồi dậy nói chuyện, nhưng nhớ tới sự cuồng nhiệt quái đản của Hách Liên Dung, bèn thương lượng với hắn: "Huynh có thể lý trí một chút được không?"
Hách Liên Dung cười dịu dàng: "Ta có khi nào không lý trí?"
Giọng nói càng dịu dàng, càng ân cần, Kinh Trập càng rùng mình, không muốn chui ra. Cậu nhúc nhích vài cái, cuộn tròn lại thành một cục Kinh Trập, nằm im thin thít.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
...
Thọ Vương cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gã nằm ngửa trên ván giường, máu chảy quá nhiều khiến da thịt trở nên trắng bệch. Chân trái của gã đã gãy, đứt lìa tận gốc từ phần đùi, máu chảy không cầm được.
Ngũ quân, chẳng lẽ Phan Giang của Ngũ quân vẫn chưa tới... Không, không đúng, nơi xảy ra chuyện là ở đường Chu Tước... sao lại ở đó... tại sao tiếng nổ đầu tiên vang lên lại là Triều Thiên Môn...
Địa điểm sai rồi, thời gian cũng sai rồi.
Tiếng sấm rền này vốn là một loại tín hiệu cảnh báo, một khi Triều Thiên Môn bị kích nổ, Phan Giang của Ngũ quân sẽ dẫn người xông thẳng vào... Vốn dĩ điều động Ngũ quân đến kinh thành chẳng mất bao nhiêu thời gian... Đây là mấu chốt để lật ngược tình thế vào lúc nguy cấp, nhưng tại sao lại thế này?
Thời gian sai, trình tự sai, địa điểm cũng sai, vậy chỉ có thể chứng minh...
Ngay từ đầu, chẳng lẽ Cảnh Nguyên Đế đã theo dõi mọi hành động của gã?
Nhưng điều này không thể nào!
Những năm qua, mọi hành động của Hách Liên Dật hoàn toàn không gây chú ý, nếu không làm sao gã đi đến được bước đường hôm nay?
Hách Liên Dật vốn là người tin vào sự chắc chắn, vững vàng.
Biên quan thường xuyên bị quấy nhiễu, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ chiến sự ác liệt. Đến lúc đó, binh lực triều đình quá nửa bị biên cương kìm chân, chính là lúc quan trung trống rỗng.
Đó sẽ là thời cơ thích hợp nhất.
Hách Liên Dật ẩn nhẫn đến tận bây giờ, cũng chỉ để đợi một cơ hội thích hợp.
Chỉ cần ngoại địch xâm lấn, Hách Liên Dật sẽ phất cờ khởi nghĩa, đánh cho triều đình trở tay không kịp.
Chẳng bao lâu nữa, trong vòng ba đến năm năm, chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Hách Liên Dật tính rất chuẩn, nhìn cũng rất đúng.
Chỉ là, không biết từ bao giờ, có lẽ là ba năm trước, hay hai năm trước, Hách Liên Dật bắt đầu nhận ra sự bất ổn.
Hách Liên Dật đều cài cắm người bên cạnh mỗi phiên vương.
Vài năm trước, người của gã truyền tin về, nói Bình Vương đang bí mật liên lạc với Cảnh Nguyên Đế.
Mặc dù tin tức từ đất phong của Bình Vương gửi về không nhiều, thám tử cũng nhanh chóng bị lộ hành tung và bặt vô âm tín, nhưng tin tức hắn truyền về trước khi chết vẫn khiến Hách Liên Dật bất an.
Cảnh Nguyên Đế đang bắt tay xử lý chuyện biên cương, điều này kỳ lạ đến mức nào?
Bao năm qua, không phải không có sứ thần vào triều, nhưng Cảnh Nguyên Đế căn bản không để tâm, cũng chưa từng có ý định xuất binh. Không biết sao đột nhiên lại phát điên, triệu kiến biết bao sứ thần ngoại bang không nói, lại còn ám chỉ với Bình Vương... tại sao cứ nhất định phải là Bình Vương?
Còn tên Thụy Vương kia nữa... nực cười, đến bước đường cùng rồi mà còn từ chối yêu cầu hợp tác của gã... đám người này toàn lũ nhát gan như chuột, làm nên trò trống gì chứ?
Chỉ là vạn lần không ngờ tới, gã lại có lúc nhìn lầm.
"Khụ khụ..." Hách Liên Dật giãy giụa, cơn đau kịch liệt khiến gã không kìm nén được, "... Tại sao..."
Đầu óc gã không còn tỉnh táo, suy nghĩ rối loạn, trong nháy mắt lại nhớ tới cơn giận dữ khi đó.
Và cả nỗi sợ hãi.
Có thứ gì đó đang mất kiểm soát.
Đặc biệt là Cảnh Nguyên Đế.
Mọi sự thay đổi đều bắt nguồn từ Hoàng đế.
Vị đế vương lạnh lùng vô tình, lười biếng chán chường dường như đã có một sự cố chấp quái đản nào đó, sống lại từ trên ngai vàng lạnh lẽo, thậm chí còn định tiếp tục bước đi.
Sao có thể?
Sao có thể cho phép?
Một kẻ giết cha giết mẹ, dựa vào cái gì mà an tọa trên ngai vàng đó?
Hách Liên Dật hận không phải vì Cảnh Nguyên Đế giết Tiên đế, gã chỉ hận mình không phá vỡ xiềng xích sớm hơn, làm điều đó sớm hơn hắn. Nếu không có ám vệ của Tiên đế đến đầu quân, Hách Liên Dật thậm chí còn chẳng biết nhiều nội tình đến vậy. Mà đã biết những điều này, gã càng không thể trơ mắt nhìn Cảnh Nguyên Đế kê cao gối ngủ yên như thế.
Vốn là người trầm ổn, gã nảy sinh một ý nghĩ táo bạo.
Từ ngoài đánh vào khó phá vỡ phòng tuyến, vậy nếu sụp đổ từ bên trong thì sao? Đây đúng ra là việc Thái hậu và Thụy Vương nên làm, khổ nỗi hai mẹ con không đồng lòng, chẳng thể thống nhất được với nhau.
Mà trong tay Hách Liên Dật nắm giữ con át chủ bài mạnh hơn.
Chuyện của Thái hậu vỡ lở, theo sự chỉ đạo của Hách Liên Dật, cũng có nhiều người chĩa mũi dùi vào Thụy Vương. Sự chú ý của mọi người đều bị thu hút, gần như chẳng ai phát hiện ra, ngay dưới con mắt bao người, Hách Liên Dật đã dẫn người lặng lẽ lẻn vào hoàng thành.
"A a a a a —"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hách Liên Dật mặt mày dữ tợn, suýt chút nữa thì lăn xuống đất. Chỉ là phần lớn cơ thể gã bị người ta giữ chặt, dù gã có giãy giụa thế nào cũng không ảnh hưởng đến động tác của Tông Nguyên Tín.
Đúng vậy, chính là Tông Nguyên Tín.
Y hai tay nâng một đoạn chi bị đứt lìa, lật qua lật lại xem xét, cuối cùng lắc đầu tiếc nuối: "Cái này không được."
Y và Du Tĩnh Diệu đã nghiên cứu ra một phương pháp, nếu có thể dùng cổ trùng để khâu nối ngay khi tay chân vừa đứt lìa, biết đâu có thể khiến bộ phận đó liền lại.
Hôm nay Tông Nguyên Tín vừa nghe nói có bệnh nhân như vậy liền tức tốc chạy tới, giờ nhìn qua thì thấy không ổn.
Tông Nguyên Tín giơ đoạn chi bị đứt lên nói với người phía sau: "Ngươi xem chỗ này đi, bẩn hết cả rồi, có rửa cũng vô dụng. Còn nữa, chỗ thịt này này, bị nổ nát bét rồi..." Giọng y sắc bén, còn mang theo vẻ chê bai, cũng chẳng thèm để ý chủ nhân của đoạn chi kia đang nằm ngay bên cạnh lắng nghe.
"Đừng nói là cái chân gãy này, khéo ngay cả đàn ông cũng chẳng làm được nữa đâu."
Sau đó, Tông Nguyên Tín tùy tiện vứt đoạn chi kia sang một bên, ném xuống đất: "Hồi bẩm bệ hạ, cứ nói tên này hết cứu rồi. Ta cùng lắm chỉ duy trì mạng sống cho hắn được ba ngày, sau ba ngày hắn chắc chắn phải chết."
Người đứt tay đứt chân muốn sống sót cũng không phải là không thể.
Nhưng kẻ trước mắt này không chỉ đứt tay chân mà nội tạng cũng tổn thương nghiêm trọng. Nội thương không như ngoại thương, một khi tổn hại đến chỗ hiểm, cho dù thần tiên đến cũng khó cứu.
Hách Liên Dật trong cơn đau đớn nghe thấy lời Tông Nguyên Tín, không khỏi mở mắt, trừng trừng nhìn y với vẻ mặt dữ tợn.
... Không làm đàn ông được nữa là ý gì?
Phía sau Tông Nguyên Tín có người bước lên, hạ giọng nói: "Vị này, vị này là Thọ Vương điện hạ."
"Cho dù hắn là Hoàng đế thì cũng hết cứu rồi." Tông Nguyên Tín trừng mắt, châm vài mũi kim lên người Hách Liên Dật rồi quay người đi ra ngoài, "Thọ Vương thì sao? Lúc hắn vào kinh thành, chẳng lẽ chưa từng nghĩ cho mình khả năng này sao?"
Lời này nói ra, thật đúng là cay độc tột cùng.
Tính y là vậy, người khác cũng chẳng làm gì được y.
Tông Nguyên Tín bước ra khỏi cánh cổng viện đổ nát, nhìn về phía xa nơi khói đen vẫn còn bốc lên, lầm bầm: "Cho dù cứu được thật, cứu loại người này làm gì?"
Du Tĩnh Diệu rũ mắt, thực chất là cứu được.
Nơi này tuy không đến mức ai oán ngập trời, nhưng quả thực có không ít người bị thương, đâu đâu cũng là tiếng r*n r*, nghe mà phiền lòng.
Du Tĩnh Diệu: "Người như ngươi, đôi khi cũng kỳ lạ thật đấy."
Tông Nguyên Tín cáu kỉnh nói: "Ta kỳ lạ chỗ nào?"
"Ngươi vốn chẳng quan tâm đến mạng người, nhưng đụng đến chuyện của bách tính thường dân thì lại có vài phần thương cảm kỳ quái." Du Tĩnh Diệu lười biếng nói, "Giờ người thì không cứu được rồi, nhìn ngươi thế này... chắc cũng chẳng định về cung đâu nhỉ."
Quả thực, bộ dạng Tông Nguyên Tín trông giống như định mở tiệm khám bệnh từ thiện ở đây luôn vậy.
"Bệ hạ chỉ bảo ta đến xem tên này, xem xong rồi, ta muốn làm gì là việc của ta." Tông Nguyên Tín hừ một tiếng, "Bệ hạ còn chẳng quản, lẽ nào ngươi định quản?"
Tâm trạng y không tốt, nói năng cũng khó nghe.
Du Tĩnh Diệu không thèm chấp, kéo người bên cạnh dặn dò gì đó, lập tức có người chạy vội tới chỗ họ, vừa rối rít cảm ơn vừa dẫn hai người đến một cái lều dựng tạm cách đó không xa. Đó là lều dựng tạm thời, có rất nhiều cái, trong mỗi lều đều có đại phu. Tông Nguyên Tín hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, cứ thế cắm đầu đi vào.
Du Tĩnh Diệu dừng lại bên ngoài, nhìn về phía góc tường thành bị nổ sập ở xa xa, không khỏi khẽ cảm thán.
Đừng thấy vị Thọ Vương điện hạ này bây giờ thảm hại, thực ra cũng có vài phần bản lĩnh thật.
Cũng không biết gã làm thế nào mà tiếp cận được nội bộ phòng thủ kinh thành, thậm chí còn chôn giấu những thứ nguy hiểm như vậy ở khắp các cổng thành. Nếu thực sự kích nổ cùng một lúc, thì đúng là gió lùa bốn phía, nguy khốn vô cùng.
"Nghe nói gì chưa? Đây là trời phạt đấy!"
"Trời phạt ở đâu ra, chẳng lẽ trời phạt chui từ dưới đất lên chắc?"
"Đây là, đây là mưu phản!"
Có người ban đầu lớn tiếng, sau đó lại hạ thấp giọng, lí nhí nói với vẻ hoảng sợ bất an.
"Mọi người không biết à? Bên ngoài Triều Thiên Môn đánh nhau rồi!"
"Cái gì!"
"Ai đánh vào?"
"Kẻ nào lại muốn mưu phản nữa đây, dạo này chẳng có ngày nào yên ổn cả!"
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Du Tĩnh Diệu nghe được câu cuối cùng, không nhịn được bật cười.
Nàng ta quét mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này thực ra nằm sát Tây Đức Môn. Ngoài Triều Thiên Môn ra, nơi này cũng có dấu vết bị kích nổ, thế nên mới có nhiều nhà cửa sụp đổ và bách tính cần cứu chữa đến vậy. Ngoài những người dân đang co ro sợ hãi, còn có rất nhiều binh lính đi lại tuần tra cứu người. Gian viện mà Tông Nguyên Tín vừa bước ra chính là nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất.
Dù sao Thọ Vương cũng đang nằm ở đó.
Nơi này vừa trải qua một trận chém giết, máu tươi loang lổ khắp nơi.
Nhưng đúng như lời đám bách tính kia nói, nơi thực sự quan trọng lúc này không phải trong thành, mà là ở ngoài thành.
Du Tĩnh Diệu đang trầm tư thì thấy đám người tụ tập kia lại thì thầm to nhỏ.
"Các người không biết đâu, vừa rồi bên ngoài Triều Thiên Môn có rất nhiều binh lính xông tới. Ta nhìn khôi giáp cứ ngỡ là người mình... ai ngờ lao lên là giết, gặp ai cũng giết, làm ta sợ chết khiếp..."
"Đây là Tây Đức Môn, sao ngươi lại chạy tới đây?"
"Đúng đấy, chỗ này chẳng phải cũng xảy ra chuyện sao."
"Thì chính vì thấy đám sát nhân điên cuồng đó nên ta mới chạy tới đây, ai ngờ chỗ này cũng xui xẻo thế chứ!"
"Hu hu hu hu ——"
"Sao tẩu tử nhà họ Lưu lại khóc rồi?"
"Mọi người không biết à? Chồng nàng ta là thủ vệ ở Triều Thiên Môn, giờ chỗ đó loạn như thế, ai biết sống chết thế nào..."
Du Tĩnh Diệu chậm rãi bước đi, nghe được rất nhiều điều, thần sắc cũng dần trở nên nghiêm nghị.
... Trong những lời này, có những chuyện bách tính thường dân không thể nào biết được. Chuyện Triều Thiên Môn đang đánh trận... Ha, giờ phút này lẽ ra phải phong tỏa tin tức không ai hay biết mới đúng, những người này làm sao mà biết được?
Nàng cứ thế nhìn những lời đồn đại âm thầm lan rộng.
Cảm xúc hỗn loạn chính là mảnh đất màu mỡ nhất để tin đồn sinh sôi nảy nở. Những lời này sẽ lan truyền nhanh chóng, khiến càng nhiều người biết được "sự thật".
Khóe miệng Du Tĩnh Diệu khẽ nhếch lên.
Làm kẻ địch với Cảnh Nguyên Đế, đôi khi thực sự cần chút dũng khí.
Nghĩ lại thì trong số những người ở đây, kẻ vừa chết đi sống lại như Du Tĩnh Diệu là có tư cách nói câu này nhất.
...
Ánh nến ở Tụ Hiền Điện sáng choang đến tận nửa đêm.
Vô duyên vô cớ vang lên hai tiếng sấm nổ, nổ ra đám phản đồ trong Ngũ quân, lại nổ ra một Thọ Vương, chuyện này dù thế nào cũng khiến người ta trở tay không kịp. May mà, không biết là do Cảnh Nguyên Đế liệu sự như thần, hay là do quân phản loạn không chịu nổi một đòn, mãi cho đến chiều, chiến sự bên ngoài Triều Thiên Môn mới coi như tạm lắng, không để đám loạn thần tặc tử kia thực sự đánh vào hoàng thành.
"Năm nay năm hạn, đúng là năm hạn mà!"
Đợi đến nửa đêm, khi các trọng thần triều đình dần dần tản đi, Trầm Tử Khôn nghe thấy có người than thở như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn, người nói câu này lại là Vi Hải Đông.
Từ Thái hậu, đến Thụy Vương, rồi lại đến Thọ Vương...
Chuyện này quả thực diễn ra quá dồn dập.
Trong số những đại thần này cũng không thiếu người đã lớn tuổi, bị k*ch th*ch liên tiếp mấy lần thế này, trái tim vốn yếu ớt của bọn họ lại được tôi luyện trở nên kiên cường đến tận bây giờ.
Lần một là kinh hãi, lần hai là hoảng loạn, đến lần ba...
Thì lại có chút bình thản ung dung rồi.
Hơn nữa, hiện tại cũng chưa có nhiều bằng chứng, biết đâu Thọ Vương có sở thích quái đản nào đó, cứ nhất quyết phải chạy ra cổng thành vào đúng cái thời điểm mấu chốt ấy rồi bị nổ gãy chân thì sao!
Nghĩ thì nghĩ, nói thì nói, lầm bầm thế thôi chứ chẳng mấy ai dám thực sự tin theo hướng đó.
Thọ Vương xuất hiện ở kinh thành vốn đã không ổn, Ngũ quân đột nhiên làm phản lại càng là một cái gai, cộng thêm tiếng nổ lạ lùng kia, bất kể là ai cũng không thể bỏ qua mối liên hệ giữa những sự kiện này.
Vi Hải Đông thấy Trầm Tử Khôn nhìn mình, không khỏi cười nói: "Trầm đại nhân, cứ coi như chưa nghe thấy gì đi."
Trầm Tử Khôn hỏi ngược lại: "Vừa rồi ngươi có nói gì à?"
Vi Hải Đông ngẩn người, rồi bật cười.
Hai người họ đang trò chuyện thì Binh bộ Thị lang Sầm Huyền Nhân đi tụt lại phía sau vài bước, cứ bám riết lấy Mao Tử Thế không buông.
"Mao đại nhân, xin mạo muội hỏi, hôm nay có từng gặp con trai ta không?"
Mao Tử Thế kêu "Ui da" một tiếng, day day lỗ tai mình: "Sầm đại nhân, sao ngài lại khẳng định chắc nịch là ta đã gặp vậy?" Giọng điệu này của Sầm Huyền Nhân quả thực chắc như đinh đóng cột.
Sầm Huyền Nhân đáp: "Hôm nay trong nhà xảy ra chút chuyện, ngẫm nghĩ kỹ lại thì thấy rút dây động rừng. So với tai nạn, chuyện này giống một cái bẫy hơn."
Mao Tử Thế thầm nghĩ, thảo nào người này có thể sống sót bên cạnh Hách Liên Đoan, quả nhiên là người nhạy bén.
"Sầm đại nhân, ban nãy trong Tụ Hiền Điện, sao ngài không hỏi thẳng bệ hạ?"
"Người đông miệng tạp, nói nhiều ngược lại càng khiến Kinh Trập bị dòm ngó."
Mao Tử Thế thở dài, màn hỏi đáp này của Sầm Huyền Nhân quá mức chân thành, rõ ràng là muốn cắn chặt lấy hắn ta rồi.
Khổ nỗi người này lại là cha ruột của Kinh Trập, hắn quả thực không thoát được.
"Vị kia hôm nay đúng là cũng bị cuốn vào âm mưu này, có điều, cậu ấy biết rõ mà vẫn làm." Mao Tử Thế hạ thấp giọng, cứ như kẻ trộm, "Cho nên ngài cứ yên tâm, hoàn toàn không có việc gì đâu."
Kinh Trập vốn không nên xuất hiện ở đó, trời mới biết lúc Mao Tử Thế vừa nhận được tin, hắn ta cũng suýt bị dọa cho phát điên. Bất kể hắn ta đang làm gì, toàn bộ tâm trí đều bị tin tức này lôi đi mất.
Mặc kệ là Thọ Vương hay Điểu Vương gì đó, đám người này sao quan trọng bằng Kinh Trập được?
Nhưng cũng đúng thật, khi Kinh Trập bước vào cái bẫy, Hách Liên Dật nhận được tin tức chắc chắn đã yên tâm hơn rất nhiều. Trong mắt gã, sự tồn tại của Kinh Trập đã đủ để thu hút quá nhiều ánh nhìn.
Sau đó sự xuất hiện của Mao Tử Thế càng chứng minh cho điều này.
Chỉ là...
Mao Tử Thế lắc đầu, thầm thở dài trong lòng.
Thọ Vương ngàn vạn lần không nên, chính là không nên có ý đồ động đến Kinh Trập.
Đây chẳng phải là vuốt râu hùm à?
Nếu chỉ dừng lại ở Sầm gia thì còn đỡ, đằng này lại cứ nhất quyết...
"Đa tạ Mao đại nhân."
Sầm Huyền Nhân nghe xong cũng không hỏi thêm, tạ ơn Mao Tử Thế rồi rời đi. Chỉ để lại Mao Tử Thế nhìn theo bóng lưng ông ấy với vẻ kỳ quái.
"... Là ảo giác hả?"
Tại sao hắn ta lại cảm thấy, Sầm Huyền Nhân nghe xong câu đó ngược lại càng tức giận hơn? Kinh Trập bình an không phải chuyện tốt sao?
Hơn nữa, Mao Tử Thế sực nhớ ra, chuyện này không đúng.
Kinh Trập là người làm việc chắc chắn, cậu đã về rồi thì nhất định sẽ nhắn tin báo bình an cho gia đình, tại sao Sầm Huyền Nhân còn phải đặc biệt đến hỏi hắn ta?
... Khoan đã, không phải từ miệng hắn ta đã để lộ ra tin tức gì không nên lộ đấy chứ?
...
Càn Minh Cung đèn đuốc sáng trưng, chỉ là không hiểu sao lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Có cung nhân đang thay y phục cho Cảnh Nguyên Đế.
Vậy mà không gian im ắng đến mức như thể người chết không còn thở vậy.
Kinh Trập vốn đang đọc sách, nhưng lại không kìm được mà liếc mắt nhìn sang.
Hách Liên Dung đang giận.
Kinh Trập cảm nhận được, mặc dù hắn vẫn mặt không biểu cảm như thế, nhưng cậu biết Hách Liên Dung chính là đang tức giận.
Cậu thì thấy cũng bình thường, nhưng với những người khác, áp suất thấp đáng sợ đó đã bao trùm kể từ khi Đế vương trở về từ Tụ Hiền Điện, khiến các cung nhân hầu hạ đều nơm nớp lo sợ.
Kinh Trập trơ mắt nhìn tên thái giám kia đến lần thứ ba vẫn chưa gỡ được miếng ngọc bội bên hông Cảnh Nguyên Đế xuống, không khỏi thở dài: "Để ta."
Cậu bước tới, tên thái giám như được đại xá, vội vàng lui sang một bên.
Kinh Trập cúi đầu, nhìn chằm chằm vào món đồ trang sức này, động tác lại chậm dần.
Cậu đương nhiên nhớ rõ đây là thứ gì.
"Sao huynh vẫn... cứ đeo thứ này mãi thế?" Kinh Trập có chút ngượng ngùng, tuy đây không phải lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy mất mặt, "Tay nghề của ta trước giờ đều không tốt lắm."
"Đồ em tặng ta, chính là của ta." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Muốn dùng thế nào, là chuyện của ta."
Kinh Trập vuốt cái bình an kết, đây thực ra đã là cái thứ hai cậu làm cho người đàn ông này.
"Để hôm nào rảnh, ta làm lại cho huynh cái khác."
Kinh Trập thấp giọng nói.
Cái này so với cái trước còn cũ kỹ hơn.
Hách Liên Dung luôn dùng đồ của cậu, căn bản không quan tâm thứ cậu tặng thô kệch thế nào, lại càng không quan tâm nó không xứng đôi vừa lứa ra sao, giống hệt như hai người bọn họ.
Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
... Giống hệt như hai người bọn họ, vốn dĩ là kết quả của sự cưỡng cầu từ mỗi phía.
Kinh Trập kiễng chân, hôn nhẹ lên môi Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung: "Người hầu như em, làm việc đúng là chẳng được tích sự gì, sao đến cả hôn cũng không làm cho tốt?" Trong sự ghét bỏ lạnh lùng, người đàn ông ôm lấy eo Kinh Trập, bàn tay lớn đỡ lấy gáy cậu. Kinh Trập bị ép phải ngửa đầu, chịu đựng nụ hôn gần như cướp đoạt.
Động tác của Hách Liên Dung không mang theo nửa điểm nhu tình mật ý, ngược lại chỗ nào cũng tràn đầy sự đè nén bạo ngược. Kinh Trập nức nở một tiếng, bị cắn đến phát run, chỉ cảm thấy miếng thịt mềm kia sắp bị gặm rách, đau đến đỏ cả mắt.
Lúc này người đàn ông mới từ từ buông cậu ra, ngón cái quẹt qua khóe miệng Kinh Trập.
"Phải hôn như thế này."
Hách Liên Dung trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
Kinh Trập lùi lại một bước che miệng, rầu rĩ nói: "... Huynh rõ ràng đang cố ý làm khó người khác."
Vừa rồi cậu suýt chút nữa thì tắt thở.
Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, được lắm, đám cung nhân ban nãy còn ở đây giờ đã chuồn sạch sành sanh.
Kinh Trập vừa thẹn vừa giận: "Ban nãy nhiều người nhìn thấy như vậy..."
Hách Liên Dung nhướng mày: "Chẳng phải là em chủ động trước à?"
Kinh Trập nghẹn lời: "Nhưng mà, nhưng mà ban nãy ta chỉ lén lút thôi, nếu huynh không làm thế thì cũng chẳng ai phát hiện..." Cậu bĩu môi, chuyện này căn bản không giống nhau.
"Hừ."
Hách Liên Dung bóp mặt Kinh Trập, giọng điệu âm u nói: "Đây là chuyện gì mờ ám không thể cho ai thấy sao?"
Kinh Trập cười giả lả: "Tự nhiên là không thể bình tĩnh ung dung như huynh được rồi."
Lén lút thì làm sao!
Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được!
Sau này cậu nhất định sẽ cho Hách Liên Dung nếm mùi trộm cũng không trộm được, cho hắn biết tay.
Kinh Trập đang thầm lầm bầm thì cảm giác bàn tay người đàn ông đã v**t v* rồi nắm lấy gáy cậu. Lực tuy không lớn nhưng lại khiến Kinh Trập cứng đờ người.
Cậu vốn dĩ sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Cho dù Hách Liên Dung có bóp lấy điểm yếu hại của Kinh Trập, thì đối với cậu, việc hắn véo thịt mềm trên bụng hay bóp cổ cậu dường như chẳng có gì khác biệt. Cậu chỉ hơi nhạy cảm chứ sẽ không vì thế mà cảm thấy sợ hãi hay kinh hoàng.
Kinh Trập thả lỏng bên cạnh hắn đến mức này, điều này không nghi ngờ gì rất thỏa mãn d*c v*ng độc ác vặn vẹo của Hách Liên Dung.
Chỉ có điều, trong những ngày này, những sợi dây thừng gần như trở thành lớp y phục thứ hai kia lại khiến Kinh Trập có phản ứng khác lạ.
Rõ ràng những thứ trên người Kinh Trập đã được tháo bỏ ngay trong ngự giá, nhưng giờ phút này Hách Liên Dung nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kinh Trập, vẫn có thể gợi lên sự run rẩy kịch liệt cùng phản ứng bản năng.
Điều này càng khiến con thú dữ kia thỏa mãn.
Trong mắt Hách Liên Dung rực lửa, ánh nhìn tựa như mắt thú, tràn ngập d*c v*ng độc chiếm ác liệt.
Ngón tay hắn nắm lấy gáy Kinh Trập, lại trượt dọc theo làn da mịn màng đi xuống, khiến Kinh Trập theo bản năng giãy giụa, nhưng lại bị người ta cưỡng chế ôm chặt eo, dù thế nào cũng không cho lùi bước.
"Kinh Trập, chuyện ngày hôm nay, không dễ dàng cho qua như vậy đâu."
Khi sự tĩnh lặng lạnh lẽo nơi đáy mắt Hách Liên Dung bị hơi nóng xé toạc, Kinh Trập liền nhận ra nguy cơ đã ập đến.
Hôm nay, hôm nay...
Kinh Trập khô khốc nói: "Lúc đi ta đã sớm truyền tin tức ra ngoài, cả trong tối ngoài sáng đều có người đi theo, sẽ không..."
"Sẽ không xảy ra chuyện?" Hách Liên Dung nhẹ nhàng ngắt lời Kinh Trập, "Vậy tại sao lại dùng hết sạch tên?"
Kinh Trập khựng lại.
Đó là vũ khí giết người Hách Liên Dung đưa cho cậu phòng thân.
Phải dùng đến, quả thực tình thế đã nguy cấp.
Biểu cảm của Hách Liên Dung vô cùng lạnh lùng, giọng hắn càng dịu dàng thì ác ý bén nhọn chết chóc lại càng nồng đậm, càng mang theo cảm giác ngạt thở không thể lay chuyển.
"Cho nên?" Kinh Trập giơ tay lên, tháo phát quan của Hách Liên Dung xuống, làm rối tung mái tóc hắn, ngón tay luồn vào giữa những lọn tóc đen nhánh, "Huynh muốn phạt ta?"
Giọng cậu mềm mại, mang theo ý cười.
Cũng chỉ có Kinh Trập, vào lúc này mà vẫn còn có thể cười được.
Lời cậu vừa dứt, ngay giây tiếp theo, Kinh Trập gần như bay lên không trung, đôi tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy cậu, trong chớp mắt hai người đã xuất hiện trên giường.
Hách Liên Dung nhìn thì lạnh lùng, nhưng nhiệt độ trong lồng ngực lúc này lại nóng đến chết người.
Kinh Trập đã dần quen với thân nhiệt khác thường này của Hách Liên Dung.
Khi cơ thể hồi phục, hắn lại còn ấm hơn cả Kinh Trập.
Chẳng lẽ người tập võ hỏa khí vượng?
Kinh Trập nghĩ vậy, nhưng lại nghiêng đầu, cắn một cái lên cánh tay đang chống bên người của Hách Liên Dung. Cố tình cắn ra một dấu răng rõ rệt trên lớp da thịt cứng rắn, lúc này mới từ từ nhả ra.
"Hách Liên Dung, nếu huynh cảm thấy tức giận vì chuyện hôm nay của ta, vậy thì huynh hãy nhớ kỹ," Đôi mắt sáng ngời của Kinh Trập nhìn chằm chằm người đàn ông, "Nhớ kỹ cơn thịnh nộ đang bùng cháy này, bởi vì mỗi lần huynh lừa gạt ta, hoặc là cố ý để bản thân rơi vào hiểm cảnh, tâm trạng của ta cũng y hệt như vậy."
... Cố ý rơi vào hiểm cảnh?
Hách Liên Dung nhướng mày nhìn cậu, nhưng không nói gì, chỉ nguy hiểm đè lên vai Kinh Trập.
Kinh Trập vòng tay ôm lấy cổ tay Hách Liên Dung, phủ lên dấu răng kia, giọng nói nghe càng giống như đang lầm bầm tự nói với chính mình, "Nếu không để... thì làm sao Thọ Vương lại xuất hiện ở Tây Đức Môn, cái chân kia của hắn ta, thật sự là do bản thân 'không cẩn thận' bị nổ gãy sao?"
Tiếng nổ đầu tiên là ở Triều Thiên Môn.
Đây là tín hiệu đã giao ước.
Nhưng thời gian kích nổ lại sớm hơn dự kiến, mà đám phản quân nghe theo chỉ dẫn lại không biết chuyện này.
Tiếng nổ thứ hai, ở Tây Đức Môn.
Chính tiếng nổ này đã tình cờ nổ gãy chân Thọ Vương đang có mặt tại hiện trường. Khoan hãy nói tại sao Thọ Vương lại ở đó, và sao lại trùng hợp đến thế, cứ nhất định chỉ nổ gãy mỗi cái chân của gã ta?
... Hách Liên Dung kẻ này, xưa nay thích nhất là làm những chuyện chọc vào tim gan người khác.
Giẫm đạp, nghiền nát bọn họ ngay trên lĩnh vực mà họ tự hào nhất, khiến họ đến cả cơ hội lật mình cũng không có.
Ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau, thế lực ngang ngửa, một âm thanh không hợp thời vang lên ngay bên tai Kinh Trập.
[Nhiệm vụ Mười Bốn hoàn thành]
[Nhiệm vụ Mười Lăm thất bại, xin chấp nhận trừng phạt]
Hai tiếng liên tiếp khiến Kinh Trập ngẩn cả người, cái quái gì mà thất bại với thành công...
[Thọ Vương đã gãy chân, chỉ còn sống được ba ngày, cho dù có bò ra khỏi hoàng thành thì cũng đã là người tàn tật, tự nhiên phán định nhiệm vụ thành công.]
"Vậy còn nhiệm vụ mười lăm?" Kinh Trập lẩm bẩm, "Ta còn chưa làm mà."
[Ngài đã giao Mưu Quế Minh cho Mao Tử Thế, Mao Tử Thế không định giết gã, ký chủ cũng sẽ không hạ lệnh giết gã, vậy nhiệm vụ tự nhiên thất bại.]
Kinh Trập: "..."
Nếu cậu có thể một đao chém chết Mưu Quế Minh, Thọ Vương mất đi một cánh tay đắc lực hoạt động trong kinh thành, biết đâu sẽ thực sự thay đổi chủ ý. Chuyện này đúng là phải trách Kinh Trập nương tay.
Nhưng mà, nhưng mà, ngay cái lúc nước sôi lửa bỏng này hệ thống nhảy ra báo thất bại, vậy thì...
Ngón tay Hách Liên Dung bóp chặt mặt Kinh Trập, u ám nói, "Em đang nghĩ gì?" Giọng nói càng nhẹ hơn, mang theo vài phần lạnh lẽo quỷ dị, "Hay là, đang nghe cái gì?"
Ngay khoảnh khắc cảm giác rợn tóc gáy lan khắp người Kinh Trập, giọng nói máy móc vô cảm của hệ thống cũng vang lên theo.
[Buff ngẫu nhiên: Lời nói thật]
[Hiệu quả: Trên đời này, chỉ có lời nói thật mới khiến người ta thuận lợi trong mọi việc. Trong vòng 24h (khoảng 12 canh giờ), mục tiêu mà ký chủ chọn đều có thể nghe thấy lời nói thật lòng của ngài.]
Cái gì, với cái gì cơ? Mục tiêu là ai?
Ta chọn lúc nào?
Kinh Trập ngây ra như phỗng.
Hách Liên Dung khẽ cau mày, đang định kéo Kinh Trập cứ liên tục thất thần quay lại thì nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
"Thích."
Nhè nhẹ, khe khẽ, là giọng của Kinh Trập.
Hách Liên Dung có thể thấy rõ ràng Kinh Trập không hề mở miệng, nhưng bên tai lại như nghe thấy tiếng cậu nói.
"Thích", "Đẹp trai", "Thích thật đấy", "Thích quá đi thích quá đi", "Ta yêu huynh", "Khuôn mặt hoàn hảo", "Đẹp trai hi hi đẹp trai", "Thích, ôi chao, người đàn ông đẹp trai này, là của ta".
"Của ta."
"Của ta."
"Của ta."
Vô vàn âm thanh chen chúc nhau, như từng đóa hoa nhỏ đua nhau nở rộ, kỳ lạ như vậy, đặc biệt như vậy, lại bất ngờ ùa vào bên tai Hách Liên Dung.
Kinh Trập nằm trong vòng tay Hách Liên Dung cũng đang ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cậu đang nghĩ: Tại sao Hách Liên Dung lại nhìn mình như thế?
Cậu đang nghĩ: Oa, Hách Liên Dung đẹp trai thật đấy.
Cậu đang nghĩ: Hì hì, thích ghê.
Mọi lúc, mọi nơi, những lời Kinh Trập rất ít khi nói ra miệng, vào giờ phút này, gần như hóa thành dòng thủy triều ấm áp, nhấn chìm Hách Liên Dung.