Sắc trời vẫn còn tối đen, chưa đến lúc rạng đông, kinh thành tĩnh mịch vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc. Cửa thành đã giới nghiêm, chỉ có binh lính tuần tra vẫn còn đi lại trên đường, thi thoảng nghe được vài tiếng chim hót lảnh lót.
Những sinh linh nhỏ bé này không hề nhận ra sự khác thường dưới chân tường hoàng thành, vẫn tự đắc sống qua ngày.
"Cấp báo, cấp báo ——"
Bên ngoài Triều Thiên Môn có phần hư hại, tiếng vó ngựa dồn dập lao tới không hề giảm tốc độ, đây là quân tình khẩn cấp.
Binh lính tủ vệ xác nhận phù điệp xong liền mở cửa thành.
Sau khi đóng cửa lại, có người thở dài.
Cảnh tượng này, sao mà giống hệt mấy ngày trước thế.
Lúc đó người đưa tin tám trăm dặm khẩn cấp tới, dường như cũng là quân báo khẩn cấp, một người một ngựa đều nhuốm máu, sát khí bén nhọn ấy đến giờ vẫn khiến hắn sợ mất mật.
Người hôm nay, khí thế xem ra có phần ôn hòa hơn.
Hắn đang nghĩ ngợi thì bị người ta vỗ một cái vào gáy, một người đàn ông trung niên quát: "Thở ngắn than dài cái gì? Đến nước này rồi còn không lo làm việc cho tốt, tơ tưởng cái gì đấy?"
"Sư phụ, con chỉ đang nghĩ, dạo gần đây loạn quá." Lưu Ma mếu máo, "Hôm qua con thấy A Tống nằm trên cáng thương đấy."
A Tống là binh lính trực cùng ca với Lưu Ma, giờ cũng không biết sống chết thế nào.
Mấy ngày nay kinh thành giới nghiêm nội bất xuất ngoại bất nhập, bọn họ thay nhau trực ngày đêm không nghỉ.
Là binh lính thủ thành, họ càng cảm nhận rõ bầu không khí quái đản kia, nhưng kỳ lạ là, chỉ có đám lính lác bên dưới bọn họ căng thẳng, còn những người làm việc ở trên thì trông lại rất bình thản.
Cứ như thể những sấm sét, những thương vong đó vốn dĩ chẳng là gì.
"Đừng có nghĩ linh tinh." Người đàn ông trung niên được gọi là sư phụ để ria mép, cau mày nói, "Không thấy đám phản quân mấy hôm trước đều bị bắt hết rồi sao?"
Lưu Ma ngẩng đầu nhìn tường thành đang được tu sửa, vẫn còn sợ hãi nói: "Sư phụ, người nói xem cái Vương này, cái Vương nọ, sao ai cũng muốn làm Hoàng đế thế?"
Gã ria mép lại tát cho hắn một cái còng cả lưng, "Bảo con đừng lắm mồm, đừng lắm mồm, cứ thích nói bậy, điên rồi à?"
"Trần Tam, không sao đâu."
Người bên cạnh nói xen vào: "Dạo này ngươi trực ban nên chắc không nghe nói mấy nhỉ? Giờ khắp kinh thành đồn ầm lên rồi..."
Gã ria mép trừng mắt nhìn Lưu Ma, lúc này mới hỏi: "Đồn cái gì?"
"Tin tám trăm dặm khẩn cấp hôm nay đâu phải cái đầu tiên. Mấy hôm trước chẳng phải cũng có một cái sao, tin tức truyền về dường như nói Nam Phong Thành làm phản rồi." Người vừa nói ghé sát lại, thái dương khuyết một mảng tóc, trông hơi kỳ quái, hình như bị lửa táp qua, "Nam Phong Thành là chỗ nào biết không? Là đất phong của Thọ Vương đấy."
Bản thân y cũng thấy không quen, cứ chốc chốc lại sờ lên chỗ đó.
Đây là do mấy hôm trước xảy ra chuyện, không cẩn thận bị lửa táp trúng, giờ chỗ nào cũng thấy không tự nhiên, chỉ đành tự mình che giấu chút ít.
Lưu Ma mờ mịt hỏi: "Tại sao Nam Phong Thành lại làm phản... Chuyện này, chuyện này không phải Thọ Vương đang, đang ở chỗ chúng ta sao?"
Mấy ngày trước, tin tức bắt được Thọ Vương ở Tây Đức Môn rốt cuộc cũng truyền ra ngoài, kẻ ném bom cổng thành, dẫn phản quân công thành lần này quả thực là Thọ Vương. Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là, tại sao Thọ Vương lại phải dấn thân vào nơi nguy hiểm, chỉ để... nổ tung cổng thành ở kinh thành?
Chuyện này quá mức hoang đường.
Nhiệm vụ này giao cho người khác làm là được, tại sao phải đích thân mạo hiểm, cuối cùng lại thực sự gây ra nguy cơ như vậy?
Những kẻ bên dưới bọn họ thực sự nghĩ không ra.
Đã nghĩ không ra thì họ cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, ngược lại xúm quanh cái người có vẻ thạo tin kia.
Chỉ nghe y nói.
"Còn hỏi tại sao? Chuyện này mà không chịu động não à? Nam Phong Thành chẳng phải nằm ngay bên bờ sông Gia Cảnh sao?" Người kia nhổ toẹt một bãi nước bọt, "Bến đò Kinh Nam nằm ngay chỗ giao nhau giữa sông Gia Cảnh và sông Khang Bắc, nếu bến đò Kinh Nam bị chiếm, bọn chúng có thể trực tiếp tiến lên phía Bắc."
Người này kể chuyện sinh động, chỉ vài ba câu đã khơi dậy cảm xúc của mọi người.
"Bến đò Kinh Nam, chỗ đó chẳng phải do Ngũ quân trấn giữ sao?"
"Thì đám phản quân cũng là Ngũ quân chứ đâu!"
"Thảo nào, ta nghe nói mấy hôm trước kẻ tập kích Triều Thiên Môn mặc quân phục kiểu..."
"Đúng là một lũ khốn nạn!"
Lưu Ma nhớ lại người lính vừa được mở cửa cho vào, người đó trông vô cùng mệt mỏi, ngày đêm không nghỉ để truyền tin từ Nam Phong Thành đến đây, cũng không biết đã chạy chết bao nhiêu con ngựa.
"Vậy, vậy kết quả bây giờ thế nào rồi?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
Nói cho cùng, người này dù có thạo tin đến đâu cũng chỉ là một tên lính quèn, chẳng nói được nhiều lời, chuyện quan trọng hơn đương nhiên không thể biết.
Nhưng chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để thỏa mãn những kẻ hóng chuyện.
"Tụ tập ở đây ồn ào cái gì!"
Tướng sĩ tuần tra quát lớn, đám lính vừa rồi còn lơ đễnh liền đứng thẳng lưng, không dám thì thầm to nhỏ nữa.
Lộc cộc, lộc cộc ——
Trên đại lộ có phần tĩnh mịch, một người một ngựa lao như bay đến ngoài cổng hoàng thành. Khi ngã lăn xuống ngựa, người nọ suýt chút nữa kiệt sức, phải nhờ binh lính canh cổng cung tiến lên đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
"... Quân, quân tình..."
Hắn cố gắng đứng vững, vịn vào cánh tay binh lính đứng dậy.
"Nam Phong Thành đã phá!"
Tướng sĩ ngày đêm không nghỉ chạy về nói xong câu này liền ngất đi, cũng may quân tình mang theo trên người đã kể lại rõ ràng ngọn ngành sự việc.
Tin tức này vừa truyền vào trong triều, đúng lúc đang buổi tảo triều.
"Tốt quá!"
"Đúng là tin vui."
"Lạ thật, Nam Phong Thành gây họa, mấy ngày trước vừa truyền tin đến, sao hôm nay đã nhận được tin báo thắng trận thành đã phá?"
"Thành đại nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng quân tình này là giả?"
"Đâu dám, chỉ là trong chuyện này, liệu có..."
"Bệ hạ," một lão thần bước ra khỏi hàng, giọng nói già nua, "Chẳng lẽ bệ hạ đã sớm có bố trí, nên mới có tin tốt như vậy?"
Cảnh Nguyên Đế không nói gì, ánh mắt đạm mạc quét qua quân tình, một lát sau, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Định Quốc Công, ngươi có một đứa con trai giỏi đấy."
Trần Đông Tuấn giật mình, bước ra hành lễ: "Bệ hạ, thần ngu dốt."
Mấy ngày nay, ông ta thực sự mất ăn mất ngủ.
Một là chuyện Sầm gia, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã náo loạn cả kinh thành. Ông ta không ngốc, thủ đoạn quái đản như vậy, chẳng qua là muốn lôi kéo cả ba nơi Định Quốc Công, Trầm phủ và Sầm gia vào cuộc.
Hai là, chính vì Trần Thiếu Khang.
Nơi Trần Thiếu Khang vốn định đến còn xa xôi hơn, là Trần Đông Tuấn đã giở trò trong đó, để Trần Thiếu Khang đến Ngũ quân.
Nhưng xui xẻo thay, lần này xảy ra chuyện lại chính là Ngũ quân.
Ngũ quân đóng ngoài kinh thành, trấn giữ giữa hai con sông. Trần Đông Tuấn tính toán ngàn vạn lần cũng không hiểu nổi, tại sao tai họa như vậy lại có thể rơi trúng đầu Thiếu Khang? Ông ta khổ tâm suy nghĩ, muốn tìm cho Trần Thiếu Khang một chỗ an toàn, nào ngờ lại đẩy con mình ra nơi đầu sóng ngọn gió nguy hiểm nhất.
Lúc Định Quốc Công phủ nhận được tin, ai nấy đều suýt ngất xỉu.
Khốn nỗi đúng lúc này kinh thành giới nghiêm, đừng nói nghe ngóng tin tức, ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt khỏi kinh thành, trong phủ mãi vẫn không biết tình hình Trần Thiếu Khang ra sao.
Giờ phút này Trần Đông Tuấn bị Cảnh Nguyên Đế điểm danh, căn bản chẳng thấy vinh quang gì, chỉ thấy kinh hoàng sợ hãi, sợ ngay giây tiếp theo sẽ nghe thấy tin dữ gì đó.
"Trần Chính Nam nói, chính nhờ Trần Thiếu Khang hiến kế mới có thể phá được Nam Phong Thành chỉ trong mười ngày ngắn ngủi. Ngươi nói xem, quả nhân nên ban thưởng cho hắn thế nào đây?"
Giọng Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nhàn nhạt, vốn là giọng điệu mà Trần Đông Tuấn luôn muốn tránh xa, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy giọng nói của Hoàng đế lại vui vẻ đến thế.
Môi Trần Đông Tuấn khẽ run rẩy, cao giọng đáp: "Đây đều là nhờ bệ hạ thánh minh, nếu không có ân điển của bệ hạ, Thiếu Khang sao có được bản lĩnh như vậy?"
"Ha ha," Cảnh Nguyên Đế cười, chỉ là nghe có chút lạnh lẽo, "Có công, tự nhiên phải thưởng. Công lao Trần Thiếu Khang chém giết trên chiến trường đổi lấy, không thể để ngươi qua loa cho xong như vậy được."
Trần Đông Tuấn vừa mừng vừa lo.
Mừng vì Trần Thiếu Khang quả thực có bản lĩnh như vậy; lo vì nếu Trần Thiếu Khang thực sự được Cảnh Nguyên Đế ghi tên nhớ mặt, vậy sau này hắn e là không còn đường lui.
Chắc hẳn trong phủ Định Quốc Công, chẳng ai muốn thấy cảnh này.
Dù vậy, Trần Đông Tuấn cũng chẳng biết nói gì hơn.
Dẫu sao, ngay từ đầu, chính tay ông ta đã đưa Trần Thiếu Khang đến dưới trướng Trần Chính Nam ở Ngũ quân, đây còn là nhờ vả quan hệ mới nhét vào được.
Ai mà ngờ được...
Trần Đông Tuấn cúi đầu, không dám để lộ mặt, tránh để người khác nhìn thấy biểu cảm không hợp thời của mình.
"Bệ hạ, Trần Chính Nam cũng là tướng lĩnh Ngũ quân, lần này tướng phản loạn Ngũ quân Phan Giang đã bị bắt, hai người này vốn có quan hệ rất tốt, như vậy..."
"Từ thượng thư, lời này sai rồi." Vi Hải Đông nói, "Sự khác thường của Phan Giang, chính do Trần Chính Nam phát hiện."
Một chuyện vừa dứt, chuyện khác lại lên.
Tranh đấu trong triều đình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong hàng bá quan, Kiều Kỳ Thịnh vuốt râu, chậm rãi nói: "Bệ hạ, dám hỏi hiện giờ Thọ Vương, người đã ra sao?" Kiều các lão hỏi câu này, nhất thời thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Chuyện Thọ Vương bị nổ bị thương ở Tây Đức Môn ai nấy đều biết, chuyện mạng sống ngàn cân treo sợi tóc cũng chẳng phải bí mật gì. Chỉ có điều, sau khi tin tức Nam Phong Thành truyền đến, Tông Nguyên Tín bất đắc dĩ lại châm thêm cho gã mấy mũi kim, cốt là để giữ lại hơi tàn, tránh để địch quân khí thế như chẻ tre, ngược lại thành họa lớn.
Ai ngờ cái họa Nam Phong Thành này chưa đến mười ngày đã được bình định, giờ đây Thọ Vương vẫn còn thoi thóp lại trở thành rắc rối.
Cảnh Nguyên Đế giọng điệu nhàn nhạt: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Thọ Vương dù sao cũng là người trong hoàng thất, nói ra thì... chưa từng có tiền lệ tàn sát người mình, đương nhiên là phải để hắn sống cho thật tốt rồi."
Lời này của Hoàng đế bệ hạ nghe thì có vài phần đạo lý, nhưng chính vì thốt ra từ miệng Cảnh Nguyên Đế nên lại khiến người ta sợ hãi vô cớ.
Cứu người, xây tháp? Cảnh Nguyên Đế mà để ý cái này sao? Hoàng đế bệ hạ từ khi nào lại phát tâm đại từ đại bi như vậy?
Binh bộ Thị lang Sầm Huyền Nhân cúi đầu, thầm cười nhạt trong lòng.
Đôi khi sống còn đau khổ hơn chết.
...
"Hộc hộc, hộc hộc..."
Hách Liên Dật lúc tỉnh lúc mê, những lúc tỉnh táo, thường thấy một người đàn ông trung niên đi đi lại lại bên cạnh mình, tính tình vô cùng nóng nảy, thi thoảng còn túm lấy người khác mắng chửi té tát.
Sau khi thấy gã tỉnh lại, sắc mặt người đàn ông trung niên thường càng khó coi hơn, sau đó châm một kim lên bất kỳ chỗ nào trên người gã, đau đến mức gã lại ngất đi.
Đôi khi, người gã nhìn thấy là người của Hình bộ, hoặc là những quan lại khác, bọn họ tự xưng là đến để thẩm vấn.
Bọn họ hỏi đi hỏi lại Hách Liên Dật về chuyện mưu phản, chuyện Ngũ quân, chuyện Nam Phong Thành.
Hách Liên Dật không trả lời.
"... Bảo, Hoàng đế tới đây..." Gã lẩm bẩm, "Hắn tưởng rằng, như vậy là có thể ngăn cản được tất cả sao..."
Các quan lại nhìn nhau.
Sau đó, ngay cả những quan lại này cũng biến mất.
Cũng chẳng biết đã tỉnh tỉnh mê mê bao nhiêu lần, lần này khi Hách Liên Dật tỉnh lại, trong nhà lao không còn ai khác. Trống trải, không một tiếng động, trong bóng tối chết chóc này, gã lờ mờ cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác vô cớ này khiến Hách Liên Dật giãy giụa, ngón tay bấu chặt vào ván giường mỏng manh, ngón tay đã trầy xước gần như bật cả móng, liều mạng giãy giụa muốn bò dậy.
"Động đậy nữa, ngươi sẽ chết."
Đột nhiên, lời cảnh cáo lạnh lẽo này chọc giận Hách Liên Dật, gã lại gắng gượng chống người bò dậy, điên cuồng nhìn quanh quất, "Có phải ngươi không? Hoàng đế, ha, ngươi sợ rồi sao?"
"Quả nhân sợ cái gì?" Cũng không biết Cảnh Nguyên Đế có thể nhìn thấy vật trong bóng tối hay là hắn vốn dĩ không nhìn thấy, chỉ có Hách Liên Dật cảm thấy giọng nói đó như vọng đến từ bốn phương tám hướng, "Sợ những quả kinh thiên lôi ngươi chôn trên Thu Minh Sơn ở Đồng Châu ư?"
Lời này vừa thốt ra, Hách Liên Dật trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Không thể nào, chuyện này Cảnh Nguyên Đế sao có thể biết được?
"Ngươi mượn danh nghĩa Thụy Vương hành sự, mượn đường núi Thu Minh ở Đồng Châu, dẫn tai họa sang cho hắn, quả thực đã khiến hắn phải chịu tiếng xấu, còn ngươi thì ung dung ẩn mình sau lưng Hách Liên Đoan, chôn giấu bao nhiêu kinh thiên lôi." Cảnh Nguyên Đế nhàn nhạt nói, từng chữ từng câu như đâm trúng tim đen Hách Liên Dật, "Đây là chỗ dựa của ngươi, cũng là vốn liếng để ngươi dám vào kinh thành làm càn."
Hách Liên Dật: "... Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?"
"Từ lúc Đồng Châu bắt đầu xảy ra chuyện."
"Chuyện này không thể nào!" Hách Liên Dật kích động, "Nếu ngươi biết rõ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn những chuyện này xảy ra?"
"Quả nhân không hề khoanh tay đứng nhìn." Cảnh Nguyên Đế nói đầy ẩn ý, "Ngươi nói sai rồi."
Không hề khoanh tay đứng nhìn...
Hách Liên Dật nén cơn đau kịch liệt, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
Có thể khiến người ta trả giá đủ lớn, tự nhiên sẽ nhận được sự báo đáp phi thường. Hách Liên Dật dám lẻn vào kinh thành, tự nhiên là đã chứng kiến sự bố trí khéo léo của Cảnh Nguyên Đế trong rất nhiều chuyện.
Từ ngoài đánh vào trong không dễ, vậy nếu sự sụp đổ bắt nguồn từ bên trong thì sao?
Trong năm nay, liên tiếp xảy ra chuyện của Hoàng thị, rồi đến Thụy Vương, vào thời điểm nhạy cảm này, gần như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai chuyện đó, muốn ra tay sẽ càng dễ dàng hơn.
Đã là con người thì đều có thể bị lợi ích ăn mòn, cho dù là người trung thành đến đâu cũng vậy. Dù Ngũ quân được xưng tụng là kỵ binh trung thành dưới trướng Cảnh Nguyên Đế, thì cũng không ngoại lệ. Hách Liên Dật và Phan Giang qua lại cũng đã mấy năm, nếu không có gã làm hậu thuẫn, Phan Giang cũng chưa chắc đi được đến bước này.
Chỉ là động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lợi, càng phải đưa ra bằng chứng xác thực.
Chỗ dựa của Hách Liên Dật đương nhiên là đống kinh thiên lôi này.
Có thứ này là có thể trực tiếp phá tan cổng lớn từ kinh thành vào hoàng cung. Rắc rối duy nhất là những thứ này cực khó vận chuyển, từ Nam Phong Thành đến kinh thành, lại phải che mắt người khác, chỉ riêng việc này đã ngốn của gã tròn mấy tháng trời.
"... Tiếng nổ ở hoàng cung, không vang lên."
Hách Liên Dật lẩm bẩm, như thể cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Kế hoạch của gã tuy táo bạo nhưng cũng có tính khả thi cực cao. Kinh thiên lôi vận chuyển vào kinh thành được bố trí ở đường Chu Tước và cổng hoàng thành, nơi bị kích nổ đầu tiên sẽ là đường Chu Tước.
Bên ngoài hoàng cung xảy ra sự cố lớn như vậy, nhất định sẽ gây ra sự hoảng loạn trong hoàng thành, lực lượng phòng vệ khắp nơi sẽ đổ dồn về hoàng cung trước tiên để bảo vệ an nguy cho Hoàng đế.
Vào lúc mấu chốt này, Hách Liên Dật thậm chí còn bắt cóc Sầm Văn Kinh.
Việc này chính là để đảm bảo rằng bất kể hoàng cung có loạn hay không, cũng sẽ thu hút phần lớn sự chú ý.
Sau đó, chính là Triều Thiên Môn.
Khi Triều Thiên Môn bị kích nổ, nghĩa là kinh thành đã loạn, chính là lúc không rảnh lo thân mình, khi ấy Phan Giang dẫn theo phản quân lao tới, với thân phận tướng lĩnh Ngũ quân, có thể mượn cớ kinh thành bị tập kích nguy cấp mà xông thẳng vào kinh thành, cấu kết với nhân thủ của Hách Liên Dật trong kinh thành khống chế toàn bộ nơi này.
Khi đó, Ngũ quân bên ngoài kinh thành nhất định sẽ có phản ứng, nhưng bên trong thành vẫn còn kinh thiên lôi, sau khi chiếm được kinh thành, chỉ cần kiên thủ khoảng bảy ngày, quân giữ thành Nam Phong Thành làm phản chiếm lấy bến đò Kinh Nam, từ sông Gia Cảnh vào sông Khang Bắc, trong vòng bảy ngày là quá đủ.
Kế hoạch này không phải vạn toàn, nhưng cũng không phải không thể thành công.
Điều Hách Liên Dật không đoán ra được là, tại sao ở mỗi mắt xích đều xảy ra sai sót?
Chẳng lẽ...
Hách Liên Dật rùng mình, đột ngột nhìn về phía Cảnh Nguyên Đế.
"Không..." Dù ở trong bóng tối, chỉ dựa vào giọng nói vừa rồi, Hách Liên Dật đã có thể xác định vị trí của Cảnh Nguyên Đế, "Chuyện này không thể nào, dù cho ngươi thực sự thần thông quảng đại, đâu đâu cũng có người của ngươi, nhưng muốn biết rõ từng chân tơ kẽ tóc, chỉ có thể là ngay từ đầu đã theo dõi hành tung của ta. Ngươi làm sao phát hiện ra được?"
Cảnh Nguyên Đế nhướng mày, làm sao phát hiện ra ư?
—— "Huynh bảo Mao Tử Thế tra kỹ thêm chút nữa đi, biết đâu chuyện Thọ Vương kia còn có bất ngờ gì đó."
Quả thực là bất ngờ.
Một bất ngờ rất lớn, rất lớn.
Cảnh Nguyên Đế rủ mắt xuống, đã mất hứng thú với Hách Liên Dật. Kẻ này cũng chẳng biết rõ về những chuyện kỳ quái thần bí kia.
Sở dĩ gã được Kinh Trập nhắc tới, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ râu ria không quan trọng.
Nghĩ đến đây, Cảnh Nguyên Đế không còn muốn nán lại nữa, tiếng bước chân tuy không rõ ràng, nhưng ở nơi yên tĩnh tối tăm thế này, Hách Liên Dật sao có thể không nghe ra?
"Bệ hạ, bệ hạ, Hách Liên Dung!"
Gã còn muốn hỏi thêm gì đó, còn muốn truy vấn thêm gì đó, nhưng Cảnh Nguyên Đế đã bước đi ngày càng nhanh, rời khỏi nơi tối tăm này. Cơn đau kịch liệt và nỗi kinh hoàng dị thường nuốt chửng Hách Liên Dật, khiến gã điên cuồng gào thét.
Bóng tối triền miên sẽ càng nuốt chửng ý thức con người, ép người ta phát điên.
"Tông Nguyên Tín cũng có bản lĩnh đấy, thật sự khiến hắn sống thêm được mấy ngày." Cảnh Nguyên Đế đứng bên ngoài nhà lao, nhìn cành lá khô vàng trong sân, lạnh lùng nói: "Vậy thì l*t s*ch quần áo hắn, ném vào chuồng heo đi."
Ninh Hoành Nho ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía nhà lao sau lưng.
"Chọn một đàn heo nái đang đ*ng d*c, nhốt chung vào nuôi cho tốt. Sống được mấy ngày thì hay mấy ngày. Dù sao cũng là bảy tầng tháp mà," Giọng Cảnh Nguyên Đế vừa nhẹ vừa nhanh, "Vị ca ca tốt này của quả nhân, chẳng phải thích nữ sắc nhất sao?"
"... Dạ."
Bên ngoài nhà lao, Mao Tử Thế đang đứng canh ở đó, thấy Hoàng đế đi ra liền thấp giọng bẩm báo gì đó.
Giọng hắn ta không nhỏ, lờ mờ có thể nghe thấy dường như đang hỏi ý kiến xử lý của Cảnh Nguyên Đế, những chuyện này vốn dĩ đều do Tam tư hội thẩm, triều đình rồi sẽ đưa ra một quy trình hợp lý.
Dẫu sao thì vẫn là câu nói đó, hoàng thất Hách Liên vốn cũng không có thói quen tàn sát người mình.
Có điều...
Ha, có điều.
"Giết hết đi. Phải làm thế nào, chẳng lẽ còn cần quả nhân dạy ngươi à?"
Mao Tử Thế không hề nhíu mày, "Thần tuân chỉ."
Vua tôi đối đáp tùy ý như vậy, cứ như thể chuyện được nhắc đến không phải là hai tòa vương phủ, hàng trăm mạng người.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, xưa nay đều như vậy.
Già trẻ lớn bé, một người cũng không chừa.
"Đến lúc đó, nhớ đem đầu của chúng gửi đến phủ của hai vị vương gia còn lại." Cảnh Nguyên Đế cười lạnh lẽo, trong ý cười đẫm mùi máu tanh và ác ý, "Đây chính là một món đại lễ hiếm có đấy."
Hắn muốn xem thử, còn kẻ nào dám rục rịch nữa.
Cảnh Nguyên Đế đã không còn hứng thú chơi trò nhàm chán đó nữa, càng không muốn phí tâm sức vào những kẻ này.
Bọn chúng tốt nhất là an phận thủ thường thì còn được sống yên ổn, bằng không, Cảnh Nguyên Đế sẽ vặn từng cái đầu của bọn chúng xuống, cắm lên tường thành kia!
...
Buổi trưa, Kinh Trập giật mình tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ nắng nhạt, sắp vào đông, trong gió thu mang theo cái lạnh se sắt, bất chợt khiến người ta run rẩy. Cậu ngồi bên mép giường, thẫn thờ nhìn cảnh sắc bên ngoài, hồi lâu sau mới thở dài thườn thượt.
[Tâm trạng ký chủ vẫn luôn không tốt lắm.]
Lời của hệ thống chỉ khiến sắc mặt Kinh Trập càng thêm sầu khổ.
"Việc này chẳng phải vẫn tại ngươi sao." Kinh Trập ủ rũ, "Cái buff kỳ quái gì của ngươi ấy."
[Buff này so với bất kỳ buff nào trước đây không có gì khác biệt cả.]
Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi: "Khác biệt lớn lắm đấy."
Đủ loại buff trước kia tuy có hơi kỳ quái, nhưng dù sao vẫn còn giải thích được, nhưng cái buff mấy hôm trước thì sao?
Lời nói thật.
Kinh Trập tự nhận trước mặt Hách Liên Dung về cơ bản cậu cũng chẳng nói dối bao giờ. Nhưng điều cậu lo lắng không phải là mình nghĩ một đằng nói một nẻo, mà là sau khi cái buff này biến mất, cậu phải giải thích chuyện này thế nào?
Chẳng lẽ bảo là ảo giác sao!
Kinh Trập cũng không biết hôm đó rốt cuộc mình đã bị Hách Liên Dung nghe được bao nhiêu.
Cậu căn bản không muốn xuất hiện trước mặt người đàn ông kia, chỉ là hôm đó Hách Liên Dung không biết có phải đã nhận ra sự khác thường hay không, ngược lại ngày nào cũng bám lấy cậu, bất kể đi đâu cũng phải tha Kinh Trập theo. Ánh mắt cố chấp quái đản kia gần như lúc nào cũng quấn chặt lấy người cậu như sợi dây thừng vô hình, khiến người ta không thoát ra được.
Những lời thật lòng bình thường cậu nói còn ít sao?
Tại sao bộ dạng của Hách Liên Dung lại, lại... Kinh Trập rất khó diễn tả cảm giác đó, tóm lại là rợn rợn, là lạ, thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm quái dị đó, sắc tối và sự kìm nén trong đáy mắt ngày càng nhiều, giống như một ngọn núi lửa lung lay sắp đổ, sắp sửa phun trào.
Dưới sự kiềm chế bên bờ vực sụp đổ ấy là những d*c v*ng vặn vẹo.
Bất chợt khiến người ta run rẩy trong vô thức, dường như dưới sự nhẫn nhịn đó, con quái vật khổng lồ đáng sợ bị đè nén kia có thể để lộ bộ mặt dữ tợn bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc cậu đã "nói" cái gì vậy trời!
... Lại bị nghe được cái gì?
Kinh Trập là kẻ xui xẻo gánh chịu hậu quả, lại còn vò đầu bứt tai hơn ai hết, nghĩ mãi không ra.
Cậu ở đây bực bội vò tóc mình, hệ thống lại tỏ ra bình tĩnh hơn Kinh Trập nhiều.
[Tuy hệ thống không thể ảnh hưởng hoàn toàn đến Cảnh Nguyên Đế, nhưng hắn cũng sẽ không nảy sinh nghi ngờ nhanh như vậy đâu.]
Kinh Trập u ám nói: "Vậy ngươi quá không hiểu hắn rồi."
Cậu dám cam đoan, thật ra Hách Liên Dung đã sớm phát hiện ra điều bất thường.
Ngẫm đi ngẫm lại, Kinh Trập vốn là một kẻ chẳng có nửa điểm liên quan gì đến cổ trùng, thế mà lại vô cớ thu hút nhiều trùng triều đến vậy; nào là những lần xây tổ kỳ lạ; nào là những d*c v*ng hút máu quái đản...
Khoan đã. Kinh Trập cau mày, bình tĩnh suy xét lại tất cả những cái buff trong quá khứ, cuối cùng không nhịn được mà oán thầm: "Mấy cái buff này của ngươi, đều đang tặng quà cho Hách Liên Dung đấy à?"
Sao cứ nghĩ tới nghĩ lui, người chịu thiệt đều là cậu, còn kẻ được lợi toàn là Hách Liên Dung thế nhỉ?
[Ký chủ đây là vu khống. Trong buff 'Ta là Vua', người thực sự hưởng lợi là ký chủ.]
Kinh Trập cười ha hả, cái loại hưởng lợi đó, cậu mới không thèm đâu nhé!
"Ôi."
Cậu thở dài thườn thượt.
Lăn qua, vò đầu; lộn lại, vẫn vò đầu.
Kinh Trập vốn có mái tóc đen mượt mà, sắp bị chính cậu vò thành cái tổ chim rồi. Cậu cứ túm lấy túm để, không kìm được vuốt dọc một cái, cảm giác trơn mượt trong tay khiến cậu ngẩn người.
Kinh Trập nắm lấy đuôi tóc nhìn kỹ vài lần, vậy mà chẳng có chút chẻ ngọn nào.
Cậu lại lẳng lặng xòe bàn tay ra nhìn vào lòng bàn tay mình.
Những vết chai sạn vốn dĩ quen thuộc đã dần tan biến —— ồ, vẫn còn sót lại một chút, ngay trên đầu ngón tay, đó là do luyện chữ để lại.
Cậu nhớ lại mỗi ngày trước khi đi ngủ, Hách Liên Dung đều không biết chán mà bôi dầu dưỡng rồi chải tóc cho cậu. Dạo này trời trở lạnh, Kinh Trập luôn vô thức chui tọt vào lòng hắn, ngay cả đôi chân có chút lạnh cũng được người đàn ông ủ ấm.
Chuyện này thật lạ, trước kia toàn là Kinh Trập ủ ấm cho Hách Liên Dung.
Bây giờ ngược lại đảo lộn cả rồi.
Hách Liên Dung dạo gần đây còn hình thành một thói quen kỳ quái, trước khi ngủ luôn nhìn chằm chằm vào cậu rất lâu.
Cho dù Kinh Trập đã nhắm mắt, nhưng trong màn đêm đen kịt nơi giường chiếu, ánh mắt quỷ dị đến mức cố chấp ấy vẫn khiến người ta có cảm giác.
"Kinh Trập, sách của em sắp rơi rồi."
Những mùi máu tanh và sự lạnh lẽo đều bị bỏ lại bên ngoài Càn Minh Cung. Cảnh Nguyên Đế vừa trở về không cần tìm kiếm kỹ, đã nhìn thấy bóng dáng Kinh Trập bên cạnh chiếc sập êm gần cửa sổ.
Chỉ thấy cậu bó gối ngồi bên mép sập, quyển sách cầm trong tay cứ lỏng lẻo chực rơi.
Hiển nhiên là tâm trí căn bản không đặt vào đó.
Kinh Trập ngẩn người, hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn vật trong tay mình, lúc này mới dùng sức nắm chặt, rồi đặt sang một bên.
"Huynh về lúc nào thế?"
"Vừa về."
Nghe câu này, Kinh Trập bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Hách Liên Dung liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt đạm mạc dường như có chút nghi hoặc.
Kinh Trập bèn nói: "Câu nói này nghe thật đời thường."
Tự nhiên đến mức khó tin.
Hách Liên Dung dường như không nhận ra điểm thú vị trong đó, nhưng cũng mặc kệ Kinh Trập. Hắn chậm rãi bước tới, ngón tay khẽ lướt qua gò má Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Em có tâm sự."
Kinh Trập: "Ta viết mấy chữ này lên mặt rồi sao?"
Hách Liên Dung: "Em ngủ không ngon."
Kinh Trập hơi sững lại, mấy ngày nay cậu gần như ngủ một mạch đến sáng bạch, sao có thể coi là ngủ không ngon?
"Khi em có tâm sự, em mới hay nằm mơ."
Kinh Trập hoài nghi nhìn chằm chằm Hách Liên Dung.
Câu nói có vẻ lạnh lùng bình tĩnh này lại tiết lộ hai thông tin.
"Sao huynh biết được ban đêm ta hay mơ mộng?" Kinh Trập nhướng mày, "Có phải huynh... cứ nửa đêm là nhìn chằm chằm ta không?"
Hách Liên Dung thản nhiên gật đầu, cái bộ dạng ung dung tự tại đó, cứ như thể không hề cảm thấy hành vi này quái đản chút nào.
Kinh Trập nhẫn nhịn nói: "Bản thân huynh không ngủ à?"
Hách Liên Dung: "Không cần nhiều đến thế."
Hắn chỉ cần hai canh giờ là đủ để khôi phục rất nhiều tinh lực.
Thời gian còn thừa lại nếu dùng để ngủ thì e là quá lãng phí, cho nên Hách Liên Dung đều dùng để ngắm Kinh Trập.
Kinh Trập trợn mắt há mồm.
"Ta đã bảo mà, dạo này ta cứ ngủ là lại cảm thấy có người đang nhìn mình, ta đã bảo đó không phải là ảo giác..." Cậu lí nhí lẩm bẩm, "Chuyện này quá kỳ cục rồi."
... Sở dĩ Kinh Trập có thể nhận ra là vì dạo này cậu hay nằm mơ, cho nên thi thoảng mới cảm thấy trong lúc ngủ có người nhìn mình... Vậy vào những lúc cậu không biết, hành vi này của Hách Liên Dung rốt cuộc đã kéo dài bao lâu rồi?
"Em ngủ lúc nào cũng quá an ổn." Hách Liên Dung liếc cậu một cái, lạnh lùng nói, "Cũng chẳng có chút cảnh giác nào."
Kinh Trập: "Hai chúng ta ngủ cùng một chỗ, cần gì cảnh giác?"
Hách Liên Dung thích nhìn thì cứ nhìn thôi, dù sao cũng không thể ăn thịt cậu thật được.
Dáng vẻ không sợ trời không sợ đất đó của Kinh Trập ngược lại khiến Hách Liên Dung rục rịch. Hắn nhéo chóp mũi Kinh Trập, trầm giọng nói: "Cho nên, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Kinh Trập ư a một tiếng, phát hiện lảng sang chuyện khác mà Hách Liên Dung vẫn không quên, lúc này mới khô khốc nói: "Ta chỉ cảm thấy, huynh có đôi khi, cũng khá là... bao dung."
Hách Liên Dung nhướng mày.
Ninh Hoành Nho đang đứng canh bên cạnh, tìm thời cơ lui xuống cũng nhướng mày theo.
Gã ta có nghe nhầm không?
Ai bao dung cơ?
Cái chủ ngữ này có phải nói sai đối tượng rồi không?
Kinh Trập ấp úng nói: "Không phải huynh nói, huynh vẫn luôn... nhìn chằm chằm sao, vậy thì có một số việc, thực ra huynh cũng đã sớm biết..." Cậu không thể nói quá rõ ràng, bởi vì một số giới hạn vẫn còn đó, "Cho nên, huynh sẽ không cảm thấy ta rất..."
Lời cậu còn chưa nói hết, đã nghe thấy Hách Liên Dung trầm giọng quát.
"Cút hết ra ngoài."
Giọng nói mang theo hàn ý âm lãnh, khiến người ta rùng mình một cái, lập tức cút thẳng ra ngoài.
Trong chốc lát, trong cung chỉ còn lại hai người Kinh Trập và Hách Liên Dung.
Kinh Trập có thể cảm nhận được Hách Liên Dung đang nhìn mình, đó là một loại cảm giác gần như... sự bất lực kiểu "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép"? Kỳ lạ, sao cậu lại đọc được cảm giác này từ ánh mắt của Hách Liên Dung nhỉ?
"Nói với ta những lời này, em không sợ ta coi em là kẻ yêu ngôn hoặc chúng rồi lôi ra ngoài chém đầu à?"
Khi người đàn ông nói lời này, biểu cảm có chút lạnh lùng, nhưng ngón tay hắn v**t v* gò má Kinh Trập lại ấm áp. Hắn chậm rãi ma sát làn da mịn màng ấy, nhưng ánh mắt lại bất giác trở nên u ám lạnh lẽo.
"Hay là Kinh Trập thực sự là con cún con nào biến thành, có mọc đuôi không, cho ta xem thử nào?"
Kinh Trập: "..."
Vốn dĩ cậu có cả bụng lời muốn nói, giờ nghe Hách Liên Dung nói vậy lại chẳng thốt nên lời nào.
Cậu thậm chí còn muốn vò mặt người đàn ông này, hoặc chọc vào mũi hắn, xem xem đây là lời lẽ hoang đường gì.
"Tại sao cứ nhất định phải là cún con? Chẳng lẽ không thể là thứ khác sao?" Kinh Trập oán giận, "Cũng không thể vì trong nhà nuôi một con chó, mà coi ta là cún thật được."
"Em không giống sao?"
Hách Liên Dung lạnh giọng nói.
Ví như hiện tại, khi Kinh Trập dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, thì có gì khác biệt?
Kinh Trập cả giận: "Huynh mắng ta."
Giận được một nửa, Kinh Trập lại hết giận, ngẫm nghĩ thấy Cục Bông Trắng cũng khá dễ thương.
"Nhưng ta không phải chó yêu."
Kinh Trập sờ sờ xương sống của mình.
"Cũng không có đuôi cho huynh sờ đâu."
Hách Liên Dung nhìn động tác Kinh Trập sờ lưng mình, ánh mắt thâm trầm hơn vài phần. Nếu thực sự là một con chó yêu nhỏ, thì cũng không phải là không được.
"Huynh cứ nhìn ta mãi." Sau một thoáng ngừng lại ngắn ngủi, Kinh Trập đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Ánh mắt cậu không chút do dự, ngay cả lời nói ra cũng rất kiên định, "Đôi khi ta cũng không biết rốt cuộc huynh đã biết được bao nhiêu, hay là, thực ra ngay từ đầu huynh đã biết tỏng mọi chuyện."
Giọng cậu khe khẽ, lại mang theo chút ý cười.
"Dù cho không nói gì cả, chẳng lẽ có thể coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra?"
Thật kỳ lạ, thứ bọn họ đang nói tới là chuyện quỷ thần khó lường, là sự quái đản mà nếu lỡ lộ ra ngoài sẽ bị coi là tà ma ngoại đạo, là sự thần bí căn bản không thể nói thành lời. Thế nhưng, thế nhưng, giọng nói của Kinh Trập vẫn bình thản đến thế, như thể đó chẳng phải chuyện gì chết người.
Cậu nhìn vào mắt Hách Liên Dung, vẫn trong veo, xinh đẹp vô cùng.
Những chuyện đó.
Ánh mắt Hách Liên Dung trầm xuống. Hắn vẫn còn nhớ những âm thanh ngày hôm đó, khe khẽ, mang theo sự run rẩy và vui vẻ, nhưng lại liên miên không dứt, có chút ồn ào, từng câu từng câu nối tiếp nhau vang lên nỉ non.
Thích.
Rất nhiều rất nhiều sự yêu thích thuộc về Kinh Trập.
Kinh Trập của ngày hôm đó căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn, dường như cậu biết nguồn gốc của những âm thanh này là vì sao.
Cậu mang theo cái dáng vẻ xui xẻo của con mèo nhỏ vừa làm sai chuyện gì, mắt lại ươn ướt, mang theo chút tủi thân, như thể bị ai bắt nạt, cứ lén lút nhìn hắn những lúc tưởng rằng Hách Liên Dung không phát hiện.
Thế nhưng chỉ cần Kinh Trập nhìn thấy hắn.
Những âm thanh vụn vặt đó sẽ từng câu từng câu nối đuôi nhau tuôn trào ra.
Những âm thanh ấy tựa như hoa, sinh sôi từ tình yêu nồng nàn, nở rộ ra những nh** h** rực rỡ. Những đóa hoa kiều diễm mềm mại, tinh tế ấy vây quanh Hách Liên Dung, cho dù đã mọc đầy, nhưng vẫn đóa này nối tiếp đóa kia đua nhau nở rộ thành chùm, lớp lớp không ngừng, vui sướng cắm rễ sâu vào lòng người.
Tuy rằng hiện tượng quái dị đó chỉ tồn tại một ngày, nhưng chỉ một ngày thôi cũng đã đủ. Cơn sóng thần dâng lên không phải vì chuyện thần thánh ma quỷ, mà là vì tình cảm tràn đầy, cuộn trào mãnh liệt của Kinh Trập.
Người này xưa nay không thích nói những lời đó.
Tuy luôn bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng lại khó lòng thốt ra tình yêu nóng bỏng.
"Em là người cũng được, là yêu quái cũng thế, là thần tiên hay quỷ... đều không quan trọng."
Trong mắt người đàn ông có tia sáng kỳ dị.
Chỉ cần Kinh Trập còn ở đây, quan tâm nó là thứ gì, điều đó căn bản chẳng có gì quan trọng.
Nhưng nếu cậu muốn đi, cho dù là thần linh, Hách Liên Dung cũng sẽ nghiền nát tượng thần của cậu, xé nát sự phản kháng của cậu, dùng mọi thủ đoạn để giữ cậu lại.
Tình yêu điên cuồng cuộn trào trong huyết mạch, d*c v*ng cuồng bạo vốn đang ngủ đông lại nương theo lời nói mà phát điên. Khi d*c v*ng tham lam không chút kiêng dè ấy tuôn trào, trên khuôn mặt lạnh lùng chết chóc của Hách Liên Dung hiện lên dục niệm trắng trợn không cách nào che giấu.
... Dẫu là thần, báng bổ thì đã làm sao?
Kinh Trập im lặng nhìn dáng vẻ hung ác của Hách Liên Dung, cứ cảm thấy người đàn ông này giống như một con quái vật hung thần ác sát, đang liều mạng nhét cậu vào dưới bụng mình, hận không thể đè chặt Kinh Trập ở dưới, bụng áp sát bụng, sự khăng khít đến mức chỉ cần động đậy một chút cũng có thể cảm nhận được nhau...
Đó là một loại tham lam gần như vĩnh viễn không thể thỏa mãn.
"Rõ ràng là ta đang lo lắng, sao đột nhiên lại biến thành huynh lo nghĩ mấy cái này?" Kinh Trập bực bội nói, "Ta còn chẳng sợ huynh biết chuyện xong sẽ chém ta bừa bãi, huynh lại đi lo ta chạy mất làm gì?"
Cậu vừa cằn nhằn oán trách, vừa ôm lấy Hách Liên Dung. Sức cậu không tính là nhỏ, ôm chặt cứng, như muốn vùi cả người mình vào cơ thể người đàn ông, gắn kết hai người lại với nhau.
Trong lúc cọ xát, tay áo Kinh Trập nhăn lại, lộ ra vài vết tích trên cổ tay, Kinh Trập bĩu môi, "Hách Liên Dung, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Sự tham lam của Hách Liên Dung vĩnh viễn không thể thỏa mãn, mà trong lời nói và hành động của hắn cũng luôn mang theo sự cướp đoạt quá đà.
Như ác dục hùng hổ dọa người ban nãy, cũng chẳng qua là một loại ám thị vặn vẹo nào đó.
... Cho dù đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, nhưng sự dạy dỗ quá mức quỷ dị dần dần sẽ khiến Kinh Trập quen với những sở thích có phần vặn vẹo đó.
Ngay cả khi những sợi dây thừng đã được cởi bỏ, trên người Kinh Trập vẫn còn lưu lại những di chứng ấy, nếu không có sự trói buộc, cậu ngược lại sẽ cảm thấy không tự nhiên một cách kỳ lạ.
Cũng phải đến hai ngày nay, cảm giác kỳ quái đó mới dần tan đi.
Kinh Trập đương nhiên có thể cảm nhận được những d*c v*ng vặn vẹo cố chấp đang rục rịch của người đàn ông, chỉ là chốn riêng tư có thể thỏa mãn một chút, nhưng nếu quá phận, sự đòi hỏi tham lam quá độ sẽ biến thành vực thẳm không đáy.
Đa nghi, kỵ hiềm, sự truy đuổi không biết chán, gần như là bản năng của Hách Liên Dung.
Chỉ là đối với Kinh Trập, không có những trói buộc này, cậu vẫn sẽ ở lại bên cạnh Hách Liên Dung.
Bất kể người này là Đế vương, hay là kẻ ăn mày.
"Ta vĩnh viễn sẽ không rời xa huynh." Kinh Trập khẽ nói, "Bất luận là khi nào, ở đâu."
Cho nên...
Hách Liên Dung có thể, tin tưởng cậu thêm một chút nữa.
Hách Liên Dung nhìn Kinh Trập với ánh mắt thâm sâu, từ từ cúi đầu hôn lên môi cậu.
Những ác niệm cuộn trào còn sót lại ban nãy dường như cũng co mình lại, thu lại trong cái ôm ấm áp này.
Rắc ——
Rắc —— Rắc —— Rắc ——
Tiếng nứt vỡ kỳ lạ, vặn vẹo vang lên liên tiếp, dường như từng tiếng từng tiếng sụp đổ vỡ vụn. Cảm giác khác thường đó vang lên ngay bên tai Kinh Trập, nhưng đồng thời dường như cũng ảnh hưởng đến Hách Liên Dung, ngay cả hắn cũng có thể nghe thấy những âm thanh vặn vẹo quỷ quyệt đó.
Kinh Trập cau mày, theo bản năng bịt tai Hách Liên Dung lại.
Người đàn ông nhướng mày nhìn cậu, Kinh Trập nhe hàm răng trắng bóng, làm bộ muốn cắn hắn.
Chúc mừng ngài, đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ.]
Giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên, âm thanh điện tử lạnh băng quái dị không chút dao động, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Kinh Trập cảm thấy trong đó dường như có chút hơi ấm.
[Qua sự phán đoán của hệ thống, ngài đã ngăn chặn kết cục diệt vong của Cảnh Nguyên Đế, ngăn chặn con đường sơn hà tan vỡ, dân chúng lầm than. Trong cùng thời đại không ai có thể vượt qua Cảnh Nguyên Đế, chỉ cần ngài còn ở đây, sẽ không đi vào vết xe đổ nữa, như vậy, cũng không cần sự tồn tại của hệ thống nữa.]
[Ban đầu hệ thống đã liên kết nhầm với ngài, khiến ngài phải chịu đựng những rắc rối trong suốt thời gian qua. Hệ thống tuy không thể bồi thường, nhưng chút năng lượng còn dư lại này xin ký chủ hãy nhận lấy.]
Giọng nói của hệ thống trở nên vỡ vụn, dường như không gian bị bóp méo ngăn cách, trở nên xa xăm.
[Chúc mừng ngài có thể thoát khỏi hệ thống, tạm biệt.]
Cùng với câu nói cuối cùng kia, Kinh Trập có cảm giác như trút được gánh nặng, dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng rút khỏi cơ thể cậu, sau đó một dòng nước ấm kỳ lạ bất ngờ tràn vào.
Dòng nước ấm ấy vừa nhanh vừa mạnh, xông vào khiến người ta gần như không thể giữ vững cơ thể, Kinh Trập theo bản năng ôm chặt lấy người đàn ông hơn, hai người dính sát vào nhau, dòng nhiệt lưu ấy dường như cũng xuyên qua cơ thể hai người mà hòa quyện vào nhau.
Sau đó, Kinh Trập chớp chớp mắt.
Cậu biết vừa rồi người đàn ông chắc chắn cũng nghe thấy những âm thanh đó, bởi vì lúc hệ thống nói chuyện, cậu cảm nhận rõ ràng sự hứng thú lướt qua trong mắt Hách Liên Dung.
Nhưng mà, nhưng mà!
Sao hắn có thể bình tĩnh đến thế, thậm chí bây giờ mặt vẫn không chút biểu cảm?
Trước kia lần đầu tiên Kinh Trập gặp hệ thống, cậu còn tưởng nó là yêu quái, mãi mới dám tin tưởng đấy!
Hách Liên Dung bế bổng cậu lên, khẽ cọ vào má cậu, giọng nói chẳng hiểu sao khiến người ta rợn tóc gáy.
"Trước kia em cứ ấp úng không nói rõ ràng, là vì sự tồn tại của thứ đó khiến em không thể nói ra lời?" Đây vốn dĩ phải là câu hỏi, nhưng thốt ra từ miệng Hách Liên Dung lại giống như một đáp án chắc chắn.
"Vậy," hắn nhẹ nhàng nói, "Bây giờ thì sao?"
Kinh Trập khựng lại, chẳng hiểu sao, cậu có ảo giác rằng nếu mình khai hết những chuyện trước kia ra, có lẽ sẽ bị Hách Liên Dung ăn tươi nuốt sống... theo một mức độ khác. Nói sao nhỉ, Hách Liên Dung có đôi khi, thật sự là lòng dạ rất hẹp hòi.
Vô cùng, vô cùng hẹp hòi, cái tâm nhãn đó có khi còn nhỏ hơn cả mũi kim.
Nếu để hắn biết, Kinh Trập suýt chút nữa đã bị cái hệ thống này ép buộc đi phò tá Hách Liên Đoan...
Mạng ta xong rồi.
Sự chần chừ này, không phải từ chối, nhưng đã đủ để con quái vật đang chờ đợi kia bất mãn.
"Em không nói..." Hách Liên Dung nở nụ cười có chút âm u quái đản, "Vậy thì ta đành phải từng chút một, ép cho ra vậy."
Hách Liên Dung chẳng quan tâm Kinh Trập từng làm gì, càng không quan tâm đến những chuyện quỷ thần này.
Hắn biết, hắn nhận ra, hắn có cảm giác.
Điều Hách Liên Dung để ý, chẳng qua là trên người Kinh Trập vẫn còn có những điều hắn chưa biết.
Một tấc một phân, một chút một ly, cũng tuyệt đối không cho phép.
Hắn giống như một con quái vật tham lam, chấp nhặt với bất kỳ mảnh vụn nào.
Đúng như lời Kinh Trập nói, ngay từ đầu, hì... đã có vô số đôi mắt đổ dồn lên người cậu.
Những ánh nhìn chi chít ấy, giống như tơ nhện vặn vẹo, quấn lấy người ta tầng tầng lớp lớp, cảm giác ngạt thở gần như không thể vùng vẫy thoát ra được, đó là hành vi quái đản, hoang đường và vô sỉ.
Cũng giống như việc Kinh Trập đối với những cái nhìn chằm chằm cố chấp ấy...
Cậu cũng biết, cậu cũng nhận ra, và cậu cũng có cảm giác.
________
Lời tác giả:
(Cuối cùng thì ai đang phát điên thế nhỉ ~)