Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 112

Đợi đến khi tuyết mùa đông rơi xuống, năm đầy biến động bất an này dường như cuối cùng cũng trôi qua. Kinh thành sau khi giải tỏa lệnh cấm đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt vốn có.

Khách đ**m Minh Quang cũng mở cửa trở lại.

Ông chủ vẫn là ông chủ cũ, tiểu nhị vẫn là tiểu nhị xưa. Dù nơi này từng bị niêm phong kiểm tra, nhưng ông chủ rốt cuộc vẫn có bản lĩnh hơn người, sau một lần gặp sự cố mà vẫn có thể quay lại. Điều này đối với những người trong giang hồ khác gần như là chuyện không thể nào.

Tuy nói những người này không thích tiếp xúc với quan phủ, nhưng trong kinh thành này, ngoại trừ khách đ**m Minh Quang ra cũng hiếm có nơi nào tụ tập được như thế. Những vị khách giang hồ kia quan sát hồi lâu, thấy khách đ**m vẫn làm ăn phát đạt hồng hỏa, mới dần dần quay trở lại.

Hôm nay, có một người đội gió tuyết bước vào khách đ**m. Ông phủi vụn tuyết trên vai, nhìn tiểu nhị đang đi tới đón: “Xin hỏi còn hoa mai không?”

Không ít người đang ngồi trong đại sảnh nhìn sang, phát hiện trên người kẻ kia mang theo sát khí ẩn giấu, bèn quay mặt đi, tự mình trò chuyện tiếp.

Tiểu nhị cười đáp: “Đương nhiên là còn, mời ngài đi lối này.”

Gã dẫn khách lên căn phòng trong cùng ở tầng ba, không đẩy cửa mà chỉ cúi người nói: “Người đang ở bên trong.”

Vị khách gật đầu, tiểu nhị liền lui xuống lầu.

Ông đứng ngoài cửa giây lát, giơ tay đẩy cửa ra. Trong phòng, Trương Thế Kiệt đang đứng, vừa nghe thấy tiếng động liền phắt người quay lại.

“Thật sự là huynh.”

Trương Thế Kiệt nhìn thấy người tới, trên mặt lộ rõ vẻ vừa mừng vừa sợ, bước nhanh vài bước tới nắm lấy cánh tay ông: “Mau vào đây.”

Sầm Huyền Nhân mỉm cười bước vào phòng.

Ông và Trương Thế Kiệt, nhắc tới cũng đã nhiều năm không gặp.

Tiêu cục Trương gia mấy tháng trước dính líu đến chút rắc rối, sau khi được thả ra, tiêu cục lập tức nhận một chuyến áp tiêu rời khỏi Đồng Châu. Sau này nhận được tin Sầm Huyền Nhân còn sống, Trương Thế Kiệt liền tức tốc quay về, ngặt nỗi ông ta vừa đến Đồng Châu thì kinh thành xảy ra chuyện.

Cơn ác mộng nhiều năm trước, gần như quay trở lại.

Kinh thành phong tỏa, một chút tin tức cũng không lọt ra ngoài, dù Trương Thế Kiệt muốn nghe ngóng cũng không tìm được cửa. Về sau, nhờ Sầm Huyền Nhân tìm cách chuyển tin ra, lúc này Trương Thế Kiệt mới an lòng.

Sau đó kinh thành giải tỏa, quan gia lại triệt để điều tra án Thọ Vương.

Trương Thế Kiệt và khách đ**m Minh Quang vốn có dính dáng trong đó, để tránh phiền phức, mãi đến khi vào đông, mọi chuyện đã ngã ngũ, Trương Thế Kiệt mới tìm cơ hội vào kinh.

“Nhiều năm không gặp, vậy mà huynh chẳng thay đổi chút nào so với trước kia.” Trương Thế Kiệt bùi ngùi nói, “Ta thì già rồi.”

Sầm Huyền Nhân vuốt râu, bây giờ chút râu ria này đều là của chính ông nuôi, có điều chưa dài lắm, sờ vào còn hơi đâm tay.

“Ai mà chẳng già, đều như nhau cả thôi.” Ông nâng chén rượu, “Tuấn Lan đã kể với ta chuyện trước kia rồi, không nói nhiều nữa, tất cả đều trong rượu, sau này có việc gì cứ tới tìm ta.”

Sầm Huyền Nhân uống cạn trước.

Huynh đệ bọn họ mấy người, bao nhiêu năm qua đi, người còn lại vốn cũng chẳng còn mấy ai.

Đến tuổi này mà còn có thể trùng phùng, quả thực là hiếm có.

Trương Thế Kiệt cười ha hả: “Vậy thì vẫn nên đừng có chuyện gì thì hơn.” Nếu thật sự có chuyện tìm đến cửa, chẳng phải là lại xảy ra biến cố sao? Đến lúc đó phu nhân ông ta chắc vặt đứt tai ông ta mất.

Hai người vừa trò chuyện, vừa uống rượu, nhớ lại chuyện xưa, cũng kể về tình hình hiện tại.

Dường như bao nhiêu năm tháng xa cách, đều tan trong chén rượu này, không còn dấu vết.

Trương Thế Kiệt đối xử với rất nhiều chuyện đều rất tùy ý, chỉ cần biết người còn sống thì sẽ không quản quá nhiều xem người đó sống sót bằng cách nào, cái ông ta quan tâm là hiện tại. Thế nên, trong mắt ông ta, mặc kệ Sầm gia có bao nhiêu lời đồn đại, chỉ cần mọi người đều sống tốt, thì chẳng có gì quan trọng nữa.

Ông ta chạm cốc với Sầm Huyền Nhân.

“Đều ở trong rượu.”

Ông ta học theo lời Sầm Huyền Nhân, cười vang sảng khoái.

Đến tối, hai người đã uống khá nhiều, gần như say bí tỉ. Trương Thế Kiệt ôm lấy Sầm Huyền Nhân khóc lóc thảm thiết, nói đi nói lại đều là mình có lỗi với ông.

Sầm Huyền Nhân thở dài, tuy cũng chếnh choáng say nhưng vẫn mò mẫm, đấm một quyền đánh ngất Trương Thế Kiệt.

Cái tên này vẫn tính nết ấy, cứ uống say là lại dở chứng như vậy.

Sầm Huyền Nhân dìu Trương Thế Kiệt bò dậy, quẳng ông ta lên giường nghỉ ngơi, lại vịn cầu thang đi xuống, gọi tiểu nhị lên dọn dẹp phòng, thuận tiện còn muốn trả tiền.

Đã muộn thế này, khách đ**m Minh Quang cũng chẳng còn khách khứa, chỉ có tiểu nhị đang lau quầy, nghe vậy cười nói: “Khách quan, tiêu đầu đã trả tiền rồi, ngài không cần trả nữa. Ngài say thế này, hay là cũng nghỉ lại đây một chút, bên ngoài lạnh lắm.”

Sắp đến giờ giới nghiêm, nếu thật sự để người ta đi ra ngoài như thế này, lỡ không cẩn thận say ngã ra đất, trời lạnh thế này thì sáng hôm sau người cũng chẳng còn.

“Đa tạ, không cần đâu.” Sầm Huyền Nhân nói, “Có người tới đón ta.”

Ông chậm chạp cất túi tiền về, cất bước đi ra ngoài. Tiểu nhị nhìn theo, thấy Sầm Huyền Nhân vẫn đi đường thẳng được nên cũng không để ý nữa.

Ra đến bên ngoài, quả nhiên có một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn.

Sầm Huyền Nhân ợ một cái rõ to, khó khăn trèo lên xe.

Kinh Trập đợi ở bên trong ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, bất lực vén rèm xe lên, kéo cha mình vào trong.

“Phụ thân, người uống nhiều thế này mới về, e là mai không dậy nổi đâu.”

Sầm Huyền Nhân chậm chạp trở mình, đưa lưng về phía Kinh Trập.

Kinh Trập chọc chọc, lại chọc chọc.

“Phiền chết đi được.”

Sầm Huyền Nhân buông một câu.

“Uống canh giải rượu đi.” Kinh Trập nói, “Không uống con đẩy người xuống đấy.”

Sầm Huyền Nhân nghe vậy liền ngồi dậy, ai oán nhìn thằng con trai ngoan của mình.

“Có ai đối xử với phụ thân mình như thế không hả?”

“Không có thì giờ cũng có thể sinh ra rồi.” Kinh Trập đảo mắt, “Phụ thân, người không biết mình uống bao nhiêu cân rượu sao?”

Cả người từ trên xuống dưới toàn mùi rượu.

Sầm Huyền Nhân uống canh giải rượu, thở dài: “Không chuốc cho nó say thì giờ ta vẫn chưa ra được đâu.” Trương Thế Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ là hễ uống rượu vào là nói nhiều, tám chuyện từ chiều đến tận nửa đêm, Sầm Huyền Nhân ngồi đến đau cả mông.

“Trương bá bá và phụ thân nhiều năm không gặp, chắc hẳn trong lòng nhớ mong lắm.”

Kinh Trập cũng thở dài theo.

Hôm nay cậu xuất cung về nhà, lúc đến nơi thì Sầm Huyền Nhân đã không ở đó, nói là có hẹn với Trương Thế Kiệt. Chỉ không ngờ lại uống đến tận bây giờ, Kinh Trập lo lắng nên mới đặc biệt tới đón.

Cậu vắt khăn tay, lau mặt cho Sầm Huyền Nhân.

Sầm Huyền Nhân dựa vào vách xe, mượn hơi men quan sát Kinh Trập, khẽ hỏi: “Sao hôm nay lại xuất cung?”

Kinh Trập: “Nhiều ngày không gặp người nhà, nhớ quá.”

Sầm Huyền Nhân: “Bệ hạ chịu thả người?”

“Cha à, người đừng có lúc nào cũng coi hắn là cai ngục, hoàng cung cũng không phải nhà tù, con muốn ra, tự nhiên là ra được.” Kinh Trập bất đắc dĩ nói.

Sầm Huyền Nhân khẽ hừ một tiếng: “Lần trước muốn gặp con mà có được đâu.”

Kinh Trập: “Lúc đó Thọ Vương vừa làm loạn, hắn hơi nhạy cảm…”

Hai cha con vừa nói chuyện vừa lầm bầm, chẳng mấy chốc đã về tới Sầm phủ.

Kinh Trập dìu Sầm Huyền Nhân vào, đưa ông đến thư phòng, dặn dò người hầu hạ ông nghỉ ngơi cẩn thận rồi mới đi về phòng chính, kể lại chuyện này cho Liễu Tuấn Lan biết.

Sầm Huyền Nhân thỉnh thoảng say rượu trở về đều ngủ một mình ở thư phòng, tránh để hơi rượu hun đến Liễu Tuấn Lan.

Liễu Tuấn Lan nghe xong, cười bất lực, đứng dậy: “Mẹ đi xem ông ấy thế nào. Kinh Trập, con cũng về nghỉ ngơi đi.”

Hai người nói vài câu, Kinh Trập mới lui ra, trở về phòng mình.

Trong Sầm phủ này tự nhiên vẫn giữ chỗ ở của Kinh Trập.

Phòng ốc bài trí không chỗ nào không theo ý thích trước kia của Kinh Trập, thỉnh thoảng về ở vài ngày còn có thể thấy Cục Bông Trắng lén lút chạy tới chơi.

Cậu ngồi bên cửa sổ đọc sách một lúc thì thấy dưới bệ cửa sổ từ từ ló lên một cái đầu nhỏ, Sầm Lương đang cười hì hì nhìn cậu.

“Kinh Trập ca ca!”

Kinh Trập: “Nếu không thắp đèn thì chắc bị muội dọa chết rồi.”

Sầm Lương cười, nói với cậu.

“Mẹ có nói với huynh chưa?”

Kinh Trập ngạc nhiên: “Nói chuyện gì?”

Sầm Lương: “Về chuyện người ở quê cũ đến ấy.”

Kinh Trập nhướng mày: “Chuyện này, ta đúng là chưa biết.”

Sầm Huyền Nhân và Liễu Tuấn Lan đều là người Tương Phàn, ở quê nhà Tương Phàn cũng có nhà cửa, nhưng đã nhiều năm không về. Cũng không biết giờ ra sao, thế mà lại có tộc nhân tìm tới cửa.

Kinh Trập cau mày: “Là tin tức ở kinh thành cuối cùng cũng truyền về đó rồi?”

“Chuyện đã mấy tháng nay, dù có bế tắc đến đâu thì cái gì nên biết cũng đã biết rồi.” Sầm Lương nói, “Có điều, muội thấy cha và mẹ dường như không thích đám tộc nhân kia lắm.”

“Người đâu, đang ở đâu?”

“Đang ở bên ngoài khách đ**m, cha bỏ tiền, không cho người ở lại trong phủ.”

“Có nói là chuyện gì không?”

“Không nói, chỉ bảo cha khi nào rảnh thì về quê tế tổ gì đó.”

Kinh Trập hiểu ra đại khái, chỉ nói: “Cha mẹ trước đây và bên quê nhà xích mích không vui, cũng đã nhiều năm không về. Cứ coi như họ hàng xa mà xử lý, chuyện khác nhất khái đừng để ý.”

Sầm Lương cười nói: “Muội nghe Kinh Trập ca ca hết. Nhưng mà, còn một chuyện nữa.”

Cô bé nhìn ngang liếc dọc, trông cứ như đang làm trộm.

“Muội loáng thoáng nghe nói, bọn họ muốn đưa cô nương trong tộc vào kinh, nói là muốn làm vợ lẽ cho Kinh Trập ca ca đấy!”

Kinh Trập nhíu mày: “Ý tưởng hoang đường gì thế này?”

“Nói là trong tộc, đương nhiên là đã ra khỏi năm đời rồi.” Sầm Lương nhún vai, “Muội đoán, chắc chắn bọn họ nghe được mấy lời đồn đại linh tinh.”

Đây là tính kế muốn trèo cao.

Kinh Trập khựng lại, có chút trầm mặc.

Sầm Lương vội vàng nói: “Kinh Trập ca ca, muội không nói nữa, huynh đừng không vui.”

Kinh Trập lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Chuyện này có gì mà không vui.”

Vào đông, đủ loại tin tức truyền về kinh thành.

Sau khi phản loạn ở Nam Phong Thành và đất phong của Thọ Vương được bình định, từ chủ phạm đến tòng phạm, tội trạng của tất cả mọi người đều đã được định đoạt. Vụ án này nhanh chóng ngã ngũ, thậm chí không kéo dài như vụ Thụy Vương.

Chỉ có điều sự việc kết thúc không có nghĩa là lời đồn đại chấm dứt.

Trong lúc kinh thành cực kỳ hỗn loạn, thân là cận thần của bệ hạ, Mao Tử Thế không xuất hiện ở đường Chu Tước hay Triều Thiên Môn, ngược lại lại xuất hiện ở ngõ Cam Liễu, điều này chắc chắn khiến nhiều người để mắt tới.

Tuy trong thời khắc quan trọng đó, không ai nói gì.

Nhưng đợi sóng gió qua đi liền có người bắt đầu lật lại nợ cũ, đặc biệt là những kẻ vốn đã không ưa Mao Tử Thế, càng có không ít sớ đàn hặc.

Nhưng những thứ này đều bị Cảnh Nguyên Đế dìm xuống, căn bản không thèm để ý.

Nhiều lần như vậy, Kinh Trập cũng biết chuyện.

Cậu đối với Mao Tử Thế có vài phần áy náy. Chỉ không ngờ, Hách Liên Dung dường như nhìn ra suy nghĩ của Kinh Trập, xoa đầu cậu lạnh lùng nói: “Hắn tống được không ít bạc trắng, đồng cảm với hắn làm gì?”

Mao Tử Thế quả thực không để tâm chuyện này, lúc gặp Kinh Trập còn mừng ra mặt, bảo Kinh Trập lần sau có chuyện nhớ tìm hắn.

Dù sao Cảnh Nguyên Đế ra tay quả thực rất hào phóng.

Kinh Trập: “…”

Dưới thủ đoạn rầm rộ của Cảnh Nguyên Đế, các vị phiên vương đều rất ngoan ngoãn. Chưa đến mùa đông, thậm chí có người còn chủ động đưa con tin tới. Cảnh Nguyên Đế mới không thèm nuôi con hộ người khác, người còn chưa vào kinh thành đã bị đuổi về.

“Quả nhân không rảnh, cũng chẳng dư thừa hơi sức. Còn có lần sau, thứ gửi về chính là thi thể.”

Lời này vừa thốt ra, bất kể có tâm tư gì thì cũng đều tắt ngóm.

Kinh Trập lờ mờ nhìn ra vài chuyện khác, nhưng Hách Liên Dung không nhắc tới, cậu cũng lười nghĩ nhiều.

Chuyện Sầm Lương nói, mấy ngày tiếp theo Kinh Trập quả nhiên để ý thấy có người thường xuyên tới phủ, chưa chắc đã gặp được Sầm Huyền Nhân, thường là bị đuổi về.

Về sau, Liễu Tuấn Lan chủ động nhắc tới với hai người.

“Mấy tộc nhân này, nói là thân tộc, nhưng năm xưa lúc chạy loạn, đôi bên xích mích rất không vui vẻ, cũng coi như đã chia nhà rồi.” Liễu Tuấn Lan nói, “Sau này mẹ gả cho cha các con, ngoại trừ mỗi năm gửi chút tiền về thì không còn qua lại nữa.”

Nhà Sầm Huyền Nhân còn có tộc nhân, chứ nhà Liễu Tuấn Lan thì đúng là chẳng còn ai.

Tuy nói chuyện ra mặt giúp đỡ trong tộc cũng không phải chỉ mỗi Sầm gia làm, nhưng Sầm Huyền Nhân chẳng mấy mặn mà, cũng chẳng để ý đến cái danh tiếng này. Ân oán kết từ những năm trước, ông còn chịu gửi tiền về đã là đại lượng bao dung lắm rồi. Sau này nhà ông gặp chuyện, thân tộc đều tránh còn không kịp, đến bây giờ, ông chẳng còn mảy may lòng dạ nào muốn giúp đỡ.

Lần này nếu không phải đám người kia tìm tới cửa, Sầm Huyền Nhân cũng sắp quên mất chuyện ở quê nhà.

Liễu Tuấn Lan: “Hai con cũng không cần để ý, đó đều là chuyện quá khứ rồi. Cha mẹ cũng không định cho các con biết, qua hai ngày nữa đuổi người đi là xong.”

Liễu Tuấn Lan đã có thái độ như vậy, Kinh Trập và Sầm Lương tự nhiên sẽ không nhiều chuyện. Đến ngày Kinh Trập phải hồi cung, cậu vừa dậy đã nghe thấy bên ngoài ồn ào.

Kinh Trập gọi Thạch Lê tới, biết hắn tai thính: “Có người đến gây sự à?”

Thạch Lê: “Sầm đại nhân sai người đuổi đám thân tộc kia ra ngoài, bảo muốn áp giải thẳng ra ngoài cửa thành.”

Kinh Trập cau mày, cũng không biết sáng sớm tinh mơ rốt cuộc là diễn ra màn kịch nào mà chọc Sầm Huyền Nhân tức đến mức này. Cậu thay y phục đi ra, liền thấy Sầm Huyền Nhân dẫn người trở về.

Sắc mặt ông nhìn qua cũng không có vẻ gì là tức giận, thấy Kinh Trập còn vui vẻ nói chuyện với cậu.

“Giao thừa có về không?”

“Sẽ về ạ.” Kinh Trập nói, “Nhưng buổi tối cũng sẽ đi.”

Sầm Huyền Nhân nhìn Kinh Trập, thở dài.

Nhưng vẫn mang theo ý cười.

“Con vui là được.”

Con cháu tự có phúc của con cháu, những gì ông làm được tự nhiên sẽ làm, nhưng những gì Kinh Trập cố chấp theo đuổi, yêu thích, ông đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản.

Con đường đời này, chung quy vẫn phải dựa vào chính mình lựa chọn.

Đang nói, Sầm Huyền Nhân thấy Liễu Tuấn Lan từ phía sau đi tới, liền lướt qua Kinh Trập sải bước đi về phía bà, chốc lát đã quẳng đứa con trai này ra sau đầu.

“Tuấn Lan, bọn họ bắt nạt vi phu…”

Giọng nói dần xa, nghe mà nổi cả da gà.

Kinh Trập ngẩn người, rồi bật cười.

Cậu không bận tâm đám gọi là thân tộc kia rốt cuộc đã làm chuyện gì, ăn cơm cùng người nhà xong, quá trưa cậu trở về hoàng cung.

Giờ này, Hách Liên Dung thường đang ở Tụ Hiền Điện.

Kinh Trập viết một mảnh giấy, sai người đưa cho Hách Liên Dung, chắp tay đi dạo trong Càn Minh Cung một lát, cuối cùng ngồi xuống bàn của người đàn ông.

Cậu lôi bài văn mình chưa làm xong ra.

Đợi làm xong bài tập tiên sinh giao, Kinh Trập dọn dẹp mặt bàn, lúc này mới dựa vào chiếc ghế rộng thùng thình nhìn ra phía sau. Sau bộ bàn ghế này là những chiếc kệ lớn, bày đủ loại đồ vật tinh xảo, cũng có không ít sách.

Kinh Trập ngắm nghía vài lần, lơ đãng phát hiện ở vị trí hơi thấp trên giá sách có một cái rương đang mở hé.

Bề ngoài chiếc rương làm rất tinh xảo, nếu đẩy sâu vào trong chút nữa cũng chưa chắc đã gây chú ý cho Kinh Trập. Chỉ không biết vì sao lại lộ ra một góc như thế, quả thực là bày ra rõ ràng để dụ dỗ người ta.

Kinh Trập nhảy xuống ghế, bước vài bước tới gần, ngồi xổm xuống bên cạnh ngó nghiêng. Không cần mở ra, từ khe hở đó cũng có thể thấy được đồ vật chất đống bên trong.

Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là hai thỏi bạc.

… Hách Liên Dung mà còn cất giấu tiền ư?

Hắn thân là Hoàng đế, sao có thể thiếu tiền?

Kinh Trập bám vào cạnh rương, như một chú cún con tò mò ngó vào trong, chỉ thấy kỳ quái. Nhìn kỹ lại, kẹp ở trong góc chẳng phải là cái kết bình an xấu xí nhất mà Kinh Trập từng làm sao?

Đỏ đỏ đen đen, nhìn thế nào cũng chẳng thấy đẹp.

Kinh Trập nghẹn lời, lẽ nào trong cái rương này chất đống toàn đồ cậu tặng?

Vậy hai thỏi bạc này, là từ lúc nào…

A, Kinh Trập chớp chớp mắt.

Hóa ra là, tiền mua mạng của cậu… sao?

Kinh Trập lẩm bẩm: “Hắn từ sớm như vậy đã…”

“Đã làm sao?”

“Đã nhắm vào ta rồi?”

Kinh Trập đã quá quen với sự xuất quỷ nhập thần của Hách Liên Dung, thậm chí chẳng thèm quay đầu lại. Thấy chính chủ đến rồi, cậu ngược lại càng to gan hơn, đưa tay vớt hai thỏi bạc lạnh lẽo bên trong lên.

“Sao ngay cả cái này huynh cũng cất đi?”

“Hiếm có lắm bao nhiêu năm nay mới có người đầu tiên hối lộ ta trực tiếp như thế, sao có thể không giữ làm kỷ niệm?” Hách Liên Dung xách Kinh Trập lên, thấy cậu ôm hai thỏi bạc kia liền lắc lắc, “Sao, muốn đòi về à?”

Kinh Trập: “Hồi đó ta còn chưa kịp làm nóng đã đưa cho huynh rồi.”

Cậu lầm bầm, lại bỏ đồ vào chỗ cũ.

“Ta không tin, lẽ nào ta là người đầu tiên hối lộ huynh?”

“Bọn họ sẽ hối lộ người bên cạnh ta.” Hách Liên Dung lạnh nhạt nói, “Cưỡng ép nhét tiền vào tay ta như thế, em đúng là người đầu tiên.”

Kinh Trập bĩu môi, chỉ vào cái rương đang mở hé.

“Đồ như thế này huynh cũng không cất kỹ, đây là định thả dây dài câu cá lớn à?”

“Chẳng phải đã câu được con cá là Kinh Trập đây sao?”

Trong lúc đối đáp qua lại, Kinh Trập đã leo lên lưng Hách Liên Dung, nằm bò trên vai hắn nói: “Huynh cất hết đồ của ta rồi.”

“Có mấy cái không cất.”

“Tại sao?”

“Dùng rồi.”

Kinh Trập nhớ lại những món mình tặng, ngoài quần áo ra thì còn cái gì là có thể dùng được… Khoan đã, vừa rồi cậu đúng là cũng thấy vài mảnh vải… là dùng theo kiểu nào?

Kinh Trập rùng mình một cái, quyết định không nghĩ sâu xa nữa.

Hách Liên Dung cõng một con Kinh Trập đi qua đi lại, trước tiên là dọn dẹp cái rương kia, lại cõng Kinh Trập ra sau bình phong thay y phục. Lúc hắn cởi bỏ miện phục, Kinh Trập cứ lượn lờ bên cạnh hắn, người đàn ông bất chợt nói:

“Em rất thích ta mặc miện phục?”

Giọng nói lành lạnh, lại khiến Kinh Trập cứng đờ người, giống như con thú nhỏ đột nhiên bị tóm gáy, có chút ngượng ngùng nhìn sang.

“Quả thực rất đẹp.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Vẻ đẹp sắc sảo lộ rõ của Hách Liên Dung dưới bộ miện phục hoa quý trang trọng càng tôn lên vẻ uy nghiêm thâm trầm. Ánh mắt lạnh lùng từ dưới chuỗi ngọc trên mũ miện liếc tới sắc bén như muốn làm đau mắt người nhìn. Càng là sự lạnh lùng khó gần, không thể khinh nhờn như vậy, ngược lại càng khiến người ta nảy sinh h*m m**n chạm vào.

“… Hơn nữa, như vậy bọn họ cũng càng không dám nhìn huynh.”

Y phục càng khí thế, càng trang trọng, khoác lên người Hách Liên Dung thì cái khí thế sắc nhọn đó càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kinh Trập lí nhí lầm bầm, gần như không để ai nghe thấy.

Hách Liên Dung nhướng mày, dường như không ngờ Kinh Trập lại để ý chuyện này. Hắn bước lên một bước, bóp cằm Kinh Trập nâng lên, ngắm nghía trái phải.

“Đây là đang, ghen à?”

Kinh Trập lầm bầm: “Không phải ghen, chỉ là…”

— Hách Liên Dung đẹp thế này, nếu chỉ có một mình cậu được nhìn thì tốt biết bao.

Kinh Trập đôi khi cũng có những suy nghĩ vô cớ như vậy, chỉ là cậu luôn giấu rất kỹ.

Hách Liên Dung nghe Kinh Trập nói liền bật cười.

Nụ cười của hắn rất nhạt, đuôi lông mày hơi cong lên, đường nét cả người dường như đều trở nên nhu hòa.

“Không có ai, có gan lớn như em đâu.”

Kinh Trập ngửa đầu hôn lên cằm Hách Liên Dung, cười híp mắt nói: “Cho dù có, thì cũng cướp không nổi.”

Hách Liên Dung cởi bỏ lớp trói buộc cuối cùng, trút bỏ bộ miện phục này, chỉ mặc áo trong ôm lấy Kinh Trập, ghé sát vào tai cậu thấp giọng nói: “Vậy nếu như, có người tới cầu thân với Kinh Trập, thế thì phải làm sao?”

Kinh Trập: “Làm gì có?”

“Thế, vợ lẽ thì sao?”

“Vợ cả còn chưa có, đào đâu ra vợ lẽ.” Kinh Trập chớp mắt đầy vẻ ngây thơ, “Tình nhân thì có một vị, chỉ là hay ghen lắm. Ta ấy mà, sợ vợ.”

Cậu vừa nói, vừa không nhịn được mà cười trộm.

Hách Liên Dung cắn nhẹ vào vành tai Kinh Trập, nhấm nháp lớp thịt mềm mại nơi đó. Tiếng nước ướt át kỳ lạ khiến Kinh Trập run rẩy liên hồi, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào vào lòng hắn.

“Nếu Kinh Trập sợ vợ, vậy ta đành miễn cưỡng làm ‘hiền thê’ này vậy.”*

*Nguyên văn tác giả dùng từ “Cụ nội” (惧内). Trong đó “Cụ” là sợ, “Nội” là bên trong. Theo quan niệm xưa “Nam chủ ngoại, nữ chủ nội” (đàn ông lo việc ngoài, đàn bà lo việc nhà), người vợ thường được chồng gọi một cách khiêm tốn là “Nội tử” hay “Nội nhân”. Ở đây Kinh Trập chơi chữ, dùng từ “sợ nội” (sợ vợ) để trêu chọc, ví Hách Liên Dung là “vợ” mình. Hách Liên Dung cũng hùa theo, tự nhận mình là “nội tử”.

Hách Liên Dung bế bổng Kinh Trập lên.

Hai người ngã xuống giường, cũng chẳng làm gì khác, đôi khi chỉ nằm sấp như vậy thôi Kinh Trập cũng thấy vô cùng thoải mái. Cậu gối đầu lên thắt lưng Hách Liên Dung, dễ chịu híp mắt lại. Trong điện rất ấm áp, nằm một lúc cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Người thì mơ màng, nhưng tay vẫn s* s**ng vùng bụng dưới của Hách Liên Dung.

Sờ tới sờ lui, mãi vẫn không thấy chán.

Biết bao giờ cậu mới luyện được cơ bắp như Hách Liên Dung nhỉ, cánh tay cường tráng mạnh mẽ, nhấc bổng một Kinh Trập nhẹ tựa lông hồng, chẳng trách hắn cứ hay bế cậu đi khắp nơi.

“Kinh Trập, em có muốn thành thân không?”

Giọng nói nghe có vẻ lạnh lùng bình thản, chẳng khác gì những câu nói thường ngày, thậm chí lúc Kinh Trập mới nghe còn có chút lơ đễnh. Ai thành thân cơ?

Kinh Trập vốn đang nhắm mắt, bỗng mở bừng ra, ngửa đầu nhìn khuôn mặt Hách Liên Dung.

Thành thân gì cơ?

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Kinh Trập trở mình, nhìn thẳng vào hắn, “Chẳng lẽ huynh vẫn còn…”

Nghi ngờ cậu ư? Không, tuy Hách Liên Dung đúng là kẻ đa nghi hay ghen tuông, nhưng nếu đến giờ này mà vẫn còn nghi ngờ tâm ý của Kinh Trập, thì cậu sẽ đấm vỡ đầu hắn ngay lập tức.

Vậy câu này…

“Huynh đang hỏi, hai chúng ta có muốn, thành thân hay không?”

Kinh Trập có chút mờ mịt hỏi lại.

Hách Liên Dung dựa lưng vào đầu giường, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ lạnh lùng người lạ chớ gần, sự cao quý và ngạo mạn bẩm sinh khiến hắn trông như một bức tượng điêu khắc xinh đẹp nhưng băng giá.

Nhưng đôi mắt khi cụp xuống nhìn cậu lại chan chứa sự kiên nhẫn và ôn hòa.

“Kinh Trập, thành thân với ta đi.”

Người nọ thốt ra câu đó một cách hiển nhiên như thiên kinh địa nghĩa, chứ không phải đang nói về chuyện nam tử thành thân với nam tử… chuyện kinh thế hãi tục gần như chưa từng nghe thấy bao giờ.

Giọng Kinh Trập khô khốc, cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy vô hình gần như không thể phát giác của chính mình.

“Hách Liên Dung, huynh có biết mình đang… nói cái gì không?”

Qua vài sự kiện lớn, Cảnh Nguyên Đế đã bộc lộ rõ thái độ của mình, không cần ám chỉ hay nói bóng gió, chỉ cần là người lanh lợi chút đều biết, Cảnh Nguyên Đế dường như cực kỳ để ý một người đàn ông.

Sầm Văn Kinh, cái tên này đã được người ta biết đến.

Bất luận là tiền triều hay hậu cung, người hiện giờ còn có thể đứng bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, chỉ có duy nhất một người này.

Cũng không phải không có kẻ mạo hiểm tính mạng xin Cảnh Nguyên Đế mở lại tuyển tú, chỉ là thường vừa dứt lời, kẻ đó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Hoàng đế vô tâm với chuyện hậu cung, dưới gối không con cái, bất kể là ai cũng sẽ lo lắng bận tâm.

Ngặt nỗi Cảnh Nguyên Đế khăng khăng làm theo ý mình, không ai có thể lay chuyển suy nghĩ của hắn.

Tuy nhiên, đó đều là chuyện riêng tư.

Chuyện của Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh chưa từng được công khai minh bạch. Sầm Văn Kinh chẳng qua chỉ là đang “học tập” trong cung, chút đặc quyền tự do ra vào hoàng cung này cũng chẳng tính là chuyện gì to tát, tự nhiên cũng chẳng ai có cớ để bàn tán.

Còn về thanh danh…

Ha, Sầm Văn Kinh vốn dĩ là một hoạn quan, xuất thân như vậy, dù có leo lên địa vị nào cũng không thể xóa nhòa.

Thanh danh của cậu ngay từ đầu đã chẳng thể tốt đẹp, cần gì phải để ý?

Nhưng nếu Hoàng đế muốn đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng, thì lại hoàn toàn khác.

“Kinh Trập, ta muốn thành thân với em, chuyện đó có gì là không thể?”

Hách Liên Dung nắm lấy ngón tay Kinh Trập, nhẹ nhàng, như gần như xa, nhưng cảm giác ấm áp ấy lại từ đầu ngón tay lan tỏa, sưởi ấm tận đáy lòng.

“Ngoài em ra, không còn ai khác.”

Kinh Trập ngồi dậy, nhìn vào mắt Hách Liên Dung, dường như làm vậy sẽ nhìn rõ thần thái của người đàn ông hơn.

“Huynh hỏi ta có muốn thành thân không…”

Giọng Kinh Trập nhỏ dần, mang theo vài phần nhẹ bẫng.

Thành thân với người mình thích, để tất cả mọi người đều biết quan hệ của họ, từ nay về sau dù trải qua bao nhiêu năm tháng, dù sử sách có ghi chép về họ thế nào, cũng nhất định sẽ gắn chặt tên họ vào nhau. Mối quan hệ sinh tử có nhau, không thể cắt đứt như vậy…

Đương nhiên là muốn rồi.

Mùa đông năm nay, sắp đến đêm Giao thừa, Thượng Cung Cục trở nên tất bật.

Hậu cung không có phi tần, mọi việc lớn nhỏ đều đổ lên đầu Thạch Lệ Quân. Có điều, năm nay Thượng Cung Cục bận tối tăm mặt mũi, hận không thể xẻ một người làm hai để dùng.

Bên Lễ Bộ cũng nhận được một thánh chỉ khiến người ta vò đầu bứt tai.

Thêm vào đó, Càn Minh Cung đã liên tiếp ba lần yêu cầu Khâm Thiên Giám tính toán ngày giờ, đủ loại hành động kỳ quái này đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của một số người.

Ngay thời điểm mấu chốt này, Giao thừa sắp tới, Hoàng đế niêm phong ấn tín, từ giờ cho đến sau lễ đều không gặp người ngoài.

Tấu chương viết kín chữ dù muốn gửi lên cũng không biết gửi đi đâu.

Kinh Trập đã xuất cung, đợi đến trước đêm Giao thừa mới quay lại.

Cả hoàng cung cứ thế chìm vào tĩnh lặng.

Cảnh Nguyên Đế thì đã sớm quen với sự quạnh quẽ này.

Những lúc Kinh Trập không ở đây, thường vẫn luôn như vậy.

Chỉ có điều, người trong Càn Minh Cung ai nấy đều nơm nớp lo sợ, mong ngóng Kinh Trập sớm ngày trở về.

Hôm nay, Cảnh Nguyên Đế nhận được một mảnh giấy nhỏ.

— Không biết thói quen này có từ bao giờ, có đôi khi cách xa nhau, ít gặp mặt, Kinh Trập sẽ lén lút gửi tới rất nhiều mảnh giấy.

Cảnh Nguyên Đế mở ra xem, thấy bên trên chữ nhỏ chi chít, rõ ràng có thể dùng giấy viết thư đàng hoàng, nhưng Kinh Trập cứ không chịu, nhất quyết phải dùng mảnh giấy nhỏ xíu hẹp té này, cứ như đang lén lút vụng trộm vậy.

Trên giấy viết, cậu đang xin phép cha mẹ chuyện thành thân, mẫu thân đã đồng ý, phụ thân ôm ngực giả vờ ngất xỉu vân vân… Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi, gần như có thể khiến Cảnh Nguyên Đế hình dung ra dáng vẻ của Kinh Trập lúc đó.

“Thành thân, cần phải được cha mẹ đồng ý?”

“Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, từ xưa đến nay đều là như vậy.”

Người thân cận như Ninh Hoành Nho đã sớm biết suy nghĩ của Cảnh Nguyên Đế, đột nhiên nghe bệ hạ hỏi câu này cũng không thấy lạ. Mấy ngày nay, chuyện Thạch Lệ Quân đang lo liệu chẳng phải chính là việc này sao?

Đợi đến sang xuân, chắc chắn sẽ còn một trận chiến khó khăn phải đánh.

Ninh Hoành Nho nghĩ vậy, lại nói: “Việc bái đường thành thân này cũng cần có trưởng bối hiện diện, trong phu thê giao bái liền có một cái lạy là dành cho việc này.”

Gã vừa nói, vừa khéo léo đổi cha mẹ thành trưởng bối.

Bất kể Cảnh Nguyên Đế có suy nghĩ gì, thì màn bái cao đường kia tuyệt đối không thể xuất hiện.

Cảnh Nguyên Đế hiếm khi trầm mặc, một lúc sau, hắn bỗng đứng dậy.

“Xuất cung.”

Tuyết đông bay lả tả, khắp nơi một màu bạc trắng xóa, những bông tuyết như hoa lê báo hiệu xuân sang treo đầy cành cây. Đâu đâu cũng là tuyết dày, giẫm một cái liền phát ra tiếng lạo xạo giòn tan. Trong màn tuyết rơi đầy trời này, những âm thanh ồn ào dường như cũng lắng xuống, đến bên ngoài Trầm phủ lại càng thêm tĩnh mịch.

Người gác cổng nghe tiếng gõ cửa, ra mở cửa với vẻ uể oải.

Thời tiết quả thực quá lạnh, gã từ trong chòi gác đi ra mà cảm thấy tay chân đều cóng cả lại.

Cửa mở một khe nhỏ, gã thò đầu ra.

“Là vị nào đấy?”

Lời vừa nói được một nửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, gã thực sự sợ đến mức run bắn người, vội vàng quỳ rạp xuống.

Không biết nên gọi là may mắn hay không, người này vậy mà thực sự từng gặp Hoàng đế.

“Bệ, bệ hạ…”

Cảnh Nguyên Đế, vậy mà lại đến Trầm phủ.

Trầm Tử Khôn nhận được tin, lúc chạy đến thư phòng thì bóng dáng cao lớn kia đang chắp tay đứng giữa phòng, lẳng lặng ngắm một bức thư pháp treo trên tường.

“… Đây là do phụ thân viết.”

Trầm Tử Khôn dừng bước ngoài cửa, nhìn bóng lưng Cảnh Nguyên Đế, một lúc lâu sau mới bước qua ngạch cửa đi vào. Ông không hành lễ, cũng không dùng tôn xưng, chỉ cùng hắn nhìn bức chữ kia, trong giọng nói dường như có chút hoài niệm.

“Khi đó, người biết tin bệ hạ chào đời, vui mừng khôn xiết, hiếm khi uống không ít rượu… Là bài văn viết trong lúc men say.”

Tùy hứng mà viết, nét chữ cực kỳ nguệch ngoạc.

Nhìn kỹ thậm chí còn có vài chỗ sai sót.

Nhưng chính trong sự tùy hứng đó, cái thần thái toát ra từ ngòi bút lại là thứ mà khi tỉnh táo không sao viết lại được. Bức chữ này của Trầm Đình Hiên, nếu để những người sùng bái ông ở bên ngoài biết được, e là ngàn vàng vạn vàng cũng muốn mua về làm gia bảo. Nhưng bức mặc bảo gần như là tinh hoa cả đời của Trầm lão viện trưởng này, từng câu từng chữ đều toát lên lời chúc phúc của người già dành cho đứa trẻ vừa mới chào đời.

Đây là một sự mong chờ, là niềm vui sướng vô bờ.

Chỉ cần nhìn bài văn này cũng đủ biết chủ nhân ban đầu của món quà này rốt cuộc là ai. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, bức mặc bảo này vẫn chỉ có thể treo trong thư phòng của Trầm Tử Khôn, mãi vẫn chưa thể gửi đi.

Trước kia, là không có cơ hội; sau này, là không thể.

Trầm Tử Khôn không ngờ lại để Cảnh Nguyên Đế nhìn thấy vào lúc này; càng không ngờ Cảnh Nguyên Đế lại bước chân vào cửa lớn Trầm phủ.

Bao nhiêu năm nay, thái độ của Cảnh Nguyên Đế đối với người cữu cữu Trầm Tử Khôn này, nói là quan tâm thì còn xa mới bằng; nhưng nếu bảo không để ý, thì việc mặc kệ ông đắc tội bao nhiêu người trong triều nhưng không sự công kích nào có thể kéo ông xuống ngựa, mối quan hệ cực kỳ đặc biệt này cũng khiến người ta không sao hiểu nổi.

Trầm Tử Khôn bao năm qua đôi khi cũng tự hỏi, Cảnh Nguyên Đế có hận ông không?

Chắc là hận.

Sự bù đắp muộn màng có nhiều đến đâu cũng đều vô dụng.

Tổn thương đã tồn tại, dù trôi qua bao nhiêu năm cũng vĩnh viễn không biến mất.

Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên trong đời Cảnh Nguyên Đế bước chân vào Trầm phủ, khiến Trầm Tử Khôn nảy sinh một sự thôi thúc kỳ lạ: “Bệ hạ nếu không chê, hôm nay trước khi rời đi, hãy mang nó theo cùng đi.”

Trầm Tử Khôn nói câu này có chút dè dặt.

Ông hiếm khi bộc lộ chân tình như vậy, nên ngay cả lời nói cũng có vài phần cứng nhắc.

Cảnh Nguyên Đế xoay người lại, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần biểu cảm khác lạ, nói là xúc động thì cũng không hẳn, chỉ là có chút trầm mặc. Hắn nhìn lướt qua Trầm Tử Khôn, dường như đang nhìn bức tường sau lưng ông, hồi lâu sau mới nhạt giọng nói:

“Qua một thời gian nữa, quả nhân sẽ thành thân.”

Trầm Tử Khôn hơi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng là ý gì, theo bản năng hỏi lại một câu: “Ngài muốn thành thân?”

Cảnh Nguyên Đế không đáp, nhưng sau thoáng ngẩn ngơ này, Trầm Tử Khôn đã hiểu ý của Hoàng đế.

Nhờ “phúc” của Mao Tử Thế, Trầm Tử Khôn ít nhiều cũng biết quan hệ giữa Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh không chỉ dừng lại ở thể xác hay dung mạo như người ngoài tưởng tượng. Đó là một loại tình cảm sâu sắc hơn, không thể chia cắt.

Nhưng dù là vậy, Trầm Tử Khôn chưa từng nghĩ tới Cảnh Nguyên Đế lại muốn thành thân với Sầm Văn Kinh.

Không, phải nói là, việc Cảnh Nguyên Đế nảy sinh ý định kết tóc se tơ với một ai đó, bản thân nó đã là chuyện kinh dị quái đản rồi.

… Và lần này tới thăm, là vì sao?

Là đặc biệt tới để thông báo cho ông chuyện này?

Không biết tại sao, khi nhận ra khả năng này, hơi thở của Trầm Tử Khôn thậm chí có chút ngưng trệ.

Có chút chua xót lạ lùng, chút gian nan khó tả.

Ngay cả lời nói cũng gần như là rặn ra từng chữ, mang theo chút gượng gạo và cứng nhắc.

“Bệ hạ đã có người muốn bên nhau trọn đời, vậy thần…” Ngập ngừng một chút, Trầm Tử Khôn lại đổi cách xưng hô, “Vậy ta, đương nhiên là vui mừng… Bất luận bệ hạ muốn ở bên cạnh ai.”

Ông nhận ra người Cảnh Nguyên Đế nhắc tới là ai, cũng biết rõ hậu quả sẽ thế nào. Thân là triều thần, ông nên can ngăn Cảnh Nguyên Đế, khuyên hắn lấy đại cục làm trọng, khuyên bệ hạ thành thân sinh con…

Nhưng Cảnh Nguyên Đế là cháu ruột của ông.

Bao nhiêu năm qua, Trầm Tử Khôn trơ mắt nhìn Cảnh Nguyên Đế đi trên con đường tự diệt vong mà bất lực. Lúc tuyệt vọng ấy, Trầm Tử Khôn nào dám nghĩ tới có một ngày Cảnh Nguyên Đế lại nói với ông những lời như vậy?

Đây là tư tâm ông không nên có.

Nhưng thân là trưởng bối, ủng hộ con cháu nhà mình thì có làm sao đâu chứ?

Hồi lâu sau, Cảnh Nguyên Đế gật đầu, như thể đã nói xong những điều cần nói, nhấc chân đi ra ngoài. Đến cửa, hắn lại quay đầu: “Bức đó, quả nhân muốn mang đi.”

Giọng hắn nghe vẫn lạnh, nhưng không còn dọa người như trước, lờ mờ trong đó lại có vài phần ôn hòa.

Trầm Tử Khôn rảo bước đi tới, cũng không gọi người hầu, tự mình khó khăn gỡ bức mặc bảo kia xuống cuộn lại. Đi tới cửa, đang định sai người lấy hộp gấm ra đựng thì thấy Cảnh Nguyên Đế giơ tay, cầm lấy bức chữ từ trong tay Trầm Tử Khôn.

“Gặp lại sau,” Cảnh Nguyên Đế bình tĩnh nói, “Cữu cữu.”

Trầm Tử Khôn cứng đờ tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn đoàn người Cảnh Nguyên Đế đi xa. Đừng nói là đưa tiễn, ngay cả đôi chân này cũng như bị đông cứng hoàn toàn, không sao bước nổi.

Trầm Hiền đợi ở sảnh hoa hồi lâu, ngồi đứng không yên, vội vã chạy đi tìm nhưng không thấy bóng dáng Cảnh Nguyên Đế đâu. Hỏi người hầu bên ngoài mới biết Hoàng đế đã đi từ lâu.

Vậy Trầm Tử Khôn đâu?

Trầm Hiền vội vã đi vào sân, liền thấy bóng dáng phụ thân đang đứng chết trân bên trong cửa.

Hắn sải bước đi tới, miệng vẫn đang nói: “Phụ thân, sao bệ hạ lại đi rồi, người…” Lời còn chưa dứt, Trầm Hiền cũng ngẩn ra theo.

Bên trong cửa, Trầm Tử Khôn đã nước mắt đầm đìa.

Cảnh Nguyên Đế ôm bức chữ đi ra, trong lòng hiếm khi có một cảm giác kỳ lạ.

Thứ cảm xúc quái dị, nhảy nhót dâng trào, khiến lồng ngực hơi căng tức, lại có chút ấm áp khác thường.

Ninh Hoành Nho khẽ hỏi: “Bệ hạ, có hồi cung không?”

“Đi dạo tùy ý đi.”

Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt buông một câu, rồi lên xe ngựa.

Cỗ xe ngựa này rất khiêm tốn, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng chỉ là xe ngựa bình thường, nhưng ngồi bên trong lại cực kỳ êm ái, gần như không chút xóc nảy.

Cảnh Nguyên Đế ngồi trong xe ngựa, mở bức chữ kia ra xem lại một lần nữa.

Càn Nguyên thư viện của Trầm Đình Hiên có thể khiến người trong thiên hạ đổ xô tới, bản thân ông tự nhiên phải có chút bản lĩnh. Quân tử lục nghệ, cầm kỳ thi họa, không gì là không tinh thông.

Những nét chữ viết theo cảm hứng này càng mang theo cảm xúc của người viết, giữa những hàng chữ, như có thể nhìn thấy dáng vẻ vui sướng, mong chờ của lão nhân năm xưa.

Chữ là vật dẫn, dường như cũng có tình cảm.

Từng chữ từng chữ đều khiến người ta xúc động.

Cảnh Nguyên Đế cẩn thận đọc xong, cất bức chữ sang một bên, vẻ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ tuy vẫn lạnh lùng nhưng không phải là không vui.

Lộc cộc —

Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng.

Hí hí —

Là tiếng ngựa hí vang.

Cốc cốc —

Có người co ngón tay, gõ vào vách xe.

“Có ai ở đó không? Có ai không? Mở cửa ra nào.”

Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười.

Chưa đợi người trong xe đáp lời, rèm xe đã được vén lên.

“Thật là trùng hợp ~”

Kinh Trập ngồi trên lưng ngựa, ghé sát lại gần, cười híp mắt nhìn Hách Liên Dung.

Ngay cả giọng nói cũng mang theo âm rung vui vẻ.

Hôm nay Kinh Trập cưỡi ngựa ra ngoài, vốn là đi cùng Sầm Lương mua sắm đồ đạc.

Không ngờ đi được nửa đường, Sầm Lương gặp bạn thân, đám con gái tụ lại với nhau trò chuyện rôm rả vui vẻ, báo hại Kinh Trập lẻ loi hiu quạnh.

Cậu thê lương dạo phố, thê lương mua quà, đang định thê lương đi về thì trên đường lại nhìn thấy Ninh Hoành Nho.

Kể ra cũng thật xấu hổ, cỗ xe ngựa kia Kinh Trập chẳng nhận ra chút nào, có thể nhận ra ai ngồi trong xe hoàn toàn là nhờ Ninh Hoành Nho đang ở bên ngoài.

Kinh Trập kẹp bụng ngựa, thong thả đi tới.

Sao Hách Liên Dung lại ở ngoài cung?

Nghi hoặc này lóe lên rồi vụt tắt, còn lại chỉ có vui mừng. Trùng hợp như vậy, trong ngực cậu đang giấu món quà muốn tặng cho Hách Liên Dung, còn gì khiến người ta vui hơn thế này nữa?

Kinh Trập vén rèm xe, cười híp mắt nhìn người trong xe.

“A —”

Có tiếng hét chói tai vang lên, hóa ra là giữa phố xá sầm uất, bỗng nhiên có con ngựa bị kinh sợ. Gần chỗ xe ngựa lập tức có người xuất hiện, chặn con ngựa đang hoảng loạn lại, chỉ vài ba động tác đã trấn an được nó, lại lần lượt mang tiền đi bồi thường cho những sạp hàng bị đổ.

Còn chủ nhân của con ngựa kia, lại bị một đôi bàn tay to lớn kéo tuột vào trong xe ngựa.

Kinh Trập gần như ngã nhào vào lòng Hách Liên Dung, chưa kịp nói gì, hơi thở đã bị nuốt trọn. Nụ hôn dồn dập đến mức khiến người ta không kịp hoàn hồn, gần như không chút ngơi nghỉ.

Hồi lâu sau, mới nghe thấy tiếng Hách Liên Dung trầm thấp vang lên.

“Trưởng bối của ta, đồng ý rồi.”

Đôi môi Kinh Trập đỏ bừng sưng tấy, ngẩng đầu nhìn hắn.

Cậu hiểu ra, đáy mắt lấp lánh ánh nước, tựa như sắc hồng diễm lệ, nhưng nụ cười lại rạng rỡ vô cùng.

“… Trưởng bối của ta, cũng đồng ý rồi.”

Bình Luận (0)
Comment