Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài Sầm gia đã có không ít kẻ hiếu kỳ muốn tới gần. Tuy nhiên, người còn chưa kịp đến gần con phố đó đã bị một đội hắc kỵ ngăn cách. Những binh lính này vẻ mặt nghiêm nghị, căn bản không nể tình, không cho phép người ngoài tới gần, dù có muốn xem cũng phải đứng cách xa tít tắp.
Sự xuất hiện của đội hắc kỵ này khiến người ta bàn tán.
Những người này rõ ràng là thân vệ của Hoàng đế, nhưng trong dịp này, sao lại có họ xuất hiện?
"Chắc không phải bệ hạ tự mình tới đón dâu đấy chứ?" Có kẻ cười toe toét nói, "Chuyện này đúng là chưa từng nghe bao giờ."
"Sao có thể?" Người bên cạnh cười nhạo lắc đầu, "Từ xưa đến nay, chỉ có Hoàng hậu được đưa vào cung, làm gì có chuyện Hoàng đế đích thân tới đón?"
Hoàng gia lập hậu, xưa nay chỉ có phụng nghênh*, không có thân nghênh**.
*Đón rước theo nghi lễ.
**Đích thân đi đón.
Dù sao Hoàng đế cũng là bậc chí tôn của một nước, sao có thể giống như dân gian bình thường mà đích thân đi đón dâu, xưa nay chỉ có chuyện Hoàng hậu được kiệu hoa rước vào cung mà thôi.
"Nhưng ngài ấy đâu phải Hoàng hậu." Người lúc nãy vẫn cố cãi, "Không thấy à, đây chẳng phải là cưới gả sao?"
"Chẳng cưới chẳng gả, không hợp quy củ." Trong đám đông, có lão hủ nho lải nhải, vẻ mặt bi thương cứ như trời sắp sập đến nơi, "Thật sự là không ổn mà!"
"Hừ, không ổn? Vậy sáng sớm tinh mơ ngươi chạy tới đây hóng hớt làm gì?" Có người nhìn thấy ngứa mắt, gắt giọng, "Hôn lễ này phải đến chiều mới bắt đầu cơ!"
Người đương thời kết hôn, đón dâu thường vào buổi chiều, hôn lễ thì tổ chức vào lúc hoàng hôn.
Đương nhiên giờ giấc cụ thể cũng sẽ tùy theo bát tự mà có chút khác biệt, nhưng thường đều từ chiều đến tối.
Vốn coi trọng sự kết hợp âm dương.
Nhưng đến bây giờ, cũng chỉ còn là một phong tục.
Những người này sở dĩ đến sớm như vậy là vì thông thường nhà tân nương vào buổi sáng sẽ phát lộc hỉ cho hàng xóm láng giềng. Không chỉ phát kẹo mừng bánh ngọt, nhà nào giàu có hào phóng còn phát cả tiền để mọi người cùng dính chút không khí vui mừng. Người nào cầu kỳ hơn còn cho rằng người đến càng đông thì hôn sự này càng được chúc phúc.
Họ xúm lại đây, người thì vì muốn hóng chuyện, người thì vì muốn xin chút không khí vui mừng.
Giờ Thìn, cổng lớn Sầm gia vốn đóng chặt bỗng mở ra. Rất nhiều đàn ông mặc áo dài xanh khiêng từng sọt đồ ra đặt bên đường. Lại có người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu quản gia bước ra, cao giọng nói: "Hôm nay chủ gia có hỉ sự, đa tạ các vị đã tới chung vui —" Ông ta chắp tay nói, đám gia đinh bên cạnh thì bốc kẹo hỉ tiền hỉ rải xuống đường, vừa rải vừa nói lời chúc cát tường.
Đám người vừa rồi còn xì xào bàn tán, giờ vội vã lao vào nhặt.
Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, hôn lễ hoàng gia này kiểu gì cũng có người muốn đến ké chút không khí vui mừng.
Nếu không, trước cửa cũng chẳng tụ tập đông người thế này từ sớm.
Người nhặt được kẹo mừng tiền mừng cũng không quên nói vài câu lọt tai.
"Bạch đầu giai lão —"
"Bạch thủ tề mi!"
"Chúc con cháu đầy đàn —"
Người nói câu này tự mình ngẩn ra, nhìn quanh quất thấy không ít người đang nhìn mình, cười gượng vỗ vỗ miệng: "Ý ta là, vĩnh kết đồng tâm!"
Sau đó, tiếng pháo nổ vang lên liên tiếp không dứt.
Xác pháo giấy vụn bay lả tả, còn có không ít vương trên người những hắc kỵ nghiêm trang đứng bên đường.
Họ chớp mắt, cũng chẳng nói gì.
Miễn là sự náo nhiệt này không lan đến trước cửa Sầm phủ, hắc kỵ sẽ không ngăn cản bách tính cùng vui.
Ban ngày ban mặt, chỉ riêng trước cửa Sầm phủ này, người đến người đi nườm nượp, gần như chật kín mấy con phố lân cận.
Quan viên Lễ Bộ đã đợi sẵn trong Sầm phủ từ sớm, còn có trưởng sử Tông Chính Tự tháp tùng hai bên. Bản chương trình họ cầm trên tay vừa dài vừa chi tiết, đều do gấp rút soạn thảo trong hai tháng qua. Quả thực đã làm khổ bọn họ, những chuyện này trước đây chưa từng có tiền lệ, lại càng là chuyện xưa nay hiếm, ngặt nỗi Cảnh Nguyên Đế thúc giục gấp gáp, đòi hỏi khắt khe, bọn họ thực sự phải liều cái mạng già mới soạn ra được đống quy trình này.
Vốn dĩ Hoàng đế cưới vợ, ít nhất cũng phải có một năm chuẩn bị.
Nào là Lễ Bộ, rồi đến các nơi khác, y phục, đồ đạc, điển nghi... đâu phải dễ dàng làm xong ngay được. Vậy mà Khâm Thiên Giám chẳng biết phát điên cái gì, chọn ngày vừa nhanh vừa gấp.
Lại còn ngay trong nửa đầu năm!
Đúng là sai lừa cũng không sai ác đến thế.
Mãi đến tận bây giờ, đứng trong sân Sầm phủ, nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài, trong lòng họ vẫn lờ mờ cảm thấy có vài phần hoảng hốt.
Lễ bộ Thượng thư Tần Tư Vũ ho khan một tiếng, vô thức liếc nhìn vào trong.
Bọn họ đợi trong sân đã lâu, không kìm được có người hỏi: "Điện hạ sao còn chưa ra?"
Chỉ thấy bên ngoài phòng có rất nhiều hắc kỵ lạnh lùng canh gác, lại thêm Ninh Hoành Nho – tổng quản Càn Minh Cung đang ở đó, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không tránh khỏi mang theo vài phần kính trọng.
Ninh Hoành Nho mỉm cười: "Tần đại nhân đợi thêm chút nữa, chưa đến giờ lành."
Tần Tư Vũ nhìn Ninh Hoành Nho, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nín nhịn. Nhắc đến chuyện tại sao Ninh Hoành Nho lại ở đây, không khỏi lại phải kể đến một chuyện hoang đường khác.
Khi bọn họ đến Sầm phủ, trời còn tối đen, vốn định tất bật bắt tay vào việc thì thấy Cảnh Nguyên Đế bước ra. Trong khoảnh khắc quân thần gặp nhau, đám thần tử này trực tiếp quỳ sụp xuống.
Cảnh Nguyên Đế chẳng thèm để ý đến họ, mà quay đầu nhìn Ninh Hoành Nho phía sau: "Ngươi ở lại đây, trông chừng chút, để Kinh Trập nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để bị mệt."
Dừng một chút, Hoàng đế lại nói.
"Tất cả quy trình đều có thể giản lược, để em ấy nghỉ ngơi nhiều hơn."
Vị Hoàng đế xưa nay vốn lạnh lùng lại thốt ra lời như vậy, người nghe bên dưới ít nhiều cũng thấy kỳ quái. Tần Tư Vũ cứ cảm thấy lời này của Cảnh Nguyên Đế giống như nói cho bọn họ nghe hơn.
"Đứng dậy đi."
Cảnh Nguyên Đế quay đầu lại, nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh băng như cũ.
Không có thêm dặn dò gì, gọi bọn họ dậy xong liền rời đi.
Chỉ để lại đám quan viên này ngơ ngác trong gió, sao bọn họ lại gặp Hoàng đế bệ hạ vào giờ này, ở địa điểm này chứ?
Tần Tư Vũ đứng đầu liếc nhìn Ninh Hoành Nho, chỉ thấy vị tổng quản này mỉm cười: "Bệ hạ chỉ đi dạo tùy ý thôi."
Tần Tư Vũ: "..."
Đi dạo tùy ý, rồi đi ra khỏi hoàng cung, đi thẳng đến Sầm phủ ư?
Thế cái phạm vi "tùy ý" này quả thực là quá tùy ý rồi.
Đã bảo là trước khi cưới không được gặp mặt cơ mà!
Trong lòng Tần Tư Vũ gào thét dữ dội, chỉ cảm thấy hôm nay xuất quân bất lợi.
Mới liếc mắt cái đã thấy Cảnh Nguyên Đế, chuyện tiếp theo chẳng biết có còn ly kỳ hơn không?
Ông vừa lau mồ hôi vừa nhìn Ninh Hoành Nho.
Vị Ninh tổng quản này quả nhiên bình tĩnh, mặc cho mọi người nhìn ngó, còn đảo khách thành chủ dẫn bọn họ đi vào trong, tự nhiên như thể gã ta cũng là người hầu trong Sầm phủ này vậy.
Có điều Cảnh Nguyên Đế đến lặng lẽ, đi cũng âm thầm, dường như ngay cả người trong Sầm phủ cũng chẳng mấy ai biết, gia đinh dẫn đám quan viên Lễ Bộ vào mặt mày xanh mét cả rồi.
Sau khi Cảnh Nguyên Đế rời đi không bao lâu, Sầm Văn Kinh cũng dậy.
Thấy Ninh Hoành Nho, cậu dường như hơi ngạc nhiên. Hai người nói vài câu, mới có người chuyên trách mang triều phục đến, hầu hạ Sầm Văn Kinh mặc từng lớp triều phục rườm rà nặng nề này lên. Khi từng lớp y phục này được khoác lên người, mí mắt đám quan viên đứng ngoài giật giật mấy cái, chỉ cảm thấy so với miện phục của Cảnh Nguyên Đế cũng chẳng khác là bao.
Y phục thành hôn của Hoàng đế đương nhiên có khác biệt so với miện phục thông thường, nhưng đại loại cũng không khác biệt lắm, chỉ có điều càng thêm rườm rà tinh xảo. Bộ của Cảnh Nguyên Đế đã làm xong từ sớm, còn bộ của Sầm Văn Kinh này lại là đồ làm gấp.
Chỉ nhìn sơ qua, không cái nào là không tinh, không cái nào là không tỉ mỉ, nếu không phải mũ miện có chút khác biệt, thì gần như là y hệt nhau.
Đây là kiểu dáng do Cảnh Nguyên Đế đích thân lựa chọn, cũng là lần đầu tiên được đưa ra trước mặt mọi người.
Đợi Sầm Văn Kinh mặc xong y phục, được Ninh Hoành Nho dìu ra sân, các vị quan viên chịu trách nhiệm mới dâng ngọc ấn và sách văn lên.
Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ có lệnh, mọi nghi thức đều giản lược, ngài chỉ cần đứng nghe là được."
Vị chính sử tuyên đọc sách văn ngậm chặt cái miệng muốn bảo Sầm Văn Kinh hành lễ lại, ho khan một tiếng, lấy sách văn ra. Sầm Văn Kinh cúi người bái về hướng Bắc, nghe chính sử đọc xong sách văn, tiếp nhận mọi thứ xong xuôi mới quay trở lại trong phòng.
Các vị quan viên nhìn lễ bào trên người Sầm Văn Kinh, nhất thời cũng trầm tư.
E là vị điện hạ này, phân lượng trong lòng Cảnh Nguyên Đế còn nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ...
Lúc này chưa đến giờ Ngọ, sự náo nhiệt bên ngoài vẫn chưa dứt.
Mãi cho đến chiều, cứ cách một canh giờ ngoài cổng phủ lại đốt một tràng pháo, phàm là người nghe thấy tiếng pháo nổ đều có thể đến trước cổng phủ xin một phần lộc hỉ.
Gần đến giờ lành, đám sứ giả này lại giục Ninh Hoành Nho, lúc này mới thấy vị đại tổng quản này cất bước.
"Điện hạ, đến giờ rồi."
Ninh Hoành Nho vào phòng, thấy Kinh Trập đang ngồi trước cửa sổ trò chuyện cùng Liễu Tuấn Lan và Sầm Lương. Sầm Huyền Nhân chắp tay đi đi lại lại trong phòng. Xa hơn chút nữa, Thạch Lê và Thập Lục canh giữ ở góc phòng, còn Tố Hòa đang đứng sau lưng Kinh Trập chải tóc cho cậu.
Kinh Trập quay đầu nhìn gã: "Ninh tổng quản, ta biết rồi."
Theo câu nói này, Sầm Lương vốn còn khá bình tĩnh bỗng dưng rơi nước mắt, gục lên vai Liễu Tuấn Lan khóc thầm. Liễu Tuấn Lan ôm lấy cô bé, vốn định an ủi, nhưng lời đến khóe miệng lại chẳng nói nên lời, bản thân bà cũng có chút cảm thương.
Ngược lại Sầm Huyền Nhân rất bình tĩnh.
"Hôm nay là hỉ sự, đừng khóc nữa. Sau này cũng như trước kia thôi, Kinh Trập muốn về thì vẫn về được, đâu phải là không gặp được nữa."
Tuy Sầm Huyền Nhân vẫn luôn ấm ức trong lòng, nhưng thân phận Cảnh Nguyên Đế khác biệt, nghi thức này nhất định phải tổ chức trong cung, đến lúc đó Kinh Trập chắc chắn cũng sẽ thường xuyên ở trong cung.
Kinh Trập cúi đầu, khẽ nói: "Cha mẹ, Lương nhi, cảm ơn mọi người."
Cậu cười rạng rỡ.
"Có thể đoàn tụ lại với mọi người, con vẫn luôn rất vui."
Sầm Lương lao tới, ôm chặt lấy Kinh Trập, chẳng màng đến việc sẽ làm nhăn bộ miện phục hoa quý trên người cậu. Kinh Trập cũng ôm chặt lấy Sầm Lương, vỗ vai cô bé thì thầm to nhỏ.
Đợi cảm xúc Sầm Lương ổn định lại, nàng mới đỏ mặt lùi ra.
Kinh Trập lại ôm Sầm Huyền Nhân và Liễu Tuấn Lan, lần lượt từ biệt bọn họ rồi mới bước ra cửa.
Chỉ là chưa bước ra khỏi cửa thùy hoa, tiếng người ồn ào náo nhiệt bên ngoài bỗng dưng im bặt, như thể mọi thứ bị ấn nút tạm dừng, không còn chút âm thanh nào.
Từ sự ồn ào cuồng nhiệt chuyển sang tĩnh lặng chết chóc, gần như không có sự chuyển tiếp nào. Dường như cơ thể còn nhanh hơn ý thức, đã nhận ra sự tồn tại của nguy hiểm kinh hoàng. Trước khi kịp phản ứng, bản năng đã giằng xé dây thần kinh, đưa ra phản ứng nhạy bén gần như tức thì. Sự tĩnh lặng dị thường và những cái dập đầu liên tiếp đó, không cái nào không chứng minh một sự thật.
Có người đã bước vào cổng lớn Sầm phủ.
Tiếng bước chân từ xa lại gần, trong bầu không khí tĩnh lặng này lại rõ ràng đến thế.
Kinh Trập chỉ nghe thấy thôi đã không kìm được bật cười.
Cậu bước nhanh về phía trước vài bước, vượt qua sự bảo vệ của đám quan viên, từng bước từng bước đi ra ngoài. Kinh Trập gần như không nghe thấy tiếng người khác gọi mình, chỉ bước đi một cách nhẹ nhàng.
Ở góc rẽ tiếp theo, Kinh Trập nhìn thấy Hách Liên Dung.
Làn da hắn trắng bệch như sương tuyết, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ không chút biểu cảm, đôi mắt đen như mực sâu thẳm, mang theo cảm giác không chân thực mãnh liệt. Vẻ đẹp phô trương đến cực điểm đó mang theo sức mạnh tàn phá, như một lưỡi dao sắc nhọn cắm phập vào tim người nhìn, đó là một loại uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng hắn đang đi về phía Kinh Trập.
Bước chân càng lúc càng nhanh.
Sự hân hoan và vẻ lạnh lùng đan xen trên người Hách Liên Dung, giống như một thứ ánh sáng mờ ảo dị thường, tựa như tuyết lạnh đang dần tan chảy.
Kinh Trập cười híp mắt nhìn hắn.
"Không phải nói, huynh phải đợi ở bên ngoài sao?"
"Không đợi được."
Hách Liên Dung bình thản nói, giọng điệu nhạt nhẽo đó thực sự khiến đám quan viên chạy theo phía sau tuyệt vọng.
Tần Tư Vũ cúi đầu nhìn xấp công văn dày cộp trên tay mình, lập tức có xúc động muốn xé nát. Nếu mấy thứ này đều vô dụng, vậy bọn họ vất vả lao lực mấy tháng nay rốt cuộc là vì cái gì?
Bệ hạ đúng là nghĩ sao làm vậy mà!
May mà vị điện hạ này lại lý trí hơn bệ hạ nhiều, cậu liếc nhìn đám quan viên phía sau, rồi mới nhìn Hoàng đế bệ hạ, khẽ nói: "Huynh đừng có làm bừa, bọn họ vất vả mấy ngày nay, nếu cứ chiều theo tính tình của huynh, chẳng phải bọn họ uổng phí công sức sao?"
Hoàng đế lạnh lùng quét mắt nhìn đám người Tần Tư Vũ, bọn họ theo bản năng cúi đầu xuống. Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này, bọn họ lẽ ra phải quỳ xuống hành lễ mới đúng. Nhưng hiện tại bọn họ đang đi theo sau lưng điện hạ, vô số đồ đạc bưng trên tay, trước khi vào cung thì không được phép đặt xuống đất.
"Nghe em."
Hoàng đế lạnh nhạt nói một câu, không có thêm hành động nào khác, nắm tay điện hạ đi ra ngoài.
Tần Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, dẫn người vội vàng đi theo. Đám người đông nghịt chen chúc chật kín lối đi của Sầm phủ, nhưng người nhà họ Sầm đương nhiên được bảo vệ ở giữa.
Đi một mạch ra đến ngoài Sầm phủ, dù có hắc kỵ bảo vệ bên ngoài, đám quan viên nhìn thấy biển người vây quanh vẫn giật mình thon thót.
Sao lại đông người thế này?
Phóng mắt nhìn ra, gần như cả con phố đều là người, nếu không có hắc kỵ trấn giữ hai bên đường, e là giờ đã bị biển người nhấn chìm. Và ngay khoảnh khắc Hách Liên Dung cùng Kinh Trập bước ra khỏi Sầm phủ, con đường vốn còn khá yên tĩnh bỗng bùng nổ một tràng tiếng cảm thán dữ dội.
Dù là Kinh Trập cũng lờ mờ nghe được vài câu.
"Là lễ thân nghênh, không phải lễ phụng nghênh!"
"Vị này chính là Vạn tuế gia?"
"Ngài ấy trông thật tuấn tú, Hoàng đế của chúng ta hóa ra lại có dung mạo thế này?"
"Ta thấy người rồi, ta thấy người rồi, ai ai ai đừng chen ta —"
Tiếng nhao nhao bàn tán, giọng kinh thành bản địa, đủ loại giọng điệu quê mùa lạ lẫm, tiếng cảm thán, tiếng thét chói tai, vô vàn âm thanh tụ lại, cuối cùng cũng khiến Kinh Trập có cảm giác chân thực.
Cậu vô thức vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay Hách Liên Dung hơn.
Hách Liên Dung nhìn sang, trở tay nắm lấy ngón tay Kinh Trập.
"Họ đứng sát nhau thế kia, có phải là nắm tay rồi không?"
"Thế thì thất lễ quá?"
"Lang quân tuấn tú thế kia, ta cũng muốn nắm..."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, người ta nhìn sang kìa!"
Kinh Trập nghe những lời bàn tán vụn vặt đó, không nhịn được bật cười thành tiếng. Cậu ngược lại trở nên hào phóng, móc lấy ngón tay Hách Liên Dung lắc lắc, ngẩng đầu nhìn ngự giá đậu ngoài cổng phủ: "Huynh muốn cưỡi ngựa, hay cùng ta lên xe?"
Đáy mắt Hách Liên Dung dường như có ý cười, có lẽ đoán được Kinh Trập đang nghĩ gì, hắn quét mắt nhìn bách tính xung quanh, nhạt giọng nói: "Nếu cưỡi ngựa, gây ra quá nhiều náo động."
Tần Tư Vũ gật đầu điên cuồng trong lòng, may mà bệ hạ còn tỉnh táo, mãi đến khi nhìn theo hai vị này lên ngự giá, trái tim ông mới coi như hạ xuống đúng chỗ.
Trên đại lộ bị hắc kỵ ngăn cách, ngoài ngự giá ra còn có vô số thiết kỵ đi theo hộ tống, bảo vệ ngự giá ở vị trí trung tâm nhất. Cũng có người tinh mắt nhìn thấy những người còn lại của Sầm gia cũng lên những cỗ xe ngựa phía sau, dường như sẽ cùng vào cung.
Đợi đến khi xe ngựa lăn bánh, dọc đường có người đi theo phát kẹo mừng, rất nhiều bách tính liền đi theo đoàn xe. Dòng người uốn lượn như nước chảy ấy vậy mà ùn ùn kéo từ ngoài cổng Sầm phủ đến tận đường Chu Tước.
Đây quả thực đã trở thành sự kiện trọng đại của cả kinh thành.
Ngay cả lễ ăn mừng đêm Giao thừa mấy tháng trước cũng không sánh bằng.
Vừa bước lên đường Chu Tước, thảm đỏ trải dài khắp nơi dẫn thẳng đến cổng cung, đèn hoa rực rỡ không khí vui mừng ngập trời gần như nhuộm đỏ mọi thứ.
Kinh Trập quỳ ngồi trong ngự giá, nhìn ra bên ngoài, bất giác mỉm cười.
Hôm nay, cậu cứ cười suốt.
Dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó luôn khiến khóe miệng cậu cong lên.
Lúc này, có hắc kỵ bảo vệ hai bên đường, cộng thêm hôm nay vốn là ngày vui, ngồi trong ngự giá cũng có thể nhìn rõ bên ngoài.
Đương nhiên, người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong.
Chỉ thấy vị điện hạ kia quay đầu sang, không biết thì thầm gì vào tai Cảnh Nguyên Đế. Sau đó, vị Cảnh Nguyên Đế vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng gần như vô cảm kia cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười rất nhẹ, nhưng tựa như xuân về hoa nở.
Đẹp.
Bất kể là ai, khi nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế cười lên, đều không thể thốt ra nửa lời chê bai.
Dung mạo của người đàn ông này vốn đã được trời phú, là vẻ đẹp thế gian hiếm có. Nếu không phải hắn quanh năm giữ vẻ lạnh lùng hờ hững, cộng thêm sát khí người lạ chớ gần, thì ai có thể miễn nhiễm trước vẻ đẹp nhường này?
Chỉ là khi Cảnh Nguyên Đế cười lên, bọn họ dường như mới thực sự nhận ra một sự thật.
Cảnh Nguyên Đế e là cực kỳ thích vị điện hạ này.
Sự hân hoan bộc lộ tự nhiên đó, là sự quyến luyến mà bao nhiêu thứ cũng không đổi được.
Đợi khi vào đến cổng cung, bách tính không còn nhìn thấy xe ngựa nữa, nhưng bắt đầu từ đêm nay, liên tiếp chín ngày sẽ không có giới nghiêm, mọi cấm kỵ đều được gỡ bỏ, có thể nói là vua tôi cùng vui.
Còn khi bước vào cổng cung, đối với Hách Liên Dung và Kinh Trập mà nói, vẫn còn hàng loạt nghi thức đang chờ đợi.
Đầu tiên là tọa trướng, sau đó là hợp cẩn.
Các nghi thức này đều được cử hành tại Càn Minh Cung, đợi đến khi mọi nghi thức hoàn tất, bóng đêm đã buông xuống.
Tất cả quan viên và cung nhân đều lui ra ngoài điện.
Còn người nhà họ Sầm, dưới sự hộ tống của đông đảo hộ vệ, đã được đích thân đưa về Sầm phủ.
Trong điện lúc này chỉ còn lại Hách Liên Dung và Kinh Trập.
Cả cung điện đèn đuốc sáng trưng, gần sáng như ban ngày. Kinh Trập có thể nhìn rõ Hách Liên Dung đang quỳ ngồi đối diện, tính tình người đàn ông hôm nay tốt đến lạ, bất kể người bên cạnh nói gì, làm gì, hắn đều không nổi giận.
Những lúc Kinh Trập thỉnh thoảng nhìn hắn, còn thường xuyên bắt gặp ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt hắn.
Kinh Trập cầm chén bạch ngọc trên tay, khi cúi đầu xuống mới phát hiện tay mình còn hơi run rẩy. Cậu dùng tay trái ấn lên tay phải, giọng nói cũng có vài phần run rẩy, "Hách Liên Dung, ta kính huynh một ly." Cậu nâng tay lên, nhưng Hách Liên Dung lại đoạt lấy chén rượu trong tay Kinh Trập, đổ hai chén rượu vào chung một chỗ, sau đó tự mình uống cạn một hơi.
Hách Liên Dung nhoài người qua mặt bàn, móc lấy vạt áo Kinh Trập, hôn lấy cậu.
Hơi men qua lại giữa đôi môi hai người, giống như dòng chảy ái muội nồng nàn nào đó.
Kinh Trập mãi đến khi thở hổn hển mới có chút sức lực giãy giụa, cậu nắm lấy vai Hách Liên Dung, "Huynh đợi, huynh đợi chút, tại sao, tại sao bên ngoài vẫn còn người canh giữ?"
Kinh Trập vốn chưa phản ứng kịp, nhưng khi nghiêng người lại lờ mờ nhìn thấy bên ngoài vẫn có người đang canh gác.
Bình thường, bên trong cánh cửa này sẽ không có ai.
Loảng xoảng —
Hách Liên Dung hất tung bàn tiệc, trong tiếng loảng xoảng vỡ nát, cánh tay dài của người đàn ông vớt lấy Kinh Trập ôm vào lòng, trầm giọng nói: "Theo quy củ trong cung, nếu tân nương gả vào, ngày đầu tiên quả thực phải sắp xếp cung nhân nghe ở bên ngoài."
Kinh Trập trừng tròn mắt, đây là quy củ kỳ quái gì vậy?
Thế chẳng phải cái gì cũng bị nghe hết sao?
Hách Liên Dung đè Kinh Trập xuống đất, móc lấy vạt áo cậu từ từ kéo ra, khàn giọng nói: "Kinh Trập, em thích có người nghe bên ngoài hơn, hay là..."
Kinh Trập rên nhẹ một tiếng, dùng tay đè lên vai người nọ, mặt đỏ tía tai: "Ai mà thích có người nghe bên ngoài chứ?" Cậu sợ lời này bị người ta nghe thấy, ngay cả giọng nói cũng đè xuống thật thấp.
Hách Liên Dung cười quái gở, ngón tay lại lần xuống dưới.
"Hửm?"
Cái đuôi âm lạnh lẽo vút lên, chẳng biết vì sao lại mang theo vài phần mị hoặc.
"Vậy đây là cái gì?"
Kinh Trập bị nắm lấy chỗ yếu hại, cả người đỏ bừng như con tôm luộc chín, cứng đờ cong người lại, nhưng không dám động đậy chút nào.
Cậu nằm trên tấm thảm, đôi mắt ướt át nhìn sang bên cạnh, cắn ngón tay ấp a ấp úng, mang theo vài phần xấu hổ và ngượng ngùng.
"... Hôm nay, cả ngày đều nhìn thấy huynh, nhưng chưa được nói chuyện với huynh thực sự câu nào..." Kinh Trập rất khó xử, nhưng bị người ta phát hiện, nắm lấy hỏi thì cũng không thể không đáp, đành lắp bắp nặn ra câu trả lời, "... Huynh đẹp như vậy, ta nhìn thấy... trong lòng rất vui, nên mới thế..."
Cơ thể này đã biết đến mùi vị t*nh d*c, tham lam muốn chết, sau những ngày tháng trống trải vừa qua, chút an ủi tối qua làm sao mà đủ?
Hách Liên Dung hôm nay đẹp quá chừng, Kinh Trập cứ nhìn hắn mãi, trong lòng liền thấy vui vẻ, chỗ nào cũng thích, tự nhiên chỗ nào cũng... giống như có ngọn lửa đang trêu chọc, gần như mê muội chìm đắm vào đó.
Hách Liên Dung bật cười.
Hôm nay, hắn cũng cười suốt.
Nụ cười nhẹ nhàng, nhàn nhạt.
Kinh Trập ngẩn ngơ nhìn nụ cười của hắn, vô thức vươn tay ấn lên khóe miệng người đàn ông. Ngón tay đó lướt qua gò má Hách Liên Dung, lại lưu luyến trên môi hắn, sau đó to gan lớn mật luồn vào giữa đôi môi, sờ vào hàm răng sắc nhọn kia.
"Của ta." Kinh Trập nỉ non, "Những thứ này, đều là của ta."
Chỗ vừa sờ qua là của cậu, chỗ chưa sờ qua cũng là của cậu.
Cậu túm lấy vạt áo Hách Liên Dung, kéo người xuống, c*n m*t đôi môi người đàn ông, rất nhanh đã ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng chút máu tanh này lại giống như mồi nhử k*ch th*ch, càng khơi dậy hung tính của cả hai. Hách Liên Dung nhanh chóng đảo khách thành chủ, coi đôi môi Kinh Trập như chiến trường để công thành đoạt đất, cái lưỡi linh hoạt l**m qua vòm họng nhạy cảm, hàm răng sắc nhọn g*m c*n đầu lưỡi mềm mại, hắn tham lam như muốn nuốt chửng cả lưỡi Kinh Trập.
Kinh Trập nức nở, gần như khó lòng chống cự lại sự điên cuồng nóng bỏng đó, cơ thể cậu run rẩy, làn da nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi mịn... Cậu gần như quên mất sự thật là bên ngoài có người.
Khi Kinh Trập suýt chút nữa hét lên thành tiếng, túm lấy tóc Hách Liên Dung liều mạng giãy giụa, cái đầu ngửa ra sau của cậu lại liếc thấy bóng người bên ngoài.
Tim cậu đập như sấm, vội vàng bịt miệng mình lại.
"Hách Liên Dung, Hách Liên Dung..." Kinh Trập kẹp lấy đầu người đàn ông, rồi lại nhanh chóng buông ra, dồn dập nói, "Ta không muốn ở đây, vào bên trong..."
Hách Liên Dung đang quỳ nửa người bên dưới, nghe cậu nói vậy mới ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
Trong đôi con ngươi đen kịt u tối kia gần như là sự cố chấp và cuồng nhiệt đậm đặc không thể tan ra, bản năng cướp đoạt bị lý trí đè nén nhưng đã lung lay sắp đổ, giống như con ác thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Kinh Trập theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Dây thần kinh nhạy cảm gần như đang giật giật, nhắc nhở cậu chạy trốn theo một cách quái dị.
Nhưng Kinh Trập lại ngẩn ngơ nhìn người đàn ông.
Khi bản tính hung ác được giải phóng, vẻ lạnh lùng bẩm sinh hoàn toàn tan biến khỏi người Hách Liên Dung, chỉ còn lại sự hoang dã triệt để.
Hách Liên Dung dường như không hề nghe thấy lời Kinh Trập nói, cũng chẳng hề cảm nhận được sự giãy giụa của cậu, hay nói đúng hơn, Kinh Trập càng giãy giụa, con quái vật kia càng hưng phấn, càng muốn cưỡng ép đè nén sự vặn vẹo kịch liệt đó, nuốt chửng tất cả mọi thứ xuống bụng.
Kinh Trập run rẩy khóc.
Ngay cả khi khóc cũng chỉ dám lí nhí, bịt miệng không dám khóc quá to, sợ bị người ta nghe thấy.
Tiếng khóc nức nở ấy, nghe thật đáng thương.
Nhưng lại khiến Hách Liên Dung dâng lên một sự hưng phấn quái dị, sự bạo ngược và cuồng nộ hận không thể phá hủy người này khiến động tác của hắn càng thêm không nương tay.
Bắp chân trơn bóng run rẩy, giãy giụa, cuối cùng cũng buông thõng xuống trong vô vọng.
Hách Liên Dung bế Kinh Trập đã không còn chút sức lực nào lên, sải bước đi về phía trong điện.
Mỗi bước đi, đều như mưa rơi.
Những giọt nước dính nhớp nháp nhỏ xuống, từng chút một, uốn lượn, tí tách rơi trên mặt đất mềm mại.
Kinh Trập lại hy vọng trời mưa thật.
Nếu trời đổ mưa, dập tắt đi cơn nóng cuồng nộ kia, có lẽ cậu sẽ không phải giãy giụa trong nhiệt độ thiêu đốt đó, gần như không có khả năng thoát thân.
Hách Liên Dung gần như phát điên mà quấn lấy cậu, rất nhiều lần cậu cảm thấy mình sắp ngất đi, lại bị người ta lay cho tỉnh dậy.
Tí tách —
Hạt mưa rơi xuống, gõ thanh thúy lên mái hiên cung tường tĩnh mịch. Âm thanh trong trẻo đó tựa như một khúc nhạc, che lấp đi sự dâm mỹ trong Càn Minh Cung. Đến nửa đêm, mưa càng lúc càng lớn, giống như cơn mưa gào thét muốn nhấn chìm tất cả, Kinh Trập trong cơn mơ màng, dường như đã hóa thành một chú cá nhỏ.
Chú cá đáng thương chìm nổi trong nước biển, lúc thì bị sóng biển đẩy lên cao, lúc lại bị nước mưa vỗ xuống.
Chú cá run rẩy, quẫy đuôi, muốn trốn thoát khỏi địa ngục gần như vô vọng này.
Ngặt nỗi trên đuôi cá lại có sợi dây thừng gần như có thể nhìn thấy rõ ràng, lại giống như sự giam cầm, ngay khi chú cá vừa định trốn thoát khỏi bờ biển này, lại bị lôi kéo dắt trở về, nhấn chìm trong cơn sóng triều gần như ngạt thở.
Cũng không biết đến bao giờ, tiếng mưa dần nhỏ lại.
Lất phất dày đặc, tí tách không ngừng.
Không còn cuồng bạo như trước, nhưng cũng dai dẳng không dứt, dường như mang theo d*c v*ng vô tận.
Đuôi chú cá nhỏ cũng sưng đỏ lên, tê dại quẫy quẫy, dường như chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có vài giọt nước trong suốt lăn xuống, tựa như nước mắt nức nở.
Lờ mờ, dường như còn nghe thấy vài câu vụn vặt như "cầm thú", "điên rồi", "dừng tay", nhưng thật kỳ lạ, cá làm sao biết nói được?
Phải rồi, cá không biết nói, đó đều là ảo giác.
Cơn sóng biển tham lam, quái dị kéo chú cá vô lực xuống đáy biển, nhấn chìm hoàn toàn mọi sự giãy giụa.
...
Kinh Trập khó khăn mở mắt ra, có cảm giác như mình suýt chết, lại miễn cưỡng sống sót trở về. Ánh sáng chói lòa khiến cậu giật mình nhắm mắt lại.
Muốn nói chuyện, lại phát hiện giọng mình đã khản đặc.
Muốn cử động, lại cảm thấy cánh tay mình gần như không nhấc lên nổi.
Một đôi tay từ bên cạnh đỡ Kinh Trập ngồi dậy, "Đừng nói chuyện vội."
Hách Liên Dung trầm giọng nói, đưa nước tới.
Kinh Trập uống ừng ực như hổ đói, một lúc lâu sau mới khàn giọng mắng: "... Huynh đây là, kiểu ăn, ăn bữa hôm nay sợ mai không có mà ăn đấy à?"
Cậu sắp bị Hách Liên Dung giày vò đến rã rời xương cốt rồi.
Hách Liên Dung: "Đây là phần của những ngày không gặp vừa rồi."
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn trái ngược với lời hắn nói.
Kinh Trập không thể tin nổi nhìn hắn, đôi mắt ướt át tràn đầy vẻ lên án, sao người này mặt dày thế không biết?
"Còn muốn uống nước không?"
"Muốn."
Kinh Trập quả quyết nói.
... Uống xong rồi mắng tiếp.
Kết quả đợi uống xong nước, Kinh Trập mềm nhũn dựa vào người Hách Liên Dung, mơ màng liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lại bàng hoàng phát hiện, giờ đã là buổi chiều.
Kinh Trập kinh hãi suýt bật dậy.
Nói là suýt, tức là cậu không dậy nổi.
... A a a sáng hôm sau không phải phải kính cáo thiên địa bái tổ tông sao? Kinh Trập vừa nghĩ đến việc mình ngủ một mạch đến chiều, chỉ muốn chết quách cho xong.
Hách Liên Dung bình tĩnh nói: "Ta đã bảo bọn họ đổi giờ rồi."
Kinh Trập yếu ớt nói: "Giờ giấc, có thể tùy tiện đổi sao?"
Đổi giờ vào lúc mấu chốt này, chẳng phải là đang nói cho họ biết tối qua hai người đã làm gì sao... Nhưng mà, khoan đã, Kinh Trập chợt nhớ tới người canh giữ bên ngoài tối qua, nhất thời nhắm mắt lại, cảm thấy mình thà đừng tỉnh lại còn hơn.
"Không đổi được, thì đổi đầu bọn họ." Hách Liên Dung cười nhạt.
... Cái này không cười được đâu!
Kinh Trập đau khổ bò dậy, đau khổ trừng mắt nhìn hắn.
"Tất cả là lỗi của huynh."
"Ừ."
Lời oán trách của Kinh Trập, Hách Liên Dung nhận hết. Hắn bế Kinh Trập đi tới trước bàn trang điểm, cũng không gọi cung nhân bên ngoài vào, tự tay mặc y phục cho Kinh Trập.
Bộ miện phục vốn bị Hách Liên Dung cởi ra, lại được hắn mặc lại từng món một, hắn càng làm, Kinh Trập càng cảm nhận được sự cuồng nhiệt và cố chấp dị thường đó.
Hách Liên Dung quỳ trên mặt đất, đi giày cho Kinh Trập.
Kinh Trập nhìn cái đầu đang cúi xuống của người đàn ông, lẩm bẩm nói: "Tự ta cũng có thể..."
"Ta thích thế này."
Hách Liên Dung ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt gần như y hệt tối qua, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
Đúng là một con thú dữ.
Giờ đây Hách Liên Dung đã không cần trói buộc, không còn kiêng dè, ác dục được giải phóng hoàn toàn đó khiến bản năng Kinh Trập lúc nào cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng cậu lại càng giống kẻ thiêu thân lao đầu vào lửa, dường như vô tri vô giác bước vào cạm bẫy.
Kinh Trập vươn tay, v**t v* sườn mặt Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cậu, sau đó đứng dậy, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra sau lưng Kinh Trập, chải tóc cho cậu.
Một cái, hai cái, ba cái...
Tay Hách Liên Dung rất vững.
Động tác của Hách Liên Dung rất nhẹ.
Ban đầu, khi hắn vẫn là Dung Cửu, mỗi lần chải đầu cho Kinh Trập luôn mang theo vài phần cứng nhắc, như gặp đại địch. Giống như đang đối mặt với bài toán khó, tình thế khó khăn nào đó, Dung Cửu cầm lược, từ từ chải xuống, nếu chải được suôn sẻ thì giống như hoàn thành được việc lớn vậy.
Kinh Trập nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Hách Liên Dung đứng ngay sau lưng cậu, từ từ chải chuốt mái tóc cho cậu, đến cuối cùng, đội mũ miện lên cho cậu, Kinh Trập ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau trong gương.
"Kinh Trập, chúng ta thành thân rồi."
Hách Liên Dung nhìn Kinh Trập trong gương, cúi người ôm lấy cậu.
"Thật tốt..."
Hắn nghiêng người thì thầm bên tai Kinh Trập, rõ ràng là lời tình tứ, nhưng lại nói ra như một lời nguyền độc địa.
"Bất luận thanh danh lúc sống hay khi chết, tên của ta và em sẽ vĩnh viễn được viết cùng một chỗ, vĩnh viễn không thể trốn thoát."
Kinh Trập thở dài bất lực, bật cười.
"Huynh không nên nói trốn thoát," cậu đứng dậy, quay đầu nhìn Hách Liên Dung, "Đừng quên, trên tay chúng ta, dây tơ hồng vẫn còn buộc đấy."
Kinh Trập giơ tay lắc lắc. Đêm qua sau lễ hợp cẩn, trên cổ tay hai người bọn họ đều buộc cùng một đoạn dây đỏ, tuy dây rất dài, có thể để họ đi lại trong điện, nhưng sợi dây đỏ uốn lượn đó vẫn luôn quấn quanh tay họ.
Kinh Trập nắm lấy tay Hách Liên Dung, sợi dây đỏ cũng rủ xuống theo, vương vấn trên y bào của họ, như thể họ bị dây tơ hồng trói chặt lại.
"Hách Liên Dung," Kinh Trập vùi mặt vào ngực hắn, ư ử oán trách, "Nhưng ta sắp đi không nổi nữa rồi... Đều tại huynh..."
"Ừ, lỗi của ta."
"Huynh đưa ta đi."
"Bế nhé?"
"Không cho bế!"
Kinh Trập lầm bầm, lăn qua lăn lại mặt mình.
Hách Liên Dung nắm chặt tay Kinh Trập, mười ngón tay đan xen. Hắn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Kinh Trập, đi ra ngoài cửa. Sợi dây đỏ dài ngoằng kia cũng rơi theo sau lưng họ, nương theo mỗi bước chân của họ, quấn quýt vương vấn trong bóng tối.
Như thể mỗi bước họ đi qua, đều được dây tơ hồng chúc phúc.
Cảnh Nguyên năm thứ chín, ngày hai mươi sáu tháng tư.
Kính thiên địa, bái tổ tông, chiêu cáo vạn dân.
Triều đại này, bên cạnh Hách Liên Dung, chỉ có Sầm Văn Kinh.
________
blues: tới đây là kết thúc phần truyện chính rồi! Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây ~