Mùng 3 tháng 5, Đàm Châu.
Trên con đường lát đá xanh, người qua kẻ lại đều che ô, dẫm lên con đường ướt dính. Rất nhiều người đội mưa vội vã đi về phía núi Ngũ Hợp, dưới chân núi, đã có không ít người đang chờ đợi.
Bên đường dưới chân núi, có một hành lang dài để nghỉ chân.
Ở giữa hành lang, có người đang dán bảng chữ, đám người chen chúc chật ních, không kìm được nhón chân, muốn nhìn qua đầu người khác để xem bảng chữ.
Nếu ai nhìn thấy tên họ mình trên bảng, liền sẽ vui sướng hét lên.
Đây là đợt tuyển sinh mới nhất của thư viện Càn Nguyên.
Cứ vài năm một lần, thư viện Càn Nguyên lại chiêu mộ một lứa học sinh, không kể xuất thân địa vị, chỉ cần vượt qua kỳ thi là có thể vào thư viện học tập.
Thư viện Càn Nguyên nằm trên núi Ngũ Hợp ở Đàm Châu.
Hôm nay là ngày công bố kết quả, dù mưa rơi tầm tã, vẫn có không ít người đích thân tới xem.
Tuy cũng có thể sai thư đồng đi xem, nhưng những người đọc sách này cảm thấy, chỉ có đích thân tới mới thể hiện được sự tôn trọng, thế nên người dưới chân núi càng thêm đông đúc.
Bên ngoài đám đông náo nhiệt này, có một đoàn xe ngựa dừng cách đó không xa để tránh mưa, hơn mười hộ vệ canh giữ xung quanh, toát ra khí thế người lạ chớ gần.
Dù có người muốn tới trú mưa, cũng sẽ theo bản năng tránh xa đoàn người này.
Có người vén rèm xe, nhoài nửa người ra ngoài, tay che trán, nhìn về phía đám đông náo nhiệt cách đó không xa. Trong xe ngựa, có người đưa tay đỡ eo cậu, giọng nói có chút lạnh lùng.
"Tò mò đến thế à?"
Kinh Trập quay người lại, chui vào trong xe, nằm bò lên vai Hách Liên Dung, cười nói: "Đây chính là lứa học sinh tiếp theo của thư viện Càn Nguyên đấy, ai mà không tò mò chứ?"
Người đàn ông ngồi bên kia nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng.
Tuổi tác càng lớn, khí thế của Hách Liên Dung càng thêm uy nghiêm, chỉ một cái liếc mắt lạnh lùng cũng khiến người ta run rẩy. Nhưng Kinh Trập nắm lấy ngón tay hắn, lại xòe cả mười ngón tay ra so đo, chẳng có chút tôn trọng nào.
"Đừng có giận, bọn họ chẳng ai đẹp bằng huynh đâu. Dù ta có muốn 'vượt tường', cũng phải tìm được người đẹp hơn huynh mới được chứ?"
"Em định đi đâu tìm?"
Giọng điệu Hách Liên Dung bình tĩnh, chẳng có mấy cảm xúc.
Kinh Trập nhướng mày: "Hỏi cái này làm gì?"
Giọng nói lạnh băng của Hách Liên Dung vang lên, nghe lạnh nhạt mà cay nghiệt, "Để trước khi em tìm được người đó, ta sẽ tàn sát sạch sẽ nơi ấy, tránh cho em thực sự có cơ hội trèo tường."
Kinh Trập đảo mắt, dùng sức húc vào vai người đàn ông, "Nói lời điên khùng gì thế, yêu một mình huynh đã chật kín cả tim rồi, còn tìm được ai nữa?"
Cậu nghe tiếng mưa rơi tí tách, nép vào lòng Hách Liên Dung, lại dâng lên chút buồn ngủ.
Hách Liên Dung không nhìn thấy dáng vẻ của cậu, nhưng dường như biết rõ tình trạng của Kinh Trập, cánh tay dài vươn qua người cậu, kéo tấm chăn tới, đắp lên người Kinh Trập.
"Buồn ngủ thì ngủ đi."
Kinh Trập nắm lấy chăn, vùi mặt vào bụng dưới Hách Liên Dung, buồn bực nói: "Không được, lát nữa chẳng phải còn phải gặp ngoại tổ phụ của huynh sao?"
Tháng tư năm nay, Cảnh Nguyên Đế di giá đến Chung Nam Biệt Cung.
Mọi việc trong triều, ngoại trừ những việc khẩn cấp, đều sẽ được gửi đến Chung Nam Biệt Cung.
Nhưng thực tế, Hách Liên Dung lại đưa Kinh Trập ra ngoài, du sơn ngoạn thủy, dọc đường đã đi qua không ít nơi. Nếu có việc khẩn cấp, cũng sẽ được gửi theo đến.
Đàm Châu là nơi cuối cùng.
Vốn dĩ Hách Liên Dung không định tới đây, là Kinh Trập biết được, đặc biệt thêm vào.
"Đến cũng đến rồi, từ Côn Hà Phủ tới Đàm Châu cũng chỉ mất ba ngày đường, ta muốn đến núi Ngũ Hợp."
Kinh Trập túm lấy tay áo Hách Liên Dung, kéo dài giọng nài nỉ.
Hách Liên Dung trong rất nhiều chuyện xưa nay đều chiều theo ý Kinh Trập, cậu nói muốn đi, hắn bèn thay đổi địa điểm.
Một đêm trước khi tới Đàm Châu, dưới sự đốc thúc của Kinh Trập , hắn mới viết thư gửi tới thư viện Càn Nguyên.
Đợi đến chập tối, những học sinh tụ tập dưới chân núi thư viện Càn Nguyên dần dần tản đi. Trong ánh hoàng hôn, đoàn xe dừng lại đã lâu mới bắt đầu chuyển động, lặng lẽ đi qua cổng núi.
Bao Trường Lâm theo bản năng quay đầu lại, thấy một đoàn xe lạ mặt lên núi Ngũ Hợp, không khỏi dừng bước, bạn bè bên cạnh liền nói chuyện với gã.
"Ngươi ngẩn ra đó làm gì? Lần này ngươi có tên trên bảng vàng đấy, nếu không khao một chầu, bọn ta không chịu đâu."
"Được thôi được thôi, nhưng Hoài Dân này, ta nhớ là thư viện Càn Nguyên này, bất kể là học sinh nào, đều phải đích thân đi bộ lên núi mà?"
"Đúng vậy. Trầm lão viện trưởng đã nói, đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, mọi thứ bắt đầu từ dưới chân. Đây là để rèn luyện ý chí của chúng ta đấy."
Bao Trường Lâm ngơ ngác gãi đầu, đã là vậy, thì tại sao chiếc xe ngựa vừa rồi lại có thể đi thẳng vào?
"À, cũng có ngoại lệ." Thư sinh tên là Hoài Dân kêu lên, "Quy tắc này chỉ áp dụng cho học sinh thôi, nếu là người nhà đến thăm, thì cũng không cần."
Bao Trường Lâm gật đầu, lúc này mới bỏ qua nghi hoặc, cùng Hoài Dân rời đi.
Núi Ngũ Hợp sau lưng trong màn mưa như một bức tranh cuộn màu xanh thẫm, rừng núi gần như hòa làm một, sắc xanh chảy tràn mang theo sức sống dị thường, như sắp nhỏ giọt xuống.
Lạch cạch —
Một tiếng vang giòn tan, xe ngựa dừng lại trước cổng thư viện Càn Nguyên. Cánh cổng này không lớn không nhỏ, vừa đủ cho hai cỗ xe ngựa đi song song.
Trước cổng thư viện, có một nhóm người đang chờ.
Đứng đầu là một ông lão trông chừng sáu bảy mươi tuổi, tóc đã hoa râm, cả người nhìn từ bi hiền hậu, tiên phong đạo cốt, nếu y phục trên người đổi thành đạo bào, e là chớp mắt cái đã có cảm giác cưỡi hạc bay đi.
Kinh Trập vén rèm xe, nhìn thấy vị này đầu tiên, giật mình hoảng hốt, chưa đợi Hách Liên Dung phía sau đỡ, đã nhảy tót xuống xe.
Hách Liên Dung chậm rãi thu tay về, hờ hững đi theo ra ngoài.
"Trầm lão gia tử..."
Kinh Trập xấu hổ vô cùng, nếu biết ông lão đợi ở đây, lúc nãy cậu đã không ở dưới chân núi ngắm nghía lâu như vậy. Trời mưa thế này, Trầm Đình Hiên lại có tuổi rồi, lỡ xảy ra chuyện gì... Hơn nữa, đây là lần đầu gặp mặt, Kinh Trập cũng không nắm chắc thái độ của Trầm Đình Hiên, lỡ như...
"Kinh Trập phải không?" Giọng Trầm lão viện trưởng trầm ấm vang vọng, như tiếng chuông khánh cổ xưa, "Con cứ gọi ta như tiểu Cửu là được."
Tiểu Cửu?
Kinh Trập theo bản năng quay đầu, nhìn Hách Liên Dung.
Chỉ thấy người đàn ông vẻ mặt nhàn nhạt, bình tĩnh gọi một tiếng: "Ngoại tổ phụ."
Trầm Đình Hiên và Hách Liên Dung cùng nhìn về phía Kinh Trập, Kinh Trập bỗng dưng thấy ngượng ngùng, lắp bắp gọi: "Ngoại, ngoại tổ phụ..."
Trầm Đình Hiên cười lớn, ông thời trẻ chắc hẳn cũng là người cực kỳ phóng khoáng, nghe Kinh Trập gọi thế, ông vui vẻ nói: "Được được được, đường xá vất vả, mau theo ta vào trong đi."
Trầm lão viện trưởng không có vẻ gì là cao ngạo, Kinh Trập đi cùng ông nói thêm vài câu, sự căng thẳng cũng vô thức tan biến.
Thư viện Càn Nguyên rất tao nhã, đình đài lầu các này, nếu không có gia sản đủ dày, tuyệt đối không thể xây dựng được một thư viện như thế này. Bên ngoài tuy mưa rơi, nhưng bố cục bên trong thư viện rất khéo léo, đi dọc theo hành lang, vậy mà chẳng cần bước ra ngoài màn mưa chút nào.
Lúc này trời đã tối, Trầm Đình Hiên không đưa bọn họ đi nhiều, chỉ đích thân đưa họ đến nơi nghỉ ngơi, lại cùng họ dùng bữa cơm, sau đó mới rời đi.
Kinh Trập đích thân tiễn người ra ngoài, xác nhận người đi theo Trầm Đình Hiên đủ nhiều, lúc này mới yên tâm.
Quay đầu lại, Kinh Trập bước vài bước đến bên cạnh Hách Liên Dung, ngắm nhìn gian phòng này, khẽ nói: "Trầm lão gia tử đối với việc huynh đến... rất vui mừng." Trầm Đình Hiên đích thân đợi ngoài thư viện, lại dẫn đường đưa họ vào, nếu không phải quá kích động, thân là trưởng bối như ông, vốn không cần làm đến mức này.
Hách Liên Dung ôm eo Kinh Trập, nhạt giọng nói: "Ừ, đây là lần đầu gặp mặt."
Nghĩ cũng phải, Hách Liên Dung ít khi rời khỏi kinh thành, ngay cả Trầm Tử Khôn làm quan trong kinh cũng phải đợi hắn mấy tuổi rồi mới gặp mặt một lần, Trầm Đình Hiên quanh năm dạy học ở Đàm Châu lại càng không có bao nhiêu cơ hội.
Thân phận ông đặc biệt, một khi vào kinh, ngược lại sẽ rước lấy tai họa.
Mà đợi Hách Liên Dung đăng cơ rồi, những trở ngại kia tuy ít đi, nhưng thái độ của Hoàng đế lại mập mờ không rõ...
Kinh Trập vuốt tóc Hách Liên Dung, khẽ nói: "Vừa rồi lúc huynh nói chuyện với Trầm lão viện trưởng, ta cảm thấy..." Cậu mím môi, giọng nói càng nhẹ hơn, "Huynh cũng, khá là vui vẻ."
Hách Liên Dung nhướng mày nhìn cậu: "Ta cười à?"
Ngón tay Kinh Trập ấn lên khóe miệng Hách Liên Dung, cười nói: "Đâu phải chỉ có cười mới chứng minh được là huynh vui."
Hách Liên Dung có lẽ không hận người nhà họ Trầm.
Ngoại trừ Từ Thánh Thái hậu ra, bất kể là Trầm Đình Hiên hay Trầm Tử Khôn, đều đã cung cấp rất nhiều sự giúp đỡ trên con đường làm vua của Hách Liên Dung.
Nếu không có học trò khắp thiên hạ của Trầm Đình Hiên, những hành động tùy ý làm bậy của Hách Liên Dung, biết đâu sẽ gây ra biến động lớn hơn.
"Trầm lão viện trưởng, Trầm lão gia tử? Ông ấy chẳng phải bảo, em phải gọi giống ta à?"
Hách Liên Dung lạnh nhạt nói, nhưng trong đôi mắt ngước lên lại mang theo ý cười trêu chọc.
Kinh Trập nghẹn lời, rất muốn mắng người.
Bộ không cho người ta ngại ngùng được à?
...
Bọn họ ở lại thư viện Càn Nguyên mấy ngày, Trầm Đình Hiên mỗi ngày đều đến gặp họ, lại đích thân dẫn họ đi thăm thú khắp thư viện. Ông lão đi đường ngược lại còn giỏi hơn nhiều người trẻ tuổi, đi đường núi cả ngày trời cũng không thấy mệt.
Nghe Kinh Trập hỏi, Trầm Đình Hiên cười lớn: "Sống trong núi này bao nhiêu năm, đi quen rồi, sao mà thấy mệt được?"
Cũng may mấy ngày nay, thư viện Càn Nguyên vì tuyển sinh nên học sinh đều về nhà cả, chỉ còn lại một số tiên sinh lớn tuổi. Cảnh tượng Trầm Đình Hiên đi cùng bọn họ ngược lại không thu hút quá nhiều ánh mắt.
"Mồng 8 tháng 5, dưới núi có hội miếu Long Mẫu, nếu có hứng thú, có thể đi dạo một chút."
Ngày mùng 8, Trầm Đình Hiên nói với Kinh Trập: "So với sự náo nhiệt ở kinh thành có lẽ không bằng, nhưng cũng có phong vị riêng."
Kinh Trập nghe vậy liền nhìn sang Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung: "Vậy thì đi."
Cũng không cần Kinh Trập hỏi thêm, hắn liền đáp.
Kinh Trập bèn cười nhìn Trầm Đình Hiên: "Ngoại tổ phụ, vậy lát nữa chúng con xuống núi xem thử."
Trầm Đình Hiên mỉm cười gật đầu, đợi đến quá trưa, bọn Kinh Trập liền xuống núi.
Trầm Đình Hiên đứng ở cổng núi nhìn theo bọn họ đi xa, tấm lưng vốn thẳng tắp bỗng dưng còng xuống đôi chút. Bên cạnh, một người đàn ông trung niên đỡ lấy ông lão, "Viện trưởng, ngài thấy không khỏe à?"
Trầm Đình Hiên xua tay, rầu rĩ nói: "Thân thể ta, chỉ có cứng cáp hơn ngươi thôi. Ngươi lo mà sửa cái tật ngủ muộn của ngươi đi."
Người đàn ông trung niên bị Trầm Đình Hiên mắng như vậy, ngượng ngùng sờ mũi.
Ông ta là một trong những đệ tử của Trầm Đình Hiên, tuy đọc đủ sách thánh hiền nhưng không thích chốn quan trường, xuống núi thi đỗ cái Tiến sĩ xong lại quay về thư viện Càn Nguyên làm tiên sinh, thoắt cái đã hai mươi mấy năm.
Nếu nói về thân thể cứng cáp, ông ta đúng là không bằng bước chân như bay của Trầm Đình Hiên thật.
Người đàn ông trung niên: "Thầy, thầy đang lo lắng... hai vị kia sao?" Ông là đệ tử của Trầm Đình Hiên, tự nhiên cũng biết thân phận của khách quý mấy ngày nay.
Trầm Đình Hiên xưa nay trầm ổn, đến tuổi này rồi, chuyện có thể khiến cảm xúc ông lão dao động rất ít, nhưng mấy ngày nay ông lại chứng kiến không ít.
Đã lâu lắm rồi Trầm Đình Hiên mới vui vẻ như vậy.
Chỉ là, niềm vui trùng phùng vào lúc này dường như lại phủ lên một lớp sương mù.
Trầm Đình Hiên lắc đầu, lại thở dài.
"Quan hệ giữa Kinh Trập và Tiểu Cửu..."
Ông lão khựng lại, nhớ tới lúc sớm, khi nhắc đến chuyện đi hội miếu, Kinh Trập trước tiên theo bản năng nhìn về phía Hách Liên Dung, sau khi được hắn đồng ý mới nhận lời.
Nhìn qua thì giống như từng hành động của Kinh Trập đều bị Hách Liên Dung chi phối, dường như không có suy nghĩ và tự do của riêng mình.
Nhưng trong mắt Trầm Đình Hiên, lại không phải như vậy.
... Kinh Trập giống như đã quen với việc trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải kéo Hách Liên Dung cùng tham gia, có lẽ là để hắn cũng cảm nhận được thế gian muôn màu, cũng có lẽ là... chỉ có như vậy mới khiến Hách Liên Dung an tâm.
Trầm Đình Hiên ở tuổi này, nhìn lâu, thấy nhiều, tự nhiên liếc mắt là nhận ra mối quan hệ dựa dẫm lẫn nhau giữa Hách Liên Dung và Kinh Trập vừa không bình thường, lại dễ cực đoan.
Chỉ có điều, chuyện đó... à, là năm Cảnh Nguyên thứ chín nhỉ?
Từ khi Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh thành hôn đến nay đã được vài năm, văn võ bá quan vốn tưởng triều đại Hách Liên sẽ càng thêm mưa gió bão bùng lại kinh ngạc phát hiện, Cảnh Nguyên Đế dường như khác hẳn trước kia.
Phấn chấn đồ cường, dốc lòng trị vì, những từ ngữ này tuy chưa thể áp dụng hoàn toàn lên vị Hoàng đế bệ hạ này, nhưng hắn quả thực đã bắt tay vào thay đổi rất nhiều tệ nạn cũ, lại càng chăm chỉ xử lý triều chính, quả thực như biến thành một người khác.
... Đương nhiên, vẻ mặt vô cảm mỗi lần thượng triều thì chưa từng thay đổi.
Cảnh Nguyên Đế dường như trở nên... tốt hơn.
Chỉ là cái tốt này cũng kỳ quái, đặc biệt, mang theo mùi vị quái dị và vặn vẹo.
Chẳng ai cảm thấy đây là bình thường thật sự cả.
Bởi vì dù là người ngu dốt đến đâu cũng sẽ nhận ra, sở dĩ Cảnh Nguyên Đế trở nên "tốt", chẳng qua là vì bên cạnh hắn có Sầm Văn Kinh kìm hãm.
Phải rồi, Cảnh Nguyên Đế sau khi thành thân với Sầm Văn Kinh, không hề ngăn cản cậu can dự triều chính. Đương nhiên, Sầm Văn Kinh cũng rất ít khi làm vậy, phần lớn thời gian cậu theo học các lão Trương Văn Lục đọc sách, không mấy khi hỏi đến việc triều chính — chỉ trong những trường hợp cực kỳ hiếm hoi, khi Cảnh Nguyên Đế đại khai sát giới, nếu không cần thiết, Sầm Văn Kinh sẽ khuyên một câu.
Nhẹ nhàng, đơn giản như ngón tay gảy dây đàn, dù sát khí có nhiều đến đâu cũng dễ dàng tan biến.
Điều này giống như thần tích, lại càng giống địa ngục.
Nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự thay đổi vì Sầm Văn Kinh, đây quả thực là chuyện tốt, nhưng sự thay đổi gần như ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia này lại chỉ vì một người, đây là chuyện hoang đường đến mức nào?
Mấy năm nay, càng nhận rõ sự thật này, trong lòng người ta càng thấy kỳ quái.
Nhưng cũng không ai dám bất kính trước mặt Sầm Văn Kinh nữa.
Nếu đắc tội với người khác, lại có nguyên do, nếu khéo léo cầu xin đến trước mặt Sầm Văn Kinh, biết đâu còn có thể xin xỏ được một chút khoan hồng. Nhưng nếu đắc tội với Sầm Văn Kinh, dù bản thân cậu có cầu xin cũng vô dụng, Cảnh Nguyên Đế nhất định phải khiến kẻ đó tan xương nát thịt mới chịu bỏ qua.
Đắc tội với Sầm Văn Kinh, ngay cả Sầm Văn Kinh cũng không cứu nổi mạng kẻ đó.
Nghĩ đến đây, Trầm Đình Hiên khẽ thở dài, nhưng nụ cười lại càng thêm đậm.
Ngẫm lại, ông bây giờ chỉ là một ông già đã có tuổi, những ồn ào dưới núi kia, có liên quan gì đến Trầm Đình Hiên đâu?
Dạy học trồng người, là bổn phận của thư viện.
Thư viện Càn Nguyên bao nhiêu năm nay có thể đứng vững, ngoài sự chống lưng của Trầm gia, còn có triết lý của bản thân Trầm Đình Hiên.
Ông chỉ dạy học, không can thiệp triều chính.
Mặc kệ triều đình gió mây khó đoán, ông cũng chỉ là một thầy giáo, can thiệp được gì chứ?
Đúng không.
...
Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng —
Sau những ngày mưa liên miên tạnh hẳn, không khí càng thêm trong lành. Kinh Trập nhoài người bên cửa sổ xe, nghe tiếng trống gõ trầm hùng mạnh mẽ bên ngoài, đôi mắt không khỏi sáng lên.
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu huynh lại đây."
Một bóng người to lớn đè lên lưng Kinh Trập, giọng nói của Hách Liên Dung vang lên lạnh lẽo bên tai cậu: "Em gọi ta là gì?"
"Tiểu, Tiểu Cửu đó." Kinh Trập cố nhịn xúc động muốn run rẩy, đáng ghét, rõ ràng biết tai cậu rất nhạy cảm, "Ngoại tổ phụ chẳng phải gọi huynh thế sao?"
Cậu vừa nói, vừa đường hoàng giải thích.
"Chúng ta đi lại bên ngoài, chắc chắn không thể để lộ thân phận. Tiểu Cửu, nghe đơn giản biết bao."
Rõ ràng dọc đường đi trước đó, Kinh Trập đều gọi người đàn ông là Dung Cửu, lời giải thích này chẳng qua là mở mắt nói mò, cố ý qua loa lấy lệ thôi.
"Em muốn gọi ta là Tiểu Cửu, cũng không phải không được." Hách Liên Dung lạnh lùng nói, "Người gọi ta như vậy, đều lớn tuổi hơn ta, vậy ta nên gọi em là gì đây?"
Sau đó, hắn như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài một tiếng.
"À, ta nên gọi em là, Kinh Trập ca ca?"
Kinh Trập run bắn người, vội bịt tai mình ra sức xoa xoa, "Huynh, đừng có nói bên tai ta."
"Kinh Trập ca ca, trước kia chẳng phải đều như vậy sao? Sao bây giờ, lại không được nữa?"
Giọng Hách Liên Dung lành lạnh nhạt nhẽo, nhưng từng câu từng chữ vang vọng bên tai Kinh Trập, không hiểu sao lại khơi dậy những cảm xúc khác thường.
Kinh Trập đỏ bừng cả gáy, vội vàng buông rèm xe xuống.
Thùng thùng, thùng thùng —
Tiếng trống vẫn vang vọng bên tai, nhưng Kinh Trập chẳng còn tâm trạng thưởng thức nhịp điệu của nó, chỉ cảm thấy nhịp điệu này dường như trùng khớp với tiếng lòng mình.
Cậu ôm ngực, lại muốn bịt tai.
Kết quả là tay cứ di chuyển qua lại, chẳng bịt được chỗ nào cho hẳn hoi.
c** nh* tuổi hơn Hách Liên Dung, trải nghiệm cũng không nhiều bằng hắn, Kinh Trập đã quen với việc Hách Liên Dung dẫn dắt và dạy bảo mình trong một số chuyện. Nhưng hiện tại, tự nhiên bị hắn gọi là "ca ca", Kinh Trập lại cảm thấy xấu hổ đến mức không có chỗ chui.
"Ta sai rồi, Dung Cửu, ta thực sự sai rồi, đừng trêu ta nữa..."
Kinh Trập xoay người trong lòng Hách Liên Dung, ôm lấy cánh tay hắn xin tha.
"Ta không gọi huynh là Tiểu Cửu nữa, Dung Cửu, Hách Liên Dung, bệ hạ..."
Giọng cậu mềm như bông, nhìn Hách Liên Dung đầy vẻ ngoan ngoãn.
Hách Liên Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm Kinh Trập, trong ánh mắt mang theo sự chăm chú đến rợn người.
Sau đó, hắn khẽ cười.
"Ca ca nói gì vậy, lẽ ra phải là ca ca dạy dỗ ta, sao lại cảm thấy mình sai chứ?"
... A a a a a Kinh Trập thực sự hối hận rồi!
...
Hội miếu Long Mẫu là phong tục của Đàm Châu.
Mùng 8 tháng 5 là ngày sinh của Long Mẫu, bất kể nơi nào ở Đàm Châu cũng sẽ có hội miếu lớn nhỏ khác nhau, trên sông thường còn tổ chức tế lễ.
Lúc vừa xuống đường núi nghe thấy tiếng trống, chính là những con thuyền trên sông đang làm lễ.
Và nghi lễ này sẽ kéo dài đến tận tối.
Tiếng trống không dứt, tiếng sáo trúc không ngừng, bách tính tụ tập bên bờ sông cũng không ít.
Lúc họ đến, chính là lúc náo nhiệt nhất.
Trong miếu Long Mẫu, rất nhiều người cầu nhân duyên, cầu con cái đều đến tế bái, người trông miếu canh giữ hương hỏa, cũng giải thẻ xăm tiêu tai cho người ta.
Kinh Trập đã đi qua không ít nơi, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến hội miếu như thế này, cậu không khỏi nhìn ngó xung quanh, dường như rất ngạc nhiên.
Sau khi xuống xe ngựa, Kinh Trập đi ra ngoài vài bước, nhớ ra điều gì, lại quay đầu nhìn Hách Liên Dung.
"Dung Cửu, mau lại đây đi."
Kinh Trập vẫy tay với Hách Liên Dung, ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi hắn.
Đáy mắt Hách Liên Dung thoáng ý cười nhàn nhạt, cất bước đi tới, hộ vệ bên cạnh nhanh chóng hòa vào dòng người, đi theo sát bên cạnh bọn họ.
Người đàn ông nắm lấy cổ tay Kinh Trập, lại nói: "Ca ca, sao huynh đi nhanh thế? Nếu bị lạc trong hội miếu đông đúc thế này, tìm không dễ đâu."
Gò má Kinh Trập vốn đã hơi dịu xuống bỗng chốc lại đỏ bừng, cậu tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông nhỏ nhen này, hung hăng đá hắn một cái.
Làm gì có kẻ nào dai như đỉa đói thế chứ!
"Ơ, hóa ra vị này, mới là huynh trưởng à?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên cạnh, mang theo vài phần chần chừ.
Kinh Trập quay người lại, thấy một thư sinh chừng hơn hai mươi tuổi đang đứng phía sau.
Phát hiện lời mình nói bị chính chủ nghe thấy, thư sinh kia xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi người nói: "Tại hạ thất lễ, lắm miệng rồi."
Kinh Trập đang định giải thích, lại nghe Hách Liên Dung không chút do dự đáp: "Ừ, ca ca trông non nớt, nên người ngoài hay nhầm lẫn." Giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo đó, vậy mà lại mở miệng ra là gọi ca ca.
Kinh Trập tức muốn cắn người.
Hách Liên Dung lại cúi đầu nhìn cậu, nở một nụ cười quái dị.
Bao Trường Lâm bừng tỉnh, vội vàng nói: "Hóa ra là vậy, tại hạ Bao Trường Lâm, là học sinh đến ghi danh vào thư viện Càn Nguyên lần này. Vừa rồi ta mạo phạm, không biết hai vị là..."
Hách Liên Dung: "Huynh ấy tên Dung Đại, ta là Dung Cửu."
Kinh Trập đã lén lút dưới tay áo, hung hăng chọc vào eo Hách Liên Dung, thấy Bao Trường Lâm nhìn mình, đành phải nở một nụ cười gượng gạo nhưng không thất lễ, "... Phải, ta tên Dung Đại."
Mặc dù cả hai lần người chủ động nói chuyện đều là Dung Cửu, nhưng có lẽ do phản ứng bản năng, Bao Trường Lâm vẫn sẵn lòng nói chuyện với Dung Đại hơn.
"Hai vị là người từ nơi khác đến? Nhà ta tuy không ở đây, nhưng mẹ ta cũng là người Đàm Châu, rất rõ phong tục nơi này, nếu không chê, ta cũng có thể giới thiệu cho hai vị đôi chút."
Có lẽ vì vừa rồi nói xấu sau lưng người ta bị nghe thấy, Bao Trường Lâm cảm thấy áy náy, thái độ với họ rất thân thiện.
Kinh Trập vốn định từ chối, nhưng nhớ tới sự đáng ghét của Hách Liên Dung, ngược lại đồng ý.
"Vậy làm phiền huynh đài."
Hách Liên Dung không tỏ ý kiến.
Bao Trường Lâm quả nhiên rất quen thuộc với Đàm Châu, giải thích cho họ nghe về phong tục Long Mẫu này rất đâu ra đấy. Sau đó, Bao Trường Lâm như nhớ ra điều gì, lại nói với họ: "Hai vị đã cưới vợ chưa? Miếu Long Mẫu ở Đàm Châu cầu nhân duyên linh nghiệm nhất, đặc biệt là ngôi miếu phía trước chúng ta, nghe nói cầu gì được nấy."
Kinh Trập cười cười: "Huynh đệ bọn ta đều đã thành thân, hạnh phúc mỹ mãn, không cần cầu thêm gì nữa."
Bao Trường Lâm hơi ngẩn ra, có lẽ chưa từng nghĩ tới sẽ có người nói thẳng thừng chuyện hôn nhân hạnh phúc của mình như vậy. Dung Đại nói chuyện thẳng thắn chân thành, như thể đây là chân lý hiển nhiên, không có gì không thể nói với người khác.
Sự thản nhiên này khiến gã đối đãi với anh em họ Dung càng thêm cởi mở.
Vào đêm, người bên bờ sông không giảm mà còn tăng, rất nhiều người tụ tập bên bờ sông, như đang chờ đợi điều gì.
Bao Trường Lâm cũng đưa họ dạo chơi đến đây vào tầm này, chỉ vào mặt sông nói:
"Nghe nói năm xưa Long Mẫu đã tiêu diệt yêu tà tại nơi này, cuối cùng kiệt sức chìm xuống đáy sông. Cho nên hàng năm cứ đến tối mồng 8 tháng 5, phủ thành sẽ làm một chiếc thuyền giấy tinh xảo, bên trong chất đầy các loại cống phẩm, cuối cùng đốt giữa sông cho chìm xuống đáy..."
Kinh Trập vừa nghe, vừa kiễng chân muốn nhìn ra lòng sông, ngặt nỗi cậu tuy không thấp, nhưng luôn có người cao hơn cậu, cậu chỉ nhìn thấy toàn đầu người là đầu người.
Kinh Trập thở dài trong lòng, vừa định nói đi tìm chỗ nào cao hơn chút, thì thấy Hách Liên Dung bên cạnh cúi thấp người xuống, bế bổng Kinh Trập lên. Mặc dù đó là tư thế bế trẻ con, không mang theo bất kỳ ý nghĩa dâm tà nào... nhưng hành động như vậy vẫn quá mức thân mật.
Kinh Trập bỗng cảm thấy tầm nhìn mở rộng, theo bản năng ôm lấy cổ Hách Liên Dung, phản ứng này gần như ăn sâu vào xương tủy, đã thành thuận theo tự nhiên, khiến Bao Trường Lâm bên cạnh nhìn đến ngẩn người.
... Ha, ha ha... Vị huynh đệ Dung Cửu này trông thì lạnh lùng ít nói, dọc đường cũng chẳng mấy khi nói chuyện với gã, nhưng đối với huynh đệ của mình, vẫn có sự quan tâm khác thường... Chỉ là, dù là huynh đệ, hành động như vậy có phải hơi quá thân thiết rồi không?
Nói thế nào đi nữa, cũng đã là lứa tuổi hai ba mươi rồi, cũng nên biết lễ giữ quy củ, sự thân mật này là không nên có.
Kinh Trập không cần cúi đầu nhìn sắc mặt Bao Trường Lâm cũng biết vẻ kinh ngạc trên mặt gã, cậu vội vàng vỗ vai Hách Liên Dung, thấp giọng nói: "Mau thả ta xuống."
Hách Liên Dung: "Không phải em muốn xem à?"
Trong giọng nói lạnh lùng có chút thắc mắc nhàn nhạt.
Không cần ngôn ngữ, chỉ cần Kinh Trập khẽ động đậy, người đàn ông đã biết cậu đang nghĩ gì.
Giọng Kinh Trập gần như rít qua kẽ răng: "Người bình thường, lớn thế này rồi, dù là anh em ruột cũng không bế ẵm thế này đâu."
Hách Liên Dung: "Ai quen biết chúng ta?"
Bao Trường Lâm: "..."
Ơ, ta quen mà?
Gã mờ mịt.
Kinh Trập nghe vậy hơi ngẩn ra, phải rồi, lần vi hành này, cậu đã thấy rất nhiều điều thú vị.
Mà đến Đàm Châu, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Dù có bị người ta nhìn thấy thật, phát hiện ra thật, thì đã sao? Thiên hạ rộng lớn, lẽ nào còn may mắn gặp lại lần thứ hai?
Đương nhiên, dù có gặp lại, dường như cũng chẳng sao cả.
Kinh Trập bỗng cười rộ lên, thả lỏng cơ thể dựa vào lòng Hách Liên Dung, vòng tay qua vai hắn tự mình nhìn ra mặt sông.
Chỉ thấy con thuyền chở thuyền giấy đậu vững vàng giữa sông, xung quanh có rất nhiều thuyền nhỏ bao quanh, những chiếc đèn lồng treo cao soi sáng mặt sông đen kịt. Cũng không biết người trên thuyền lớn thao tác thế nào, chỉ thấy chiếc thuyền giấy dập dềnh rơi xuống mặt nước, đậu chênh vênh trên một chiếc thuyền con.
Lúc này, chiếc thuyền con chính là điểm tựa duy nhất của thuyền giấy, nếu nghiêng một cái, thuyền giấy chìm vào nước sông lạnh lẽo sẽ không thể cháy được nữa.
Trên chiếc thuyền lớn kia, có người cầm một cây sào dài, đầu sào treo một chiếc đèn lồng đang cháy.
"... Đó, đó là nghi thức cuối cùng, chỉ khi thuyền giấy cháy hoàn toàn, mới, mới được coi là..."
Bao Trường Lâm hoàn hồn, lắp bắp giải thích.
Chiếc đèn lồng rơi từ đầu sào xuống, đổ vào trong thuyền giấy, trong chớp mắt, chiếc thuyền giấy tinh xảo bị ngọn lửa l**m láp, ngọn lửa bùng lên dữ dội gần như nuốt chửng thuyền giấy, ánh lửa hừng hực chiếu sáng cả khúc sông, sáng như ban ngày. Ngọn lửa nuốt chửng thuyền giấy, thiêu rụi mọi tế phẩm, nước sông lạnh lẽo cuộn trào bụi trần lại nhấn chìm và nuốt chửng ngọn lửa điên cuồng.
Kinh Trập lẳng lặng nhìn quá trình này.
Cậu đang xem tế lễ.
Hách Liên Dung đang xem cậu.
Khi tất cả mọi người đều bị cảnh tượng hoành tráng trên sông thu hút, Hách Liên Dung vẫn nhìn Kinh Trập.
Ánh lửa trên mặt sông quá sáng, chiếu rõ biểu cảm của Kinh Trập, chút chấn động, ngạc nhiên, và sự tĩnh lặng khi tất cả chìm xuống cuối cùng, đều được Hách Liên Dung thu vào đáy mắt.
... Sau này, cũng phải đưa Kinh Trập ra ngoài.
Hắn nghĩ.
Hách Liên Dung thích vẻ mặt trầm trồ của Kinh Trập, sinh động tươi tắn, đáng yêu đáng thương, đôi mắt trong veo ấy sẽ thoáng chốc phản chiếu vạn vật thế gian, sau đó...
"Dung Cửu."
Kinh Trập cúi đầu, khẽ gọi tên hắn.
... Sau đó quay lại nhìn hắn.
Hách Liên Dung có thể cảm nhận được sự thỏa mãn kỳ lạ đó.
Dù chỉ trong khoảnh khắc.
"Sao thế?"
Hắn nghe thấy mình nói.
Kinh Trập cúi xuống, ôm lấy vai Hách Liên Dung, cười nói: "Vừa rồi có phải huynh không nhìn mặt sông, mà đang lén nhìn ta không?"
Giọng cậu nhẹ nhàng, giữa đám đông ồn ào và tiếng trống, chỉ có Hách Liên Dung nghe được loáng thoáng.
Ừ.
Hách Liên Dung đáp lời trong lòng.
Không đẹp bằng em.
Hắn nói vậy.
Kinh Trập giống như con thú nhỏ lén lút, nhìn trái nhìn phải thấy nhiều người vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh tượng đáng kinh ngạc vừa rồi, lúc này mới vùi vào vai người đàn ông, lén lút cắn một cái lên cổ hắn.
Nhấm nháp hương vị một chút, Kinh Trập mới thỏa mãn vỗ vỗ vai Hách Liên Dung, bảo người đàn ông thả cậu xuống.
Hách Liên Dung làm theo, Kinh Trập đứng vững xong, vận động cơ thể tại chỗ một chút, thấy đám đông đã bắt đầu tản đi, bèn nói với Bao Trường Lâm: "Hôm nay đa tạ Bao huynh đã đi cùng huynh đệ bịn ta, giờ trời đã khuya, bọn ta cũng phải về rồi. Không biết Bao huynh..."
Bao Trường Lâm hoàn hồn, vội vàng nói: "Không sao không sao, khách đ**m ta ở ngay gần đây, ta tự đi bộ về là được."
Nói đến đây, gã dường như có chút chần chừ, nhưng rồi cắn răng hỏi: "Hai vị trọ ở đâu? Hai ngày nữa ta làm chủ..."
Kinh Trập cười lắc đầu: "Bọn ta ở Đàm Châu chỉ nghỉ ngơi một chút, nay mai là đi rồi."
Bao Trường Lâm trông có vẻ thất vọng, gã và Dung Đại rất hợp nhau, còn nghĩ nếu rảnh rỗi sẽ qua lại nhiều hơn.
"Bao huynh cũng không cần thất vọng, nếu có duyên, sau này ắt sẽ gặp lại." Kinh Trập nói đầy ẩn ý, "Cáo từ."
Bao Trường Lâm nhìn theo hai anh em họ đi vào đám đông, lờ mờ dường như nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
"Có duyên, gặp lại?"
"... Thư viện Càn Nguyên... đọc sách, sau này thi khoa cử... chẳng phải sẽ gặp lại sao..."
Lời nói đứt quãng, nghe cũng không rõ.
Bao Trường Lâm không biết ý là gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
... Hai người này, thật sự là huynh đệ sao?
Nếu thật sự là huynh đệ, tại sao lại thân mật như thế, còn Dung Cửu kia tại sao lại... Bao Trường Lâm thực ra căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng không dám nói chuyện với hắn mấy.
Lạ thật, đúng là lạ thật.
Trên đời này, lại có mối quan hệ anh em như vậy.
Vài năm sau, Bao Trường Lâm đỗ đạt cao, lúc vào kinh đi thi, bên cạnh cũng có vài ba học sinh Càn Nguyên.
Đến kỳ thi Đình, bất kể là ai, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Dù sao thì ai mà chưa từng nghe những lời đồn đại về vị bệ hạ kia chứ?
Khi họ quỳ rạp trong đại điện lạnh lẽo, cúi đầu bái lạy, Bao Trường Lâm nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo: "Đứng lên đi."
Giọng nói ấy xa lạ, lại quen thuộc.
Bao Trường Lâm giật mình kinh hãi, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Gã hoảng hốt đứng dậy theo mọi người, mạo phạm ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy vị Dung Cửu năm xưa, đang ngồi cao trên ngai vàng.
Khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ kia, thế gian không có người thứ hai.
Hoa phục khoác lên người, khí thế càng thêm hào hùng, hàn ý lẫm liệt bức người ta căn bản không dám nhìn kỹ.
Bao Trường Lâm sắp ngất đi rồi.
Đúng lúc này, gã để ý thấy bên cạnh ngai vàng còn có một chỗ ngồi, gần gũi như thế, gần như không thể tách rời, và bên trên, cũng có một người đang ngồi, đang chống cằm xem công văn trên ngự án.
Như cảm nhận được có người nhìn mình, người nọ ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Bao Trường Lâm. Một lát sau, Dung Đại... không, Sầm Văn Kinh dường như nhận ra gã.
Khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười quen thuộc. Cậu khẽ mở miệng, dường như là một câu nói.
— Có duyên, ắt sẽ gặp lại.
Một câu nói xa xăm năm nào, nay lại văng vẳng bên tai.
Hóa ra năm xưa, cặp huynh đệ gã gặp ở Đàm Châu, lại chính là Cảnh Nguyên Đế và vị điện hạ này.
Chẳng trách tựa như huynh đệ, lại còn thân hơn cả huynh đệ.
Tình như cá nước, khó nỡ khó rời.
(Cùng người du ngoạn, hết)