Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 116

Kinh Trập vừa gâu gâu vừa tỉnh dậy.

 

?

 

Cái gì cơ?

 

Kinh Trập mở mắt, cái đầu nhỏ theo bản năng cọ cọ vào nơi ấm áp, trở mình nằm sấp trên lồng ngực rắn chắc. Một bàn tay to lớn v**t v* bộ lông của Kinh Trập, vuốt đến mức cậu thấy thoải mái vô cùng, từng sợi lông đều dựng đứng lên vì sướng. Muốn vuốt nữa!

 

... Khoan đã!

 

Hách Liên Dung dù có cao lớn hơn cậu, cũng không thể nào một bàn tay đã sờ hết cả người cậu được chứ?

 

Kinh Trập lật người dậy, bốn cái chân giẫm lên lồng ngực tr*n tr**.

 

Cúi đầu nhìn xuống, lông xù.

 

Giơ một chân lên, vẫn là lông xù.

 

Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm.

 

Cơ thể chưa quen, đi về phía trước hai bước thì chân trước bên trái vấp phải chân trước bên phải, cả con chó con lăn lông lốc ngã nhào vào xương quai xanh của người đàn ông. Dù có ngủ say đến đâu cũng bị động tĩnh này làm cho tỉnh giấc. Kinh Trập cuống quýt lật người lại, hai chân trước chống lên cằm người đàn ông, đệm thịt lạnh lẽo rốt cuộc cũng khiến Hách Liên Dung mở mắt.

 

Kinh Trập giãy giụa, bò lên vài cái, nằm sấp trên mặt Hách Liên Dung, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông. Trong đôi mắt đen lạnh lùng kia phản chiếu hình ảnh một chú chó con trắng như tuyết.

 

Tai cún con lanh lợi dựng đứng lên, rung rung hai cái.

 

... A a a a a sao cậu lại biến thành chó rồi?

 

Cún con Kinh Trập kinh hãi tột độ, giãy giụa càng dữ dội hơn, người nghiêng qua ngả lại, lại lăn ềnh ra.

 

Bàn tay to lớn vớt một cái, Hách Liên Dung túm lấy gáy chó con, dễ dàng xách lên trước mắt mình.

 

"Chó?"

 

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ ngái ngủ hay chần chừ khi vừa tỉnh dậy.

 

Hách Liên Dung ngồi dậy, đôi mắt đen quét qua mặt giường, khi không thấy người đâu, ánh mắt hắn trở nên u tối hơn một chút, rồi từ từ rơi xuống chú chó con đang ủ rũ cụp tai.

 

Chó con này rất nhỏ.

 

Nhỏ đến mức người đàn ông chỉ cần một bàn tay là có thể ôm trọn.

 

Hách Liên Dung đổi từ xách sang ôm, nó liền vẫy đuôi liên tục, cái đuôi ngắn cũn cỡn lắc qua lắc lại, nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh.

 

"Kinh Trập?"

 

Cún con Kinh Trập cứng đờ, ngay cả lông đuôi cũng không dám lắc nữa.

 

... Cậu biến thành thế này rồi mà Hách Liên Dung vẫn nhận ra sao?

 

"Gâu..."

 

Cậu thử kêu một tiếng, nũng nịu, lí nhí.

 

"Kinh Trập."

 

Giọng nói vốn còn chút nghi hoặc giờ trở nên bình tĩnh, bàn tay to lớn của Hách Liên Dung xoa tai Kinh Trập, rồi thuận theo bộ lông mềm mượt vuốt dọc xuống tận chóp đuôi.

 

Hách Liên Dung sờ có thấy thích hay không, Kinh Trập không biết.

 

Nhưng Kinh Trập được sờ rất sướng, cả người chó con mềm nhũn ra, tan thành một vũng nước.

 

Chú cún nhỏ mềm oặt nằm bẹp trong lòng bàn tay Hách Liên Dung, bốn chân buông thõng, ngay cả cái đuôi cũng ngoan ngoãn dán vào cổ tay người đàn ông. Bàn tay rộng lớn dày dặn cứ thế x** n*n chó con từng cái một, thoải mái đến mức chó con rên ư ử.

 

Bỗng nhiên, bàn tay đang v**t v* rời đi.

 

Kinh Trập theo bản năng ngẩng đầu lên, kêu ư ử, muốn sờ nữa, muốn sờ nữa!

 

Cái đầu chó con vừa húc húc mấy cái, Kinh Trập như bị sét đánh, cả bộ lông dựng đứng, sững sờ.

 

Sao cậu có thể làm ra hành động chủ động đòi v**t v* như thế này?

 

Kinh Trập đau đớn rút kinh nghiệm, rũ lông bò dậy từ lòng bàn tay Hách Liên Dung, nhảy phắt một cái nhẹ nhàng đáp xuống chăn đệm. Cậu quay người lại nhìn người đàn ông, ngồi ngay ngắn, đuôi tự nhiên cuộn lại, dán bên cạnh chân.

 

Thò một chân ra, dùng sức ấn xuống lớp chăn đệm mềm mại, in lên một dấu chân nhỏ xíu.

 

Không được sờ loạn.

 

Kinh Trập muốn nói như vậy.

 

Nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng gâu gâu.

 

Tức chết đi được!

 

Cún con Kinh Trập giận rồi.

 

"Đừng vội." Hách Liên Dung nói, "Dậy trước đã."

 

Kinh Trập nhả cái chân đang gặm ra, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung. Vừa rồi do quá ngạc nhiên nên chưa kịp phản ứng, giờ nhìn lại, trong thế giới của chó con, hóa ra con người lại to lớn đến thế. Điều này tương đương với việc phóng đại vẻ đẹp của Hách Liên Dung lên vô số lần, chớp mắt đã khiến cún con Kinh Trập mê mẩn đến choáng váng đầu óc. Đợi đến khi hoàn hồn, người đàn ông đã ôm cậu đứng dậy từ lâu.

 

Kinh Trập tò mò, tại sao đến giờ phút này, Hách Liên Dung vẫn có thể lạnh nhạt bình tĩnh đến thế?

 

Người biến thành chó, chính cậu còn thấy sốc cơ mà!

 

Kết quả Hách Liên Dung bình tĩnh cứ như thể cậu không phải biến thành chó, mà là... cậu vốn dĩ là một con chó... Phui phui phui, làm gì có ai tự nghĩ mình như thế?

 

Cún con Kinh Trập thè lưỡi, điên cuồng lắc cái đầu nhỏ.

 

Ninh Hoành Nho dẫn cung nhân đi vào, chỉ thấy Hách Liên Dung đứng đó, thân hình cao lớn, "Hôm nay điện hạ vẫn chưa dậy ạ?" Bình thường điện hạ đều dậy cùng lúc với bệ hạ, hiếm khi thấy bệ hạ chỉ có một mình.

 

Hách Liên Dung bình tĩnh nói: "Em ấy còn muốn ngủ, đừng làm phiền. Không nghe thấy tiếng em ấy gọi thì không ai được lại gần."

 

"Vâng."

 

Ninh Hoành Nho cúi người, đích thân lên hầu hạ Hoàng đế, lại phát hiện trong ngực Cảnh Nguyên Đế vậy mà lại đang giấu một chú chó con trắng muốt.

 

Chó con này nhỏ xíu đáng thương, trắng như tuyết, không có lấy một sợi lông tạp, đôi mắt đen ươn ướt sáng long lanh. Nó nằm sấp trong lòng Cảnh Nguyên Đế, một bên tai còn bị y phục đè lên, cụp xuống đầu, tròn vo đáng yêu vô cùng.,

 

"Bệ hạ, con chó này..."

 

Hách Liên Dung cúi đầu, khuôn mặt vô cảm lộ ra ý cười nhàn nhạt.

 

"Tên là Kinh Trập." Hắn nói, "Do Kinh Trập đặt."

 

Cún con Kinh Trập hung dữ nhe răng sữa, "gâu" một tiếng cắn vào ngón tay cái của Cảnh Nguyên Đế.

 

Cậu đặt bao giờ!

 

"Bệ hạ, cẩn thận!"

 

Ninh Hoành Nho thất kinh, đang định lao tới ngăn cản thì thấy Cảnh Nguyên Đế cười càng vui vẻ hơn, lắc đầu nói: "Không được làm nó bị thương."

 

Giọng Hoàng đế còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng không ai dám lờ đi ý tứ trong đó.

 

Ninh Hoành Nho cúi người, tuy thấy lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 

Dù đêm qua điện hạ có sai ám vệ đi bắt một con chó về, bọn họ không biết cũng là chuyện bình thường.

 

Cảnh Nguyên Đế được cung nhân hầu hạ mặc y phục, còn cún con Kinh Trập thì không kiêng nể gì, đầu tiên là móc vào y phục Hoàng đế không buông, sau đó từ từ chổng mông, leo lên vai Cảnh Nguyên Đế để nhìn xuống chúng sinh.

 

Người ta nói cáo mượn oai hùm, chú chó nhỏ này chính là chó cậy thế người, ngồi ngay ngắn trên vai Hoàng đế, trông cũng ra dáng uy nghiêm lắm.

 

Cảnh Nguyên Đế mặc miện phục chỉnh tề, chuẩn bị đi thượng triều.

 

Lẽ ra Kinh Trập cũng phải đi.

 

Nhưng gặp phải chuyện này, chỉ đành nói là trong người không khỏe.

 

Cún con Kinh Trập vừa mài móng vuốt, vừa rục rịch để mắt tới mũ miện của Cảnh Nguyên Đế.

 

Chỗ đó, vừa khéo giấu được một con chó nhỏ.

 

Hách Liên Dung rõ ràng không nhìn cậu, nhưng dường như biết cậu muốn làm gì, giơ tay túm lấy con cún hư trên vai, nhạt giọng nói: "Không được leo."

 

Cún con Kinh Trập gâu gâu ư ử.

 

Tại sao không được?

 

"Cao quá, ngã xuống, cẩn thận gãy chân."

 

Hách Liên Dung lạnh lùng đe dọa.

 

Cún con Kinh Trập tiếp tục gâu gâu ư ử.

 

Không đâu, cơ thể cậu bây giờ dẻo dai lắm!

 

Hừ.

 

Hách Liên Dung cười khẩy một tiếng, chẳng thèm nghe cún con ngụy biện, đưa tay vớt một cái, cuộn lại, nhét cún con Kinh Trập vào trong tay áo.

 

Cún con Kinh Trập ngả nghiêng trong ống tay áo rộng thùng thình, bốn cái chân cuống cuồng bấu víu tứ tung. Chưa kịp móc vào lớp vải quý giá thì đã có bàn tay đỡ lấy cậu, giúp cậu miễn cưỡng có chỗ đặt chân.

 

Cậu tức đến mức lấy lòng bàn tay Hách Liên Dung ra mài răng.

 

Hách Liên Dung mặc kệ cho cậu gặm, giấu cún con Kinh Trập trong người đi thượng triều.

 

Quả nhiên, triều thần không thấy Sầm Văn Kinh trong buổi triều hội, liền có người hỏi thăm điện hạ thế nào.

 

Ninh Hoành Nho cười nói: "Điện hạ đêm qua nhiễm phong hàn, long thể bất an, nên hôm nay không dự triều hội."

 

Không biết từ bao giờ, số lần Sầm Văn Kinh xuất hiện trên triều hội ngày càng nhiều, cho đến nay, nếu không thấy bóng dáng cậu, rất nhiều người còn cảm thấy không quen.

 

Sầm Văn Kinh là một người rất yên tĩnh.

 

So với việc đưa ra những đề xuất mạnh mẽ quyết liệt, cậu giỏi lắng nghe hơn.

 

Cậu rất ít khi đưa ra quan điểm về các vấn đề trên triều, nhưng khi Sầm Văn Kinh bắt đầu mở miệng, nghĩa là trong lòng cậu đã có chủ ý, và chắc chắn lời nói ra đều có sức nặng.

 

Sầm Văn Kinh theo học Trương Văn Lục, nhưng không bị nhiễm cái tính nết ngang ngược của Trương các lão, điều này khiến nhiều người thầm thấy may mắn.

 

Họ thực sự không muốn thấy cả hai vị ngồi trên cao kia đều là những kẻ không kiêng nể gì.

 

Ít nhất, điện hạ có thể kìm hãm được Cảnh Nguyên Đế – người có thể phát điên bất cứ lúc nào, xem ra... cũng là một chuyện tốt.

 

Triều hội diễn ra đâu vào đấy, mấy năm gần đây mưa thuận gió hòa, ngay cả biên quan cũng rất yên ổn, hiếm có tin tức ngoại địch xâm lấn. Vài năm trước, Thạch Hổ dẫn binh xuất kích, giáng đòn mạnh vào ngoại địch xong, biên cương đã yên ắng được một thời gian dài.

 

Trần Thiếu Khang trong trận chiến đó cũng rất nổi bật, Định Quốc Công phủ nhờ đó mà được ban thưởng không ít.

 

Chỉ là Định Quốc Công trông có vẻ mong muốn con trai út trở về hơn, cũng may một năm nay, Trần Thiếu Khang thường xuyên ở lại kinh thành, coi như thỏa mãn tâm nguyện của ông.

 

"Bệ hạ, Giang Hoài Vương gửi đến..."

 

Những lời lải nhải của triều thần bên dưới đối với chó con mà nói chính là liều thuốc ngủ tốt nhất. Kinh Trập bị Hách Liên Dung giấu trong tay áo đã ngủ say sưa, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy Giang Hoài Vương dâng mỹ nhân vào triều, tai chó vèo một cái dựng đứng lên.

 

Cún con Kinh Trập nhìn như đang ngủ mê mệt bỗng chui rúc trong tay áo rộng, cố sức dùi ra một khe hở, thò cái đầu chó nhỏ ra khỏi ống tay áo.

 

Lông trên đầu rối bù, hai cái tai chó nhọn hoắt rung rung hai cái.

 

"Gâu!"

 

Kẻ nào không biết xấu hổ lại dám nhét người vào nữa!

 

Một tiếng chó sủa nũng nịu vang lên giữa triều đường, trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều im bặt, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Cảnh Nguyên Đế trên đài cao.

 

Tiếng chó sủa vừa rồi phát ra từ trên người Cảnh Nguyên Đế.

 

Chỉ thấy Cảnh Nguyên Đế cúi đầu, như nhìn thứ gì đó trong lòng, thấp giọng nói một câu: "Ngoan, chui vào đi."

 

Giọng nói nghe thì lạnh nhạt, nhưng lại có vài phần dịu dàng.

 

Dịu dàng đến mức khiến người ta rùng mình ớn lạnh.

 

Đây vẫn là Cảnh Nguyên Đế sao? Da gà da vịt nổi lên hết cả rồi.

 

Đuôi cún con Kinh Trập quẫy mạnh, không đó!

 

Cậu ra sức bới, cố sống cố chết chui ra, ngẩng cao đầu đứng trên đùi Hách Liên Dung, rất nghiêm túc đo lường khoảng cách giữa thân hình nhỏ bé của mình với ngự án, rồi quay đầu nhìn Hách Liên Dung.

 

Huynh mau bế ta qua đó đi!

 

Chó con gâu gâu ư ử, ra lệnh một cách đương nhiên.

 

Cậu nghe thấy Hách Liên Dung khẽ thở dài, bàn tay to lớn bóp nhẹ dưới bụng chó con. Chưa đợi Kinh Trập oán trách hắn đánh lén, cậu đã cảm thấy cơ thể bay lên không trung, chớp mắt đã được Hách Liên Dung đặt lên ngự án.

 

Cún con Kinh Trập giẫm giẫm, lại giẫm giẫm lên mặt bàn lạnh lẽo.

 

Đầu tiên cậu thăm dò bước về phía trước một bước, đuôi chó căng cứng, một lát sau nhận ra sẽ không bị ngã, lúc này mới phấn khích chạy chậm vài bước, từ bên này ngự án chạy sang bên kia.

 

Lạch bạch, lạch bạch lạch bạch —

 

Bốn cái chân giẫm trên mặt ngọc thạch lạnh lẽo, phát ra những tiếng vang lanh lảnh khe khẽ.

 

... Khoan đã!

 

Cậu ra đây là có việc quan trọng cần nói.

 

Kinh Trập hoàn hồn, nhận ra mình suýt chút nữa bị cái thân xác chó con này chi phối. Cậu bị biến thành chó con là thật, nhưng cậu đâu phải chó thật!

 

Cậu lạch bạch đi đến giữa ngự án ngồi xổm xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn đám triều thần bên dưới.

 

"Gâu gâu gâu gâu gâu —"

 

Mỹ nhân gì đó trả hết về cho ta, không được phép nhét người vào nữa.

 

Một người cũng không nuôi nổi, không nuôi nổi!

 

Nói xong, nhìn biểu cảm khiếp sợ của bọn họ, cún con Kinh Trập không vui vẫy vẫy đuôi.

 

Sao, chưa thấy chó nói chuyện bao giờ à?

 

Bên cạnh có bàn tay to lớn vươn tới, ôm gọn lấy cậu, bế chó con trở về, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh băng.

 

"Bảo Giang Hoài Vương lo cho tốt địa bàn của hắn là được, đám mỹ nhân đó thì không cần, giết đi."

 

Cún con giật mình.

 

Cún con gâu lên.

 

Cún con cắn một phát vào ngón cái của Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung cúi đầu nhìn Kinh Trập đang gầm gừ, dường như hiểu ý cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới miễn cưỡng đổi cách nói.

 

"Thôi, bảo hắn tự đón về đi."

 

Con chó nhỏ này làm loạn trên người Cảnh Nguyên Đế, đủ kiểu lăn lê bò toài mà Hoàng đế chẳng hề bận tâm, ngay cả khi chó con muốn mài răng, hắn cũng hiến ngón tay mình ra, mặc cho nó g*m c*n.

 

Cứ như chẳng có chút nóng nảy nào.

 

Con chó này, rốt cuộc là từ đâu chui ra?

 

Mọi người khó hiểu vô cùng.

 

Đợi triều hội kết thúc, Hách Liên Dung ôm chó con đứng dậy, Kinh Trập sốt ruột sủa hai tiếng, nằm bò trên cánh tay người đàn ông ngẩng đầu lên.

 

Cậu muốn xuống tự đi.

 

Hách Liên Dung: "Chân em ngắn."

 

Cún con kinh ngạc nhìn hắn.

 

Nổi giận đùng đùng.

 

Cậu ngắn chỗ nào!

 

Kinh Trập khó khăn vươn chân ra, để Hách Liên Dung nhìn cho kỹ, móng vuốt của cậu đã có thể cào ra rất nhiều vết xước trên người đấy nhé!

 

Rất dũng mãnh đó nha!

 

Hách Liên Dung đưa tay nắm lấy chân Kinh Trập, bình tĩnh nói: "Vẫn rất ngắn." Hắn bóp chân chó, để lộ móng vuốt giấu bên trong, rồi lại nắn nắn đệm thịt.

 

"Mềm quá, không có lực."

 

Sau khi đưa ra lời nhận xét lạnh lùng sắc bén, Hách Liên Dung nhét Kinh Trập vào trong ngực, dứt khoát mang đi, không cho chó con giãy giụa.

 

Cún con gâu gâu ư ử, tức tối bò lung tung trong lòng Hách Liên Dung.

 

"Kinh Trập?"

 

"Kinh Trập?"

 

Tiếng gọi liên tiếp khiến Kinh Trập vô thức giãy giụa, cậu khua tay, nhưng đột ngột bị người ta nắm lấy, lực tuy không lớn nhưng cũng không cho phép vùng vẫy.

 

"Kinh Trập, em gặp ác mộng?"

 

Ý thức của Kinh Trập dần dần tỉnh táo lại, cậu mở mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp gần ngay trước mắt, ngẩn ngơ nhìn một lúc mới nhận ra là Hách Liên Dung.

 

Cậu rùng mình một cái, bật dậy.

 

Kinh Trập cúi đầu nhìn tay chân mình, không có cảm giác lông lá, cậu vẫn là người. Cậu lại sờ lên đầu mình, phát hiện tai vẫn còn, may quá may quá... Cái gì, tại sao vẫn còn tai? Kinh Trập vốn tưởng mình vừa tỉnh mộng, tại sao... Cậu quờ tay ra sau lưng, phát hiện mình thật sự vẫn còn đuôi chó.

 

"Hách Liên Dung..." Giọng Kinh Trập run rẩy, "Huynh, huynh có nhìn thấy tai không?"

 

Hách Liên Dung bình tĩnh nói: "Ừ, nhìn thấy."

 

Hắn cúi đầu, nhìn phía sau Kinh Trập.

 

"Còn có đuôi nữa."

 

Kinh Trập mạnh mẽ kéo chăn chùm kín cả người.

 

Chuyện gì thế này? Tại sao cậu đột nhiên mọc ra tai và đuôi? Giấc mơ vừa rồi, chẳng lẽ là lời nhắc nhở cho cậu sao? Người làm sao có thể mọc ra tai chó và đuôi chó được?

 

Cậu đâu phải là chó yêu thật!

 

Kinh Trập một tay ôm đầu, một tay nắm lấy đuôi mình, trông vô cùng tuyệt vọng.

 

Bỗng nhiên, Kinh Trập cảm thấy xương sống của mình bị chạm vào.

 

Cảm giác nhạy cảm khiến cậu run bắn người.

 

"Hách Liên Dung!"

 

Kinh Trập trùm chăn hét lên, nhưng cảm giác bàn tay to lớn kia đột ngột tóm lấy cái đuôi, vuốt một đường cực nhanh từ gốc đuôi đến chóp đuôi.

 

"Huynh, huynh làm cái gì vậy?"

 

Đuôi chó con cực kỳ nhạy cảm, chỉ bị bóp vài cái, Kinh Trập đã run lẩy bẩy.

 

Hách Liên Dung lật chăn ra, bế Kinh Trập đang cuộn tròn một cục ra ngoài, ngón tay ấm áp mân mê chóp đuôi, đôi mắt đen lại dán chặt vào chóp tai đang không ngừng rung động trên đầu Kinh Trập.

 

Lạ thật.

 

Kinh Trập rõ ràng có tai của mình, nhưng trên đầu lại mọc thêm hai cái tai chó trắng muốt, lông xù xù, thổi một hơi vào là sẽ rung lên bần bật.

 

"Kinh Trập, muốn cắn." Giọng Hách Liên Dung khàn khàn, mang theo hàm ý khác thường, "Ăn được không?"

 

Kinh Trập ôm đầu, lớn tiếng nói: "Tất nhiên là không ăn được!"

 

"Vậy cái gì ăn được?"

 

Loáng thoáng, dường như từ nơi rất xa xôi vọng lại một giọng nói lạnh băng.

 

Kinh Trập mồ hôi đầm đìa từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào màn giường quen thuộc hồi lâu. Cậu nằm im bất động như một chiếc bánh tráng, hồi lâu sau mới u ám quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

"Hách Liên Dung, ta có mọc tai chó không?"

 

Hách Liên Dung đang dựa vào đầu giường, vẫn chưa dậy, tỉ mỉ quan sát Kinh Trập một lúc, bình tĩnh nói: "Không có."

 

Kinh Trập tủi thân nói: "Thế đuôi chó thì sao?"

 

Hách Liên Dung luồn tay vào trong chăn, s* s**ng xương sống Kinh Trập một cái, lại nói: "Cũng không có."

 

Thái độ bình tĩnh, thản nhiên của người đàn ông đã an ủi Kinh Trập vừa trải qua giấc mơ trong mơ. Cậu lồm cồm bò dậy, quỳ ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, rồi mới kể hết những gì mình vừa mơ cho Hách Liên Dung nghe.

 

Cậu phát điên cái gì mà lại mơ liền tù tì thấy mình biến thành một con chó con mềm oặt thế này?

 

Hách Liên Dung nghe xong, trầm ngâm một lát, "Kinh Trập thật sự không phải chó yêu?"

 

Kinh Trập: "Không phải."

 

Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông quét một vòng trên người Kinh Trập, rồi từ từ thu lại, nhàn nhạt nói: "Có thể phải."

 

... Cái gì gọi là có thể phải!

 

Huynh là Hoàng đế đấy, Hoàng đế có hiểu không hả?

 

Nếu Kinh Trập là yêu quái, chẳng lẽ Hoàng đế phải trảm yêu trừ ma sao?

 

Hách Liên Dung: "Nếu Kinh Trập là một chú chó yêu nhỏ, thân là yêu quái, chắc chắn phải canh giữ nghiêm ngặt. Ta lúc nào cũng mang em theo bên mình cũng là chuyện đương nhiên."

 

Kinh Trập cười khẩy, trừng mắt nhìn hắn: "Bây giờ chẳng phải huynh đi đâu cũng tha ta theo đấy à?"

 

Có gì khác biệt sao?

 

Hách Liên Dung giơ tay lên, v**t v* cổ Kinh Trập, khẽ cười.

 

"Nhưng cún con, thì cần phải có vòng cổ."

 

Kinh Trập không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy lời này của Hách Liên Dung đầy ẩn ý.

 

Tuy nhiên mấy năm nay, cậu đã luyện thành thục kỹ năng lờ đi những phát ngôn đáng sợ thi thoảng mới thốt ra của người đàn ông. Dù cuộc sống hiện tại rất bình yên, nhưng tâm tư rục rịch của Hách Liên Dung, không phải Kinh Trập không hiểu.

 

... Vào những ngày đặc biệt, có lẽ Kinh Trập sẽ thỏa mãn hắn.

 

Sinh nhật năm ngoái, Kinh Trập đã đồng ý để người đàn ông muốn làm gì thì làm một ngày. Kết quả cả ngày hôm đó, Kinh Trập bị l*t s*ch quần áo giam cầm, không được nói, không được nghe, không được nhìn, tất cả đều bị Hách Liên Dung kiểm soát. Thậm chí có vài lần cảm giác như sắp ngạt thở, khi vật thể khổng lồ kia ra vào trong miệng, Kinh Trập thực sự cảm thấy mình sắp chết...

 

Cậu như bị coi là một đồ vật thuần túy để sử dụng.

 

Đương nhiên, khi tiếng chuông giờ Tý vang lên, người đàn ông nhanh chóng cởi bỏ mọi trói buộc cho Kinh Trập. Sau đó, hắn quay ngược lại coi Kinh Trập như món ngon, nuốt chửng cậu hết lần này đến lần khác, như thể đó là trân phẩm gì, ép khô Kinh Trập đến mức chân mềm eo run, nhưng giãy giụa thế nào hắn cũng không chịu buông.

 

Hắn bảo, phải có qua có lại.

 

Thật là "chu đáo".

 

Lần đó Kinh Trập nằm trên giường mấy ngày liền, hễ nhìn thấy Hách Liên Dung là cơ thể lại không kìm được mà run rẩy.

 

Không phải vì sợ hãi.

 

Mà là một loại run rẩy nhạy cảm không thể kiềm chế.

 

Có một khoảnh khắc, Kinh Trập thậm chí đã nghĩ, có lẽ d*c v*ng đen tối nhất, khao khát nhất của Hách Liên Dung còn đáng sợ hơn thế này nhiều.

 

Ngay cả trong lúc đó, Kinh Trập vẫn lờ mờ cảm nhận được sự kiềm chế của Hách Liên Dung.

 

Hách Liên Dung không phải không kiêng nể gì, hắn không muốn thực sự...

 

Hủy hoại Kinh Trập.

 

Hắn đối xử với Kinh Trập như một bảo vật tinh xảo, xinh đẹp, mong manh, cẩn thận nâng niu ở nơi ấm áp nhất trong tim.

 

Dù vậy, vẫn có nguy cơ bị lật đổ vỡ nát.

 

Sức lực của hắn, dù trong lúc điên cuồng nhất, cũng sẽ theo bản năng nhường nhịn ba phần.

 

Cho nên...

 

Kinh Trập sờ lên cổ mình, theo bản năng nhìn Hách Liên Dung.

 

"Vậy huynh, có muốn không?"

 

Ánh mắt Hách Liên Dung trở nên sâu thẳm, mu bàn tay hắn phủ lên hơi ấm của Kinh Trập. Một lúc lâu sau, mới thấy người đàn ông cúi đầu, cọ cọ vào trán Kinh Trập.

 

"Đừng có trêu chọc, dậy đi."

 

Đầu Kinh Trập bị Hách Liên Dung vỗ một cái.

 

Kinh Trập trừng mắt nhìn bóng lưng Hách Liên Dung, rõ ràng là đang rục rịch muốn làm rồi còn gì.

 

Nhưng mà, thế cũng tốt.

 

Kinh Trập biết món quà tiếp theo nên tặng gì rồi.

 

...

 

Mùa hè ồn ào náo nhiệt, khắp nơi một màu xanh ngắt.

 

Kinh Trập vừa từ Tụ Hiền Điện trở về, Minh Vũ đang đợi trong điện liền bước tới: "Điện hạ, Sầm nương tử đang đợi ở thiên điện."

 

Kinh Trập hơi ngạc nhiên, có vài phần vui mừng.

 

Cậu vội vã đi qua, thấy một cô gái dáng người cao ráo đang đứng trước cửa sổ, ngắm hoa cỏ ngoài sân.

 

Nghe tiếng bước chân, Sầm Lương quay đầu lại, cười nói: "Kinh Trập ca ca, đừng vội thế, muội cũng vừa tới thôi."

 

Nàng đã lớn, tính tình so với trước kia càng thêm đằm thắm bao dung.

 

Kinh Trập nói: "Không phải bảo mấy ngày nữa mới tới sao?"

 

Vẻ mặt Sầm Lương có chút lúng túng, ấp a ấp úng.

 

Một lúc lâu sau, Kinh Trập mới moi được sự thật từ miệng Sầm Lương. Hóa ra nàng muốn rời kinh thành đi buôn bán. Nhưng Sầm Huyền Nhân lo lắng thân con gái không an toàn nên không đồng ý.

 

Hai cha con cãi nhau, Sầm Lương tức giận liền chạy vào cung lánh nạn.

 

Kinh Trập cười: "Nỗi lo của phụ thân cũng là thực tế."

 

Nếu không phải mấy năm trước cậu từng theo Hách Liên Dung vi hành, thì cũng không biết trên đời này còn rất nhiều chuyện mà người ở trong hoàng cung không thể nào hiểu được.

 

Cướp bóc, trộm cắp, trấn lột...

 

Có kẻ sinh ra đã ác, nhưng cũng có nhiều kẻ là do bị ép buộc.

 

Nhưng bất kể là lý do gì, nguy hiểm như vậy ở khắp mọi nơi, ngay cả Hoàng đế vi hành, trên đường cũng gặp phải hai ba lần chặn đường cướp bóc.

 

Hách Liên Dung ngược lại không hề tức giận, mỗi lần gặp phải, thậm chí còn đích thân ra tay.

 

Thực ra hắn đang tận hưởng, đặc biệt là khi tước đoạt sinh mạng.

 

Giết người không có cái gọi là vui hay không vui, nhưng khoảnh khắc ra tay, Kinh Trập có thể cảm nhận được lệ khí của Hách Liên Dung vơi đi đôi chút.

 

... Không biết tại sao, khoảnh khắc nhận ra điều này, tim Kinh Trập đập mạnh một nhịp, một linh cảm kỳ lạ lóe lên rồi vụt tắt.

 

Kinh Trập không bắt kịp được, nhưng lại thấy lạnh sống lưng.

 

Cậu nhìn Hách Liên Dung tắm máu trở về, siết chặt những ngón tay đang run rẩy, có lẽ... là do cậu nghĩ nhiều rồi chăng?

 

"Kinh Trập ca ca, Kinh Trập ca ca?"

 

Kinh Trập hoàn hồn từ ký ức xa xăm, nhìn Sầm Lương bên cạnh, như thể sự lơ đễnh vừa rồi chưa từng tồn tại, cậu khẽ cười nói: "Nhưng ta nhớ, muội là một người rất lý trí. Lương nhi, muội biết rõ rủi ro này mà vẫn quyết định rời đi, chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ càng. Vậy sự chuẩn bị này của muội, rốt cuộc là gì?"

 

Sầm Lương đã hơn hai mươi tuổi, cô nương chưa chồng ở tuổi này, dù ở kinh thành cũng hiếm gặp. Điều này gây ra không ít lời ra tiếng vào, nhưng mấy năm nay, nàng cũng làm được không ít việc buôn bán, trở thành một tấm gương khác biệt trong đám khuê nữ kinh thành.

 

Kinh Trập tin rằng Sầm Lương sẽ không vô cớ nhắc đến chuyện này.

 

Sầm Lương do dự hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Trần Thiếu Khang sẽ hộ tống muội suốt chặng đường."

 

... Trần Thiếu Khang sao?

 

Nụ cười của Kinh Trập càng đậm.

 

Trần Thiếu Khang theo Thạch Hổ lập nghiệp ở biên cương, chức quan trong quân cũng không thấp. Năm ngoái hắn được điều về kinh thành, giữ một chức quan nhàn tản trong Ngũ quân, đây là do hắn tự xin. Sau khi trở về, Kinh Trập nghe nói hắn âm thầm theo đuổi Sầm Lương đã lâu, cho đến hôm nay nghe Sầm Lương nói vậy, Kinh Trập liền biết hai người này e là sẽ thành đôi.

 

Kéo dài đến tận bây giờ, tuổi tác Trần Thiếu Khang cũng không còn nhỏ, Định Quốc Công phủ sốt ruột không chịu được.

 

Ngặt nỗi người này lại không ở trong phủ, căn bản không bắt được hắn. Bây giờ, Định Quốc Công phủ chỉ cần hắn chịu thành thân, bất kể là ai cũng không quan trọng.

 

"Nếu muội đã bàn bạc với Trần Thiếu Khang, muốn đi cũng không phải là không được." Kinh Trập nói, "Dù sao con người hắn thế nào, ta cũng rõ."

 

Sầm Lương vui vẻ hẳn lên, nàng biết, chỉ cần Kinh Trập đồng ý, dù cha không chịu thì chuyện cũng chắc chắn thành.

 

"Có điều, muội nên về nhà, tối nay nói chuyện đàng hoàng với phụ thân về việc này. Bất kể người có đồng ý hay không, muội không được giấu chuyện của Trần Thiếu Khang." Kinh Trập thong thả nói, "Còn chuyện của hai người, ta không can thiệp. Lời ra tiếng vào bên ngoài, muội cũng không cần lo lắng. Nếu thật sự thích hắn thì gả, yêu đương xong không thích nữa thì chia tay, cũng chẳng có gì to tát."

 

Cô nương nhà cậu, không có lý nào phải chịu ấm ức.

 

Sầm Lương vâng dạ, nói chuyện với Kinh Trập rất nhiều, kể lại những việc nàng làm gần đây, sau đó mới vui vẻ ra về.

 

Kinh Trập xoa trán, hai giấc mơ liên tiếp trước khi tỉnh khiến cậu đến giờ vẫn thấy ngủ chưa đủ.

 

"Điện hạ, Minh Vũ đến."

 

Kinh Trập ngáp một cái chưa xong đã nghe thấy Từ Minh Thanh nói, vội ngẩng đầu lên: "Mau bảo cậu ấy vào."

 

Người chưa đến, Kinh Trập đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

 

Cậu ngồi dậy, thấy Minh Vũ dẫn người vào, phía sau có một tiểu thái giám đi theo.

 

"Đặt xuống đi."

 

Minh Vũ gật đầu với tiểu thái giám kia, một liễn canh ngọt được đặt lên bàn, tiểu thái giám mới lặng lẽ lui ra.

 

"Sáng nay gặp ngươi, thấy ngươi ngủ không ngon." Trong phòng chỉ có Từ Minh Thanh, Minh Vũ không kiêng dè nhiều, ngồi xuống đối diện Kinh Trập, "Ăn chút gì đi, cho tỉnh táo."

 

Kinh Trập lầm bầm: "Ăn nhiều đồ vào, chẳng phải sẽ buồn ngủ hơn sao?"

 

"Làm ơn mắc oán, không ăn trả đây."

 

Hừ, nếu không phải Minh Vũ đã ngồi xuống, e là cậu ta đã gõ đầu Kinh Trập một cái thật đau.

 

Kinh Trập mới không trả, che chắn bát canh kéo về phía mình vội vàng ăn một miếng.

 

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cái này mới làm à?"

 

Khác hẳn khẩu vị trước kia, không quá ngọt, nhưng rất ngon.

 

"Ngon không?"

 

Kinh Trập gật đầu, cười híp mắt ăn thêm hai miếng, vừa ăn vừa kể lại giấc mơ buổi sáng cho Minh Vũ nghe.

 

Minh Vũ nghe xong ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến mức suýt chui xuống gầm bàn.

 

Kinh Trập nín nhịn: "... Cười quá đáng rồi đấy!"

 

Minh Vũ nằm bò ra bàn, lau nước mắt, kêu lên oai oái: "Bình thường ngươi có vài hành động cũng khá giống chó con thật, nhưng sao có thể mơ thật như thế chứ... Ồ, chẳng lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, bản thân ngươi cũng thường nghĩ mình như thế?"

 

Nể tình bát canh ngọt, Kinh Trập nhịn rồi lại nhịn.

 

"Ừ, biết đâu đấy, còn hy vọng bệ hạ nuôi ngươi như chó con, ôm ấp trong lòng, thậm chí..."

 

"Minh Vũ!"

 

Kinh Trập lao tới, bịt chặt miệng Minh Vũ lại.

 

Minh Vũ đã cười đến mức không còn sức lực, đành phải xin tha: "Ta không nói nữa, nhưng mà, mấy ngày nữa là sinh nhật bệ hạ, ngươi chuẩn bị quà chưa?"

 

Mấy năm qua, Kinh Trập thay đổi rất nhiều, cậu trở nên trưởng thành, xử lý mọi việc ngày càng ung dung tùy ý, dường như không còn chuyện gì làm khó được cậu.

 

Nhưng đôi khi, Kinh Trập lại như chưa từng thay đổi.

 

Khi cậu vò đầu bứt tai, r*n r* trước mặt Minh Vũ không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Hách Liên Dung, cậu của hiện tại với mười năm trước, hai mươi năm trước, hoàn toàn y hệt nhau.

 

Kinh Trập chớp mắt ngoan ngoãn: "Chắc là, có rồi nhỉ?"

 

"Theo ta thấy, ngươi tặng gì bệ hạ cũng sẽ rất vui. Ngươi làm đại cái túi thơm cũng được, không cần lúc nào cũng lo lắng như thế." Minh Vũ nói, "Ngài ấy đối với ngươi thế nào, ngươi còn không rõ ư?"

 

Kinh Trập bĩu môi: "Sao ngươi cứ nói đỡ cho hắn thế, ngươi không phải bạn ta à?"

 

Minh Vũ: "Tại vì ta không mù." Đã bao nhiêu năm rồi, Cảnh Nguyên Đế chia sẻ cả hoàng quyền, nếu còn nghi ngờ gì nữa thì quả thực quá khắt khe.

 

"Năm nào sinh nhật ta, hắn cũng tổ chức linh đình, làm cho cả thiên hạ đều biết là Kinh Trập đón sinh thần, còn bản thân hắn lại không tổ chức, cứ đến ngày đó là quạnh quẽ." Kinh Trập thở dài, lầm bầm, "Nếu làm qua loa quá, cứ thấy bạc đãi hắn."

 

Minh Vũ: "Vậy ngươi bảo nghĩ xong rồi, định tặng cái gì?"

 

Kinh Trập phấn chấn hẳn lên, vẫy tay với Minh Vũ, "Ngươi giúp ta tìm bọn Trịnh Hồng, ta cần vài thứ, nhưng không được để người khác biết."

 

Minh Vũ nhướng mày, nghi ngờ nhìn cậu.

 

"Cái 'người khác' này, không phải là bệ hạ đấy chứ?"

 

Kinh Trập nhìn lại càng thêm ngoan ngoãn bình tĩnh.

 

"Ừa."

 

... Hay cho một cái ừa!

 

...

 

Mùng 9 tháng 6, quả nhiên trong triều ngoài cung đều yên tĩnh, ngoại trừ những lời hoa mỹ sáo rỗng theo lệ trong tấu chương thì chẳng có chút không khí vui mừng nào. Cảnh Nguyên Đế không bao giờ tổ chức sinh nhật, chuyện này ai cũng biết, không ai dại gì mà chuốc vạ vào thân lúc này.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập ở chốn riêng tư vẫn tặng Hách Liên Dung vài món quà.

 

Có những món là quà thật, còn có những lúc ấy mà...

 

Món quà chính là bản thân Kinh Trập.

 

Màn đêm buông xuống, Càn Minh Cung đèn đuốc sáng trưng. Khi Cảnh Nguyên Đế trở về, thấy Từ Minh Thanh đang canh giữ ngoài điện, cúi người hành lễ: "Bệ hạ, điện hạ mời ngài đến hồ Triều Mộ tắm gội trước ạ."

 

Cảnh Nguyên Đế liếc nhìn Từ Minh Thanh lạnh lùng. Hồi lâu sau, Hoàng đế không nói gì, quay người đi về phía hồ Triều Mộ.

 

Từ Minh Thanh lúc này mới lén thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong cung này, chỉ có hai vị chủ nhân.

 

Những người ở Càn Minh Cung như bọn họ, nằm mơ cũng muốn đi theo hầu hạ bên cạnh Sầm Văn Kinh.

 

Từ Minh Thanh chiếm được lợi thế đi theo ngay từ đầu, tự nhiên trở thành người của điện hạ.

 

Điện hạ là người niệm tình xưa, những người bạn khi còn là hoạn quan, đến giờ vẫn là bạn bè, thái độ so với trước kia chẳng có gì khác biệt. Minh Vũ còn thường xuyên cùng cậu đùa giỡn, không biết bao nhiêu người ghen tị. Như Từ Minh Thanh đi theo bên cạnh điện hạ, Cảnh Nguyên Đế đối với họ cũng có vài phần khoan dung, dù có xảy ra chuyện phải chịu phạt, cũng chỉ do điện hạ xử lý.

 

Dù vậy, đối mặt với Cảnh Nguyên Đế, Từ Minh Thanh ít nhiều vẫn thấy sợ.

 

Cảnh Nguyên Đế đi không lâu, lát sau đã mang theo một thân hơi nước trở về. Lúc này, Từ Minh Thanh không dám cản nữa, lặng lẽ lui sang một bên.

 

Ninh Hoành Nho cũng rất biết điều, mặc dù không một tiếng động, chẳng nhận được cảnh cáo gì, nhưng vẫn ngăn những người khác lại, bảo họ canh giữ bên ngoài. Gã chỉ tay về phía Từ Minh Thanh từ xa, thì thầm: "Thằng nhãi này, điện hạ có dặn dò mà cũng không nói với ta một tiếng."

 

Từ Minh Thanh mếu máo: "Điện hạ không cho ta nói ạ."

 

Ninh Hoành Nho hừ một tiếng, cũng không tức giận. Gã liếc nhìn Từ Minh Thanh một cái rồi thu lại ánh mắt. Nhìn trăng sao thưa thớt trên trời, gã chợt nhớ tới rất lâu trước đây, điện hạ từng lén lút tìm gặp gã.

 

Cái cúi người hành lễ thật sâu đó đã dọa Ninh Hoành Nho giật mình.

 

Ninh Hoành Nho hiếm khi kinh hãi, có chút luống cuống, lại thấy điện hạ cười tủm tỉm nhìn gã, khẽ cười nói: "Ninh tổng quản, chỉ một cái lạy này cũng không đủ để tạ ơn của ngươi."

 

Ninh Hoành Nho lờ mờ biết điện hạ đang nói gì, nhưng không dám nhận.

 

Dù sao đây cũng là điều Cảnh Nguyên Đế cực kỳ kiêng kỵ.

 

Điện hạ không nói nhiều, nhưng quà cáp lễ tết hàng năm, phần của gã đều hậu hĩnh hơn người thường rất nhiều, ngay cả sau này có việc cầu đến trước mặt điện hạ, gã cũng không bao giờ nói hai lời.

 

Điện hạ quả thực là người đa tình.

 

Bất kể là tình nghĩa gì, chỉ cần từng có, cậu đều sẽ ghi nhớ trong lòng.

 

Chưa kể đến người được điện hạ đặt ở đầu quả tim kia.

 

Những năm trước, Ninh Hoành Nho nào dám nghĩ tới vào ngày mùng chín tháng sáu lại có khoảnh khắc yên bình tĩnh lặng như thế này?

 

Gã nhắm mắt lại, khẽ than một tiếng.

 

...

 

Trong điện, chỉ có ánh nến lờ mờ lay động, ánh sáng chập chờn không đủ chiếu sáng xung quanh, nhưng cũng đủ để nhìn rõ đường dưới chân.

 

Trên mặt đất trải thảm dày, bước chân của Hách Liên Dung lại gần như không tiếng động. Có lẽ do thần kinh quá căng thẳng, hoặc do Kinh Trập đã quá quen thuộc với hơi thở của người đàn ông, khi hắn còn chưa tới gần, cậu đã theo bản năng quay đầu lại.

 

Ngay cái nhìn đầu tiên, Hách Liên Dung đã thấy một đôi tai trắng muốt mềm mại, đang dựng trên đỉnh đầu Kinh Trập.

 

Trong bóng tối mờ ảo, làn da mịn màng kia như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Trên làn da tr*n tr** xinh đẹp quấn quanh những sợi xích lạnh lẽo, chất liệu kim loại băng hàn uốn lượn, cuối cùng móc vào một chiếc vòng cổ trên thành giường.

 

Và một chiếc đuôi dài mảnh khảnh, đang nhẹ nhàng móc lấy mắt cá chân, như một lời ám chỉ đầy dâm mị.

 

"Hách Liên Dung..." Kinh Trập nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo mang theo ý cười, "Không đến nhận quà của huynh sao?"

 

Khẽ khàng, như có tiếng gì đó nứt vỡ.

 

Giống như dây cung bị kéo căng đến cực điểm, không còn sức duy trì đến cùng —

 

Là lý trí? Hay là kìm nén?

 

Cạch —

 

Tiếng va chạm dữ dội, tiếng khóa vòng cổ vang lên, như tiếng gầm nhẹ của dã thú. Mọi âm thanh kịch liệt gần như vang lên cùng một lúc, Hách Liên Dung cắn xé cổ Kinh Trập.

 

Như con quái vật khát máu, như ác thú nhập ma, hắn ghim chặt Kinh Trập lên giường.

 

Ai đang điên?

 

Có lẽ, đều đang phát điên.

 

Xưa nay, đều là Kinh Trập dùng sự dung túng, dùng máu thịt, để nuôi dưỡng sự tham lam nảy sinh trong thầm lặng của Hách Liên Dung, nuôi lớn sự điên cuồng không thể kìm nén của người đàn ông.

 

Đây là cam tâm tình nguyện.

 

(Cún con Kinh Trập, hết)

Bình Luận (0)
Comment