"Không gặp."
Giọng nói lạnh băng khàn đặc thi thoảng xen lẫn tiếng ho khan, lại mang vài phần yếu ớt.
Càn Minh Cung đèn đuốc sáng trưng, hắc kỵ nghiêm trang giơ cao bó đuốc, canh giữ bên ngoài cung điện. Tòa hoàng cung trang nghiêm giờ phút này càng giống như một nấm mồ, những tiếng người ồn ào kia lại càng chói tai lạ thường.
Ninh Hoành Nho nhận lệnh, cúi người lui ra ngoài.
Phía sau gã là mấy tiểu thái giám rón rén đi theo, đợi khi gã đi tới trước điện, ánh mắt của hầu hết mọi người đều đổ dồn lên người gã.
"Bệ hạ long thể bất an, không muốn gặp chư vị."
Giọng Ninh Hoành Nho ôn hòa lễ độ, nhưng nghe kỹ lại có vài phần không khách khí.
Thọ Vương phe phẩy chiếc quạt trong tay, soạt một tiếng, cười như không cười nhìn Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ không muốn gặp bọn ta? Điêu nô, không phải ngươi căn bản chưa từng vào bẩm báo đấy chứ? Bệ hạ đã bệnh đến mức không dậy nổi rồi, huynh đệ bọn ta đến thăm hỏi, sao ngài ấy lại không muốn gặp?"
Ninh Hoành Nho: "Thọ Vương không tin, nô tài cũng không có cách nào, chỉ là cánh cửa này, các ngài không thể vào."
Sắc mặt Thọ Vương trầm xuống, biểu cảm của Thụy Vương trông cũng chẳng khá hơn là bao.
Phía sau, thủ phụ Kiều Kỳ Thịnh bước ra, đứng ở giữa, trước tiên nhìn về phía Ninh Hoành Nho.
"Bệ hạ long thể bất an, tự nhiên nên nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ là, nếu bệnh tình bệ hạ quá nặng, Ninh tổng quản, có một số việc quả thực cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."
Sau đó, Kiều Kỳ Thịnh lại nhìn về phía các vương gia.
"Bệ hạ là bậc chí tôn của một nước, bất kể bệ hạ có gặp chúng ta hay không, chúng ta đều phải tuân theo ý muốn của bệ hạ, hai vị Vương gia thấy thế nào?"
Kiều Kỳ Thịnh là nguyên lão hai triều, lời ông nói ra, dù là hai vị Vương gia cũng không thể không nghe lọt tai vài phần.
Bất kể trong lòng có mưu tính gì, khi một số việc chưa được đưa ra ánh sáng, thì phải biết kiềm chế, duy trì sự hòa bình trên mặt.
"Kiều các lão nói phải."
"Ninh tổng quản, phiền chuyển lời tới bệ hạ, ngày mai ta lại đến thăm."
Mọi người tản đi, sống lưng thẳng tắp của Ninh Hoành Nho lúc này mới hơi còng xuống, nhưng chỉ trong chốc lát lại đứng thẳng lên, quay đầu giận dữ nhìn đám cung nhân phía sau.
"Nếu còn lần sau, để mặc bọn họ xông vào, thì đầu các ngươi đừng hòng giữ lại nữa!"
Tuy nói có hắc kỵ ở đây, những người kia rốt cuộc cũng không xông vào được Càn Minh Cung, nhưng để người ta đi đến ngự tiền, Ninh Hoành Nho vẫn cực kỳ không vui.
"Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng, là do bọn họ đông người thế mạnh, bọn nô tài mới..."
Đám cung nhân phía sau sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục.
"Các ngươi thấy bệ hạ đổ bệnh, liền nhớ thương chủ tử bên ngoài rồi?"
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ phía sau, thấu ra cái lạnh thấu xương, Thạch Lệ Quân dẫn theo mấy ma ma to khỏe đi tới.
"Chặt hết tay, rồi ném ra ngoài." Nàng vô tình nói, "Kẻ có lòng dạ phản trắc, đáng bị như vậy."
"Thạch nữ quan, tha mạng, tha mạng với, Ninh tổng quản, Ninh tổng quản..." Mấy cung nhân kia sợ mất mật, dập đầu lia lịa, "Nô tài thực sự bị oan mà!"
Điều này khiến người quỳ ở cuối cùng trông càng thêm đặc biệt.
Người đó tuy cũng quỳ, nhưng lại không nói một lời.
Ninh Hoành Nho đánh giá cậu ta một cái, cau mày: "Kinh Trập, ngươi lại đây."
Người ở cuối cùng nghe vậy, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Kinh Trập.
Thạch Lệ Quân liếc nhìn Ninh Hoành Nho, liền nghe gã nói: "Những kẻ còn lại, mang đi."
Đây chính là không có dị nghị gì với lời của Thạch Lệ Quân.
Những kẻ kia bị lôi đi trong tiếng khóc lóc thảm thiết, sau khi bị bịt miệng, Càn Minh Cung vẫn tĩnh lặng dị thường.
Ninh Hoành Nho nhìn Kinh Trập đang cúi đầu, cau mày nói: "Ngươi trà trộn vào đám bọn họ làm gì?"
Kinh Trập là tiểu thái giám được điều từ Bắc Phòng tới.
Kể ra cũng lạ, Bắc Phòng là nơi thế nào, ai cũng rõ. Kinh Trập có thể một bước lên trời, từ Bắc Phòng được điều tới Càn Minh Cung, cũng là do sai sót ngẫu nhiên.
Hôm đó, Diêu tài nhân ở Bắc Phòng đột tử, Thái hậu hạ lệnh dừng quan tài, ngay lúc thủ linh, Kinh Trập đã xung đột với ma ma của Thọ Khang Cung, suýt chút nữa thì mất mạng. Đúng lúc Ninh Hoành Nho hôm đó tuân lệnh Cảnh Nguyên Đế đi qua, thấy chuyện này, thuận tay cứu Kinh Trập, đưa cậu về Càn Minh Cung.
Và hôm nay, coi như là lần thứ hai.
Kinh Trập: "Vừa rồi thấy bọn họ không ngăn được hai vị Vương gia, bèn qua giúp đỡ. Không ngờ bọn họ không phải không ngăn được, mà là không muốn ngăn."
Giọng cậu trong trẻo, nghe có vẻ không hề bị chuyện vừa rồi làm cho hoảng sợ.
Ninh Hoành Nho nhàn nhạt nói: "Không cần để ý đến bọn họ, sau này ngươi vào nội điện hầu hạ."
Thần sắc Kinh Trập khẽ động, cúi đầu xuống.
"Vâng."
Đợi Kinh Trập lui xuống, Thạch Lệ Quân mới nhìn Ninh Hoành Nho một cái.
"Người này có gì đáng để ngươi để tâm?"
"Là người do một cố nhân mang ra." Ninh Hoành Nho bình tĩnh nói, "Đã có duyên gặp gỡ, thì nâng đỡ thêm chút."
Thạch Lệ Quân không nói gì, chỉ nhắc nhở gã.
"Vậy mà ngươi còn để hắn vào nội điện?"
Giọng Ninh Hoành Nho hạ thấp xuống: "Thuốc hôm qua, là do cậu ta đưa vào, bệ hạ đã uống rồi."
Lông mày Thạch Lệ Quân khẽ động, thần tình cuối cùng cũng có sự thay đổi, "Ngươi nói thật chứ?"
"Sao có thể là giả được?" Ninh Hoành Nho đút tay vào tay áo, "Việc này ai cũng chẳng muốn làm, ta vào cũng bị bệ hạ đuổi ra. Hôm qua Tông ngự y sắc thuốc xong, tiện tay bắt một người bảo cậu ta đưa vào."
Kết quả, người này chính là Kinh Trập.
Kinh Trập ở Càn Minh Cung được vài tháng, chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám tam đẳng, tự nhiên ai sai bảo cũng phải làm. Lúc đó Kinh Trập đi, Ninh Hoành Nho nghe tin, còn tưởng hỏng bét, người chắc chắn không còn.
Ai ngờ đâu, Kinh Trập cuối cùng lại bưng cái bát không đi ra.
... Đa số trường hợp, người ta đi vào bằng chân, nhưng bị lôi ra bằng xác.
Hỏi Kinh Trập làm thế nào, cậu cũng ngơ ngác, chỉ nói mình đưa vào xong, Cảnh Nguyên Đế nằm trên giường nhìn cậu một cái, chẳng nói gì đã uống thuốc rồi.
Ninh Hoành Nho có vài phần che chở cho Kinh Trập, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, gã cần phải biết, Cảnh Nguyên Đế ngẫu nhiên làm vậy, hay thực sự chịu uống thuốc, nếu là vế sau... thì đúng là chuyện tốt.
...
Càn Minh Cung thoang thoảng mùi thuốc đông y lờ mờ, ngửi có mùi đắng chát, nhưng khi bước vào nội điện, lại chẳng còn chút mùi vị nào.
Cảnh Nguyên Đế ghét những mùi thừa thãi, hễ ai trên người có mùi gì lạ, nhẹ thì bị lôi ra ngoài chém, thành ra người hầu hạ ở Càn Minh Cung căn bản không bao giờ đeo túi thơm.
Người Kinh Trập rất sạch sẽ, thứ duy nhất có mùi lạ chính là bát thuốc trên tay. Dù là bậc chí tôn thiên hạ, khi phải uống thuốc, vị đắng chát này ai cũng không tránh khỏi.
Khi bước vào, trong điện tĩnh lặng như tờ.
Cảnh Nguyên Đế đang đứng trước cửa sổ, bóng dáng cao lớn gầy gò ấy khiến Kinh Trập chỉ liếc nhìn một cái liền lập tức cúi đầu.
"Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi ạ."
Thần kinh cậu căng thẳng, giọng nói cũng hơi nhẹ, sợ làm kinh động đến điều gì.
Kinh Trập ở Càn Minh Cung vài tháng, tự nhiên cũng từng chứng kiến những bóng người biến mất, nếu không có sự che chở ngầm của Ninh Hoành Nho, có lẽ trong số đó cũng đã có cậu.
Hôm nay, tại sao Ninh Hoành Nho lại để cậu vào đây, Kinh Trập cũng rất rõ.
Chỉ là chính cậu cũng không biết, tại sao hôm qua thái độ của Cảnh Nguyên Đế lại khác biệt như vậy.
Cậu nói xong câu đó, rất lâu sau, Càn Minh Cung vẫn yên tĩnh. Kinh Trập giữ nguyên tư thế đó, không dám động đậy. Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy một giọng nói lạnh băng:
"Hôm nay sao không dám nhìn ta?"
Kinh Trập nghe vậy, vội vàng quỳ sụp xuống, bát thuốc đặt bên cạnh, gấp gáp nói: "Nô tài không dám, xin bệ hạ tha tội." Khi nói câu này, giọng cậu vừa nhanh vừa gấp, còn mang theo vài phần xấu hổ và hoảng loạn.
Hôm qua, Kinh Trập vừa vào điện, quả thực khi liếc thấy Cảnh Nguyên Đế, đã không kìm được nhìn thêm một lúc.
Nhưng thật sự, thật sự chỉ có một lúc thôi!
... Lần đầu tiên cậu nhìn thấy dung mạo Cảnh Nguyên Đế, không ngờ lại là người đẹp đến thế, dù vẻ đẹp đó như đóa hoa tẩm độc, Kinh Trập cũng không kìm được suy nghĩ ấy.
Cậu không ngờ, cái nhìn trộm thoáng qua hôm qua, lại khiến Cảnh Nguyên Đế nhớ kỹ.
"Không dám?"
Soàn soạt, soàn soạt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một loại áp bức khó tả gần như bao trùm lấy Kinh Trập, đè nén khiến tim cậu đập loạn nhịp, không nói nên lời.
Mũi giày lạnh lẽo nâng cằm Kinh Trập lên, cậu buộc phải ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua vạt áo dài hoa quý, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như mực của Cảnh Nguyên Đế.
"Quả nhân đẹp không?"
"... Đẹp." Kinh Trập sắp khóc đến nơi, giọng run rẩy, "Dung mạo bệ hạ, thế gian vô song."
Giống như một chú chó con đáng thương bị dồn vào đường cùng.
Rất sợ hãi, nhưng run rẩy không dám không đáp.
Lời nịnh nọt này qua miệng người thường thì vô dụng, nhưng cậu nói ra, lại nghe vô cùng chân thành.
Kinh Trập nói quả thực là lời thật lòng.
Cậu thật lòng cảm thấy Cảnh Nguyên Đế rất đẹp.
Vẻ đẹp sắc sảo quá mức, rất khó dây vào, cũng không biết sao lại chọc trúng tim Kinh Trập, chỗ nào cũng thấy vô cùng bắt mắt.
"Ngươi thích?"
Câu hỏi này của Cảnh Nguyên Đế khiến Kinh Trập có chút mờ mịt, nhưng đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia, cậu không dám không đáp, chỉ đành thành thật nói.
"... Thích, thích ạ. Nô tài thích dung mạo của bệ hạ."
Lời này thốt ra, Kinh Trập suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình. Câu trước thì thôi đi, câu sau thêm vào làm cái gì, đúng là vẽ rắn thêm chân.
Cảnh Nguyên Đế dời chân đi, đứng vững lại, giọng nói âm u trầm thấp, mang theo vài phần quái dị.
"Kinh Trập, mười chín tuổi, tên thật là Sầm Văn Kinh. Vì vụ án của phụ thân Sầm Huyền Nhân mà bị liên lụy vào cung làm thái giám."
Lời nói bạc bẽo thốt ra, Kinh Trập cứng đờ cả người, như bị đóng băng, không còn vẻ sinh động tươi tắn trước đó, chỉ giống như một bức tượng gỗ vô tri.
... Bệ hạ làm sao biết được?
Thân là Hoàng đế, muốn biết những tình hình này dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao Cảnh Nguyên Đế phải điều tra cậu?
Ngài ấy biết, chỉ có chừng này thôi sao?
Kinh Trập vừa nghĩ đến bí mật của mình, không khỏi rợn tóc gáy.
Nếu không phải cậu đang cúi đầu, sự thay đổi trên nét mặt e là đã bị người ta nhìn thấy rõ mồn một.
Dù cậu có thông minh nhanh nhạy đến đâu, hiện tại cũng chỉ mới mười chín tuổi.
"Kinh Trập, đứng dậy."
Kinh Trập cảm thấy mình như một con rối gỗ, Cảnh Nguyên Đế bảo gì cậu làm nấy. Lúc đứng dậy, cậu thậm chí không quên bưng bát thuốc lên.
Cảnh Nguyên Đế nhướng mày, nhận lấy bát thuốc trong tay cậu, uống cạn một hơi.
Kinh Trập buột miệng: "Còn chưa thử độc..."
"Thử độc hay không, quan trọng sao?" Cảnh Nguyên Đế cười lạnh lùng, "Sớm muộn gì cũng phải chết."
Giọng nói u ám lạnh lẽo khiến Kinh Trập rùng mình, không dám nói thêm.
Cảnh Nguyên Đế tùy tiện ném bát thuốc sang một bên, lơ đãng dặn dò một câu: "Cởi ra đi."
... Hả?
Kinh Trập ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Cậu... nghe nhầm rồi à?
Cậu chắc chắn là hiểu sai ý rồi... phải không?
Cảnh Nguyên Đế như một con rắn độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu, mọi chỗ yếu hại đều bị khóa chặt, gần như không có đường lui.
Đôi mắt Kinh Trập như phủ một lớp sương mù mờ mịt, thật giống một con thú nhỏ đáng thương, trông vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu, càng khiến người ta muốn bẻ gãy cái cổ yếu ớt kia.
"Quả nhân ngược lại muốn xem thử, thân thể thái giám, rốt cuộc là như thế nào?"
Ngón tay Kinh Trập co rút đến run rẩy, theo bản năng siết chặt thành nắm đấm.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng như ác quỷ địa phủ lại vang lên:
"Còn ngươi, có thật sự là thái giám không?"
________
Lời tác giả:
Cảnh báo trước, kết cục của ngoại truyện kiếp trước... ừm, mọi người đều biết rồi đấy, hơn nữa có thể "hương vị" sẽ cổ điển (máu chó) hơn, dù sao tính cách ban đầu của Dung Cửu mọi người cũng biết mà...
Cho nên bạn nào không chấp nhận được thì những chương sau có thể đừng mua nhé.
[...]
blues: như tác giả đã nói, nếu không chấp nhận được thì có thể không đọc hai chương sau nhé.