Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, ngửi không mấy dễ chịu. Rất nhiều nô lệ ngẩn ngơ quỳ trên mặt đất, đôi mắt vô hồn.
Kinh Trập không thích nơi này, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại.
Quản sự bên cạnh thấy vậy, khom lưng uốn gối, vô cùng nịnh nọt nói: "Những kẻ này đều là nô lệ đã được dạy dỗ kỹ càng, ngài mua về làm gì cũng được việc."
Trần Thiếu Khang đi theo bên cạnh Kinh Trập nói: "Đã bảo rồi, ngươi không cần thiết phải so đo với loại người đó, Hoàng gia sinh ra thứ giống gì, ngươi còn không biết à?"
Kinh Trập: "Miệng hắn không sạch, ta sẽ đánh cho sạch."
Tiểu công gia Sầm gia của Khánh Quốc Công phủ được coi là công tử thế gia có tính tình tốt nhất kinh thành này, số chuyện có thể chọc giận cậu vốn cũng hiếm hoi, đa phần đều liên quan đến người nhà cậu.
"Ta so tài với hắn là được, ngươi cố chấp làm gì?" Trần Thiếu Khang nói, "Ai mà chẳng biết, trước giờ ngươi chỉ thích đọc sách, khoản cưỡi ngựa bắn cung này có giỏi giang gì đâu?"
Mấy ngày trước, Sầm Lương và Hoàng Phúc xảy ra xung đột ở Lộc Uyển.
Tên nhóc kia uống chút rượu vào là nổi máu điên, trêu ghẹo Sầm Lương. Cô nàng cũng chẳng phải dạng vừa, tại chỗ tát cho gã một cái tỉnh rượu.
Kinh Trập nhận được tin vẫn không nuốt trôi cục tức, chạy tới nơi, đám gia đinh cậu mang theo suýt chút nữa đánh gãy chân Hoàng Phúc.
Hoàng Phúc tức giận đùng đùng, nói Kinh Trập thắng không quang minh chính đại, hẹn cậu một tháng sau, vào ngày lễ Vạn Hoa so tài cao thấp với hắn.
Kinh Trập nhận lời ngay lập tức.
Chỉ là, ai mà không biết Sầm Văn Kinh của Quốc Công phủ là tiểu công tử đọc đủ sách thánh hiền.
Nói cậu ôn hòa lễ độ, nói cậu hòa nhã dễ gần, thì đều đúng cả, nhưng khoản cưỡi ngựa bắn cung này thì chưa từng nghe cậu có sở trường gì.
Trần Thiếu Khang thân thiết với cậu nên càng rõ điều này, vốn định thay cậu ứng chiến, ngặt nỗi Kinh Trập không chịu, khăng khăng đòi tự mình làm.
"Ta biết ngươi có chút ý đó với muội muội ta, nhưng muội ấy giờ còn ngây ngô lắm, chẳng màng đến chuyện tình cảm nam nữ này đâu. Ngươi thay muội ấy ra mặt, đến lúc đó rước lấy lời ra tiếng vào, cha ta lại làm khó dễ cha ngươi trên triều, thôi bỏ đi."
Kinh Trập đối với bạn bè xưa nay dứt khoát, nói chuyện cũng thẳng thắn, câu nói đó chọc trúng tim đen Trần Thiếu Khang khiến hắn ôm ngực suýt hộc máu.
Sầm Lương quả thực còn non nớt ngây thơ, nhìn qua là biết chưa thông.
Kinh Trập khăng khăng đòi tự mình làm, Trần Thiếu Khang đành phải tìm cách khác cho cậu.
Muốn thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, ngoài thiên phú ra thì chẳng còn cách nào khác.
— Trăm hay không bằng tay quen.
Quốc Công phủ tìm cho tiểu công gia một sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung, sau đó, Trần Thiếu Khang lại đưa cậu đi chọn một mã nô đắc lực.
Nếu không phải chuyện này liên quan đến danh dự của Sầm Lương, Kinh Trập xưa nay lười để ý đến Hoàng Phúc.
Hoàng Phúc là cháu của Hộ bộ Thượng thư Hoàng Khánh Thiên, Hoàng Khánh Thiên lại là huynh trưởng của đương kim Thái hậu, cả nhà trên dưới đều là ngoại thích.
Hoàng Khánh Thiên và Sầm Huyền Nhân bất đồng quan điểm chính trị trong triều, thường xuyên công kích lẫn nhau, đám con cháu bên dưới tự nhiên quan hệ cũng chẳng thể tốt đẹp được.
"Được rồi, đám nô lệ này của ngươi trông cứ ngây ngô đần độn, mua về cũng chỉ là cái mã vô dụng." Trần Thiếu Khang biết Kinh Trập không thích những thứ này, bèn lướt qua cậu nói chuyện với quản sự, "Có loại nào cũng có sở trường về cưỡi ngựa bắn cung không?"
Đã chọn mã nô, tự nhiên phải khỏe mạnh một chút, đám mà quản sự dẫn họ xem, mua về cùng lắm chỉ để dắt ngựa, thì có tác dụng gì?
Quản sự cười khổ: "Loại ngài muốn, đều là hàng hiếm thấy."
Trần Thiếu Khang là người lanh lợi, vừa thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của quản sự là biết còn có điều chưa nói, mất kiên nhẫn: "Có gì cứ nói, đừng có ấp a ấp úng."
Quản sự vội vàng nói: "Vâng, vâng, loại nô lệ ngài cần, chỗ bọn ta vừa khéo có một người... Chỉ là kẻ này là con sói cô độc khó thuần, dù có giỏi giang đến đâu, mua về cũng chưa chắc đã dùng được."
Kinh Trập nãy giờ vẫn thong thả đi sau lưng Trần Thiếu Khang bỗng tò mò lướt qua hắn, chọc chọc vào eo Trần Thiếu Khang.
"Ta muốn xem thử."
Trần Thiếu Khang cũng lười xem đám ngỗng đần này nữa, càng sợ Kinh Trập nhìn lâu sẽ khó chịu, vội vàng đẩy người đi.
Quản sự dẫn bọn họ đi vào sâu bên trong một đoạn, người thưa dần, nhưng mùi máu tanh lại càng lúc càng nồng, khiến người ta ngửi thấy buồn nôn.
Kinh Trập khẽ cau mày, đang định nói thì thấy quản sự dừng lại, đứng trước một tấm vải đen.
Tấm vải đen này đang phủ lên một vật hình vuông, che kín mít những thứ bên trong. Trông nó giống như một cái lồng sắt, còn lớp đất dưới tấm vải đen mang màu đỏ sẫm chẳng lành.
... Mùi máu tanh này, có lẽ bắt nguồn từ đây.
Quản sự cười làm lành: "Kẻ này được đưa từ phương Bắc tới, thân thủ khá, sức khỏe cũng tốt, nói về cưỡi ngựa bắn cung, dù làm sư phụ cũng dư sức. Có điều tính tình cực kỳ độc đoán, căn bản không thuần phục được." Gã vừa nói, vừa giật tấm vải đen xuống.
Dưới tấm vải đen, đúng như Kinh Trập đoán, là một cái lồng sắt, bên trong nhốt một người đàn ông để trần nửa người trên.
Cơ thể hắn bị xiềng xích trói buộc, tứ chi đều có xích sắt, hoàn toàn không thể giãy giụa. Trên lồng ngực tr*n tr** chằng chịt vết roi, những vệt máu đỏ tươi đang nhỏ giọt xuống.
Người đàn ông vốn đang cúi đầu, khi ánh sáng đột ngột chiếu vào cũng không vội nhìn ra ngoài, mà nhắm mắt thích nghi với ánh sáng chói lòa rồi mới từ từ ngẩng đầu lên.
— Đó là một con thú hoang dã cường tráng.
Đôi mắt đen ngước lên tràn ngập sức tấn công quái dị, cơ thể tr*n tr** phô bày sự hoang dã nguyên thủy, thân hình kiện mỹ toát ra sức hấp dẫn nam tính hung mãnh điên cuồng, không chút che giấu tấn công vào thị giác của bất kỳ ai đi qua.
Kinh Trập chỉ nhìn thấy thôi đã như bị bắt mất hồn, không thể rời mắt, ngay cả hơi thở cũng ngưng trệ.
... Người như vậy, sao có thể là nô lệ?
Không chỉ cậu nghĩ vậy, Trần Thiếu Khang cũng thế. Hắn ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông, quay sang hỏi quản sự.
"Người này sao có thể là nô lệ?" Hắn ta nói, "Đừng có bảo các ngươi bắt nhầm người không nên bắt đấy nhé?"
Sắc mặt chưởng quầy cứng đờ, gượng gạo nói: "Sao có thể chứ? Các ngài cũng biết, bọn ta làm ăn bao nhiêu năm nay rồi, sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy? Người này quả thực là nô lệ được đưa từ phương Bắc tới, thân phận đều đã tra xét kỹ càng."
Trần Thiếu Khang cũng biết rõ ngọn ngành buôn bán ở đây nên mới đưa Kinh Trập tới.
Nghe vậy, hắn bán tín bán nghi nhìn người đàn ông, rồi lắc đầu: "Dù kẻ này có giỏi giang đến đâu, khó thuần phục như vậy, người thường căn bản không điều khiển nổi."
Kẻ này nhìn qua là biết không phải loại chịu khuất phục dưới người khác.
Giống như bắt được một con ngựa tốt nhưng tính nết hung dữ, ngựa tốt đến mấy mà không thuần phục được thì có tác dụng gì?
Trần Thiếu Khang vừa nói vừa nhìn sang Sầm Văn Kinh, lại phát hiện cậu đứng trước lồng sắt, đã chăm chú quan sát người đàn ông này hồi lâu.
Trần Thiếu Khang thầm kêu không ổn, vội nói: "Đừng bảo ngươi là muốn mua hắn thật đấy nhé?"
Kinh Trập chậm rãi nói: "Không được ư?"
"Kẻ này toàn thân đầy thương tích, ngươi mua về chưa chắc có thể trọng dụng." Trần Thiếu Khang cố gắng dập tắt ý định của Kinh Trập, "Hơn nữa, ngươi cũng nghe quản sự nói rồi, loại nô lệ này dã tính khó thuần, ngươi mua về làm mã nô, chưa chắc hắn đã chịu nghe lời."
Kinh Trập gật đầu càng thêm chậm rãi.
"Những gì ngươi nói, ta đều biết." Cậu giơ tay, chỉ vào người đàn ông kia, "Nhưng ta vẫn muốn mua hắn."
Trần Thiếu Khang than trời: "Ngươi nhìn trúng hắn ở điểm nào?"
Những người thân thiết với Sầm Văn Kinh đều biết, cậu trông thì ôn hòa yếu đuối, nhưng một khi đã quyết định thì ai cũng không thay đổi được ý định của cậu.
"Ta cảm thấy..." Kinh Trập cười rạng rỡ, "Hắn đẹp."
Trần Thiếu Khang nhướng mày, nhìn người đàn ông trong lồng với vẻ quái dị. Dung mạo kẻ này cùng lắm chỉ được coi là không tệ, đẹp ở chỗ nào chứ?
Bất kể hắn nghĩ thế nào, Kinh Trập đã quyết định mua, hắn có nói nhiều nữa cũng vô dụng.
Tiểu công gia hỏi giá xong, sảng khoái trả tiền, định đưa người đi ngay.
Quản sự làm xong vụ buôn bán này, tống khứ được món hàng suýt ế trong tay, trong lòng cũng vui mừng, vội vàng sai người trang bị đầy đủ, khóa nô lệ càng thêm chắc chắn.
... Khóa người ta kỹ thế này, sợ hắn vùng lên đến mức nào chứ?
Kinh Trập: "Ngươi tháo hết xích ra đi."
Quản sự vội nói: "Không được đâu, không được đâu, thả người này ra, nhỡ đâu hắn..."
"Nhỡ đâu hắn chạy mất thì sao?" Trần Thiếu Khang khô khốc bổ sung một câu, "Ngươi làm ăn kiểu gì thế?"
Kinh Trập cau mày, giọng hơi lạnh.
Dù sao cũng là tiểu công tử được nuông chiều từ bé, chút tính khí cao ngạo quý phái ít nhiều vẫn có.
"Hắn bị thương nặng thế này, dù có muốn chạy cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Hắn đã được ta mua rồi, là người của ta, ta muốn làm gì còn phải hỏi ý kiến ngươi sao?"
"Vâng, vâng, tiểu nhân biết lỗi."
Quản sự liên tục tạ lỗi, lúc này mới sai người tháo bỏ xiềng xích trên người nô lệ.
Lạch cạch —
Lạch cạch —
Những vật nặng liên tiếp rơi xuống đất, nghe chói tai vô cùng.
Kinh Trập mím môi, không ngờ những thứ đó lại nặng đến thế.
Kinh Trập đến bằng xe ngựa, Trần Thiếu Khang bị cậu đuổi ra ngoài cưỡi ngựa, nhường chỗ trống lại cho người đàn ông này.
Hắn mặc bộ y phục Kinh Trập vừa sai người đi mua, miễn cưỡng che đi những vết thương trên người. Nhưng dù người này có trầm mặc ít nói đến đâu, khi hắn xuất hiện trong xe ngựa, không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội lạ thường, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Kinh Trập quay lưng về phía hắn, không biết đang tìm kiếm cái gì, để lộ tấm lưng yếu ớt chí mạng cho người đàn ông.
Đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông lướt qua gáy, sống lưng, rồi rơi xuống tay chân Kinh Trập, dường như sau khi xác định người này vô hại, hắn mới từ từ nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu sau, không gian chìm vào tĩnh lặng.
Có tiếng hít thở nhẹ nhàng đến gần, hắn đột ngột mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh như muốn xuyên thủng người đến, ghim chặt Kinh Trập tại chỗ.
Tim Kinh Trập đập thình thịch, cảm nhận rõ sát khí.
"Ta đã mua ngươi, đưa ngươi ra khỏi đó, vậy thì về tình về lý, ngươi đều không được giết ta."
Cậu nghiêm túc nói, giọng điệu mềm mại như một trò đùa.
"Vậy nếu ta cứ nhất quyết muốn giết ngươi thì sao?"
Người đàn ông lầm lì lạnh lùng chưa từng mở miệng này cuối cùng cũng khẽ động môi.
Chỉ là câu nói này, thà đừng nói còn hơn.
Kinh Trập bĩu môi: "Nếu ngươi muốn giết, ta cũng chẳng có cách nào. Nhưng ta đã làm gì khiến ngươi nhất định phải giết ta sao?"
Ánh mắt người đàn ông khẽ động, cụp xuống nhìn tay Kinh Trập.
Kinh Trập nhận ra muộn màng, giơ cánh tay lên, huơ huơ trước mặt hắn.
"Là thuốc trị thương."
Ngón tay chụm lại, chỉ vào ngực người đàn ông.
"Vết thương trên người ngươi, về phủ ta sẽ tìm đại phu xem cho, giờ đắp thuốc cầm máu trước đã."
Người đàn ông nhìn chằm chằm Kinh Trập hồi lâu, những ngón tay lạnh lẽo mới cầm lấy lọ ngọc từ tay cậu.
Kinh Trập lùi ra xa một chút, nhìn hắn cởi bộ y phục vừa mặc ra, bắt đầu xử lý vết thương, không nhịn được nói: "Ngươi không sợ thuốc này là giả, hoặc có độc à?"
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ngươi sẽ không làm vậy."
Nhìn qua là biết tiểu công tử nhà giàu được nuông chiều, ngây thơ yếu đuối vô cùng, vậy mà dám để mãnh thú nằm bên cạnh giường.
Kinh Trập không biết nghĩ đến điều gì, ngược lại bật cười.
"Đợi vết thương của ngươi lành, ta sẽ trả văn tự bán thân cho ngươi."
Động tác bôi thuốc của người đàn ông khựng lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng ngước lên nhìn Kinh Trập: "Tại sao?"
"Ngươi trông không giống người nên xuất hiện ở đó." Kinh Trập cong mắt cười híp mí, "Ta lại chẳng thiếu chút tiền ấy. Ngươi khỏi rồi thì muốn đi lúc nào cũng được, nhưng mà..."
Người đàn ông nhướng mày: "Nhưng mà?"
Kinh Trập không để ý sát khí thường trực trong giọng điệu của hắn đã vơi đi đôi chút, mặt hơi đỏ lên, lẩm bẩm có chút không tự tin: "... Nhưng mà, có phải ngươi đã dịch dung rồi không, trước khi đi, có thể cho ta xem dung mạo thật sự một lần được không?" Giọng cậu lí nhí, nghe chẳng có chút khí thế nào.
Thực ra cậu không dám nói cho Trần Thiếu Khang biết, lý do khiến cậu khăng khăng muốn mua người đàn ông này, lại chính là lý do hoang đường nhất, không thể nói cho ai biết.
... Kinh Trập cảm thấy, dung mạo của người này là giả, dưới lớp da đó, chắc chắn ẩn giấu một dung nhan bất phàm.
Người đàn ông im lặng, bôi thuốc lên ngực xong, mặc lại bộ y phục hơi dính máu, lúc này mới nhìn Kinh Trập.
Ánh nhìn mang tính xâm lược mạnh mẽ đó khiến Kinh Trập rất không thoải mái, luôn có cảm giác áp bức đến ngạt thở, như thể thứ cậu đang đối mặt không phải là một con người, mà là một con quái vật đáng sợ vừa mới thức tỉnh.
"Món hời tốt thế này... trước khi vết thương lành, ta dường như nên để mặc cho ngươi sai bảo."
Quái vật... không, người đàn ông cười lên, nụ cười lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Tựa như dã thú nhếch mép, để lộ răng nanh hung ác.
"Phải không, chủ nhân?"