Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 121

Gió thổi cỏ rạp, khắp nơi một màu xanh ngắt.

 

Kinh Trập cưỡi Ô Đề, đang chật vật đấu tranh với dây cương trong tay. Cậu hiện tại coi như đã nhập môn cưỡi ngựa, ngày nào cũng chăm chỉ khổ luyện, mức độ nghiêm túc đó đến cả cha mẹ trong nhà cũng phải nghe tiếng.

 

Sầm Huyền Nhân chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng sai quản gia mang thuốc đến.

 

Có thể thấy, ông bố này rất rõ con trai mình hiện giờ cần cái gì nhất.

 

Thịt đùi của cậu!

 

Kinh Trập thầm than trong lòng, vừa định thở hắt ra một hơi thì một đôi tay to lớn từ bên cạnh vươn tới, dễ dàng trấn an con ngựa Ô Đề đang hơi nôn nóng, lại đưa dây cương đã gỡ rối cho Kinh Trập, lạnh nhạt nói: "Ngựa có linh tính, nếu chủ nhân quá nôn nóng, vật cưỡi cũng sẽ cảm nhận được."

 

Động tác của Kinh Trập khựng lại, liếc nhìn Dung Cửu.

 

Người này chính là nô lệ Kinh Trập mua về, tự xưng là Dung Cửu.

 

Dung Cửu mặc một bộ y phục màu xám tro, nhưng dù y phục có không bắt mắt đến đâu, khoác lên người hắn vẫn toát ra khí chất khác biệt.

 

Tứ chi hắn thon dài đẹp đẽ, vóc dáng cao lớn cường tráng đứng bên cạnh Kinh Trập, khi dắt ngựa cho cậu, ai nhìn vào cũng không khỏi liếc mắt thêm lần nữa.

 

Trần Thiếu Khang dẫn mấy người cưỡi ngựa tới, bọn họ đều đặc biệt đến để cùng luyện tập với Kinh Trập, nhưng vì đi theo bên cạnh vướng víu quá nên đã sớm bị Kinh Trập đuổi đi.

 

Giờ thấy Kinh Trập dừng lại nghỉ ngơi, bọn họ mới sán lại gần.

 

Một tiểu công tử có khuôn mặt hiền lành tò mò quan sát Dung Cửu, rồi nói với Kinh Trập: "Ngươi kiếm đâu ra tên mã nô này thế, trông khỏe mạnh ghê, ta cũng muốn mua một đứa."

 

Kinh Trập thầm cười khẩy trong lòng, chỉ thấy người ta hữu dụng, chẳng lẽ không nhận ra sự nguy hiểm của kẻ này sao?

 

Mã nô có thể cắn ngược chủ nhân đấy, có sợ không hả?

 

"Trần Thiếu Khang dẫn ta đi, ngươi hỏi hắn ấy."

 

Cậu qua loa đáp.

 

Lúc này, Dung Cửu đã giơ tay ra, Kinh Trập vịn cánh tay hắn, đạp lên bàn đạp nhảy xuống ngựa, động tác trôi chảy hơn trước rất nhiều.

 

Mắt Trần Thiếu Khang sáng lên, lại không nhịn được nhìn sang Dung Cửu.

 

... Chẳng lẽ Kinh Trập thực sự đã thuần phục được kẻ này? Trước kia nhìn còn hoang dã khó thuần, giờ lại ngoan ngoãn nghe lời thật sao?

 

Hắn ta vừa nghĩ, vừa trả lời câu hỏi của người kia.

 

"Loại nô lệ như thế này, ngươi tưởng muốn có là có ngay sao, làm gì dễ dàng thế? Hơn nữa đừng nhìn hắn bây giờ ngoan ngoãn, trước hung dữ lắm đấy, đâu có dễ thuần phục."

 

Kinh Trập không phục nói: "Ngươi giới thiệu thì cứ giới thiệu, lôi Dung Cửu vào làm gì?"

 

"Này, ngươi hay nhỉ, rốt cuộc ai mới là chủ nhân, ngươi lại đi nói đỡ cho hắn?"

 

Trần Thiếu Khang nhướng mày, buồn cười nói.

 

Kinh Trập cười rạng rỡ, vẻ mặt có chút tự hào nho nhỏ: "Kỹ thuật cưỡi ngựa của Dung Cửu rất tốt, có hắn dạy ta, chẳng cần mới võ sư nữa."

 

Nửa tháng nay, kỹ thuật cưỡi ngựa của Kinh Trập tiến bộ vượt bậc, quả thực có công lao của Dung Cửu.

 

Người này đúng là thần kỳ, hôm đó mới về Quốc Công phủ, vừa vào phòng mình đã ngất xỉu, dọa Kinh Trập sợ chết khiếp, vội vàng lao tới đỡ mới phát hiện người đàn ông ngoài vết thương trước ngực, sau lưng cũng chi chít vết thương, chạm vào là thấy máu lạnh dính nhớp nháp.

 

Kinh Trập chưa từng thấy máu, hôm đó coi như là lần tiếp xúc gần nhất của cậu, cảm giác dính dớp đó đến giờ cậu vẫn chưa quen nổi.

 

Cũng may đại phu trong phủ đã đợi sẵn, được đưa tới liền bôi thuốc băng bó cho hắn, ba bát thuốc lớn đổ vào, ngày hôm sau người đàn ông đã xuống được giường. Ngày thứ năm, hắn bắt đầu dạy Kinh Trập cưỡi ngựa bắn cung.

 

Tốc độ hồi phục thần tốc này khiến Kinh Trập thực sự nghi ngờ cơ thể hắn làm bằng gì? Chẳng lẽ cũng đúc bằng sắt như đao kiếm sao?

 

Cậu lén lút nghi ngờ như vậy, nhưng không dám hỏi.

 

Phải đấy, không dám.

 

Thân là chủ nhân của mã nô, Kinh Trập đáng thương lắm.

 

Vậy mà lại hơi sợ tên nô lệ này.

 

Mặc dù... Dung Cửu luôn gọi cậu là chủ nhân.

 

"Chủ nhân, thế này thích hợp hơn."

 

"Vâng, chủ nhân."

 

"Chủ nhân, mời xuống ngựa."

 

Cách xưng hô vô cùng lễ phép, vô cùng đúng mực, chỉ trừ việc không ai gọi Kinh Trập như vậy — họ thường gọi thẳng là tiểu công gia, tiểu lang quân — và, người nói câu này là Dung Cửu.

 

Dung Cửu là một người trầm mặc ít nói, nếu không cần thiết hắn sẽ không mở miệng, tính tình lạnh lùng, nói chuyện cũng như muốn đóng băng người ta. Hắn hoàn toàn không có ý định che giấu khí thế trên người mình, người khác chưa kịp đến gần đã theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, giống như hiện tại, ngoại trừ Trần Thiếu Khang, mấy vị tiểu công tử khác đều đang lén lút quan sát hắn.

 

Một nô lệ có khí thế sắc bén như vậy, Kinh Trập thực sự có thể trấn áp được sao?

 

"Dung Cửu, ngươi nói xem đến lễ Vạn Hoa, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta có tiến bộ thêm chút nào không?"

 

Kinh Trập quay lưng lại với họ v**t v* Ô Đề, không để ý ánh mắt của họ. Ô Đề cúi đầu xuống, cọ cọ vào tay Kinh Trập, khiến cậu vui vẻ cong mắt cười.

 

"Chủ nhân muốn so tài với ai?"

 

Một câu hỏi lạnh nhạt, nhưng lại nói trúng tim đen.

 

Kinh Trập ngạc nhiên nhìn Dung Cửu: "Sao ngươi biết... Đúng là có người hẹn ta so tài vào lễ Vạn Hoa, kẻ thua phải quỳ xuống xin tha."

 

Đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.

 

Lúc Hoàng Phúc đề ra điều kiện này, Trần Thiếu Khang suýt chút nữa lại tặng gã thêm một cú đấm.

 

"Thi cái gì?"

 

"Thi đấu trong lễ Vạn Hoa, còn có thể là gì nữa? Chạy vượt chướng ngại vật."

 

Kinh Trập vừa dứt lời liền thấy người đàn ông cao lớn quỳ một chân xuống, bàn tay to lớn cách lớp y phục bóp lấy bắp chân cậu, sau đó từ từ ấn lên đùi.

 

Dung Cửu ra tay không chút lưu tình, đau đến mức Kinh Trập kêu oai oái, liều mạng đẩy vai hắn, muốn đẩy người ra: "Ngươi đừng làm thế... Dung Cửu!"

 

Tư thế này cũng quá kỳ cục rồi.

 

Dung Cửu dường như không nghe thấy lời Kinh Trập, sau khi kiểm tra xong gân cốt của cậu mới ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo dán chặt vào Kinh Trập, trong đôi mắt đen thẫm chứa đựng cảm xúc u ám quái dị.

 

"Với căn cơ của chủ nhân, muốn tiến bộ vượt bậc e là không dễ, nhưng muốn thắng người kia thì vẫn có khả năng."

 

Kinh Trập bị ánh mắt của Dung Cửu nhìn đến phát hoảng, cảm thấy không thoải mái chút nào.

 

Lúc này, cậu bám vào hai chữ "người kia" trong lời Dung Cửu để đánh lạc hướng sự chú ý: "Ngươi nói ai?"

 

Dung Cửu thong thả đứng dậy, nhướng mày nhìn về phía đoàn người đang phi ngựa tới cách đó không xa.

 

"Người chủ nhân muốn so tài, chẳng phải là lang quân nhà họ Hoàng sao?"

 

Kinh Trập nhìn theo hướng mắt Dung Cửu, quả nhiên thấy thứ xui xẻo đang đi tới.

 

Cậu không thèm để ý, lại nhìn sang Dung Cửu.

 

Cảm giác bàn tay to lớn vừa bóp nắn chân cậu dường như vẫn còn đó, cảm giác kỳ lạ này khiến Kinh Trập rất muốn dậm chân một cái để xua đi sự tê dại ấy.

 

"Sao ngươi biết?"

 

Kinh Trập chưa từng nói chuyện này với Dung Cửu.

 

Kinh Trập cũng chưa từng nói với người nhà, cậu chỉ bảo muốn học cưỡi ngựa bắn cung, tìm một võ sư về thôi... Sau khi Dung Cửu xuất hiện, ngay cả sư phụ cũng không cần nữa.

 

Giọng Dung Cửu bạc bẽo: "Chuyện chủ nhân xung đột với Hoàng Phúc không phải bí mật."

 

Trong Quốc Công phủ không ít người biết chuyện này.

 

Chỉ là chuyện cá cược sau đó không truyền ra ngoài mà thôi.

 

Muốn suy luận ngược lại việc Kinh Trập cá cược với người ta, và người đó là Hoàng Phúc, không khó.

 

Vấn đề là, sao Dung Cửu biết mặt Hoàng Phúc?

 

Kinh Trập nghi ngờ nhìn người đàn ông, chẳng lẽ trước khi trở thành nô lệ, Dung Cửu từng gặp Hoàng Phúc? Nhưng cũng không đúng, theo lời quản sự, Dung Cửu là nô lệ được đưa từ phương Bắc tới, trước khi bị Kinh Trập mua, không thể có cơ hội gặp gỡ con em nhà quyền quý khác.

 

Trừ phi trùng hợp đến thế, Hoàng Phúc cũng từng đến chợ buôn bán nô lệ đó.

 

Nhưng trên đời có chuyện trùng hợp vậy sao?

 

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Kinh Trập, Dung Cửu mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Chủ nhân, hắn tới rồi."

 

"Đừng gọi ta là chủ nhân." Kinh Trập lầm bầm, "Dù sao cũng chẳng phải thật lòng..."

 

Dung Cửu khẽ cử động, ánh mắt u tối.

 

"Ngài muốn sự thật lòng?"

 

Ánh mắt đầy tính xâm lược đó như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.

 

"Vậy chủ nhân, có thể trả giá gì đây?"

 

Lời nói lạnh lẽo như mang theo sát khí quái dị, khiến Kinh Trập rùng mình ớn lạnh, những chỗ vừa bị bàn tay to lớn chạm qua không hiểu sao lại nhói đau.

 

Rõ ràng đôi tay đó lạnh như băng, nhưng những nơi đó lại như có ngọn lửa đang thiêu đốt, ngày càng nóng rực lên.

 

"Ngươi..."

 

"Sầm Văn Kinh, mấy ngày nay ngươi đang chăm chỉ khổ luyện đấy à?" Một giọng nói ồm ồm như vịt đực vang lên, "Ha ha ha ha, nếu ngươi thực sự không có khả năng, cũng chẳng cần giấu giếm làm gì, nói với tiểu gia ta một tiếng là được mà."

 

Kinh Trập thở dài.

 

Tên Hoàng Phúc này những cái khác không nói, nhưng cái miệng đúng là ồn ào.

 

Hoàng Phúc ngồi trên lưng ngựa thấy Sầm Văn Kinh không để ý đến mình cũng không giận. Dù sao mấy ngày nay, gã ít nhiều nghe được tin đồn về Sầm Văn Kinh, trong lòng vui như mở cờ. Bản thân Hoàng Phúc văn không thành võ chẳng thạo, nhưng gã thích cưỡi ngựa rong ruổi phố xá, kỹ thuật cưỡi ngựa tuy không tính là tinh thông, nhưng vẫn khá hơn Sầm Văn Kinh.

 

Nay thấy Sầm Văn Kinh còn phải khổ luyện, gã yên tâm hẳn, chỉ cảm thấy trong lễ Vạn Hoa, gã chắc chắn sẽ thắng Sầm Văn Kinh dễ như trở bàn tay, để hả giận trong lòng.

 

"Sầm Văn Kinh, ngươi đừng có giả vờ không nghe thấy, sao, bây giờ ngươi tìm tên mã nô bên cạnh làm sư phụ cho mình à? Nếu ngươi muốn học thật, chi bằng ta giới thiệu sư phụ của ta cho ngươi, ông ấy là sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất kinh thành đấy..."

 

Lời nói cười cợt của Hoàng Phúc còn chưa dứt, đã thấy Sầm Văn Kinh rốt cuộc cũng động đậy, nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn gã: "Không cần, ta thấy mã nô này của ta là đủ rồi, hơn hẳn những sư phụ khác."

 

Kinh Trập vừa cử động, Hoàng Phúc mới nhìn rõ toàn bộ diện mạo của tên mã nô.

 

Gã khẽ cau mày, không thích dáng vẻ của tên nô lệ này.

 

Kẻ này gặp công tử thế gia mà ngay cả quỳ xuống hành lễ cũng không làm, đúng là đồ hoang dã vô giáo dục.

 

Nhưng so với việc này, gã càng ghét thái độ hời hợt của Sầm Văn Kinh hơn.

 

Gã hận không thể xé nát cái mặt nạ thản nhiên đó.

 

Hoàng Phúc xuống ngựa, đi về phía Kinh Trập. Trần Thiếu Khang chặn gã lại, trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy trận đòn trước đó chưa đủ à?"

 

Hoàng Phúc đẩy Trần Thiếu Khang ra, giọng quái gở nói: "Ngươi ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau mông Sầm Văn Kinh, cái dáng vẻ nịnh bợ đó nhìn mà buồn nôn."

 

Trên mặt Trần Thiếu Khang hiện lên vẻ giận dữ, mấy công tử bên cạnh hắn ta không chịu nổi, giơ tay định túm lấy tay áo Hoàng Phúc, ai ngờ từ sau lưng gã lao ra một gia đinh cao lớn, chặn bọn họ lại.

 

Ngoài người này ra, còn có mấy người nữa vây quanh.

 

Có lẽ trước đó Hoàng Phúc chịu thiệt, lần này ra ngoài mang theo đủ người, bọn họ chặn Trần Thiếu Khang và những người khác lại, nhất thời không ai vượt qua được.

 

Hoàng Phúc đắc ý đi đến trước mặt Sầm Văn Kinh, tay nắm chặt roi ngựa, giọng điệu càng thêm châm chọc: "Ây da, hôm nay bên cạnh ngươi sao chẳng có lấy một gia đinh nào thế, trước kia chẳng phải còn mang theo cả đám đông nghịt sao? Ngươi thế này..." Gã vừa nói, vừa giơ roi ngựa định gõ lên vai Sầm Văn Kinh.

 

Tên mã nô cao lớn vẫn im lặng đứng sau Sầm Văn Kinh bỗng chộp lấy cổ tay Hoàng Phúc, trước khi gã kịp phản ứng, nhẹ nhàng vặn một cái, bẻ gãy cổ tay gã.

 

Răng rắc một tiếng giòn tan, Hoàng Phúc trợn tròn mắt, đau đến mức chưa kịp hét lên thảm thiết.

 

Kinh Trập nhanh tay lẹ mắt, một đao chém tay vào gáy gã.

 

Sự phối hợp này có thể gọi là hoàn hảo trôi chảy, Hoàng Phúc còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngất xỉu.

 

Bịch một tiếng, cái tay gãy cũng bị đè dưới thân, không nhìn thấy nữa.

 

Động tĩnh này thu hút sự chú ý của những người khác, nhưng Kinh Trập đã nắm lấy yên ngựa Ô Đề, linh hoạt leo lên, sau đó đưa tay về phía Dung Cửu.

 

"Lên đây."

 

Dung Cửu không nói một lời, nắm lấy tay Kinh Trập nhảy lên ngựa.

 

Kinh Trập nắm dây cương, kẹp bụng ngựa.

 

Ô Đề hí vang một tiếng, phi nước đại bỏ chạy.

 

Gia đinh Hoàng phủ không kịp đuổi theo, đều xúm lại bên cạnh Hoàng Phúc. Trần Thiếu Khang ra hiệu cho người bên cạnh, cả đám cũng chuồn lẹ.

 

Tiếng gió rít bên tai, Kinh Trập nắm chặt dây cương, cảm thấy vô cùng kỳ quái.

 

Cậu chưa từng cưỡi chung ngựa với ai bao giờ, lồng ngực cứng rắn phía sau khiến eo cậu cứng đờ, không dám cử động lung tung.

 

Lồng ngực rộng lớn áp vào lưng Kinh Trập, một bàn tay to lớn vòng qua người cậu, nắm lấy ngón tay cậu, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Ngài căng thẳng quá."

 

Theo câu nói này, một bàn tay khác bóp lấy eo Kinh Trập. Eo Kinh Trập vốn đang căng cứng run lên, không kìm được mềm nhũn ra.

 

Kinh Trập rất muốn mắng Dung Cửu, đang lúc phi ngựa nhanh thế này nói cái gì vậy, không sợ cắn phải lưỡi sao?

 

"Ngươi, ngươi đừng có bóp linh tinh..."

 

Nhưng lời nói ra lại chẳng có chút khí thế nào.

 

"Eo chủ nhân căng thế này, cưỡi ngựa cần thả lỏng hơn chút."

 

Lời này lạnh lùng nhạt nhẽo, không chút cảm xúc, nhưng tai Kinh Trập lại nóng bừng lên một cách khó hiểu, như bị thứ gì đó làm bỏng, run rẩy.

 

"Ta..." Kinh Trập vừa thốt ra một chữ, chợt nhớ tới tiếng xương gãy giòn tan kia. Mặc dù người bẻ gãy cổ tay Hoàng Phúc là Dung Cửu, nhưng động tác dứt khoát gọn gàng của hắn khiến cậu cảm thấy cổ tay mình dường như cũng bắt đầu đau âm ỉ, "Ngươi bẻ gãy cả xương tay hắn rồi, đừng nói là lễ Vạn Hoa, e là đến cuối năm hắn cũng chưa chắc đã khỏi."

 

Hơn nữa, cậu e là gặp rắc rối to rồi.

 

Kinh Trập thầm nghĩ trong lòng, đợi gia đinh Hoàng gia phát hiện cổ tay Hoàng Phúc bị gãy, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến vụ va chạm với Sầm Văn Kinh vừa rồi. Mặc dù Kinh Trập chắc chắn vừa rồi ngoài cậu ra không ai nhìn thấy hành động của Dung Cửu, nhưng Hoàng Phúc đâu có chết, đợi gã tỉnh lại, chẳng lẽ không biết mở miệng nói sao?

 

Đây không phải chuyện đùa, nếu Hoàng gia truy cứu tới cùng, rốt cuộc cũng là phiền phức.

 

Cách tốt nhất là vừa rồi đẩy Dung Cửu ra.

 

Hắn ra tay độc ác, lại chỉ là một nô lệ.

 

Vứt bỏ hắn, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

 

"Nếu vừa rồi người bẻ gãy cổ tay hắn không phải ta, mà là người khác, chủ nhân cũng sẽ cứu họ đi sao?"

 

"Là ai ta cũng sẽ cứu."

 

Nhưng cũng đâu phải ai cũng bẻ gãy xương tay Hoàng Phúc đâu chứ!

 

Kinh Trập thầm mắng trong lòng, ai mà vừa lên đã ra tay tàn nhẫn, hung dữ như Dung Cửu chứ?

 

Sao cậu lại dây vào một kẻ...

 

Ồ, không thể trách người khác.

 

Kinh Trập nhớ lại cái tật xấu của mình, thầm khóc hai tiếng trong lòng.

 

... Đều tại cậu cả.

 

"Vậy ta phải làm gì, mới có thể khiến chủ nhân đối với ta, để tâm hơn đây?"

 

Cơ thể nặng nề đè lên lưng Kinh Trập, một lần nữa, nhưng cảm giác này lại ám muội và thân mật hơn trước rất nhiều. Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai Kinh Trập, mang lại xúc cảm quái dị.

 

"Thân thể này của ta, hay là dung mạo này?"

 

"Ngươi biến, b**n th** à." Giọng Kinh Trập run rẩy, "Lúc trước chẳng phải còn đòi ta trả giá sao?"

 

"Nghĩ kỹ lại thì, làm gì có đạo lý bắt chủ nhân phải trả giá." Dung Cửu cười khẽ, nhưng trong tiếng cười chẳng có mấy ý vui vẻ, "Lẽ ra phải là ta phục vụ ngài mới đúng."

 

"Cái kiểu phục vụ của ngươi, là kiểu bóp nát cổ tay Hoàng Phúc ấy hả?"

 

Thế thì hơi đáng sợ đấy nhé.

 

... Hay là thôi đi?

 

Cảm giác ươn ướt lạnh lẽo rơi xuống cổ Kinh Trập, mang theo sự thân mật kỳ quặc, nhưng lại ẩn chứa cảm giác xâm lược thấp thoáng.

 

Tiếng cười kia lại vang lên, lần này, dường như nhuốm một chút tình cảm.

 

"Phục vụ ngài thế này này, chủ nhân, ngài có hài lòng không?"

 

... A a a a a quấy rối t*nh d*c a!

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Kinh Trập: ... Nhưng mà lại không thấy ghét lắm!!!

 

(Hoảng hốt nhận ra)

Bình Luận (0)
Comment