Nghe tin gì chưa?
— Hoàng Phúc chết rồi.
Khi tin tức này truyền đến, Kinh Trập đang ở Bách Trượng Lâu.
"Hoàng Phúc chết rồi?"
"Chết thế nào?"
Kinh Trập và Trần Thiếu Khang gần như đồng thanh hỏi.
Người mang tin đến là bạn chơi cùng Trần Thiếu Khang, hắn vội vã chạy tới, trên mặt vừa kích động vừa sợ hãi, hạ thấp giọng nói:
"Chết hôm qua, nghe đâu bị người ta mổ bụng moi gan, chết bất đắc kỳ tử ngay trong Hoàng phủ, đến Thái hậu trong cung cũng kinh động, đã cho người hỏi đến chuyện này..."
Kinh Trập nghe đến cách chết ấy, khẽ cau mày.
Mổ bụng moi gan, lại còn ở ngay trong phủ Hoàng gia?
Đây là hành động khiêu khích đến mức nào.
"Không biết là ai làm sao?" Kinh Trập hỏi, "Phòng vệ ở Hoàng phủ không lỏng lẻo đến thế chứ?"
"Chuyện lạ ở chỗ đó đấy, thư đồng canh ngoài cửa phòng Hoàng Phúc chẳng nghe thấy tiếng động gì. Sáng nay đến giờ thỉnh an mà không thấy hắn đâu, gọi mãi không thưa, thư đồng xông vào mới phát hiện... xác chết đã lạnh ngắt rồi."
Thiếu niên báo tin nhà ở cùng con phố với Hoàng phủ, biết rõ ràng như vậy cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Kinh Trập nghe xong lại lắc đầu.
"Chết kiểu mổ bụng moi gan tàn khốc như thế, người canh ngoài cửa sao có thể không ngửi thấy chút mùi máu tanh nào?"
Kinh Trập trước kia chưa từng trải qua, còn chưa biết mùi máu tanh nồng nặc quái dị đến thế nào, sau khi ngửi thấy mùi đó trên người Dung Cửu, e là cậu còn lâu mới quên được.
Mùi máu tanh len lỏi khắp nơi, nếu người chết bất đắc kỳ tử trong phòng, lại còn chết theo kiểu đó, lâu dần chắc chắn mùi máu sẽ lan ra, sao có thể không cảm nhận được?
Thiếu niên báo tin xoa cằm: "Cũng phải, chắc là tối qua đã phát hiện xảy ra chuyện, sáng nay mới báo tin? Mặc kệ, biểu ca ta sáng nay theo Kinh Triệu Doãn đến đó, tận mắt nhìn thấy xác Hoàng Phúc rồi."
Dưới chân thiên tử, phàm là công tử con nhà quan lại, ai chẳng có chút dây mơ rễ má quan hệ.
Thiếu niên báo tin đã nói vậy, nghĩa là chết người thật rồi.
Trần Thiếu Khang cau mày: "Ta còn tưởng..."
Hắn theo bản năng liếc nhìn Kinh Trập.
Chuyện tên mã nô Dung Cửu vì bảo vệ Kinh Trập mà bẻ gãy tay Hoàng Phúc, Trần Thiếu Khang cũng có nghe phong thanh.
Hoàng phủ không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy.
Mấy ngày nay, Kinh Trập đã chuẩn bị tinh thần, đợi Hoàng gia đến gây khó dễ, ai ngờ chưa đợi được sự truy cứu của Hoàng gia thì đã nhận được tin Hoàng Phúc chết.
Thủ đoạn tàn độc như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cả kinh thành vào phủ Hoàng gia.
Chuyện xích mích nhỏ giữa Kinh Trập và Hoàng Phúc trước đó, giờ xem ra chẳng đáng là gì.
"Chưa tra ra là ai làm... Nếu tra ra thật thì ta còn ngồi đây thế này được sao?" Thiếu niên báo tin dang tay, "Đúng rồi, Sầm đại ca, huynh cẩn thận chút. Biểu ca ta bảo, trước đó các huynh có tranh chấp, lát nữa chắc chắn sẽ có người đến nhà huynh đấy."
Nhưng đây cũng chỉ là hỏi theo lệ thôi.
Dù Kinh Trập trước đó có tranh chấp với Hoàng Phúc, ai cũng biết cậu là người ít có khả năng làm ra chuyện này nhất.
Hơn nữa, dù cậu có lòng đó, thì sai khiến được ai chứ?
Cao thủ có thể né tránh lệnh giới nghiêm, ra vào phủ Hoàng gia không ai hay biết, đâu phải dễ tìm như vậy.
Kinh Trập sau cơn kinh ngạc ban đầu, chán nản dựa vào gối tựa sau lưng, uể oải nói: "Đến thì đến thôi, cả nhà ta, ngoại trừ cha ta ra, ai có căn cốt cao thủ võ lâm đâu..." Nói đến đây, giọng cậu không hiểu sao lại khựng lại một chút vi diệu.
Nhưng những người khác không để ý đến sự thay đổi của Kinh Trập, ngược lại còn cười ha hả vì lời nói đùa của cậu.
Vào đêm, Kinh Trập trở về phủ.
Bình thường, cậu sẽ lập tức đến chính viện thỉnh an Liễu Tuấn Lan, nhưng hôm nay không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên. Cậu về phòng mình trước, thay y phục xong liền vội vàng đi ra chuồng ngựa.
Mã nô, mã nô, nghe tên là biết, đương nhiên là phải hầu hạ ngựa rồi.
Kinh Trập vốn định sắp xếp chỗ ở khác cho Dung Cửu, nhưng hắn lại bảo không cần, chỉ muốn ở dãy nhà gần chuồng ngựa. Kinh Trập cũng không làm khó hắn, chỉ dặn dò quản gia đãi ngộ hắn như quản sự nhất đẳng.
Kinh Trập đi tìm Dung Cửu, bên cạnh ngay cả thư đồng cũng không mang theo.
Cốc cốc cốc —
Sau vài tiếng gõ cửa, cánh cửa đóng chặt mở ra, để lộ bóng dáng cao lớn của Dung Cửu.
Bỗng nhiên, cảm giác hoảng hốt trong lòng Kinh Trập bỗng lắng xuống.
Hôm đó, sau khi Kinh Trập cưỡi ngựa đưa Dung Cửu rời khỏi Lộc Uyển, cậu chưa từng gặp lại Dung Cửu. Cậu dù sao cũng là chủ nhân, không muốn gặp người dưới thì tự nhiên có cả ngàn cách để dễ dàng tránh mặt.
Tuy nhiên trước khi đi, Kinh Trập vẫn đảm bảo với hắn sẽ không để hắn xảy ra chuyện.
Còn về lý do tránh mặt Dung Cửu...
Kể ra cũng lạ, với hành động mạo phạm l* m*ng của Dung Cửu, nếu là người khác, Kinh Trập dù tính tình tốt đến đâu chắc chắn cũng sẽ nổi giận, nhưng đối với Dung Cửu, phản ứng đầu tiên của cậu lại là lảng tránh.
Có phản ứng như vậy, ít nhiều cũng có nghĩa là bản thân Kinh Trập cũng có vấn đề.
Nhưng cậu xưa nay giỏi che giấu, lần này đi tìm Dung Cửu, cũng chỉ vì một sự xúc động quái dị nào đó trong lòng.
"Chủ nhân đến làm gì?" Dung Cửu lạnh nhạt hỏi, "Chẳng phải không muốn gặp ta sao."
Kinh Trập tức giận trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói "ngươi còn mặt mũi mà nói à", "Hoàng Phúc chết rồi."
"Thế à?" Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông rơi xuống, dường như đang chăm chú nhìn cậu, "Vậy chủ nhân không vui sao?"
Ánh mắt dò xét đó mang theo sự thăm dò khác thường, như thể đang để tâm đến cảm xúc của Kinh Trập.
... Tại sao?
Giống như kết quả tàn khốc này, là vật tế mà con quái vật dâng lên vậy.
Kinh Trập mím môi, chỉ cảm thấy càng thêm chẳng lành.
Cậu không thích nói chuyện vòng vo, nhìn thẳng vào mắt Dung Cửu, "Chuyện này có liên quan đến ngươi không?"
"Chủ nhân muốn hỏi, Hoàng Phúc có phải do ta giết không?"
"Ta còn muốn hỏi, ngươi xuất hiện ở kinh thành, rốt cuộc là bị ép bắt tới, hay vốn dĩ nằm trong kế hoạch của ngươi?"
Kinh Trập luôn cảm thấy Dung Cửu không tầm thường.
Nếu thực sự là một nô lệ bị bắt cóc, ánh mắt hắn sẽ không như thế này... Người như hắn, hành động có mục đích riêng cũng là bình thường. Nhưng nếu mưu đồ của Dung Cửu đe dọa đến Quốc Công phủ, thì Kinh Trập cũng không thể giữ hắn lại được nữa.
Dung Cửu khẽ thở dài, như cảm thán, lại như thương hại.
Kinh Trập nhíu mày, đang định nói thì thấy Dung Cửu vươn tay kéo cậu vào trong. Cánh cửa rầm một tiếng đóng sầm lại sau lưng họ, mọi ánh sáng dường như cũng bị nhốt bên ngoài.
"Dung Cửu!"
Dung Cửu không thắp đèn, trong phòng tối om, Kinh Trập chẳng nhìn thấy gì, cậu luống cuống đưa tay ra, không biết là muốn đẩy người đàn ông ra hay bám vào cánh tay hắn.
Đúng lúc này, hơi thở lạnh lẽo bao trùm xuống, cảm giác ươn ướt lạnh lẽo lướt qua môi Kinh Trập.
"Nghi ngờ ta mà còn dám một mình đến tìm ta, chủ nhân ngốc nghếch thế này, đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm."
Hiếm khi nói được một câu dài, lại là để châm chọc cậu.
Kinh Trập tức giận trừng mắt... trừng vào bóng tối đen kịt, "Sao ngươi dám lén lút hôn người ta?"
... Khoan đã, cậu không nên hỏi câu này.
Cậu vừa dứt lời, người đàn ông lại hôn lên môi cậu, lần này không phải lướt qua hời hợt, mà là sự xâm nhập như công thành đoạt đất.
Kinh Trập giãy giụa, đá một cái vào cẳng chân Dung Cửu, nhưng người nọ vẫn bất động như núi, giống như tường đồng vách sắt, ngược lại còn ác ý l**m qua gốc lưỡi Kinh Trập, ép cậu suýt sặc, cả người co rúm lại.
"Ư ư ư... ư a..."
Tên điêu nô bắt nạt chủ này!
So sức lực, Kinh Trập chẳng thể nào đọ lại hắn, giận quá hóa liều, tức khí dâng lên, cậu không giãy giụa nữa, ngược lại ôm lấy vai Dung Cửu, vụng về dùng lưỡi, dùng răng phản công.
Cậu có thể cảm nhận được Dung Cửu dường như không ngờ cậu sẽ đáp trả.
Điều này khiến Kinh Trập cười khẩy trong lòng, chỉ cho phép ngươi làm bậy, ta không được phép so đo sao?
Hàm răng sắc nhọn của Kinh Trập cắn vào môi người đàn ông, xé rách một đường, lầm bầm không rõ tiếng: "Đồ khốn..." Lời còn chưa dứt, người đàn ông bỗng nhiên hành động như một con thú dữ bị đánh thức, suýt chút nữa nuốt chửng cả lưỡi Kinh Trập.
Bàn tay to lớn lạnh lẽo đỡ lấy gáy Kinh Trập, cái ôm chặt đến mức như muốn bẻ gãy xương cốt cậu, cậu nức nở giãy giụa, như một chú chó con đáng thương r*n r*, đau quá, tê quá...
Hồi lâu sau, Dung Cửu mới buông cậu ra. Kinh Trập loạng choạng, lưng đập mạnh vào cánh cửa gỗ phía sau, tiếng động lớn khiến cả hai cùng giật mình, Kinh Trập lập tức xoay người định mở cửa chạy ra ngoài.
"Rầm —"
Cánh tay mạnh mẽ vươn qua vai cậu, dùng lực đè chặt lên cánh cửa.
Kinh Trập biết rõ không thể đọ sức với Dung Cửu, thậm chí, những câu hỏi Dung Cửu không trả lời, cậu cũng gần như đã có đáp án.
Dung Cửu khinh thường việc lừa gạt.
Khi hắn không trả lời, nghĩa là đáp án đã quá rõ ràng.
"Ư... đau quá, ngươi làm gì vậy?"
Cơn đau nhói truyền đến từ cổ, Kinh Trập rít lên khe khẽ, hít sâu một hơi khí lạnh.
Dung Cửu cắn vào chỗ yếu hại của cậu, nỗi kinh hoàng như bị ác thú gặm nhấm khiến Kinh Trập ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong cơn run rẩy li ti, con quái vật cuối cùng cũng nhả răng nanh, cái lưỡi ướt át từ từ l**m qua vết thương, giống như thói quen chỉ có ở loài dã thú.
"Ta đến, là để giết người." Giọng nói lạnh thấu xương mang theo sát khí khó giấu, "Nhưng hiện tại, ta lại có ý niệm khác."
Khi giọng Dung Cửu thốt lên hai chữ "ý niệm", dây thần kinh nhạy cảm của Kinh Trập không hiểu sao lại giật giật đau nhói, như thể bản năng đang điên cuồng gào thét báo hiệu nguy hiểm.
Nhưng lối thoát duy nhất đang bị Dung Cửu chặn đứng.
Dưới sự bao trùm toàn bộ điểm yếu bởi khí thế của Dung Cửu, Kinh Trập không còn đường nào để trốn.
"Nghe nói, thân thủ của Khánh Quốc Công không tệ, qua một thời gian nữa, ta sẽ tới lĩnh giáo."
Kinh Trập nín thở, nhưng rất nhanh lại thở hắt ra.
"Ngươi để ý ta, thì ta nhất định phải thích ngươi sao?" Kinh Trập dùng hết giọng điệu kiêu ngạo, quý phái nhất bao năm qua của mình, làm ra vẻ khinh thường, "Cẩn thận cha ta đánh gãy chân ngươi đấy."
"A... Vật đã nhận chủ, thì không còn đường quay lại nữa đâu."
Trong tiếng cười khẽ ấy là sự chiếm hữu hung bạo.
Lực trói buộc cuối cùng cũng buông lỏng, Kinh Trập không dám dừng lại giây nào, mở toang cửa lao ra ngoài. Cậu nhảy mấy bước xuống bậc thềm, đứng giữa sân, lúc này mới hoảng hốt quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bên trong cánh cửa mở rộng đã không còn bóng người.
Dung Cửu như một ảo ảnh, lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Kinh Trập thậm chí còn không nghe thấy tiếng động lạ nào.
Vẻ mặt cậu quái dị, theo bản năng sờ lên cổ mình, cảm giác đau nhói khiến Kinh Trập hoàn hồn, tức giận dậm chân bình bịch.
Sao lại có kẻ đáng ghét đến thế chứ?
Cái gì mà nhận chủ với không nhận chủ, rõ ràng là hắn tự dâng mình đến mà!
Lén lút ăn xong rồi bỏ chạy, đồ khốn kiếp, đồ vô lại!
Kinh Trập vốn không có khiếu mắng người, trong lòng lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy từ đó, tức đến đỏ cả mắt, thầm thề trong lòng.
— Nếu Dung Cửu nói hắn đã nhận chủ, vậy lần sau gặp lại, Kinh Trập sẽ thiến hắn luôn!
Để hắn khỏi tùy tiện đ*ng d*c lung tung.
... Đã thế ph*t t*nh xong còn bỏ chạy nữa chứ!!
Kinh Trập tức đến mức gào lên ư ử trong lòng, nếu Dung Cửu còn ở đây, e là đã bị cậu cắn cho mấy dấu răng rướm máu rồi.
Điều cậu không nghĩ sâu xa là, tại sao người ta hôn cậu thì cậu không vui...
Nhưng người ta chạy mất, cậu lại càng không vui hơn thế?
Vài ngày sau, tin dữ đẫm máu và tàn khốc hơn truyền đến.
Trên dưới Hoàng phủ, bị diệt môn.
Trong phút chốc, kinh thành thần hồn nát thần tính, nơi nơi giới nghiêm. Trong thời khắc nghiêm trọng đến mức con muỗi cũng không bay lọt này, Kinh Trập lại một lần nữa nhớ đến tên mã nô của cậu.
— "Ta đến, là để giết người."
... Liệu có phải là hắn không?
Kinh Trập không khỏi lo lắng trong thoáng chốc... khoan đã, cậu lo lắng cái gì chứ!
Dù cả nhà họ Hoàng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng nếu chuyện đó thực sự do Dung Cửu làm, thì người này quả thực quá hung tàn, quá bạo ngược!
Kinh Trập tức giận, nhưng cậu giận chính mình.
Cậu việc gì phải đi lo lắng cho một kẻ hung tàn bạo ngược thế chứ!