Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 123

Hách Liên Hoàng đế đổ bệnh.

 

Cơn bệnh này ập đến âm thầm, khi người ta để ý tới thì Hoàng đế đã suy yếu nhiều ngày liền, khó lòng ngồi dậy. Hoàng Thái hậu vừa phải lo lắng thảm án diệt môn của Hoàng gia, vừa lo cho sức khỏe của con trai Hoàng đế, nhiều ngày lao lực quá độ, cuối cùng cũng ngã bệnh liệt giường.

 

Trong phút chốc, bầu không khí triều đình trở nên vô cùng căng thẳng.

 

Bởi vì Hách Liên Hoàng đế không có con nối dõi.

 

Không phải hắn không muốn sinh, mà là bất kể nạp bao nhiêu phi tần, tuyển tú hết đợt này đến đợt khác, đều không có đứa trẻ nào chào đời.

 

Hoặc là mang thai rồi sảy, hoặc là sinh ra rồi chết yểu.

 

Trong bóng tối, luôn có người thì thầm về quả báo.

 

Năm xưa Thái hậu vì để Hoàng đế đăng cơ, trong những năm tháng đã qua, đã làm không ít chuyện ô nhục.

 

Những lời đồn đại này, không ai dám đem ra bàn luận công khai. Nhưng khi Hách Liên Hoàng đế bệnh không dậy nổi, Thái hậu lại không thể chủ trì đại sự, những lời đồn này lại lặng lẽ lan truyền.

 

Ngay cả Kinh Trập cũng nghe loáng thoáng.

 

Tương truyền Tiên đế năm xưa còn có một đích tử, nhưng khi còn nhỏ đã bị Hoàng Thái hậu hãm hại, rơi vào kết cục chết không toàn thây. Sau này Hách Liên Hoàng đế lên ngôi, vẫn luôn không có con nối dõi, chuyện này trở thành đề tài bàn tán về hoàng gia của người đời. Hoàng đế từng trấn áp, nhưng khi bản thân hắn ngã bệnh, khó lòng dọn sạch những lời đồn đại này nữa.

 

"Hoàng đế, thực sự sắp không xong rồi sao?"

 

Trong thư phòng Khánh Quốc Công phủ.

 

Khi Kinh Trập hỏi câu này, Sầm Huyền Nhân trừng mắt, suýt chút nữa mở miệng mắng con.

 

Rốt cuộc ông cũng nhịn xuống, vuốt râu nói: "Ai nói với con thế?"

 

Kinh Trập: "Cha, cả thành đều biết, cần gì ai nói với con."

 

Dù sao Hách Liên Hoàng đế ngất xỉu là chuyện xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, hôm đó vốn định cùng dân chúng chung vui, kết quả suýt chút nữa dọa người ta chết khiếp, tin tức căn bản không thể phong tỏa.

 

Hoàng gia, Hách Liên Hoàng đế, Thái hậu...

 

Những chuyện xảy ra liên tiếp, không hiểu sao lại mang đến cảm giác hoang đường như mưa gió sắp ập đến. Sầm Huyền Nhân cũng cảm nhận được điều đó, nên mới đặc biệt gọi Kinh Trập đến, dặn dò cậu thời gian này phải giữ mình theo khuôn phép, đừng làm bừa nữa.

 

Sầm Lương: "Cha, cha dặn nhầm người rồi à?"

 

Kinh Trập ca ca xưa nay đều ngoan ngoãn nghe lời, cần gì phải đặc biệt dặn dò?

 

"Hừ, con không bằng hỏi anh con xem, mấy ngày nay nó đã làm những gì?" Sầm Huyền Nhân bực bội nói, "Nếu không phải Hoàng gia xảy ra chuyện lớn như vậy, không mảy may nghi ngờ đến đầu nó, thì giờ này Hoàng Khánh Thiên đã tìm tới cửa rồi."

 

Kinh Trập sờ sờ mặt, bình tĩnh nói: "Cha, do Hoàng Phúc gây chuyện trước mà."

 

Sầm Huyền Nhân: "Bẻ gãy cổ tay người ta cũng chẳng phải tính cách của con, ai chủ mưu?"

 

Kinh Trập do dự một lát, "Dung Cửu."

 

"Giờ hắn đâu rồi?" Sầm Huyền Nhân nhướng mày, "Sao ta nghe nói, bên chuồng ngựa không thấy người nữa."

 

Kinh Trập: "Con bảo hắn ra ngoài tránh sóng gió một chút, vẫn chưa gọi về."

 

Sầm Huyền Nhân liếc nhìn Kinh Trập, không nói gì thêm.

 

Sầm Lương: "Cha, nếu bệ hạ thực sự... thì..."

 

Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ lo âu.

 

Sầm Huyền Nhân: "Chuyện gì đến sẽ đến, không tránh được đâu."

 

Sầm Huyền Nhân đã nói vậy, nghĩa là bệnh tình của Hách Liên Hoàng đế e là thực sự không qua khỏi.

 

Quả nhiên, từng ngày trôi qua, sức khỏe Hoàng đế ngày càng yếu, có một đêm nọ, không biết phát điên cái gì, nằng nặc bảo trong cung có ma, làm loạn một trận ở Càn Minh Cung.

 

Ngày hôm sau, người đã lạnh ngắt.

 

Hoàng đế băng hà quá nhanh, Thái hậu nghe tin ngất lịm đi, khi tỉnh lại đã bán thân bất toại, không có người hầu hạ thì không xuống giường nổi. Những tin dữ dồn dập khiến người ta trở tay không kịp, điều duy nhất may mắn là, Hách Liên Hoàng đế trước khi qua đời, rốt cuộc cũng để lại di chiếu.

 

— Để Bình Vương kế vị.

 

Khánh Quốc Công đến giờ vẫn còn nhớ, khi Kiều các lão trước mặt văn võ bá quan công bố di chiếu này, sắc mặt khó coi nhất là hai người.

 

Một là Thọ Vương, người còn lại, thế mà lại là chính bản thân Bình Vương.

 

Như trời sập đất lở, khó lòng chấp nhận.

 

Nếu không phải vì hoàn cảnh trang nghiêm, Sầm Huyền Nhân cảm thấy từ miệng Bình Vương sắp thốt ra hai chữ "không muốn" đến nơi.

 

... Trông có vẻ thực sự không muốn làm Hoàng đế chút nào.

 

Ngặt nỗi đại sự hoàng gia, Bình Vương không nói nên lời, cứ thế bị ép lên ngôi trở thành tân hoàng đế, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống đã là mấy tháng sau.

 

Tân hoàng không phải người thích gây chuyện, bất kể là tang lễ của Tiên đế hay việc chăm sóc Hoàng Thái hậu đều rất chu đáo. Tuy nhiên, đối với người kiêu ngạo như Hoàng Thái hậu, sống dặt dẹo lay lắt chưa chắc đã là chuyện tốt.

 

Dù sao phải chịu đựng sự giày vò trong những ngày tháng đau khổ như thế thêm mấy chục năm, sống không bằng kẻ tàn phế, bà ta làm sao chịu nổi?

 

Nghe nói Thái hậu đã mấy lần tìm cách tự sát, bị cung nhân bên cạnh phát hiện, bẩm báo lên Tân hoàng. Tân hoàng không còn cách nào khác, đành phải cho người dùng dây trói Hoàng Thái hậu lại, tránh để bà ta tự làm hại mình.

 

Người ngoài biết chuyện, cũng chỉ khen Tân hoàng nhân từ.

 

Kinh Trập nghe tin đồn này, trong lòng lại rùng mình.

 

Sống không bằng chết thế này, đối với Thái hậu mà nói, chẳng phải càng giống sự tra tấn hơn sao?

 

Ngẫm kỹ lại, Tiên đế băng hà, Thái hậu liệt giường, thảm án diệt môn liên quan đến Hoàng gia vào lúc tân đế mới lên ngôi này, nhân lực và tâm trí dành cho nó cũng ít đi nhiều. Dù bây giờ có điều tra lại, dường như cũng chẳng còn manh mối. Kinh thành phong tỏa một thời gian, giờ cũng dần dần nới lỏng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Cứ thế lặng lẽ không một tiếng động, Hoàng gia biến mất khỏi những câu chuyện phiếm của mọi người. Năng lực khiến mọi thứ chìm vào im lặng này, ngoài sự ngầm đồng ý của tân đế, còn ai có thể làm được?

 

Kinh Trập: "Cha à, tân đế thực sự không có hiềm khích gì với Hoàng gia sao?"

 

Sầm Huyền Nhân u ám nhìn con trai, cảm thấy đứa con bảo bối này luôn có cái tật xấu nói câu nào chết người câu đấy.

 

"Không có." Sầm Huyền Nhân lắc đầu, đặt chén trà xuống, "Bệ hạ xưa nay cẩn trọng lời nói việc làm, nếu không phải Tiên đế để lại di chiếu, chưa chắc..."

 

Ông không nói hết câu, nhưng ý tứ sâu xa.

 

Phải rồi, Tiên đế là con trai của Hoàng Thái hậu, tại sao trước lúc lâm chung, trong bao nhiêu huynh đệ, lại chọn trúng Bình Vương?

 

Kinh Trập: "Thánh chỉ là giả mạo?"

 

"Không thể nào." Sầm Huyền Nhân lắc đầu, "Nét chữ đó đã được mấy vị đại gia đích thân xác nhận, tuyệt đối là bút tích của bệ hạ."

 

Kinh Trập cau mày, dáng vẻ trầm tư đó khiến Sầm Huyền Nhân bật cười.

 

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn cha mình.

 

"Chưa từng thấy con để tâm chuyện gì đến thế." Sầm Huyền Nhân cười tủm tỉm nói, "Kinh Trập, con để ý như vậy... là vì Hoàng gia sao?"

 

Tim Kinh Trập đập mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Dù sao xem ra, chuyện Hoàng gia e là sẽ thành án treo không lời giải."

 

Sầm Huyền Nhân thở dài u ám: "Phải đấy, rốt cuộc là sức mạnh nào mới có thể làm được chuyện như vậy chứ?"

 

Phải đấy, rốt cuộc là sức mạnh nào mới có thể làm được chuyện như vậy?

 

Trong hoàng thành, tại Càn Minh Cung, tân đế cũng đang khóc thầm trong lòng.

 

... Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm Hoàng đế mà!

 

Tân đế rất suy sụp, tân đế rất muốn khóc.

 

"Dám khóc ra tiếng, ta sẽ giết con ngươi."

 

Lời đe dọa lạnh lùng này khiến tân đế nấc lên một tiếng, rốt cuộc cũng kìm nén được h*m m**n khóc lóc, r*n r*: "Cửu đệ, Cửu đệ à, ta căn bản không phải người làm được Hoàng đế, đệ bảo ta làm cái gì? Hả? Lúc đầu điều chúng ta đã thỏa thuận đâu phải thế này..." Hoàng đế đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, hận không thể quỳ xuống trước mặt người kia, để hai người đổi chỗ cho nhau, để người này làm Hoàng đế.

 

"Ngươi chẳng phải lựa chọn tốt đẹp gì." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Nhưng cũng chỉ có mỗi ngươi là lựa chọn duy nhất."

 

Hắn quay người lại, thong thả nói, nhưng trong giọng điệu bình thản lại chứa đựng sát khí không chết không thôi.

 

Điều đó khiến tân đế không kìm được lùi lại vài bước, lộ vẻ sầu khổ.

 

Tàn sát Hoàng gia, giết Tiên đế, khiến Thái hậu sống không bằng chết, dễ dàng đẩy Bình Vương lên ngai vàng... Thủ đoạn một tay che trời lật mây đảo mưa này của Dung Cửu, quả thực khiến người ta kinh hãi.

 

Tân đế đã chứng kiến con đường đẫm máu mà hắn đi qua, càng thêm không thể hiểu nổi...

 

"Điều gì đã thay đổi đệ?"

 

Tân đế không kìm được hỏi.

 

Hay nói cách khác, rốt cuộc là thứ gì đã ngăn cản sự giết chóc của Dung Cửu.

 

Kẻ này căn bản không có chút lòng dạ từ bi nào, như một con quái vật điên cuồng, e là sẽ giết đến trời đất tối tăm, kéo tất cả mọi người vào biển máu.

 

Vốn dĩ thỏa thuận đâu phải thế này.

 

Vốn dĩ những gì Dung Cửu muốn làm, cũng đâu chỉ có thế này.

 

Tân hoàng đương nhiên không muốn thấy cảnh máu chảy thành sông, nhưng cũng không nghĩ ra tại sao Dung Cửu lại thay đổi.

 

Dung Cửu không trả lời hắn, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, "Nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ không gặp lại."

 

Dứt lời, hắn biến mất ở cửa cung.

 

Cùng với sự biến mất của con người Dung Cửu, sự chấn động đẫm máu mà hắn từng mang lại cho tân đế cũng dần phai nhạt. Ngay khi Hoàng đế thực sự tưởng rằng mọi chuyện đã qua —

 

Lễ Vạn Hoa bị hoãn lại do Tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, rốt cuộc cũng được khởi động lại trong tiết trời thu mát mẻ này.

 

Tân đế cũng xuất hiện tại lễ Vạn Hoa này.

 

Lén lén lút lút.

 

Hắn phe phẩy quạt, phía sau có vài ám vệ đi theo, nghĩ thầm chỗ này đông người, bèn thuận theo dòng người, cuối cùng xuất hiện trên một đài cao.

 

Nghe đồn đây là nơi xem đua ngựa tốt nhất.

 

"Nghe nói chưa? Phần thưởng năm nay là một đại mỹ nhân đấy?"

 

"Nhà ai ra giải thưởng thế? Sao lại là người sống?"

 

"Thế chẳng k*ch th*ch hơn vàng bạc châu báu sao?"

 

"Nghe nói tiểu công tử nhà họ Sầm cũng tham gia, ngươi thấy chưa?"

 

"Thấy rồi, ở kia kìa!"

 

Tân đế theo bản năng nhìn về hướng họ nói, chỉ thấy hàng chục con tuấn mã đang phi nước đại, căn bản chẳng nhìn rõ ai với ai, nhưng người dẫn đầu là ai thì nhìn rất rõ.

 

Là một tiểu lang quân tuấn tú.

 

Nghe tiếng hò reo của những người bên cạnh, đây chắc là vị Sầm Văn Kinh kia rồi.

 

Chỉ thấy người này một ngựa đi đầu, giành được giải nhất cuộc đua.

 

Các cuộc thi những năm trước đều tặng chút phần thưởng không tồi, đây là lần đầu tiên tặng một người sống sờ sờ. Rất nhiều người càng tò mò hơn, vị gọi là mỹ nhân này, rốt cuộc đẹp đến mức nào.

 

Chỉ thấy dưới sân, vị Sầm tiểu lang quân kia dường như không định nhận giải.

 

Đừng nói là nhận, Kinh Trập sắp sợ chết khiếp rồi.

 

Nếu cậu thực sự dắt một người về, cha mẹ e là sẽ thiến cậu mất, cái này sao có thể tùy tiện nhận được...

 

Đúng lúc này, leng keng —

 

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên, mang theo nhịp điệu kỳ lạ.

 

Kinh Trập nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Phía sau ban tổ chức, một bóng người cao lớn chậm rãi bước tới.

 

Y phục người nọ mang đậm phong cách dị vực, thắt lưng để trần một mảng da thịt lớn, mang màu trắng bệch chói mắt.

 

Trên cổ hắn đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo hoa quý, trên cổ tay, bắp tay còn có vô số vòng tay đẹp đẽ, lắc chân vàng lấp lánh phát ra tiếng chuông leng keng khi hắn bước đi.

 

Bộ trang sức kỳ lạ đó toát lên vẻ đẹp hoang dã tự nhiên. Và khuôn mặt kia...

 

Dưới ánh mặt trời, Kinh Trập cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo người nọ.

 

Hắn đẹp cực kỳ.

 

Là vẻ đẹp tội lỗi sắc sảo, phô trương và điên cuồng.

 

— Chưa bao giờ cảm nhận được vẻ đẹp bản thân nó cũng mang theo tội lỗi điên cuồng, vậy mà lại dễ dàng phá vỡ phòng tuyến của con người, hoàn toàn không thể chống cự lại sự xâm lược bạo lực này.

 

Kinh Trập hoàn toàn không để ý mình đã nhìn bao lâu, mãi đến khi nghe rõ xung quanh có bao nhiêu tiếng hít hà kinh ngạc, cậu mới nhận ra đây là hoàn cảnh nào.

 

Kinh Trập trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp đến mức đáng chết này, rồi lại liếc sang người tổ chức bên cạnh.

 

Chỉ thấy kẻ đó khom lưng uốn gối, vô cùng nịnh nọt.

 

Kinh Trập bước lên vài bước cởi áo ngoài của mình ra, trùm lung tung lên người đàn ông. Nếu không phải cậu không đủ cao, cậu đã trùm kín cả mặt hắn rồi.

 

"Chủ nhân, định nhận lấy ta sao?"

 

Người đàn ông xinh đẹp cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói thanh lãnh dường như có ý cười cực nhạt.

 

Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là phải nhận rồi!"

 

Cậu lôi người này đi ra ngoài, và người đàn ông trông có vẻ cao lớn cường tráng này cũng bước theo sự lôi kéo của cậu.

 

Hai người lảo đảo biến mất trong đám đông, chỉ để lại vô vàn tiếng cảm thán của mọi người.

 

Còn trên đài cao, tân đế đã trợn mắt há hốc mồm.

 

Đó, đó chẳng phải là...

 

Đó chẳng phải là Dung Cửu sao!

 

Đúng vậy, Kinh Trập vừa lôi Dung Cửu lên xe ngựa cũng đang trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện y hệt như thế... Có điều, cậu không nhìn thẳng vào mặt hắn, dường như có chút lảng tránh.

 

Người đàn ông lười biếng dựa vào thành xe, động tác tùy ý tản mạn dễ dàng toát ra sức hấp dẫn quái dị, khiến ánh mắt Kinh Trập không biết đặt vào đâu, đành phải miễn cưỡng rơi trên mặt hắn.

 

... Chết tiệt, khuôn mặt này quả thực là, quả thực là...

 

Kinh Trập nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, lẩm bẩm: "... Nếu, nếu hôm nay ta không thắng thì sao?"

 

Hoàng gia đã bị diệt, Kinh Trập vốn không cần phải luyện tập chăm chỉ như vậy, chỉ là xuất phát từ một ý niệm nào đó mà chính cậu cũng không nói rõ được, cậu mới liều mạng khổ luyện, cuối cùng giành được giải nhất trong lễ Vạn Hoa.

 

Nếu cậu không luyện tập thì sao? Nếu người chiến thắng không phải là cậu thì sao?

 

Khi nghĩ như vậy, Kinh Trập mới nhận ra, cậu đã có một thoáng ghen tị.

 

Ghen tị với những người khác có khả năng sở hữu Dung Cửu.

 

"Sẽ không ai có thể thắng được ngài." Tên nô lệ xinh đẹp cười ác ý, "Bọn họ sẽ cả người lẫn ngựa, chết ngay trong sân đấu."

 

... Cho đến khi, Kinh Trập trở thành người chiến thắng duy nhất.

 

Thứ tình cảm bạo liệt này, còn điên cuồng hơn cả ngọn lửa.

 

Ngón tay lạnh lẽo nâng tay Kinh Trập lên, đặt xuống một nụ hôn, sau đó là cú g*m c*n đau nhói.

 

Con ác thú xinh đẹp áp sát tới, bất ngờ dựa vào người Kinh Trập.

 

Càng đến gần, khuôn mặt kia càng gây chấn động lớn đối với Kinh Trập, cả người cậu căng cứng lại.

 

"Ngươi, ngươi tránh ra chút đi." Cậu nhắm nghiền mắt, "Gần quá..."

 

Gần đến mức không chịu nổi.

 

"Nhưng nếu chủ nhân không học cách thuần thú, sẽ khiến người ta được đằng chân lân đằng đầu đấy." Trong tiếng chuông leng keng, Kinh Trập cảm thấy y phục của mình dường như bị cởi ra, dọa cậu hoảng hốt mở mắt, liền thấy con quái vật xinh đẹp đang đè lên nửa th*n d*** của cậu, nở nụ cười khẽ mang theo chút ác ý, "Ví dụ như thế này."

 

A a a a a tên b**n th** quấy rối!

 

Kinh Trập tát một cái vào mặt Dung Cửu, mạnh mẽ đẩy người ra, mạnh miệng mắng: "Còn chưa về đến nhà, ngươi đã muốn phạm thượng rồi sao?"

 

... A phui, cậu nói lời hồ đồ gì thế?

 

Dù về đến nhà cũng không được!

 

Dung Cửu nhướng mày, rốt cuộc cũng chịu ngồi dậy.

 

Hắn như đóa hoa tội lỗi sinh trưởng tùy ý, lúc nào cũng rỉ ra thứ nhựa độc địa, vẻ đẹp quái dị được nuôi dưỡng điên cuồng dưới sự dung túng ấy khiến Kinh Trập không thể rời mắt.

 

... Toang rồi, cậu hình như vẫn rất thích khuôn mặt này... và cả con người này nữa...

 

Con quái vật cười lên.

 

Hắn nói, hắn có thể từ từ đợi.

 

Hắn sẽ từ từ, từ từ khiến Kinh Trập biết được...

 

Trong hai chữ phạm thượng này còn có thể làm được vô vàn chuyện khác nữa.

 

Đợi khi Kinh Trập thoát khỏi trạng thái mê muội vì sắc đẹp, mới kinh hoàng nhận ra, hôm nay cậu ở lễ Vạn Hoa, trước mắt bao người đã đưa người đàn ông này đi...

 

Tin tức này chắc chắn sẽ lan truyền điên cuồng khắp cả kinh thành.

 

Không ai là không biết, không ai là không hay.

 

Điều Kinh Trập không biết là, đây chỉ là bước nhỏ đầu tiên trong kế hoạch mà thôi.

 

A...

 

Cả đời này, cậu đừng hòng thoát khỏi tên ác nô Dung Cửu này.

 

(Đảo ngược thân phận, hết)

Bình Luận (0)
Comment