Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 124

"Trạng nguyên lang, Trạng nguyên lang, cầu xin ngài đừng đi, nô tài quỳ xuống xin ngài—"

 

Tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên, Kinh Trập còn chưa bước ra khỏi cửa cung đã bị Ninh Hoành Nho ôm chặt đùi quỳ sụp xuống, thêm cả Từ Minh Thanh và mấy người nữa, cứ nhất quyết túm lấy vạt áo cậu không buông.

 

"Mọi người đừng kéo ta, bao nhiêu người đang nhìn..." Kinh Trập kêu lên một tiếng, vừa dứt lời liền phát hiện cung nhân xung quanh đồng loạt cúi gằm mặt xuống, giả vờ như không thấy, nhất thời cậu cũng nghẹn lời.

 

Ninh Hoành Nho: "Trạng nguyên lang, nếu ngài cứ thế đi ra ngoài, thái tử trở về chắc chắn sẽ chém đầu bọn ta mất."

 

Từ Minh Thanh ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

 

Kinh Trập: "Ninh tổng quản, ngươi đừng có làm quá lên thế."

 

Tính tình Hách Liên Dung tuy không tốt lắm, nhưng hắn vốn là người lạnh lùng, bình thường cũng ít khi nổi giận, chỉ là mặt lạnh tanh thôi.

 

Cái tài vuốt lông này, thư đồng theo hầu bao năm như Kinh Trập đã nắm rõ trong lòng bàn tay, căn bản chẳng sợ.

 

... Khụ, chỉ có hôm nay là ngoại lệ.

 

Kinh Trập bị gọi vào cung, biết tin Hách Liên Dung bị Hoàng hậu gọi đi không ở Đông Cung, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, ngồi chưa ấm chỗ đã muốn chuồn.

 

Nước mắt Ninh Hoành Nho sắp rơi xuống đến nơi: "Ngài cứ tin nô tài một lần, ráng đợi thêm chút nữa..."

 

Kinh Trập bất đắc dĩ, đành phải quay lại trong cung ngồi xuống. Mấy cung nhân khác vây quanh Kinh Trập, người thì đòi bóp vai, kẻ thì đòi đấm chân, nhất quyết phải hầu hạ cậu cho thật tốt, để cậu khỏi muốn bỏ đi.

 

Cậu bị vây quanh đến mức cả người không thoải mái, vội bảo những người khác lui ra, chỉ giữ lại Ninh Hoành Nho bên cạnh.

 

"Sao ngươi không đi theo thái tử?"

 

Ngồi đợi không cũng chán, Kinh Trập đành tìm chuyện để nói.

 

Ninh Hoành Nho: "Mấy ngày trước, Hoàng hậu nương nương có hỏi đến chuyện sinh hoạt của thái tử, có chút không hài lòng."

 

Trước mặt Kinh Trập, gã rất thành thật, không cần hỏi nhiều cũng nói toạc ra.

 

Nói là có chút không hài lòng, e là còn nói giảm nói tránh.

 

Hoàng hậu phải nói là cực kỳ không hài lòng.

 

Thái tử ngủ ít, ngày nào cũng đến đêm khuya mới tắt đèn, trong mắt Hoàng hậu, thân thể sắt đá cũng không chịu nổi. Thái tử không thể nghỉ ngơi sớm, là do người hầu hạ bên dưới không chăm sóc tốt. Lần trước Ninh Hoành Nho bị gọi đi đã bị mắng cho một trận tơi bời, giờ mà đi nữa, e là lại bị mắng tiếp.

 

Kinh Trập nghe vậy không nhịn được cười: "Tính tình điện hạ thế nào, đâu có dễ khuyên bảo."

 

Cậu ở bên cạnh Hách Liên Dung bao năm, rõ hơn ai hết, người này thực sự ngủ rất ít. Thỉnh thoảng Kinh Trập ngủ lại Đông Cung, nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy hắn còn thức.

 

Chuyện này đúng là nói bao nhiêu lần cũng không sửa được tật xấu.

 

Ninh Hoành Nho rầu rĩ nói: "Ngài cũng biết mà, nếu nô tài khuyên được điện hạ, sao lại không khuyên chứ?"

 

Hoàng đế và Hoàng hậu ân ái, dưới gối chỉ có một mụn con, đương nhiên yêu thương Thái tử hết mực.

 

Chỉ là tính tình Thái tử lạnh lùng, lại rất có chủ kiến, đám người hầu hạ bên cạnh bọn họ căn bản không thuyết phục nổi.

 

Đang nói chuyện thì Thái tử rốt cuộc cũng về.

 

Tiếng động liên tiếp vang lên ngoài cửa khiến Kinh Trập theo bản năng đứng dậy, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, vừa thấy hắn cậu đã không kìm được mỉm cười.

 

"Điện hạ."

 

"Để ngươi đợi lâu rồi." Hách Liên Dung gật đầu, nhàn nhạt nói, "Muốn đi rồi à?"

 

Kinh Trập bị Thái tử nói trúng tim đen chỉ biết cười ngây ngô, không dám đáp.

 

Cậu ngoan ngoãn đi tới, bóp bóp cánh tay Hách Liên Dung, "Đâu có, ta chỉ đứng dậy vận động chút thôi, hì hì."

 

Hách Liên Dung liếc nhìn cậu một cái, không nói gì thêm, dẫn Kinh Trập vào nội điện.

 

Thái tử Đông Cung luôn lạnh lùng xa cách, tính khí lạnh nhạt thường ngày của hắn, ngoại trừ trước mặt cha mẹ, cũng chỉ có khi ở bên cạnh Kinh Trập mới dịu đi đôi chút.

 

Đến lúc này, Ninh Hoành Nho mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Năm xưa, Hoàng đế tuyển chọn thư đồng cho Thái tử, trong vô số con em quyền quý, Hách Liên Dung liếc mắt đã chọn trúng tiểu lang quân nhà họ Sầm, từ đó về sau, Sầm Văn Kinh trở thành thư đồng duy nhất của Đông Cung.

 

Bao năm bầu bạn, ai cũng biết, Sầm Văn Kinh là người được lòng Thái tử nhất, bất kể là ai cũng không qua mặt được.

 

Hai người ăn cùng mâm, ra vào cùng nhau, cung nhân đều đã quen mắt.

 

Cho đến nửa tháng trước, Sầm Văn Kinh đỗ Trạng nguyên.

 

Chuyện này đối với người trong Đông Cung mà nói, đúng là tai họa ập đến.

 

Trở thành Trạng nguyên, nghĩa là không lâu nữa Sầm Văn Kinh sẽ được phong quan chức, cũng có nghĩa là Sầm Văn Kinh không thể tùy tiện ra vào Đông Cung như trước nữa.

 

Thái tử không để tâm, đã sớm cho phép Sầm Văn Kinh tự do ra vào.

 

Nhưng Sầm Văn Kinh là người giữ lễ, sau Quỳnh Hoa Yến, suốt nửa tháng trời không thấy cậu xuất hiện ở Đông Cung, khí áp của thái tử ngày một thấp.

 

Hôm nay khó khăn lắm mới đợi được Sầm Văn Kinh vào cung, người Đông Cung sao có thể thả cậu đi.

 

Nếu Sầm Văn Kinh nhất quyết muốn đi, e là bọn họ phải quỳ chết trước mặt cậu, ôm đùi cậu khóc lóc thảm thiết, dùng hết mọi cách cũng phải giữ người lại.

 

Trạng nguyên lang cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức giữ lễ. Nếu là người khác, làm gì có chuyện quy củ thế này?

 

E là đã mượn tình nghĩa bao năm nay để vòi vĩnh rồi.

 

Ai có thể cần cù chăm chỉ, nghiêm túc đọc sách thi công danh như Sầm Văn Kinh chứ?

 

...

 

Trong nội điện, Hách Liên Dung đang thay y phục, Kinh Trập ngồi bên cạnh, lúng túng xoa đầu gối, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu.

 

"Tại sao không nhìn ta?"

 

Khi chiếc áo ngoài rơi xuống, Hách Liên Dung nhìn sang, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ không chút cảm xúc, cứ thế lạnh lùng nhìn chằm chằm Kinh Trập.

 

Kinh Trập vội vàng cúi đầu, nhìn mũi chân mình nói: "Điện hạ, ta chỉ là..."

 

"Ngươi chỉ là cái gì?" Giọng Hách Liên Dung càng thêm lạnh, "Ngươi chỉ là đang trốn tránh ta."

 

Kinh Trập rất muốn nói không có.

 

Nhưng Kinh Trập không dám.

 

Cậu co rúm người lại, hận không thể bò đi ngay lập tức.

 

... Tại sao lại trốn, chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ sao?

 

Kinh Trập thầm lầm bầm trong bụng.

 

Trong Quỳnh Hoa Yến, Hách Liên Dung đã hôn cậu.

 

Kinh Trập uống say bí tỉ, nằm một đêm dậy mới nhận ra điều này. Dù rất nhiều đoạn ký ức không nhớ rõ, nhưng hình ảnh môi lưỡi quấn quýt, hai người ôm nhau là thật.

 

Kinh Trập đã bao giờ thấy dáng vẻ đ*ng t*nh nhường ấy của Hách Liên Dung?

 

Bao năm qua, Kinh Trập đã nhiều lần bị chấn động bởi dung nhan xinh đẹp của người này, cứ tưởng mình đã quen rồi, không ngờ dáng vẻ của Hách Liên Dung đêm đó khiến tim cậu cũng đập loạn nhịp không yên.

 

Điều này khiến Kinh Trập vô cùng bất an.

 

Cậu thân thiết với Thái tử, kéo theo việc Hoàng đế và Hoàng hậu cũng rất coi trọng cậu, nhưng nếu họ biết trong lòng Kinh Trập đang nghĩ đến chuyện đại nghịch bất đạo gì, e là sẽ lôi cậu ra ngoài chém đầu mất?

 

... Ồ, không chỉ là nghĩ, mà là đã làm rồi.

 

Kinh Trập chỉ cần nhớ đến nụ hôn đêm đó là muốn ôm đầu hét lên.

 

Đây cũng là lý do cậu trốn tránh không vào cung.

 

Nhưng sự nhẫn nại của thái tử đến hôm nay e là đã tới giới hạn, sáng sớm đã phái người đến mời, chỉ nói là muốn mời Trạng nguyên lang vào cung.

 

Kinh Trập vừa nghe ba chữ Trạng nguyên lang là biết Thái tử chắc chắn đã nổi giận, không dám không đến, ủ rũ như gà rù.

 

"Hay là, ngươi trêu chọc xong rồi lại hối hận?"

 

Hách Liên Dung đi đến trước mặt Kinh Trập, giọng nói lạnh lùng khiến cậu có chút mơ hồ.

 

"Ta trêu chọc bao giờ..." Kinh Trập vừa nói được một nửa, chạm phải khuôn mặt xinh đẹp của Hách Liên Dung, không kìm được lại dời mắt đi, giọng nói cũng nhỏ dần, "Trêu chọc ngài bao giờ?"

 

Nghe chẳng có chút khí thế nào.

 

Dáng vẻ mất tự nhiên của cậu rốt cuộc cũng khiến sắc mặt Hách Liên Dung dịu đi đôi chút, nhưng động tác lại chẳng hề dừng lại.

 

Thái tử nâng cằm Kinh Trập lên, cúi đầu cắn vào khóe miệng cậu. Mùi máu tanh cùng cơn đau nhói truyền đến, Kinh Trập ư ử một tiếng, tức giận đấm vào tay Hách Liên Dung, nhưng người nọ chẳng hề nới lỏng, ngược lại còn được đà lấn tới, c**n l** đ** l*** không phòng bị của Kinh Trập.

 

Hai người quấn quýt lấy nhau, trao nhau một nụ hôn đầy mùi máu.

 

"Đêm đó em cắn rách khóe miệng và lưỡi cô, rồi lăn ra ngủ, lại tiếp liền nửa tháng không vào cung, thế này không phải là trêu chọc xong rồi bỏ mặc sao?"

 

Giọng nói khàn khàn âm u chọc vào tai khiến Kinh Trập rùng mình một cái, đầu tiên là vì cơn giận nhẹ trong lời Hách Liên Dung, ngay sau đó nhận ra ý nghĩa câu nói này, cậu lập tức trợn tròn mắt.

 

"Chẳng lẽ không phải ngài..."

 

Cậu chỉ nói được mấy chữ này rồi phanh gấp.

 

Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Hách Liên Dung hiểu ý cậu.

 

Thái tử nhướng mày, đăm chiêu nhìn Kinh Trập: "... Em uống say bí tỉ, sau đó cho rằng, là ta lén hôn em?" Giọng nói chậm rãi, lạnh lùng ấy khiến Kinh Trập xấu hổ không đất dung thân.

 

Tuy cậu vẫn chưa nhớ ra quá trình cụ thể ngày hôm đó, nhưng không hiểu sao đã xấu hổ đến mức ngồi không yên, lắp bắp nói: "Chẳng, chẳng lẽ không phải sao?"

 

Đêm Quỳnh Hoa Yến, Kinh Trập rất vui.

 

Dù có rất nhiều người mời rượu, ai đến cậu đều không từ chối, uống đến cuối cùng đã ngà ngà say, lảo đảo đi về phía Đông Cung. Nhiều người sợ vẻ mặt lạnh lùng của Thái tử nên không dám đi theo, nhờ đó Kinh Trập mới giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.

 

Cậu dựa vào thái tử nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt mơ màng. Lúc được đưa lên xe ngựa, nhất quyết túm lấy cánh tay Hách Liên Dung không chịu buông.

 

Cuối cùng, thái tử đành hạ mình lên xe ngựa của Sầm gia, định đưa con ma men này về.

 

Con ma men bám lấy y phục thái tử, nhất quyết đòi chen chúc với Hách Liên Dung, thái tử bề ngoài lạnh lùng nhưng lại nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cuối cùng để cậu được như ý. Con ma men mặt dày mày dạn rúc vào lòng Hách Liên Dung cười hì hì, trông như kẻ ngốc.

 

Hỏi cậu cười cái gì?

 

Cậu liền nắm lấy bàn tay to lớn của Hách Liên Dung, dùng giọng điệu nghiêm túc và trong trẻo nói: "Tay ngài, to hơn tay ta nhiều quá."

 

Lại nói, rõ ràng trước kia đều to bằng nhau mà.

 

"Ừ."

 

"Ta cao hơn ngươi một chút."

 

"Không đâu..."

 

Lời nói của Kinh Trập tuy lan man không đâu vào đâu, phần lớn là lời vô nghĩa.

 

Nhưng câu nào Hách Liên Dung cũng đáp lại.

 

Sắp đến Sầm gia, con ma men nãy giờ cứ ngọ nguậy bỗng im bặt, Hách Liên Dung tưởng cậu ngủ rồi, cúi đầu xuống lại thấy Kinh Trập đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, hai má đỏ bừng, lại có chút choáng váng.

 

Ngay cả Hách Liên Dung giọng nói cũng không kìm được mà dịu đi.

 

"Sao thế?"

 

Kinh Trập thì thầm: "Hách Liên Dung."

 

Cậu không gọi thái tử, cũng không gọi điện hạ.

 

"Ngài đẹp quá, ta thích ngài lắm đó."

 

Cậu vừa nói, vừa l* m*ng hôn tới, suýt chút nữa đụng vẹo mũi cả hai.

 

Động tác vụng về vô cùng, như một tờ giấy trắng tinh khôi, chẳng biết gì cả, nhưng lại mang theo sự nôn nóng khó hiểu.

 

Hách Liên Dung sau thoáng sững sờ, giữ lấy thắt lưng Kinh Trập, làm sâu thêm nụ hôn này.

 

Kinh Trập hôn lung tung không đâu vào đâu, Hách Liên Dung lại cố ý cướp đoạt hơi thở của cậu, khi cậu nức nở cầu xin tha, một bàn tay to lớn dọc theo sống lưng Kinh Trập bóp nhẹ gáy cậu.

 

"... Thở, thở không nổi..."

 

Kinh Trập r*n r* khe khẽ, ra sức giãy giụa, theo bản năng định bò ra ngoài thì lại bị kéo trở về.

 

Ấn tượng cuối cùng còn sót lại của Kinh Trập chính là vệt đỏ diễm lệ nơi đuôi mắt Hách Liên Dung, như vệt son thoa loang ra, mang vẻ đẹp quái dị.

 

Hách Liên Dung xưa nay vẫn đẹp, nhưng Kinh Trập không biết, khi hắn đ*ng t*nh, lại kinh tâm động phách đến thế, gần như có thể nuốt chửng linh hồn cậu.

 

Và hiện tại, Kinh Trập cuối cùng cũng biết đầu đuôi câu chuyện từ miệng Hách Liên Dung, cậu ngồi trên đống lửa, hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất.

 

Cứ tưởng là Hách Liên Dung sàm sỡ mình, hóa ra kẻ giở trò đồi bại lại là chính mình!

 

Cậu ăn gan hùm mật gấu rồi sao??

 

"Điện, điện hạ... chuyện này quả thực là do ta rượu vào hồ đồ, mất hết lý trí..."

 

"Kinh Trập muốn nói, em do hơi men bốc lên, chứ không phải thật lòng muốn làm như vậy?"

 

Hách Liên Dung cụp mắt nhìn cậu, trong đáy mắt lạnh lùng chứa đựng cảm xúc mà Kinh Trập không nhìn thấu. Hai chữ "Kinh Trập" thốt ra từ miệng hắn khiến Kinh Trập đỏ bừng cả tai, không dám nhìn thẳng.

 

Từ khi thái tử biết nhũ danh của Sầm Văn Kinh là Kinh Trập, chưa từng thấy hắn gọi cái tên nào khác. Nhưng gọi vào lúc này, cứ cảm thấy mang theo hơi thở ám muội.

 

"... Ta, ta..."

 

Môi Kinh Trập mấp máy, lời thừa nhận đã ở ngay cổ họng nhưng mãi không thốt ra được.

 

Thái độ và hành động vừa rồi của Hách Liên Dung không khỏi khiến người ta nảy sinh sự mong đợi không nên có... Có lẽ, có lẽ...

 

Rõ ràng biết rằng đổ hết mọi tội lỗi cho rượu là thích hợp nhất; bọn họ không thể, và cũng sẽ không có tương lai, nhưng khoảnh khắc ấy, cậu vẫn chần chừ.

 

"... Ta không hối hận..."

 

Kinh Trập lẩm bẩm, khi những lời không nên nói, không thể nói tuôn trào ra, cậu mới kinh ngạc nhận ra mình thực ra thích Hách Liên Dung đến nhường nào. Không phải sự yêu thích của bạn bè bình thường, mà là...

 

Thật kỳ lạ, lúc mới làm thư đồng cho hắn, Kinh Trập chỉ nghĩ Hách Liên Dung sẽ là một người bạn chơi rất tốt, lớn hơn chút nữa, lại thấy hắn tương lai sẽ là một vị minh quân...

 

Rốt cuộc là từ bao giờ, cậu lại nảy sinh tâm tư này với Thái tử điện hạ?

 

Hách Liên Dung hôn lên trán Kinh Trập.

 

"Ta cũng vậy."

 

Sau đó, lại hôn lên môi Kinh Trập.

 

Lần này, không còn sự thô bạo như trước, mà là kiên nhẫn dụ dỗ Kinh Trập. Bàn tay hơi lạnh của người đàn ông che mắt Kinh Trập lại, bên tai chỉ còn giọng nói bình tĩnh của hắn.

 

"Đừng sợ."

 

Thôi được rồi. Thôi được rồi.

 

Đã đến nước này, đã là do cậu chủ động...

 

Thì thử một lần, cũng chẳng sao đâu nhỉ?

 

Chết thì chết, đợi chết rồi tính sau.

 

Cậu mặc kệ tất cả rồi.

 

Khi Kinh Trập nghĩ như vậy, sự chần chừ rốt cuộc cũng tan biến, đến mức khi môi lưỡi quấn quýt, cậu lại biến thành chú chó con dính người, hôn chùn chụt Hách Liên Dung không ngừng nghỉ.

 

Không ai biết, Sầm Văn Kinh luôn giữ lễ nghĩa, lại còn có mặt này.

 

Vào đêm, tân khoa Trạng nguyên lang ngủ lại Đông Cung.

 

Chẳng ai thấy chuyện này là lạ.

 

Kinh Trập ngủ say sưa, Hách Liên Dung lại dựa vào đầu giường, chậm rãi vuốt tóc cậu. Có lẽ làm phiền đến Kinh Trập, cậu ư ử hai tiếng, lại vùi đầu vào eo người đàn ông.

 

Hơi thở đều đều, nhiệt độ cơ thể quen thuộc.

 

Khiến bàn tay to lớn cuối cùng rơi xuống gáy cậu, nhẹ nhàng v**t v* chỗ yếu hại.

 

Hắn nhớ lại cuộc đối thoại với phụ hoàng cách đây không lâu.

 

Hoàng đế từng hỏi Đông Cung về cách sắp xếp cho Sầm Văn Kinh.

 

Sầm Văn Kinh xuất thân Quốc Công phủ, cha cậu giữ chức quan không nhỏ trong triều, bản thân cậu lại là thư đồng của thái tử, nếu đi theo con đường khoa cử chính thống vào triều, tương lai tiền đồ xán lạn.

 

Nhưng nếu thái tử không muốn, Hoàng đế cũng có thể dễ dàng cắt đứt con đường thênh thang này.

 

"Tại sao lại không muốn?"

 

Thái tử lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế.

 

Hoàng đế cười: "Con đương nhiên sẽ không muốn."

 

Bởi vì ánh mắt Thái tử nhìn Sầm Văn Kinh, y hệt ánh mắt ông nhìn Hoàng hậu năm xưa.

 

Đó là ánh mắt tràn đầy tham lam, bất mãn.

 

Nhưng Hoàng hậu là nữ tử, Hoàng đế vượt mọi khó khăn cuối cùng cũng cưới được nàng.

 

Còn Sầm Văn Kinh thì khác.

 

Cậu dù sao cũng là nam tử, lại dựa vào Quốc Công phủ, cha cậu lại là người có năng lực, nếu để cậu trưởng thành thêm nữa, muốn có được cậu, chưa chắc đã dễ dàng như vậy.

 

"Y muốn, cứ để y làm." Thái tử bình tĩnh lạnh nhạt nói, "Ta muốn thấy y sống, chứ không phải chết."

 

Kinh Trập mất đi sức sống tuy cũng đáng yêu, nhưng khó tránh khỏi đáng thương.

 

Hắn muốn thấy dáng vẻ Kinh Trập tỏa sáng rực rỡ, hăng hái phong độ hơn.

 

Hoàng đế nhướng mày, thấy thái tử như vậy, tự nhiên không làm gì thêm.

 

Chỉ trong Quỳnh Hoa Yến, nhìn thấy cả triều đình quyền quý đều vây quanh Sầm Văn Kinh, ông mới cười nhìn Thái tử một cái: "Đã lựa chọn rồi, thái tử chớ có hối hận."

 

Người như Sầm Văn Kinh, một khi cho cậu cơ hội, sẽ như cá gặp nước.

 

Trong sự ồn ào náo nhiệt đó, thái tử chỉ rũ mắt xuống, không nói lời nào.

 

Hoàng đế có nỗi lo âu đó, là vì ông không hiểu rõ bản tính của Sầm Văn Kinh, và quả thực cũng không hiểu rõ thái tử trong những năm qua đã làm những gì.

 

Năm này qua năm khác, tuổi này qua tuổi khác.

 

Trong dòng chảy thời gian, Hách Liên Dung không biết chán mà mài mòn sự nhạy bén của Kinh Trập, khiến cậu không thể nào dấy lên sự đề phòng nữa.

 

Chỉ là cậu vốn giữ lễ khắc chế, có một số việc, nếu không bước ra bước đầu tiên, cậu vĩnh viễn không dám nghĩ tới.

 

Kinh Trập là người niệm tình xưa, đa sầu đa cảm.

 

Chỉ cần trái tim cậu còn mềm yếu, thì không thoát khỏi sự toan tính lạnh lùng.

 

Rượu Kinh Trập uống đêm đó, thật sự nhiều đến thế, dễ dàng mê loạn đến thế sao?

 

Chưa chắc đã là vậy.

 

Hách Liên Dung cúi đầu, hôn lên tóc mai Kinh Trập.

 

Đôi mắt rủ xuống thu lại tất cả những toan tính âm u.

 

Chúng ta sẽ quân thần tương đắc, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời.

 

Từ khi sống đến lúc chết, mãi mãi không chia lìa.

 

(Thế giới bình thường, hết)

Bình Luận (0)
Comment