Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 139

Ngoại truyện: Thế giới tuyến IF (không có hệ thống) cùng xem nguyên tác

Dưới con mắt soi mói của bao người, Kinh Trập bước lên bậc thềm, sau một thoáng do dự, cậu nắm lấy tay Hách Liên Dung.

Cậu thề rằng ngay khoảnh khắc đó, cậu đã nghe thấy mấy tiếng hít hà đầy kinh ngạc.

Điều này khiến ngón tay vốn đã lạnh lẽo của Kinh Trập càng thêm cứng đờ. Ngay lúc cậu hơi rụt lại, thậm chí theo bản năng muốn rút tay về, Hách Liên Dung đã trở tay siết chặt lấy lòng bàn tay cậu, mạnh mẽ kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.

Lần này, không gian tĩnh lặng như tờ.

Đây là một vị trí đòi mạng.

Bá quan văn võ đều đang cúi đầu đứng bên dưới, chỉ có mình cậu ngồi cùng Hoàng đế trên bậc thềm xem màn trời, quả thực chẳng khác nào một cái bia sống. Tự cổ chí kim, ai có thể ngồi cùng ghế với Hoàng đế?

Cậu không cho rằng chỉ dựa vào những hình ảnh xuất hiện trên trời kia mà bệ hạ thực sự nảy sinh tình ý gì với mình. Cùng lắm, cũng chỉ như hình ảnh lúc đầu của màn trời, nảy sinh chút hứng thú nhất thời mà thôi.

Bởi lẽ lúc này đây, Kinh Trập ngồi bên cạnh Hách Liên Dung đã tê rần cả da đầu, chỉ cảm thấy bản năng mách bảo nguy hiểm đang gào thét. Tựa như thời khắc nào cũng ngập tràn trong những cơn sóng dữ đáng sợ.

Nhưng Kinh Trập biết làm thế nào bây giờ?

Từ khi màn trời này xuất hiện, trong lòng cậu luôn có một loại dự cảm chẳng lành. Nó mang sức mạnh to lớn, có thể tô vẽ lại tất thảy những chuyện chưa từng xảy ra một cách sống động như thật đến thế.

Bất luận kẻ nào muốn che giấu bí mật của mình, đều đành bất lực. Đương nhiên, trong đó bao gồm cả những chuyện mà Kinh Trập đang cố gắng che giấu, chôn vùi.

Nhất là khi cậu trong màn trời đã bắt đầu can dự vào rất nhiều chuyện trong cung đình.

Đây chắc chắn không phải là chuyện mà một tiểu thái giám Bắc Phòng nên làm.

Sau khi Kinh Trập ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, bệ hạ cũng không bắt cậu làm gì, chỉ dùng ánh mắt đáng sợ khiến người ta rét run kia nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới từ từ nhìn lên bầu trời.

Nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng chẳng chậm, bọn họ đã xem suốt mấy canh giờ. Hiện tại đã là quá trưa, rất nhiều đại thần đang cố gượng gạo chống đỡ, nhưng bụng dạ đã bắt đầu đánh trống.

Màn trời này tuy chiếu theo sự thay đổi của thời gian, nhưng những sự kiện lại đứt quãng, nhảy cóc, không liền mạch.

Có lúc vừa chiếu cảnh Kinh Trập quét dọn ở Trữ Tú Cung, khoảnh khắc sau liền xuất hiện huyết sắc tại Thừa Hoan Cung.

[Ngón tay trắng lạnh của Cảnh Nguyên Đế chạm vào dây cung, biến cái bia ngắm sống sờ sờ đối diện thành một người máu. Tiếng máu nhỏ giọt tí tách kia lại giống như tiếng quỷ gõ chiêng, khiến cung nhân của Thừa Hoan Cung sợ đến trắng bệch cả mặt.

Còn vị Từ tần kia, lại càng mềm nhũn ngã xuống đất, một câu cũng không thốt nên lời.

Đợi đến khi Hoàng đế hết hứng thú, tiện tay ném cây cung đi, rời khỏi đó, Thừa Hoan Cung tĩnh mịch mới vang lên tiếng khóc thét run rẩy của Từ tần.

Tiếng khóc ấy lan đến Thọ Khang Cung, khiến Thái hậu vừa mừng vừa sợ.

Sợ vì Cảnh Nguyên Đế lại không kiêng nể gì đến thế, mừng vì một quân vương tàn bạo nhường này đã mất hết lòng người. Ha ha, bà ta chưa bao giờ ngại để thanh danh của Hoàng đế trở nên khó nghe hơn nữa.

Từ tần cũng là một kẻ ngu xuẩn, chẳng qua chỉ là chuyện của Diêu tài nhân và Bắc Phòng, bảo ả ta đi xử lý hậu quả, vậy mà ngay cả việc cỏn con này cũng làm không xong, ngược lại còn rước lấy sự chú ý của Hoàng đế.

Xem ra vị Hoàng đế kia, cũng chẳng phải là hoàn toàn không nhớ nhung gì đến mẫu hậu của hắn đâu nhỉ.

Hôm sau, Thái hậu bệnh nặng, triệu Thụy Vương vào cung.]

Trong Thừa Hoan Cung, Từ tần khi nhìn thấy cảnh máu me khắp nơi kia thì chỉ hận không thể ngất đi. Trong lòng nàng ta hoảng sợ tột độ, căn bản không dám lưu lại nơi này nữa, vội vàng sai người chuẩn bị, cấp tốc đi về phía Thọ Khang Cung.

Chỉ là đến Thọ Khang Cung, Thái hậu lại chẳng còn tâm trạng gặp nàng ta.

Sân sau của Thọ Khang Cung đang bày biện đủ thứ tinh xảo, để Thái hậu có thể thoải mái ngồi xem biến hóa trên trời.

Nhưng khi Mẫn Điệu không thể thuận lợi đưa Kinh Trập về, sắc mặt Thái hậu đã chẳng mấy tốt đẹp, huống hồ màn trời này lại còn phát ra những hình ảnh hoang đường đến thế!

Đợi đến lúc nhìn thấy những mưu toan bí mật của mình với Thụy Vương bị nói ra từng cái một, Thái hậu đừng nói là triệu kiến Từ tần, ngay cả bản thân bà ta cũng có chút kinh hoàng khó lòng kìm nén.

Ngay từ lúc màn trời này xuất hiện, bà ta đã phái người đi thăm dò, phát hiện ra chỉ có phạm vi hoàng cung mới có thể nhìn thấy. Nếu đổi ngày khác, bà ta còn có thể lập tức phái người truyền tin cho Thụy Vương, bảo hắn ta cẩn thận đề phòng… Nhưng hôm nay, lại cố tình là ngày Đại triều!

Thụy Vương đang ở trên điện.

Nếu màn trời này thực sự phát ra thứ gì không nên phát, Thụy Vương thân ở trong triều, có mọc cánh cũng khó thoát!

Bên Thọ Khang Cung lo lắng đủ điều, thì tại tiền triều, bá quan văn võ cũng vã mồ hôi hột đầy đầu.

Vốn tưởng rằng màn trời này kể chuyện viển vông — ha ha, Hoàng đế giả làm thị vệ bình thường chàng chàng thiếp thiếp với một thái giám, sao lại không tính là chuyện hoang đường cơ chứ — nhưng ai mà ngờ được, sự thái bất ngờ thay đổi, còn vả thẳng chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vào mặt mọi người!

Biết càng nhiều, chết càng nhanh đấy!

Thụy Vương có lẽ có chút tâm tư với ngai vàng. Người sáng mắt có lẽ đều hiểu rõ trong lòng.

Mà chuyện bệ hạ sau khi đăng cơ luôn đối chọi gay gắt với Thái hậu, cũng chưa chắc không liên quan đến tranh đấu quyền lực.

Nhưng đoán là một chuyện, còn màn trời lại phơi bày rành rành toàn bộ âm mưu của Thụy Vương và Thái hậu ra như thế, sao có thể không khiến người ta kinh hồn bạt vía?

Không thấy Thụy Vương mặt mày đã trắng bệch, chẳng qua đang cố chống đỡ không động đậy mà thôi.

Cũng có kẻ không sợ chết, len lén nhìn Cảnh Nguyên Đế. Kỳ lạ là, bệ hạ lại chẳng nhìn cảnh tượng trên trời, ngược lại đang nhìn tiểu thái giám bên cạnh hắn.

Cứ như thể những âm mưu này, những tranh đấu này, đối với Đế vương chỉ là gió thoảng bên tai.

Ánh mắt của Cảnh Nguyên Đế quả thực quá sắc bén, mắt thấy tiểu thái giám kia đã hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống, người này không khỏi cảm thán trong lòng.

Phải rồi, cho dù màn trời… khụ, nhưng mà, cũng chỉ là một thái giám thôi. Sao có thể không sợ hãi? Sao có thể không kính sợ? Sao có thể đi đến những bước như màn trời miêu tả được chứ?

Đó chính là Cảnh Nguyên Đế khát máu điên cuồng cơ mà!

Điều này thật sự khiến bọn họ trăm ngàn lần không hiểu nổi.

Chỉ là nhìn trực diện vào tình sử của Hoàng đế tuy khiến bọn họ thấy hoang đường, miệng đắng lưỡi khô, hận không thể chọc thủng màng nhĩ, chọc mù đôi mắt để không biết gì thì hơn.

Nhưng mà, thế này vẫn còn tốt hơn là tiếp tục miêu tả dã tâm lang sói của Thái hậu và Thụy Vương. Dù sao đó mới thực sự là chuyện rơi đầu! Thà xem Hoàng đế và người ta yêu đương ân ái còn hơn!

[… Khó khăn lắm Dung Cửu mới chịu mở xích cho Kinh Trập, để cậu có được tự do. Trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, vô thức sờ sờ cổ mình, may mà hiện tại Dung Cửu đang tỉnh táo, hẳn là sẽ không nảy sinh những xung động đáng sợ kia nữa.

Cậu theo bản năng ôm lấy đầu gối mình. Giấu cổ chân bị trầy da vào bên trong.

Mà lúc này, Dung Cửu lại cúi đầu ghé sát vào cậu.

Trên gương mặt đẹp đến diễm lệ kia hiện lên nụ cười tùy ý lại ngông cuồng, sự quyến rũ bùng lên trong tích tắc ấy đã trói chặt ánh mắt Kinh Trập, khiến cậu dù muốn cũng chẳng thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngón tay cái của Dung Cửu, miết qua môi Kinh Trập.

“Đêm nay đêm nào, gặp được người thương mến. Người ơi hỡi người ơi, gặp người thương mến biết làm sao đây*…” Dung Cửu cúi người, mặt sát mặt với Kinh Trập đến mức nghe rõ cả hơi thở, “Kinh Trập, làm người thương** của ta được không?”]

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——”

Mao Tử Thế cũng không muốn thế đâu. Nhất là trong thời khắc đòi mạng, hoang đường như thế này.

Nhưng con người ta không thể che giấu cơn ho. Đặc biệt là nỗi đau khổ khi bị nước miếng của chính mình làm sặc.

Trong lúc hắn liều mạng dùng tay áo che nửa dưới khuôn mặt, cố gắng kìm nén tiếng ho không đủ văn nhã cũng chẳng thức thời này, khóe mắt Mao Tử Thế liếc thấy Trầm Tử Khôn cũng đang từ từ vuốt ngực mình.

Dường như nhờ động tác như vậy, có thể trấn an được trái tim đang chấn động.

Khi nhìn thấy vị sư huynh tốt của mình cũng có thần thái vặn vẹo như thế, Mao Tử Thế bỗng bình tĩnh lại một cách kỳ lạ. Ngay cả Trầm thúc luôn bình tĩnh thản nhiên nhất cũng như vậy, những người khác lại càng khỏi phải nói.

Mao Tử Thế nhanh chóng chuyển biến tâm tình, nếu không phải trường hợp này không thích hợp, hắn còn muốn thưởng thức kỹ lưỡng từng gương mặt đang vặn vẹo vì kinh hãi kia. Đám bá quan văn võ này đa phần đều là lão hồ ly, cảnh tượng hiếm thấy nhường này nếu không nhìn kỹ, sau này sẽ chẳng có nữa đâu.

Nếu không phải Mao Tử Thế còn muốn sống, hắn thậm chí còn muốn to gan lớn mật ngẩng đầu lên, để xem rốt cuộc Cảnh Nguyên Đế và vị Kinh Trập… thần kỳ kia đang có biểu cảm gì.

Kinh Trập mặt không cảm xúc.

Do tự véo mà thành.

Ngón tay giấu trong tay áo liều mạng véo chặt đùi mình, mới có thể kìm nén được cảm xúc sóng to gió lớn kia, miễn cưỡng ép lại vẻ mặt suýt chút nữa thì nứt toác.

Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mặc dù có dự đoán quan hệ của Kinh Trập và Dung Cửu trong màn trời có lẽ không tầm thường, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh này, tận tai nghe thấy những lời kia, sự chấn động hoàn toàn khác biệt.

Như bị sét đánh, như bị nước dìm, như tảng đá chênh vênh bên bờ vực, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những con sóng ngập trời nuốt chửng. Sự k*ch th*ch nguy hiểm đã nhiều đến mức khiến Kinh Trập tê dại, dù sao con quái vật đáng sợ nhất thế gian lúc này đang lười biếng chiếm giữ ngay bên cạnh cậu.

Cậu không thể nhận ra cảm xúc của Cảnh Nguyên Đế.

So với một Dung Cửu có biểu cảm còn được coi là ôn hòa khi đối diện với “Kinh Trập” trên màn trời, Kinh Trập của hiện tại ngay từ đầu đã thực sự đối mặt với uy áp của Hoàng đế.

Kinh Trập liều mạng đè nén nỗi hoảng sợ và chua xót đang lan tràn. Vẫn chưa phải lúc để sụp đổ.

Những lời nói kia chưa chắc đã là thật… cũng có thể chỉ là một sự mê hoặc.

Cậu nghĩ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Những thứ được màn trời miêu tả ra, cũng chưa chắc hoàn toàn đúng. Dù sao, trong quá trình xem dằng dặc này, Kinh Trập có thể cảm nhận được những bước nhảy cóc.

Không phải tất cả hình ảnh đều được phơi bày. Hễ Kinh Trập và Dung Cửu có tiếp xúc quá mức thân mật, những hình ảnh đó sẽ bị màn trời nuốt chửng ngay trong tích tắc tiếp theo.

Thật là may mắn.

Kinh Trập không ngờ mình lại còn phải cảm tạ màn trời này đã không… để lộ quá nhiều cảnh tượng tôn nghiêm quét rác.

Nếu không Kinh Trập thật sự không còn mặt mũi nào mà sống tạm.

Nhưng dù là vậy, những cảnh tượng tr*n tr** được phơi bày cũng đã đủ để nói lên những biến chuyển tình cảm, những xung đột bạo liệt, và sự che giấu tàn nhẫn.

Vị Dung Cửu kia… cố ý.

Hắn đè nén sự âm u bạo ngược dưới lớp da gọi là người, dùng những lời nói chỉ có một nửa sự thật để dụ dỗ cậu.

Có lẽ Kinh Trập không có tư cách nói như vậy. Dù sao cậu cũng chỉ là một tiểu thái giám cỏn con, sao dám to gan chỉ trích Hoàng đế?

Nhưng cậu vẫn cho là như thế.

Khi thoát khỏi vai diễn trong màn trời và dùng góc độ của người bàng quan để nhìn nhận, Kinh Trập giống như con mồi bị những vụn bánh mì dụ dỗ từng chút một vào bẫy rập.

Nhưng… Kinh Trập có vài phần mờ mịt.

Cậu thì có điểm gì, đáng để phải làm như vậy?

Đúng lúc này, bên dưới có đại thần cẩn trọng nói: “Màn trời này, dường như không động đậy nữa.”

Ngay vừa rồi, sau khi cuộc đối thoại kinh thiên động địa trên màn trời kết thúc, màn trời khẽ chấn động vài cái, rồi khôi phục lại vẻ trắng xóa như lúc đầu. Bọn họ vốn tưởng giống như trước kia, đang chuẩn bị cho lần nhảy chuyển cảnh tiếp theo, lại không ngờ lần này thời gian dừng lại quá lâu.

Bọn họ đợi hồi lâu, cũng không thấy màn kế tiếp.

Hộ bộ Thượng thư Hoàng Khánh Thiên theo bản năng liếc nhìn Thụy Vương mặt cắt không còn giọt máu, khom người nói: “Bệ hạ, có lẽ hình ảnh trên màn trời một ngày cũng có giờ giấc. Giờ hôm nay đã hết, cho nên không tiếp tục xuất hiện hình ảnh mới nữa.”

Trương các lão vuốt râu, vẻ mặt vừa vặn khôi phục lại vẻ bình thường: “Bệ hạ, Hoàng thượng thư nói có lý. Có thể đợi đến ngày mai, xem màn trời này có biến hóa gì nữa không, đến lúc đó phán đoán cũng chưa muộn.”

Cũng có những người khác hùa theo, làm như không khí hòa thuận vui vẻ lắm. Ai cũng không dám nhắc đến chuyện quan trọng sống còn kia.

Đương nhiên, cũng có người không nhịn nổi.

“Bệ hạ, chuyện màn trời kể, có thể là nói về tương lai. Tuyệt đối không thể sơ suất, nếu như Thụy Vương thật sự có dị tâm, vậy thì chính là loạn thần tặc tử!”

“Hoang đường!” Hoàng Khánh Thiên thân là người có cùng vinh cùng nhục với Thụy Vương, sao có thể để những lời này tiếp tục, “Màn trời này xuất hiện không rõ nguyên do, ai có thể nói rõ rốt cuộc là ý gì? Mới thế đã đưa ra phán đoán, chẳng có bằng chứng gì, há chẳng phải là vứt bỏ luật pháp, chẳng lẽ muốn ép người nhận tội sao!”

“Hừ, Hoàng thượng thư, chớ tưởng có Thái hậu chống lưng cho ngươi thì ngươi có thể vô lễ như thế!” Kẻ kia hùng hổ dọa người, “Lời này của ngươi, chẳng lẽ là muốn nói màn trời này không phải chúc phúc trời ban, mà là trời phạt gây họa loạn triều cương sao!”

Hoàng Khánh Thiên không chịu thừa nhận sự chân thực của màn trời, chắc chắn có tâm tư khác. Nhưng lời này lại không thể thốt ra từ miệng ông ta, cho nên ngay lập tức liền phản bác lại lời kẻ kia.

Kẻ xướng người họa, ồn ào náo nhiệt. Trong nháy mắt, bầu không khí tĩnh mịch tan thành mây khói.

Mà Kinh Trập…

Kinh Trập theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng giữa triều đĩnh đạc nói chuyện kia, ánh mắt từng tấc từng tấc dò xét, lại có chút bất chấp tất cả.

Đây không phải là chuyện mà một kẻ cẩn thận nhỏ bé như cậu nên làm.

Đây không phải là lúc Kinh Trập – người luôn xu lợi tị hại – có thể tùy ý làm càn, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Khánh Thiên.

… Bấy nhiêu năm. Kinh Trập cuối cùng, lần đầu tiên, biết được dáng vẻ của kẻ thù.

Mặc dù cậu không có bằng chứng. Nhưng bao nhiêu năm nay, cậu có thể lặp đi lặp lại nhớ kỹ, cũng chỉ nhờ chút ký ức tàn khuyết đó.

Một tiểu thái giám địa vị thấp hèn, không chút quyền thế, có thể sống sót trong cung đã tiêu tốn biết bao sức lực. Càng đừng mơ tưởng đến chuyện báo thù, nhưng vào giờ khắc này, Kinh Trập vẫn không cách nào kiềm chế được sự xung động của mình.

Nếu như hiện tại trong tay cậu có dao…

Mặc dù đó từng là loại xung động chỉ nảy sinh khi Kinh Trập tuyệt vọng nhất, mệt mỏi nhất — đâm ông ta một dao, rồi bị loạn đao chém chết xuống suối vàng bồi tội với người nhà, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu — trên thế giới này, có lẽ chỉ có người này, mới khiến Kinh Trập dâng lên cơn giận dữ không thể kìm nén nhường ấy.

Ngón tay lạnh lẽo, bị một bàn tay lạnh lẽo khác chạm vào.

Kinh Trập cứng đờ người, phải liều mạng mới có thể đè nén được sự xung động muốn hất ra theo bản năng.

Hách Liên Dung chẳng thèm quản trận cãi vã bên dưới, mà chậm rãi móc lấy ngón tay Kinh Trập. Hắn tách từng ngón tay đang nắm chặt kia ra, sau đó có chút hài lòng mà v**t v* đầu ngón tay cậu.

Kinh Trập nổi da gà.

Không cảm thấy ngón tay mình có chỗ nào đáng để sờ.

Ngón tay thô ráp, đầy vết thương. Đây là một đôi tay lao lực có thể thấy ở bất cứ đâu.

Khi được Hoàng đế đặt vào trong lòng bàn tay, Kinh Trập không cảm thấy được chiều mà sợ, chỉ còn lại sự kinh hãi.

Cảnh Nguyên Đế là một quân vương khát máu điên cuồng. Đây không phải lời đồn. Mà là sự thật tất cả người trong cung đều biết.

Và cái màn trời không biết thật hay giả kia, hôm nay cũng đã vạch trần thêm nhiều hình ảnh tàn khốc đáng sợ, đẫm máu.

Vị Hoàng đế này có thể nghĩ ra chuyện hoang đường là lấy nhãn cầu làm quà tặng, cũng có thể tùy tiện b*p ch*t vô số sinh mạng.

Mà hiện tại ngón tay của Kinh Trập, lại đang bị một đôi tay nhuốm đầy máu tanh như vậy v**t v*.

“Tan đi.”

Hách Liên Dung lơ đãng mở miệng. Hắn dường như chẳng hề bận tâm đến dòng nước ngầm đang cuộn trào bên dưới.

“Ngày mai bàn tiếp.”

Kèm theo lời nói của hắn, ngón tay Hách Liên Dung trượt lên trên, nắn qua cổ tay, cẳng tay, rồi đến vai Kinh Trập, giống như đang dùng cách thức này để đích thân đo lường sự tồn tại của con người cậu.

Cuối cùng dưới sự khống chế của bàn tay đó, Kinh Trập bị hắn tiện tay đỡ dậy.

Kinh Trập đi theo bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, lảo đảo bị hắn xách lên ngự liễn.

Kinh Trập thề, lúc cậu bị xách lên xe, những ánh mắt gai mắt kia mới rốt cuộc bị xe ngựa ngăn lại. Nhưng bị xách vào ngự liễn, liệu có được kết cục tốt đẹp sao?

Cảnh Nguyên Đế vừa ngồi xuống, Kinh Trập liền cung kính quỳ rạp xuống. Đang định phủ phục bẩm báo, lại bị một bàn tay cưỡng ép nắm lấy cằm nâng đầu lên.

Cái đầu bị ép ngẩng lên đối diện với đôi mắt phượng u tối đen đặc của Cảnh Nguyên Đế, nghe thấy bệ hạ đầy hứng thú hỏi: “Ta bảo ngươi quỳ à?”

“… Nô tài vốn nên dập đầu hành lễ.”

Nếu không phải lúc bị đưa ra phía trước, Cảnh Nguyên Đế không hiểu sao lại vươn tay về phía cậu, thì Kinh Trập đáng lẽ phải tam bái cửu khấu ngay lúc đó rồi.

Kinh Trập vừa nói, vừa cảm nhận được ngón tay Cảnh Nguyên Đế lơ đãng v**t v* cằm mình, cái cảm giác ngứa ngáy râm ran ấy khiến cậu bất giác muốn lùi lại.

Cảnh Nguyên Đế nhận ra sự né tránh trong khoảnh khắc đó, ngón tay dùng thêm ba phần lực.

Kinh Trập lập tức không dám động đậy. Đôi mắt đang lảng tránh cũng không dám liếc ngang liếc dọc, chỉ có thể bị buộc phải nhìn chằm chằm vào mặt Cảnh Nguyên Đế.

Vẻ đẹp tùy ý lại ngạo nghễ y hệt trong màn trời kia, giống như một loại kịch độc mãnh liệt, có thể mê hoặc bất cứ kẻ nào đối diện với gương mặt này — Kinh Trập không muốn thừa nhận mình bị dụ dỗ, bởi vì đây là một ý nghĩ đặc biệt điên rồ và hoang đường — cậu thực sự điên rồi, mới có thể vào cái lúc đòi mạng thế này mà còn phân tâm nghĩ đến chuyện tày đình ấy.

Nhưng chẳng biết Cảnh Nguyên Đế đã nhìn thấy gì trên mặt Kinh Trập, hắn lại bật cười. Thế là, vẻ đẹp mang đầy tính xâm lược ấy lại càng thêm phần không kiêng nể.

Đáy mắt đen đặc chứa đựng sự hưng phấn quái dị, Cảnh Nguyên Đế cúi người ghé sát Kinh Trập, hoàn toàn không để ý mà xâm nhập vào lãnh địa riêng tư của cậu, khiến cho hơi thở nóng rực quấn quýt lấy nhau, tựa hồ chóp mũi cũng có thể cọ vào nhau.

“Kinh Trập…” Giọng nói trầm thấp, êm tai gọi tên cậu, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy như loài quái vật đang nhấm nuốt con mồi, “Nếu như ta giết Hoàng Khánh Thiên, ngươi có vui không?”

Rõ ràng là ngôn từ hoang đường đến thế, nhưng trong ngữ điệu của Hách Liên Dung lại mang theo sự dụ dỗ đầy ác ý.

Khoảnh khắc đó, Kinh Trập đến thở cũng ngừng lại.

Bình Luận (0)
Comment