Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 138

Ngoại truyện: Thế giới tuyến IF (không có hệ thống) cùng xem nguyên tác

Bức màn chắn kia xuất hiện giữa không trung, cả hoàng đình đều có thể trông thấy.

Đó là lúc Hách Liên Dung vừa mới đăng cơ không lâu, đang trong giai đoạn tùy ý chém giết quan viên, mùi máu tanh trước điện còn chưa tan, vẫn còn luẩn quẩn nơi chóp mũi.

Trước dị tượng này, chẳng biết có bao nhiêu người thầm cho rằng do Cảnh Nguyên Đế gây ra quá nhiều hành vi tàn độc, mới khiến trời cao giận dữ sinh biến. Những tấu chương tựa như bông tuyết bay về phía ngự án của Hách Liên Dung.

Cũng có kẻ trong lòng hoảng sợ, không biết sau vụ việc này, vị tân đế tàn bạo kia sẽ còn chặt đầu thêm bao nhiêu người nữa.

Mãi cho đến ngày thứ ba.

Tấm màn trời tựa rèm nước, lại tựa tuyết trắng, quả thực khó mà miêu tả rốt cuộc nó được làm từ chất liệu gì kia, bỗng khẽ rung động, lập lòe, rồi xuất hiện biến hóa mới.

Khi ấy, người trong phạm vi hoàng đình chỉ cần bước ra khỏi mái hiên che chắn, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy quang ảnh trôi nổi trên trời.

Đúng vậy, phạm vi của màn trời này dường như chỉ giới hạn trong hoàng cung. Phàm là ra khỏi cửa cung, thì dù thế nào cũng chẳng thể nhìn thấy được.

Tại Bắc Phòng xa xôi, Kinh Trập đang đứng dưới tàng cây ngẩng đầu, cùng đám người Minh Vũ, Vô Ưu nhìn lên trời. Cậu biết, tuy Trần Minh Đức và Minh ma ma không xuất hiện, nhưng chắc chắn họ cũng đang nhìn bầu trời này ở một nơi nào đó.

Dị tượng nhường này, ai mà không kinh hoảng?

“Khoan đã, nơi xuất hiện thiên tượng này…” Thất Thuế đang canh giữ bên cửa khiếp sợ nắm chặt lấy vai Bát Tề, “Đó chẳng phải là Bắc Phòng của chúng ta sao!”

Bắc Phòng này vốn cũng chẳng lớn.

Cậu ta gào lên một câu này, khiến cho ngay cả những phế phi đã sớm nguội lạnh cõi lòng cũng không kìm được mà đẩy cửa sổ ra, đồng loạt nhìn lên trời.

Hình ảnh xuất hiện trên màn trời kia, quả thực là Bắc Phòng.

[Mấy dãy nhà nhỏ ẩn mình ở cuối dải hành lang, trông rất không bắt mắt.

Chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ, có một tiểu thái giám đang đứng canh.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có chút động tĩnh.

Tiểu thái giám bị lạnh đến tê chân này dậm dậm chân, đẩy cửa ra một khe hở, ngó ra ngoài nhìn một lúc, thân mình cứng đờ, sau đó khúm núm lùi lại.

Tiểu thái giám ra hiệu với một thái giám khác dưới hành lang, người kia hiểu ý, đảo mắt trắng dã, chống đầu gối đứng dậy.

Cậu ta đút tay vào tay áo, đi vào bên trong vài bước, rẽ vào một khoảng sân bằng phẳng, uể oải nói: “Kinh Trập, bạn của ngươi lại đến rồi.”

Tình cảm cũng thật tốt, trời lạnh thế này mà vẫn còn hẹn gặp nhau được.

Nghe cậu ta nói vậy, Kinh Trập đang giặt quần áo bên giếng nước ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Cậu vội vàng lau tay, rồi đi theo sau lưng vị thái giám lớn tuổi hơn kia ra ngoài.

Tiểu thái giám canh cửa thấy Kinh Trập đến liền gật đầu với cậu, lúc này mới mở cửa ra. Kinh Trập cũng cười gật đầu đáp lễ, chỉ nói: “Đa tạ hai vị ca ca.”

Cậu tuổi còn nhỏ, có một dung mạo rất ưa nhìn.

Lúc cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng trong trẻo.

Chỉ là đợi đến khi Kinh Trập nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên gương mặt trong khoảnh khắc ấy lại càng thêm chói mắt.

“Dung Cửu.”

Cậu vừa gọi, vừa bước ra khỏi cửa, vươn tay về phía thị vệ đang đứng bên ngoài: “Chẳng phải huynh bảo cần đi ra ngoài mấy ngày sao, xong việc rồi à?”

Chạm vào hơi lạnh trên người đàn ông, Kinh Trập vừa bất đắc dĩ vừa nói.

“Trời lạnh thế này, sao không đợi lúc có mặt trời hãy qua?”

Người thị vệ được cậu chạm vào cánh tay kia có một gương mặt đẹp đẽ hoa lệ.

Khoảnh khắc vẻ đẹp đạt đến cực hạn, liền giống như lưỡi dao sắc bén quét sạch mọi trở ngại, mang theo uy áp khó lòng chống cự.

Đó là một người cực lạnh lùng, cực đáng sợ.

“Muốn gặp ngươi, nên đến.”

Người cực lạnh lùng, cực đáng sợ kia khẽ cúi đầu, nhìn Kinh Trập đang cọ tới như một chú cún con, nói như vậy.]

Cả triều đình tĩnh lặng như tờ.

Mao Tử Thế đứng dưới bậc thềm dụi dụi mắt, lại khiếp sợ dùng ngọc hốt gõ gõ vào mũ quan của mình, phát ra tiếng bộp bộp. Trong thời khắc gần như không có tiếng động này, âm thanh đó có vẻ chói tai lạ thường, khiến không ít người phải ngoái nhìn.

Nhưng Mao Tử Thế cũng chẳng thèm quan tâm, cứ trừng lớn mắt nhìn qua nhìn lại giữa màn trời và Cảnh Nguyên Đế đang ngồi trên bậc thềm cao.

Ngẩng đầu, là Dung Cửu.

Quay đầu, là Cảnh Nguyên Đế.

Đây rõ ràng là cùng một khuôn mặt!

“Dung Cửu” trên màn trời kia, bị ai đoạt xá rồi phải không!

Không ai dám lên tiếng, thậm chí chẳng có mấy người dám to gan lớn mật đánh giá dung mạo Hoàng đế như Mao Tử Thế. Trước đại điện tĩnh mịch, chỉ còn lại một đám gỗ đá đến cả ậm ừ cũng không dám thốt ra.

Sao không ai nói gì hết vậy!

Mao Tử Thế vừa nghĩ đến những lời nói trên kia là dạ dày lại co rút, lại nhìn sắc mặt khác nhau của bá quan văn võ, quả thật là đỏ cam vàng lục lam chàm tím đều có đủ, lúc này Mao Tử Thế mới bỗng nhiên thấy thuận mắt hơn chút.

Ít nhất không phải chỉ có mình hắn là bị chấn động đến nát óc.

Hách Liên Dung nhìn màn trời, mặt không cảm xúc. Không giống những kẻ mang tâm tư riêng, đang liều mạng quan sát phân tích ngoại hình, thần thái, y phục của “Dung Cửu”.

Hắn đang nhìn tiểu thái giám tên Kinh Trập trên màn trời kia, bằng một ánh nhìn chăm chú quá mức.

Dường như trong khoảnh khắc đó, vạn vật thế gian đều không lọt vào mắt hắn.

Sự hứng thú quái dị, tựa như ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy lên một cách âm thầm.

Cơn ớn lạnh không tên khiến Kinh Trập đang ở tận Bắc Phòng rùng mình một cái.

Bên tai là những tiếng ồn ào kỳ quái, có sự lo lắng của Minh Vũ, câu hỏi của Vô Ưu, sự chất vấn của Thất Thuế Bát Tề… và cả tiếng triệu tập của Trần Minh Đức.

Cậu mờ mịt đi theo Tam Thuận, đến bên ngoài phòng của Trần Minh Đức.

Trước cửa phòng đặt một chiếc ghế, Trần Minh Đức ngồi trên đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm biến hóa trên màn trời. Tuy nhìn qua không có biểu cảm gì, nhưng kỳ lạ là, Kinh Trập lại có thể nhìn ra vài phần kinh hoàng và sợ hãi trên gương mặt ông ta.

Đang sợ điều gì?

Sợ bầu trời này?

Hay là sợ người nào đó xuất hiện trong màn trời kia?

Kinh Trập suy tư.

Trần Minh Đức liếc nhìn cậu một cái, cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho cậu cùng xem. Lại ngừng một chút, đột nhiên bảo Tam Thuận vào trong chuyển thêm một chiếc ghế ra, để Kinh Trập ngồi xem.

Thật ra xem ở đâu mà chẳng là xem? Nhưng Kinh Trập biết, khi cậu xuất hiện trên cái màn trời kỳ quái kia, thì chắc chắn sẽ có màn này.

Không giống như Thất Thuế và Bát Tề, cậu ở trong màn trời… dường như là nhân vật chính của câu chuyện này vậy.

Trần Minh Đức nhất định phải đặt cậu dưới mí mắt để canh chừng, tránh cho…

Cậu còn chưa kịp nghĩ tiếp, đã nghe thấy trên màn trời vang lên một trận ồn ào.

Hóa ra sau khi Dung Cửu và Kinh Trập trong màn trời tách ra, hắn liền độc hành một mình, đội tuyết đi về phía Càn Minh Cung.

Càng đến gần, tiếng ồn ào càng rõ ràng.

Kinh Trập nghiêm túc nhìn màn trời, nhìn người tên Dung Cửu mà Thất Thuế Bát Tề trong đó gọi là bạn cậu, có vài phần tò mò, cũng có vài phần chấn động.

Cậu chưa từng gặp người nào đẹp đến nhường này.

Kinh Trập tự biết mình mắc cái tật này.

May mà quanh năm ở Bắc Phòng, cũng không cần ra ngoài gặp người.

Nhưng vị Dung Cửu này quả thật là…

Kinh Trập nhìn trái ngó phải.

Thế gian này sao lại có dung mạo khiến cậu không chê được điểm nào như vậy.

Chỉ tiếc người này thật sự quá lạnh lùng.

Nếu gặp thật, chắc chắn cậu sẽ không dám lại gần.

Tuy nghĩ vậy, nhưng cũng tò mò.

Tò mò về thân phận của Dung Cửu, tò mò một thị vệ như, làm sao lại quen biết với “cậu” trong màn trời?

Đang nghĩ như vậy, hình ảnh trên màn trời đã chuyển đến trước Càn Minh Cung.

[Trên bậc thềm, một vị thái giám trung niên rõ ràng là Tổng quản thái giám đang mỉm cười ngăn cản một vị tiểu chủ muốn đi vào, giọng nói nhẹ nhàng.

Trên cánh tay gã ta vắt một chiếc áo choàng lông, cũng không biết dùng để làm gì.

“Tiểu chủ, không có chiếu chỉ mà tự đến, người cũng rõ kết cục của Lưu tài nhân dạo trước, sao còn muốn vi phạm lệnh cấm như vậy?”

Hóa ra là một vị tiểu chủ muốn tiếp cận Hoàng đế, muốn đến đưa chút canh nước cho Cảnh Nguyên Đế. Nghe lời Tổng quản thái giám, trong lòng nàng ta thót một cái, vội nói: “Ninh tổng quản, thiếp thân tất nhiên không có ý nghĩ như vậy.” Nàng ta cắn răng, lại nói: “Vậy thì phiền tổng quản đưa thứ này vào giúp thiếp thân được không? Cũng để bệ hạ nhớ đến một tấm lòng của thiếp.”

Nàng ta vừa nói, vừa nhét một cái túi thơm vào tay Ninh tổng quản.

Ninh Hoành Nho không nhận.

Bộp một tiếng, túi thơm rơi xuống đất.

Sắc mặt nàng ta biến đổi, đang định nói gì đó thì thấy Ninh Hoành Nho lướt qua nàng ta, sải bước đi xuống: “Bệ hạ, nô tài thêm áo cho ngài.”

Vị tiểu chủ kia sững sờ, quay phắt người lại. Liền thấy rất nhiều cung nhân lặng lẽ đi theo sau Ninh tổng quản, chỉnh áo choàng lông cho người kia.

Mặt nàng ta trắng bệch, bịch một tiếng quỳ xuống.

Bệ hạ ra ngoài từ khi nào? Khoan đã, bộ y phục kia là thế nào?

Bệ hạ sao có thể mặc trang phục của thị vệ?

Ngay lúc đầu óc đang rối bời, nàng ta bắt gặp một ánh nhìn lạnh lẽo, âm u tàn độc, suýt chút nữa đã hét lên thảm thiết, nhưng lại chẳng dám phát ra tiếng kinh hãi để trút bỏ cảm xúc, theo bản năng liền bịt chặt miệng mình.

Nàng ta đang run rẩy. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Nhưng Hách Liên Dung cũng đã nhìn trúng đôi mắt của người phụ nữ này.

Hiếm khi có màu đen thuần khiết đến vậy, ngược lại có vài phần giống với viên mặc ngọc kia.

Móc ra.

Để nhìn xem rốt cuộc mặc ngọc đẹp, hay đôi mắt kia mềm mại hơn.

Quà gặp mặt, không thể quên được.]

“A a a a ——”

Tiếng kêu thảm thiết đáng sợ, không cách nào ngăn chặn vang lên ngay bên tai, dù có người muốn bịt chặt tai mình cũng không thể ngăn cản tiếng bi minh thê lương đó.

Một cơn lạnh thấu xương chạy dọc theo cột sống Kinh Trập xông thẳng lên gáy, không chỉ vì hình phạt tàn khốc trên màn trời, mà còn vì thân phận của Dung Cửu.

Cậu quả thực không thể tin nổi!

Dung Cửu, là Hoàng đế?

Làm sao có thể là Cảnh Nguyên Đế được chứ!

Kinh Trập nhắm mắt lại trong sự chấn động tột độ, rồi lại đột ngột mở ra, hình ảnh rõ rành rành trên màn trời dường như đang cười nhạo sự trốn tránh của cậu.

Cậu còn nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của những người khác, trong những âm thanh đó tràn đầy sự không dám tin.

Đúng vậy…

Chuyện này sao có thể chứ!

“Kinh Trập.”

Giọng nói già nua của Trần Minh Đức vang lên, khiến cậu giật mình nhìn sang, bắt gặp vẻ mặt ý nghĩa không rõ của lão thái giám: “Ta không biết, ngươi còn có bản lĩnh như vậy.”

Kinh Trập chết lặng nhếch khóe miệng: “Ngài… nói đùa rồi, ta thật sự không quen biết vị Dung… kia…”

Lời cậu còn chưa nói xong, đã cảm thấy ánh mắt Trần Minh Đức sắc bén trừng mình.

Kinh Trập biết đây là một lời cảnh cáo không lời. Hình ảnh vừa rồi đã phơi bày tr*n tr**, Dung Cửu chính là Hách Liên Dung. Đã là xưng hô mà Hoàng đế ngầm thừa nhận, thì không thể đại bất kính gọi thẳng ra như vậy.

Nhưng cậu vẫn kiên trì nói tiếp.

“Ta không quen biết Dung Cửu.” Kinh Trập mím chặt môi, “Hình ảnh trên trời này, chưa chắc đã là thật.”

“Ha ha.” Giọng Trần Minh Đức lúc này có chút chói tai, “Kinh Trập à, bất luận nó là thật hay giả, nhưng nó đã xuất hiện trên trời rồi.”

Sức mạnh của trời cao!

Ai dám bỏ mặc, ai dám né tránh không bàn?

Trong gió lạnh tĩnh mịch, bên ngoài Bắc Phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Chỉ là làm bộ gõ vài cái, liền có thị vệ ngự tiền như thủy triều ùa vào.

Vị thống lĩnh đi đầu sải bước tới, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Trần Minh Đức một thoáng, rồi rơi xuống người Kinh Trập. Không cần hỏi nữa, bất cứ ai cũng có thể nhận ra.

Bởi vì gương mặt cậu vừa rồi đang xuất hiện cao cao tại thượng trên màn trời, cùng với vị Hoàng đế của bọn họ.

“Vi thống lĩnh.” Trần Minh Đức đứng dậy, “Chẳng lẽ bệ hạ…”

“Bệ hạ có lệnh, mời vị này đi cùng bọn ta một chuyến.” Thái độ của Vi Hải Đông rất thân thiết, thậm chí có thể gọi là kính trọng.

Điều này chắc chắn là chịu ảnh hưởng của màn trời.

Kinh Trập hít sâu một hơi, hành lễ với Vi Hải Đông, khẽ nói: “Nô tài tuân chỉ.”

Suốt dọc đường đi theo sau Vi Hải Đông, Kinh Trập để ý thấy những thị vệ ngự tiền kia phân tán ở hai bên trái phải và sau lưng cậu, dường như đang giam cầm, lại giống như đang bảo vệ.

Ngay khi sắp đến tiền triều, có một đoàn người vội vã chạy tới.

“Vi thống lĩnh xin dừng bước.” Liền nghe nữ quan đi đầu nói, “Thái hậu muốn gặp người này một lát.”

Vi Hải Đông bật cười: “Mẫn Điệu cô cô, ngươi làm thế này là khiến ta khó xử đấy.” Bàn tay hắn đặt lên chuôi đao bên hông.

“Bệ hạ bảo ti chức dẫn người, nếu không xong việc, là phải xách đầu về gặp đấy.” Hắn đưa tay kia lên sờ sờ cổ mình, cười ha hả, “Vì cái mạng nhỏ của ti chức, không dám thả người đâu. Tuy nhiên, cô cô cũng có thể cùng ti chức đi tới đó, bẩm báo trước điện với bệ hạ, thấy thế nào?”

Mẫn Điệu ngoài mặt tươi cười, trong lòng chửi thầm.

Vừa rồi trên màn trời đang chiếu cảnh bệ hạ ra tay tàn độc móc mắt người, ai mà dám sán lại trước mặt ngài ấy chứ.

Hết cách, Mẫn Điệu đành trân trân nhìn đoàn người rời đi. Nàng ta tuy có võ nghệ, cũng mang theo người. Nhưng Vi Hải Đông là thống lĩnh ngự tiền, mang theo bao nhiêu thị vệ ngự tiền, làm sao có thể cướp người từ tay hắn?

Kinh Trập thở dài trong lòng.

Một nỗi lo lắng về sóng gió sắp ập đến nặng nề đè xuống.

Không chỉ vì dị tượng trên trời, mà còn vì bí mật của chính bản thân cậu. Tuy nói màn trời này có chỗ hư cấu — ví dụ như cậu hoàn toàn không quen biết vị bệ hạ kia, cũng không thể nào có sự chung đụng như thế — nhưng đồng thời, những phương diện khác được hiển lộ ra lại chắc chắn là sự thật.

Vậy thì có lẽ, những bí mật mà bọn họ che giấu, cũng sẽ như vậy. Đến lúc đó, cái mạng nhỏ của cậu e là khó giữ.

Nghĩ đến đây, Kinh Trập đành làm liều.

Kết cục thê thảm nhất, chẳng qua cũng chỉ là một chữ chết.

Mà kết cục này, cũng chưa chắc đã không tốt.

Cậu đã rất nỗ lực sống đến tận bây giờ, chắc hẳn người nhà dưới suối vàng sẽ không trách tội cậu.

Nghĩ thông suốt, trái tim hoảng loạn của Kinh Trập dần bình tĩnh lại.

Cậu theo Vi Hải Đông đến tiền triều.

Văn võ bá quan vốn nên ở trong đại điện thượng triều, vì để xem hình ảnh trên màn trời, đều đã di chuyển ra trước điện, người đông nghìn nghịt.

Trời vốn đã lạnh, lại lất phất tuyết rơi, khiến bọn họ vừa xem vừa không nhịn được mà di di chân, cũng có những tiếng thì thầm to nhỏ, kèm theo đủ loại cảm thán.

Chính vào lúc đó, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân. Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Trên trời đang chiếu cuộc sống của tiểu thái giám tên Kinh Trập, mà trong hiện thực, cũng có một Kinh Trập y hệt như vậy.

Quả thật, chính là người trong màn trời đã bước ra.

Cậu đi về phía trước dưới sự dẫn dắt của Vi Hải Đông, mỗi bước đi đều có những ánh mắt như hình với bóng dõi theo. Vốn định đứng lại dưới bậc thềm, lại nghe thấy một tiếng gọi lạnh lùng nhàn nhạt.

“Kinh Trập.”

Có người đang gọi tên cậu.

Kinh Trập vốn nên cúi đầu, cung kính tiến lên, nhưng khoảnh khắc đó, cậu không biết đã chịu sự mê hoặc gì, lại nương theo giọng nói ấy mà ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn thấy Hách Liên Dung. Dung mạo diễm lệ y hệt như “Dung Cửu” trong màn trời.

So với trong đó, lệ khí còn khó kìm nén hơn.

Trong đôi mắt đen đặc cuộn trào sự u tối khó diễn tả bằng lời, Hách Liên Dung bỗng nhiên bật cười. Loại vẻ đẹp mang tính xâm lược cực mạnh đó gắt gao hút chặt toàn bộ tâm trí Kinh Trập, đến nỗi suýt chút nữa bỏ qua sự hứng thú kỳ dị dưới đáy mắt hắn.

“Lại đây.”

Hách Liên Dung vươn tay về phía Kinh Trập.

Khoảnh khắc đó, người đàn ông này lại mang đến một cảm giác rùng mình quái đản. Tựa như dã tính đang rục rịch. Tựa như sự hưng phấn không thể gọi tên, đang cháy hừng hực trong huyết mạch.

Giống hệt như màn trời, nơi những hình ảnh đang từ từ mở ra.

[“Ta dùng hai mươi lượng này, cùng với món quà dưới đáy hòm, đổi lấy một cái mạng của ta nhé.” Kinh Trập đáng thương hề hề nói, nhanh tay lẹ mắt nhét hai mươi lượng bạc cho Dung Cửu.

Hai tay nhận lấy nén bạc, liền không còn tay để nắm chuôi đao.

Kinh Trập thỏa mãn như chú cún con xấu tính, suýt chút nữa là vểnh cả đuôi lên.

Một người như cậu, một người nhạy cảm quá mức như cậu, trong khoảnh khắc đó, lại chẳng hề lưu ý đến sự hứng thú kỳ dị nơi đáy mắt Dung Cửu.]

Trên trời dưới đất, là sự điên cuồng như đúc từ một khuôn mà ra.

________

Lời tác giả: Tối nay lúc trò chuyện với bạn thân thì đột nhiên nảy ra một linh cảm, viết vèo vèo ra cái này tôi cũng khá thích hahahaha. Không chắc có phần tiếp theo không, nếu có sẽ tiếp tục đăng, hy vọng mọi người cũng thích chiếc phiên ngoại phúc lợi này [Cầu xin đấy] [Cầu xin mọi người đấy].

Bình Luận (0)
Comment