Buổi phát sóng trực tiếp ngày 19 tháng 9 của đài Trung ương bắt đầu đúng giờ.
Từ hôm trước, Kinh Trập đã bị Sầm Lương gọi điện giục giã liên hồi bắt về nhà, hôm nay phải cùng cô bé xem livestream.
"Anh hai, em nghe lén được mẹ nói với ba là đang xem ngày cho hai người đấy, muốn chọn ngày lành tháng tốt gì đó," Sầm Lương ngồi dựa vào sô pha, trong lòng còn ôm một chiếc gối ôm hình gấu trúc, trên màn hình lớn trước mặt, người dẫn chương trình đang say sưa thuyết minh điều gì đó, "Nếu anh kết hôn, có phải anh sẽ dọn ra ngoài ở không?"
Trông cô bé có chút hụt hẫng.
Ánh mắt Kinh Trập lướt qua màn hình rồi dừng lại trên người Sầm Lương, cậu bật cười: "Kết hôn thì nhất định phải rời xa gia đình sao? Nếu không có gì bất trắc, tương lai anh vẫn sẽ làm việc ở đây. Có điều, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc sống riêng, có bạn đời không có nghĩa là phải tách khỏi gia đình, mà là để người đó cũng trở thành một phần của gia đình mình."
Sầm Lương r*n r* một tiếng, tay cầm điện thoại bấm điên cuồng.
"Anh rể trông đáng sợ quá, nếu không phải vì có anh, chắc chắn em sẽ không dám lại gần người như vậy đâu." Cô vừa chuyển sang giao diện diễn đàn, có vẻ như đang tìm người cùng sở thích, vừa lầm bầm, "Mùa hè em đứng cạnh anh ấy còn chẳng cần bật điều hòa."
Hơi nóng toàn thân đều bị anh rể đóng băng hết cả.
Kinh Trập: "Ít nhất tay anh ấy bây giờ sờ vào vẫn ấm."
Sầm Lương mỉa: "Nếu mà lạnh nữa thì là ma cà rồng, hoặc là zombie rồi."
Nể mặt ông anh trai, cô không nói ra từ xác chết.
Kinh Trập mím môi cười: "Nói không chừng là ma cà rồng thật đấy."
Sầm Lương: "Thế thì toi, nếu anh ấy là ma cà rồng, chắc chắn sẽ biến anh thành ma cà rồng luôn. Đến lúc đó hai người đều không thể đi lại dưới ánh mặt trời... Khoan đã, nếu là thật, nhớ cho em quay cái video trước nhá."
Suy nghĩ của cô cứ bay bổng trên trời dưới biển, mỗi lúc một kiểu.
Kinh Trập: "Nếu anh mà là ma cà rồng, anh sẽ hút máu cả nhà với bạn bè trước tiên."
"Eo ôi, anh hai, không ngờ tính chiếm hữu của anh cũng mạnh gớm nhỉ." Sầm Lương cười hì hì nhìn cậu, "Có phải không có bọn em thì sẽ cô đơn không?"
Ngón tay Kinh Trập dịu dàng lướt qua trán Sầm Lương.
"Đúng vậy đó."
Sống hai kiếp người, may mắn biết bao nhiêu khi còn có thể gặp lại những người này.
Sầm Lương bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, một cảm giác chua xót lạ lùng, khó kìm nén khiến khóe mắt cô hơi đỏ lên. Thứ tình cảm kỳ lạ này dâng trào làm cô vừa hoang mang lại vừa có chút không tự nhiên, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, một lúc sau thì kêu lên một tiếng.
Kinh Trập nghe cô lẩm bẩm, nói là lại cãi nhau rồi.
Trên màn hình, người dẫn chương trình đang mời người ta mang cổ vật đầu tiên ra.
Cổ vật này có thể lưu lại đến nay cũng là do ngẫu nhiên, nếu không thì những tạo vật bằng giấy như thế này rất khó bảo quản nguyên vẹn.
Đây là một cuốn ghi chép đã qua xử lý đặc biệt, bên trong ghi lại những ngày tháng chủ nhân của nó đi tuần du vào khoảng từ năm Cảnh Nguyên thứ mười sáu đến năm Cảnh Nguyên thứ mười tám.
Trong đó còn điểm qua loa vài vụ án mà chủ nhân cuốn sổ đã xử lý trong thời gian tuần du. Bao gồm vụ án giết mẹ của Trương gia ở huyện Ngọc Thành năm Cảnh Nguyên thứ mười sáu, vụ án trị thủy năm Cảnh Nguyên thứ mười bảy, vụ án Trần Gia Giai, vân vân.
"Trần Gia Giai?"
Sầm Lương vốn còn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy cái tên này lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên tột độ.
Cái tên Trần Gia Giai này, Kinh Trập nghe cũng thấy hơi quen tai.
"Em biết người này à?" Kinh Trập hỏi, "Sao mà ngạc nhiên thế?"
Sầm Lương trông như sắp nhảy cẫng lên.
"Trần Gia Giai đó! Anh hai, ông ấy chính là vị năng thần sau này của triều Cảnh Nguyên, thời trẻ gặp chuyện nên mới đổi tên thành Trần Đống Lương. Ông ấy chính là fan CP số một của Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh đấy!"
Bây giờ Kinh Trập nghe Sầm Lương nhắc đến Sầm Văn Kinh đã không còn cảm thấy là đang nói mình nữa... Tuy đúng là nói về cậu thật, nhưng đang nói về một hình tượng trong lịch sử đã bị thời gian làm mờ nhòe đi vô số lần qua bao nhiêu năm tháng thôi. Thế nhưng khi cô nhắc đến Trần Đống Lương, Kinh Trập vẫn hơi ngớ ra.
Cậu đúng là có nhớ Trần Đống Lương.
Trần Đống Lương và Bao Trường Lâm, cả hai đều là rường cột triều đình vào giai đoạn trung kỳ và hậu kỳ thời Cảnh Nguyên. Thái độ của hai người này đối với Hoàng đế và cậu quả thực nhiệt tình hơn hẳn những người khác. Có lẽ là vì họ đã gặp gỡ hai người này trong lúc vi hành, những lần tiếp xúc thuở đó đã khiến họ có ấn tượng quá sâu sắc với Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh.
Năm xưa Trần Đống Lương là một nông nô bình thường ở huyện Cổ Bắc, vốn là người có học, chỉ là ruộng đất trong nhà đều bị đám cường hào ác bá địa phương bày mưu cướp đoạt, kết quả cả nhà già trẻ chỉ còn lại mình hắn sống lay lắt.
Kinh Trập và Hách Liên Dung đi chơi ngang qua đó, biết được chuyện này, đúng lúc Hách Liên Dung tâm trạng đang không vui, bèn trực tiếp tới cửa lấy mạng tên cường hào kia, ném cái đầu lâu cho Trần Gia Giai.
Thực ra mà nói, cách làm của Hách Liên Dung luôn quá mức hung tàn.
Nhưng những năm đó ở bên cạnh Kinh Trập, hắn đã thu mình đi nhiều, không còn tùy tiện đùa bỡn mạng người nữa.
Có điều thủ đoạn như vậy trong mắt người thường vẫn quá tàn nhẫn. Kinh Trập vốn còn lo sẽ dọa Trần Gia Giai sợ chết khiếp, không ngờ hắn nhìn thấy thi thể kẻ thù lại lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, dập đầu quỳ lạy, nói là muốn giao cái mạng này cho hai người bọn họ.
Kinh Trập chẳng muốn nhận, Hách Liên Dung lại càng không thèm để ý, chỉ xóa bỏ hộ tịch nô lệ trước kia của Trần Gia Giai, để lại cho hắn ít tiền sinh sống rồi nhẹ nhàng rời đi.
Sau này Hách Liên Dung lệnh cho quan viên địa phương xử lý hậu quả, liên tiếp mấy năm hỏi đến, cuối cùng cũng khiến đám người địa phương căng da đầu, không dám làm bậy nữa.
Khi chuyện này đã trôi qua rất lâu, đến mức ngay cả Kinh Trập cũng chẳng còn nhớ rõ, thì Trần Gia Giai đổi tên thành Trần Đống Lương, từng bước thi đỗ vào kinh thành, cuối cùng bước vào quan trường.
Năng lực của người này quả thực không tồi.
Ít nhất là khi Kinh Trập còn sống, người này làm quan vẫn có chút tài năng.
Nhưng mà fan CP ư?
"Em không nói sai đâu anh, anh không biết đấy thôi, mấy năm nay cổ vật lần lượt được phát hiện, trong đó bao gồm cả thư nhà và tranh chữ Trần Đống Lương để lại, bên trong có không ít tranh vẽ hai người họ đâu."
Những năm trước, khi tư liệu về triều đại Hách Liên còn chưa đầy đủ, có không ít người thậm chí còn đưa ra dị nghị, cảm thấy trong lịch sử không tồn tại chuyện nam Hoàng hậu, ngay cả sự tồn tại của Sầm Văn Kinh có lẽ cũng là giả. Nhưng về sau, khi một số cổ vật lần lượt được khai quật mới hoàn toàn đặt vững nền móng cho những sự kiện thời Cảnh Nguyên, trong đó, những thứ mà vị danh thần Trần Đống Lương này để lại có sức thúc đẩy cực kỳ mạnh mẽ.
Kinh Trập: "..."
Nhất thời, cậu chẳng biết nên bày ra vẻ mặt gì cho phải.
Ai mà ngờ được cái gã Trần Đống Lương râu ria xồm xoàm kia, lại còn lén lút vẽ tranh hai người bọn họ sau lưng chứ?
Kinh Trập không nhịn được, lén gửi một tin nhắn cho Hách Liên Dung để mắng.
Tuy nhiên hiện giờ người đàn ông kia đang ở vùng biển quốc tế, cộng thêm thời tiết mưa bão, chắc là tín hiệu rất tệ.
Kinh Trập bây giờ vừa nghe người dẫn chương trình giải thích về cuốn ghi chép kia, vừa nghe Sầm Lương phổ cập kiến thức, tay thì gõ chữ tanh tách, cũng gọi là khá bận rộn.
Nhưng mấy lời giải thích trên màn hình, Kinh Trập chẳng lọt tai được bao nhiêu, dẫu sao thì...
Đó là đồ của cậu mà a a a a!
Ai mà ngờ được mấy dòng tùy bút viết lúc đi chơi với Hách Liên Dung năm xưa, thế mà mấy trăm, cả ngàn năm sau vẫn bị người ta đào lên soi từng chữ một chứ!
Kinh Trập giờ cũng chẳng nhớ nổi mình đã viết cái quỷ gì, may mà nghe những gì người dẫn chương trình nói thì có vẻ chỉ ghi chép lại chuyện đi tuần du ngắm cảnh năm đó, những chuyện khác không nhắc tới nhiều, lúc này cậu mới hơi yên tâm.
"Cái đám này, đúng là mạnh miệng."
Sầm Lương đột nhiên buột miệng chửi một câu, cau mày có vẻ tức giận.
Kinh Trập nhìn sang: "Lại là diễn đàn của em à?"
"Ừm, lần này đài Trung ương livestream, khu tán gẫu có người mở topic hóng hớt, ban đầu không khí cũng ổn, về sau lại cãi nhau."
Sầm Lương đưa điện thoại cho Kinh Trập xem.
Đoạn trước đúng là đều bàn về chuyên đề, đến bình luận hai mươi mấy thì bắt đầu cãi nhau.
[Khu Tán Gẫu] Chán quá đang xem chuyên đề núi Tạm Quan của đài Trung ương, ai vào chém gió chút đi
Trước kia lúc triển lãm ở thành phố khác đã định đi xem rồi, nhưng vừa định mua vé máy bay thì triển lãm kết thúc. Hí hửng dùng kinh phí được cấp đi đánh chén mấy bữa, kết quả bị sếp phát hiện, lại bị chửi sấp mặt, giờ xem bù vậy
№1 ☆☆☆ Chủ thớt vào lúc 20xx-09-19 19:21:22 gửi lời nhắn ☆☆☆
...
Topic này là do đám fan Cửu Văn mở chứ gì? Mấy bình luận trước đã bàn đến Cửu Văn rồi mà còn không cấm?
№29 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:47:12 gửi lời nhắn ☆☆☆
Chủ thớt từ đầu đến cuối mới nói có hai câu, lầu 1 + câu "vãi chưởng" ở lầu 13, ngoài ra còn nói gì nữa đâu?
Không phải đều đang bàn về nội dung livestream hả?
Với lại chủ thớt là con trai, không phải fangirl lịch sử nhà mấy người đâu.
№30 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:49:42 gửi lời nhắn ☆☆☆
Đừng để ý lũ điên khùng đó
Ý người dẫn chương trình chẳng lẽ thứ này là của cận thần đi theo Cảnh Nguyên Đế lần xuất tuần đó sao? Nói cho cùng, cái mộ núi Tạm Quan này rốt cuộc là của ai vậy trời a a a a, sao cứ úp mở mãi thế
№31 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:50:19 gửi lời nhắn ☆☆☆
Thật sự chỉ là cận thần? Tôi thấy ý này, cũng quá thân mật rồi, cổ vật thứ hai ra lò rồi kìa, nhiều mặc ngọc thế... Nhưng cái này cũng được tính là cổ vật á?
№32 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:52:36 gửi lời nhắn ☆☆☆
Mặc ngọc bình thường thì không tính, nhưng công điêu khắc trên đó thì tính chứ? Cảnh Nguyên Đế rất thích mặc ngọc à? Tặng người ta cũng tặng mặc ngọc sao... Đồ tinh xảo thật đấy, cả bộ này... có bán đồ lưu niệm không nhỉ, muốn mua quá
№33 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:53:42 gửi lời nhắn ☆☆☆
Còn bảo không phải là nhà Cửu Văn, mặc ngọc lẽ nào là thứ Sầm Văn Kinh nhà mấy người độc quyền chắc? Cứ thấy mặc ngọc là l*n đ*nh, hừ
№34 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:56:28 gửi lời nhắn ☆☆☆
Phong trào gây chiến dạo này của khu mình đã lan đến cả topic tán gẫu bình thường rồi hả?
№35 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:53:42 gửi lời nhắn ☆☆☆
Cảm giác vào nhầm khu rồi, lại là hội ship CP lịch sử đại chiến, diễn đàn mình con trai cũng không ít đâu, đừng có nhìn cái gì cũng ra 'thuyền' với 'bè' thế chứ a lô.
№36 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:55:24 gửi lời nhắn ☆☆☆
Khu tán gẫu không phải thích nói gì thì nói à, không phục thì đi tìm admin cấm ngôn đi!
Official đến giờ vẫn chưa nói đây là liên quan đến Cửu Văn, đi đâu cũng KY bảo là đường của nhà mấy người, nhìn ngứa mắt thì làm sao? Trước đấy còn bày đặt đi họp offline, tối nay bị vả mặt cho thì hết đường chối cãi nhé
№37 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:57:11 gửi lời nhắn ☆☆☆
Một lũ KY, cổ mộ núi Tạm Quan liên quan đến triều đại Hách Liên, hơn nữa xác định là mộ đôi, đồ phía chính phủ đem ra triển lãm có không ít thứ liên quan đến Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh, kể cả cuốn ghi chép ban nãy cũng thế, tại sao không thể nói là đường?
№38 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 19:58:47 gửi lời nhắn ☆☆☆
...
Đừng cãi nhau nữa, bây giờ là cổ vật thứ năm, vãi chưởng, thùng đồ lặt vặt nhà ai bị bê lên đây thế này?
Cái thứ này cũng tính là cổ vật? Khoan đã, bên trong sao còn có tiền, hai mươi lượng? Hay là một trăm lượng? Sao lại có cả quần áo nữa, cái gì thế này!
№275 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:25:24 gửi lời nhắn ☆☆☆
Cười chết, lát nữa chủ thớt leo lầu chắc mặt ngu luôn, cái topic đang yên đang lành thành chỗ cho fan cp lịch sử đánh nhau
Nhưng mà rating của buổi livestream này cao khủng khiếp thật, quả nhiên sau khi lần lượt tiết lộ những thứ liên quan đến Cảnh Nguyên Đế thì bắt đầu tăng vọt, Cảnh Nguyên Đế đúng là mật mã lưu lượng
№276 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:27:31 gửi lời nhắn ☆☆☆
Phục mấy người luôn, tôi vào đây cứ tưởng là topic lịch sử thú vị gì, kết quả lịch sử thì có đấy, nhưng toàn là fangirl cp quăng link bài viết kinh điển làm bằng chứng, phong cách cãi nhau của hội này là thế à?
№277 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:28:47 gửi lời nhắn ☆☆☆
Hội tôi là thế đấy, thuộc làu kinh thư ba trăm bài, một khi cãi nhau là lập tức quăng link...
№278 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:29:14 gửi lời nhắn ☆☆☆
Nửa tiếng đồng hồ xây mấy trăm tầng lầu, khu này vẫn hoàn là khu này
№279 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:29:30 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vãi chưởng, vãi chưởng, khoan đã, vãi chưởng.
№280 ☆☆☆ Chủ thớt vào lúc 20xx-09-19 20:30:33 gửi lời nhắn ☆☆☆
Chủ thớt cuối cùng cũng xuất hiện, chấn động vì màn cãi nhau trong topic rồi hả? Đừng sợ, đây là chuyện thường tình thôi ==
№281 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:31:00 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vãi chưởng, cổ vật thứ sáu này, là Tuyết Dạ Hôn Đồ của Trầm đại sư, đệch mợ a a a a bức tranh này thế mà là thật, vẫn còn lưu lại đến giờ a a a a a a a a a a a a.
№281 ☆☆☆ Chủ thớt vào lúc 20xx-09-19 20:32:17 gửi lời nhắn ☆☆☆
Ông chủ thớt điên rồi à?
Với lại, cái rương phía trước rốt cuộc là cái quỷ gì? Nhà nào thu đồng nát mà tàng trữ lắm đồ thế, nếu đúng là Cảnh Nguyên Đế thật thì cũng bình dân quá đấy!
№282 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:33:33 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vừa vào xem trang cá nhân của chủ thớt, ông bạn này học vẽ
№283 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:33:50 gửi lời nhắn ☆☆☆
Trầm đại sư là ai?
№284 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:34:05 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vẽ tranh... Không lẽ là Trầm Đình Hiên, vãi chưởng, Trầm Đình Hiên đó, mấy người không biết à?
№284 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:34:55 gửi lời nhắn ☆☆☆
Đệch mợ là Trầm Đình Hiên á? Thật hay giả vậy, khoan đã Tuyết Dạ Hôn Đồ?? Ngôi mộ đó có bức tranh này?
№285 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:35:48 gửi lời nhắn ☆☆☆
Bức tranh cuối cùng lúc sinh thời của Trầm Đình Hiên chính là Tuyết Dạ Hôn Đồ, nghe nói vẽ xong người xem đều thốt lên là chấn động, đại sư cũng qua đời sau khi vẽ bức này vài tháng, có thể coi là tuyệt bút, tiếc là không lâu sau thì thất lạc, đây thực sự là bức tranh đó sao?
№286 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:36:51 gửi lời nhắn ☆☆☆
Ông trời ơi nếu đây thực sự là Tuyết Dạ Hôn Đồ, vậy ngôi mộ này lẽ nào là mộ của Trầm Tử Khôn?
№286 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:37:15 gửi lời nhắn ☆☆☆
Nói bậy, quần thể mộ Trầm gia không nằm ở đây
№287 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:38:10 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vãi chưởng, Tuyết Dạ Hôn Đồ xuất hiện ở đây, lẽ nào đám fangirl cp ban nãy cãi nhau là thật? Mộ này có liên quan đến Cảnh Nguyên Đế?
№288 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:38:22 gửi lời nhắn ☆☆☆
Người qua đường không hiểu lắm, sao lại liên quan rồi?
Tuyết Dạ Hôn Đồ là cái gì?
Trầm Đình Hiên là ai thì biết, đại gia thư pháp rất nổi tiếng thời xưa
№289 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:38:59 gửi lời nhắn ☆☆☆
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thầy tôi cũng sướng điên rồi, đang tìm cửa để đi chiêm ngưỡng đây này
№290 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:40:01 gửi lời nhắn ☆☆☆
Trầm Đình Hiên trước khi chết đã tốn nửa năm để vẽ Tuyết Dạ Hôn Đồ, làm quà sinh nhật cho Cảnh Nguyên Đế. Bức tranh này vẽ cảnh Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh trong ngày đại hôn.
Kỳ lạ ở chỗ, rõ ràng kết hôn vào mùa hạ, nhưng trên tranh lại là đêm đông, hai người trong tranh nửa như người nửa như yêu, ngoại trừ mái đầu bạc trắng ra thì cả bức tranh đều là một màu đỏ như máu. Ánh nến đỏ rực, y bào đỏ rực, nghi thức đỏ rực, khắp nơi đều là sắc đỏ như bốc cháy.
Nghe nói bức tranh này hội tụ tình cảm và kỹ thuật cả đời của Trầm Đình Hiên mới vẽ ra được tác phẩm quỷ mị nhường ấy, khác hẳn với những tác phẩm trước đây của ông, được một số người tán thưởng hết lời, tiếc là vừa xuất hiện không lâu thì đã mất tích...
(Tài liệu copy)
№291 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:41:10 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vãi chưởng, người dẫn chương trình vừa nói gì cơ?
№292 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:42:50 gửi lời nhắn ☆☆☆
Đệch đệch đệch, tai tôi có vấn đề rồi à?
№293 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:43:02 gửi lời nhắn ☆☆☆
Official tự vả mặt, Cửu Văn là thật, bọn họ thực sự hợp táng!!!!
№294 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:43:50 gửi lời nhắn ☆☆☆
Vãi chưởng, hai người họ tự thiêu mình thành tro, cũng tàn nhẫn quá rồi
№295 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:44:00 gửi lời nhắn ☆☆☆
A a a a a a a a a a a a a a a a a mộ của CP tôi a a a a a a a a.
№296 ☆☆☆ == vào lúc 20xx-09-19 20:44:34 gửi lời nhắn ☆☆☆
"Trời ơi!"
Trong hiện thực, Sầm Lương cũng đang điên cuồng nhảy múa, ôm điện thoại lăn lộn trên sàn nhà.
"A a a a a a a —"
Kinh Trập sâu kín nhìn Sầm Lương đang cosplay gà la hét.
"Kích động thế làm gì?"
Sầm Lương lăn một vòng rồi ngồi dậy: "CP của em là thật!!!"
Thuyết hợp táng vẫn luôn tồn tại, nhưng mãi chẳng tìm thấy mộ của họ, xưa nay có quá nhiều giả thuyết, ai mà ngờ hôm nay trong buổi livestream chính thức lại hạ màn chốt hạ, đúng là kỳ tích.
Kinh Trập gật đầu có lệ, ừ ừ là thật.
Cậu không kìm được lại liếc nhìn màn hình, người dẫn chương trình vẫn đang say sưa giải thích về bức tranh kia, mà sắc đỏ rực rỡ đó... khiến người ta nhớ mãi không quên.
Bức tranh này nhìn thì quỷ mị điên cuồng, nhưng lại là lời chúc phúc của Trầm Đình Hiên.
Hồng y như lửa, đêm tuyết bạc đầu.
Chỉ có ý nghĩa mong cho hai người bạc đầu giai lão.
Ngoài bức tranh này ra, còn có một bức thư pháp khác cũng được Hách Liên Dung đưa vào mộ.
Là bức thư pháp Trầm Đình Hiên viết khi Hách Liên Dung chào đời.
Vạn vật trên thế gian, đều không sánh được với thâm tình này.
Sầm Lương ở bên cạnh lẩm bẩm về việc rating đã phá vỡ bao nhiêu kỷ lục, Kinh Trập cũng không nghe kỹ, chỉ là trong phút chốc, nhìn bức Tuyết Dạ Hôn Đồ kia, cậu bỗng nảy sinh rất nhiều tưởng niệm.
Tút tút, tút tút, tút tút —
Điện thoại rung lên, Kinh Trập cúi đầu nhìn tên người gọi hiển thị bên trên, cậu đứng dậy, ra hiệu với Sầm Lương mình phải ra ngoài nghe điện thoại.
Sầm Lương gật đầu qua loa, Kinh Trập mở cửa phòng bước ra ngoài.
"Mạng ổn định hơn rồi à?"
Mấy hôm trước khu vực biển quốc tế nơi Hách Liên Dung đang ở đều có mưa bão sấm chớp, tín hiệu rất kém.
"Ừ, đang xem livestream cùng Sầm Lương à?"
Giọng nói của người đàn ông truyền qua điện thoại, khiến đôi mắt Kinh Trập cong lên vui vẻ.
"Ừm, con bé còn kéo em xem người ta cãi nhau, phải công nhận là mọi người nói có sách mách có chứng, lợi hại thật đấy." Kinh Trập cảm thán, "Có điều... anh để cả Tuyết Dạ Hôn Đồ lộ ra ngoài sao?"
"Giữ lại cũng vô dụng."
Kinh Trập cụp mắt, giọng nói của Hách Liên Dung tuy nhạt nhòa, nhưng người nhà họ Trầm đối với hắn mà nói, ngoại trừ Từ Thánh Thái hậu ra, thì vẫn có chút ý nghĩa. Nếu không thì năm xưa, những bức tranh chữ này đã chẳng được hạ táng cùng bọn họ.
"Cơ thể cảm thấy thế nào?"
Giọng Kinh Trập nhẹ đi vài phần.
"Không sao."
Nghe được câu này, Kinh Trập cuối cùng cũng cười rạng rỡ.
Càng nhiều người quan tâm, càng nhiều người chú ý, khi lòng người đủ nhiều dừng lại ở khoảnh khắc đó, thì yêu cầu của nghi thức mà Hách Liên Dung cần đã đạt được.
Khoảnh khắc chương trình truyền hình bắt đầu phát sóng, cũng chính là lúc nghi thức của Hách Liên Dung khởi động.
Bây giờ có thể gọi điện thoại về, chứng tỏ đã thành công.
Từ nay về sau, ảnh hưởng của cái gọi là mệnh cách kia rốt cuộc đã bị trấn áp xuống mức thấp nhất.
Nếu không phải mệnh cách của Kinh Trập không thích hợp xuất hiện trong nghi thức, thì giờ này ngày này, chắc chắn cậu đã đi cùng hắn rồi.
"Bao giờ anh về được?" Kinh Trập nghe thấy tiếng dòng điện rè rè, tín hiệu vẫn bị ảnh hưởng, có chút biến dạng, "Em nhớ anh rồi."
"..."
Dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Hách Liên Dung, mang theo vài phần khát khao kìm nén.
"Nhanh thôi."
Chỉ là không ngờ cái "nhanh thôi" này lại là "nhanh" theo đúng nghĩa đen. Chiều hôm sau, Kinh Trập vừa rời khỏi phòng thí nghiệm thì đã thấy bóng dáng Hách Liên Dung dưới tòa nhà.
Cậu hơi ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười khó mà kìm nén được.
Kinh Trập túm lấy ống tay áo của Hách Liên Dung, chưa đợi hắn mở miệng đã kiễng chân hôn lên môi hắn. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ồ lên của vài người xung quanh, nhưng cậu chẳng màng để ý.
Cậu nắm chặt lấy tay áo người đàn ông, một lúc lâu sau mới buông ra.
Kinh Trập lùi lại vài bước, đôi mắt ngước lên sáng rực, mang theo vài phần tinh quái kỳ lạ: "Em trộm sổ hộ khẩu ra rồi."
Cậu lấy một cuốn sổ mỏng màu đỏ tươi từ trong ngực áo ra.
Lắc lắc hai cái trước mặt người đàn ông.
Kinh Trập cười lớn.
"Hách Liên Dung, mình đi kết hôn đi!"
"... Được."
Một lúc lâu sau, Kinh Trập nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung đặt tay lên gáy Kinh Trập, làm sâu thêm nụ hôn còn dang dở ban nãy. d*c v*ng điên cuồng tùy ý kia đã không thể kìm nén được nữa, gần như cướp đi toàn bộ hơi thở của Kinh Trập.
"Mình đi kết hôn."
...
Khi bọn họ cầm giấy đăng ký kết hôn mới tinh rời khỏi cục dân chính, sạp báo phía sau lưng đang bày bán những tờ báo mới nhất, trên mạng cũng ngập tràn tin tức về mộ đôi của Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh. Còn trong hiện thực, điện thoại của bọn họ cũng thi nhau đổ chuông.
Kinh Trập mở điện thoại, nhìn thấy bức ảnh Trần Bội Như gửi tới.
Bấm vào xem, chính là cảnh hai người bọn họ ôm hôn nhau dưới tòa nhà thí nghiệm, kèm theo dòng chữ — Tim giáo sư Trần không được tốt lắm, lần sau hôn nhanh chút nhé.
Kinh Trập hơi đỏ mặt, trượt xuống dưới nữa là tin nhắn của Sầm Lương.
Khắp các phương tiện truyền thông đều đưa tin rầm rộ về Tuyết Dạ Hôn Đồ, cùng với câu nói bên dưới — A a a a a anh hai, anh đi kết hôn từ bao giờ thế? Anh trộm sổ hộ khẩu rồi hả?!
Xem ra hành vi trộm sổ hộ khẩu của Kinh Trập rốt cuộc cũng bị người nhà phát hiện rồi.
Kinh Trập nhướng mày, nhìn sang Hách Liên Dung cũng đang nghe điện thoại.
Rõ ràng, người đang gọi điện cho hắn bây giờ chắc chắn là Sầm Huyền Nhân.
Tiếng gầm thét kia, cách một cái điện thoại vẫn nghe rõ mồn một.
Kinh Trập hơi kiễng chân, đón lấy điện thoại từ tay Hách Liên Dung: "Ba, hộ khẩu là do con trộm đấy."
Một câu nói làm Sầm Huyền Nhân nghẹn họng không nói nên lời.
"... Muốn kết hôn thì kết hôn, làm gì mà phải lén lút thế hả?" Sầm Huyền Nhân bất lực nói, "Chẳng lẽ lại không đưa cho con chắc?"
Kinh Trập cười híp mắt đáp: "Chi bằng tự mình trộm ra mới thú vị ạ."
Cũng là vì...
Kinh Trập nhìn xuyên qua những vệt nắng loang lổ, hướng về phía người đàn ông đang cụp mắt nhìn mình bên cạnh.
"Con cảm thấy, hôm nay là một ngày tốt để kết hôn."
Tuyết đêm bạc đầu, bên nhau trọn kiếp.
"Ba ơi, con muốn nghe lời chúc phúc của cả nhà." Kinh Trập quen thói làm nũng, khiến cha mẹ càng thêm hết cách, mắng cậu vài câu rồi cuối cùng cũng thật lòng gửi lời chúc phúc.
Đợi cúp điện thoại, Kinh Trập ngẩng đầu dang rộng hai tay về phía Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung nhướng mày.
Kinh Trập chớp mắt, bĩu môi: "Không cho người chồng mới cưới của anh một cái ôm sao?"
Hách Liên Dung nhàn nhạt nói: "Không bằng nguyền rủa em."
Kinh Trập nhìn hắn với ánh mắt sao lại có người như thế này.
"... Nguyền rủa em, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên anh."
Giọng người đàn ông lạnh băng, mang theo ác ý âm u, từng lời thốt ra chứa đựng sự độc địa chân thành. Thế nhưng ánh mắt Hách Liên Dung nhìn cậu lại nồng nàn quá đỗi, tựa như chứa đựng dung nham nóng bỏng không thể kìm nén, gần như có thể thiêu đốt người ta thành tro bụi.
Hắn vừa nói như vậy, vừa bước về phía Kinh Trập.
Ôm chặt lấy cậu.
Kinh Trập cảm nhận hơi ấm đó, khẽ cười, trong giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần vui sướng: "Quả là một lời chúc phúc tốt đẹp."
Cậu đan chặt mười ngón tay với Hách Liên Dung, khăng khít đến mức không thể tách rời.
Thật tốt quá.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, bất kể quá khứ hay tương lai.
Kinh Trập và Hách Liên Dung sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Sống hay chết, cũng chẳng thể nào chia cắt được họ.
(Ngoại truyện hiện đại, hết)
[Kết thúc]
________
Lời tác giả:
Vốn định chia làm hai chương để đăng, nhưng viết một hồi lại cảm thấy hay là viết một mạch cho xong luôn, cho nên, chính lúc này đây, bộ truyện này đã đến hồi kết. Kinh Trập và Hách Liên Dung sẽ mãi mãi bên nhau, bất kể là ở thế giới nào.
Vô cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi, bộ truyện này có thể đi đến đây đều là nhờ vào sự ủng hộ và bình luận của mọi người, cúi đầu cảm ơn.
[...
về cơ bản thì tới đây là kết thúc rùiii, chương sau là về "Thế giới tuyến IF (không có hệ thống) cùng xem nguyên tác", nhưng nó cũng chưa hoàn nha, tác giả có bảo nếu nghĩ ra sẽ viết thêm sau, ngoại truyện này thì mình không đăng lên wattpad nữa, mọi người lên wordpress theo link mình để trong comment nếu muốn đọc nhé.