Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 136

Kinh Trập bắt đầu sống cuộc đời hai điểm một tuyến.

 

Mỗi ngày cậu đều phải di chuyển qua lại giữa trường học và nơi ở của Hách Liên Dung để điểm danh. Chỗ Hách Liên Dung ở nằm ngay trung tâm thành phố, cách khu trường học của Kinh Trập một đoạn khá xa, đi lại có chút phiền toái. Kết quả chưa đến một tuần, Hách Liên Dung đã đổi chỗ ở, nơi ở mới đi bộ đến trường chỉ mất chưa đầy năm phút.

 

Kinh Trập bất lực: "Anh không cần thiết phải đổi nhà đâu, thực ra cũng đâu có xa lắm." Trước đây gia đình cũng từng muốn mua cho cậu một căn nhà gần trường, nhưng Kinh Trập luôn cảm thấy đi học chỉ có vài năm, không cần thiết phải làm vậy.

 

Nhà cậu tuy có tiền, nhưng cậu không phải kiểu người thích khoe khoang, đến giờ rất nhiều người vẫn tưởng gia cảnh cậu chỉ ở mức bình thường.

 

Hách Liên Dung đáp: "Tiện."

 

Đối với những chuyện này, Kinh Trập rất ít khi để tâm, người đàn ông kia đã cố chấp như vậy thì cậu cũng đành tùy ý hắn.

 

Phần lớn thời gian trong ngày Kinh Trập đều vùi mình trong phòng thí nghiệm ở trường, nhưng cứ đến tối, khi xong việc là cậu lặn mất tăm, rất ít khi về ký túc xá.

 

Hành động thường xuyên không về ký túc xá của Kinh Trập rất nhanh đã thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng là Minh Vũ.

 

"Ăn ngay nói thật, thằng nhóc cậu có bạn gái rồi phải không?" Khó khăn lắm mới tóm được lúc Kinh Trập về phòng, Minh Vũ hung dữ tra hỏi, "Trước kia hận không thể dính chặt ở trường suốt hai mươi bốn giờ, bây giờ chân cẳng cứng cáp rồi nên chỉ thích chạy ra ngoài."

 

"Mỗi lần nhìn điện thoại, nụ cười kia rạng rỡ chết người, cứ như trong điện thoại có chứa con mị ma nào đó hớp hồn vậy."

 

"Mị ma với chả không mị ma, còn chân của tớ thì vẫn lành lặn đây này." Kinh Trập ngồi xổm trước tủ quần áo thu dọn đồ đạc, "Cũng đâu phải mới mọc ra đâu."

 

Minh Vũ: "Đừng có đánh trống lảng."

 

Cậu ta đứng sau lưng Kinh Trập, thốt ra lời nói đầy oán khí, sống động như một con ác quỷ.

 

Kinh Trập đóng cửa tủ lại, bỏ quần áo đã thu dọn vào vali, bực dọc quay lại nhìn cậu ta.

 

"Không phải có bạn gái, mà có bạn trai."

 

Lời này vừa thốt ra, Minh Vũ hơi sững sờ. Thời đại bây giờ kết hôn cũng không quá quan trọng giới tính, nhưng nam nữ kết hôn vẫn là dòng chính, nam với nam hay nữ với nữ tuy nói không bị kỳ thị, nhưng ít nhiều vẫn sẽ khiến người ta ngó nhìn.

 

Minh Vũ không quá để tâm chuyện đó, cậu ta chỉ tò mò làm sao một Kinh Trập vốn thanh tâm quả dục đột nhiên lại thay đổi tư tưởng.

 

"Có bạn trai từ bao giờ mà không nói một tiếng, quen bao lâu rồi?"

 

Kinh Trập: "Mới quen gần đây thôi, thực ra cậu không hỏi thì tớ cũng định hỏi cậu... Tối nay cùng ăn một bữa cơm nhé?"

 

Minh Vũ: "Được thôi."

 

Cậu ta sảng khoái đồng ý.

 

Tuy nhiên đến tối, Minh Vũ liền hối hận.

 

Đồ ăn rất ngon, chỗ ngồi cũng rất thoải mái, khổ nỗi ăn vào lại thấy đau dạ dày.

 

Cậu ta cứ cảm thấy bạn trai của Kinh Trập nhìn mình chỗ nào cũng không vừa mắt, mặc dù cả buổi tối hắn vẫn luôn giữ một dáng vẻ — đó là mặt không cảm xúc. Nhưng mặt không cảm xúc và toàn thân tỏa sát khí là hai thái cực hoàn toàn khác nhau — cậu ta cứ có cảm giác ông anh này muốn chém mình tới nơi.

 

Cơm nước xong xuôi, Minh Vũ tìm cơ hội lúc Hách Liên Dung đi nghe điện thoại, lén lút thì thầm với Kinh Trập.

 

Minh Vũ: "Kinh Trập, bạn trai cậu không phải là có ý kiến gì với tớ đấy chứ?"

 

Kinh Trập: "Anh ấy không phải có ý kiến với cậu. Tính tình anh ấy là vậy, với sinh vật sống nào cũng đều có ý kiến cả."

 

Minh Vũ: "..."

 

Được rồi.

 

Cái kiểu ghét bỏ chúng sinh bình đẳng này dù sao cũng đỡ hơn là ghét bỏ riêng một mình cậu ta.

 

Cậu ta kéo Kinh Trập nói đông nói tây, cuối cùng còn lén nhắc nhở cậu cảnh giác một chút, đừng để bị người ta lừa mà không có chỗ khóc.

 

Kinh Trập hỏi tại sao, Minh Vũ liền bảo khí thế của người này quá mạnh, sợ Kinh Trập không nắm bắt được.

 

Kinh Trập nghe xong không nhịn được bật cười.

 

Tính cả hai kiếp, nỗi lo lắng của Minh Vũ đều y hệt nhau.

 

Cậu vỗ vai Minh Vũ, cười nói: "So với việc lo lắng cho tớ, cậu vẫn nên lo cho mình thì hơn. Nói không chừng đến ngày cậu được uống rượu mừng của hai đứa bọn tớ, cậu vẫn chưa có bạn gái đâu."

 

Minh Vũ đảo mắt, giận đùng đùng gạt tay Kinh Trập ra.

 

Quan hệ giữa Kinh Trập và Hách Liên Dung coi như đã công khai với những người thân cận, ngay cả sư môn cũng lần lượt biết chuyện này. Không bao lâu sau, trong những buổi tụ tập hằng ngày của sư môn, thi thoảng cũng xuất hiện bóng dáng của Hách Liên Dung.

 

Có điều Hách Liên Dung rất bận.

 

Đôi khi bận đến nửa đêm mới về, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Kinh Trập có thể cảm nhận được nụ hôn hắn đặt xuống.

 

Kinh Trập cũng từng hỏi hắn, kiếp trước và kiếp này đối với hắn mà nói, có gì thay đổi không?

 

Hách Liên Dung trầm ngâm giây lát: "Kẻ nên đến vẫn sẽ đến, kẻ đáng chết vẫn sẽ tìm chết, chẳng có gì khác biệt."

 

Kinh Trập: "Nhưng hiện đại dù sao cũng là xã hội pháp trị."

 

Đâu có giống như ngày xưa, có thể tùy tiện giết người.

 

Hách Liên Dung nhìn Kinh Trập vẻ sâu xa, cậu chợt nhớ tới những chuyện huyền diệu kỳ ảo kia, nói không chừng ở quá khứ cũng tồn tại rất nhiều...

 

Kinh Trập khựng lại, cũng không suy nghĩ sâu thêm.

 

Bất luận thế nào, hiện tại Hách Liên Dung đang ở ngay bên cạnh cậu, đó đã là điều may mắn lớn nhất rồi.

 

Bất tri bất giác, thời gian đã trôi về nửa cuối năm.

 

Mỗi dịp cuối tuần, Liễu Tuấn Lan đều gọi hai người về nhà ăn cơm. Lâu dần, Sầm Huyền Nhân cuối cùng cũng ngầm thừa nhận mối quan hệ của họ. Chỉ là khi đối mặt với Hách Liên Dung, ông vẫn cứng nhắc, lần nào cũng phải đợi Liễu Tuấn Lan ở bên cạnh nhắc nhở.

 

Sầm Lương kể từ lần trước phổ cập kiến thức cho Kinh Trập, đã coi anh trai mình là người cùng hội cùng thuyền, thỉnh thoảng lại kể cho cậu nghe vài chuyện thú vị.

 

Dường như vì sự "trùng hợp" về họ của Hách Liên Dung và Cảnh Nguyên Đế, nên hiện giờ Sầm Lương cực kỳ hứng thú với CP Cửu Văn này, cắm đầu vào kho lương hít đường vui đến quên cả trời đất.

 

Kho lương để lâu năm ăn vào chính là niềm vui sướng.

 

Đó là lời Sầm Lương nói.

 

Kinh Trập không hiểu nổi niềm vui này, nhưng lúc rảnh rỗi cậu vẫn bị cô em gái đầu độc. Ví dụ như mấy ngày nay, Sầm Lương cứ lải nhải mãi với cậu về buổi phát sóng trực tiếp sắp diễn ra.

 

Kinh Trập bận tối mắt tối mũi trong phòng thí nghiệm, khó khăn lắm một thí nghiệm mới thấy được chút ánh sáng, sếp cho cậu nghỉ một ngày.

 

Cậu vừa bò ra khỏi phòng thí nghiệm thì nhận được tin nhắn liên lạc của cả Hách Liên Dung và Sầm Lương.

 

[Cọ Cọ Cọ Cọ Cọ: Anh hai, tối nay anh nhất định phải xem livestream của đài Trung ương đấy nhé!]

 

[Anh: Đang đợi em ngoài cổng trường.]

 

Kinh Trập hỏi Sầm Lương về chuyện livestream, rồi trả lời tin nhắn của Hách Liên Dung. Trong lúc đang cúi đầu gõ chữ, cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

 

Cậu ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Không phải anh bảo đợi em ngoài cổng trường sao?"

 

Người đang đi tới, không phải Hách Liên Dung thì còn là ai?

 

Sau lưng hắn còn có hai vệ sĩ đi theo, khi nhìn thấy Kinh Trập, họ đều khẽ cúi đầu chào.

 

"Đợi lâu quá." Hách Liên Dung nhàn nhạt nói, "Vào tìm em."

 

Kinh Trập gãi gãi mặt, cậu đại khái biết rõ kiếp này Hách Liên Dung làm nghề gì, có thể dính dáng đến những chuyện huyền học kia thì bản thân hắn cũng không phải dạng vừa.

 

Kể từ khi bọn họ gặp nhau, Hách Liên Dung chưa từng có ý định cho cậu gặp người nhà. Nghe ý của người đàn ông này thì họ hàng thân thích bên đó ít nhiều cũng giống với tình cảnh của Kinh Trập, chỉ có điều không có ký ức kiếp trước.

 

Mà đối với Hách Liên Dung, kẻ đang nắm giữ ký ức như hắn căn bản không thể nào nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với cha mẹ kiếp này, nhất là khi bọn họ có dung mạo giống hệt kiếp trước như vậy. Hách Liên Dung thế mà không giết họ, đã đủ từ bi nương tay rồi.

 

Kinh Trập chỉ hỏi qua một lần đó, rồi cũng không để tâm nữa.

 

Nghĩ đến đây, cậu thở dài, cất điện thoại đi: "Lần sau em sẽ nhanh hơn."

 

Kinh Trập đang nói chuyện thì từ hành lang phía sau, Trần Bội Như và mấy đàn anh đàn em đồng môn cùng bước ra.

 

Mấy người họ nhìn thấy hai người, hơi ngẩn ra rồi trêu chọc: "Đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, ngày nào cũng ngủ bên ngoài mà vẫn phải đích thân đến đón." Kinh Trập bất đắc dĩ gọi một tiếng đàn chị, Trần Bội Như cười hì hì nhìn bọn họ.

 

Mấy đàn anh thì lùi lại vài bước, không dám đứng quá gần.

 

Trần Bội Như hỏi bọn họ làm gì vậy, một đàn anh trong đó nói: "Người đã có bạn trai rồi, phải giữ chút giới hạn chứ."

 

Trần Bội Như nghe là biết nói đùa, cô đảo mắt, đang định nói gì đó thì thấy có người không cẩn thận vấp ngã xuống đất, kêu lên ái ui một tiếng.

 

Mấy người khác chạy lại đỡ, thì thấy thứ làm cậu ta vấp ngã là tấm bia đá dựng bên cạnh bãi cỏ. Người nọ vịn vào bia đá đứng dậy: "Quên mất chỗ này có cái bia kỷ niệm, trẹo cả chân tôi rồi. Viết cái gì thế này, người quyên tặng Hách Liên Dung... ối giời..."

 

Cậu ta đang đọc thì bỗng thấy là lạ, chợt ngẩng phắt lên nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Kinh Trập.

 

Chỉ liếc một cái, rồi lại vội vàng dời mắt đi.

 

Không biết tại sao, đám người bọn họ thực ra đều sợ bạn trai của Kinh Trập, cứ cảm thấy hắn trông vô cùng đáng sợ. Có điều những lúc ở bên cạnh Kinh Trập, tính tình hắn cũng khá ổn, chỉ là con người hơi lạnh lùng một chút.

 

... Chuyện này chắc là, trùng hợp thôi nhỉ?

 

Không đúng, nhớ lại lần đầu gặp mặt, cái vẻ phô trương của Hách Liên Dung ở cửa triển lãm, nhất thời trong lòng đàn anh này lại có chút thấp thỏm lo âu.

 

Ngay cả bây giờ ra vào trường học, bên cạnh Hách Liên Dung vẫn luôn có hai vệ sĩ cao to lực lưỡng đi theo. Cái tác phong quái dị này cứ như thể là chuyện tuyệt đối không thể gặp trong đời sống hiện thực... thế mà lại diễn ra bình thản như vậy.

 

Cảm giác chia cắt mãnh liệt này khiến cậu ta bỗng hoảng hốt, cho đến khi Trần Bội Như vỗ vai, kỳ quái nói: "Đàn em đi rồi, chú đứng đây cosplay bức tranh Tiếng Thét làm gì đấy?"

 

"Em chỉ đang nghĩ, lẽ nào em là NPC trong tiểu thuyết?" Cậu ta trầm giọng nói, "Kiếp sau em có thể đầu thai thành Hách Liên Dung được không?"

 

Trần Bội Như cười ha hả: "Chú thà nằm mơ kết quả thí nghiệm lần này có thể tái hiện lại được còn hơn, đừng để nó sớm nở tối tàn nữa."

 

"... Chị à, lời này của chị tổn thương người ta quá đấy."

 

Cậu ta bây giờ thực sự muốn cosplay bức tranh Tiếng Thét rồi.

 

...

 

Trên đường về nhà, Kinh Trập tìm kiếm buổi livestream của đài Trung ương kia, kết quả đó là một chuyên đề lịch sử trực tiếp.

 

Hơn nữa còn là về triều đại Hách Liên.

 

Kinh Trập vừa nhìn nội dung tuyên truyền liền biết Sầm Lương "ý của Túy Ông không phải ở rượu", cậu lắc đầu, đang định trả lời Sầm Lương thì nghe thấy Hách Liên Dung đang lái xe bên cạnh đọc ra một ngày tháng chuẩn xác không sai lệch: "Livestream ngày 19 tháng 9?"

 

Kinh Trập nhướng mày: "Sao anh biết?"

 

Khoan đã, triều đại Hách Liên, livestream... Kinh Trập cúi đầu, nhìn kỹ lại tấm poster tuyên truyền Sầm Lương gửi qua mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện bên dưới còn có một khẩu hiệu.

 

"Tiếng vọng ngàn năm từ núi Tạm Quan..." Kinh Trập đọc lên, không nhịn được buông lời phàn nàn, "Đây là câu tuyên truyền kỳ quái gì vậy?"

 

Cậu nghiêng người, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm người đàn ông.

 

Hách Liên Dung: "Có tác dụng."

 

Hắn không hề né tránh, không chút kiêng dè thừa nhận chuyện này.

 

Dây thần kinh nhạy bén của Kinh Trập giật một cái, giọng nói nhẹ đi: "Có liên quan đến những gì anh nói trước đây?"

 

Về mấy thứ mệnh cách thần bí rối rắm đó.

 

Hách Liên Dung gật đầu.

 

Muốn trấn áp mệnh cách hung sát này không hề dễ dàng, luôn cần phải có những thủ đoạn khác thường.

 

"Không biết có phải do duyên cớ tiền kiếp hay không, Hách Liên Dung, kiếp này có rất nhiều chuyện, hễ em không hỏi là anh cũng chẳng chịu nói." Kinh Trập khẽ cong mắt cười, "Về chuyện này, anh có muốn giải thích gì không?"

 

Hách Liên Dung im lặng một thoáng: "Không có."

 

Kinh Trập tiếp tục cười híp mắt nói: "Vậy em cảm thấy tối nay là một thời cơ tốt để giải thích rõ ràng, anh thấy đúng không?"

 

Hách Liên Dung: "... Đúng."

 

...

 

Trong căn phòng tĩnh mịch vang lên tiếng nước kỳ lạ.

 

Nhơm nhớp dính dấp, tưởng chừng như có thể kéo thành sợi.

 

Trong ánh đèn mờ ảo đầy ám muội, một bóng hình gầy gò đang hơi cong lưng, ngón tay túm chặt lấy gối co rút đến trắng bệch, đang khẽ run rẩy, lờ mờ còn nghe thấy vài tiếng hít khí khe khẽ.

 

"Đây chính là tra khảo?"

 

Hách Liên Dung nhìn chằm chằm lớp mồ hôi mỏng trượt xuống trên vùng bụng của Kinh Trập, nếu không phải đang bị trói, hắn thật sự muốn l**m láp tỉ mỉ từng chút một. Sau đó cắn xé lớp da thịt kia, cắn cho đến khi bật ra những vết đỏ.

 

"Em muốn làm, không được à?" Kinh Trập hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra, "Cho nên, câu trả lời cho vấn đề ban nãy đâu?"

 

Quá sâu, nên khó chịu.

 

Giọng nói của cậu mang theo vài phần kìm nén.

 

"..."

 

Hách Liên Dung nhắm mắt lại, cưỡng ép đè nén d*c v*ng bạo ngược xuống, hiếm khi bất lực thở dài một hơi. Không nói cái khác, chiêu này của Kinh Trập thực sự đã nắm thóp được hắn.

 

Hắn thật sự muốn bóp chặt eo Kinh Trập, làm một trận ra trò.

 

"Không thể đợi ngày mai?"

 

Giọng hắn nghe có vẻ cực kỳ lạnh lùng, nhưng Kinh Trập biết, người đàn ông này chỉ đang kiềm chế.

 

Kinh Trập gượng cười, khẽ nói: "... Không được."

 

Đã bảo là tối nay, thì nhất định phải là tối nay.

 

Cậu ấy mà, đã nói là làm.

 

Quả đúng là nước chảy đá mòn, kiên nhẫn mười phần.

Bình Luận (0)
Comment