Đến tháng Ba, bên ngoài tòa hoàng thành vốn luôn uy nghiêm tụ tập rất nhiều người.
Rất nhiều tú nữ từ khắp nơi đổ về kinh thành đang đợi ở cổng cung, lần lượt được dẫn đi kiểm tra thân thể. Tất cả những ai có khiếm khuyết về ngoại hình hay cơ thể đều sẽ bị loại ngay tại cửa ải này.
Đến quá trưa, bắt đầu có tú nữ lục tục được đưa vào Trữ Tú Cung.
Hậu cung vốn dĩ còn được coi là yên tĩnh, nay bỗng trở nên náo nhiệt.
Tuyển tú là đại sự hiếm có, người trong cung ai nấy đều bận rộn chân không chạm đất, sự náo nhiệt bên ngoài tuy chẳng liên quan gì đến Bắc Phòng, nhưng luồng sinh khí tươi mới được bơm vào hoàng cung khiến ngay cả con người dường như cũng có thêm chút sức sống.
Sức khỏe của Minh ma ma cuối cùng cũng khá hơn chút, không còn giam mình trong phòng suốt ngày nữa. Theo lời Hạm Đạm, tinh thần bà ta cũng tốt lên nhiều, ít đánh mắng người hơn.
Mấy ngày trước, Trần Minh Đức cũng nhận được tin tức.
Nói là Hà Diệp, tức Hà Diệp cũ, đã được ngỗ tác khám nghiệm tử thi, không có dấu vết bị ép buộc, hành động uống thuốc độc lúc đó hẳn là do Hà Diệp tự nguyện.
Bất kể bị ép buộc hay tự nguyện, thuốc, chắc chắn là do nàng tự mình uống.
Trước khi chết, Hà Diệp từng đến Vĩnh Ninh Cung vài lần, có tiếp xúc với cung nhân Gia Văn của Vĩnh Ninh Cung.
Gia Văn cũng thừa nhận bọn họ là bạn bè, Hà Diệp tâm trạng không tốt, có tìm nàng ta nói chuyện vài lần, ngoài ra không có tiếp xúc nào khác.
Thị vệ đã lục soát phòng của Gia Văn, cũng không tìm thấy dấu vết của thuốc độc.
Sự việc đến đây coi như đứt manh mối.
Trần Minh Đức không hề bất ngờ với kết quả này, còn Minh ma ma, lại càng không có phản ứng gì.
Đám cung nhân ở Bắc Phòng ngoài mặt thì không nói, nhưng trong lòng tự có suy đoán riêng.
Những cung nữ kia đối đãi với Minh ma ma tuy vẫn chu đáo, nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần xun xoe nữa. Chẳng ai muốn mình trở thành Hà Diệp tiếp theo.
Sau khi có Hà Diệp mới, vì nàng quá tháo vát, làm hết bao nhiêu việc, đám cung nữ khác không biết có phải nảy sinh tâm lý đề phòng hay không mà ai nấy cũng trở nên năng nổ, tranh nhau làm việc.
Cuối cùng thì khi Kinh Trập đi lấy đồ ăn, không còn phải đi một mình nữa. Gần đây Hạm Đạm đi cùng cậu.
Đây vốn là chuyện tốt.
Nhưng Kinh Trập đã quen độc lai độc vãng, nhất là đi một mình, nếu có gặp Dung Cửu, muốn nói chuyện với hắn cũng tiện, có thêm người khác lại thành ra bó tay bó chân.
Tuy nhiên kể từ lần gặp trước, Dung Cửu không còn xuất hiện nữa. Chắc là do trong cung đang tuyển tú, thị vệ đều bị điều động đi cả rồi.
Dù sao thì đồ cũng đã làm xong, Kinh Trập cũng chẳng vội.
"Kinh Trập," Trên đường về, Hạm Đạm nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, "Ngươi có cảm thấy..."
Nàng ngập ngừng một chút, "Hà Diệp, có chút kỳ lạ không?"
"Hà Diệp mới ấy hả?"
Hạm Đạm gật đầu.
Kinh Trập cau mày, cậu không thích bàn tán chuyện người khác với ai, nhưng Hạm Đạm đã hỏi, cậu liền kín đáo đáp lại một câu.
"Tránh xa một chút."
Vị Hà Diệp mới này quả thực rất tích cực, cũng rất được lòng người. Nhưng lại quá mức khéo léo lấy lòng người khác, đôi khi đến mức thái quá.
Tủ của Kinh Trập trước giờ đều khóa, đồ đạc của cậu cũng không cho người khác đụng vào, tự cậu sẽ dọn dẹp.
Nhưng từ khi Hà Diệp đến, Kinh Trập đã từ chối ý định muốn giúp đỡ của nàng ta không dưới ba lần.
Quá mức nhiệt tình, ngược lại thành ra bất thường.
Hạm Đạm im lặng một lát: "Năm sau, ta sẽ cố gắng vượt qua kỳ sát hạch, rời khỏi Bắc Phòng." Nàng nhìn Kinh Trập, giọng hạ thấp xuống, "Thời hạn của ngươi cũng sắp đến rồi, sớm chuẩn bị đi thôi."
Bắc Phòng đã ở ngay trước mắt, Hạm Đạm nói xong câu này liền rảo bước đi vào cửa, bỏ lại Kinh Trập ở phía sau.
... Sát hạch à.
Kinh Trập qua năm nay đã hai mươi tuổi.
Năm nay, quả thực là năm cuối cùng của cậu. Nếu không được bình xét thăng cấp theo đúng quy trình, thì trừ khi gặp cơ duyên lớn, đời này của cậu coi như nhìn thấy điểm cuối rồi.
Cả đời làm một tên tiểu thái giám không có phẩm cấp.
Cậu vốn dĩ chẳng quan tâm.
Sống cả đời ở Bắc Phòng cũng tốt, sống thế nào mà chẳng là sống?
Nhưng cậu lại gặp phải hệ thống, rồi liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện, Bắc Phòng đã không còn là chốn an toàn nữa, ngược lại trở thành mục tiêu của mọi sự chú ý. Hơn nữa tương lai mà hệ thống nói tới có chút đáng sợ, nếu không chịu cầu tiến, e là vài năm nữa thôi sẽ phải nếm mùi đau khổ khi ngoại địch xâm lấn.
Rời đi, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Nhưng muốn đi cũng đâu dễ dàng.
Hiện tại Bắc Phòng nhiều người như vậy, không chừng ai nấy đều muốn đi.
Chỉ là... có đi được không?
Một trong những lý do khiến Kinh Trập từ khi có được túi kim chỉ của Diêu tài nhân đến nay vẫn chưa dám đến Trữ Tú Cung, chẳng phải vì cậu nghi ngờ trong bóng tối có kẻ đang theo dõi nhất cử nhất động của Bắc Phòng sao?
Nếu cậu đến Trữ Tú Cung, e là chẳng khác nào tự tay dâng manh mối và cái đầu trên cổ mình lên!
Phải từ từ tính kế, từ từ tính kế thôi.
...
Trái ngược với sự náo nhiệt của hậu cung, Càn Minh Cung lại vô cùng trang nghiêm.
Ninh Hoành Nho vừa từ Thọ Khang Cung trở về, liếc mắt cái đã thấy hai thỏi bạc nằm trên chiếc bàn rộng lớn.
Hai mươi lượng. Bạc đúc trong cung.
Kích cỡ này, hình dáng này, gã không nhận nhầm được.
Hai thỏi bạc này đã là người quen cũ rồi.
Không biết từ bao giờ, không biết vì sao, lại xuất hiện trên long án này.
Ninh Hoành Nho liếc nhìn nữ quan Thạch Lệ Quân, lúc này mới khom người hành lễ.
"Bệ hạ, đây là danh sách Thái hậu đã liệt kê xong, gồm những tú nữ sẽ vào cung tham tuyển lần này."
"Vứt đi."
Cảnh Nguyên Đế nói rất tùy ý, Ninh Hoành Nho cũng làm rất dứt khoát, Hoàng đế vừa dứt lời, gã liền trực tiếp xé nát xấp danh sách dày cộp trong tay, rồi sai cung nhân quét dọn sạch sẽ.
Sau đó cười chắp tay: "Bệ hạ, danh sách này không xem cũng được, nhưng mà, Thái hậu nương nương lần này quyết tâm sắt đá, muốn tìm cho bệ hạ một vị Hoàng hậu ạ."
Tú nữ đã vào cung, Thái hậu giày vò một trận ra trò, cho người bày yến tiệc, mặc dù Cảnh Nguyên Đế không xuất hiện, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Hoàng cung vốn tĩnh lặng như nước chết, nay đã sôi sục hẳn lên.
Mặc dù Cảnh Nguyên Đế không kiên nhẫn với Thái hậu, nhưng Ninh Hoành Nho nói năng vẫn rất thận trọng, tránh để sau này vị Hoàng hậu kia được bệ hạ yêu thích, gã lại thành kẻ không ra gì.
"Thái hậu muốn cưới, thì cứ để bà ta cưới là được." Cảnh Nguyên Đế lơ đãng, "Chuyện trầm hương, làm đến đâu rồi?"
Ninh Hoành Nho khom người, khẽ đáp: "Lô trầm hương đó đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi gió đông ạ."
Cảnh Nguyên Đế gật đầu, trong điện lại trở về vẻ yên tĩnh.
Cảnh Nguyên Đế thích yên tĩnh, người hầu hạ trong Càn Minh Cung không ai không ghi nhớ điều này, bước chân và hơi thở đều rất nhẹ nhàng, sợ làm phiền đến Cảnh Nguyên Đế.
Nửa canh giờ sau, Cảnh Nguyên Đế xử lý xong tấu chương trong tay, tùy tiện ném bút vào chậu rửa bút, chộp lấy hai mươi lượng thỏi bạc kia, mân mê trong tay.
Cảnh Nguyên Đế vì chuyện tru diệt triều thần, nên danh tiếng trong văn võ bá quan không được tốt lắm.
Tuy nhiên vị Hoàng đế này tàn nhẫn thì có tàn nhẫn, nhưng việc triều chính hàng ngày vẫn xử lý đâu ra đấy, triều đình dưới sự cai trị của hắn cũng coi như ổn định, không có thiên tai nhân họa.
Hàng ngày hắn đều dành thời gian xử lý chính sự, sau đó thì chưa chắc đã ở Càn Minh Cung. Có đôi khi, người ta sẽ phát hiện Cảnh Nguyên Đế đột nhiên xuất hiện trong cung của một phi tần nào đó, nếu may mắn, người đó sẽ một bước lên mây trở thành người nổi tiếng trong cung, được sủng ái hết mực.
Nhưng mà, có lẽ vì chuyện Lưu tài nhân xảy ra năm ngoái, cả hoàng cung yên ắng hơn nhiều, ai cũng sợ mình trở thành Lưu tài nhân tiếp theo.
Cái phú quý tày trời này, quả thực nhận không nổi.
Ngoại trừ vài vị phi tần có phân vị cao, những mỹ nhân tài nhân còn lại cũng không dám làm càn, ai nấy đều rất an phận.
Điều này cũng giúp Càn Minh Cung có được vài phần thanh tịnh.
Ninh Hoành Nho nhìn chằm chằm thỏi bạc trong tay Cảnh Nguyên Đế, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, số bạc này, có gì không ổn sao?"
Gã đã nhìn chằm chằm vào thứ đó nãy giờ, mà nhìn mãi chẳng ra chỗ nào đặc biệt.
"Không có gì không ổn," Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nói, "Quả nhân kiếm về."
Chỉ là nếu nghe kỹ, sẽ thấy có chút ý thích thú.
Bệ hạ kiếm về?
Dưới gầm trời này, còn ai dám làm ăn buôn bán với Hoàng đế chứ?
Ninh Hoành Nho có nghĩ nhiều đến đâu cũng không dám mở miệng hỏi. Cái gì được hỏi, cái gì không được hỏi, trong lòng gã ta rõ như ban ngày.
Thạch Lệ Quân thức thời mở lời: "Từ tần nương nương trước đó có đến Thọ Khang Cung, xin Thái hậu nương nương mấy cung nhân mang về. Nói là để trông coi cửa nẻo, làm chân sai vặt."
Trước đó, Cảnh Nguyên Đế sai người để mắt đến Thừa Hoan Cung, Thạch Lệ Quân đương nhiên không dám lơ là.
Từ tần và Diêu tài nhân có họ hàng cũ là thật. Nhưng Từ tần là người của Thái hậu, cũng là thật.
Mối quan hệ trong cung này chằng chịt phức tạp, chưa bao giờ chỉ nhìn vào họ tên huyết thống, mà còn nhìn vào lợi ích, nhìn vào bổng lộc.
Cảnh Nguyên Đế dựa lưng vào ghế.
Mấy chuỗi ngọc đen tuyền to bằng con ngươi bị ném tùy tiện trên bàn, dây xâu uốn lượn, chồng chất lên nhau.
Mấy tròng mắt của đám cung nhân kia trước đó, so với những người khác cũng chẳng có gì khác biệt, khiến Cảnh Nguyên Đế có hơi thất vọng.
Việc giám sát kéo dài mấy tháng trời không tìm ra vấn đề của người ở Thừa Hoan Cung. Vậy thì vấn đề, không nằm ở mấy người này.
Ngón tay trắng lạnh của Cảnh Nguyên Đế nắm lấy chỗ "tiền mua mạng" này, thỏi bạc từng cái, từng cái một được tung lên, hai thỏi bạc trong tay hắn như đang làm xiếc, tuyệt nhiên không rơi xuống đất.
Đã nhận rồi, thì cái mạng mỏng manh như ve sầu của Kinh Trập cũng coi như nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
"Xử lý sạch sẽ hết đi."
Lời rơi xuống nhẹ bẫng, là mệnh lệnh lạnh lùng.
Thạch Lệ Quân cung kính cúi người: "Vâng."
Bệ hạ quá mức tùy tâm sở dục, người làm việc ở Càn Minh Cung trước nay chưa bao giờ dám rước họa vào thân.
Ngay cả Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân, đã leo đến địa vị như ngày hôm nay, cũng không dám chắc mình sẽ bình an vô sự.
Có điều... mấy tháng gần đây, Bệ hạ có vẻ thu mình hơn chút.
Dường như có chuyện thú vị gì đó đang thu hút sự chú ý của hắn.
Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân kín đáo liếc nhìn nhau, trong lòng thầm cầu nguyện.
Hy vọng hứng thú này của Cảnh Nguyên Đế có thể duy trì lâu hơn một chút.
Càn Minh Cung đã mấy tháng nay, không có mấy người chết rồi.