Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 15

Từ tần gần đây lo thân mình còn chưa xong, những chuyện xảy ra ở Thừa Hoan Cung đã ly kỳ đến mức nàng buộc phải chạy đến trước mặt Thái hậu mà khóc lóc kể lể.

 

Sáng nay, cung nhân thứ tư của Thừa Hoan Cung đã chết.

 

Từ tần đã bắt đầu cầu thần khấn phật, ngay cả khi đến bái kiến Thái hậu, trong tay cũng mân mê chuỗi tràng hạt, trên người nồng nặc mùi đàn hương.

 

Vừa bước vào cửa, đã mang theo cảm giác khói hương nghi ngút.

 

Thái hậu lấy khăn tay che mũi, giọng rầu rĩ nói: "Từ tần, ngươi làm cái gì mà khiến bản thân ra nông nỗi cổ quái thế này?"

 

Từ tần mếu máo, suýt chút nữa thì rơi nước mắt: "Thái hậu nương nương, thiếp thân thật sự không biết đã chọc phải tà ma gì, cung nhân cứ lần lượt từng người xảy ra chuyện, nếu không phải gần đây trong cung có việc, thiếp thân thật sự muốn đến chùa Đàm Môn bái lạy."

 

Những chuyện xảy ra gần đây ở Thừa Hoan Cung, Thái hậu cũng có nghe phong thanh. Bà ta cau mày nhìn Từ tần, cuối cùng không chịu nổi mùi hương trên người nàng, bèn sai nàng đi thay bộ y phục này ra rồi hãy nói chuyện.

 

Từ tần không muốn, nhưng dưới sắc mặt lạnh lùng của Thái hậu đành phải đi thay.

 

Đức phi ngồi ở vị trí dưới tay Thái hậu thở dài, nói với bà ta: "Với tính cách phóng khoáng sáng sủa của Từ tần mà cũng bị dọa cho thành thế này, e là sự việc vô cùng nan giải." Nàng dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, tuổi tác không lớn, nhưng nói năng lại ra vẻ già dặn.

 

Chương phi ngồi bên cạnh mỉm cười, dung mạo vô cùng kiều diễm.

 

"Những tai nạn liên tiếp thế này, sợ là dọa Từ tỷ tỷ sợ hãi thật rồi. Thái hậu nương nương, thiếp thân nghe nói cũng thấy hơi kinh hãi đấy ạ."

 

Hậu cung không có Hoàng hậu, người có phân vị cao nhất chính là Đức phi.

 

Đức phi xuất thân Lỗ gia, cha là Trấn Bắc Hầu Lỗ Mẫn Tự, mẹ là chị em với Thái hậu, chính là người nhà họ Hoàng. Mấy năm trước, Hoàng thị bổn gia không có con gái nào đến tuổi cập kê, vừa khéo Đức phi tuổi tác phù hợp, tướng mạo tài tình cũng không tồi, nên được đưa vào cung.

 

Tuy không được Cảnh Nguyên Đế sủng ái, nhưng nàng dựa vào quan hệ với Thái hậu, vẫn vững vàng ngồi ở vị trí đệ nhất hậu cung.

 

Nghe Chương phi nói vậy, nàng lại cười.

 

"Từ tần sợ hãi như vậy, nói là sợ, nhưng cũng hơi quá. Ta thấy người trong cung này, đều quá mức lơ là rồi."

 

Thái hậu cau mày, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Đức phi, không nói gì.

 

Đúng lúc này, Từ tần đã trở lại, thay một bộ y phục khác, trâm cài trên đầu cũng tháo bớt vài cái, trông có vẻ khá đáng thương.

 

Thái hậu vốn dĩ không hài lòng với mùi hương trên người Từ tần, giờ nhìn bộ dạng nàng, rốt cuộc cũng thấy thương hại, cho phép nàng ngồi xuống nói chuyện.

 

"Nói cho rõ ràng xem nào, rốt cuộc là chuyện gì."

 

Từ tần bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện.

 

Thừa Hoan Cung bắt đầu xảy ra chuyện từ tháng Giêng.

 

Người đầu tiên gặp nạn là một thái giám tên Tùng Nhung. Cậu ta và một thái giám khác đi lấy đồ ăn, nói là đi giải quyết nỗi buồn, nhưng mãi không thấy quay lại.

 

Tên thái giám kia đành phải về một mình.

 

Kết quả Tùng Nhung mất tích luôn từ đó, mãi cho đến nửa tháng sau, cung nhân phụ trách hồ sen phát hiện đàn cá chép gấm nuôi trong hồ không chịu ăn thức ăn, thấy lạ bèn xuống hồ vớt thử, ai ngờ lại vớt được thi thể của Tùng Nhung lên.

 

Có lẽ do ngâm trong hồ quá lâu, đôi mắt của Tùng Nhung đã bị cá rỉa sạch, chỉ còn lại hai hốc mắt trống hoác sâu hoắm, thịt trên người cũng bị rỉa mất không ít, trông cực kỳ rợn người.

 

Lúc đó, Từ tần tuy bất lực, nhưng cũng chỉ coi đó là tai nạn.

 

Nhưng một tháng sau, một cung nữ tên Xảo Lan cũng chết.

 

Nàng ta bị nghẹn chết khi đang ăn cơm.

 

Lúc đó Xảo Lan đang ăn cơm cùng các cung nhân khác, bộ dạng bị nghẹn thì ai cũng nhìn thấy, lúc ấy nàng ta vội vàng chạy vào phòng bên uống nước, đợi mọi người ăn xong, không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa, Thành Lan vào phòng gọi nàng ta, lại hét lên thảm thiết.

 

Thi thể Xảo Lan ngã trên mặt đất, một tay cào cấu cổ họng, cào nát da thịt để lại vô số vệt đỏ, tay kia lại móc mắt mình đến chảy máu đầm đìa, máu chảy đầy đất.

 

Thành Lan bị dọa chết khiếp, mấy ngày liền không nói nên lời.

 

Từ tần thương hại nàng ta tuổi còn nhỏ, cho nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy làm việc, ai ngờ đâu Thành Lan có lẽ tinh thần hoảng hốt, buổi tối khi kiểm kê kho, không cẩn thận làm đổ chân nến, kết quả thiêu rụi cả nhà kho, may mà những người khác chạy thoát được, nhưng Thành Lan lại không sống sót, lúc tìm thấy thi thể thì đã cháy thành than rồi.

 

Nói đến đây, trong miệng Từ tần đã đầy vị đắng chát, nhìn kỹ thì trong mắt vằn đầy tơ máu.

 

Đức phi và Khang phi nghe xong sắc mặt hơi tái, bọn họ trước đó tuy biết Thừa Hoan Cung liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng nghe chính miệng Từ tần kể lại thì càng thêm đáng sợ.

 

Từ tần đưa tay vén lọn tóc rơi, lo lắng nói: "Thiếp thân cũng từng nghi ngờ liệu có phải tai nạn hay không, dù sao thì chuyện xảy ra liên tiếp thật sự là... Nhưng mà, sáng nay, lại xảy ra chuyện rồi."

 

Lần này, Từ tần tận mắt nhìn thấy.

 

Sáng sớm Từ tần đến thỉnh an Thái hậu, trên đường về còn định ghé Ngự Hoa Viên tản bộ cho khuây khỏa, kết quả vừa đi đến đó, thái giám Sơn Dung ngay trước mặt nàng, bị một tảng đá lăn từ trên hòn non bộ xuống đè chết tươi.

 

Tảng đá khổng lồ đó vẫn luôn nằm trên hòn non bộ, người qua kẻ lại bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ tới có một ngày nó lại lăn xuống, đập trúng đầu người ta.

 

Đầu của Sơn Dung bị đập nát bấy, máu và óc bắn tung tóe, văng cả lên giày của Từ tần. Bên tai nàng thậm chí còn văng vẳng tiếng nổ lép bép của tròng mắt và hộp sọ vỡ vụn, ngay cả bây giờ khi nói chuyện vẫn còn mang vẻ kinh hoàng.

 

Cũng chẳng trách một người vốn xinh đẹp phóng khoáng, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi lại trở nên hoảng loạn sợ hãi như vậy. Bất cứ ai phải chứng kiến những người bên cạnh mình liên tục chết vì đủ loại tai nạn bất ngờ, sao có thể không nảy sinh lòng hoang mang, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ cái chết giáng xuống đầu mình.

 

Làm sao biết được, người tiếp theo, liệu có phải là mình hay không?

 

Đức phi không nhịn được nói: "Thật sự là tai nạn sao?" Theo nàng thấy, nhiều lần như vậy, nếu còn khăng khăng là tai nạn, nhiều người chết như thế, làm sao tin được?

 

Từ tần cười khổ lắc đầu: "Ngoại trừ lúc Tùng Nhung chết không ai nhìn thấy, không biết rốt cuộc là trượt chân hay bị người ta đẩy xuống, những người khác trước và sau khi xảy ra chuyện đều có người nhìn thấy... Nếu có tác động từ bên ngoài, làm sao không bị phát hiện chứ?"

 

Thêm vào đó, những người chết đều là cung nhân nhị tam đẳng, chứ không phải mấy Đại cung nữ hay Đại thái giám thân cận quan trọng, nếu thực sự muốn đối phó với nàng, chẳng phải nên ra tay với những người này sao?

 

Khang phi nhẹ nhàng an ủi Từ tần: "Từ tỷ tỷ, đã không phải do người làm, vậy thì tỷ cứ thả lỏng tâm tình, đừng suy nghĩ nhiều. Càng suy diễn lung tung thì phiền não tự khắc tìm đến thôi."

 

Từ tần đến tìm Thái hậu cũng chỉ là có bệnh thì vái tứ phương, nàng cầu cả thần phật, đủ thấy chuyện này ảnh hưởng đến nàng thế nào, đã khiến nàng ngày đêm bất an.

 

Thái hậu cũng chẳng có cách gì hay ho, cuối cùng cũng chỉ sai thêm vài người đến canh chừng cho nàng, lại điều thêm hai thái giám làm việc nặng.

 

Đợi Từ tần và Khang phi rời đi, Đức phi vẫn ở lại Thọ Khang Cung, trò chuyện cùng Thái hậu.

 

"Dì à," Khi không có người ngoài, Đức phi luôn gọi Thái hậu thân mật như vậy, cũng không cố tỏ ra già dặn nữa, "Người thấy có phải là tai nạn không?"

 

"Giả thần giả quỷ." Sắc mặt Thái hậu lạnh xuống.

 

"Nhưng ta đã phái người đi tra, quả thực không tra ra được manh mối gì." Đức phi khó hiểu nói, "Rốt cuộc là kẻ nào ra tay?"

 

Đức phi là người của Thái hậu, lại là người có phân vị cao nhất hậu cung. Nhiều việc Thái hậu cũng sẽ giao quyền cho nàng xử lý, chuyện của Từ tần, nàng đã cho người đi điều tra, nhưng không tra ra được gì.

 

"Đức phi à, người tài trong hậu cung này, nhiều lắm đấy." Thái hậu chau mày, thở dài, "Thời của ai gia năm xưa, ngoại trừ Từ Thánh Thái hậu, chẳng có mấy người dám náo loạn như thế này đâu. Nhưng ngươi nhìn hậu cung của Hoàng đế xem, phi chẳng ra phi, tần chẳng ra tần, hừ!"

 

Đức phi trong lòng hiểu rõ, quan hệ giữa Thái hậu và Cảnh Nguyên Đế không tốt. Lời này là chỉ chó mắng mèo, mắng chính là Khang phi và Từ tần lúc nãy.

 

Khang phi rõ ràng ở Phi vị, Từ tần chỉ là một Tần vị, chị em trong cung chung sống với nhau đâu có nhìn tuổi tác, mà nhìn vào căn cơ* và phân vị.

 

*Gốc là 资格, ở đây chỉ kiểu thâm niên, sự sủng ái và gia thế nhà mẹ đẻ trong cung của các phi tần.

 

Từ tần rõ ràng chỉ là Tần, nhưng vì từng được Cảnh Nguyên Đế sủng ái, được vinh sủng trong cung một thời gian, nên mới dám lên mặt trước Khang phi, Khang phi cũng nhu nhược, cứ gọi nàng ta là tỷ tỷ.

 

Thái hậu nhìn không thuận mắt, nhưng cũng lười để ý.

 

Hậu cung càng loạn, đối với bà ta càng có lợi.

 

"Tạm thời không bắt được cũng không sao, nhưng ngươi phải cẩn thận đấy." Thái hậu nói với Đức phi, trong lời nói mang theo vài phần ác ý khó che giấu, "Hoàng đế coi hậu cung như một cái hũ nuôi cổ trùng, nuôi ra những con bò cạp tâm địa độc ác thế này, ai gia ngược lại muốn xem xem, cuối cùng đám cổ trùng này... chưa biết chừng sẽ cắn trả lại đấy!"

 

Đức phi trong lòng kinh hãi, dì đây là... nhưng lập tức che giấu đi, không dám để lộ ra ngoài.

 

Vinh hoa phú quý trong hậu cung của nàng hiện giờ, hoàn toàn dựa vào Thái hậu.

 

...

 

Kinh Trập đợi ở Thừa Hoan Cung rất lâu mới đợi được Từ tần trở về.

 

Chỉ là Từ tần vừa về, tâm trạng không vui, lại ngủ một lát, mãi đến chiều mới gặp Kinh Trập.

 

Lúc này, Kinh Trập đã đói meo vì qua bữa trưa.

 

Cũng may Thu Dật thấy cậu đợi lâu, sai người mang cho cậu hai miếng điểm tâm, cậu uống với nước lạnh, miễn cưỡng cầm hơi, tránh để thất thố trước mặt Từ tần.

 

"Nô tài bái kiến Từ tần nương nương."

 

Kinh Trập quỳ xuống hành lễ, được Từ tần cho đứng dậy, nàng quan sát cậu kỹ lưỡng một lúc.

 

"Kể ra dung mạo cũng khá đấy, sao lại lãng phí thời gian ở Bắc Phòng lâu như vậy?"

 

Sắc mặt Từ tần hơi nhợt nhạt, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng tùy ý, rất ôn hòa.

 

"Sau khi nô tài vào cung, đã được Đức tổng quản chọn đi, quen với Bắc Phòng rồi ạ." Kinh Trập cẩn trọng đáp, "Nô tài không có chí hướng gì lớn lao, được ăn ngon ngủ ngon, thế là tốt lắm rồi."

 

"Con người ấy mà, nếu được ăn ngon ngủ ngon, thì đã là giỏi lắm rồi." Từ tần thở dài, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, "Bổn cung vốn nghĩ, nếu ngươi là người có chí tiến thủ, đúng lúc Thừa Hoan Cung đang thiếu người, để ngươi qua đây cũng không phải không được."

 

Kinh Trập khẽ trố mắt, lưng toát mồ hôi lạnh. Chút cảm xúc ấy cậu tuyệt đối không dám để lộ ra ngoài, trái lại còn cười khẽ, khom người nói: "Nô tài ngu dốt, miệng vụng, tay chân cũng vụng về, chỉ sợ sẽ khiến quý nhân không vui."

 

Từ tần nhướng mày: "Ngươi khéo ăn nói như vậy, sao lại ngu dốt được. Thôi, dưa hái xanh không ngọt. Bổn cung lần này gọi ngươi đến, cũng là có việc." Nàng đặt chén trà xuống, giọng nghiêm túc hẳn lên, "Bổn cung nghe nói, lúc Diêu tài nhân còn sống, là ngươi hầu hạ bên cạnh?"

 

Kinh Trập: "Nô tài quả thực có hầu hạ Diêu tài nhân một thời gian."

 

Chuyện này cả Bắc Phòng đều biết, Diêu tài nhân thích gọi Kinh Trập qua nhất, không làm giả được.

 

"Vậy trước khi chết, bà ấy có gì khác thường không?"

 

Kinh Trập hơi sững lại, thấy cậu chần chừ, Xuân Liên đứng sau lưng Từ tần nhanh nhảu nói: "Nương nương nhà ta và Diêu tài nhân là họ hàng xa, Diêu tài nhân xảy ra chuyện, nương nương nhà ta vẫn luôn nhớ thương, tên thái giám nhà ngươi sao dám giấu giếm!"

 

Kinh Trập cụp mắt, kể lại từng sự việc bất thường của Diêu tài nhân trước khi xảy ra chuyện, ngoại trừ cái túi kim chỉ cậu tìm thấy trong phòng Diêu tài nhân ra thì không giấu giếm gì cả.

 

Kể cả việc nàng ta dùng kim bạc thử độc, hay việc nàng ta từng bị tập kích.

 

Việc sau thì những người khác đều biết, nhưng việc đầu tiên, chỉ có Kinh Trập phát hiện, Từ tần cũng là lần đầu tiên nghe nói.

 

Nàng khẽ cau mày, không biết đang suy tính điều gì.

 

Một lát sau mới ngẩng đầu, bảo Kinh Trập lui ra.

 

Hạ Hòa rất lanh lợi, hiểu ý Từ tần, lúc tiễn Kinh Trập ra ngoài đã thưởng cho cậu hai mươi lượng.

 

Lúc Kinh Trập ôm hai mươi lượng bạc này ra về, không chỉ bạc nặng trịch, mà lòng cũng trĩu nặng.

 

"Ngươi nói xem, Từ tần tìm ta là vì sao?"

 

Kinh Trập suy tư, không nhịn được chọc chọc cái hệ thống đã kéo cậu vào vũng nước đục này.

 

"Cho dù người và Diêu tài nhân là họ hàng, nhưng cũng sắp đến tháng Ba rồi, người mới tìm ta hỏi chuyện... không thấy quá lâu rồi sao?"

 

[Hệ thống không biết.]

 

Hệ thống chỉ là một cái hệ thống, hệ thống còn làm được gì nữa?

 

Nhưng dưới sự uy h**p của ký chủ, nó vẫn miễn cưỡng chạy chương trình một chút.

 

[Tại sao ký chủ lại kể chuyện kim bạc cho Từ tần, không nói thì cũng chẳng ai biết, sẽ không đe dọa đến ký chủ.]

 

Kinh Trập thở dài: "Ngươi đoán xem, liệu Từ tần có phải là người đã phái người đến Bắc Phòng lục soát phòng Diêu tài nhân không?"

 

Hệ thống ngẩn ra.

 

Hệ thống không biết.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "Chuyện hậu cung này thật rối rắm, cứ như vũng bùn vậy."

 

Một khi đã dấn thân vào, muốn rút ra cũng không được.

 

Bất kể có phải là người do Từ tần phái đi hay không, nhưng việc Từ tần bất chấp nguy cơ bị người khác chú ý mà gọi cậu đến, hành động này đủ thấy Từ tần biết chút gì đó.

 

Ví dụ như... phát hiện túi kim chỉ của Diêu tài nhân đã biến mất.

 

Loại người nào sẽ quan tâm đến chuyện của Diêu tài nhân, người thân, bạn bè... cũng có thể là hung thủ.

 

Chuyện của Diêu tài nhân, hóa ra còn rắc rối hơn cậu dự đoán.

 

May mà Kinh Trập đã cắt cái túi kim chỉ ra, tránh tai mắt người khác khâu vào mặt trong chăn, xé lẻ ra, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện.

 

Bắc Phòng vốn dĩ nhìn qua là nơi thanh tịnh nhất, giờ vì Diêu tài nhân mà ngấm ngầm trở thành nguồn cơn của bao nhiêu nguy hiểm.

 

Nhưng Thừa Hoan Cung, tuyệt đối không thể đến. Đến đó, có khi chết lúc nào không biết.

 

Bắc Phòng dưới con mắt của bao người, ngược lại có thể giữ được mạng cho cậu.

 

Hai mươi lượng của Từ tần cầm vào thật là bỏng tay quá đi!

 

Kinh Trập đau đầu, vô cùng đau đầu.

 

Nhưng may mắn cho cậu là, trên đường trở về, cậu gặp được Dung Cửu.

 

Ngay trên con đường dẫn đến Bắc Phòng.

 

Hai hàng thị vệ xếp thành đội ngũ, còn Vi Hải Đông thì đang nói chuyện với một người đứng bên cạnh, người đó chính là Dung Cửu.

 

Kinh Trập tránh sang một bên, để tránh bị hiểu lầm là nghe lén.

 

Vi Hải Đông liếc nhìn Kinh Trập từ xa, đột nhiên giơ tay lên, vỗ mạnh một cái vào vai Dung Cửu.

 

Nhìn từ xa, giống như cấp trên đang thân thiết với cấp dưới.

 

Dung Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lạnh lẽo khiến người ta rét run.

 

Vi Hải Đông lạnh sống lưng, lập tức tránh xa vị chủ nhân âm khí đầy mình này.

 

Hắn ta con mẹ nó đúng là ngứa tay đi vuốt râu hùm mà!

 

Kinh Trập nhìn dáng vẻ rời đi của vị Thống lĩnh kia, sao có ảo giác như đang bỏ chạy trối chết thế nhỉ?

 

Nhưng khi Dung Cửu ngẩng đầu nhìn cậu, Kinh Trập liền vui vẻ ném hết những chuyện phiền toái kia ra sau đầu.

 

Hôm nay Dung Cửu mặc bộ thị vệ phục hơi khác thường, ngửi thấy mùi tanh lạnh lẽo, Kinh Trập vừa định lại gần, đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn: "Vừa giết người xong, mùi không thơm đâu."

 

Kinh Trập sững lại, bàn chân đang bước tới khựng lại một chút, từ sải bước lớn chuyển sang nhích từng bước nhỏ.

 

Cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Dung Cửu.

 

Kinh Trập hít hít mũi, quả thực ngửi thấy mùi máu tanh khác thường, chắc lúc động thủ đã dính phải.

 

Cậu chợt nhớ tới hôm đó, khi Dung Cửu so tay với cậu, hắn nói đó không phải là bàn tay giết người...

 

Câu nói đó, hóa ra là có ý này.

 

Dung Cửu thực sự đã từng giết người.

 

Dung Cửu nhìn cái đầu cúi thấp của Kinh Trập, thản nhiên hỏi: "Không sợ à?"

 

"Có hơi hơi." Kinh Trập thành thật nói, "Nhưng mà, Dung Cửu cũng sẽ không giết người bừa bãi, nếu ra tay, chắc chắn là có nguyên do."

 

Cậu lại ngẩng đầu nhìn Dung Cửu, mỉm cười.

 

"Ta lại chẳng làm chuyện gì xấu? Sợ cái gì chứ."

 

Nhìn Dung Cửu từ góc độ này, lại có một phong vị khác.

 

Gương mặt tuấn tú góc cạnh mang theo vẻ cao quý bẩm sinh, đây là phong thái mà dù Dung Cửu có thay bao nhiêu bộ y phục cũng không che giấu được, đôi mắt đen láy trong veo xinh đẹp khẽ động, hàng mi dài cong vút rủ xuống, hắt ra một mảng bóng râm.

 

Dung Cửu cụp mắt, nhìn Kinh Trập.

 

Cũng nghe những lời lẽ ngây thơ mềm mại kia.

 

"Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

 

Dung Cửu nổi hứng.

 

Giết người, cần gì lý do? Hắn trước nay vẫn luôn tùy tâm sở dục.

 

Giống như lúc này.

 

Ngón tay trắng lạnh mân mê thanh đao đeo bên hông, động tác lơ đãng để lộ ác ý, sát khí vô hình như con rắn độc quái đản, đang thè lưỡi.

 

Nọc độc đã sẵn sàng, răng nanh đã nhe ra, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng ngần của mục tiêu.

 

Mục tiêu bĩu môi, đau lòng nhét hai mươi lượng bạc đang giấu trong người vào tay Dung Cửu.

 

"Hai mươi lượng này là tiền bán mạng của ta đấy, vừa kiếm được từ Thừa Hoan Cung về." Kinh Trập nói với vẻ đáng thương, "Ta dùng hai mươi lượng này, cùng với món quà giấu dưới đáy hòm, đổi lấy một cái mạng của ta nhé."

 

Dung Cửu bất ngờ bị cậu nhét đầy lòng, lại nghe thấy nửa câu sau của cậu, nhướng mày: "Đúng là đồ láu cá, đó là quà của ta, vốn dĩ phải là của ta."

 

Hai tay đỡ lấy đĩnh bạc, thì không còn tay nắm chuôi đao nữa.

 

Kinh Trập: "Nhưng còn chưa tặng, thì vẫn là của ta!" Hùng hồn nói lý, lại còn cười trộm một cách quang minh chính đại.

 

Đúng là một chú cún con vô lại.

 

Dung Cửu nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, rồi cất bạc vào trong ngực.

 

Hắn trở tay dùng sống dao vỗ một cái vào lưng Kinh Trập, đè cậu lảo đảo, suýt chút nữa thì nằm rạp xuống đất.

 

Khó khăn lắm mới đứng vững, Dung Cửu đã ôm hai mươi lượng bạc đi xa rồi, giọng nói lành lạnh của hắn vọng lại: "Tiền mua mạng này ta nhận, quà thì đừng có quên, lần sau mang tới."

 

Kinh Trập cũng chẳng tiếc rẻ gì hai mươi lượng bạc đã mất.

 

Nói thật, tiền đó do Thừa Hoan Cung đưa, cậu thực sự chẳng muốn chút nào.

 

Có điều quà tặng...

 

Kinh Trập bĩu môi, đi nhanh thật đấy.

 

Dung Cửu bình thường chắc chắn là kẻ giết người xong không thèm chôn, lần sau trực ban là khi nào, sao không nói cho rõ ràng!

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Ninh Hoành Nho (kẻ chịu khổ): Quả thực là kẻ giết người xong không thèm chôn (gạt nước mắt). Nhưng sao ngươi lại có thể sống sót hết lần này đến lần khác hay vậy?

 

Kinh Trập: Tốn hai mươi lượng, mua đấy.

Bình Luận (0)
Comment