Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 14

Thi thể của Hà Diệp vẫn được đặt ở vị trí cũ, người của Bắc Phòng vốn định phủ vải trắng lên cho nàng, rồi chuyển sang phòng bên cạnh lo liệu. Nhưng sau khi người của Thị Vệ Xử đến, mọi thứ ở Bắc Phòng tạm thời do bọn họ kiểm soát.

 

Mấy thái giám cung nữ đều thấy bất an, khi bị tách ra để hỏi chuyện, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, đặc biệt là Hạm Đạm.

 

Kinh Trập thì được Dung Cửu đưa vào một căn phòng riêng để hỏi chuyện.

 

Dung Cửu: "Vẫn còn giận à?"

 

Kinh Trập: "Không dám."

 

"Vậy là đang giận rồi."

 

Dung Cửu thản nhiên nói, ngồi xuống đối diện Kinh Trập.

 

Không biết vì sao, Dung Cửu vừa bước vào căn phòng này, căn phòng mà Kinh Trập ngày thường nhìn đã quen mắt, bỗng dưng có ảo giác trở nên quá mức chật hẹp. Khí thế của Dung Cửu quá mạnh, sự hiện diện rõ rệt ấy khó mà bỏ qua được, tràn ngập cả căn phòng.

 

Kinh Trập: "Không có."

 

Lặp lại lần nữa.

 

Sau đó, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.

 

"Tại sao lần này lại là các ngươi đến điều tra? Trong cung xảy ra chuyện, chẳng phải bình thường đều do Thái hậu phái người tới sao..." Cậu vốn định đánh lạc hướng, nhưng nói một hồi, lại thực sự rơi vào thắc mắc, "Hơn nữa người bên ngoài kia..."

 

"Vi Hải Đông." Giọng Dung Cửu lạnh nhạt, "Ngươi chắc là có biết."

 

Tim Kinh Trập thót một cái, quả nhiên không nhận nhầm. Là Thống lĩnh Thị vệ trong cung. Đối với bọn họ mà nói, đây được coi là một nhân vật lớn rồi.

 

Dung Cửu từ tốn hỏi Kinh Trập xem thời gian qua cậu đã đi đâu, làm những gì, thường xuyên ở cùng với ai, ngày thường thích cái gì nhất...

 

Kinh Trập khó hiểu: "Không phải nên hỏi ta về chuyện của Hà Diệp sao?"

 

Sao toàn hỏi về cậu thế này.

 

Dung Cửu ghé sát lại gần hơn một chút, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kinh Trập đánh giá. Từng chút, từng chút một, sắc bén như lưỡi dao lướt qua.

 

Dù đã quen thuộc đến vậy, Kinh Trập vẫn không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của Dung Cửu, uy áp quá lớn, khiến sống lưng cậu lạnh toát một cách kỳ lạ.

 

"Trên tay ngươi, không có mùi máu." Khóe miệng Dung Cửu nhếch lên, vẻ bạc bẽo, "Không phải ngươi giết người."

 

Kinh Trập: "Cái này nhìn kiểu gì mà ra được?"

 

Cậu chìa tay mình ra, lật qua lật lại xem hai lần.

 

Dung Cửu chậm rãi đặt bàn tay mình bên cạnh tay Kinh Trập.

 

Kinh Trập nhìn đi nhìn lại, cũng chẳng nhìn ra được gì.

 

Đang lúc trầm tư, bỗng nghe thấy Dung Cửu nói một câu: "Không phải ngươi nói, vẫn chưa đo kích cỡ à?"

 

Kinh Trập lập tức vứt bỏ những nghi hoặc trước đó, lén lút s* s**ng một lượt trên lòng bàn tay Dung Cửu. Hiện tại đang thẩm vấn, cậu cũng không tiện ra ngoài lấy thước đo, đành dùng ngón tay của mình ướm thử để ước lượng.

 

Dung Cửu: "Không cần dùng thước sao?"

 

"Bên ngoài đông người." Kinh Trập đang chăm chú nhìn tay, nói chuyện có chút tùy ý, "Ta ướm thử một chút cũng được mà."

 

Kinh Trập s* s**ng khắp đôi tay của Dung Cửu, hài lòng ngồi trở lại chỗ cũ.

 

Quả nhiên kích cỡ cậu làm trước đó vừa khít, nhưng ngón cái còn phải sửa lại một chút, ngón cái tay trái của Dung Cửu dài hơn tay phải một chút, nếu không điều chỉnh thì đeo găng vào sẽ bị căng.

 

Dung Cửu đăm chiêu nhìn bàn tay mình.

 

Kinh Trập nghiêng đầu: "Sao thế?"

 

Dung Cửu thong thả thu tay về, ngẩng đầu nhìn cậu: "Ta chỉ đang nghĩ, thế này có tính là... bị sàm sỡ không?"

 

Kinh Trập ngứa răng, Dung Cửu cứ thích dùng cái mặt đẹp chết người không đền mạng kia để nói mấy lời chọc tức người khác.

 

Đáng ghét là, Kinh Trập nhìn một cái, lại thực sự chẳng thể nào giận nổi.

 

Chẳng lẽ... cái tật xấu này của cậu, bị Dung Cửu phát hiện rồi?

 

Kinh Trập nhìn chằm chằm Dung Cửu, soi từ trên xuống dưới, cũng chẳng bắt được thóp nào của hắn.

 

...

 

Vi Hải Đông chịu trách nhiệm phòng thủ hoàng cung, bị phái tới phụ trách việc này, vốn dĩ là dùng dao mổ trâu để giết gà. Tuy nhiên thái độ của vị Thống lĩnh này lại rất trầm ổn, sau khi vào không chỉ xem xét kỹ lưỡng hiện trường, mà còn tra hỏi từng cung nhân một.

 

Trần Minh Đức và Minh ma ma đều do đích thân hắn thẩm vấn.

 

Hai người này đối mặt với Vi Hải Đông, kể cả Minh ma ma đang nằm liệt giường cũng đành phải bò dậy ứng phó.

 

Sau khi kể lại hành tung mấy ngày nay một lượt, Trần Minh Đức theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa.

 

Vi Hải Đông lưng hùm vai gấu, để râu, không nhìn rõ thần sắc, nhưng đôi mắt lại sắc bén nhạy cảm: "Trần tổng quản đang nhìn cái gì thế?"

 

Trần Minh Đức khựng lại, khẽ nói: "Vi thống lĩnh, tên thị vệ bên ngoài kia..."

 

Vi Hải Đông liếc nhìn Dung Cửu và Kinh Trập vừa đi ngang qua cửa, chắc đã tra hỏi xong, hắn ta bình thản quay đầu lại: "Hắn là thuộc hạ của ta, Trần tổng quản quen hắn à?"

 

"Không, không quen." Trần Minh Đức lau mồ hôi, cười gượng một tiếng, "Chỉ là nhìn hơi quen mặt, chắc hẳn nhìn nhầm rồi."

 

Vi Hải Đông hoàn toàn không để tâm chuyện này, xua tay rất tùy ý: "Hắn là thị vệ tuần tra phụ trách khu vực này của các ngươi, có việc gì cứ gọi hắn là A Cửu là được."

 

Trần Minh Đức suýt thì nghẹt thở, ho khan mấy tiếng liên tục.

 

Cho dù đã xác nhận từ chỗ Vi Hải Đông rằng tên thị vệ kia không phải là... vị kia, nhưng nhìn cái mặt đó, ông ta nào dám to gan gọi bừa!

 

Đợi Vi Hải Đông hỏi xong, đám cung nhân bị tách ra thẩm vấn cũng đã được hỏi han gần hết, khẩu cung đều đã thu thập đủ, còn thi thể, đương nhiên cũng sẽ bị bọn họ mang đi.

 

Minh ma ma đứng bên cạnh Trần Minh Đức, giọng khàn khàn nói: "Vi thống lĩnh, Hà Diệp rốt cuộc chết như thế nào?"

 

Vi Hải Đông nhìn bà ta từ trên cao xuống, mang theo vài phần không để tâm.

 

"Ai biết được? Ngỗ tác* còn chưa khám nghiệm, ai mà nói chắc được. Đợi kết quả của ngỗ tác đi, nhưng mà, bị ép tự sát, cũng là bị giết, Minh ma ma nói có đúng không?"

 

*Ngỗ tác (仵作) là người chuyên làm nhiệm vụ khám nghiệm tử thi trong các vụ án mạng hoặc cái chết bất thường. Kiểu bác sĩ pháp y thời xưa, nhưng địa vị xã hội của họ rất thấp.

 

Ánh mắt Minh ma ma tối sầm lại, không trả lời câu hỏi của Vi Hải Đông.

 

Vi Hải Đông cũng chẳng để ý, vẫy tay gọi người rời đi.

 

Một đám người đen nghịt rời đi, mang theo thi thể của Hà Diệp, cũng mang đến vô vàn lời đồn đoán.

 

Vi Hải Đông là người của Cảnh Nguyên Đế.

 

Hậu cung vì Cảnh Nguyên Đế chưa lập Hậu, nên rất nhiều việc đều do Thái hậu quản lý, Cảnh Nguyên Đế rất ít khi can thiệp. Nhưng lần này, Vi Hải Đông lại đích thân tới Bắc Phòng, chỉ để điều tra cái chết của một cung nhân nhỏ bé như vậy?

 

Không, chẳng ai nghĩ thế cả.

 

Ngay cả người ở Bắc Phòng cũng sẽ không nghĩ như vậy.

 

Sau khi Vi Hải Đông rời đi, Trần Minh Đức liền sai Tam Thuận gọi Kinh Trập tới, hỏi han kỹ càng về chuyện của Dung Cửu.

 

Kinh Trập chớp mắt, bèn đem những lời đã nói với đám Minh Vũ kể lại y hệt cho Trần Minh Đức nghe.

 

Trong miệng Kinh Trập, chuyện ở Phụng Tiên Điện biến thành một cuộc xung đột, Dung Cửu hiểu lầm cậu là trộm, sau đó hiểu lầm được giải tỏa, trong lòng Dung Cửu áy náy, nhiều lần tới cửa xin lỗi, nhờ sự cố này mà bọn họ mới có qua lại.

 

Tất nhiên, Kinh Trập dám nói như vậy cũng vì, thứ nhất, Dung Cửu chắc chắn sẽ không đem chuyện đó đi nói lung tung, dính dáng đến một thái giám thì có lợi lộc gì chứ?

 

Thứ hai, buff của hệ thống rốt cuộc vẫn rất yêu dị, những người bị buff mê hoặc đều sẽ không có bất kỳ thắc mắc nào về phản ứng của mình lúc đó, họ sẽ hợp lý hóa mọi hành vi của mình một cách vô cùng tự nhiên.

 

Đáng sợ thật. Năng lực của hệ thống quả thực khiến người ta kinh hãi.

 

"Áy náy?" Trần Minh Đức không nhịn được lặp lại một lần, "Tướng mạo của hắn, trông không giống người dễ dàng nảy sinh cảm giác áy náy đâu."

 

Ngược lại, giống loại ác thú sẽ đạp tung cửa, chất vấn tại sao dám cản đường vướng víu hơn.

 

Kinh Trập ngạc nhiên nhìn Trần Minh Đức, lắc đầu quầy quậy: "Đức gia gia, chính ngài dạy ta, nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài. Hắn chỉ trông dữ dằn vậy thôi, thực ra là một người tốt lắm."

 

Trần Minh Đức nghẹn lời, nghi hoặc quan sát Kinh Trập.

 

Phát hiện ra thằng nhóc ngày thường trông thông minh lanh lợi này lại thực tâm nghĩ như vậy, Trần Minh Đức cạn lời.

 

Một đứa trẻ đang yên đang lành, sao lại bị ma quỷ che mắt thế này?

 

Tên thị vệ đó chỗ nào trông giống người tốt chứ?

 

Những kẻ có nét giống vị kia, chẳng có ai là dễ dây vào cả, ông ta thậm chí còn nghi ngờ, tên thị vệ này thực chất là thế thân do vị kia cố ý nuôi dưỡng!

 

Trần Minh Đức đã từng gặp Cảnh Nguyên Đế. Từ rất lâu về trước.

 

Lúc Cảnh Nguyên Đế vừa đăng cơ, ông ta từng nhìn thấy từ xa một lần. Sau này tuy không có cơ hội nữa, nhưng chỉ một lần chạm mặt đó thôi cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc.

 

"Thôi được rồi, ngươi để mắt đến mấy cung nữ kia một chút, nhất là Hạm Đạm." Trần Minh Đức bất lực xua tay, "Đừng để xảy ra chuyện gì nữa."

 

Kinh Trập: "Đức gia gia, ngài cảm thấy, Hà Diệp rốt cuộc là... xảy ra chuyện gì?"

 

"Đừng quan tâm xảy ra chuyện gì, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Minh ma ma." Trần Minh Đức mặt không đổi sắc, "Bà ta điên rồi."

 

Kinh Trập khựng lại, không ngờ Trần Minh Đức sẽ nói thẳng thừng như vậy.

 

Đợi đến khi ra khỏi cửa, cậu thấy thần sắc Hạm Đạm thảm đạm, đang được hai cung nữ khác an ủi, cảnh tượng này giống hệt lúc Hà Diệp còn sống...

 

Chẳng trách, Trần Minh Đức bảo cậu phải để mắt kỹ đến Hạm Đạm.

 

Sau khi Hà Diệp đi, người tiếp theo Minh ma ma chọn để hầu hạ, chính là Hạm Đạm.

 

Mấy ngày sau, chuyện của Hà Diệp vẫn chưa có kết quả, nhưng Bắc Phòng đã có người mới đến, điền vào chỗ trống của Hà Diệp.

 

Minh ma ma lười đặt tên, cứ để nàng ta dùng luôn cái tên cũ của Hà Diệp, vẫn gọi là Hà Diệp.

 

Tính cách của vị Hà Diệp này tốt hơn Hà Diệp trước kia rất nhiều. Dù là thái giám hay cung nữ, nàng ta đều có thái độ hòa nhã, xử sự rất chu đáo.

 

Việc quét tước nàng ta đều tranh làm, như tràn trề sức sống, đi lại khắp Bắc Phòng. Nhất thời, mây đen bao phủ Bắc Phòng dường như cũng tan đi không ít.

 

Việc trong tay Kinh Trập ít đi, cậu bèn tranh thủ thời gian này làm nốt chút công đoạn cuối cùng của đôi găng tay.

 

Cậu cắn đứt chỉ, lật qua lật lại ngắm nghía, xác định đường kim mũi chỉ không có lỗi gì, lúc này mới hài lòng cất đi.

 

Theo thói quen khóa kỹ vào trong cái tủ nhỏ của mình.

 

[Nhiệm vụ Năm: Ngăn cản Hoàng Nghi Kết vào cung làm phi.]

 

Giọng nói bất thình lình của hệ thống khiến Kinh Trập suýt thì không rút được chìa khóa ra. Cậu vặn vẹo hai cái, khó khăn lắm mới rút được chìa khóa, cau mày.

 

"Hoàng Nghi Kết?"

 

Họ Hoàng. Vào cung.

 

Là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu?

 

Sau đó, Kinh Trập lại muốn chửi thề.

 

"Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem ta lấy đâu ra bản lĩnh khiến người ta không vào cung làm phi?" Cậu nghẹn một ngụm máu cũ trong họng, muốn phun ra lại thôi, "Ta là thái giám, không phải Thái Tổ!"

 

Hệ thống im như thóc, không dám ho he.

 

... Việc điều chỉnh vẫn chưa kết thúc, nhiệm vụ đã ban bố cũng không thể thay đổi.

 

Kinh Trập chửi thầm trong bụng.

 

Minh Vũ bước vào phòng, đi ngang qua xoa xoa cái đầu cún con của cậu, lộ ra ánh mắt thương hại: "Kinh Trập à, có việc cho ngươi rồi đây."

 

Kinh Trập uể oải đáp một tiếng: "Việc gì?"

 

Dạo này việc ở Bắc Phòng chẳng phải đều bị Hà Diệp mới đến tranh làm gần hết rồi sao?

 

"Từ tần nương nương ở Thừa Hoan Cung muốn gặp ngươi."

 

Kinh Trập bật dậy.

 

Thừa Hoan Cung?

 

Cậu chợt nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng bị đuổi chạy trối chết khắp hoàng cung ngày hôm đó. Những cung nhân đó, chính là người của Thừa Hoan Cung.

 

Kinh Trập thận trọng: "Từ tần nương nương sao lại muốn gặp ta?"

 

Minh Vũ: "Ta làm sao biết được, người của Thừa Hoan Cung đang đợi bên ngoài kia kìa."

 

Kinh Trập mím môi, ra ngoài xem thử, chà!

 

Vẫn là người quen.

 

Thu Dật đứng ngoài cửa, khẽ mỉm cười với cậu.

 

Một lát sau, Kinh Trập đi theo Thu Dật ra ngoài, sau lưng nàng còn dẫn theo hai tiểu thái giám, có lẽ do ám ảnh lần trước, lần này Kinh Trập cẩn thận đi theo sau hai tiểu thái giám kia, tuyệt đối không lại gần nửa bước.

 

Tuy nhiên Thu Dật trông cũng rất bình thường, không hề có phản ứng quá khích nào. Đi được nửa đường vẫn bình an vô sự, Kinh Trập lúc này mới thả lỏng hơn chút.

 

Thu Dật đi trước tuy im lặng dẫn đường, nhưng cũng không phải như Kinh Trập nghĩ là trong lòng không có phản ứng gì. Chỉ là gần đây nàng bận rộn với những chuyện quái lạ ở Thừa Hoan Cung, đã mệt mỏi rã rời, cảm xúc bị kìm nén, tự nhiên cũng chẳng muốn nói nhiều.

 

... Thừa Hoan Cung dạo này, chết không ít cung nhân.

 

Hết người này đến người khác.

 

Nếu không phải chuyện Vi Hải Đông dẫn người đến Bắc Phòng quá gây chú ý, thì e rằng lúc này Thừa Hoan Cung đã trở thành tâm điểm chỉ trích.

 

Bởi vì những cung nhân đó, đều chết vô cùng thê thảm.

 

Nhưng trớ trêu thay, tất cả đều là tai nạn!

Bình Luận (0)
Comment