Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 13

Cái Tết này trôi qua thật nhạt nhẽo, toàn dựa vào mấy cái lồng đèn đỏ treo từ trước để vớt vát chút không khí, người ở Bắc Phòng trở về ai nấy đều mệt lử. Việc quàn linh cữu cần người thức đêm trông coi, đến tuần thất đầu lại càng cần hơn, bọn họ ngày đêm chịu đựng, quả thực sắp không gượng dậy nổi nữa, cũng may chỉ cần mấy ngày này thôi.

 

Sau khi trở về, Minh Vũ nằm lì suốt cả một ngày trời mới bò dậy nổi. Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Lúc cậu ta bò dậy thì trời đã nhá nhem tối, trong phòng hơi tối tăm, cậu ta dụi mắt, thấy những người khác vẫn còn đang ngủ, bèn lững thững như du hồn đi ra ngoài, nhìn thấy Kinh Trập đang ngồi dưới hành lang.

 

Minh Vũ sáp lại gần, phát hiện Kinh Trập đang nương theo ánh tà dương còn sót lại, đang... đan... găng tay?

 

"Sao ngươi lại rảnh rỗi sinh nông nổi làm cái này thế?"

 

Minh Vũ ngồi xuống bên cạnh Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "Dung Cửu lại tặng quà cho ta, ta thấy áy náy, nên hỏi hắn muốn cái gì."

 

Cậu vẫn đang hì hục nỗ lực làm việc.

 

"Hắn muốn cái này á?" Minh Vũ tặc lưỡi lắc đầu, "Cái này nếu làm bằng da thì chắc chắn không tồi, chứ đan thế này à, chưa chắc đã tốt đâu."

 

Kinh Trập bình thản nói: "Có bao nhiêu vốn liếng thì làm bấy nhiêu chuyện. Ta không kiếm nổi một tấm da tốt, chẳng lẽ không thể cố gắng hết sức mua một cái phù hợp sao?"

 

"Nói vậy là ngươi đã móc nối được với bên thu mua rồi à?" Minh Vũ lúc này mới phản ứng lại, cái mà Kinh Trập đang đan đây, cùng lắm chỉ tính là làm hàng mẫu thôi.

 

"Nói gì mà khó nghe thế." Kinh Trập liếc xéo Minh Vũ một cái, "Nhưng đúng là ta đã nói chuyện với Trịnh Hồng rồi, lúc nào cậu ta được ra ngoài thì giúp ta mua một tấm da, tiền ta đã đưa cho cậu ta rồi, chỗ còn thừa coi như tiền công chạy việc."

 

Minh Vũ: "Sao ngươi lại tìm Trịnh Hồng? Thằng nhãi đó rơi vào hố tiền rồi, có khi lại mua lung tung cho ngươi đấy."

 

Kinh Trập u sầu: "Bởi vì lịch trực nửa tháng gần đây chỉ có mỗi cậu ta."

 

Cực chẳng đã mới phải làm vậy thôi.

 

Lúc Kinh Trập đưa tiền cho Trịnh Hồng, đã hung tợn đe dọa cậu ta, nếu dám làm chuyện lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, thì sẽ thiến cậu ta lần thứ hai.

 

Hy vọng Trịnh Hồng vì cái của quý còn lại kia mà đừng để tiền làm mờ mắt.

 

Minh Vũ cười phá lên, tiếng cười đánh thức cả người trong nhà, cậu ta còn ngả vào vai Kinh Trập dụi mắt, nằm bò trên lưng Kinh Trập, ỉ ôi nói: "Theo ta thấy, Dung Cửu suốt ngày tìm ngươi như thế, e là ưng ý ngươi lắm rồi."

 

Kinh Trập dán mắt vào việc trên tay, lơ đãng nói: "Ưng ý cái gì chứ? Hắn chẳng qua là quá tốt bụng, một chuyện cỏn con cũng đáng để xin lỗi đi xin lỗi lại..."

 

Minh Vũ bóp cằm Kinh Trập, ép cậu phải quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu: "Ngươi nói hắn tốt bụng á?"

 

Kinh Trập cứ mặc cho cậu ta bóp, bình tĩnh gật đầu.

 

"Vì một chút chuyện mà ba lần bốn lượt đến xin lỗi, chẳng lẽ không phải là do quá lương thiện nên mới thế sao?"

 

Minh Vũ: "..." Cậu ta nghi ngờ mắt của Kinh Trập bị mù rồi.

 

Nhớ lại kỹ càng vài lần gặp gỡ ít ỏi đó, nhớ lại cái tên Dung Cửu kia trông như thế nào, sắc mặt Minh Vũ biến đổi lớn, hung hăng véo má Kinh Trập: "Cái tật xấu của ngươi lại tái phát rồi phải không? Ngươi chắc chắn là thấy hắn đẹp trai, cho nên cái gì cũng tốt, cái gì cũng đúng!"

 

Kinh Trập có hơi chột dạ, lại còn hơi đuối lý.

 

Cậu lắc đầu một cách không hề hùng hồn chút nào, nhân lúc Minh Vũ bị Vô Ưu gọi một tiếng làm phân tâm, liền co cẳng bỏ chạy với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai!

 

Minh Vũ gọi với theo cũng không được, tức đến mức dậm chân bình bịch.

 

Vô Ưu ngáp ngắn ngáp dài đi ra, chậm chạp nói: "Hai người các ngươi ầm ĩ cái gì thế?" Cậu ta về ngủ một giấc đến tận bây giờ, cũng vừa mới bị tiếng cười lớn của Minh Vũ đánh thức.

 

Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn một con cún ngốc nghếch bị thịt dụ đi mất."

 

Vô Ưu nghe cái là biết đang mắng Kinh Trập.

 

"Đức gia gia vẫn chưa dậy à?" Cậu ta quyết định không tham gia vào cuộc tranh cãi không đầu không đuôi của hai người này, "Mệt mỏi thế này, cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ."

 

Minh Vũ xoa mặt, "Đức gia gia và Minh ma ma chắc đều chưa dậy đâu, dù sao thì Tam Thuận và Hà Diệp cũng chưa thấy ra."

 

Đám người trẻ tuổi bọn họ còn không chịu nổi, Trần Minh Đức và Minh ma ma hai người này lại càng khó khăn hơn, lúc về còn phải có người đỡ, đến giờ vẫn chưa dậy.

 

Tuy nhiên, bọn họ lại đoán sai một điểm.

 

Minh ma ma thực ra đã tỉnh rồi.

 

Ngồi trong căn phòng tối tăm, bà ta vô cảm nhìn Hà Diệp đang quỳ trước mặt. Hà Diệp đang nơm nớp lo sợ bóp chân cho bà ta, mấy ngày nay quỳ nhiều quá, chân Minh ma ma đi không nổi nữa.

 

"Hà Diệp, ngươi trước giờ vẫn luôn rất nghe lời, đúng không?" Bàn tay Minh ma ma đặt lên đầu Hà Diệp, giọng nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Hà Diệp bất thình lình rùng mình một cái.

 

Nàng càng cúi thấp đầu hơn, khó nhọc nói: "Ma ma, nô tì nhất định sẽ nghe lời người."

 

Tay Minh ma ma trượt xuống gò má Hà Diệp, nâng đầu nàng lên. Trong bóng tối lờ mờ, cả khuôn mặt Minh ma ma trông vô cùng đáng sợ, cứng đờ tê dại, nhưng lại cố nặn ra một nụ cười. Khuôn mặt bà ta đã không thể làm ra loại biểu cảm sinh động này nữa, nên trông càng thêm ghê rợn.

 

Hà Diệp rất sợ hãi, nhưng buộc phải ép mình không được cử động.

 

"Vậy ma ma muốn ngươi đi làm một việc. Nếu làm tốt, tự nhiên sẽ có thưởng, làm không tốt..."

 

Minh ma ma tự cười một mình, nụ cười rợn người.

 

"Ngươi cũng thấy kết cục của Diêu tài nhân rồi đấy... Trong hoàng cung này, cách để chết không một tiếng động, nhiều vô kể."

 

...

 

Trịnh Hồng mang về cho Kinh Trập một tấm da thuộc đã qua xử lý, hơn nữa chất lượng rất khá, sờ vào cực kỳ trơn láng.

 

Lúc Kinh Trập nhận được, không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại mấy lần.

 

Trịnh Hồng không vui, đấm một cú vào vai Kinh Trập, oang oang lên: "Kinh Trập, ngươi có ý gì hả?"

 

Kinh Trập: "Ta chỉ đang xem hôm nay mặt trời có mọc đằng tây không thôi... Ngươi thế mà lại không rơi vào hố tiền!"

 

Trịnh Hồng tức giậm chân: "Ngươi không cần thì trả lại cho ta!"

 

Kinh Trập lùi lại mấy bước, che chắn không trả, Trịnh Hồng người gầy nhỏ, đúng là không cướp lại được Kinh Trập, tức tối nói: "Là do ngươi may mắn thôi, lúc ta đi thì gặp một thợ săn đang vội về nhà, nên mới không mặc cả." Hơn nữa, tên nhãi Kinh Trập này còn đe dọa muốn tuyệt diệt của quý của cậu ta, cậu ta làm sao dám lén lút hố hàng?

 

Người thật thà này mà xấu xa lên thì cũng quá quắt lắm, cùng là thái giám, chẳng lẽ không biết cái của quý đó quan trọng thế nào sao?

 

Trịnh Hồng lầm bầm lầu bầu, bị Kinh Trập kéo vào uống vài ngụm trà nóng, lúc này mới vội vàng rời đi.

 

Cậu ở tận Bắc Phòng, có thể qua lại với Trịnh Hồng phụ trách thu mua, hoàn toàn là vì bọn họ vào cung cùng một năm, từng cùng nhau huấn luyện hai ba năm mà thôi.

 

Trịnh Hồng là kẻ coi tiền như mạng, không ngại kiếm chút tiền lẻ trong phạm vi chức trách của mình, ngày thường nếu Kinh Trập thực sự muốn thứ gì, sẽ lén nhờ cậu ta mua giúp.

 

Số lần cũng không nhiều, dù sao cũng sợ bị người ta phát hiện.

 

Lần này cũng vì muốn mua tấm da tốt làm găng tay cho Dung Cửu, nên mới lại tìm cậu ta.

 

Tuy nói có bao nhiêu vốn thì làm bấy nhiêu chuyện. Nhưng trong khả năng của mình, Kinh Trập cũng muốn làm cho tốt nhất.

 

Cậu ôm tấm da mang về, trên đường đi lướt qua Hà Diệp, tuy không nhìn thấy mặt nàng, nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ.

 

Kinh Trập theo bản năng dừng bước, thấy Hà Diệp vội vã đi ra khỏi cửa ngách.

 

Sau khi trở về, Kinh Trập cất kỹ tấm da đi trước, rồi tìm Vô Ưu: "Gần đây, Hà Diệp vẫn thường xuyên ở chỗ Minh ma ma sao?"

 

Vô Ưu gật đầu: "Diêu tài nhân chết rồi, Hà Diệp đương nhiên là phải trở về. Minh ma ma nói dùng nàng ta thuận tay nhất, vẫn để nàng ta đến."

 

Kinh Trập ngập ngừng: "Vừa nãy ta hình như thấy nàng ta đang khóc."

 

Vô Ưu thở dài: "Minh ma ma sau trận ốm, tính tình ngày càng tệ..." Cậu ta hạ thấp giọng, "Còn quá quắt hơn cả Diêu tài nhân trước kia."

 

Kinh Trập khẽ nhíu mày, có chút lo lắng cho tình trạng của Hà Diệp.

 

Tính tình Hà Diệp hơi kiêu ngạo, khá giống với Trường Thọ, một lòng một dạ suy tính nhiều hơn đến chuyện leo cao. Nàng rất để ý đến dung mạo của mình, lại càng hiếm khi thất thố như vậy.

 

Trước đây bị bỏng thì thôi đi, giờ tinh thần hoảng hốt đến mức vừa đi đường vừa khóc, chuyện này có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.

 

"Ngươi đừng có mà phát lòng tốt bừa bãi, muốn đi giúp nàng ta cái gì đấy nhé." Minh Vũ thò đầu ra từ sau lưng hai người, nghiêm túc nói, "Nàng ta vốn coi thường ngươi, Minh ma ma lại càng từng hố ngươi, hai người này đều không thể lại gần."

 

Vô Ưu vội bịt miệng Minh Vũ lại: "Ngươi nói to thế làm gì?"

 

Trần Minh Đức và Minh ma ma không hợp nhau, người dưới trướng tự nhiên cũng chia làm hai phe, nhưng trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, ít nhất không được nói thẳng thừng ra như vậy.

 

Kinh Trập ho một tiếng, lập tức chuyển chủ đề.

 

"... Nghe nói, trong yến tiệc cung đình hai hôm trước, Thái hậu nương nương muốn bệ hạ tuyển tú... có chuyện này không?"

 

Trường Thọ thấy mấy người bọn họ tụ tập ở đây, cũng sáp lại gần, đúng lúc nghe thấy câu này của Kinh Trập. Cậu ta nghi hoặc nhìn Kinh Trập: "Ngươi mà cũng hứng thú với mấy chuyện này à?"

 

Kinh Trập bình thản nói: "Lúc nãy Trịnh Hồng đến có nói."

 

Trịnh Hồng là ai, mấy người bọn họ cũng biết.

 

Trường Thọ nhướng mày, tặc lưỡi, dường như bất mãn vì mình không phải là người đầu tiên nói ra chuyện này. Cậu ta gật đầu vẻ chán chường: "Không sai, hậu cung của bệ hạ tuy có mỹ nhân, nhưng Hậu vị còn bỏ trống, Thái hậu nương nương trong lòng sốt ruột, bèn muốn bệ hạ tuyển tú, biết đâu nhìn thấy nhiều mỹ nhân hơn, lại động lòng thì sao?"

 

Vô Ưu: "Nương nương trong hậu cung quả thực không nhiều, không chừng sẽ mở thật. Kinh Trập ngươi thấy sao?"

 

Kinh Trập lái sang chuyện này chẳng qua là để phân tán sự chú ý, bản thân cậu cũng chẳng quan tâm lắm, bèn buột miệng nói: "Chắc là sẽ mở thôi."

 

Phải nói là, Kinh Trập thực sự hy vọng mở lại tuyển tú. Trên người cậu còn đang gánh cái nhiệm vụ Bốn phải làm đây này.

 

Có lẽ dạo này Kinh Trập quả thực may mắn, nghĩ gì được nấy, tháng Giêng còn chưa qua, Cảnh Nguyên Đế liền chiều theo ý muốn của Thái hậu, mở lại tuyển tú.

 

Chiếu chỉ ban xuống vội vàng, thời gian định cũng sớm, vào tháng Ba khai xuân, cho nên những người có thể nhận lệnh chạy đến kịp, đa số là con cái quan lại tại triều. Việc này do Thái hậu một tay lo liệu, con gái quan ngũ phẩm ở kinh thành, tròn mười lăm tuổi đều có thể tham gia tuyển chọn.

 

Chuyện tuyển tú liên quan mật thiết đến hậu cung. Một khi rục rịch, cũng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Trữ Tú Cung được vội vã quét tước sạch sẽ, trang hoàng lại như mới.

 

Kinh Trập không lo lắng đồ đạc của Diêu tài nhân bị người ta phát hiện, nàng ta muốn giấu, nhất định là đã giấu từ mấy năm trước rồi, tuy không biết tại sao nàng lại chọn Trữ Tú Cung, nhưng nếu có thể bị phát hiện thì đã sớm bị tìm ra rồi, cậu có đến đó cũng chẳng có kết quả gì.

 

Kinh Trập đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

Dù sao thì từ lúc cậu gặp cái hệ thống yêu quái xui xẻo này đến nay, mỗi lần làm nhiệm vụ chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp cả.

 

Về điểm này, cậu không tin tưởng vào vận may của mình lắm.

 

Tuy nhiên, tranh thủ trước tháng Ba khai xuân, Kinh Trập cuối cùng cũng sắp làm xong món quà định tặng cho Dung Cửu.

 

Lúc làm, Kinh Trập cũng từng gặp khó khăn.

 

Muốn làm găng tay thì phải đo kích cỡ ngón tay của đối phương, nếu không làm ra sẽ không vừa.

 

Nhưng từ lúc cậu bắt đầu bắt tay vào làm, Dung Cửu đã một thời gian dài không lộ diện.

 

Kinh Trập chỉ có thể ướm theo tay của mình, rồi làm to hơn một vòng.

 

Nhưng đợi đến khi sắp làm xong, thì trớ trêu thay, Bắc Phòng lại xảy ra chuyện.

 

Hà Diệp chết rồi.

 

Lúc Kinh Trập nghe được tin này, không khỏi vịn vào cây cột bên cạnh, trầm giọng nói: "... Trước đó ngươi nói, muốn đi xả xui... xả kiểu gì cơ?"

 

Sao dạo này Bắc Phòng cứ liên tiếp xảy ra chuyện thế này?

 

Vô Ưu lẩm bẩm: "Mấy ngày Tết đều ở trong linh đường, chuyện không có cũng thành có rồi..."

 

Hà Diệp qua đời ngay trong phòng mình.

 

Bên phía cung nữ đãi ngộ tốt hơn chút, hai người ở một phòng, một gian phòng chia hai bên trái phải đều có người ở.

 

Hà Diệp ở cùng với Hạm Đạm, sáng sớm dậy, Hạm Đạm thấy Hà Diệp vẫn nằm trên giường mình, còn thấy lạ là sao nàng không qua chỗ Minh ma ma hầu hạ, đến lúc gọi nàng dậy, sờ vào người thì đã lạnh ngắt từ lâu. Hơn nữa bên khóe miệng Hà Diệp còn chảy máu đen, nhìn qua là biết trúng độc.

 

Cung nữ tự sát vốn là trọng tội, còn liên lụy đến người nhà, nhưng nếu là bị đầu độc... thì trong đó lại khác biệt rất lớn.

 

Dùng độc thì khó mà phân biệt ngay được là tự sát hay bị giết hại. Thế là chuyện này lại được báo lên trên.

 

Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu day day trán, khẽ thở dài.

 

Lúc này, Cảnh Nguyên Đế đang ngồi trong cung. Ngồi đó với vẻ mặt vô cảm.

 

Thái hậu ném bức tranh mỹ nữ thứ không biết bao nhiêu xuống bàn, hơi tức giận nhìn cung nữ đang quỳ bên dưới, quát mắng: "Lại là Bắc Phòng, trước đó chết một Tài nhân, giờ lại chết một cung nữ, rốt cuộc là quản lý kiểu gì vậy!"

 

Bà ta rõ ràng là mượn chuyện này để trút giận.

 

Cơn giận vì bị Cảnh Nguyên Đế ngó lơ.

 

Cung nữ biết rõ là thế, nhưng vẫn thấy sợ hãi.

 

Cảnh Nguyên Đế lơ đãng nói: "Thái hậu hà tất phải nổi giận vì chuyện này, việc này cứ giao cho..." Hắn dường như suy nghĩ một chút, "Cứ giao cho Vi Hải Đông đi làm đi."

 

"Chỉ là một chuyện cỏn con, hà tất phải phiền đến Vi thống lĩnh?" Thái hậu nói, "Cũng chẳng phải đại sự gì."

 

Nhưng Cảnh Nguyên Đế đã đứng dậy, bỏ lại một câu "Cứ làm như thế đi" rồi bỏ đi.

 

Thái hậu tức đến run tay, bức tranh mỹ nữ kia đã bị vò nát trong tay bà ta, nhưng bà ta vẫn hận đến mức nghiến chặt răng. Ma ma bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên an ủi, sợ Thái hậu bị Cảnh Nguyên Đế chọc tức đến ngất đi.

 

"Không phải do mình đẻ ra, nuôi bao lâu cũng chẳng có tác dụng gì!" Thái hậu oán hận nói, "Thôi, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

 

"Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi ạ." Ma ma khom người, "Tính theo giờ giấc, chắc cũng sắp đến kinh thành, kịp tham gia tuyển tú."

 

Sắc mặt Thái hậu lúc này mới khá hơn đôi chút, lạnh lùng liếc nhìn về hướng Cảnh Nguyên Đế vừa rời đi.

 

Sớm muộn gì cũng có ngày...

 

Sẽ khiến hắn cút khỏi ngai vàng!

 

...

 

"Khụ khụ khụ..."

 

Trần Minh Đức vừa ho khan, vừa nắm chặt điếu thuốc.

 

"Để cho bọn họ tra."

 

Tam Thuận nghe vậy, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

 

Vừa rồi, bên ngoài Bắc Phòng có một tốp người đến, nói là muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Hà Diệp. Minh ma ma bên kia báo ốm liệt giường không dậy nổi, vậy chuyện này chỉ có thể tìm đến đầu Trần Minh Đức.

 

Về tình về lý, ông ta cũng nên lộ diện.

 

Chỉ là trước khi lộ diện, Trần Minh Đức vẫn ngồi trong phòng, hít một hơi thuốc thật sâu, lúc này mới thở dài một hơi. Tóc mai bạc trắng của ông ta dường như còn nhiều hơn trước.

 

Khi ông ta đội mũ lên, đẩy cửa bước ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài khiến Trần Minh Đức không khỏi nheo mắt lại.

 

Mắt nhắm lại thì thính lực sẽ nhạy bén hơn đôi chút.

 

"... Cửu, sao ngươi lại tới đây?"

 

"Đến làm việc."

 

Giọng nói này, sao nghe quen thế nhỉ?

 

"Đến điều tra chuyện của Hà Diệp à?"

 

"Ừ."

 

" ... Ngươi đi bên này..."

 

Tim Trần Minh Đức thót lại một cái thật mạnh, giống như bị một lực lượng quái đản nào đó túm chặt, khiến ông ta hơi khó thở. Ông ta đột ngột mở mắt, đôi mắt vẩn đục quét quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người một thị vệ cao lớn.

 

Kinh Trập đang đứng ngay cạnh hắn, cười nói với hắn.

 

Còn người kia...

 

Trần Minh Đức ban đầu nheo mắt, ngay sau đó trừng lớn, con ngươi trừng to như sắp rơi ra ngoài, trông vô cùng dữ tợn đáng sợ. Ông ta lảo đảo bám lấy cánh cửa, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch điên cuồng trong lồng ngực.

 

Đó là...

 

Đó là...

 

Tên thị vệ cao lớn quay đầu lại, để lộ một gương mặt tuấn tú diễm lệ, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người ông ta, lạnh lẽo như sương tuyết thấu xương. Chân tay Trần Minh Đức tê dại, ngã ngồi phịch xuống đất, môi mấp máy không dám nói nên lời.

 

Sao, sao có thể?

 

Gương mặt này, ông ta tuyệt đối sẽ không quên, nhưng cũng chính vì thế, tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây!

 

Kinh Trập thò đầu ra từ sau lưng Dung Cửu, có chút ngạc nhiên khi thấy Trần Minh Đức được một thị vệ đỡ dậy, cậu theo bản năng bước lên hai bước, lại nghe thấy Dung Cửu mở miệng: "Kinh Trập."

 

Giọng nói lãnh đạm của hắn mang theo vài phần thú vị, khóe môi hơi nhếch lên.

 

"Quà của ta đâu?"

 

Kinh Trập bất chợt quay đầu lại, kéo tay áo hắn nói thì thầm: "Sao có thể nói chuyện này trước mặt thượng quan chứ?"

 

Cậu còn nhớ rõ, lúc nãy khi vào cửa, Dung Cửu đi theo sau người khác.

 

Cậu vội vàng đẩy Dung Cửu ra xa khỏi Trần Minh Đức và vị thượng quan kia, động tác mạnh mẽ đến mức đẩy Dung Cửu lảo đảo một cái.

 

Đợi đến khi trốn vào bên trong, mắt Kinh Trập cong cong, dường như đang cười: "Nhớ mà, chỉ thiếu một chút nữa thôi." Cậu ra dấu, lại có hơi lo lắng, "Nhưng ngươi đã nhiều ngày không đến, cũng không biết kích cỡ bàn tay ngươi, lát nữa đo thử xem, nếu nhỏ thì vẫn còn kịp tháo ra sửa..."

 

Giọng nói khe khẽ, giống như đang gãi ngứa.

 

Từng chút từng chút một, gãi vào tim người nghe.

 

Dung Cửu nhướng mày: "Ngươi không nhớ kích cỡ à?"

 

Hắn chìa tay ra.

 

Kinh Trập nhìn bàn tay to lớn kia, vô cùng bối rối: "Sao ta nhớ được chứ?"

 

Ngón tay Dung Cửu hơi co lại, làm như vô tình mà đỡ lấy eo Kinh Trập: "Vậy ta nhớ nhầm rồi."

 

Kinh Trập ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, vành tai đỏ bừng. Cậu như một chú cún con bị giật mình lao vụt ra ngoài, đứng ở một vị trí không xa không gần, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Dung Cửu.

 

Cái lúc hoảng loạn xấu hổ như thế, ai mà nhớ được kích cỡ to nhỏ chứ!

 

Đã bảo là quên đi không nhắc lại nữa mà?

 

Đáng ghét!

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Trần Minh Đức: Không, không thể nào, chắc chắn là ta già nên hoa mắt rồi. Hoàng đế trăm công nghìn việc sao có thể xuất hiện ở đây được! Ngài ấy đâu có rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm!

 

Dung Cửu: Rảnh mà.

Bình Luận (0)
Comment