"Không thích à?"
Dung Cửu ôn hòa hỏi.
Chỉ là con người Dung Cửu, dù có ôn hòa đến đâu cũng không giấu nổi hàn khí lạnh lẽo toát ra từ xương tủy. Kinh Trập đã quen với điều này từ lâu, giờ đây chỉ biết ôm viên mặc ngọc đắt giá mà phát sầu.
"Thứ này quá quý giá rồi."
Kinh Trập trước giờ đều sống nhờ vào chút bổng lộc ít ỏi mỗi tháng, tích tiểu thành đại mới có được chút tiền dư.
Nhưng chút tiền dư ấy so với viên mặc ngọc này, đúng là chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Chân trước vừa nhận một chiếc nhẫn ban chỉ, chân sau lại được tặng thêm một khối mặc ngọc.
Dạo này cậu đang gặp vận đỏ về tài lộc hay sao?
Nếu thực sự may mắn như vậy, để cậu sớm hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải tốt hơn ư?
"Không sao," Dung Cửu rất biết cách thấu hiểu lòng người, "Nếu ngươi không thích, ta sẽ tặng cái khác cho ngươi."
Kinh Trập rất cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, cậu vẫn không nhịn được mà khéo léo từ chối.
"Ngươi không cần tặng đồ cho ta nữa đâu, chuyện cũ đã qua rồi, viên mặc ngọc này quý giá như vậy, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình đi."
"Chuyện cũ?" Gương mặt lạnh lùng của Dung Cửu thoáng vẻ mờ mịt trong giây lát, rồi mới nhận ra Kinh Trập đang nói đến điều gì, "Chúng ta không phải bạn bè à?"
Khi Dung Cửu dùng gương mặt xinh đẹp kia để nói chuyện với Kinh Trập, cậu thật khó lòng mà không gật đầu.
Bọn họ quả thực cũng được coi là... bạn bè nhỉ?
"Đã là bạn bè, thì tặng quà qua lại cũng là chuyện bình thường." Dung Cửu bình thản nói, "Ngươi có thích tròng mắt không?"
Hắn vẫn kiên trì giới thiệu món tròng mắt.
Kinh Trập cũng ngơ ngác theo, tròng mắt... chẳng phải cậu có sẵn rồi sao? Dung Cửu đang nói đến loại mặc ngọc nhìn giống tròng mắt à?
Cậu vội vàng lắc đầu, một viên to thế này đã đau đầu lắm rồi, thêm mấy viên nhỏ nữa thì càng đau đầu hơn.
Chỉ là không muốn nhận tròng mắt, thì đành phải nhận viên mặc ngọc.
Dung Cửu, quả là một kẻ giỏi ép mua ép bán.
Kinh Trập không tiện ôm viên mặc ngọc này đứng nói chuyện ở bên ngoài, cậu nhìn con đường nhỏ vắng vẻ ngoài cửa ngách, nói với Dung Cửu: "Bây giờ trong Bắc Phòng không có ai, hay là ngươi vào trong ngồi một lát?"
Còn về chức trách của Dung Cửu...
Theo Kinh Trập thấy, thân phận của Dung Cửu e là không đơn giản.
Một tên thị vệ như hắn lại có thể tự ý giữ một thái giám lại phòng thị vệ nghỉ ngơi, lúc trực ban thì lơ là, triệt để thực hiện tinh thần không yêu nghề kính nghiệp, chắc hẳn xuất thân cũng không tồi.
Phải có gia thế chống lưng mới có thể sống tự tại như vậy được.
Dung Cửu hờ hững gật đầu, đi theo Kinh Trập vào Bắc Phòng. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi không mang tên lãnh cung, nhưng lại còn hơn cả lãnh cung này.
Trong hoàng cung không có nơi nào treo biển lãnh cung.
Nhưng Bắc Phòng chính là lãnh cung danh xứng với thực.
Nơi này là chốn dung thân của những phi tần đời trước, ai nấy đều đã có tuổi. Người tràn đầy sức sống nhất là Diêu tài nhân thì cũng vừa mới chết không lâu, những người còn lại đều rất an phận, đóng cửa không ra ngoài.
Kinh Trập không tiện dẫn Dung Cửu vào chỗ ở của mình, dù sao nơi họ ở cũng chẳng phải chốn tốt đẹp gì, nhìn một cái là thấy hết sạch sành sanh.
Tuy nhiên, dãy nhà ở phía ngoài cùng lại có một bộ bàn ghế đá, Kinh Trập bèn mời Dung Cửu ngồi đó, rồi đi rót nước nóng mang ra.
Dung Cửu ngồi trên ghế đá, không nhìn ly nước, mà ánh mắt cứ dán chặt vào bóng dáng Kinh Trập đang đi ra đi vào.
Kinh Trập bận rộn một hồi, cất kỹ viên mặc ngọc đi, rồi lại lôi ra một thứ khác.
Là chiếc nhẫn ban chỉ xanh lục.
Hồi nhỏ, nhà cậu ăn uống không lo, nhưng cũng chẳng phải gia đình phú quý gì.
Mấy thứ ngọc ngà châu báu này, cậu nhìn cũng chẳng hiểu.
Kinh Trập lấy chiếc nhẫn ban chỉ ra vì hy vọng Dung Cửu có thể nhìn ra được manh mối gì đó.
Chiếc nhẫn ban chỉ xanh trong vắt được móc trên ngón tay trắng lạnh của Dung Cửu, chỉ liếc qua vài lần, Dung Cửu đã nhàn nhạt nói: "Đồ giả."
Kinh Trập chớp mắt: "Làm sao nhìn ra được?"
Cậu khiêm tốn thỉnh giáo.
Dung Cửu chỉ điểm cho cậu: "Ngọc phỉ thúy rốt cuộc vẫn là vật tự nhiên, dù có thuần khiết trong sáng đến đâu cũng sẽ có các vân đá tự nhiên, thứ này quá trong suốt, ngược lại thành ra không đúng."
Tất nhiên, cũng không phải là không có loại ngọc hoàn hảo như vậy. Nhưng loại đó hoặc là cống phẩm hoàng gia, hoặc nằm trong tay quyền quý, người thường không thể nào sở hữu được.
Sau đó, hắn lật ngược lại, bảo Kinh Trập nhìn vào mặt trong, "Nhẫn ban chỉ thường dùng để cưỡi ngựa bắn cung, nên về hình dáng sẽ khác với nhẫn thường, phần đáy sẽ có vết lõm. Nhưng chiếc nhẫn ban chỉ này lại không có, ngược lại vòng trong còn có những chỗ lồi nhỏ li ti..."
Hắn mân mê một chút, nhướng mày.
"Đây có lẽ là một chiếc chìa khóa."
Dung Cửu đưa trả chiếc nhẫn ban chỉ cho Kinh Trập, ngón tay chỉ vào mặt trong.
Kinh Trập đã sớm nhận ra những vết răng cưa đó, cũng từng thử đeo, nhưng vì răng cưa nhỏ, ngón cái không cảm nhận rõ rệt, không ảnh hưởng đến việc đeo, nên suýt chút nữa cậu tưởng đó là tì vết.
Nếu coi những vết răng cưa đó là chỗ lồi lõm trên chìa khóa, thì đây cũng là một khả năng.
Nhưng chìa khóa đã ở đây... vậy thì, ổ khóa đâu?
"Kinh Trập, ngươi cứ ở mãi Bắc Phòng, không muốn đi nơi khác à?" Dung Cửu lơ đãng hỏi, hắn biết Thu Dật ở Thừa Hoan Cung trước đó từng đưa ra lời mời với cậu, chỉ tiếc Kinh Trập nghe xong liền bỏ chạy trối chết.
Cứ như gặp phải thú dữ hay nước lũ.
Sự yêu thích vô cớ là vậy. Việc điều chuyển vị trí cũng thế.
Kinh Trập: "Ngươi không thấy Bắc Phòng rất an nhàn sao?"
Cậu nhớ mối thù của nhà họ Sầm. Càng nhớ kỹ lời dặn dò của cha mẹ.
Cậu có thể bình an sống đến tận bây giờ là nhờ vào sự khổ tâm sắp đặt của cha mẹ. Mạng chỉ có một, nếu quá phóng túng, e là xuống dưới địa phủ rồi vẫn bị cha búng trán.
Cậu yêu phụ thân, nhưng không thích bị búng trán.
Dung Cửu nhìn Kinh Trập, Kinh Trập cũng nhìn lại hắn.
Kinh Trập rất trong trẻo. Bao năm qua ở Bắc Phòng, cậu vẫn luôn sạch sẽ như vậy.
Kinh Trập cũng cố ý giữ mình như thế.
Hoàng cung chính là một cái xoáy nước khổng lồ, bước vào đó, dù thế nào cũng sẽ bị cuốn vào trong. Chỉ có thể cố gắng hết sức không đứng ở trung tâm xoáy nước, không nhìn thấy những điều u tối, thì sẽ không bị tòa cung thành mục nát này kéo xuống địa ngục.
Dung Cửu mang theo vài phần trêu tức: "Nhưng ngươi không tìm rắc rối, rắc rối sẽ không tìm đến ngươi ư?"
Kinh Trập nghĩ đến Tiền Khâm, nghĩ đến Minh ma ma, nghĩ đến hệ thống, rồi lại nghĩ đến Diêu tài nhân, dưới mí mắt của Dung Cửu, cậu mềm nhũn ra, hóa thành một vũng nước nằm im bất động.
Vũng nước Kinh Trập còn lẩm bẩm: "Khó quá đi, đáng ghét..."
Lải nhải, lải nhải mãi.
Cậu rất ít khi như vậy trước mặt người khác, ngoại trừ Minh Vũ.
Minh Vũ ấy, là người bạn cậu nói chuyện hợp nhất.
Còn về Dung Cửu...
Kinh Trập nhìn gương mặt diễm lệ của hắn, lại thấy mình sống lại. Ngắm nhìn vẻ đẹp của Dung Cửu thêm vài lần, cậu lại cảm thấy có chút hy vọng.
Cậu xốc lại tinh thần, cười híp mắt trò chuyện tiếp với Dung Cửu.
Thật ra muốn nói chuyện với Dung Cửu không phải là chuyện dễ dàng, đúng như Minh Vũ đã cảnh báo, loại người như Dung Cửu nhìn qua là biết tính tình không tốt, khí thế bức người, nói mười câu chưa chắc hắn đã đáp lại một câu, thực sự rất nhạt nhẽo.
Nhưng Kinh Trập không để bụng.
Cậu nói mười câu, Dung Cửu đáp một câu, cậu vẫn có thể tiếp tục nói thêm mười câu nữa. Tất nhiên, Kinh Trập vốn cũng chẳng phải người nói nhiều đến thế, chỉ là Dung Cửu ít nói, lại là bạn bè, muốn duy trì mối quan hệ thì phải có một người chủ động.
Dung Cửu luôn rất chủ động tặng quà, vậy cậu chủ động trò chuyện thì có sao đâu?
Cái này gọi là có qua có lại.
Nhưng mà, bắt người tay ngắn*, những thứ Dung Cửu tặng ngày càng khoa trương, Kinh Trập không muốn tay mình cứ ngắn mãi, nên đã rất nghiêm túc suy nghĩ xem nên tặng gì cho Dung Cửu.
*Ý nói nhận của người khác rồi thì phải nể nang, chịu lép vế hoặc mắc nợ ân tình
Nhưng Dung Cửu trông như một vị quý công tử, chẳng thiếu cái gì.
Kinh Trập nghĩ tới nghĩ lui, đến lúc Dung Cửu sắp đi, cậu vẫn quyết định chủ động hỏi.
"Ngươi muốn đáp lễ, nhưng không biết tặng gì, nên trực tiếp đến hỏi ta?" Dung Cửu đứng ngoài cửa nhướng mày, "Tặng quà, chẳng phải coi trọng sự bất ngờ sao?"
... Coi trọng bất ngờ gì chứ?
Giống như hôm nay, trực tiếp vác một cục mặc ngọc to đùng đến sao?
Đó là kinh hãi thì có!
Kinh Trập: "Hợp ý, bao giờ cũng quan trọng hơn bất ngờ."
Cậu mỉm cười.
"Trực tiếp hỏi, cũng tốt hơn là đoán mò."
Dung Cửu khẽ gật đầu, coi như chấp nhận cái lý lẽ xiên xẹo của Kinh Trập.
"Dạo này trời lạnh, ta thiếu một đôi găng tay."
Kinh Trập đoán Dung Cửu gia đại nghiệp đại, làm sao có thể thực sự thiếu một đôi găng tay? Nhưng đây là thứ Dung Cửu đích thân yêu cầu, cậu đương nhiên phải làm.
... Thực ra, cậu cũng biết chút ít về may vá.
Hết cách rồi, người ở Bắc Phòng đều phải tự lực cánh sinh, nếu không quần áo rách cũng chẳng có ai vá cho đâu.
"Vậy ngươi có thích màu gì không?"
"Màu nào cũng được." Dung Cửu nhếch môi, khóe miệng cong lên một độ cong khiến người ta rợn tóc gáy, "Nhưng không thích màu đỏ lắm."
Máu từ miệng người phụ nữ kia ộc ra, tí tách rơi đầy giường, giống như con rắn đang trườn bò, phun ra nọc độc của oán hận. Nàng ta ngã vật xuống giường, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn đầy căm hờn, cố giãy giụa mở miệng.
—— Sao ngươi không đi chết đi?
"Dung Cửu, Dung Cửu?"
Kinh Trập thấy Dung Cửu thất thần, gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, theo bản năng nắm lấy tay hắn.
Cảm giác lạnh buốt truyền đến.
Làn da người đàn ông trắng lạnh, nhiệt độ này cũng lạnh lẽo như ngọc, khiến Kinh Trập run lên.
Kinh Trập có lẽ do lo lắng, không kìm được nhón chân lên, đưa tay định chạm vào mắt hắn, chỉ là chưa kịp chạm tới, Dung Cửu đã hoàn hồn.
Kinh Trập nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời, giống như một chú chim non đang thập thò ngó nghiêng bên tổ, vừa trong veo lại vừa sạch sẽ.
Nhưng điều Dung Cửu nhớ tới lại là đêm hôm ấy.
Thân thể mềm mại kia rúc vào lòng hắn run rẩy.
Rõ ràng tư thái chỗ nào cũng toát lên vẻ ph*ng đ*ng, nhưng đáy mắt lại phủ một tầng sương mưa ướt át.
Vừa ngây ngô, lại vừa đáng thương.
Những thứ mong manh, sạch sẽ dễ khiến người ta nảy sinh lòng thương cảm. Nhưng cũng dễ chiêu mời tai ương, nuôi dưỡng d*c v*ng muốn phá hủy.
Vô tội ư...
Vô tội có đôi khi, chính là tội nghiệt lớn nhất.