Kinh Trập ngủ một giấc thật sâu, mãi cho đến khi tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Sự khô nóng trong cơ thể đã rút đi, luồng nhiệt lạ lùng dường như muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn kia đã biến mất, ngay cả xương cốt cũng trở nên nhẹ nhõm.
Đây là... cậu đã về Bắc Phòng rồi sao?
Cậu về bằng cách nào?
Trong đầu Kinh Trập tràn ngập câu hỏi, nhưng có lẽ do nằm quá thoải mái, cậu lười chẳng buồn động đậy, cứ thế nằm sấp trên giường thẫn thờ.
Cả Bắc Phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi xào xạc.
Cậu chợt nhớ ra, đêm qua hình như là đêm Giao thừa.
Bị cái buff chết tiệt kia mê hoặc, cậu quên cả ngày tháng. Lúc gặp Dung Cửu, cậu hoàn toàn chẳng nhớ gì đến chuyện này. Là hắn đã đưa cậu về sao?
Vậy hôm nay, là mùng Một rồi.
Cái Tết ở Bắc Phòng này trôi qua thật nhạt nhẽo.
Nhiều người như vậy, vẫn còn đang bận rộn lo liệu cho tuần thất đầu của Diêu tài nhân.
[Hôm nay là mùng Hai.]
Hệ thống lẳng lặng sửa lại nhận thức sai lầm của ký chủ.
Kinh Trập vừa mới bò dậy liền sững sờ, mờ mịt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời đang rạng sáng, không khí còn vương chút hơi ẩm, có lẽ đêm qua vừa có mưa tuyết.
"Sao có thể chứ, ta ngủ một giấc, không thể nào ngủ cả một ngày được..."
[Ký chủ quả thực đã ngủ một ngày một đêm, nếu không thì buff trên người ký chủ làm sao giải trừ được?]
Kinh Trập im lặng. Buff trừng phạt kéo dài ba ngày, tính từ ngày Diêu tài nhân xảy ra chuyện là ngày hai mươi chín tháng Chạp, phải đến sáng sớm ngày hôm sau mới tính là trọn một ngày.
Cậu gặp Dung Cửu trở về vào ngày Giao thừa hôm sau.
Hiện tại Kinh Trập cảm thấy cơ thể đã khôi phục bình thường, điều đó chứng tỏ, đây đã là buổi sáng ngày thứ tư.
Hôm nay là mùng Hai.
Cậu thế mà lại ngủ li bì một ngày một đêm?! Nói chính xác hơn, là một ngày hai đêm.
Kinh Trập cử động tay chân, lại kiểm tra y phục trên người, không thấy có gì khác thường. Cậu cúi đầu nhìn xuống h* th*n, khẽ nhíu mày. Dung Cửu chắc là chưa phát hiện ra thân phận của cậu... đâu nhỉ?
Người thời nay chịu cung hình, không phải cắt trụi lủi tận gốc. Mà là loại bỏ hai viên t*nh h**n, nhưng vẫn giữ lại phần lớn hình dáng bên ngoài.
Đây mới là lý do Kinh Trập có thể giấu giếm đến tận bây giờ, nếu không thì khó mà che đậy được.
Cậu mò ra ngoài dùng nước tuyết rửa mặt, cái lạnh thấu xương khiến cậu rùng mình, cả người coi như hoàn toàn tỉnh táo lại.
Kinh Trập đau đớn rút kinh nghiệm, sau này tuyệt đối không thể bị sắc đẹp mê hoặc mà đưa ra lựa chọn sai lầm.
Ví dụ như lần này ngủ lại chỗ Dung Cửu, tuy người ta có ý tốt, nhưng ngộ nhỡ bại lộ thân phận thì biết làm sao? Sơ sẩy một cái, còn liên lụy đến người ta.
Nhất là còn có cái hệ thống này...
Mấy cái buff trước đây không tính là quá nghiêm trọng, nhưng buff lần này quả thực quá độc ác, suýt chút nữa thì hại chết cậu. Thêm một hai lần nữa, chắc cậu hết đường sống.
[Hệ thống đã tiến hành điều chỉnh sơ bộ, nhiệm vụ đã được sửa đổi.]
[Nhiệm vụ Bốn: Tìm hiểu bí mật về cái chết của Diêu tài nhân.]
"Biết Diêu tài nhân chết như thế nào thì có lợi gì cho việc Thụy Vương đăng cơ?"
Kinh Trập cau mày. Diêu tài nhân còn sống thì có lợi gì cho Thụy Vương chứ?
[Qua phân tích tỉ mỉ của hệ thống, cách nói của ký chủ là chính xác. Mục đích của hệ thống là ngăn cản triều đình Hách Liên suy vong từ đây, chỉ cần có thể ngăn cản, ai làm Hoàng đế không quan trọng. Tuy nhiên, việc điều chỉnh nhiệm vụ của hệ thống cần một khoảng thời gian, một số nhiệm vụ vẫn sẽ ở mức độ 'Khó', mong ký chủ nắm rõ.]
Nói cách khác, nhiệm vụ quan trọng nhất của hệ thống hiện tại không còn là đốc thúc Kinh Trập đi giúp đỡ Thụy Vương nữa.
Đối với Kinh Trập, đây là chuyện tốt. Nếu không thì ghê tởm chết đi được.
Sau khi rửa mặt chải đầu và thay y phục, cậu đi dạo một vòng quanh Bắc Phòng, tình cờ gặp Hạm Đạm.
Hạm Đạm thấy cậu dậy đi lại, trông có vẻ không sao, liền nhờ cậu đi lấy đồ ăn. Kinh Trập nhận lời, nhìn Hạm Đạm vội vã quay lại hầu hạ mấy vị chủ tử, kinh ngạc nhướng mày.
Xem ra, Hạm Đạm hoàn toàn không biết chuyện hôm qua cậu không có mặt ở Bắc Phòng? Dung Cửu đã làm thế nào vậy?
Kinh Trập vừa tấm tắc lạ lùng, vừa đi đến Ngự Thiện Phòng một chuyến.
Kể từ sau khi Tiền Khâm xảy ra chuyện, Tổng quản Ngự Thiện Phòng đã đổi người khác. Vị Tổng quản Chu Nhị Hỉ này trông người khô đét, tính tình cũng chẳng tốt lành gì, thường xuyên nghe thấy tiếng gã quát tháo.
Nhưng theo Kinh Trập thấy, bầu không khí ở Ngự Thiện Phòng lại tốt hơn so với thời Tiền Khâm còn tại vị.
Ít nhất thì Chu Nhị Hỉ có sao nói vậy, không bao giờ giấu giếm.
Gã sẽ mắng người, nhưng ở chỗ gã, mắng xong nghĩa là chuyện đó đã qua, không cần lo lắng gã sẽ ghi thù. Nhưng Tiền Khâm thì khác, Tiền Khâm chỉ biết ôn tồn hòa nhã, rồi nhân lúc người ta không biết mà đâm mạnh một nhát sau lưng.
Phận làm thuộc hạ, rõ ràng thích kiểu người như Chu Nhị Hỉ hơn.
Lúc Kinh Trập đến, rất nhiều cung điện đã cho người tới lấy đồ ăn rồi, đến lượt cậu thì chẳng còn mấy người.
Lúc này, Ngự Thiện Phòng vốn náo nhiệt mới yên tĩnh được một chút. Nhưng vẫn còn vài bếp lò đang ủ lửa.
Cậu lấy đồ theo đúng quy định, đang định quay về thì bị một tiểu thái giám trông lạ mặt gọi lại.
"Ngươi là Kinh Trập ở Bắc Phòng?"
Kinh Trập gật đầu: "Ngươi là?"
Tiểu thái giám lạ mặt cười hì hì nói: "Vậy thì đúng rồi, ngươi đợi một chút, Chu tổng quản muốn gặp ngươi."
Kinh Trập cau mày, cậu và Chu Nhị Hỉ đâu có qua lại gì. Gã lẽ ra không nên biết cậu mới phải.
May mà chỗ Chu Nhị Hỉ ở cũng không xa lắm, đi vài bước là tới.
Trong phòng, Chu Nhị Hỉ đang chửi đổng, người thì gầy mà giọng lại to. Kinh Trập vừa được tiểu thái giám lạ mặt dẫn tới, gã liếc mắt một cái đã thấy ngay, lộ ra ánh mắt đánh giá.
Kinh Trập đứng ngoài cửa đã nghe được vài câu, hình như Chu Nhị Hỉ đang nói có người lẻn vào phòng gã.
Tiểu thái giám lạ mặt lo lắng nói: "Tổng quản, có mất đồ gì không ạ?"
Chu Nhị Hỉ phỉ nhổ một tiếng: "Chả mất cái đếch gì."
Kinh Trập quan sát biểu cảm của Chu Nhị Hỉ, trong lòng khẽ động.
Không đúng. Chắc chắn là có mất đồ.
Đó không phải là vẻ mặt may mắn.
Chu Nhị Hỉ nhìn sang Kinh Trập, nhướng mày: "Ngươi chính là Kinh Trập?"
Chu Nhị Hỉ không biết mặt cậu? Vậy tại sao lại sai người đi gọi?
"Cái này ngươi cầm lấy."
Chu Nhị Hỉ móc trong túi ra, ném qua một vật nhỏ, Kinh Trập suýt nữa thì không đỡ được.
Khó khăn lắm mới bắt được, định thần nhìn lại, là một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc xanh.
"Trần An để lại cho ngươi đấy." Chu Nhị Hỉ nói giọng nhạt nhẽo, "Lão ấy năm xưa từng nói, nếu ở trong cung mà nghe được danh tiếng của ngươi, thì đưa thứ này cho ngươi."
Kinh Trập cầm chiếc nhẫn ban chỉ ngẩn người: "... Trần gia gia?"
Trần An, chính là vị Đại thái giám phụ trách lứa nhập cung của Kinh Trập, năm đó cậu có thể bình an vào cung, hoàn toàn là nhờ Trần An tráo đổi thân phận.
Chu Nhị Hỉ có vẻ không định giải thích gì thêm, chuyện mất trộm trong phòng khiến gã vô cùng bất an. Gã xua tay với Kinh Trập, ra hiệu mau đi đi.
Kinh Trập lại được tiểu thái giám lạ mặt dẫn ra ngoài.
Cậu ta vừa lải nhải vừa nói: "Ngươi đừng trách Tổng quản, Tổng quản rất tốt, có cái miệng hơi độc thôi. Dạo này phòng ông ấy bị trộm lẻn vào mấy lần, nhưng mãi không bắt được người, Tổng quản đang bực mình đấy."
"Không trộm được gì sao?" Kinh Trập buột miệng hỏi.
"Tổng quản bảo không." Tiểu thái giám lạ mặt lắc đầu, "Chẳng mất thứ gì, nhưng sao cứ mò đến mãi thế, lạ thật..."
Cậu ta nói đến cuối cũng thấy buồn bực, nhưng lúc tiễn Kinh Trập đi thì vẫn hòa nhã.
Kinh Trập nhớ kỹ tên cậu ta. Tên là Hạo Lâm. Theo Chu Nhị Hỉ mấy năm rồi, coi như là tâm phúc.
Trên đường về Bắc Phòng, Kinh Trập rủ mắt xuống.
Chu Nhị Hỉ ở trong cung bao nhiêu năm nay, tự nhiên không dễ gì bị người ta nhìn thấu, nhưng tính gã nóng nảy lộ ra mặt, trong lúc biến chuyển vẫn có thể nhìn ra đôi chút.
Chu Nhị Hỉ đã có manh mối về việc trộm cắp thường xuyên này, nói thẳng ra là, có lẽ gã biết tên trộm vặt kia mò đến là vì thứ gì.
Kinh Trập sờ lên ngực áo.
Sẽ vì chiếc nhẫn ban chỉ này sao?
Lúc Chu Nhị Hỉ đưa nó đi, giữa lông mày có nét trút được gánh nặng và thả lỏng. Cùng với một chút may mắn.
Cậu đang nghĩ về Chu Nhị Hỉ, mà Chu Nhị Hỉ ở trong căn phòng phía sau cũng đang nghĩ đến cậu.
Quan hệ giữa Chu Nhị Hỉ và Trần An rất tốt.
Cái tốt này nghĩa là, Trần An từng cứu mạng Chu Nhị Hỉ một lần.
Ơn cứu mạng, phải báo.
Cho nên chiếc nhẫn ban chỉ xanh lục kia, gã giấu ở đây lâu như vậy, vẫn chưa từng tiết lộ ra ngoài.
Tính gã nóng nảy, nhưng làm việc rất cẩn thận.
Ngày đầu tiên căn phòng bị lục lọi, gã trở về đã cảm nhận được ngay.
Hoàng cung tuy canh phòng nghiêm ngặt, nhưng cũng sẽ có kẻ thuận tay dắt dê. Nhưng dắt đến đầu gã? Quá đáng rồi đấy nhé.
Chu Nhị Hỉ kiểm tra cả căn phòng một lượt, lại phát hiện chẳng mất thứ gì. Gã suy ngẫm lại cả đêm, lúc này mới lờ mờ đoán ra rắc rối nằm ở đâu.
Trần An à Trần An, lão đúng là chết rồi vẫn còn kiếm chuyện cho ta.
Chu Nhị Hỉ oán thầm như vậy, nhưng vẫn chổng mông lên, hì hục khiêng tủ quần áo ra. Dưới cái tủ quần áo nặng trịch, tấm ván gỗ dưới cùng thực ra được khoét rỗng một phần hướng xuống đất, bên trong khảm một cái hộp gỗ.
Hộp gỗ mở ra, lại là một chiếc nhẫn ban chỉ xanh lục.
Chu Nhị Hỉ cất chiếc nhẫn ban chỉ đi, thuận tay định ném cái hộp gỗ, bỗng dưng khựng lại, rồi làm y như cũ, bỏ một chiếc nhẫn vàng vào đó rồi lắp lại. Sau đó gã mang chiếc nhẫn ban chỉ xanh theo bên người.
Quả nhiên, vài ngày sau, lại có trộm.
Mấy lần như vậy, Chu Nhị Hỉ rảnh rỗi lại đi xem, hộp gỗ đã trống không. Thực sự đã xác nhận mất đồ, sắc mặt Chu Nhị Hỉ cực kỳ khó coi.
Gã suy đi tính lại, vẫn quyết định đưa thứ này cho Kinh Trập.
Tuy nói Kinh Trập chỉ là một tiểu thái giám ở Bắc Phòng, bảo là có bao nhiêu tiếng tăm trong cung thì không thể nào, nhưng ít nhất Chu Nhị Hỉ biết, trước khi Tiền Khâm xảy ra chuyện, gã ta đã đến Bắc Phòng một chuyến, xin Trần Minh Đức một người.
Người này, chính là Kinh Trập.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, ít nhất cái tên Kinh Trập này sau mấy năm trời lại được Chu Nhị Hỉ biết đến... cũng không tính là gã vi phạm điều kiện đã hứa năm xưa nhỉ?
Chu Nhị Hỉ vội vàng tống khứ củ khoai lang bỏng tay này đi.
...
Kinh Trập về đến Bắc Phòng, đưa đồ ăn đến các nơi, lại nói chuyện với Hạm Đạm vài câu.
Hạm Đạm bảo với cậu, Minh ma ma đã truyền tin về, họ phải qua mấy ngày nữa mới về được.
Hai người bọn cậu coi như bị bỏ lại Bắc Phòng, hầu hạ những chủ tử còn lại.
Diêu tài nhân vốn dĩ chỉ được quàn bảy ngày. Nhưng xui xẻo lại trúng vào dịp Tết, Hoàng Thái hậu chê đen đủi, không muốn xử lý việc này lúc hương vị ngày Tết đang nồng đậm, định đợi sau bảy bảy bốn mươi chín ngày mới phát tang.
Như vậy, ý nghĩa lại khác hẳn. Hoàng Thái hậu lại phái thêm người đến tiếp quản, đám người Trần Minh Đức và Minh ma ma chỉ cần đợi hết tuần thất đầu là có thể về rồi.
Kinh Trập lại sờ lên ngực áo, theo bản năng nhìn về phía chỗ ở của Diêu tài nhân.
Hạm Đạm: "Sao thế, vẫn còn nghĩ đến chuyện này à?"
"Ta chỉ không hiểu, kẻ trước đó muốn hại Diêu tài nhân, rốt cuộc là ai?" Kinh Trập khẽ nói.
Hạm Đạm: "Là ai cũng chẳng liên quan đến chúng ta."
Lời này của nàng nghe có vẻ bạc bẽo, nhưng lại là yếu quyết sinh tồn trong hoàng cung.
Không liên quan đến mình thì đừng có quản.
Nàng thấy Kinh Trập cau mày, nhún vai nói: "Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, thì tiện thể sang phòng người dọn dẹp một chút. Hà Diệp tuy đã quét tước rồi, nhưng có một số đồ đạc chưa phân loại, mấy thứ đó đều phải trả về đấy."
Kinh Trập vốn đã có ý định này, Hạm Đạm nói vậy, cậu liền thuận nước gật đầu.
Nửa canh giờ sau, Kinh Trập kiểm kê xong toàn bộ đồ đạc trong phòng Diêu tài nhân, đồng thời phân loại rõ ràng, liệt kê hết vào một danh sách.
Người ở Bắc Phòng đều biết cậu biết chữ, cũng chẳng cần giấu.
Hạm Đạm đi ngang qua cửa, thấy trong phòng khí thế ngất trời, lắc đầu bỏ đi.
Cái Bắc Phòng này, cũng chỉ có Kinh Trập mới làm như thế. Toàn làm mấy chuyện tốn công vô ích, chỉ chuốc phiền phức vào thân.
Nhưng ở Bắc Phòng này, hễ xảy ra chuyện, người đầu tiên bọn họ nghĩ tới, cũng là Kinh Trập.
Tìm cậu chưa chắc đã giải quyết được, nhưng Kinh Trập sẽ không hại người.
Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất.
Bọn họ không thể trở thành Kinh Trập, bọn họ từng chế giễu Kinh Trập.
Nhưng bọn họ cũng từng, ngưỡng mộ Kinh Trập.
Cậu sống quang minh lỗi lạc hơn rất nhiều người.
Mà hiện tại, Kinh Trập quang minh lỗi lạc, sau khi thu dọn xong đồ đạc của Diêu tài nhân, đã trở về chỗ ở của mình. Mang theo chút lén lút vụng trộm, thập thò như mèo.
Trong phòng Diêu tài nhân, có dấu vết bị lục soát.
Kinh Trập được coi là người thân cận nhất với Diêu tài nhân ở Bắc Phòng, cậu cũng thường xuyên đến chỗ ở của nàng, không nói là quá quen thuộc, nhưng cũng rõ ràng hơn những người khác.
Phòng của Diêu tài nhân, chắc chắn đã bị người ta động vào.
Điều này trùng khớp với phán đoán của cậu.
Diêu tài nhân bị người ta giết hại. Kẻ giết nàng xong chuyện còn lục soát phòng của nàng.
Bắc Phòng thì nói gì đến canh phòng, bị người ta ra vào tự do cũng là bình thường. Nhưng cảm giác này mang lại cho Kinh Trập một mối nguy cơ tiềm ẩn, có thể dễ dàng g**t ch*t Diêu tài nhân, cũng có nghĩa là... có thể tùy tiện g**t ch*t những người khác.
Chỉ là, cùng một thời điểm, phòng của Chu Nhị Hỉ cũng bị trộm viếng thăm, trong hoàng thành canh phòng cẩn mật thế này... liệu có phải là ngẫu nhiên không?
Trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là sự trùng hợp. Đây là câu nói cha cậu thường treo bên miệng.
Lòng Kinh Trập chùng xuống, những chuyện tưởng chừng như bình thường này, loanh quanh lòng vòng, thế mà lại dính dáng đến cậu?
Nhưng cậu chỉ là một con sâu Kinh Trập bé nhỏ, thì chọc vào ai được chứ?
Cũng may, ở trong phòng Diêu tài nhân, cậu không phải là không phát hiện ra chút manh mối nào.
Giống như Chu Nhị Hỉ mang chiếc nhẫn ban chỉ theo bên người, làm một cái giả để lừa người ta; Diêu tài nhân cũng có bản lĩnh riêng của mình, mặc dù cả căn phòng đều bị lật tung lên, nhưng nàng vẫn để lại được một số thứ trong phòng mà không bị ai phát hiện.
Diêu tài nhân có một cái túi kim chỉ.
Trong túi kim chỉ không giấu đồ vật gì, toàn là kim với chỉ, những cây châm bạc dùng để thử độc cũng đặt trong túi kim chỉ đó.
Nhưng cái túi kim chỉ kia được may hai lớp vải, bên trong có thể lộn ra ngoài, để lộ màu sắc khác nhau.
Kinh Trập cũng nhờ linh quang lóe lên, nhớ tới việc Diêu tài nhân luôn mân mê mấy cây châm bạc, mới nảy ra ý tưởng.
Túi kim chỉ vẫn còn trong phòng, chứng tỏ chưa ai phát hiện ra huyền cơ bên trong, mới có thể rơi vào tay Kinh Trập.
Trong chiếc túi kim chỉ lộn ngược, viết những dòng chữ nhỏ như đầu ruồi.
"Bất luận ta chết vào ngày tháng năm nào, kẻ giết ta, nhất định không thoát khỏi liên quan đến Thái hậu. Bởi vì trên đời này, chỉ có mình ta mới biết, cái chết của Từ Thánh Thái hậu, có liên quan không thể chối cãi đến bà ta. Ta đã giấu vật quan trọng ở phía sau thiên điện của Trữ Tú Cung, phía sau viên gạch xanh thứ tám cạnh lối đi nhỏ, có thể tự mình đến lấy."
?
Không phải nói là Tiên đế sao? Sao giờ lại dính dáng đến Thái hậu rồi?
Chữ của Diêu tài nhân, chẳng hề giống với vẻ điên khùng mà nàng thể hiện ra thường ngày, trái lại cực kỳ đẹp.
Nhưng chữ viết có đẹp đến đâu, cũng không ngăn được tâm trạng rối như tơ vò trong lòng Kinh Trập.
Trữ Tú Cung...
Chỗ đó, chỉ khi nào tuyển tú mới mở cửa.
Bình thường cứ như lãnh cung, ngoài người phụ trách quét dọn ra thì chẳng có ai đến.
Giấu đồ ở đó, quả là một nơi tốt. Khó mà phát hiện được.
Nhưng Kinh Trập muốn đến đó cũng rất phiền phức. Cần phải có một cái cớ thích hợp.
...
Trong Càn Minh Cung, một nữ quan đang bẩm báo.
Giọng nói dịu dàng, mang theo vài phần nhu mì, rất êm tai.
"... Mấy mục tiêu ở Thừa Hoan Cung, gần đây không hề nhắc đến Kinh Trập... Thu Dật đã tra xét thân phận của Kinh Trập..."
"Chu Nhị Hỉ đã đưa một chiếc nhẫn ban chỉ cho Kinh Trập."
"Từ tần, Liễu mỹ nhân, Đức phi, Chương phi đều từng lần lượt phái người tiếp xúc với người của Bắc Phòng..."
"Trong đám người Thái hậu phái đi xử lý tang sự, có..."
Tất cả những chuyện kín đáo hay không kín đáo, đều hóa thành từng câu chữ được nàng từ tốn kể lại.
Cảnh Nguyên Đế đang nghe.
Hắn nhắm mắt, nhưng trong tay lại đang mân mê một viên ngọc châu tròn trịa. Toàn thân đen tuyền, tỏa ra ánh sáng bóng loáng.
Đợi giọng nói của nữ quan ngừng lại, Cảnh Nguyên Đế mở mắt, nhưng lại giơ viên ngọc châu đen tuyền trong tay lên, lơ đãng nói: "Ngươi nói xem, tròng mắt móc ra có đẹp bằng viên mặc ngọc này không?"
Nữ quan khẽ khựng lại: "Mỗi người chỉ có một đôi mắt, hẳn là quý giá hơn mặc ngọc."
Mặc ngọc dù sao cũng là vật chết, không sánh được với mạng người.
Mạng người có đôi khi rất đắt đỏ, có đôi khi cũng rất rẻ mạt.
Nàng ngẫm nghĩ giây lát, liền biết mấy người ở Thừa Hoan Cung kia, mạng đang sớm tối khó giữ.
Bị Cảnh Nguyên Đế để mắt tới, chưa chắc đã xảy ra chuyện ngay lập tức. Nhưng đa số... sớm muộn gì cũng chết.
"Nhưng người trên đời này nhiều, tròng mắt cũng nhiều, mặc ngọc thuần hắc lại khó kiếm." Giọng Cảnh Nguyên Đế lạnh dần, "Cũng giống như kẻ gian trá thì nhiều, kẻ thuần thiện lại ít."
Người thú vị, cũng ít lại càng ít.
Thuần thiện?
Loại người này ở trong cung, chắc đã chết sạch từ lâu rồi chứ?
Nữ quan thầm nghĩ bụng, nhưng không dám nói ra, cung kính cúi người hành lễ.
Chưa đến hai ngày, viên mặc ngọc xinh đẹp này đã xuất hiện trước mắt Kinh Trập.
Cậu nâng niu món đồ chơi nhìn qua đã biết đắt chết người này, trố mắt nhìn Dung Cửu đang đứng ngoài cửa.
Thân hình cao lớn của hắn chắn hết toàn bộ ánh sáng lọt qua khe cửa khép hờ, gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp kia, giống như tạo vật được trời cao ưu ái, khiến Kinh Trập không nhịn được nhìn một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.
"Ngươi nói ngươi muốn đưa thứ này cho ta...?"
Dung Cửu bình thản: "Quà đi xa về, quên đưa cho ngươi."
Mặc ngọc, chắc sẽ được yêu thích hơn tròng mắt nhỉ?
Kinh Trập bỗng dưng rùng mình một cái.
Cậu hoàn toàn không biết rằng, món quà cậu suýt nữa nhận được có thể là một đống tròng mắt nhớp nháp, đầm đìa máu tươi!
... Một món quà vô cùng tàn bạo.