Tên thật của Kinh Trập là Sầm Văn Kinh, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.
Khéo thay, vì sinh đúng vào tiết Kinh Trập, nên tên mụ ở nhà của cậu cũng gọi là Kinh Trập.
Tương Phàn không tính là xa, nhưng sở dĩ việc đi về cộng thêm thời gian điều tra lại tiêu tốn mất vài tháng trời, tự nhiên có nguyên do của nó.
Tổ tiên nhà họ Sầm gốc ở Tương Phàn. Cha của Kinh Trập là Sầm Huyền Nhân, từng giữ một chức quan nhỏ ở Hộ bộ, còn mẹ là Liễu thị, vốn chỉ là một thường dân áo vải. Hai người sinh được hai người con: trưởng nam là Kinh Trập, ấu nữ tên Sầm Lương.
Mười hai năm trước, Hộ bộ bị khui ra một vụ án tham ô, Sầm Huyền Nhân bị liên lụy trong đó. Vì tội giám sát không nghiêm lại còn nhận hối lộ, nhiều tội danh cùng phạt, cả nhà già trẻ đều bị tịch biên.
Cha mẹ Sầm Huyền Nhân đều đã qua đời từ trước. Nhà họ Sầm vốn xuất thân chân lấm tay bùn, mãi đến đời Sầm Huyền Nhân mới bắt đầu có dấu hiệu phát đạt, nào ngờ chưa kịp đứng vững gót chân ở kinh thành thì đã xảy ra chuyện.
Sầm Huyền Nhân bị chém đầu, nữ quyến bị sung vào Giáo Phường Tư, Sầm Văn Kinh chịu cung hình rồi bị đưa vào hoàng đình. Ngày bị áp giải đến Giáo Phường Tư, Liễu thị nhân lúc sơ hở đã ôm Sầm Lương nhảy sông tự vẫn, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.
Sau khi vào cung, Sầm Văn Kinh được thái giám dạy dỗ đổi tên thành Kinh Trập. Đến năm mười tuổi, khi các cung đi tuyển người mới, cậu đã chủ động tiến cử mình với Trần Minh Đức. Trần Minh Đức cuối cùng cũng nhận cậu, từ đó về sau, Kinh Trập vẫn luôn sống tại Bắc Phòng.
Quá khứ của Kinh Trập vô cùng rõ ràng, dù không phái người đi tra xét thì cũng đã đủ sạch sẽ.
Ninh Hoành Nho vẫn còn nhớ, sự hứng thú của Cảnh Nguyên Đế đối với Kinh Trập bắt đầu nhen nhóm từ vài tháng trước.
Ngày hôm đó, vừa khéo là ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu.
Hằng năm cứ đến ngày này, Ninh Hoành Nho lại lo lắng không yên, chỉ sợ kẻ nào không có mắt lại xông ra mạo phạm Hoàng đế đúng lúc này. Tính tình Cảnh Nguyên Đế vốn không tốt, một khi bạo phát, ai biết được có còn giữ nổi mạng hay không?
Cả tòa hoàng thành cổ kính, mục nát, thấm đẫm những ký ức u tối, kẻ sống ở trong đó rất dễ bị nó nuốt chửng. Hoặc giả là cùng nó trầm luân, trở thành những con quái vật khô khan, chết lặng.
Cảnh Nguyên Đế chính là con ác thú được thai nghén từ tòa thành cổ xưa này. Khi hắn đăng cơ, bản tính bạo ngược mang lại chỉ toàn là hủy diệt.
Chỉ là, vị vương giả nắm quyền trượng trong tay ngồi trên ngai vàng kia, thân xác ngưng kết từ oán hận và nợ máu lúc nào cũng tỏa ra hàn khí, trông càng giống một bức tượng đá đang âm thầm mục rữa không tiếng động.
Ninh Hoành Nho kính sợ sự chết chóc lan tràn trong im lặng ấy. Chỉ cần lại gần một chút, dường như cũng sẽ bị sự u ám hung tàn kia lôi kéo, dễ dàng bị xé thành từng mảnh vụn.
Gã nơm nớp lo sợ túc trực bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, ngày qua ngày chăm chú nhìn vào pho tượng đá trên ngai vàng.
"Đi tra xem, hôm nay kẻ nào ở Thừa Hoan Cung ra ngoài làm việc."
Vào đúng ngày giỗ, Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc cũng hiện thân lên tiếng, ngón tay lơ đãng lau chùi.
Máu tươi đỏ thẫm như thứ thuốc nhuộm phết lên, thấm vào từng kẽ hở, sắc màu rực rỡ thiêu đốt trên làn da trắng lạnh. Có một thoáng, Ninh Hoành Nho ngỡ rằng pho tượng chết lặng kia dường như đã sống lại.
"Tra thêm cả một tên tiểu thái giám ở Bắc Phòng... tên là Kinh Trập."
Cảnh Nguyên Đế đã nảy sinh hứng thú với một người, một việc nào đó.
Đối với Ninh Hoành Nho, đây tất nhiên là chuyện tốt.
Gã chỉ sợ bệ hạ cứ vô tâm vô tình mãi như thế này, đến mức ai lại gần cũng bị đông cứng. Chỉ là, đối với người hay vật được Cảnh Nguyên Đế để mắt tới kia, thì chưa chắc đã là phúc.
Bởi vì bất cứ ai khiến Cảnh Nguyên Đế cảm thấy "thú vị", kết cục đều chẳng mấy tốt đẹp.
Kinh Trập bảy tuổi vào cung, nguyên nhân vào cung, người tiếp nhận, làm sao đến được Bắc Phòng... tất cả ngọn nguồn sự việc rất nhanh đã được trình lên bàn của Đế vương.
Ngón tay Cảnh Nguyên Đế gõ nhẹ lên một cái tên.
"Trần An?"
Đây là Đại thái giám chịu trách nhiệm quản lý lứa tiểu thái giám vào cung năm Kinh Trập vào hoàng đình.
Ninh Hoành Nho khom người đáp: "Trần An mắc bạo bệnh vào năm kia, đã qua đời rồi ạ." Đầu óc gã xoay chuyển cực nhanh, lập tức hiểu được vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, bèn nói tiếp: "Mỗi năm vào sinh thần của Trần An, Kinh Trập đều gửi cho Trần An một phần lễ, quan hệ giữa hai người này trước giờ vẫn luôn không tệ ạ."
"Tra về Trần An." Cảnh Nguyên Đế ra lệnh, ngay sau đó lại nói thêm, "Phái người đi Tương Phàn một chuyến."
Ninh Hoành Nho lập tức nhận lệnh.
Chỉ là không ngờ lần điều tra này, một đi một về lại tiêu tốn nhiều thời gian đến vậy, hơn nữa, đúng là đã tra ra chút chuyện.
Ninh Hoành Nho nhớ lại những cái tên xuất hiện trên công văn ngày hôm nay, khẽ nhíu mày.
Hoàng Khánh Thiên.
Hộ bộ Thượng thư đương triều, cũng là huynh trưởng ruột thịt của Thái hậu.
Năm xưa sau khi nhà họ Sầm xảy ra chuyện, cả nhà già trẻ đều bị tống giam vào ngục. Đúng vào thời điểm mấu chốt đó, Hoàng Khánh Thiên từng phái người đi Tương Phàn một chuyến. Hiện giờ, những điền sản nhà cửa mà nhà họ Sầm từng có ở kinh thành và Tương Phàn đều đứng tên phu nhân của Hoàng Khánh Thiên là Hứa thị.
Theo Ninh Hoành Nho thấy, Hoàng Khánh Thiên không đến mức vì muốn mưu đoạt chút đất đai cỏn con ấy mà phải tốn công tốn sức, ông ta đâu có thiếu tiền và thủ đoạn. Vậy thì việc vị này làm như thế rốt cuộc là vì sao... chuyện này thật đáng để bàn bạc lại.
Nhưng nói cho cùng, tra hay không tra, đều phải xem ý của Cảnh Nguyên Đế.
Dù sao thì công văn từ Tương Phàn gửi về hôm nay, bệ hạ vẫn chưa xem. Mà người, cũng vẫn chưa từ trong phòng bước ra.
Ninh Hoành Nho dậm chân không thành tiếng, lại đổi một tư thế đứng khác. Gã ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên cao.
Hiện tại, đã đến giờ Tý.
Trong phòng, Kinh Trập trằn trọc bất an lăn lộn trên giường. Cậu khẽ nhíu mày, không biết đang gặp phải ác mộng gì, mồ hôi rịn ra ướt đẫm trán, ngay cả hơi thở cũng nóng rực dị thường.
Sự ma sát giữa da thịt và vải vóc mang theo nỗi đau đớn quái dị, cảm giác khó chịu thỉnh thoảng dâng lên khiến cậu suýt chút nữa đã l*t s*ch y phục ngay trong giấc mộng, cho đến khi cổ họng khô khốc kéo Kinh Trập bừng tỉnh, cậu mơ màng mở mắt.
Khát quá.
Cổ họng như đang bốc cháy.
Kinh Trập giãy giụa ngồi dậy, lảo đảo trong căn phòng tối om, lần mò đến bên cạnh bàn.
Ấm trà trên bàn đã lạnh ngắt, cậu lại chẳng hề bận tâm, vội vã xách ấm lên tu ừng ực nửa ấm trà nguội, khiến lục phủ ngũ tạng đang nóng hổi bị dội đến phát run.
Kinh Trập ném ấm trà xuống, luồng nhiệt ý khác thường lại sôi trào trong cơ thể. Cậu giật tung cổ áo, để lộ một mảng da thịt tr*n tr**, đôi mắt mờ mịt phủ đầy hơi nước, cố hết sức chắp vá lại chút lý trí vụn vỡ, gắng gượng bám lấy mặt bàn.
... Không đúng...
Cơn nóng cuồng loạn đang thiêu đốt lý trí, khiến sự suy tư của Kinh Trập dường như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù mông lung... Trong căn phòng vắng lặng này, thân thể cậu không nên... khó kiềm chế đến mức này...
Có cái gì đó...
Kinh Trập ngước mắt lên, nhìn vào gian phòng tối đen như mực. Lẽ ra cậu không nên nhìn thấy.
"Chú ý" là vô hình, là sự tồn tại không gốc rễ, những kẻ giỏi ẩn nấp lại càng tinh thông đạo này.
Chỉ là nếu bản thân ánh nhìn ấy chính là cội nguồn của sự câu hồn đoạt phách, thì dù chỉ một chút tơ hào, cũng là dục niệm đang bùng cháy.
Kinh Trập vịn mặt bàn đứng dậy, đôi mắt mê man nhìn về phía góc sâu thẳm, nhìn lại vào một đôi đồng tử u tối, quỷ dị.
"... Ta..."
Cậu nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn, mang theo vài phần giãy giụa ngây ngô.
Kinh Trập giẫm lên nền đất lạnh băng, ngón chân tr*n tr** nhiễm phải cái lạnh của ngày đông, xúc cảm băng giá ấy không cứu vãn nổi lý trí đang sôi sục, khiến cậu lảo đảo bước về phía bóng tối.
Cậu ngã vào một cơ thể lạnh lẽo.
Nơi đó cũng rất lạnh.
Lạnh như một pho tượng đá đông cứng.
Dù là cánh tay hay lồng ngực rắn chắc, đều toát lên tử khí cứng đờ. Ngay cả Kinh Trập vừa nốc nửa ấm trà nguội cũng bị cái lạnh ấy làm cho ngẩn người.
Cậu chống lên lồng ngực kia, ngơ ngác một lát, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Nghiêng tai, mái đầu rủ xuống áp sát vào ngực trái của pho tượng đá.
Thịch —
Thình thịch —
Cậu nghe thấy tiếng tim đập.
Trong ý thức mơ hồ của Kinh Trập, pho tượng đá cứng rắn này trong nháy mắt tan chảy thành người, có thêm một chút hơi người.
Không hiểu sao cậu cảm thấy hơi tủi thân, lại có vài phần thả lỏng, ngón tay thon dài lạnh lẽo từng chút, từng chút một chạm lên gương mặt đối phương, cho đến khi che kín ánh mắt sắc bén như chim ưng kia lại, lúc này mới buông lỏng phòng bị.
Giống như con mồi vừa thoát chết trong gang tấc khỏi cuộc đi săn, giành giật được vài phần cơ hội để th* d*c.
"Đừng nhìn ta..."
Kinh Trập lẩm bẩm, luồng nhiệt nóng bỏng khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là mơ hay thực.
Ngón tay run rẩy gắng gượng che đi ánh nhìn như lời nguyền rủa, như hình với bóng kia. Cậu phát ra tiếng cầu xin vô thức tựa như tiếng nức nở. tr*n tr** như đứa trẻ sơ sinh thuần khiết, lại đang thực hiện sự quyến rũ ph*ng đ*ng và ám muội nhất.
"... Nhắm mắt lại..."
Kinh Trập lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, hình như cậu không nên tiếp xúc thân mật với người khác như vậy... hoặc giả là, cảm giác da thịt chạm nhau thế này, đã rất lâu rồi cậu chưa từng có... Nó rất... quái dị... Nhưng cơ thể mệt mỏi và tinh thần rệu rã không còn giằng co nổi nữa, đầu cậu rũ xuống bất lực trên bờ vai rộng lớn.
Mãi lâu sau, một bàn tay to lớn phủ lên cái gáy nóng hầm hập, bóp nhẹ khiến Kinh Trập đang giãy giụa trong đau khổ ngất đi.
Cậu giống như một chú chim sẻ kinh sợ mệt nhoài, cuối cùng cũng tìm được một khúc gỗ không rễ để đậu lại.
Nắm lấy chút cảm giác quen thuộc vỡ vụn, bất an đó, mệt mỏi mà nghỉ ngơi.